Đọc truyện Thích Khách Vô Danh – Chương 2
Mấy ngày nay, chân bà mối Tiền chạy đến sắp gãy rồi, ở Tiền Đường này
phàm là những cô nương chưa lấy chồng bà đều đi đến mấy lần, cửa nhà
Tiêu gia sắp bị bà ta đạp hỏng rồi. Nhưng lại chẳng hề có tin tốt nào
cả. Tiêu gia tuy là cự phú, nhưng hai chữ thương nhân này, phàm là những hộ có chút thư hương sẽ không dễ dàng kết thân, huống chi Tiêu Ngọc lại có tiếng khắc vợ.
Chỉ có hôm nay bà mối Tiền khẽ hát một điệu dân ca, dưới ánh
nắng mặt trời chói chang, trên khuôn mặt trắng như bột mì kia mồ hôi nhễ nhại, bà ta cũng chẳng thèm lau mà đi thẳng tới Tiêu gia.
“Ngài không biết đâu, vị Trần tiểu thư này vừa theo gia đình từ
kinh thành đến, tổ tiên Trần gia đã từng làm đại quan trong kinh đó, nay cả nhà cũng không còn đàn ông, nữ quyến toàn gia mới về quê là Tiền
Đường này. Trần tiểu thư tuy chỉ là thứ xuất, nhưng bộ dáng kia phong
thái kia không hề kém chút nào nha. Tuyệt đối không tệ đâu.” Bà mối Tiền vừa mới gặp lập tức thao thao bất tuyệt đến nước bọt bắn hết lên khuôn
mặt thư sinh của Tiêu Ngọc.
Tiêu Ngọc cũng không nghe bà ta lải nhải nhiều, cho năm lượng
bạc, chỉ nói là sẽ xem xét rồi đuổi bà mối Tiền đang có vẻ bất mãn đi.
“Đại gia, có cần tôi tự mình đi thăm hỏi một chút không?” Chu quản sự thấy cũng có bảy phần chân thực, vậy là đủ rồi.
Tiêu Ngọc gật đầu, tâm tư đã chuyển tới phần lương thực vừa mới
bán ra kia. Năm nay tổng sản lượng lương thực rất lớn, sổ sách hai năm
trước không tìm được, nhưng may là có đám người làm đã nói lương thực
vẫn luôn bán ra cho các nhà dưới với một lượng nhỏ. Gã đã sớm cảm thấy
Lưu lão đầu tuổi lớn quá rồi, làm việc luôn sợ bóng sợ gió, nếu bán ra
số lượng lớn hàng trong vùng, giảm giá lương thực xuống, dựa vào ưu thế
giá cả, lũng đoạn thị trường nơi đây, tiết kiệm được phí vận chuyển phí
cất kho, như vậy sẽ có thể kiếm được một món rất lớn. Gã tự mình nhận số lương thực này, trong mấy tháng ngắn ngủi bán cho mấy hộ thương nhân
trong vùng, đã kiếm được số lời không nhỏ. Nghĩ đến đây, gã không khỏi
có chút thiếu niên đắc chí.
Tiêu Ngọc đang ngả người trên sạp mỹ nhân nhìn sổ sách, bên
ngoài liền báo người được phái đi Vương gia Hải Ninh báo tang đã trở về. Tiêu Ngọc lười biếng nói: “Gọi hắn vào đi.”
Tiêu Ngọc thấy trên mặt hắn ta có chút cổ quái, cũng không để ý, uống một ngụm Bích Loa Xuân mới vừa pha xong.
“Gặp người của Vương phủ chưa?”
“Gia, ngày nói có kì lạ không, cái viện kia của Vương gia đã có
người khác mới dọn vào ở rồi. Hỏi người đã chuyển đi đâu, người ta cũng
không biết. Bọn họ chuyển nhà sao lại không sai người báo cho phu nhân
một tiếng.”
“Chắc là định thu xếp ổn thỏa rồi mới phái người báo tin. Nếu
vậy, chúng ta chờ người của bọn họ tới là được.” Tiêu Ngọc có chút
thương cảm nói. Vương thị công dung ngôn hạnh đều không thiếu, lại mới
tân hôn, đang tình nồng ý thắm liền gặp phải chuyện này. Thật đúng với
câu hồng nhan bạc mệnh.
