Thích Khách Vô Danh

Chương 17


Đọc truyện Thích Khách Vô Danh – Chương 17

Quế hoa tạ liễu thu dung.

Trí Thanh đại sư mất, hoàng thượng thân phong trụ trì phương trượng mới của Linh Ẩn Tự là Như Vụ thiền sư. Cũng ban cho áo cà sa vân cẩm (áo cà sa là từ gấm Vân Nam), lại xưng hiệu “Ngũ kiện chỉ giáp cái kim long tử thường pháp y” (áo cà sa gấm tím có năm móng rồng), trên áo có chín nhánh hoa văn chỉ vàng đan thành năm móng của kim long, không phải thánh thượng ban cho thì không thể dùng.

Chùa Linh Ẩn. Tàng Kinh Các.

Như Vụ mặc áo bào trắng, không phải tử kim vân cẩm, chấp bút viết nhanh. Vẫn bảo trì tư thế khoan thai trang nghiêm, che đậy hết diễm cốt phong lưu.

Bỗng nhiên một cây quạt vô thanh vô tức đưa tới trước mặt y. Một đóa mặc liên yên lặng nở (mực nhiễu xuống thành giọt).

Như Vụ để bút xuống, thở dài một hơi nói: “Cô tội tình gì lại trở về?”

Người tới không đáp, nhấc tay, mặt quạt mở rộng, từng nét dọc ngang, Đoạn Kiều bừng bừng trên giấy, bên cạnh có đề một bài thơ:

Đệ nhất tối hảo bất tương kiến, như thử tiện khả bất tương luyến.

Đệ nhị tối hảo bất tương tri, như thử tiện khả bất tương tư.

Đệ tam tối hảo bất tương bạn, như thử tiện khả bất tương khiếm.

Đệ tứ tối hảo bất tương tích, như thử tiện khả bất tương ức.

Đệ ngũ tối hảo bất tương ái, như thử tiện khả bất tương khí.

Đệ lục tối hảo bất tương đối, như thử tiện khả bất tương hội.

Đệ thất tối hảo bất tương ngộ, như thử tiện khả bất tương phụ.


Đệ bát tối hảo bất tương hứa, như thử tiện khả bất tương tục.

Đệ cửu tối hảo bất tương y, như thử tiện khả bất tương ôi.

Đệ thập tối hảo bất tương ngộ, như thử tiện khả bất tương tụ. *

Chữ viết kia phong lưu phóng khoáng tiêu sái không câu nệ quy tắc. Thơ hay tranh đẹp rất có tài. Chính là Như Vụ tự tay viết.

Mạc Hi nhẹ giọng nói: “Ta vốn nghĩ huynh là cao tăng đắc đạo, chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấu ta là hồn phách của thế giới khác, thì ra là ta tự mình lộ sơ hở.”

Như Vụ khẽ thở dài: “Lần đầu tiên cô cải nam trang đến, viết tên trong sổ công đức, hai chữ Mộc Khê quả thật phồn giản (phồn thể, giản thể) giống nhau, chẳng qua từ lượng trong ngân lượng kia lại khác nhau. Một câu của ta liền hỏi ra thân phận thật của cô. Ta từ khi tới nơi này, sống không vui vẻ gì, áo không đủ mặc, ăn không đủ no, chỉ có con đường xuất gia mới tạm ấm no. Tất nhiên biết được gian nan khốn khổ trong đó, đối với cô nhất thời sinh lòng thương tiếc, nhưng lại thành dưỡng hổ gây họa.”

Mạc Hi lại nói: “Ta cứ nghĩ rằng cùng huynh kết bạn chân thành, dưới trăng đối ẩm, không ngờ lại là kế điệu hổ ly sơn.” Trong lòng thầm nghĩ may mắn hắn không cường điệu mình không phải là người hiện đại xuyên qua, mà là Đức Đạt Lai Lạt Ma chuyển thế, bản chính gì đó.

