Thị Vệ Sinh Bánh Bao

Chương 63: Phiên ngoại Sinh hài tử vì ngươi 3


Đọc truyện Thị Vệ Sinh Bánh Bao – Chương 63: Phiên ngoại Sinh hài tử vì ngươi 3

Khi mưa lớn đổ xuống, Liễu Nhược Phong hô lớn: “Huynh đệ, chúng ta không may rồi, không đến được thị trấn phía trước, ta biết một ngôi miếu hoang gần đây, hay là chúng ta đến đó tránh mưa?”

Câu nói bay vào tai Ân Giới cực kì rõ ràng, Ân Giới trừng to mắt, bỗng dưng cảm thấy cái mũ xanh hiện lên trên đầu mình. Bản cung chủ làm sao có thể để các ngươi cô nam quả nam cạnh nhau? Thúc ngựa chạy vào miếu hoang trước xe ngựa của Liễu Nhược Phong, hai bên tự chiếm lấy hai bên trái phải, đây đó nhìn nhau.

Liễu Nhược Phong thuần thục nhặt cỏ khô, lấy củi dự trữ trên xe ngựa xuống, thật khiến người ta không khỏi cảm thán là người thường đi hành tẩu xa nhà! Lấy đá lửa đánh lửa lên, hai người liền ngồi xuống trước đống lửa gặm bánh bao thịt lót dạ, Liễu Nhược Phong cười lấy một vò rượu trắng ra: “Huynh đệ, vào lúc lạnh lẽo như thế này, uống một chút cho ấm người?”

“Được!” Ảnh Thất liền cầm lấy chén lớn, mỗi người cạn một chén. Bên này uống rượu cực kì sảng khoái, bên kia…

Ân Giới né giọt nước rơi từ mái nhà xuống, nói thầm: Miếu hoang đúng là miếu hoang, bên ngoài mưa to, bên trong mưa nhỏ, đáng giận. Thầm mắng xui xẻo, Ân Giới lùi lại một bước, nơi khô ráo không dột đã bị Liễu Nhược Phong chiếm trước, cả chiếc xe ngựa cũng yên lành hơn Ân Giới, không phải chịu cảnh thỉnh thoảng lại có nước nhỏ xuống.

Vì trận gió cát khi nãy, trên khăn choàng đầy cát bụi, Ân Giới dứt khoát giật khăn xuống vứt sang một bên, dù sao thì cũng hơi nóng, không ngờ động tác này lại khiến dung mạo vẫn bị giấu sau tấm khăn lộ ra, đúng lúc Liễu Nhược Phong liếc sang, mắt gần như nhìn chăm chăm, ai ngờ được người vẫn theo phía sau bọn họ lại là một… nam tử xinh đẹp như thế, ai ngờ được nam tử đẹp như trong danh họa Giang Nam lại xuất hiện ở nơi thế này?

Cảm giác được ánh mắt của ai đó, Ân Giới thầm cười lạnh, đôi mắt câu hồn người như lơ đãng liếc đến khuôn mặt ngơ ngẩn của hắn, sau đó không tránh né khi giọt nước tiếp theo nhỏ xuống, để nó chảy xuống mặt mình, kêu nhỏ một tiếng “A!”. Liễu Nhược Phong hoàn hồn lại, lên tiếng rất có khí khách quân tử: “A… Vị công tử này, mái miếu bên ấy dường như đã hỏng, nếu không chê, sang bên này, còn có đống lửa có thể làm ấm.”

Trong lòng Ân Giới cực kì muốn sang, nhưng lại vờ như xấu hổ nhìn Ảnh Thất: “Thật làm phiền quá, nói không chừng bằng hữu của huynh không bằng lòng!” Nói tới hai chữ bằng hữu, có hơi nghiến răng một chút.

Nhưng Liễu Nhược Phong hoàn toàn không nghe ra, hắn nhìn Ảnh Thất, dưới tình cảnh này Ảnh Thất còn có thể nói gì, chỉ có thể lắc đầu cứng còng biểu hiện không sao cả. Thế là Liễu Nhược Phong cười tiêu sái: “Đều là kẻ xa nhà, giúp được nhau là chuyện tốt, bằng hữu của ta cũng bằng lòng, huynh mau sang đây, xem kia y phục đã ướt cả rồi.”

