Đọc truyện Thích em từng giây – Chương 69
04. / Em thích anh. /
Đây là lần đầu tiên Thư Nhiên chơi game mà ngoan ngoãn đi phía sau con trai.
Bởi vì trước đây chưa từng có người nói như thế với cô, bởi vì cảm thấy bản thân vĩnh viễn chỉ được làm người xông về phía trước.
Bởi vì… Trong khoảnh khắc đó, tuy ngắn ngủi, nhưng lại vô cùng cảm động.
Cô nhìn bóng lưng của Trịnh Ngữ quẹo vào một gian phòng nào đó, nhưng tầm mắt vẫn không thể nào thu về, vẫn còn nhìn chằm chằm chỗ kia, như hận không thể nhìn đến khi gạch trên tường rụng sạch.
Cho đến khi giao diện ăn gà bắn ra, cô mới bừng tỉnh chớp mắt.
Trước kia là cảm giác mình đi ở phía trước bắn người cũng rất thoải mái, hơn nữa không cần dựa vào người khác.
Hiện tại lại cảm thấy… Trốn ở phía sau anh, hình như cũng có thỏa mãn được bảo vệ.
“Cuối cùng vẫn còn sống, ” Thư Úy ở đó xúc động, “Cũng làm cho anh của em có chút cảm giác đạt được thành tựu.”
Thư Nhiên hỏi anh: “Cái gì cảm giác đạt được thành tựu?”
“Cảm giác đạt được thành tựu khi dẫn em ăn gà, ” Thư Úy lấy ví dụ, “Giống như là kéo một người tứ chi không phối hợp chạy 800m để đạt tiêu chuẩn. Không liên quan gì đến em cả, chủ yếu là thực lực đàn ông của chính mình nhận được sự chứng minh.”
Thư Nhiên: ?
“Em nghĩ đi, ngay cả dẫn em theo cũng có thể ăn gà, còn có cái gì không làm được.”
“…”
Ngày đó sau khi kết thúc trò chơi, Thư Nhiên nhìn di động lại nghĩ đến lời nói kia của Thư Úy.
Cho nên… Trịnh Ngữ bảo cô trốn ở phía sau anh, rốt cuộc là muốn bảo vệ cô, hay chỉ muốn nhận được cảm giác đạt được thành tựu?
Hình như cô không rõ lắm.
Cũng không phân biệt được.
Không tìm được lí do, trong lòng có chút bứt rứt.
///
Không lâu sau, trận bóng rổ ở đại học A diễn ra đúng ngày, bốn cô gái trong phòng ngủ Thư Nhiên đều cầm vé đến đó.
Vé do Chu Minh Tự đưa cho Kiều Diệc Khê, vì còn dư ra vài tấm, Thư Nhiên liền tiện thể cho Thư Úy hai tấm.
Lúc đó Thư Úy hỏi Trịnh Ngữ có muốn tới hay không, Trịnh Ngữ còn tưởng rằng cô biết chơi bóng rổ, trọng điểm trò chuyện cứ như vậy bị lệch đường ray, cũng không biết rốt cuộc anh ấy có tới hay không.
Vào sáng hôm ấy, Thư Nhiên vốn đang nhớ mong có thể gặp mặt Trịnh Ngữ thành công hay không, kết quả buổi trưa đã nhìn thấy người trong phòng ngủ đều mặc quần áo cổ vũ cô mua hôm trước, sau đó lực chú ý nhanh chóng bị mấy bộ đồ đó hút đi, dọc theo đường đi đều chú trọng vào mấy bộ đồ.
Cho nên lúc nhìn thấy Trịnh Ngữ đứng ở cửa ra vào, cô rất kinh ngạc vui mừng.
Chàng trai mặc một cái áo chữ T màu đen, tóc cắt rất ngắn, sạch sẽ nhẹ nhàng lại khoan khoái, cùng với cặp mắt một mí.
Cô cũng là lần đầu tiên cảm thấy mắt một mí cũng có thể dễ nhìn như vậy.
Trịnh Ngữ đầu tiên chào hỏi với Chu Minh Tự, sau đó đi theo Thư Úy ngồi vào bên này các cô.
Thư Nhiên ở tại chỗ ngoan ngoãn sững lại hai giây, lại khó khống chế kích động, khóe mắt nghênh đón Trịnh Ngữ đang tới gần.
Bọn họ vừa mới đứng ở hàng này, cô liền giơ tay lên chào một tiếng: “Hi.”