“’Tô Tấn (nhà thơ thời Đường, cùng với Lí Bạch, Lí Thích Chi, Lí Tấn, Thôi Tông Chi, Hạ Tri Chương, Trương Húc, Tiêu Toại được xưng tụng là ‘ẩm trung bát tiên’) trước khi ăn chay lễ Phật, thường trốn thiền mê rượu. Còn ta chỉ mượn rượu tạm thời thoát khỏi thanh quy giới luật mà thôi.” Như Vụ thản nhiên nói.

Mạc Hi cười lạnh: “Huynh biết thân phận ta, sợ hạ mê dược sẽ không có tác dụng, còn làm lộ chính mình. Cho nên khi tặng rượu ra vẻ keo kiệt, dụ ta mắc câu. Đêm đó huynh lấy song đấu mà đợi, là đã sớm dự đoán được ta sẽ đến. Mời rượu, đưa mộc đấu ra, rồi thơ chế giễu, ngọc quang liên phạt, đều là vì chuốc say ta. Ta vốn chưa từng nghi ngờ huynh. Xưa nay ta dễ tỉnh ngủ, cho dù say rượu cũng không thể không nghe thấy tiếng đánh chuông, trong chùa mỗi nửa canh giờ sẽ đánh chuông, có thể thấy ta say rượu không quá nửa canh giờ. Mà huynh không biết võ công, từ thiền phòng đến Tùng Vụ Viện đi như thế nào cũng không thể trong nửa canh giờ được, càng không cần phải nói huynh xưa nay thích sạch sẽ, cảnh tượng vội vàng như thế, chắc chắn áo bào trắng sẽ nhiễm bẩn, còn phải rửa mặt chải đầu thay quần áo mới không khiến ta nhìn ra manh mối. Nhưng tiếc rằng vẽ rắn thêm chân, nhang thơm đã để lộ ra sơ hở, khiến ta nghi ngờ đến huynh. Nhang vòng Lăng gia dùng, chỉ dùng hoa quế hun qua, mà nhang vòng huynh dùng chứng minh thời gian tử vong của bát tiểu thư là nhang trong chùa. Mỗi lần bát tiểu thư gặp huynh đều có thói quen đốt khoanh nhang mới huynh cũng biết, huynh sợ ta cuối cùng cũng biết bí mật về bí đạo, liền nghi ngờ huynh, nên bày nghi trận, đem nhang đốt lại từ đầu. Như vậy theo chiều dài của nhang mà xem, ta đương nhiên sẽ nghĩ lúc bát tiểu thư chết là khi chúng ta vừa mới bắt đầu uống rượu. Về phần vì sao huynh không phát hiện nhang bát tiểu thư dùng không giống trong chùa, là vì lúc đó hoa quế đang tỏa hương, mùi hương này đã che đi mùi nhang thơm. Bát tiểu thư vô thanh vô tức bị treo cổ, bởi vì nàng cũng say. Nàng vốn là nữ tử nhu nhược, rượu như vậy, chỉ cần một ly cũng đủ để bất tỉnh nhân sự. Nàng xưa nay thân thể yếu đuối, đêm cuối mùa thu lạnh lẽo, lúc ấy cửa sổ mở rộng, cũng là sau đó huynh sợ mùi rượu không tiêu tan mới mở ra.”

Lăng Thất tưởng rằng bát tiểu thư coi trọng Đỗ công tử, cũng chỉ bởi vì từ đông chí hai người gặp mặt, bát tiểu thư mới bắt đầu lo được lo mất, lại không biết ngày mùng tám tháng chạp bát tiểu thư đến Linh Ẩn gặp được Như Vụ. Trước sau chỉ chênh nhau mười ngày.

