Thị Vệ Sinh Bánh Bao

Chương 17: Huyết ma cung


Đọc truyện Thị Vệ Sinh Bánh Bao – Chương 17: Huyết ma cung

Không biết điểm nào không vừa ý Hình Bắc Minh, mà khiến cho cả buổi lễ Bách Hoa sau đó không ai được xem yên ổn, Hình Bắc Minh vứt lại một câu không đẹp rồi xoay người nhảy xuống, Thập Thất làm thị vệ thiếp thân của chủ tử đương nhiên phải đi theo, Kha Vi Khanh cảm thấy một mình mình ngồi xem cực kì ngốc, giữ Ảnh Thất đang muốn xuống theo lại.

Sau vụ án lớn như vậy, lễ Bách Hoa ở thành Tỏa Vân lần này vẫn rất náo nhiệt, tiêu trừ ám ảnh của dân chúng với sự kiện trước đó, Ngô huyện lệnh cho rằng nếu hái hoa tặc đã bị bắt, ngay cả hang ổ cũng bị phá thì nhất định không còn việc gì nữa, cho nên cũng thu lại đa số binh lính canh gác ở thành Tỏa Vân.

Nhưng không ngờ vẫn còn chuyện xảy ra, cô nương thuộc phái Thanh Thành đến dự thi chết trong biệt quán, biệt quán cực kì hỗn loạn, Ngô huyện lệnh vừa tra án vừa phải đối phó với đệ tử phái Thanh Thành đến chỉ trích.

Bách Hoa tuyển mỹ bắt đầu trong náo nhiệt, kết thúc trong hoảng loạn, các cô nương còn lại sợ gặp phải cùng cảnh ngộ, phần lớn đều lên đường về nhà, biệt quán vốn ồn ào vui vẻ lập tức trở nên vắng lặng. Ngô Ân Từ đi theo huyện lệnh, cũng nhìn thấy cái chết thê thảm của cô nương kia, nàng ta vốn lớn gan mà cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Cô nương kia không phải bị kiếm sắc chém chết, cũng không phải bị siết cổ, mà là toàn thân khô quắt, như là máu trong người bị hút khô mà chết! Ngỗ tác của nha môn tìm một lúc vẫn không tìm được vết thương trí mệnh, cái chết vượt quá nhận thức con người này khiến ai nấy đều hoảng sợ, người trong thành bắt đầu lan truyền tin gặp phải thứ không sạch sẽ gì đó, thoáng chốc người trong thành Tỏa Vân chỉ còn hai phần ba.

“Hút hết máu? Tình trạng này khiến ta nhớ đến một vụ án cực kì nổi tiếng hơn mười năm trước…” Nghe thấy lời đồn gặp quỷ huyên náo cả khách điếm, Kha Vi Khanh nghĩ ra một chuyện.

“Ý ngươi là, Huyết Ma Cung?” Hình Bắc Minh tiếp lời, nhân tiện liếc nhìn Thập Thất một cái.


“Đúng, khi đó Huyết Ma Cung cũng dùng cách hút máu để luyện tà công, nhưng đã biến mất hơn mười năm, sao đột nhiên lại tái xuất giang hồ?”

“Thập Thất, có gì muốn nói? Ta nhớ rõ hôm đó ngươi có chuyện muốn nói với ta.” Chỉ có điều bị hắn cưỡng chế dừng lại mà thôi… Hình Bắc Minh nhìn vẻ mặt muốn nói lại không dám của Thập Thất, tốt bụng mở lời.

“Đúng vậy, chủ tử. Kẻ bắt thuộc hạ từng tự xưng là bản cung, thủ hạ gọi hắn là cung chủ, nếu như bọn chúng không phải Huyết Ma Cung, thì căn cứ vào việc hắn bắt nhiều nữ tử như vậy, cũng là một giáo phái không thua gì Huyết Ma Cung.” Lại nhớ đến việc tìm được rất nhiều thi cốt nữ nhân, Thập Thất nhíu mày: “Hơn nữa, chuyện này cũng có liên quan đến Nghiêm gia trang…”

Thập Thất kể lại lời tên thủ hạ lúc đó, Hình Bắc Minh cười nhạt: “Quả nhiên, đã biết sẽ không phí công đến đây, chuyện càng lúc càng thú vị rồi.”

