Bạn đang đọc Thích Ông Rồi, Làm Sao Đây !: ==>Chương 22
– Thếthìchiatayđi!
– Ừ, chiatay!
NguyênHuycườilạnh, sauđóquayngườirờiđi. NhỏThảođứngbấtđộng, trânmắtnhìntheo.
——–
10 phúttrôiqua, nóvẫnchưacầmbút.
20 phút, giấynóvẫntrắngtinh.
30 phút, vẫnchưacócâunào được giải.
Từsauhômđó, nhỏThảocứnhưngườimấthồn, khôngkhóccũngchảcười, đầuóc lúc nào cũngmơmơmàngmàngkhôngthểchútâmvàoviệcgì. Bâygiờđang giải đềmấynămtrước, sắphếtgiờmàbàilàmnóvẫnchưacóchữnào.
NóvớiôngHuychiatay, khôngđứanàobiếtlý do. Nókhôngmạnhmẽgìchocamnhưnglầnnày lại không khóc, bùlạinólúcnàocũngnhưngườiởtrêntrời. Tôimỗilầnnóichuyệnvớinótoànđượcđáptrả “ừ, ừm, ờ”, hỏilýdothìnókhôngtrảlời, bâygiờ nói chuyệnvớinóthàtôivềnhàômgốitựkỉcònsướnghơn.
Tôiđáđáchânnó, bài nàylàbàithứ 3 rồi, nếunókhôngđộngbútthìtôikhôngbiếtgiáoviênbồi dưỡng sẽlàmgìnóđâu. Gầnthirồimàbịtốngcổrakhỏiđộituyểnvìcáilýdongớngẩnnàythìthậtlà…
– Làmbàiđi! Sắphếtgiờ rồi!
Nóquayquanhìntôi, xonglại hướng mắtrangoàicửasổ. Bâygiờ, ngaycảlờinóicủatôicũngbịnóxemnhư không khí, khôngmộtchúttrọnglượng.
Cuốigiờ, cảlớpbồidưỡngđượcvềhết, chỉcómìnhnóởlạigặpgiáo viên bồidưỡng. Tôicũngởlạiđợinó về cùng, dạonàyđầuócnókhôngđượcbìnhthường, tôisợnóđimộtmìnhrồigâyhọa thì khổ.
– Cô nói gì vớimày?
– Không gì.
Nóđeocặplênvairồibướcđitrước, bỏlạichotôi một câucụtlủn.
Tôichạylêntrước, vungtaychonómộttát.
Âmthanhchuachátvang lên, vangvọngtrênhànhlangvắngvẻ.
Dấu vântay in hằnlêntrênmặtnó chứng tỏ cái tátvừarồikhông nhẹ chútnào.
– CON ĐIÊNNÀY, MÀYTỈNHCHƯA?
Nó ngước khuôn mặtkhôngcảmxúc lên nhìn tôi.
– Nếubây giờ mày hối hậnthìsaolúcđólạinóichiatay. Màythôicáimặtvờkhông cảm xúcấy đi, taophátngán lắm rồi. Màyđủdũngcảmđểnóilờichiatayvớiổng, đủkiêncườngđểvứtbỏcáitìnhcảmấy thì giờmàysốngthếnàylàmquáigìchứ?! Mộtlàmàybìnhthườnglại cho tao, hailà cùng taođigặpổng.
Tôilàbạn nó, nhìn nóngàynàocũng như ngườivôhồnnhưvậyaichịuchonổichứ.
– Mày thì hiểucáiquáigìchứ? – Nónói, giọngnókhànkhàn.
– Ừ, taokhônghiểuvàcũngchẳngmuốn hiểu. Nhưngtaoghétnhìnmày thế này, màytựhànhhạbản thân mày thếnàycóý nghĩa gìchứ? Nếumàykhôngthể bỏ thì cố làm gì, mày buồn thìnhững người xungquanhmàycũng chẳng thể vui được đâu.
– Taobiếtmàygiỏirồinênkhôngcầnlênmặtdạyđờitaothếđâu.Chuyệntaotaolo, khôngcầnmày quan tâm. À, quenđượcôngTuấnlà phúc lớncủamàyđấy, nênbiếttrântrọngđi.
Nócườinhạt, huýchvaitôi bước vềphíatrước.
Nó nóivậy là ýgìchứ?
– Màynóivậylàsao?
– Chỉlàtao hơi tiếckhilúc đó bỏcuộcsớm như vậy. Cáitáthômnay, taosẽnhớ.
——-
Tôivềnhà, nằmvậtragiường, nghĩmãicũngkhông biết lờinónóicóýnghĩagì. Tại sao lại bảolà “hối tiếc”? “Khiđó” làkhinào? Vàsaolạiliênquanđếnhắn?
– BàTâm, xuốngăncơm!
TiếngnhócThiêngọitôitừdướinhà, tôiđáplạimộttiếngrồithayquầnáoxuốngdướinhàăn cơm.