Kỳ thật, cho dù không có bài thơ này, Mạc Hi không biết Như Vụ giống nàng đều là người xuyên không, nàng cũng đã sớm hoài nghi bát tiểu thư cùng Như Vụ thoát không được liên quan. Bát tiểu thư chủ động muốn vào chùa lễ Phật, Lăng Thất muốn rút tuệ kiếm, không biết hoàn toàn ngược lại, bát tiểu thư chính là vì gặp tình lang. Nàng tự mình chuẩn bị quần áo cũng không có gì lạ, đáng thương tối hôm chết còn đặc biệt thay bộ váy vũ quá thiên thanh mà Mạc Hi tán thưởng không thôi kia. Lúc bát tiểu thư nhờ nàng đưa đến gặp Như Vụ từ dùng là “thông truyền” mà không phải “giới thiệu” có thể thấy có quen biết. Sau đó bát tiểu thư lại cố ý muốn đến vãn khóa, nói mình “nghiệp chướng nặng nề.” Yêu người tu hành là việc bất chính, với tiểu thư khuê các như nàng mà nói, đương nhiên nghiệp chướng nặng nề. Nàng sở dĩ coi cây quạt kia là trân bảo, không chỉ vì bài thơ này, mà còn bởi vì Như Vụ vẽ Đoạn Kiều là nơi Hứa Tiên cùng Bạch nương tử gặp nhau. Yêu người mến nhau cùng tăng tục mến nhau đều là chuyện kinh thế hãi tục người đời không cho phép. Càng cấm kỵ, nữ tử khuê phòng như nàng càng đau khổ xót xa không thể tự kềm chế. Nàng yêu là người đề thơ vẩy mực trên mặt quạt, mà không phải Đỗ công tử tặng quạt.

Còn cách hai người truyền tin tức là thông qua sổ công đức, Mạc Hi cúng một trăm lượng, không chút đau lòng, vì đã lật xem đủ vốn, quyên một trăm lượng không nhiều lắm, Lăng thị rất dễ dàng tìm được, mỗi lần đều là cùng một ngày liền có một người họ Trần kí tên, tên của hắn rất thú vị, có khi là Mạt, có khi là Thân, lại có khi là Dậu, bút tích giống nhau. Bát tiểu thư ký tên là báo với Như Vụ nàng đến, mà Như Vụ ký là thời gian hẹn hò. Trước kia bát tiểu thư không ngủ lại, bởi vì chỉ cần nàng đến, Như Vụ sẽ gặp, nàng sầu lo như vậy có thể bởi vì Như Vụ đối với nàng càng ngày càng không quan tâm, không muốn dây dưa tiếp. Lúc trước cầu kiến vài lần gặp phải trắc trở, lần này dứt khoát ở lâu, để từ từ tìm cách. Mà ngày đầu tiên vào chùa, bát tiểu thư tách khỏi Mạc Hi đến Hoa Nghiêm Điện kí tên, không nghĩ tới Như Vụ vẫn làm như không thấy, nàng chỉ có thể cầu Mạc Hi an bài thay.

Mạc Hi nói đến miệng khô, dừng một chút, tiếp tục nói: “Huynh giết bát tiểu thư một mặt bởi vì nàng quấn quýt si mê, nàng ngày đêm không rời cây quạt có văn chương của huynh, nếu rơi vào tay phương trượng huynh sẽ không thể tiếp nhận chức vụ chủ trì còn có khả năng bị trục xuất khỏi chùa. Vãn khóa mỗi ngày, Trí Thanh tự mình chủ trì thí thực, bát tiểu thư nếu muốn nhân cơ hội nói cái gì, huynh vạn vạn ngăn cản không kịp. Đáng thương cho nàng còn mong ước ở bên nhau tam sinh tam thế. Ngày đó ta tỉnh rượu, mùi rượu trên người huynh rất nặng, tăng bào lỏng lẻo, nhưng thần trí minh mẫn, chỉ sợ là nàng đem rượu hoa quế bôi lên ngực huynh, huynh vì lừa nàng uống rượu không thể không cho phép. Huynh cho ta uống trà tỉnh rượu là vì để ta sau khi trở về có thể tỉnh táo, đem thời gian bát tiểu thư tử vong nhập vào khoảng thời gian hai chúng ta uống rượu.”

