Đọc truyện Thị Vệ Sinh Bánh Bao – Chương 69: Phiên ngoại của bánh bao nhỏ Hôn hôn là cái gì?
“Chủ tử, quăng răng sữa của Náo Náo lên nóc nhà là được, gói lại làm gì, muốn giữ lại làm kỉ niệm sao?” Thập Thất nhìn Hình Bắc Minh bỏ cái răng vừa rụng của Náo Náo vào chiếc hộp nhỏ trang trí tinh xảo, khó hiểu hỏi.
“Ai biết được tiểu tử đó muốn làm gì, đây là ý của nó.” Hình Bắc Minh giơ giơ chiếc hộp trong tay, đăm chiêu nói: “Thật ra, nếu có thể giữ răng sữa của chúng ta lại, cũng là một kỉ niệm, ta lớn đến thế này rồi mới nghĩ như vậy, ngươi nói Náo Náo nhỏ như vậy làm sao nghĩ ra được?”
“Ừm…” Ta cảm thấy Náo Náo không còn hoạt bát như trước nữa, trở nên…” Thập Thất dừng lại, liếc nhìn Hình Bắc Minh một cái.
Hình Bắc Minh dở khóc dở cười, người này đang định nói gì đó, đành phải tiếp lời: “Trở nên thế nào, nói mau!”
Thập Thất trầm ngâm một lúc, dè dặt trả lời: “Trở nên… Giống chủ tử rồi, cảm giác đó… Rất khó nói..” Thập Thất lại cẩn thận liếc nhìn Hình Bắc Minh một cái, bị bắt gặp, Hình Bắc Minh đưa tay nhéo mũi người nào đó, hung dữ nói: “Ta là kẻ ác sao, e dè như vậy làm gì?”
Tiền án của chủ tử không ít đâu, Thập Thất đã sợ bị cảnh bị ngươi vứt lên giường chà đạp rồi 囧~
Thập Thất nghĩ đến thứ không nên nghĩ rồi, xấu hổ cười cười: “Không phải, là ta nghĩ nhiều, ừm, thứ này sẽ đưa cho Náo Náo tự bảo quản sao?”
Hình Bắc Minh không vui: “Không được đổi đề tài, nếu không, ngươi hôn ta một cái, ta sẽ xem như chưa có gì xảy ra.” Nói xong trong mắt lóe âm mưu, sửa tướng đứng tại chỗ đưa mặt ra chờ.
Thập Thất nhếch môi, nhìn ra Bảo Bảo và Náo Náo đang chơi dưới tàng cây, chỉ nhìn lướt qua thấy hai cái bánh bao nhà mình lập tức quay đi, Thập Thất không sao làm tiếp được nữa, cầu xin: “Chủ tử, hài tử đều ở đây, để chúng nó nhìn thấy thì biết làm sao.”
Hình Bắc Minh lập tức vừa ý nói: “Vậy vào phòng là được chứ? Nhanh lên, nếu không buổi tối…” Hừ hừ, thật ra có vào phòng hay không là để quyết định mức độ mãnh liệt, hiện tại, có thể dịu dàng một chút, nếu chờ đến đêm, vậy thì sẽ là cực kịch liệt cực kịch liệt!
Dê con Thập Thất bị uy hiếp phải chạy vào hang sói đuôi to rồi, còn về phần ăn thế nào, ăn đến mức nào, không phải thứ bánh bao được nhìn.
Hai cái bánh bao bị bỏ lại trong sân nhìn nhau, tay nhỏ của Bảo Bảo chống cái cằm béo, trầm tư như người lớn thu nhỏ: “Ừm… Cha lớn và cha nhỏ dường như rất thích hôn hôn, ừm… Các cha nuôi cũng rất thích hôn má Bảo Bảo và Náo Náo, ừm… Chẳng lẽ trên mặt chúng ta có mật đường ăn được, ngọt sao?”
Náo Náo nhìn khinh bỉ ca ca nhà mình một cái, tiểu ngu ngốc còn không biết phân biệt mặt với môi. Bất ngờ Bảo Bảo vểnh môi rướn tới, hôn chụt lên mặt nó, xong rồi còn liếm liếm, chép chép miệng, lầm bầm: “Không có ngọt, các cha nói dối, không ngon chút nào.”
Náo Náo chùi nước miếng trên cái má bị cắn như kẹo, lại “khinh bỉ” Bảo Bảo thêm cái nữa, bình tĩnh nói: “Chúng ta là tiểu hài tử cho nên mới hôn má, các cha toàn thế này.” Náo Náo rướn tới hôn hôn lên môi ca ca nhà mình một cái, xong rồi cũng liếm liếm, rất không hiểu: “A, cũng không ngọt?”