Thế là, Ân Giới “thướt tha” bước đến, dè dặt ngồi xuống cạnh Ảnh Thất, vờ như không phát hiện thân thể hắn cứng đờ lại. Liễu Nhược Phong đưa cho hắn một khúc chân cừu đã nướng chín, rồi bắt đầu trò chuyện với hắn. Ảnh Thất càng nghe càng bực bội, mượn cớ đã mệt, chạy qua một bên nghỉ ngơi, Liễu Nhược Phong không quên lấy một tấm chăn lông dày trên xe ngựa xuống cho hắn.

Không biết ngủ từ lúc nào, khi tỉnh nào Ảnh Thất đột nhiên cảm thấy cả người lạnh toát, thử cử động liền phát hiện có người nắm chặt bàn tay hắn dưới lớp chăn, còn có thể là ai? Ảnh Thất dùng sức vung ra, lại sợ động tác quá mạnh đánh thức Liễu Nhược Phong ngủ bên cạnh, bình tĩnh lại, mới phát hiện có chút khác thường, bên ngoài lạnh như vậy, bàn tay lồng vào tay mình lại nóng kinh người, người có nội lực thâm hậu có thể giữ cho cơ thể mình ấm áp, nhưng không ai lại nóng đến thế này, nhiệt độ này giống như là… Hắn cố kiềm chế nhìn về phía Ân Giới đang dựa sát mình, dưới ánh lửa, có thể thấy được hai bên má đỏ bừng, đưa tay đến gần một chút, còn cảm nhận được hơi thở của hắn cũng nóng hầm hập.


Hắn… Quả nhiên sốt rồi… Ảnh Thất lập tức kinh ngạc, thì ra Ân cung chủ cũng bị bệnh, rồi lại thấy mình buồn cười, là người ai cũng sẽ bệnh, nhưng sao lại dễ bệnh như vậy? Trong đầu đột nhiên xuất hiện hai cánh cửa sổ mở rộng, Ảnh Thất che mắt mình lại, không thể nào, làm sao có khả năng ngồi một đêm ngoài đó?

Vung tay lần nữa, rốt cuộc cũng gỡ được bàn tay nóng hổi kia xuống, Ảnh Thất cầm lấy bàn tay đó, định nhét nó vào chăn thì lại ngẩn người, hắn bệnh thì bệnh, không liên quan đến mình, không cần làm chuyện thừa thãi như thế! Vứt bàn tay kia đi, Ảnh Thất đứng lên rời khỏi nơi khiến hắn ngạt thở kia. Mưa bên ngoài đã nhỏ lại, đến sáng mai có lẽ trời sẽ trong.

Cầm lấy đấu lạp và áo tơi Liễu Nhược Phong để trong miếu, nói thầm câu xin lỗi, Ảnh Thất nhân lúc trời còn chưa sáng hẳn, bỏ đi.

Bàn tay bị bỏ lại trên chăn chầm chậm nắm lại, như bàn tay của người đó vẫn còn trong tay mình…

Con ngựa bị Ảnh Thất nén đau bỏ chạy ngày tương ngộ cuối cùng lại về trong tay hắn, được rồi, không thể không nói công phu mượn gió bẻ măng của Ảnh Thất rất không tệ, hai người ngủ trong miếu không hay biết gì. Hành lý trên lưng ngựa vẫn đầy đủ trong túi da, vuốt vuốt lông ngựa, Ảnh Thất quyết định về Trung Nguyên rồi đến phía bắc, thủ hạ của Ân Giới đa số ở phía nam, chỉ mong hắn mau về chỗ của hắn, đừng đeo bám theo mình nữa.

Một đường quay về, lại nghe nói khách điểm và tửu lâu có án mạng, Ảnh Thất nghĩ kĩ lại mới phát hiện, đều là nơi mình từng đi qua, chẳng lẽ lại là hắn? Nhưng mình không có xung đột với ai, nếu là hắn tự ý, cũng không nhàn rỗi đến mức đến đâu cũng gây án, không hiểu sao lại cảm thấy chuyện này hướng đến mình, là ai chứ?