“Than ôi chuyện nhân gian, vui vẻ sung sướng, có ai chịu làm tiên. Cuộc đời ngắn ngủi, thế sự vô thường. Người đời thật buồn cười, một lòng mong muốn được tiến vào thế giới tây phương cực lạc, lại không biết ta thân nhập cõi Phật lại như rơi xuống địa ngục A Tỳ, thế tục vui vẻ mới là nơi ta mong suốt đời. Tiếc rằng không như ý muốn. Cũng như cô, lấy giết chóc để sinh tồn, chỉ mong có thể tiếp tục sống sót.”


“Có bằng chứng gì, biết đâu ai dễ ai khó. Trên đời này ai cũng khổ, không riêng gì ta huynh. Chỉ là không thể tưởng được, huynh mời ta tới là vì hai ngàn lượng bán Đôn Hoàng tàng kinh động của Vương đạo sĩ. Bản huynh cho ta là khi luyện tập bắt chước bút tích của Đổng Kỳ Xương đã viết ra. Trí Thanh mỗi ngày đều kiểm kê bảo vật ở Tàng Kinh Các, một ngày nào đó sẽ nhìn ra là đồ giả. Nếu ông ấy mất, thứ nhất huynh có thể lên làm trụ trì, trong thời gian ngắn sẽ không ai phát hiện bí mật của Tàng Kinh Các, thứ hai huynh có thể tùy ý hành sự.” Mạc Hi ngừng lại một chút, nói: “Kinh văn có lẽ có thể làm giả, đồ vật bằng sức một mình huynh vạn vạn không thể làm được. Huynh buôn lậu quốc bảo cho người Đông Dương (Nhật Bản), không sợ người sau lưng có mới nới cũ?”

Mạc Hi vì thấy đọc Kim Cương Kinh có ích cho việc luyện công, nên thường không rời. Rốt cuộc nàng bỗng nhớ tới vì sao lúc nàng xem cuốn của Đổng Kỳ Xương ở Tàng Kinh lại cảm thấy cuốn kia nhìn rất quen mắt. Cũng không phải bởi vì nàng đã gặp qua ở hiện đại, mà vì bản Như Vụ cho nàng cùng bản ở Tàng Kinh Các, hai cuốn đều cùng một bút tích, hoặc một thật một phỏng theo, hoặc đều là giả, tóm lại chữ viết tương tự. Sau đó nàng mua một quyển bản dập tự mình đối chứng, quả nhiên. Mà cái ngọc quang kia hẳn cũng là một trong những thứ giả mạo. Việc bán những món đồ lưu lạc dân gian cho ngoại bang đã quá rõ ràng.

“Nếu đã biết, sao không động thủ.” Như Vụ mặt không đổi sắc, bất động như núi.

Mạc Hi chợt đứng lên, ra tay như điện, chỉ là còn chưa chạm đến một sợi tóc của Như Vụ, bỗng nhiên thế đi vừa chậm, phun ra một búng máu, bắn vào áo bào trắng của Như Vụ, là màu tím bầm!

“Ngươi hạ độc hại ta!” Mạc Hi oán độc nhìn Như Vụ. Nhất Trụ Hương này thật lợi hại, phát tác chỉ cần thời gian một nén hương, mà nguyên nhân độc phát là do vận công khí huyết dâng trào. Chỉ sợ Trí Thanh chết tại Tàng Kinh Các cũng do trúng độc này mới bị nhẫn giả (Ninja) Đông Dương đánh lén mà chết. Nếu không với công lực của ông ta, người nọ sẽ thua dưới ba mươi chiêu. Nếu không phải Đường Nhân ở bên cạnh giúp quá hóa phiền, cũng không đến mức chết ngay tại chỗ.

Như Vụ thanh u cười, nói: “Cô nói với ta nhiều như vậy, không phải là coi thường ta không có võ công, không cần đề phòng ta phản công sao. Muốn hỏi khéo ai là đại BOSS à, được, hôm nay ta sẽ cho cô làm quỷ minh bạch. Đó là thất hoàng tử đương triều.”

