Đọc truyện [Thích Cố] – Tâm Khóa – Chương 25
“Chẳng những là Phó Tông Thư, mà Phó Vãn Tình cũng sẽ không vì ngươi mà chết!” Triệu Thành tàn nhẫn nhìn Cố Tích Triều, thầm nghĩ thứ duy nhất có thể đả kích Cố Tích Triều chính là cố thê của y, quả nhiên, vừa nghe đến câu đó của hắn thì gương mặt Cố Tích Triều đã bắt đầu biến sắc.
Thích Thiếu Thương lo lắng nhìn y, Cố Tích Triều hơi lắc đầu một chút đầu tỏ vẻ y không có việc gì.
“Triệu Thành, hiện tại ngươi có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng thôi, toàn bộ người của ngươi đã bị cấm vệ quân bao vây, tốt nhất là ngươi nên thúc thủ chịu trói.” Gia Cát thần hầu nghiêm khắc nhìn Triệu Thành.
“Hừ, các huynh đệ, mọi người hãy nghe ta nói đây, nếu hiện tại mọi người ngoan ngoãn đầu hàng theo lời bọn chúng thì kết cục cũng phạm vào tội phản nghịch, nói thế nào đi nữa cũng chỉ có cái chết, vậy thì không bằng đi theo bổn vương, oanh oanh liệt liệt quyết một trận sinh tử!” Triệu Thành nhìn về phía binh lính của hắn lớn tiếng nói.
Bọn họ vốn đã không còn ý chí chống cự, thế nhưng vừa nghị hắn nói như thế thì nhiệt huyết lập tức vùng lên, có người còn hét lớn:
“Tiến lên, chúng ta đi theo Vương gia giết sạch bọn chúng, may ra còn có thể có được đường sống. Giết! Giết!
“Giết hết tất cả bọn chúng! Một kẻ cũng không chừa!”
Những đại thần cùng thương nhân bị ma dược khống chế vừa nghe đến mệnh lệnh của Triệu Thành liền cùng nhau hướng về phía nhóm người của Thích Thiếu Thương mà ào ạt xông tới.
“Nguy rồi, ma dược vẫn chưa được hóa giải. Truy Mệnh, ra tay cẩn thận một chút!” Thích Thiếu Thương nhíu mi, giải dược của Cố Tích Triều vẫn chưa xong hoàn toàn phát huy hiệu quả, những người này tuy rằng không có võ công, chính là người nhiều như vậy chỉ cần áp thôi cũng có thể đè chết bọn họ.
Thiết Thủ, Truy Mệnh, Lãnh Huyết đã bị dược nhân vây quanh. Thích Thiếu Thương lập tức mang theo Cố Tích Triều vọt đến một góc tương đối an toàn rồi đưa mắt quan sát bố cục trong đại điện. Nếu có đánh nhau thì cũng không thể để Cố Tích Triều động thủ, cơ thể y hiện tại suy nhược vô cùng, nếu liều mạng không chừng sẽ gây ra hậu quả xấu.
“Tích Triều, ngươi phải ở yên trong này, không được lộn xộn có biết không? Ta rất nhanh sẽ trở về.” Thích Thiếu Thương chần chờ giữ chặt Cố Tích Triều thật lâu, vốn nghĩ muốn điểm hết các huyệt đạo của y nhưng lại e ngại điều đó sẽ làm tổn thương y nếu bị tấn công mà không có cơ hội phản kháng, vì thế suy đi nghĩ lại hắn vẫn là không xuống tay.
“Ừ, ta ở chỗ này chờ ngươi.” Cố Tích Triều nhẹ nhàng gật đầu.
Thích Thiếu Thương không nghĩ tới Cố Tích Triều có thể dễ dàng đáp ứng như thế, chính là hiện tại hắn không có thời gian để suy nghĩ nhiều, thấy Cố Tích Triều đồng ý ngồi ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ làm Thích Thiếu Thương vô cùng yên tâm.
“Chờ ta!” Nói xong lời này, Thích Thiếu Thương nhanh chóng bay vào trận chiến.