Đã có hơn một người mang vẻ đề phòng hắn rồi, nhớ đến mấy lần dùng cơm trước có nghe người ta bàn luận về tướng mạo của hung tử, không khác mình lắm, có lẽ là y phục của mình thật sự rất bắt mắt, thời gian này, những người không để lộ mặt mà giao tiếp với người khác, đều sẽ bị hoài nghi.

Chỉ là… Nơi này tuy không phồn hoa, nhưng thương nhân lữ khách trời nam biển bắc y phục kì dị cũng không ít, sao lại chỉ nhìn chòng chọc mình?

Nghi vấn này được giải đáp rất nhanh…

Khi Liễu Nhược Phong đánh xe đi ngang gánh hàng, Ảnh Thất đang ăn mì thịt bò bên trong, tay cầm bánh nướng mới cắn được hai cái, Liễu Nhược Phong đầy mặt viết “tình cờ” ngồi xuống trước mặt hắn cười nói: “Chúng ta thật có duyên, ta từ thành Trát Mộc Tây quay lại lại rẽ sang hướng đông cũng gặp huynh, thế nào, mời ta ăn bánh nướng?”

Ảnh Thất vẫy tay gọi chủ gánh thêm một tô mì thịt bò và ba cái bánh nướng, thêm một đĩa dưa muối, gánh hàng này tuy nhỏ, nhưng thức ăn không tệ: “Một cái bánh nướng làm sao đủ? Ta nhớ sức ăn của huynh đệ không nhỏ đâu!” Lần trước trong miếu hoang ăn hết một cái chân cừu còn chưa đủ, nướng bảy cái màn thầu ăn năm cái, mới đầy bụng.


Liễu Nhược Phong không từ chối, thức ăn đến rồi thì hì hục ăn. Ảnh Thất nhìn chiếc xe ngựa hắn cột bên đường, hàng hóa bên trong lại đổi thành một đống khác, vờ như lơ đãng hỏi: “Liễu huynh, tài buôn bán của huynh thật khiến người khác ngưỡng mộ, vào nam ra bắc, không chỉ biết được nhiều thứ, còn kiếm được rất nhiều tiền?”

Nuốt vội một cái bánh nướng vào, cách ăn uống của Liễu Nhược Phong lúc này hoàn toàn không phù hợp dáng vẻ nhã nhặn của hắn, lau miệng kiêu ngạo nói: “Đúng vậy, ta học hành không giỏi, buôn bán lại là đệ nhất, người sống trên đời dù sao cũng có lúc phải ra ngoài lăn lộn, mới biết tầm nhìn của mình đến đâu.”

“Liễu huynh nói không sai.” Ảnh Thất gật đầu đồng ý: “Tiếp theo dự định đến đâu? Tiếp tục đến hướng đông?”

“Cũng không chắc, ta vừa đi vừa buôn bán.” Liễu Nhược Phong chỉ mặt trời đang về tây, hỏi: “Huynh đệ, tìm được nơi nghỉ chân chưa, buổi tối chúng ta lại trò chuyện?”

Ban đêm trong sương phòng, yên tĩnh, tối đen, chỉ loáng thoáng nghe được tiếng người hô hấp.

Đột nhiên, cửa phòng mở ra, một người nhẹ nhàng bước vào, đi đến giường đưa tay bắt mạch người nằm đó, xác định được gì đó rồi, động tác trở nên ung dung, lật chăn lên, hai tay đánh tới ngực người nằm trên giường, muốn xé y phục.

Chát… Tay bị ngăn lại, người bên dưới đột nhiên mở mắt: “Đây là mục đích của ngươi, Liễu huynh?”

Liễu Nhược Phong tránh được một chưởng của hắn, lùi lại liên tục năm sáu bước: “Ngươi, lẽ ra phải trúng Cửu Hương Mê Hồn Tán của ta ngủ say rồi mới đúng! Chẳng lẽ, ngươi đã đề phòng ta?”

Ảnh Thất nhảy xuống giường, trút binh khí dưới nệm ra, “Không sai, thời điểm ngươi xuất hiện lần nào cũng rất trùng hợp, thương nhân hành tẩu? Võ công của ngươi không khỏi quá cao rồi, ngươi mượn đường của ta, là muốn đánh lạc hướng quan phủ sau khi giết người cướp bóc sao? Đáng tiếc, ngươi không nên làm nhiều chuyện dư thừa như vậy!” Hô hấp của hắn rất vững vàng, cho dù chạy một quãng đường dài như vậy, cũng không hề thở gấp chút nào, hơn nữa khi đó Ân Giới đi xa phía sau, hắn lại có thể nghe được Ân Giới cùng lúc với mình, chẳng lẽ vì hắn quá tự tin vào kĩ thuật lừa gạt của mình sao?