Buôn lậu quốc bảo đương nhiên là vì kiếm tiền, mà tranh giành trung nguyên là hoạt động hao tốn của cải nhất. Quả nhiên không ngoài dự đoán, Như Vụ có thể có được cái tử kim bào này là vì có người trong triều tiến cử. Cuốn sổ công đức kia xuất hiện tên Sở Hoài Khanh nhiều lần, cũng không phải ngẫu nhiên.

Mạc Hi hơi thở mong manh hỏi: “Làm sao ngươi phát hiện ra bí đạo? Ngay cả Trí Thanh cũng không biết Tàng Kinh Các có bí đạo, nếu không sao người Đông Dương có thể đánh lén thành công.”

Mạc Hi đi còn quay lại là vì âm thầm bám theo Như Vụ, chứng thực suy đoán về bí đạo trong chùa của mình, còn tìm được vật chứng mấu chốt là cây quạt này. Quả nhiên hắn đã theo bí đạo từ thiền phòng đi thông đến Tàng Kinh Các, lại đi đến Tùng Vụ Viện bên cạnh. Mà Như Vụ có thể thuận lợi đem trân bảo trong Tàng Kinh Các lấy giả đổi thật cũng dựa vào bí đạo này.

Như Vụ gật đầu: “Linh Ẩn Tự hai trăm năm trước là do hoàng gia bỏ vốn xây dựng, bản thiết kế để ở Tàng Thư Các trong cung, thất hoàng tử ngẫu nhiên có được.”

“Đêm đó uống rượu ngươi cố ý tiết lộ cho ta, Trí Thanh có thói quen vào giờ đó một mình ở Tàng Kinh Lâu, là vì dụ ta vào bẫy. Đường Nhân là ngươi cố ý tìm đến, hắn biết trước sẽ có vụ ám sát này, mới có thể cùng Trí Thanh liên thủ phục kích. Với tu vi võ học của Trí Thanh, trong thiên hạ chưa chắc có tên thích khách nào có thể thành công, ngươi hẳn là đã bỏ độc, chỉ cần ông ấy trúng độc, dùng sức đánh nhau với người ta nhất định sẽ độc phát thân vong. Nhưng ngươi không nghĩ tới, ta căn bản không xuất hiện, rơi vào đường cùng, ngươi chỉ có thể để người Đông Dương ra tay. Tổ chức của ngươi, đương nhiên sẽ không muốn để nhẫn giả động thủ, lộ số võ công của bọn họ cùng nước ta khác biệt rõ ràng, rất dễ lộ chuyện buôn lậu. Về phần Đường Nhân, là con rùa nổi danh, một khi bị hắn cắn trúng, có chặt đứt đầu cũng không nhả ra (rùa bình thường ít khi cắn người, nhưng đã cắn thì chết cũng không nhả), mà ta liền trở thành kẻ trộm trân bảo của chùa bị truy nã làm người gánh tội thay.”

Trí Thanh chết bởi phi tiêu hình bông tuyết sáu cạnh khiến Mạc Hi liên tưởng đến tên nhìn lén mình có thân pháp quỷ dị ở Vân Tê Trúc Kính, vũ khí cộng thêm thân pháp, không khó đoán ra là nhẫn giả Đông Dương.