Đậpvàomắttôilàcảnhtượngnàyđây, nhóc Thiên bịmẹnhéotaiđến đỏ bừng, nóluôn mồm kêuoaioái, cầucứungườinàođómàngườinàođólạithongthảvừađọcbáovừacười.
– Nólàchịmàychứcóphảibạnbècùngtuổimàyđâumànóichuyện ngang ngangvậycon.
– Từtừđãmẹ, bỏrađirồinói! Ui da
~~Nhìncáitướng nhảy lênnhảyxuốngnhưconkhỉcủanómàtôimắc cười.
– Gọichị! – Mẹtôiralệnh.
– Ch…chịgià!
Tôitiếntớicúvàođầu nó mộtcáirõđau.
– Giàgiàcáiđầumày!
Mama đạinhânđứngbêncạnh, nókhôngdámnóibừa rồi đểbịănđòn, chỉhếchhếchcáimũitỏ vẻ bấtmãn.
Ba tôi ngồixem kịch nãygiờmớilêntiếng:
– Đượcrồi, ngồixuốngăncơmnào!
Tôi ngồi xuốngghếđốidiệnba tôi, nhócThiênngồibêncạnh, mẹtôiđươngnhiênngồicạnhba.
– Mờicảnhàdùngcơm! – Tôi với nhóc Thiên đồngthanh.
Sauđó, đươngnhiênlàtậptrungvào chuyên môntrướcmắt, tôivàcơm, ănlấyănđể. Kẻthùtrênbànăncủatôiđươngnhiênchỉcómìnhnó, haiđứacứthinhauhếtgắpcáinàylạigiànhnhaucáikhác.
– Tâm, dạonàyhọchànhthếnàorồi?
– Dạ?
Tôiđanggắpcáichângà, bỗngdưnglạinghebahỏinênhơikhựnglạimộtchút.
– Vẫnbình thường thôi ạ!
Ônggắpmộtcái trứng bỏvàotrongbátcủatôi, dặndò:
– Cốgắngônthihọcsinhgiỏicho tốt, cũngphải chú ýđếnsứckhỏenữa! Tuầnsauthirồi, đừngđểchuyệnkhác làm ảnh hưởngđến.
Ông nhìn tôi, mộtcáinhìnnghiêmkhắccủa một người cha. Tôicúiđầuxuốngvà cơm, cốtìnhtránhđiánhmắtcủaông.
– Vâng ạ.
NhócThiênđáđá chân tôi dướigầmbàn, tôibiếtnóđịnh nói gìnênlờđi, chútâmvàoviệcăn. Nóliếctôimộtcái rồi chuyểnđềtài nói chuyện, cùngbamẹ thảo luậncái vấn đềtrên trời dướiđấtnàođấy. Tôi cắm mặtăn và ăn. Nóliênmồmnóivànói.
Khôngbiếtnóănnhầmcáigìmàhômnaymiệngmồm như congái.
—–
Tối quathứckhuyagiảimộtđốngđề, thựcsự hôm naychỉ muốn ngủvàngủthếmàvẫnphảivácxácđếntrường. NhỏThảovẫnchưađến, vàiđứatrongđộibồidưỡngrủnhauxuốngcăntin, tôimệtmỏinằmdàirabàn, giờđứngdậytôicònlườihuốngchilà đi.
BắtđầuváncờvớiChuCôngcònchưađược 10 phútthìcókẻlàmphiền. Tôimắtnhắmmắtmởngướclênxemkẻpháđámlàai, dụiđidụilạivẫnlàhiệnrakhuônmặttươicườicủaLớptrưởnglớpbên.
– Bộhômquacúlắmhaysaomànhìnthảmthế?
– Ừ, ngủchẳngđượcbaonhiêu.
Tôiđưataychemiệngngáp, nướcmắthaibênmắtchảyra. Trướckhitôi kịp đưa taylaunóđithì có mộtbàntaykhácvươntớilàm việc đógiúp tôi. Tôixấuhổ muốn tránhđithìThếNamgiữ lại.
– Bạnbè giúp nhau như thế nàycũngkhôngđượcsao?
Thếlàcóconnhỏnàođấyngoanngoãn ngồi imchocậubạnlaunướcmắt, nếulỡtôingủmàcóchảycảdãikhông biết cậubạncótìnhnguyện “giúp đỡ” thếnàykhông?
– Cảmơn. Cậuônthithế nào rồi?
Nóichưanhỉ, ThếNamtheoSinh.
– Cũngtạmổn. Đaphầnkiếnthứcđềuđãhọccảrồi, chỉcầnsiêngnăngxemlạibàivởrồilàmmộtvàibàitậplàxong.
– Đốivớicậuthì chắc khôngcógìkhókhănrồi, cốgắngnhé!
– Ừ. À màcócáinàycho cậu! – ThếNamchìa hộp Vinamilk ratrướcmặt tôi, – Nghĩcậuchưaănnênmìnhghécăntin sẵn mualuôn.