Trịnh Ngữ gật đầu, mỉm cười rất nhẹ với cô, xem như là đáp lại.
Thư Nhiên thu tay về, không hiểu vì sao có chút vui vẻ.
Có loại cảm giác đối tượng yêu qua mạng chạy đến hiện trường —— hơn nữa người thật còn không có xảy ra sự cố gì, hoàn hảo như trong ảnh chụp.
Trên cổ tay anh ấy có cái đồng hồ điện tử màu đen, thuộc nhãn hiệu kinh điển nào đó.
Cô lại nhìn sang cổ tay mình, lúc ra cửa cô có tiện tay lấy một cái đồng hồ mang vào, không nghĩ đến lúc này đụng nhãn hiệu với cái của anh ấy, hơn nữa cái của cô còn là màu trắng.
Hắng giọng khụ khụ hai cái xong, cô làm bộ vô ý xê dịch cánh tay của mình sang hướng bên anh.
Trận bóng rổ đó chơi như thế nào thì cô không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rõ bản thân có hô vài tiếng nương theo lúc bóng vào rổ, nhưng không có một tiếng hô nào là liên quan đến trận bóng.
Mạch đập của cô nhảy rất nhanh, trong lòng cũng có con người nhỏ bé đang vẫy gọi, may mắn là ở đây ầm ĩ, nên anh ấy không nghe thấy.
Sau đó trận bóng thắng rồi, cuối buổi có tiệc chúc mừng, Thư Nhiên “đi cửa sau ” theo bọn họ đến chỗ dùng cơm, Thư Úy và Trịnh Ngữ cũng đi theo.
Mọi người ai nấy đều nói chuyện phiếm trò chuyện rộn ràng, sau đó còn chuyển sang đi hát Karaoke, bên trong phòng thảo luận náo nhiệt, còn kèm theo đủ loại quỷ khóc sói gào.
Trịnh Ngữ an vị dưới chỗ bóng tối lờ mờ, lúc nhìn thấy đồ uống rượu đem lên đặt trước mặt mình, anh liền lấy đồ mở hai chai, rất nhanh sau đó rượu đã bị cướp sạch.
Thư Nhiên chọn chai rượu màu xanh, cô nhìn thức uống trong vắt đang từ từ lắc lư thông qua thân chai hơi nhám, cộng thêm lớp kính dưới đáy chai.
Cô không biết dùng dụng cụ mở chai, cạy hơn nửa ngày cũng không cạy mở được, lúc cô hạ quyết tâm tiếp tục vật lộn với nó, trên tay đột nhiên buông lỏng, cái chai bị người khác rút đi.
Trịnh Ngữ dùng tay nâng cổ chai rồi đặt dụng cụ mở chai lên, sau đó nhẹ nhàng nhấc lên, nắp chai nhanh chóng bắn lên mặt bàn.
Mở ra rồi.
Anh đặt cái chai trước mặt cô, rồi nói, “Uống đi.”
Cô gật gật đầu, không biết lúc nhận lấy có tâm tình gì, cô nhấp một ngụm nhỏ rồi hỏi anh: “Anh không uống sao?”
“Loại anh gọi còn chưa lên.”
“À, ” cô gật đầu, lần đầu tiên cảm giác thân thể mình còn có chút xấu hổ, “Vậy anh không hát?”
Anh cười lắc đầu: “Không hát nữa.”
Bên trong phòng bao rất ầm ĩ, hai người giao lưu cần dựa rất gần mới nghe được người kia nói gì, nhưng nhìn từ một góc độ nào đó thì giống như đang cắn tai hay cắn cổ nhau.
Anh không uống rượu trái cây, cái anh uống là bia, vừa nãy trên bàn cơm có uống mấy ly, lúc này còn dư vị sang chỗ cô còn mang theo chút hơi lạnh.
Cô khẽ động ngón tay.
Vừa nãy lúc anh mở rượu cho cô, hình như có đụng phải ngón tay cô.
Thế là một nửa cuộc vui lúc sau, cô đều trong trạng thái nặng nề hoảng sợ, đầu óc vốn có chút choáng váng lại bị hơi rượu xâm nhập càng làm cô chìm sâu trong sương mù hơn.
Thư Nhiên lắc đầu, chuẩn bị đi ra để tỉnh rượu.