Trước khi Mạc Hi đến Hàng Châu, tuy rằng Như Vụ tìm tới tổ chức mua mạng Trí Thanh, lại không biết thân phận thích khách. Nhưng từ khi hai người quen biết, Mạc Hi đã từng nhờ Như Vụ tụng kinh siêu độ vong hồn dưới kiếm, Như Vụ đối với nghề nghiệp của nàng có chút tra xét cũng không kỳ quái, hơn nữa Mạc Hi vẫn nghĩ hắn là cao tăng đắc đạo, liền tin tưởng thêm một phần. Nàng lại trùng hợp lúc này đến Hàng Châu, tám chín phần mười là vì Trí Thanh. Mà lúc trước Mạc Hi chậm chạp không động thủ là vì Trí Thanh không phải kẻ địch nàng có thể đối đầu chính diện, cần suy tính lâu dài. Như Vụ hy vọng Đường Nhân đối phó Mạc Hi, còn một nguyên nhân khác, là sợ nàng tra ra nguyên nhân bát tiểu thư chết. Đường Nhân có lẽ võ công không bằng Mạc Hi, nhưng thân phận của hắn Mạc Hi vạn vạn không thể trêu chọc, chỉ cần Đường Nhân nhìn trúng nàng, Mạc Hi liền ốc không mang nổi mình ốc (chuyện của mình còn không lo được), càng không cần phải nói đến tìm Như Vụ gây phiền phức. Nhưng Như Vụ không dám đem thân phận Mạc Hi gọn gàng dứt khoát nói cho Đường Nhân, chọc nàng điên lên, Như Vụ cũng không có quả ngon để ăn (không có gì tốt). Đường Nhân vì nhận được mật báo nặc danh của Như Vụ, nói có người muốn ám sát Trí Thanh, hắn mới đến Hàng Châu ôm cây đợi thỏ. Đường Nhân đối với án mạng của bát tiểu thư nhìn không chút đáng ngờ mà lại cẩn thận như thế, là vì sau khi nhận được mật báo đối với gió thổi cỏ lay gì đó đều phá lệ nhạy cảm. Nhưng Như Vụ không biết Mạc Hi có thói quen, khi có bộ khoái tuyệt không ra tay, cho nên chiêu này gậy ông đập lưng ông không chút thuận lợi. Mạc Hi chờ Đường Nhân hồi kinh mới rời khỏi Hàng Châu, vừa giám thị xem Như Vụ có đem thân phận mình tiết lộ cho hắn hay không, vừa tránh tình trạng nếu mình rời khỏi quá nhanh khiến Đường Nhân nghĩ rằng nàng vì cái chết của bát tiểu thư mà chột dạ.


“Còn có tinh lực nói nhiều như vậy, ngươi không trúng độc?!” Như Vụ rốt cục ý thức được điểm không thích hợp.

Mạc Hi dùng tay áo lau đi vết máu ở khóe môi, vẻ mặt lay động, thản nhiên cười nói: “Nhất Trụ Hương này của Đường Môn cũng không quá tà dị như trong truyền thuyết, vậy mà bọn họ lại không biết xấu hổ rao giá trên trời bán một vạn lượng bạc một chỉ (mười chỉ là một lạng). Không thể tưởng được Trí Thanh lại chết trên tay món hàng cỡ này.” Nghiêm hình bức cung có đôi khi không phải phương pháp tra hỏi hay nhất, tỏ ra yếu thế mới phải, đối phương một khi cho rằng mình bất bại rất có thể sẽ đem mọi chuyện nói ra.

Thẳng đến giờ phút này, Như Vụ mới biến sắc, chỉ là trong nháy mắt liền bình tĩnh tự giễu: “Là ta khinh thường ngươi.”

“Huynh hoàn tục đi.” Mạc Hi nhẹ giọng nói.

“Ngươi đồng ý buông tha ta? Ta từng hai lần hại ngươi, ngươi há có thể tha thứ?” Như Vụ kinh ngạc vô cùng.

“Trên đời này vốn chỉ có ta huynh là từ bên kia đến. Nếu ngay cả huynh cũng không còn, ta liền thật sự thành cô hồn dị thế.” Lời nói của Mạc Hi có một tia thương cảm.

Dừng một chút, Mạc Hi lại nói: “Sau khi hoàn tục, trên đời này liền không có Diệu tăng Như Vụ, ta đương nhiên không cần giết huynh.” Giọng nói của nàng bình thản nhẹ nhàng.

Như Vụ rốt cục như trút được gánh nặng, nở nụ cười, vừa định mở miệng, Mạc Hi ra tay như điện, chế trụ mạch môn của hắn, dùng độc môn tâm pháp làm vỡ tâm mạch của hắn, này một chiêu so với tia chớp còn nhanh hơn, nụ cười trên mặt Như Vụ còn chưa nhạt đi, đã tuyệt khí.