Đang định nói gì đó, chợt nghe Chu quản sự đã trở lại, liền xua tay cho hắn ta đi ra ngoài.
Lúc Chu quản sự vén rèm tiến vào, sắc mặt vui mừng, Tiêu Ngọc liền biết chuyện có hi vọng, nóng lòng mong đợi.
Quả nhiên, Chu quản sự nói đến nơi đến chốn. Vị Trần tiểu thư
kia quả thật rất được, vài năm trước ở kinh thành chưa để tang xong nên
không tiện làm mai, nay mặc dù tuổi hơi lớn, cũng chỉ mười tám xuân
xanh. Trần gia không có đàn ông, đang muốn tìm một mối thông gia, con rể coi như nửa con, cũng có thể chèo chống gia đình.
Tiêu Ngọc nghe xong có chút động ý. Tiêu gia tam đại đơn truyền, đến gã thì cả cha mẹ đều đi, để lại một mình gã, nay gã cũng cần phải
lo đến chuyện con nối dõi rồi.
Hai nhà Tiêu Trần có thể nói là khá ăn ý, nhanh chóng trao đổi canh thiếp, chọn ngày lành tháng tốt.
Hôm kết hôn, Tiêu gia bảo kiệu phu khiêng tân nương tử đi đủ hai vòng, trống kèn náo nhiệt một hồi.
Tiêu Ngọc tiếp tân khách xong, khi trở lại tân phòng đã có chút
choáng váng, nhưng trong lòng quả thực rất vui mừng. Nhấc khăn voan lên, ngọc nhan xinh đẹp của tân nương tử dùng đôi mắt trong veo như nước
liếc gã một cái, liền cúi đầu xuống. Tiêu Ngọc chỉ cảm thấy linh hồn nhỏ bé của mình đều bị câu đi mất, muốn nhìn kỹ nhưng dỗ thế nào nàng ta
cũng chỉ nghiêng người khẽ ngẩng đầu lên, càng nhìn tâm lại càng ngứa.
Tiêu Ngọc qua quýt cởi bỏ hỉ bào liền đè lên.
Ngày hôm sau, hai vợ chồng ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao mới
gọi nha hoàn vào hầu hạ. Tiêu gia không có trưởng bối, cô dâu không cần
kính trà với cha mẹ chồng, ngược lại cũng tiện. Tiêu Ngọc biết người đi
vào là nha đầu hồi môn của Trần thị, về sau có thể thu dùng, không khỏi
liếc qua, vừa nhìn liền thất vọng, nha đầu kia ngoại trừ trắng nõn ra,
không chút động lòng người. Gã thầm nghĩ Trần gia này cũng thật thương
con gái.
Lại nhìn về phía Trần thị, nàng đang để cho nha đầu hầu hạ mặc
áo vào, thấy gã ngẩn ra nhìn mình, liền liếc gã một cái, Tiêu Ngọc nghĩ
đến sự dịu dàng của Trần thị đêm qua, thân mình không khỏi mềm hơn nửa.
Hai người rửa mặt chải đầu xong liền dùng bữa sáng trong phòng.
Tiêu Ngọc hiển nhiên khó nhịn được động tay động chân, Trần thị da mặt
mỏng, đuổi nha đầu ra ngoài, tự mình hầu hạ.
Tiêu Ngọc nói: “Gọi phu quân nương tử thì còn gì là thú khuê phòng, ở nhà nương tử có nhũ danh không?”
Trần thị từ nhỏ ở kinh thành, khẩu âm lại có vài phần mềm mại
của con gái Giang Nam, cất giọng ấm áp nói: “Trong nhà đều gọi thiếp là
Liên nhi.”
Tiêu Ngọc nghe xong liền khựng lại, suýt nữa đánh rơi chiếc đũa
ngà voi khắc chuồn chuồn nghịch hoa sen. Một lúc lâu sau mới nói: “Khuê
danh nương tử là Lan, sao nhũ danh lại gọi là Liên nhi?”
Trần Lan cười dịu dàng: “Lúc nhỏ thiếp thường hái hạt sen ở hồ sen trong nhà, nên mới được gọi là vậy.”