Bảo Bảo và Náo Náo châu đầu lại nghiên cứu: có phải làm không đúng không, rốt cuộc hôn hôn là cái gì, sao lại phải hôn hôn?
Trên mái nhà, ngọn cây, góc tường… Là một bầy ảnh vệ hóa đá, Thập Nhị che mắt đập ngói: “Vầng, vầng sáng huynh đệ thật là rực rỡ a ha ha ha… Cười chết mất, tiểu hài tử đúng là đáng yêu a ha ha…”
Ân Giới vẫn bám dính bên cạnh Ảnh Thất như thường lệ hớn hở đòi hôn một cái thật ướt át ngọt ngào, rồi nhảy nhót đi xử lý số công việc đã gác lại rất lâu trong giáo. Khuôn mặt đỏ bừng hiếm thấy của Ảnh Thất xoay lại nhìn Kỳ Kỳ đang ngủ say, cẩn thận sờ lên khuôn mặt ngủ hồng hồng, may là không tỉnh, nếu không sẽ dạy hư cho tiểu hài tử.
Bóng lưng Ảnh Thất đi ra ngoài luyện công vừa khuất sau cánh cửa, Kỳ Kỳ vốn phải ngủ say đột nhiên mở to đôi mắt lấp lóe, miệng khép khép mở mở không biết làm gì, thỉnh thoảng còn thấy được cái lưỡi nhỏ lộ ra.
Hôm nay Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo đón một vị khách khó gặp, bạn nhỏ Tứ Phương vốn một năm chỉ đến hai lần để mừng sinh nhật Bảo Bảo Náo Náo đeo tay nải hưng phấn bừng bừng vào cửa. Tứ Phương đã thành nửa người lớn lại càng tuấn mỹ hơn lúc nhỏ, đặt biệt là mái tóc trắng dài, cả người phiêu diêu như tiên tử, hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người.
“Ừm, sư phụ bảo ta xuống núi rèn luyện, cho nên vài năm nữa ta cũng không được về!” Tứ Phương kéo tay nải u phiền nhớ lại mặt cười của sư phụ trước khi đi, tranh thủ về sớm nha đồ nhi, nhất định phải vang danh! Thật sao, danh tiếng gì đó quan trọng lắm sao? Cuối cùng cũng ẩn cư với sư phụ thôi, hừm! Nghe nói từ khi các bánh bao ra đời, Tứ Phương vốn lạnh lùng khó gần cười nhiều hơn hẳn.
“Tứ Phương ca ca…” Một đàn bánh bao trắng béo mềm mịn chạy ra, Hình Bắc Minh mời tiên sinh về dạy kiến thức vỡ lòng cho các bánh bao, lúc này vừa tan học! Vừa nghe thấy ca ca xinh đẹp ít gặp đến, gần như không giữ được mông trên ghế, tiên sinh vừa phẩy tay là cả đám hớn hở chạy ra.
Tứ Phương bế từng đứa lên hôn hôn, sau đó ngẩn người. Bảo Bảo sờ má bị hôn ngơ ngác không hiểu, Náo Náo hiếu học nhìn hắn, Kỳ Kỳ đến la cà nhìn hắn lắc đầu, chuyện gì thế này?
Bảo Bảo nói: “Tứ Phương ca ca, không phải hôn ở đây sao?” Chỉ cái miệng nhỏ.
Náo Náo nói: “Sao lại hôn mặt, Náo Náo muốn hôn ở đây với Tứ Phương ca ca.” Cũng chỉ cái miệng nhỏ.
Kỳ Kỳ nói: “Ca ca, cách hôn của ca ca không đúng, phải đưa lưỡi ra, giống như vầy, a…” Kéo kéo cái lưỡi nhỏ.
Tứ Phương: “…”
Sao lại thành thế này, Thập Thất nhìn chủ tử nhà mình cầu cứu, khóe miệng Hình Bắc Minh giật giật, rốt cuộc đám hài tử này học hôn môi từ đâu chứ, nhớ rõ mỗi lần hôn đều tránh mặt chúng nó, nhưng mà, tiểu tử Ân Giới có lẽ sẽ không nhớ tránh tiểu hài tử, ngược lại có khi còn thích thú, sao Ảnh Thất không biết khuyên hắn một chút! Tiểu Thất bị oan rơi lệ đầy mặt /(ToT)/~
Tứ Phương bị ánh mắt ngây thơ của ba cái bánh bao làm cho không nói được nên lời, hôn hôn là cái gì, hắn cũng chưa từng có, hắn cũng chỉ biết làm theo bọn bảo chủ hôn lên má thôi, có điều, hôn môi, dường như có gì đó khác thường, đối diện với ba cái bánh bao trắng nõn, không làm sao xuống tay được!
