[Thích Cố] Ngọc Tuệ Nhi

Chương 4


Đọc truyện [Thích Cố] Ngọc Tuệ Nhi – Chương 4

Truy Mệnh rướn cổ, giống như Thích Thiếu Thương không phải là bóp tay mà đang bóp cổ hắn vậy. Nhưng Thích Thiếu Thương lại không có ý định buông ra.

“Cố Tích Triều không còn nhiều thời gian lắm! Là nhị sư huynh nói, đệ cũng không biết lý do, có thể là trúng độc!”

“Vì sao lại trúng độc, Thiết Thủ không phải luôn luôn bảo vệ y sao?” Thích Thiếu Thương phẫn nộ, Thiết Thủ thật vô trách nhiệm. Nếu là hắn, tuyệt sẽ không để cho người nọ sau khi đã trải qua nhiều thống khổ như vậy, lại thêm một lần tổn thương.

Buổi tối trước khi rời kinh thành, Thích Thiếu Thương ở tại Lục Phiến Môn. Nửa đêm bỗng nhiên vang lên một tiếng rên rỉ, tiếng rên thảm thiết như phát ra từ một đứa trẻ đang phải chống chọi với một bầy sói, khiến Thích Thiếu Thương giật mình tỉnh giấc. Hắn chậm rãi khoác áo bước xuống giường. Có tiếng đánh nhau từ trên lầu truyền đến, âm thanh bàn ghế va chạm, âm thanh chén trà vỡ vụn, khiến Thích Thiếu Thương không thể tiếp tục ngủ yên. Lên lầu, theo hướng âm thanh phát ra, Thích Thiếu Thương đi tới trước của phòng Thiết Thủ. Cửa chỉ khép hờ. Đang định đẩy cửa bước vào, hắn lại nghe được tiếng xương cốt gãy, tiếp theo là tiếng Cố Tích Triều đau đớn thở sâu.

“Cố Tích Triều, ngươi tỉnh táo một chút, tỉnh táo một chút, Vãn Tình đã chết, vĩnh viễn sẽ không trở lại. Nếu ngươi không muốn quấy rầy nàng nơi hoàng tuyền, thì không được nổi điên như vậy nữa!”


Trong phòng nhất thời không có tiếng động. Nhìn xuyên qua khe cửa, Thích Thiếu Thương thấy một cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc: Cố Tích Triều thanh y hoàng sam, tóc quăn rũ rượi, cả người run rẩy quỳ trên mặt đất, lẳng lặng nhìn vào khoảng không. Hai tay bị Thiết Thủ nắm chặt, cổ tay gầy yếu sưng đỏ. Đôi mắt y đang nhìn về phía trước, trống rỗng vô hồn. Thật lâu sau, giống như một con thú nhỏ bị thương cuộn tròn nơi góc tường, cánh tay y ôm chặt lấy đầu gối, chậm rãi úp đầu xuống. Tiếng nức nở rất khẽ, mà dội vào trong lòng Thích Thiếu Thương lại giống như ngũ lôi oanh đỉnh. Hoàng sam dần dần bị thấm ướt bởi máu và nước mắt, khiến thần kinh Thích Thiếu Thương căng thẳng đến tột cùng, đau đớn tận tâm can. Thân thể Thích Thiếu Thương cũng từ từ trượt xuống, trượt xuống… Hai người, một trong một ngoài, nhưng bộ dạng lại giống nhau, cùng ôm gối mà khóc.

Mà Thiết Thủ, sao có thể để cho y vừa tỉnh sau cơn đau đớn nát tâm can, lại một lần nữa thương tổn? Thích Thiếu Thương nắm chặt tay, đấm thật mạnh lên mặt bàn, khớp xương thoáng xanh trắng, sau đó máu tươi chảy ra. Tức Hồng Lệ ngơ ngác nhìn hắn, đến quên mất phải băng bó vết thương. Đồng thời, nàng nghe được một giọng nói: “Ta giữ y không được!”

Ban đêm, Truy Mệnh ngủ sớm. Tức Hồng Lệ ngồi một mình bên cửa sổ, không để ý đến chiếc áo đang khâu dang dở. Tai nàng chăm chú lắng nghe thanh âm ở phòng bên kia. Tiếng mở tủ, sau đó là tiếng kiếm được rút ra khỏi vỏ. Nàng biết đó là Nghịch Thủy Hàn. Thích Thiếu Thương từ lâu đã không cầm tới Nghịch Thủy Hàn, kiếm tựa hồ rỉ sét chút ít, bởi nàng có thể cảm nhận được, hắn phải dùng tới bảy phần công lực để rút kiếm. Hắn đang nhìn kiếm, nàng biết, nhất định là dùng ánh mắt thâm thúy sâu sắc, trong ánh mắt kia hàm chứa yêu thương, tin tưởng, mong chờ vô hạn… Nàng bỗng nhiên gối đầu trên tay mà khóc, nức nở khóc không thành tiếng. Nàng hiểu hắn như vậy, nhưng vì lẽ gì mà không giữ được hắn đây?

