Đọc truyện Thích Khách – Chương 164: Phiên ngoại:thế giới hai người chương 6
Hai năm.
Chỉnh chỉnh hai năm, từ khi lỗ trùng khổng lồ khiến người sợ hãi xuất hiện trên bản đồ đế quốc. Đế quốc vừa trải qua một cuộc chiến tranh tàn khốc đang bắt đầu hình thành quỹ đạo cuộc sống mới giờ đây lại lâm vào khủng hoảng chấn động.
Cho đến nay mọi người vẫn còn nhớ rõ lần trước lỗ trùng như vậy xuất hiện, đã mang đến tai ương như thế nào. Hiện giờ mọi bản tin đều là liên quan đến các báo cáo theo dõi sự biến hóa của lỗ trùng, dù cho chỉ là sự thay đổi của một quầng sáng nhỏ nhoi mà thôi cũng đủ làm dân chúng kinh hoảng. Bọn họ vừa mới thoát ra khỏi một cơn ác mộng, chịu không nổi đả kích liên tiếp như vậy. Lỗ trùng kia tựa như một khối u ác tính khổng lồ, sinh trưởng trong lòng mỗi con người, tùy thời đều có khả năng gây nên hậu quả ác liệt.
Bất quá, đối với tổng thống Joshua mà nói, lỗ trùng đột nhiên xuất hiện, thế cục trên hội nghị ngày cảng bất ổn, cùng với thế lực của quý tộc vẫn luôn chờ đợi cơ hội để đảo điên chính phủ mới thành lập…đây đều không phải là những chuyện làm cho hắn đau đầu. Luôn tâm tâm niệm niệm trong lòng hắn, lại chính là an toàn của hai người kia.
Chuyện Thẩm Tu Vân còn sống mặc dù vẫn giữ bí mật với bên ngoài, nhưng Lezar là hoàng đế, kỳ thật hành tung của y vẫn luôn bị chính phủ theo dõi, cũng là vì đảm bảo an toàn cho y. Cho nên lúc trước Joshua vẫn thường xuyên liên lạc định kỳ với hai người kia, nhưng hiện giờ đã qua hai năm không có một tin tức gì. Joshua cảm thấy, có lẽ sự mất tích của bọn họ có thiên ti vạn lũ quan hệ với sự xuất hiện của lỗ trùng này, nếu không thì sao có thể trùng hợp như vậy, cố tình sau khi lỗ trùng xuất hiện bọn họ liền mất âm tín?
Hôm nay hội nghị vừa mới chấm dứt, Joshua còn chưa kịp rời khỏi tòa nhà hội nghị, lại đột nhiên nhận được thông tin từ bên quân bộ.
Lỗ trùng có chuyển biến khác thường, tần sóng thể hiện rõ có sự thay đổi, tựa như có thứ gì đó muốn chui ra khỏi lỗ trùng!
Tin tức này quả thực như một đòn sấm sét, khiến tất cả mọi người đều chấn kinh. Quân bộ lập tức tiến vào trạng thái khẩn cấp ứng chiến, phái trọng binh canh gác bên ngoài phạm vi ảnh hưởng của lỗ trùng, hơn ngàn đầu đạn siêu quang ngắm thẳng về phía lỗ trùng, tùy thời sẽ bắn thứ chuẩn bị đi ra thành bột mịn.
Joseph được bổ nhiệm làm tổng chỉ huy toàn quân, lúc này đang đứng trước bàn điều khiển, khẩn trương cao độ.
Rốt cuộc là cái gì, mới có thể đi ra khỏi nơi có áp lực đủ lớn để có thể nghiền nát bất cứ trang thiết bị cứng cáp nào trên toàn đế quốc? Có thể nào giây tiếp theo, đế quốc vừa mới nghỉ ngơi một hơi thôi, lại rơi vào ác mộng thêm lần nữa?
Làm tổng chỉ huy, cho dù những người khác nghỉ ngơi, Joseph cũng không dám có chút thả lỏng, đôi mắt liên tục theo dõi mọi động tĩnh suốt mấy ngày qua đã sớm phủ kín tơ máu, nhưng bên phía lỗ trùng vẫn không có động tĩnh, dựa vào đồ thị biểu hiện của máy quét rada tầm xa, lỗ trùng vẫn như cũ mà run rẩy không bình thường.
Cửa phòng chỉ huy được đẩy ra, một nam nhân xinh đẹp ôn hòa đi đến, áo blu trắng khoác bên ngoài quân trang xanh lục, thể hiện thân phận quân y của hắn.