Cô rút một chai bia ướp lạnh từ tủ ướp lạnh ở bên ngoài, ngồi nghỉ ở chỗ ngồi bên ngoài, sau đó dán mặt vào chai rượu để hạ nhiệt độ.
Kết quả lúc lấy chai rượu ra thì bị Trịnh Ngữ nhìn thấy.
Anh nhìn gương mặt hơi đỏ lên của cô: “Đang làm gì?”
“Hạ nhiệt.” Bên má cô đã đỡ đỏ một chút.
Trịnh Ngữ gật đầu: “Các em đúng là khá nóng.”
Nói với cô hai câu, Trịnh Ngữ đi trước ban công lấy đồ của mình: “Mười chai bia lạnh ở 352 còn chưa có đem đến.”
“Ngại quá, có lẽ bị sót rồi, chúng tôi lập tức đem qua cho anh.”
“Không cần, ” anh mím môi có chút ẩm ướt vì bị nóng, “Rượu ở đâu? Bây giờ tôi đem vào được rồi.”
Cầm mười chai rượu lên, Trịnh Ngữ vẫn còn có thể đưa một tay vỗ vai cô: “Còn không đi vào? Điều hòa ở trong mát hơn ngoài này.”
Cô hậu tri hậu giác đứng dậy, “Đi thôi, đi vào.”
Anh thuận tay ném chai bia kia vào thùng của mình.
Thư Nhiên vội vàng ngăn cản: “Ây ây, em còn muốn…”
Ngón tay anh vòng một vòng trên chai, không trả lại cô.
“Đừng tham lạnh.”
Cô nghe anh nói.
Loại lời nói đơn giản thân thiết này, được những người khác nhau nói ra cũng sẽ có cảm giác khác nhau.
Thư Nhiên thực sự thỏa mãn không tham lạnh nữa, chỉ ngoan ngoãn đi theo anh vào phòng.
Có bia ướp lạnh tới, rất nhiều đứa con trai vừa nãy còn sống dở chết dở như được sống lại, nhanh chóng xúm lại một chỗ thổi rượu.
Mười chai bia kia là cô và Trịnh Ngữ lấy ra từ tủ lạnh, thế nhưng có một chai bị Thư Nhiên áp vào hai má, nên chai kia có nhiệt độ bình thường hơn chai khác rất nhiều, ngay cả hơi lạnh bên ngoài bọc ngoài chai cũng ít hơn mấy chai khác.
Trịnh Ngữ khui chai rượu rồi uống một ngụm lớn, yết hầu chuyển động rất rõ ràng.
Thư Nhiên dường như nhìn thấy điểm mấu chốt nào đó, sau đó quay đầu xác nhận một lần.
Hình như là.
Chai anh uống, là chai cô vừa áp vào má.
Mà vị trí anh cầm, hẳn còn chứng cứ cô vừa dùng để “hạ nhiệt độ”.
Không hiểu ra vì sao, mặt cô càng nóng hơn.
///
Trịnh Ngữ đợi ba ngày mới rời đi, ngày đó trước khi đi, Thư Nhiên cố hết sức gạt đi sự khó khăn để đến sân bay tiễn anh.
Bởi vì vừa mới học xong, suýt chút nữa cô đã đến muộn.
Thư Úy kéo Trịnh Ngữ đợi cô, dọc theo đường đi còn thúc giục: 【 Vì chờ em đến mà anh của em đã phải mời anh ấy ăn ba tô mỳ trong vòng hai tiếng, nếu em không đến, anh của em sắp phá sản rồi. 】
【 Ba tô mỳ mà anh có thể phá sản? Anh bớt giả nghèo với em. 】
【 Thanh toán cho anh còn không được sao, nhìn dáng vẻ không hề mảy may quan tâm đến việc chung thân đại sự của em gái anh đi. 】
Thư Úy gửi một tờ hóa đơn, một tô mỳ hai trăm tệ.
Thư Nhiên yên lặng thu hồi tin nhắn mình nói thanh toán.
Trước năm phút lúc Trịnh Ngữ sắp lên máy bay, cuối cùng cô cũng chạy tới.
Trịnh Ngữ nhìn cô, có chút bất ngờ: “Sao em đến đây rồi?”
“Nó đến tiễn…” Thư Úy nói được phân nửa thì bị Thư Nhiên che miệng lại.
Thư Nhiên cười giảng hòa: “Anh em bị sót đồ, kêu em đem qua đây cho anh ấy.”
Thư Úy:… Phải không, sao anh không biết?