– Cảmơncậu nhưng mà…
Cậubạntựdưnglàmthếnàykhiếntôicóchútngại, cũngkhôngbiếtlàmthếnào.
– Nhỏ đókhôngnhận thôi thìđểtôinhậngiúpnhé!
Cùngvớigiọngnóilàcómộttênvô duyện nàođấyxengiữa. BởilẽtôivớiThếNamngồicáchnhaumộtcáighế, hắntừđâunhảyraxennganglàmtôi với ThếNammỗiđứamột ngã.
Hắntựdưngquaysang nhìn tôimộtcáiđếncháy xém cảmặt, tôitặngnguyênchohắnrổbơ. Nghiêngđầuquacười với Thế Nammộtcáirõduyênrồibảo:
– Cảm ơncậunhé!
ThếNamlạitángthẳngvàomặthắnmộtrổbơkhác, đáplạitôimộtnụcười tươi khôngkém.
– Đừngthứckhuyanhiềuquá, khôngtốtđâu! Khônglàmphiềncậuhọcbàinữa, mình về lớpđây.
– Ừ, bye bye!
TiễnThếNamratậncửabằngnụcười, xongxuôi, tôi quay lạivớiđốngbàitập, tayvớilấyhộpsữa.
Ngườinàođóbịbỏrơibâygiờmớibắtđầunổi cơn.
– NÀY!
Hộpsữabịgiựtlấyrồinémđikhông thương tiếc.
– Congáiconđứa, córồichứcóphải chưa cóđâumànóichuyệnvớitraitìnhcảmthếhả?
Tôingâyngơđáplại:
– Cócáigì?
– Có..có… – Hắnlắpbắpkhôngbiếtnóithếnào, cuốicùngmớinặnrađượcbachữ, – Cótuirồi.
Nhỏnàođóchơiác, lạilàmnhưkhôngnghe, hỏilại:
– Cócáigì? Nghekhôngrõ.
Tênnàođóđỏbừng cả tai, khôngthểlặplại 3 chữtrênkiamộtlầnnữabènnóichuyệnkhác.
– Tómlạiđừngtiếpxúcgầnquávới tên contrainàokhác, cũngđừngđểbịchạmvào. Tui không thích!
Hắn nói xongmấychữ cuối liềnđứng dậy, cầmtheohộpsữađịnhđi.
Cơ màđâucódễvậy…
Tôicầmmộtgócáotrắngcủahắnkéolại.
– Này, ghenà?
Tôimuốnbậtcườingaylậptức. Thấymặthắnhầmhầmnênđịnh trêu mộttí, aidèngườinàođóđổghen.
Thấyhắnvẫnkhôngcóđộngtĩnhgì, tôigiật giật gócáomộtlầnnữa.
– Giậnthậtà?
Chuyểnquakéotayhắn.
– Tuiđùachútthôimà! TuivớiThếNamchỉ ngồi nóichuyệnmộtchútthôimà, cáchmộtcáighếcòngì.
Người nàođólậptứcquaylại.
– Cáchmộtcáighếcònchạmmánhau được thế khôngcáchcònlàm cái gìnữa?
– Điênà, cậuấychỉlaunướcmắtgiúptuithôimà. Tuingápnênchảynướcmắt.
Hắn, đôikhi, rõlà trẻ con.
– Ơ, thếbàkhôngcótayà?
– Này, ôngghenthậtà?
Tôikhôngtrảlờimàhỏilại.
Hắnthếmàmặttừtrắngchuyểnsanghồng, quaymặtnhìnrahướngcửasổ.
– Ừthìghenđấy.
Tôibậtcười. Bởivìlườiđứngdậymàcầmtayhắnkéo xuống, để mặt hắnđốidiệnmặttôi. Tôilấytayxoaxoađầuhắn như mộtđứaconnít.
– Rõtrẻ con, cơ màdễthương.
Tôicườitítcảmắt. Hắn cũngkhôngvừa, lấytaynhéomá tôi, miệngcườiđểlộ răng khểnh.
– Saunàycònđểthếnữalàbiếttaynhá!
Mấyđứatrongđộitừ căn-tin trởvềnhìncảnhtượngnàychỉbiếtmắtchữO mồm chữA.
– Ơ, thếchuyệnmàyquen… làcóthậtà? Taonghĩlàtinđồnchứ.
Nhìn ánhmắtmấyđứanónhìntôirồilạinhìnsanghắnkiểuchếtđóithấyđồ ăn ấytôichỉbiếtcườitrừ. Từkhinàomàcótinđồnluônvậy? Trongcáitrườngnàyđúnglàkhôngcógìlàbí mật mà.
Tôivừaquéthắn về lớplàngaylậptứccảđámmêtraiđổbộchỗtôi.
– Hừ, khôngbiếtđượcbaolâuthìchiatay.
NhỏThảoquăngcặplênbàn, cườikhẩy.