Bánh bao nhỏ Kỳ Kỳ, đồng âm của Thất Thất, nhìn quanh, vừa lúc phát hiện thấy đệ đệ nhà mình sải bước nhỏ nắm tay một cục bột non đi tới dưới ánh mắt trông chừng của cha, một cái bóng đèn sáng choang lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu, chạy tới kéo cục bột qua. “Ha?” Mọi người đều khó hiểu nhìn chúng nó.
Kỳ Kỳ nắm cục bột nhỏ, cười ngọt với Tứ Phương đang chẳng hiểu gì: “Ca ca, phải như vầy~”
Nói xong thì nghiêm mặt nói với cục bột: “Mở miệng to ra, a…” Thông thường đây là dấu hiệu cho ăn, cục bột ngoan ngoãn há to miệng “A…” Kỳ Kỳ gật đầu, ôm cái mặt mềm mềm của cục bột lại hôn môi, mọi người đứng gần ngay đó thậm chí có thể thấy được nó đưa cái lưỡi hồng hồng ra, liếm liếm cái miệng vừa uống sữa của cục bột, sau đó còn chui vào liếm liếm cái lưỡi nhỏ ngoan ngoãn trốn sau mấy cái răng sữa.
Mọi người: “…”
“A!” Kha Vi Khanh la hét chạy tới chỉ vào Kỳ Kỳ đang ôm nhi tử nhà mình ra sức hôn, “Đang làm gì thế này? Nhi tử của bản thiếu mới lớn được một chút đã bị tiểu tử này ăn đậu hũ rồi! Ân Giới sao ngươi không trông chừng bảo bảo háo sắc nhà ngươi, nhỏ vậy đã phong lưu như thế, lớn rồi biết phải làm sao!” Cẩn thận tách hai đứa nhỏ dính vào nhau ra, Kha thiếu lau lau cái miệng nhỏ ướt ướt của nhi tử nhà mình, gần rớt nước mắt: “Hu hu… Nhi tử à, con bị ăn đậu hũ sao còn cười vui vẻ như vậy chứ, ngu như vậy phải sao đây?”
Ảnh Thất cười gượng kéo nhi tử còn đang hưng phấn lại, Kỳ Kỳ liếm liếm môi, ầm ĩ gọi Tứ Phương: “Phải như vậy đó ca ca! Ngọt ngọt đó!”
Tứ Phương: “…”
Bảo Bảo và Náo Náo lập tức hưng phấn lên, mắt phát sáng nhìn cục bột bị Kha thiếu nhào nhào, cùng lao đến: “Ngọt ngọt, ta cũng muốn hôn…”
Kha thiếu: “Nhi tử của bản thiếu được hoan nghênh từ khi nào vậy, mau bế nhi tử nhà ngươi ra mau Thập Thất! Thật quá đáng!” Dư âm văng vẳng bên tai, vang vọng trên bầu trời Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo.
“A ha ha ha…” Ca huynh khi còn nhỏ thật buồn cười, thật ngốc quá!” Tiểu đệ Ân gia nhớ đến chuyện mất mặt lúc nhỏ không biết hôn hôn là gì, nằm rạp trên thảm nện đất cười chảy cả nước mắt, có lẽ hiện tại tiểu tử phúc hắc đó nghĩ lại cũng mừng thầm. Đại ca Ân gia bị đệ đệ lôi chuyện mất mặt như thế ra nói, vừa giận vừa xấu hổ, rõ ràng khi đó tiểu tử này không nhớ được chuyện gì, sao cái gì cũng biết?
“Đệ biết cái gì? Cái, cái đó nói ra ca ca rất phong lưu, đâu như tiểu tử đệ, cả hôn là gì cũng không biết, hừ!”
Mắt tiểu đệ Ân gia lóe màu nguy hiểm, nhếch mồi: “Làm sao huynh biết đệ không biết hôn là gì? Đừng xem thường đệ đệ thân yêu của huynh nha, ca ca thân yêu~”
A… Đại ca Ân gia kinh hãi biến sắc bổ nhào tới: “Đệ đệ đệ làm gì rồi, đệ còn nhỏ như vậy? Nhất định phải biết giữ mình!!” Tiểu đệ Ân gia không đề phòng bị đè xuống, tay tập kích cái mông vểnh của ca ca, bóp bóp, mờ ám nói: “Ai da, ca ca chỗ này của huynh đàn hồi tốt quá, tiểu tử phúc hắc đó được lời rồi.”
Đại ca Ân gia bị ăn đậu hũ đỏ mặt đánh cho tiểu đệ thành con heo, nói sao thì mình cũng là chân truyền của cha, sao lại để người khác sờ chỗ đó, nên là mình đi tập kích chỗ đó của người khác chứ? Trong đầu bất giác nghĩ đến hình ảnh nóng bỏng nào đó, đại ca Ân gia đầu bốc khói chạy vào phòng mình, để lại đệ đệ mặt sưng đỏ bất lực nằm trên đất, oán than: “Cha à sao cha có thể nuôi ra đứa con ngu ngốc như vậy chứ, nhất định sẽ bị người ta ăn sạch sẽ thôi!”