Thích Thiếu Thương quả nhiên thu dọn đồ đạc, sự việc sáng nay khiến hắn sau ba năm yên lặng, huyết lại một lần nữa sôi trào. Từng nghĩ cứ như vậy cả đời cách biệt khỏi nhân gian, thì ra vẫn chưa quên trần thế. Nếu chưa quên, sao phải giả quên?

Thu dọn xong, trán lấm tấm mồ hôi. Ngồi trên ghế nghỉ ngơi, Thích Thiếu Thương bỗng nhiên cảm thấy có vật gì cồm cộm trong ngực, tay đưa vào bên trong áo, lấy ra sợi tơ hồng xuyên qua bạch ngọc. Ngọc bội kia ẩn ẩn sắc xanh, là kỷ vật Hồng Lệ đưa cho hắn, đáng tiếc, hắn có lẽ phải phụ nàng rồi, chi bằng…

“Đừng, Thiếu Thương!” Tức Hồng Lệ đang tựa vào khung cửa khóc, vội chạy tới, quỳ dưới gối Thích Thiếu Thương, nắm lấy đôi tay sắp sửa tháo tơ hồng ra khỏi cổ. Nước mắt nàng cứ như vòng châu đã đứt, từng hạt từng hạt không ngừng rơi.

Thích Thiếu Thương đau lòng, nâng nàng dậy: “Hồng Lệ, thực xin lỗi, kiếp này có lẽ ta không thể cùng nàng, nhưng nàng không thể lại vì ta mà ủy khuất, nàng nên đi tìm…”

“Không, Thiếu Thương, ai ta cũng không cần, ta chỉ muốn đi theo chàng.” Tức Hồng Lệ nắm thật chặt tay Thích Thiếu Thương không buông.


“Đối với nàng —— ta không thể cho nàng cái gì cả.” Thích Thiếu Thương nhìn nàng.

Lắc đầu dồn dập.

“Ta không muốn gì cả, chỉ cần, chỉ cần chàng đeo ngọc bội này, đây là, duyên của ta và chàng, duyên trời định, không thể đoạn, nhất quyết không thể đoạn!”

Ôm chặt người đang quỳ trên đất, “Hồng Lệ, sao nàng ngốc vậy? Vì sao? Thích Thiếu Thương không đáng để nàng phải trả giá như vậy!” Thích Thiếu Thương trên mặt đã chứa chan nước mắt.

“Dù có ngốc thì cũng là vì chàng mà ngốc, nên chàng còn ngốc hơn ta!” Tức Hồng Lệ chua xót nở nụ cười


Thân thể Thích Thiếu Thương đang run rẩy bỗng nhiên ngẩn ra, chậm rãi buông nữ nhân trong lòng, “Hồng Lệ, nàng yên tâm. Ta và y… không có duyên, ta chỉ là vì quen biết ở Kỳ Đình ba năm trước, nên phải chấm dứt một tâm nguyện!”

Đứng dậy, cương quyết rời đi, không quay đầu lại.

Tức Hồng Lệ quỳ suốt một đêm trên mặt đất. Lúc nàng nghe chim líu lo ngoài cửa sổ, Thích Thiếu Thương đã cùng Truy Mệnh rời khỏi đây mất rồi. Nàng chợt nhớ chiếc áo màu lam của Thích Thiếu Thương ở phòng bên vẫn còn chưa khâu xong, vội vàng chạy qua, thủ pháp nhanh kinh người, sau đó cầm chiếc áo lao thẳng ra cửa.

“Thiếu Thương! Thiếu Thương!” Lúc Tức Hồng Lệ ra tới nơi, chỉ còn nhìn thấy tuấn mã phi như bay trên dặm đường dài trước mặt, cát bụi mù mịt tung lên ở đằng xa. Nàng dừng bước, hai tay chậm rãi nâng lên, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve đường khâu màu xanh trên mép áo. Đường khâu xanh thẫm nhẹ nhàng, nhưng lúc này lại chói mắt lạ thường. Nàng bỗng nhiên dùng sức, chiếc áo trong nháy mắt nát vụn thành nhiều mảnh nhỏ, bay bay trong một buổi sớm gió lộng nơi miền quê yên bình. Nàng dần dần ngã quỵ xuống.

Có lẽ, ngay từ đầu, ta đã thua…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.