Tiêu Ngọc ăn không thấy ngon nữa, chỉ miễn cưỡng nói: “Thuở bé
nương tử ắt hẳn rất nghịch.” Cũng không đổi miệng gọi nàng là Liên nhi.
Ăn xong, Tiêu Ngọc không yên tâm chuyện buôn bán, vẫn đi đến cửa hàng như trước. Trần Lan cũng không ngăn cản, tự mình giúp gã thay quần áo, tiễn đến tận cổng.
Buổi tối khi trở về, thấy Trần Lan vẫn dịu dàng ân cần như thế,
thần sắc Tiêu Ngọc cũng mềm ra, cũng không trách nàng nữa, chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi.
“Tiêu lang, Liên nhi tự tay làm một món ăn, Tiêu lang nhất định
phải nếm thử nhé.” Trần Lan vừa chia thức ăn, vừa bảo nha đầu bưng canh
dâng nước.
Tiêu Ngọc cũng thích nàng hiền lành, ép xuống cảm giác hết hồn
khi chợt nghe câu “Tiêu lang” kia, thấy thức ăn đầy một bàn, hai người
ăn thì hơi lãng phí, lại nghĩ nàng là cô dâu mới, từ nhỏ lại là đã quen
kim tôn ngọc quý, không thể chú ý nhiều, nên cũng không nói gì.
Đợi khi gã tự tay động đũa gắp lấy bún thịt lá sen ăn một miếng lập tức kinh hoảng.
“Tiêu lang không thích sao, là do tay nghề Liên nhi không tinh.” Trần Lan thấy gã phản ứng như thế, không khỏi có chút tủi thân, mắt
cũng đỏ lên.
Giờ phút này trong lòng Tiêu Ngọc đã là khiếp sợ không thôi, bún thịt lá sen vốn là món ăn nổi tiếng của Hàng Châu, biết làm cũng không
có gì ngạc nhiên, chỉ là tại sao mùi vị lại giống như vậy. Giương mắt
nhìn Trần Lan, thấy đôi mắt nàng hơi đỏ, lại mềm lòng, có lẽ do Lưu thị
tự tâng bốc mình, cũng chẳng phải cô ta tự nghĩ ra, hoặc là cách làm đã
sớm truyền ra ngoài rồi. Nghĩ như vậy nên gã thoáng an tâm, lại ngồi
xuống, ra vẻ trấn định gắp một đũa.
Trần Lan thấy vậy lập tức tươi cười, nói: “Món ăn này vốn không
có gì đặc sắc cả, chỉ là nhờ tương ngọt bên trong do Liên nhi tự mình
chế biến, bên ngoài không có chỗ nào bán cả.”
Nào biết vừa dứt lời, Tiêu Ngọc như bị sét đánh trúng, phục hồi
tinh thần lại liền nắm cổ tay Trần Lan, khuôn mặt dữ tợn như Diêm La,
lạnh lùng nói: “Ai phái ngươi tới, nói! Không phải Lưu gia chết hết rồi
sao, là ai, đừng có giả thần giả quỷ với gia!”
Trần Lan bị khuôn mặt hầm hầm giận dữ của gã dọa tới mức khóc,
lập tức như hoa lê gặp mưa bão, nghẹn ngào khôn kể, rất là đáng thương.
Sau một lúc lâu mới dần thu tiếng, ngập ngừng nói: “Gia nói gì vậy, Liên nhi không hiểu.”
Tiêu Ngọc nghe nàng ta tự xưng, càng thấy bực bội, hung hăng đẩy nàng ta ra, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Trần Lan lập tức ngừng khóc, khóe miệng khẽ nhếch, thản nhiên ngồi xuống dùng cơm.
Tiêu Ngọc bước vội đến thư phòng, lúc này đã tỉnh táo lại, càng
nghĩ càng cảm thấy nha đầu thân cận nhất bên người Lưu thị cũng đã chết
rồi, những chuyện khuê phòng riêng tư đó sẽ không truyền ra ngoài. Nhưng nếu nói là trùng hợp thì cũng thái quá rồi. Nghĩ đến một khả năng, cả
người gã chợt cứng đờ, mồ hôi lạnh tuôn ra.