Liễu Nhược Phong cười lớn, dung mạo nho nhã khiến người khác có thiện cảm lúc ban ngày đột nhiên trở nên tà ác, hắn dùng ánh mắt dâm tà đánh giá thân thể không mặc áo ngoài của Ảnh Thất, liếm môi nói: “Chuyện dư thừa? Là chuyện ta bò lên giường ngươi sao? Khó khăn lắm mới gặp được một thân thể vừa ý đương nhiên phải tận hưởng, huynh đệ, sao ngươi lại không thức thời đến thế? Ngươi nói đều đúng, nhưng từ sau khi gặp ngươi ta mới nảy ra ý này, theo ngươi suốt một đường, lại nghĩ cách giá họa cho ngươi, đáng tiếc lại bị ngươi vạch trần sớm như vậy, thật không vui chút nào!”


Ảnh Thất lạnh lùng nói: “Đến địa lao của quan phủ tìm vui đi?”

Động tác của Liễu Nhược Phong cũng như tên hắn, nhẹ, nhanh, trong lúc vô ích bị ngón tay hắn quét qua ro, Ảnh Thất sáng tỏ: “Ngươi là Hắc Điệp Lưu Phong!” Trên giang hồ có một tên bại hoại, không chỉ là giết người cướp của, còn làm vô số chuyện vô sỉ khiến người người căm phẫn ở những nơi hắn đi qua, vô số nữ tử (cũng có nam tử) bị kẻ này ám hại, nhưng hắn lại giấu tung tích rất kĩ, được gọi là Hắc Điệp, là mục tiêu mà quan phủ và bạch đạo võ lực cực lực truy đuổi, chỉ là thời gian gần đây hắn chỉ giết người mà không làm nhục ai, nhất thời không nghĩ đến lại là hắn.

Hắc Điệp Lưu Phong vân vê tay, cười tà nói: “Ô? Xem ra ngươi từng nghe nói về ta? Không bằng đừng mất hứng sớm như vậy, chúng ta vui vẻ một chút được không, đều là người giang hồ! Đừng có hở chút lại đánh giết!”

Ảnh Thất nắm chặt binh khí trong tay, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, đây là trừ hại cho dân! Ngay lập tức ánh kiếm chớp lóe trong phòng, bàn ngã ghế đổ, không biết qua bao lâu, Ảnh Thất chợt cảm giác mắt cay xè, suýt chút quỳ xuống trên đất, Lưu Phong dừng lại, đắc ý nói: “Ai da, cuối cùng cũng phát tác rồi, võ công của ngươi cũng không thật tệ, có thể kiên trì được lâu như vậy, có điều Niêm Hoa Chỉ này là tuyệt kĩ của ta đó, nếu không sao nhiều năm như vật lại không có ai bắt được ta chứ? Đừng chống đối nữa, ngoan ngoãn ngã vào lòng ta đi!”

Quả thật là khó lòng phòng bị, nhưng đây cũng không phải nguyên nhân giúp ngươi chưa từng sa lưới, võ lâm minh chủ vừa yên vị chưa lâu, nội bộ võ lâm Trung Nguyên phân tranh khiến Lâm minh chủ không rảnh để tâm, triều đình lại đùn đẩy cho võ lâm… Không chờ cho tay của Lưu phong đến gần mình, ánh sáng lóe lên trong tay Ảnh Thất, Lưu Phong biến sắc, lập tức rụt tay lại, thiéu chút nữa biến thành Lưu Phong mất ngón.

“Không ngờ ngươi còn phản kháng được, xem ra ta đã xem thường ngươi quá rồi! Có lẽ danh tiếng của ngươi trên giang hồ cũng không nhỏ, có điều ta chẳng muốn biết thân phận của ngươi, để khỏi phiền phức, vốn định yêu thương ngươi một lúc rồi tiễn ngươi một đoạn, hiện tại xem ra không cần nữa!” Cuối cùng Lưu Phong cũng thôi nụ cười khiến người khác phát lạnh, sắc mặt tà ác.