Trịnh Ngữ cũng không truy hỏi nữa, nhấc vali lên rồi nói: “Anh muốn đăng…”
Thư Nhiên lấy một cái hộp nhỏ trong túi ra: “Này cho anh!”
Anh vô thức dừng một chút: “Cái gì?”
“Đồ vật tùy tiện lựa, xem như là vật kỷ niệm khi anh du lịch ở thành phố Y đi, ” cô nói, “Xem như kỉ niệm và xin lỗi.”
“Ba ngày nay anh đã bị anh em làm phiền rồi, đứa em gái này là em áy náy trong lòng, nên muốn cảm kích anh một chút.”
Thư Úy: ? ? ?
Con mẹ nó.
Còn có người nào thảm hại hơn anh sao.
Nhìn Trịnh Ngữ còn có chút do dự, Thư Nhiên nói: “Không đắt tiền, cầm lấy đi.”
Trịnh Ngữ từ chối thì bất kính nên mới nhận lấy.
Vừa mở ra xem, bên trong là thẻ lên máy bay, có thể treo trên vali.
“Cảm ơn.”
Anh treo nó lên vali của mình, “Anh đi đây.”
Thư Nhiên gật gật đầu, hài lòng nhìn anh rời đi.
Sau khi Trịnh Ngữ lên máy bay, Thư Úy xòe tay nhìn cô.
Thư Nhiên nhíu mày: “Làm gì?”
“Không phải đem đồ cho anh sao, thứ gì?” Thư Úy thản nhiên nói.
“…”
Thư Nhiên suy nghĩ một lúc, sau đó đặt tay của mình vào đó: “Tặng anh một cô em gái tốt nhất độc nhất vô nhị.”
Thư Úy giật giật chân mày né tránh: “Thôi đi.”
Cô lại lấy tờ khăn giấy đã bị Hướng Mộc xé một nửa từ trong túi ra: “Vậy cho anh một tờ khăn giấy, chúc anh sớm ngày chảy nước mắt vì tình yêu.”
“…”
Thư Nhiên vờ như người từng trải vỗ vỗ vai anh: “Em cũng như vậy, lúc nào anh mới có thể gặp được tình yêu thực sự đây.”
“Bỏ đồ đao xuống, lập địa thành Phật đi Thư Úy.”
///
Thư Úy có lập địa thành Phật hay không thì cô không biết, chỉ biết sau khi gặp mặt, quan hệ của Trịnh Ngữ và cô lại tiến thêm một bước.
Ví dụ như lúc nhảy dù, Thư Úy nhìn thấy nhiều người trước mặt, theo quán tính nói câu: “Phía trước ba đội.”
Thư Nhiên cũng như thường lệ nói câu rác rưởi: “Đừng sợ, đệ nhất quốc phục Thư thần ở đây, anh sợ cái gì.”
Kết quả sau đó, Thư Úy nhìn thấy Thư thần dùng M24 ngắm một chút, “Có muốn không?”
Anh ấy nói với Trịnh Ngữ, không ngờ tới Trịnh Ngữ chủ động nói với Thư Nhiên.
Trịnh Ngữ hỏi cô: “Thư thần, không nhặt sao?”
Thư Nhiên ngây ngốc nửa ngày mới phản ứng được Trịnh Ngữ đang chế nhạo chính mình.
“Anh thay đổi rồi, thực sự thay đổi rồi, ” Thư Nhiên liên tục lắc đầu, “Em trước đây nghĩ anh là một chàng trai hay xấu hổ ngại ngùng.”
Trịnh Ngữ nói: “Chỉ là không có thói quen nói chuyện với người không thân.”
Thư Nhiên rũ mắt, thẩn thờ suy nghĩ: Vậy bây giờ… Bọn họ xem như thân quen sao?
Sau khi trò chơi kết thúc, Thư Nhiên lấy lí do Thư thần nên đánh như thế nào mới tốt, sau đó triển khai cuộc trò chuyện với Trịnh Ngữ.
Cô dùng máy vi tính nói chuyện, nói được một nửa đường thì đi rửa cam, lúc đang chà quả cam thì trượt tay làm quả cam đập vào bàn phím, sau đó lăn một vòng, đập vào nút enter, rồi gửi đi một tin nhắn.
Thư Nhiên dí sát vào nhìn ——
【@¥#%% Em thích anh 855 chíp chíp oa oa 9722564】
… ? ? ? ?
Quả cam này làm gì thế???