Từ sau khi chính phủ mới được thành lập, omega hiện đã có thể công tác bình thường, thậm chí có thể tòng quân, tuy rằng khó tránh khỏi bị kỳ thị, không được công việc tốt như của alpha và beta, nhưng dưới sự cố gắng của một vài vị quan viên omega cấp cao, tình hình vẫn đang được cải thiện, trong đó, có cống hiến lớn nhất, chính là vị hoàng tử omega này.
“Joseph, ngươi cần phải nghỉ ngơi.” Ssard đi đến bên cạnh Joseph, nhẹ vuốt bờ vai hắn.
“Ta không sao cả, không cần lo lắng.” Joseph kép tay Ssard qua, nắm chặt, ánh mắt vốn đang lợi hại dần trở nên dịu dàng.
“Tướng quân!” quan quân trẻ tuổi tân tấn Mike đột nhiên kêu một tiếng, “Mau nhìn!”
Joseph quay đầu lại, hình ảnh tử kính viễn vọng đa bội được phóng lên màn hình lớn, rõ ràng thể hiện trong không gian tối đen được ánh sáng xanh tím luôn xoay trong bao quanh không ngừng như lốc xoáy, có một vầng sáng nhạt nhòa như ẩn như hiện.
“Đầu đạn chuẩn bị sẵn sàng! Bắt đầu đến ngược, chẩn bị phóng ra.” Joseph ra lệnh, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào giữa lỗ trùng.
Binh sĩ đã đợi lệnh lâu ngày sôi nổi hành động, huấn luyện nghiêm chỉnh, kỷ luật nghiêm minh, thanh âm điện tử bắt đầu mười giây đếm ngược trước khi phóng.
“Không! Dừng lại! Đừng bắn!”
Ssard nhìn hình ảnh lỗ trùng trên màn hình bên cạnh, đột nhiên sắc mặt tái nhợt, đồng tử hơi co lại, lớn tiếng ngăn cản.
Nhưng mà, mọi thứ đã chậm, hình thức tự động phóng đạn đã được triển khai, hơn một ngàn đầu đạn đủ để công phá một hành tinh nhỏ, sau mười giây đếm ngược, đầu dạn thuận lợi phóng ra, từng đầu đạn kéo thành một vệt dài giống như đuôi sao chổi, lao vào giữa vòng xoáy ánh sáng xanh tím, bắn vào chính giữa lỗ trùng.
“Không! Đó là phi thuyền!” Ssard cảm thấy trước mắt tối đen, trực giác huyết mạch tương liên trong cơ thể đã báo cho hắn biết, trở thành bia ngắm cho hàng vạn đầu đạn kia, là ai.
“Phi thuyền! Thứ sắp ra khỏi lỗ trùng là phi thuyền! Phi Thuyền của nhân loại!”
Lúc này những người khác cũng đã kịp phản ứng, nhưng đầu đạn đã theo quỹ đạo lập trình nhắm chuẩn tâm lỗ trùng, không còn cách nào vãn hồi. Vầng sáng lam nhạt chói sáng đến nỗi cơ hồ không thể mở mắt ra được, vũ trụ như bị chôn vùi trong ánh sáng năng lượng chói lòa.
Đây là đòn công kích được dốc hết toàn lực, mục đích tiên phát chế nhân. Vốn tưởng rằng lịch sử hai trăm năm trước lại tái hiện, trùng tộc thoát ra từ vũ trụ song song, ai có thể ngờ, thứ ra khỏi lỗ trùng lại là phi thuyền?
Dưới áp lực bên trong lỗ trùng lớn đến như vậy, sao có thể có phi thuyền của nhân loại bình an vô sự đi ra? Mà người bên trong phi thuyền có thể là ai?
Dân chúng bình dân cũng như binh lính bình thường đương nhiên không biết hoàng đế của bọn họ đã mất tích hai năm, nhưng lúc này có rất nhiều tướng lãnh cao cấp, trong lòng đều sinh ra một suy nghĩ đáng sợ.
Phi thuyền có thể tích khổng lồ mà không phi hạm nào trong đế quốc có thể sánh bằng, tuy chỉ mới lộ ra một nửa thân thuyền, nhưng khí thể to lớn đã có thể thấy rõ. Nó lớn hơn nhiều lần so với chiến hạm thông thường, quanh thân được bao phủ bởi ánh sáng năng lượng lam sắc chói mắt. Nhưng phi thuyền dù có to lớn huy hoàng thì sao? Giây tiếp theo, nó sẽ phải đối mặt với cả ngàn đầu đạn oanh kích mà biến thành khói bụi…
“Lezar, là y…” Ssard đã không thốt nên lời, chỉ còn lại khẩu hình không thanh âm.