Nghĩ như vậy, Tiêu Ngọc tất nhiên sẽ rất khó ngủ cạnh nữ nhân
kia. Cho nên gã liền ngủ ở thư phòng vài đêm liên tục, ban ngày vẫn đến
cửa hàng như trước, bọn đầy tớ thấy bọn họ mới tân hôn đã chia phòng
ngủ, đương nhiên im như thóc, không ai dám nói gì.
Cứ như thế lại qua mấy ngày, Tiêu Ngọc cuối cùng không nhẫn nại được, kêu nha đầu bên người Trần Lan tới hỏi.
Người đến chính là cô gái mà hắn đã đánh giá sau hôm động phòng hoa chúc.
Nha đầu kia nghe cô gia hỏi toàn chuyện ăn uống ngủ nghỉ hàng
ngày của Trần Lan, đặc tính sinh hoạt, hỏi rất là tỉ mỉ, trên khuôn mặt
cười tươi như hoa, trả lời lại càng cẩn thận. Cô ta dung sắc bình thường mà mồm miệng lại rất lanh lợi, nói sinh động như thật, rất mạch lạc.
Chu quản sự mừng thầm, hai vợ chồng đâu có cãi lâu, có câu đầu
giường đánh nhau cuối giường hòa, đại gia đây là đang nhớ nhung tân phu
nhân đó thôi, sợ Tiêu Ngọc khó chịu, giận lây sang mình, ông ta cũng
không dám nghe nhiều, lặng lẽ đi ra ngoài. Nhưng lại không hề thấy sắc
mặt Tiêu Ngọc càng lúc càng âm trầm, bàn tay nắm lấy cái chén sứ thanh
hoa cũng run lên dữ dội, nước trà bắn ra tung tóe, đều bắn lên cái áo
màu xanh nhạt của gã.
Tiêu Ngọc suy nghĩ một ngày lại một ngày, nhiều lần bừng tỉnh từ trong ác mộng, mồ hôi lạnh ướt hết áo trong. Mới có mấy ngày mà gã đã
gầy rộc hẳn đi, khuôn mặt tiều tụy, đã không còn tuấn nhã như trước nữa.
Hôm nay, tối Tiêu Ngọc đi nhà Vạn lão gia uống rượu, uống hơi nhiều, lúc trở về theo thói quen liền đến tây viện.
Thấy Trần Lan trong phòng không khỏi thanh tỉnh vài phần. Ngón
tay Trần Lan thon thon, đang bưng một bát ngọc hoa sen, trên mặt mang
theo ba phần cười, từ từ nói: “Tiêu lang có biết, Liên nhi yêu nhất
chính là món canh hạt sen này. Tiêu lang có muốn dùng một chút không?”
Tiêu Ngọc còn một chút cảm giác say chợt bị hoảng sợ làm mất
hết, chỉ mở to mắt nhìn nàng, từ trong khẽ răng rít ra vài từ: “Nương tử tự dùng đi.”
Nào biết Trần Lan lại ném bát xuống đất, “choang” một tiếng giòn vang, cái bát đã vỡ tan tành.
“Đương nhiên là Tiêu lang không dám uống rồi.” Giọng nói kia
chua ngoa mơ hồ, Tiêu Ngọc chưa kịp hoàn hồn, lại nhìn Trần Lan, chợt
thấy nàng ta thất khiếu chảy máu nhào đến mình. Miệng lại nói: “Tiêu
lang chớ sợ, thiếp với chàng hai người chúng ta có thể làm một đôi uyên
ương dưới Âm phủ, những chuyện kiếp trước Liên nhi không để tâm tới
nữa.” Mỗi lần phun ra một chữ liền bước tới gần gã thêm một bước.
Tiêu Ngọc thét một tiếng thật to rồi xoay người bỏ chạy, ngay
sau đó, Trần Lan ở trong phòng chỉ nghe được một tiếng bùm vang lên. Một lát sau là tiếng Chu quản sự hô to kêu cứu: “Không xong rồi, đại gia
ngã xuống nước rồi.” Trần Lan cũng không để ý, thừa dịp bóng đêm đi tới
thư phòng.