Hiện tại trong đại điện một mảnh hỗn loạn. Bính lính của Triệu Thành cùng cấm vệ quân đang kịch liệt đối kháng, Gia Cát thần hầu cùng Triệu Thành cũng đang giao đấu không ngừng. Bên kia, Thích Thiếu Thương, Thiết Thủ, Truy Mệnh cùng Lãnh Huyết lưng tựa lưng hợp lực đối phó với bọn dược nhân. Hình Giang Thiên vẫn chưa xuất hiện, bất quá Cố Tích Triều biết hắn nhất định đang ở một nơi nào đó trong hoàng cung. Bên ngoài đã binh lính của triều đình bao vây, mặt khác còn có Vô Tình tọa trấn. Hình Giang Thiên cho dù võ công cao cường cũng không có khả năng phá vỡ vòng vây. Cuối cùng chỉ còn lại một loại khả năng —— Hình Giang Thiên nhất định đang ở trong này. Triệu Thành nếu muốn bảo toàn tính mệnh thì Hình Giang Thiên chính là hy vọng duy nhất của hắn.
Hình Giang Thiên có thể đóng giả thân binh, cũng có thể hóa trang đột lốt những dược nhân đang chiến đấu trong đại điện này, nhưng nếu hắn muốn ra đòn bất ngờ khiến mọi người không kịp trở tay thì dược nhân chính là sự lựa chọn tốt nhất. Cố Tích Triều quan sát mỗi dược nhân một cách thật tỉ mỉ. Tuy bọn người của Thích Thiếu Thương đã hạ được không ít nhưng tóm lại số lượng dược nhân vẫn còn quá nhiều. Phe ta ai nấy đều vô cùng chật vật, quần áo, tóc tai đều bị đánh đến loạn thất bát tao, trên mặt ít nhiều đều lưu lại vài đạo vết máu.
Nhìn trong chốc lát, Cố Tích Triều rốt cục phát hiện trong đám dược nhân đó có người mang biểu cảm không mấy giống nhau.
Người kia mặc một bộ quan phục màu đỏ, đứng giữa đám dược nhân cũng không có đặc điểm nổi bật gì, nhưng là hắn không hề giống những dược nhân khác một bên ra tay công kích một bên lớn tiếng la lên. Hơn nữa, ánh mắt của những kẻ kia đều là nhìn chằm chằm về phía trước, chỉ có hắn ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn đăm đăm vào Thích Thiếu Thương.
Cố Tích Triều nhìn hắn trong chốc lát, y dám khẳng định, người này nhất định chính là Hình Giang Thiên. Bởi vì biên quan tình thế cấp bách nên những người đến Dung vương phủ dự tiệc hôm nay hầu hết đều là quan văn, cho nên bọn người của Thích Thiếu Thương nhất định không sẽ nghĩ tới trong đám dược nhân này đang tàng ẩn một cao thủ, hơn nữa còn là một cao thủ với đầu óc thanh tỉnh hoàn toàn.
Cố Tích Triều cúi đầu nhìn dược bình trong tay, lại nhìn thoáng qua Thích Thiếu Thương cách không xa ở phía đó. Y hít sâu một hơi, vặn mở nắp bình, ngửa đầu đem hai viên thuốc trong chai dứt khoác nuốt xuống.
Đúng lúc này, giữa sân tình thế đột ngột chuyển biến.
Thích Thiếu Thương đang muốn dùng tay đánh bất tỉnh một lão dược nhân ở phía trước hắn, ai ngờ tay hắn còn chưa đụng tới thì lão đã ngã xuống ngay đơ. Lập tức, một cỗ kình khí mang theo mùi tanh liền lập tức xộc đến. Lúc này bốn phía xung quanh Thích Thiếu Thương đều là kẻ thù, căn bản không có chỗ nào để tránh, hơn nữa hiện tại nội lực của hắn hoàn toàn biến mất, nếu cùng đối phương giao đấu trực diện hắn nhất định không có cơ hội sống còn. Thích Thiếu Thương không sợ chết, cái hắn không nỡ chính là phải bỏ lại Cố Tích Triều một mình bơ vơ.
Ngay tại thời điểm hắn nghĩ là mình không thể nào thoát, luồng khí tanh kia đột nhiên biến mất, dược nhân cũng lập tức bất động ngã lăn ra, may mắn giải dược Cố Tích Triều rốt cục cũng phát huy tác dụng. Mà người vừa dùng nội lực công kích hắn hiện tại đang dùng tay vỗ lên ngực, kịch liệt thở hào hển quan sát xung quanh. Xem ra đột nhiên phải thu lại nội lực khiến hắn nội thương không nhỏ, phía trước hắn là một đoạn kiếm gãy chỉ mới vừa rơi, vừa rồi hắn thu chưởng chính là muốn tự cứu mình một mạng.