Kha Vi Khanh khép quạt lại: “Ngươi vẫn có thứ thú vui buồn nôn như vậy sao, đã có nhiều người chết như vậy rồi còn thờ ơ như không? Ai da, thật đúng là máu lạnh!”

Hình Bắc Minh hừ lạnh một tiếng: “Ngươi thì không sao.”

Hai tên máu lạnh nhìn nhau cười, tiếp tục ăn cơm.


Ảnh Thất và Thập Thất nhìn nhau, hai người kia thật sự không giống nhân sĩ chính phái một chút nào…

“Cạch…” Một thanh kiếm dành riêng cho nữ nhân được đặt xuống bàn ăn của bọn họ, Ngô Ân Từ bày ra vẻ mặt tình cờ ngồi xuống cạnh Thập Thất, ung dung lên tiếng chào hỏi: “Ai da, thật tình cờ! Hay là để bản cô nương cùng ăn với các ngươi, các ngươi xem, không còn chỗ nào trống nữa, tiểu nhị…”

Kha Vi Khanh ra vẻ phong lưu, nhưng cười hệt như đại sắc lang: “Thì ra là Ngô tiểu thư, mời ngồi mời ngồi, có một mĩ nữ thế này ngồi cạnh đương nhiên là hai tay chào đón rồi!”

Ngô Ân Từ không chút khách khí, gọi thêm mấy món ăn, phẩy phẩy tay: “Đừng xem ta như loại thiên kim tiểu thư chỉ thích được chiều chuộng, khen bản cô nương có năng lực giỏi giang tốt hơn! Ai, ân nhân, vết thương của ân nhân thế nào rồi?” Ngô Ân Từ chuyển hướng sang vị ân nhân nàng nhớ nhung đã lâu, nhiệt tình hỏi han.

Mặt của Kha Vi Khanh cứng lại, oán hận nghiến răng, mắt nha đầu này chột rồi, một mỹ nam tử như thế này ngồi đây mà lại săn đón khúc gỗ đó.

Thập Thất hoàn toàn không biết vinh hạnh này từ đâu rơi xuống, chỉ thuận tiện đáp một tiếng, hắn không thích nói chuyện với người lạ, nhất là trước mặt chủ tử.


Ngô Ân Từ không giận, tiếp tục đeo bám: “Ngươi thật lợi hại, khi đuổi theo đám người xấu đó cũng không quên để lại kí hiệu, lần này nếu không có ngươi thì chúng ta đã không thể thoát được nhanh như vậy, nói không chừng đã mất mạng rồi! Ân nhân, ngươi tên gì vậy, ta đã tìm ngươi suốt mấy ngày, nhưng những người nào đó lại không cho ta gặp ngươi, thật quá đáng!” Nói xong còn lườm Ảnh Thất một cái.

Yên lặng nhận cái lườm kia, Ảnh Thất đột nhiên cảm thấy khí lạnh từ bên cạnh ập tới, nếu như có thể, hắn rất muốn mời vị tiểu thư này ra ngoài, hoặc là…Vứt nàng ta ra ngoài cũng được…

Thập Thất không đáp lời, mà thoáng nhìn về phía Hình Bắc Minh đang lạnh mặt ăn cơm, Ngô Ân Từ cũng nhìn thấy ánh mắt hắn, lập tức đối thái độ, quay sang Hình Bắc Minh: “Vị này hẳn là chủ tử của ân nhân, có một thủ hạ lợi hại như vậy, chủ tử chắc chắn càng lợi hại hơn, ngài phong độ bất phàm, khí chất như băng, thật có khí phách đại hiệp!”