Vào lúc tất cả mọi người cho rằng phi thuyền chưa phân rõ bạn hay địch kia sẽ cứ tiêu vong vô duyên vô cớ như vậy, một màn khiến tất cả nghẹn họng nhìn trân trối xảy ra!
Chỉ thấy phi thuyền kia bắn ra một khối cầu ánh sáng trằng về phía trước, khối cầu sau khi thoát ly khỏi phi thuyền liền nhanh chóng triển khai, hình thành một tấm chắn hình bán cầu to lớn. Cùng lúc đó, hơn một ngàn đầu đạn va chạm với tấm chắn bán cầu, chấn động vô thanh phát ra giữa vũ trụ yên tĩnh, nhưng thiên lôi dưới thời viễn cổ.
Ngàn đầu đạn đủ để phá hủy một tiểu hành tinh, thế nhưng, cứ như vậy, bị chặn lại một cách thoải mái…
Phi thuyền bí ẩn kia, sau khi phóng ra lưới phòng hộ cường đại như vậy, vẫn không giảm tốc độ mà tiếp tục tiến ra khỏi lỗ trùng.
“…Chuẩn bị, phòng ngự, lần thứ hai, phóng…” Mất nửa ngày Joseph mới lấy lại tình thần, thân thể cứng ngắc hạ lệnh với cấp dưới.
“Joseph! Đó là Lezar!” Ssard nói.
“Ssard, đó không phải là nhân loại, ngươi từng thấy…nhân loại có kỹ thuật như vậy sao?” trên mặt Joseph vẫn tràn ngập khiếp sợ, thậm chí trán đã toát mồ hôi lạnh.
Ssard nhíu mày, hắn biết vì sao Joseph lại có phản ứng như vậy.
Nếu phi thuyền này là đến từ nền văn minh cao cấp của sinh vật từ vũ trụ khác, như vậy, chỉ dựa vào một hiệp vừa rồi đã có thể nhìn ra, bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ của những người này. Thực lực chênh lệch lớn như vậy, lần đầu tiên khiến cho bọn họ cảm thấy nhỏ bé trước khoa học kỹ thuật văn minh.
Nhỏ bé tựa như con kiến.
“Nhưng, Joseph, ta thật sự có thể cảm giác được…
“Ssard, chúng ta không thể mạo hiểm an nguy toàn đế quốc.”
Joseph lệnh cho mọi người chuẩn bị tấn công lần thứ hai, bất quá, mọi người đều hoài nghi, đợt tấn công thứ hai này của bọn họ còn có ý nghĩa gì không.
Quá mạnh, đối phương quá mạnh, đã vượt qua khỏi tri thức của bọn họ, mọi tấn công phản kháng lúc này xem ra đều là phí công.
Nhưng đúng vào lúc này, màn hình lớn trong phòng điều khiển đột nhiên tự động sáng lên, chuyển đến một hình ảnh xa lạ.
“Lezar!”
“Bệ hạ!”
Joseph và Ssard cơ hồ đồng thời mở miệng kinh hô! Nhìn hình ảnh không chuyển mắt.
Nam nhân trên màn ảnh vẫn anh tuấn như cũ, một thân quân phục, tóc đã dài ra nhiều, bên môi mang theo ý cười.
“Ca, Joseph, mọi người dạo này thế nào?” Lezar nhẹ nhàng bâng quơ, tựa như những chuyện vừa rồi chưa tửng xảy ra vậy, sắc mặt còn mang theo vui mừng, “A, đúng rồi, cho các ngươi gặp một người, khẳng định các ngươi đều nhớ hắn!” Nói xong, nhẹ nhàng nhích qua bên cạnh, quay màn hình ra.
Trên màn hình trống, một nam nhân cũng mặc quân phục từ chỗ tối phía xa chậm rãi bước đến, âm thanh đế giày chạm mặt đất vang vọng trong gian phòng trống trãi. Khi hắn đến gần, ngũ quan tuấn tú mà xinh đẹp dần hiện ra, đôi mắt đen như mực, cánh mũi cao thẳng, thần sắc mang theo phong thái hờ hững xa cách trời sinh, mái tóc đen dài, dáng người cao ráo, thắt lưng màu đen buộc quanh vòng eo hoàn mỹ.
“Đã lâu không gặp.” Nam nhân mở miệng, thản nhiên nói với mọi người. “Ta đã trở về.”