Bạn đang đọc Thích Ông Rồi, Làm Sao Đây !: ==>Chương 13
– Đợi đã!
Trong lúc tôi vừa đeo balo lên vai, chuẩn bị bước ra khỏi lớp thì cánh tay đột nhiên bị giật ngược lại đằng sau.
Cái gì đây? Tôi lạnh mặt nhìn người đang đứng trước mặt mình.
– Tui có chuyện muốn nói với bà.
– À, tụi tao về trước đây, còn có việc! – Nhỏ Thảo vừa nói xong lập tức cùng mấy đứa kia chuồn thẳng, trong phòng học giờ chỉ còn lại tôi với hắn.
Cái lũ quỷ này! 12 giờ trưa thì việc gì ngoài ăn với ngủ chứ!?
Tôi quay sang nhìn hắn, giọng bình thản:
– Hừ, tôi với ông có chuyện gì để nói chứ? Buông tay ra, tui còn phải về nữa!
Hắn nhìn tôi, tôi lại nhìn hắn.
– Được rồi! – Hắn thả tay tôi ra, ngồi xuống cái bàn đối diện với tôi rồi nói tiếp. – Chuyện hôm qua!
– Không có gì để nói! – Tôi dửng dưng.
– Là sao?
– Thì tin vào những gì ông đã thấy! Hôm qua không phải đã quá rõ rồi hay sao!?
Tôi không muốn nói, à không, là lười giải thích! Không phải hôm qua hắn đã tin rồi hay sao? Giờ lại đi hỏi tôi, nực cười!
– Bà không có gì để giải thích?
Giải thích? Giải thích cái quái gì chứ? Nói rằng là tôi vô ý, tôi không cố tình đánh Uyển Nhi. Nói rằng họ sỉ nhục tôi trước, là tôi đánh họ nhưng Uyển Nhi chạy lại đỡ. Nói là do tôi cướp mất vị trí hoa khôi nên họ mới ghen ghét. Hay là nói thêm điều gì nữa để hắn tin? Như vậy quá giả tạo rồi! Cho xin đi, bây giờ ngay cả một từ tôi cũng lười giải thích!
Mà hay thật, không phải ngay từ đầu hắn đã không tin rồi sao?
– Không! – Tôi nhún nhún vai, mặt vẻ không quan tâm.
– Vậy chắc tui phải về xem kĩ cái đĩa này rồi! – Mặt hắn nham hiểm hơ hơ cái đĩa trước mặt tôi.
Tôi đứng hình, lục lọi trong cặp một hổi.
Không có!
Cái đĩa đã không cánh mà bay.
Chết tiệt, vụ này là do tụi kia bày ra chứ không ai vào đây!
“Ting…ting…tinggg…”
From: Thảo “dễ xương”.
Tụi mày cố làm lành nhá! Hiểu lầm một chút thôi mà! Tụi tao chờ tin vui ha!!! *^O^*
Tôi mở tin nhắn ra đọc mà tức muốn ói máu. Cả đám tụi nó cả ngày không có việc gì làm sao, sao thích chũi mỏ vào việc người khác thế!?
Thật muốn đấm vào cái icon toe toét kia!
– Đưa cái đĩa cho tui! Ông không biết lấy đồ của người khác mà chưa được sự đồng ý là thiếu văn hóa, là xâm phạm riêng tư của người khác một cách bất hợp pháp à?
Cái đĩa đó, tôi không muốn rơi vào tay hắn đâu!
– Thứ nhất, cái đĩa này là do thằng Huy lấy trong cặp bà ra, tui không liên quan! Thứ hai, tui chưa xem nội dung bên trong nên không thể gọi là xâm phạm riêng tư bất hợp pháp được.
Tôi nhất thời cứng họng. Trong đầu tưởng tượng ra cái mặt tươi cười của Huy “điên” mà chỉ muốn phang ột phát. Hết nhỏ Thảo rồi lại tới Huy “điên”, tụi này muốn chọc cho tôi tức chết hay sao?
– Dù thế nào thì nó cũng là của tui! Trả đây! – Tôi chồm tới định lấy nhưng hắn đã nhanh hơn một chút đưa cái đĩa lên cao, làm tôi bắt hụt.
Hắn đưa chiếc đĩa lên nhìn chăm chú, sau đó vẻ mặt rất lưu manh mà nói:
– Bà coi trọng nó vậy sao? Hay trong này có cái gì không thể cho người khác coi được?
Nhìn cái vẻ mặt biến thái của hắn, tôi chỉ hận không thể ột đạp. Đó đúng là thứ không thể cho người khác coi được, nhưng tất nhiên không phải cái gì bậy bạ đâu à. Cái khoảnh khắc đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời tôi được ghi lại trong đó, dù muốn dù không thì cũng bị vài (chục) người coi rồi, bớt một người xem càng tốt. Dù sao tôi cũng không hy vọng và cũng không muốn hắn xem được!
– Không nói nhiều, đưa đây!
Tôi lại với tới lần nữa, quyết tâm giành lại cái đĩa. Hắn mà coi xong cái CD đó thì cười tôi chết mất >”