Mạc Hi mỉm cười vỗ vỗ ngực, độc dược giá trị vạn kim như vậy, nàng nên giữ lại. Nàng căn bản không ngăn được Nhất Trụ Hương, chỉ là từ bí đạo đến Tàng Kinh Các trước, thay đổi độc hương. Độc này Như Vụ đã sớm chuẩn bị tốt, nhằm đề phòng nàng đi mà quay lại, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước. Mạc Hi làm cho Như Vụ tin mình miễn dịch với độc dược, cũng xuất phát từ cẩn thận, ai biết trên người hắn có còn hay không.

Đêm đó Lăng Thất nhận được một bức thư, thư viết: “Thứ lệnh muội yêu thích, đã cùng xuống hoàng tuyền. Hãy an lòng.”

Hôm sau, Như Vụ thiền sư được phát hiện viên tịch tại Tàng Kinh Các.

Tọa hóa liên hoa, sắc mặt bình thản. Người đời cảm thán.

(Mạc Hi: ta muốn chính là hiệu quả này, nếu để bộ dáng khi chết mặt mũi hung tợn, tuy rằng ta không sợ kẹo hình người chảy, nhưng kẹo da trâu không dễ đá khỏi đâu) (câu này có nghĩa là tuy Mạc Hi không sợ người đã chết, nhưng nếu bộ dạng lúc chết quá ghê rợn sẽ bị ám ảnh)

Lăng gia thất tiểu thư cảm thán Như Vụ thiền sư cả đời tu hành cuối cùng cũng viên mãn, quyên tặng ngàn vàng, chôn tại phía Bắc chân núi Cô Sơn ở Tây Hồ Hàng Châu—— tài sản riêng của Lăng gia. Mạc Hi thừa nhận tình ý này, trước khi khởi hành rời khỏi đã đến sườn Tây Nam của Kê Lung Sơn ở Tây Hồ cúng mộ bát tiểu thư, cũng đem bộ Kim Cương Kinh Như Vụ lúc còn sống tự mình sao chép kia đốt cho nàng, chỉ hy vọng nàng đọc được một câu:

“Ta làm tất cả đều nhập niết bàn hoàn toàn mà giải thoát hết. Làm cho vô lượng vô số chúng sinh nhập niết bàn như vậy, mà thật không có chúng sinh nào được giải thoát cả.”


Bể tình như bể khổ, phật không thể độ người, cần chúng sinh tự độ.

Có lẽ Như Vụ thực sự có vài phần tình ý với nàng, nếu không vì sao hắn không hủy cây quạt đi. Chỉ là tình ý này so với những thứ khác trên thế gian, quá mức nhỏ bé không chút đáng kể.

Đời sau có người ngưỡng mộ Diệu tăng Như Vụ từng có thơ: Thanh ti thiền tháp tầm thường tử, thê tuyệt bổn triều đệ nhất tăng.

Người đời chỉ nhìn thấy mặt ngoài của sự việc, không biết: “Tất cả đặc tướng trên thế gian, đều là giả dối. Nếu thấy tướng là không phải tướng, tức thấy Như Lai.”

Chú thích:

*Tạm dịch:

Thứ nhất tốt nhất không gặp mặt, như thế sẽ không yêu mến nhau.

Thứ hai tốt nhất không quen biết, như thế sẽ không nhớ nhung nhau.

Thứ ba tốt nhất không làm bạn, như thế sẽ không thiếu nợ nhau.

Thứ tư tốt nhất không luyến tiếc, như thế sẽ không tưởng nhớ nhau.

Thứ năm tốt nhất không yêu nhau, như thế sẽ không quên nhau đi.

Thứ sáu tốt nhất không đối lập, như thế sẽ không gặp gỡ nhau.

Thứ bảy tốt nhất không bỏ lỡ, như thế sẽ không gánh trách nhiệm.

Thứ tám tốt nhất không hẹn thề, như thế sẽ không nối tơ duyên.

Thứ chín tốt nhất không gắn bó, như thế sẽ không dựa dẫm nhau.

Thứ mười tốt nhất không gặp lại, như thế sẽ không ở bên nhau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.