Trong lúc đó, Tả Ngôn Thu từ cục bột đã lớn thành một thiếu gia tuấn tú đi ngang qua phòng các cha, kẹp một bức thư vào khe cửa, ngón trỏ quét qua môi mình, nghĩ thầm: hoàn toàn không nhớ được cảm giác khi đó, xem ra cần phải khắc sâu ấn tượng lại, khoảng cách xa như vậy, một thời gian sau sẽ không về nhà được, các cha, hai người có thể thỏa thích làm chuyện hai người thích làm rồi.
Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, hai thiếu niên thu hút ánh mắt người khác đeo tay nải đứng trước cửa, một trắng trẻo đáng yêu, vẫn còn chút mũm mĩm; một lạnh lùng anh tuấn, cực giống chủ nhân Hình Bắc Minh danh vang thiên hạ khiến người người bái phục trong bảo, chỉ là cả hai đều đang đen mặt, nhìn lại cánh cửa đóng chặt phía sau một cái, người canh cổng hiền từ vẫy tay với hai người: “Lên đường bình an nha hai vị tiểu chủ tử~”
Bảo Bảo trước đây Hình Lạc hiện tại nói: “Náo Náo, hiện tại chúng ta bị đuổi ra khỏi cửa rồi sao?”
Náo Náo trước đây Lạc Tiêu hiện tại nói: “Ngu ngốc, chúng ta chỉ là bị ép ra ngoài rèn luyện mà thôi, cũng như Tứ Phương ca ca trước đây, không phải là các cha thấy chúng ta phiền phức.”
Hình Lạc nhăn cái mặt trắng trẻo tủi thân nói: “Náo Náo, đệ không cần nhấn mạnh thêm lần nữa đâu, như vậy ca lại càng đau lòng, khi nào chúng ta mới được về?”
Lạc Tiêu dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu si để nhìn nó: “Chúng ta còn chưa lên đường, nếu huynh muốn về thì về ngay đi, nếu nửa đường khóc nhè, đệ sẽ không an ủi, dù sao đệ mới là đệ đệ.”
Hình Lạc Bảo Bảo dường như cũng ý thức được mình như vậy rất mất mặt, liền nghiêm túc ngẩng mặt lên, cố gắng làm ra vẻ ca ca, nếu như chỉ là phải ra ngoài, vậy đến nơi quen thuộc sẽ không nhớ nhà nữa, ừm, hay là đến chỗ cha Thất, chờ đến lúc cha Thất về thăm các cha, mình có thể danh chính ngôn thuận, a không phải, quang minh chính đại theo về! Nghĩ đến chuyện vui, Hình Lạc Bảo Bảo hưng phấn nói với đệ đệ: “Náo Náo, chúng ta đến thành Ly Hải đi, chỗ đó cách nhà đủ xa rồi, chắc là đạt đủ điều kiện rồi đúng không?”
Lạc Tiêu vô cảm nhìn nó, nhìn đến lúc nó chột dạ, tới đó có gì thú vị, rốt cuộc vẫn nằm trong lòng bàn tay cha, nó muốn đến phía tây, nói không chừng có thể gặp được người vẫn nhớ mãi trong lòng, rồi sau đó cùng qua những ngày hạnh phúc như cha… Hắc hắc, Hình Lạc Bảo Bảo nhìn nụ cười hiếm thấy của đệ đệ, bỗng dưng cảm thấy… Đáng sợ quá~ Ai sắp xui xẻo vậy?
Nếu xuất phát đến Ly Hải, có thể nhờ cha nuôi chăm sóc ca ca ngây thơ này, như vậy mình có thể lên đường một mình rồi… Lạc Tiêu tính toán đến sung sướng không biết cách đó thật xa, có hai người đang hưng phấn bừng bừng thu dọn hành lí, điểm đến hoàn toàn ngược với mình.
“Ha ha! Đệ đệ, cuối cùng cũng tự do rồi, lần này ta nhất định phải đi hết đại giang nam bắc, để lại uy danh của ta trên từng tấc đất, để tất cả mọi người biết đến tên ta!”
“Ai, huynh có thể kiềm chế bản thân không gây họa đã là vạn sự đại cát rồi, xem ra chúng ta có mục đích không giống nhau, ra ngoài rồi thì ai đi đường nấy đi ca ca thân yêu…”
Ừm, giang hồ dù lớn, cũng sẽ có một ngày gặp mặt, chuẩn bị tốt rồi chứ? Cũng không chừng, người mình vẫn mong chờ ở ngay bên cạnh, phải biết trân trọng nha các cục cưng
Toàn văn hoàn