Loạn thành cái gì rồi? Nữ nhân này chắc chắn không hay khen ngợi người khác, có thể khen cho người khác đen mặt thế này cũng là một loại bản lĩnh.

“Ngô tiểu thư, lệnh tôn vì vụ án ở biệt quán mà đã sắp gãi rách da đầu, ngươi còn có tâm trạng ở đây ăn cơm? Xem ra lời đồn Ngô tiểu thư muốn trở thành một nhân vật được người người kính nể như phụ thân chỉ là nói xằng mà thôi.” Người được khen không chỉ không vui, mà còn lạnh lùng mỉa mai một trận.

Ngô Ân Từ đỏ mặt, nổi giận: “Ai nói ta chỉ ăn cơm, bản cô nương đang thám thính tin tức, cha ta khổ cực như vậy, đương nhiên ta phải gắng sức giúp cha!”

Hình Bắc Minh gật đầu: “Thì ra là thế. Nhưng mà Ngô tiểu thư, sợ là chúng ta không giúp được gì.”


Lúc này Ngô Ân Từ mới phát hiện mình lỡ lời nói ra mục đích đến đây, không sai, bản thân cảm thấy những người này không phải kẻ tầm thường, hoặc có lẽ biết chút manh mối, cho dù không biết, với bản lĩnh của bọn họ, nếu như đồng ý giúp, cha sẽ không phải cực khổ như thế nữa, lại còn phải lo sợ đề phòng sẽ có người khác gặp nạn. Vốn định phát triển từng bước, không ngờ miệng người này lại độc như thế!

Ngô Ân Từ thấy quanh co không được, liền đổi sang trực tiếp: “Không sai, ta muốn đến tìm các ngươi hỏi thăm tin tức, đều là người trong giang hồ, đừng giấu nhau, nói ra cũng khiến cho lũ ác nhân đó sớm chịu tội có phải không? Chẳng lẽ các ngươi không muốn báo thù cho các cô nương chết oan kia sao?”

Hình Bắc Minh đáp: “Sai, chúng ta là người trong giang hồ, ngươi, là người trong quan phủ.”

Kha Vi Khanh đáp: “Sai, các cô nương chết oan kia không liên quan gì đến chúng ta, mà có liên quan rất lớn đến cha ngươi, đến toàn bộ quan phủ thành Tỏa Vân.”

Mặt Ngô Ân Từ chuyển từ đỏ sang trắng, bọn họ nói không sai, nếu không phá được án này, cha nàng ta khó tránh được tội, chức huyện lệnh có giữ được không là chuyện nhỏ, nếu bên trên có người cố ý gây khó dễ… Ngô huyện lệnh thanh chính liêm khiết, mấy năm nay đắc tội không ít người, không cần nghĩ cũng biết những người đó sẽ thừa cơ hãm hại thế nào.

Mấy nam nhân làm khó một tiểu cô nương, dù sao cũng rất quá đáng, Hình Bắc Minh đứng lên về phòng, để lại một câu: “Vụ án này, cha ngươi không giải quyết được, nghe nói võ lâm minh chủ Lâm Thương Hải sắp đi qua thành Tỏa Vân, có lòng thì đi thỉnh giáo hắn đi.”

Thập Thất cũng đi theo, Kha Vi Khanh lắc đầu, cũng theo luôn.

Ngô Ân Từ hiểu được ý hắn, Hình Bắc Minh bảo mình cầu cứu võ lâm minh chủ sao? Chuyện này thật sự nghiêm trọng đến vậy sao? Vậy nhất định phải tìm được võ lâm minh chủ, cho dù thế nào, an nguy của phụ thân cũng là quan trọng nhất. Ngô Ân Từ hạ quyết tâm, trả tiền dứt khoát đi, không hề biết phía sau có ánh mắt đang nhìn theo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.