Lại bị người khác dùng lời nói làm nhục, Ảnh Thất liều mạng dồn lực, dù hai chân hơi mất kiểm soát, nhưng vẫn không để Lưu Phong chiếm ưu thế, dần dần, một trận giằng co kì quái xuất hiện trong phòng. Không thể nói loại thuốc khi nãy không có hiệu lực, người giang hồ đối phó với người giang hồ, đương nhiên sẽ không dùng loại mê dược bình thường, nếu không Ảnh Thất cũng sẽ không sơ ý để Lưu Phong đắc thủ, chạm vào eo mình.

Qua một lúc, Lưu Phong cũng mất bình tĩnh, “Huynh đệ, xem ra ngươi dự định đồng vu quy tận với ta rồi, không tệ đâu, vốn nghĩ sau này Lưu Phong ta sẽ chỉ cô đơn một nấm mộ, bây giờ có người làm bạn rồi.”

Ảnh Thất còn chưa kịp mở miệng, một giọng nói trầm thấp tới cực điểm từ bên ngoài vọng vào: “Vậy sao? Thì ra ngươi đã lường trước mình sẽ chết hôm nay, không cần mộ phần, bản cung cho ngươi thi cốt vô tồn!”

Từ lúc nào mà bên ngoài có người, hai người đều không phát hiện, nghe thấy giọng nói này, Lưu Phong đột nhiên biến sắc: “Ân cung chủ ngươi, Lưu Phong và ngươi không có ân oán, tại sao?” Từ lúc biết được thân phận của Ân Giới trong miếu hoang, hắn không lúc nào không vui mừng vì mình không ra tay bừa bãi, tuy khi đó hắn có vẻ không được ổn lắm, nhưng mình vẫn không phải đối thủ của hắn. Bây giờ mình sơ suất điều gì, mà Ân Giới lại đuổi đến muốn giết mình?

Ân Giới thấy hắn đầy vẻ kinh ngạc lẫn kinh hoảng, cười lạnh một tiếng: “Hắc Điệp, bản cung chủ vốn cũng không phải người chính đạo, ngươi làm người thế nào, tác nghiệt bao nhiêu cũng không liên quan đến bản cung, nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên dòm ngó đến người của ta, ngươi nói, làm sao ta có thể tha cho ngươi được?” Nếu không phải hắn muốn ra tay với mình trong miếu hoang, cũng sẽ không bị mình nhìn thấu thân phận, vốn nghĩ tên này có chút đầu óc, không ngờ lại để mình nghe thấy, nhìn thấy thứ khiến bản thân mất khống chế.

Ân Giới vừa tiến đến, lập tức kéo Ảnh Thất ra khỏi phạm vi nguy hiểm, Lưu Phong trợn trừng mắt nhìn ánh mắt của Ân Giới khi nói đến người của ta thì trở nên… dịu dàng, si tình, lập tức hiểu ra, người có thể khiến cung chủ Huyết Ma Cung Ân Giới từ bỏ Huyết Ma Cung đang phát triển lớn mạnh vượt ngàn dặm truy tìm đến tận đây chắc chắn không phải kẻ tầm thường, lần này quả thật mình nhìn lầm rồi. Lưu Phong vốn định lao đi một lần cuối cùng, phá cửa sổ mà đi, chỉ tiếc Hắc Điệp nhan đến mấy cũng không chống được chưởng phong hung hãn đổ ập đến.

Máu trong người như đông cứng lại, mơ hồ, Hắc Điệp nghe thấy một câu nói vọng vào tai: “Cho dù không phải bản cung chủ, ngươi cũng không trốn được Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo truy sát.” Lưu Phong trợn to mắt, ngã xuống đất, trong giây phút cuối cùng trong đầu hiện ra một hàng chữ…


“Tự tìm đường chết!” Ân Giới thu chưởng, hừ một tiếng khinh miệt, lúc xoay người lại, khuôn mặt kinh bỉ u ám lập tức mỉm cười đầy tình ý, đỡ lấy thân thể không vững của người nào đó, quan tâm hỏi: “Khó chịu lắm sao? Để ta xem xem.”

Ảnh Thất quay đầu đi, giãy dụa không muốn hắn đỡ, nhưng lại bị bế lên nhảy ra khỏi cửa sổ, không khí ở đây đã bị ô nhiễm rồi, phải tìm một nơi sạch sẽ khác.

Được thả vào trong ổ chăn mềm mại, Ảnh Thất gượng gạo quay đầu vào trong, nghẹn ra một câu: “Chuyện hôm nay, xem như ta nợ ngươi…” Người này, từ lúc vào phòng, không hề để ý đến sự phản đối của hắn, hết xoa yêu đến bóp chân, hai chân mình đã không sao rồi, chỉ là máu huyết không lưu thông tạm thời không tiện hành động mà thôi. Cho dù nói thế nào, nếu lần này Ân Giới không đến, chuyện rốt cuộc sẽ thế nào hắn cũng không dám chắc, xem như nợ hắn một món nợ nhân tình, còn về việc trả thế nào…

Ân Giới hầu hạ ai đó thỏa đáng rồi, đang sung sướng, nghe đến đây đột nhiên dừng tay nhìn vào mắt ai đó, nghiêm túc nói: “Nghe ta nói, ngươi không nợ ta, nếu tính thật, ta còn chưa trả hết nợ cho ngươi, ngươi xem như ta đang chuộc tội trước đây đi, để ta ở bên cạnh ngươi được không?”

Hắn nói rất nhún nhường, có lẽ Ân Giới chưa từng nói những lời thế này, có cảm giác rất lạ, nhưng Ảnh Thất cũng không cần, nhìn thấy hắn, lại khiến bản thân nhớ đến những chuyện mình một lòng muốn quên, hắn lắc đầu: “Không cần, nếu ngươi cứ khăng khăng như thế, vậy xem như chúng ta chưa từng nợ gì nhau, ngươi, đi đi.”

Trong thoáng chốc sắc mặt Ân Giới trở nên âm trầm, hắn nắm chặt tay: “Vậy ngươi về Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, về bên cạnh Hình Bắc Minh, ta không muốn thấy chuyện hôm nay xảy ra lần thứ hai! Ngươi sao có thể sơ ý để người khác đến gần mình như vậy!”

“Ta cũng có thể tự bảo vệ bản thân, ta đã sớm đoán được âm mưu của Lưu Phong rồi! Ta không phải tiểu hài tử không hiểu chuyện! Ngươi đừng lo chuyện người khác!” Chẳng lẽ giang hồ bại hoại như Lưu Phong đều tập trung hết bên cạnh hắn, sao có thể dễ dàng để chuyện này xảy ra lần thứ hai lần thứ ba, ngươi nghĩ ta là kẻ trói gà không chặt sao?

“Ngươi có thể tự bảo vệ bản thân còn khiến mình thành thế này? Lưu Phong quỷ kế đa đoan, chỉ cần hắn còn thở được, là có thể lật ngược cả bầu trời, đấu mưu mô ngươi không thắng được hắn! Nếu không có ta, nói không chừng ngươi đã bị hắn đè xuống giường…”

“Ngươi cút…” Ảnh Thất khàn giọng rống, trước đây chuyện này sao có thể xảy đến với hắn, từ khi… Một nam nhân làm sao có thể chấp nhận được nỗi nhục này? “Không cho phép ngươi nhắc đến chuyện này trước mặt ta, xin ngươi lập tức biến mất đi.”

“Ngươi…” Chỉ có hắn dám giận dữ la mắng trước mặt mình, nhưng Ân Giới phát hiện mình chẳng những không muốn quay lưng bỏ đi, mà ngược lại còn muốn ôm chặt hắn vào lòng, hắn đã nhịn đủ lâu rồi! Muốn làm là làm, Ân Giới lật tấm chăn đích thân mình đắp cho Ảnh Thất lên, để lộ thân thể bị mình lột chỉ còn một lớp áo trong…

“Ngươi làm gì?” Ảnh Thất không dám tin, nhìn hắn trừng trừng, nghiêm giọng hỏi, nghe kĩ lại, trong giọng nói còn có chút run rẩy.

“Ngươi nói xem?” Ân Giới lấp lóe sáng, tay thì không ngừng tự cởi áo mình, ngồi khóa trên đôi chân cử động bất tiện của Ảnh Thất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.