Đọc truyện [Thi Văn Lục] Thi Quỷ – Chương 7
Thử một chương xưng hô Tôi – em này ~
Khương Ly Bạch báo cảnh sát, vì nơi này hoang vu vắng vẻ nên bọn họ chưa thể tới hiện trường ngay. Anh đỡ Phòng Hiền ra ngoài, hai người ngồi trong xe chờ cảnh sát đến. Phòng Hiền vẫn còn chưa hết kinh sợ, trên người đắp áo khoác của Khương Ly Bạch, khuôn mặt cắt không còn chút máu.
Khương Ly Bạch liếc nhìn thiếu niên bên người, hỏi: “Muốn uống nước không?”
Phòng Hiền ngồi lặng nhìn chằm chằm rừng cây cách đó không xa, chẳng nói một lời.
Khương Ly Bạch khe khẽ thở dài, quay đầu lại nhìn ngôi nhà cũ qua cửa sổ. Ngôi biệt thự kiểu Âu xinh đẹp đứng đó, vách tường trắng bạch chăng đầy những đoạn thường xuân héo rũ sót lại từ độ giữa hè, đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, căn phòng không một bóng người mở toang cửa chính khơi lên trong lòng người vô số dự cảm không lành.
“Luật sư Khương…” Phòng Hiền đột nhiên mở miệng, có lẽ do vừa rồi khóc khàn cả giọng nên tiếng nói có chút ấm ách.
Khương Ly Bạch nghiêng đầu nhìn cậu bằng ánh mắt thân thiết, “Làm sao vậy?” Giọng nói cực độ dịu dàng.
Phòng Hiền ngây ngẩn nhìn Khương Ly Bạch gần ngay trước mắt, cũng có lẽ, thứ mà cậu nhìn là ngôi nhà sau lưng anh, “Có thể nghĩ cách tìm giúp em một gian chung cư gần trường không?”
Khương Ly Bạch cân nhắc một chút rồi gật đầu nói, “Cũng phải, đã xảy ra chuyện thế này thì không thể ở lại đây được nữa. Nhưng một học sinh trung học như em ở ngoài một mình rất không an toàn, chưa nói việc sinh hoạt thường ngày cũng không có ai chiếu cố.”
“Em sẽ tìm người tới nấu cơm.”
Khương Ly Bạch vội nói, “Tìm người gấp gáp không biết có dùng được hay không, xã hội bây giờ nhiều kẻ xấu lắm… Tôi vẫn thấy để em ở bên ngoài một mình không ổn.”
Phòng Hiền bị anh nói đến phiền cả lòng: “Vậy biết xử lý thế nào? Chẳng lẽ anh muốn em vào viện phúc lợi? Em đã mười sáu rồi.”
Khương Ly Bạch thấy Phòng Hiền nổi nóng thì vội vã trấn an: “Ý tôi là, nếu em không ghét bỏ thì có thể đến chỗ tôi ở một thời gian rồi tính sau. Chung quy tôi quen biết cha em đã lâu, giờ cũng có thể coi như người giám hộ trên danh nghĩa của em rồi. Tuy rằng trong di chúc cha em nói phải để em ở một mình, nhưng mà giờ xảy ra chuyện như vậy, em sang bên tôi ở cũng là hợp tình hợp lý thôi.”
Phòng Hiền nghe xong liền sửng sốt, “Thật sự có thể ạ?”
Khương Ly Bạch xoa đầu Phòng Hiền, không hợp cảnh nở một nụ cười có thể coi là xinh đẹp, “Đương nhiên rồi.” Bàn tay của người đàn ông này không ấm áp như trong dự đoán, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy an tâm. Trước đó, Phòng Hiền chưa bao giờ thấy Khương Ly Bạch gần gũi đến thế, nhưng giờ phút này đây, sự tồn tại của anh lại rõ ràng và quan trọng lạ lùng.
Mãi hơn mười phút sau cảnh sát mới chạy đến.
Vị cảnh sát dẫn đầu thấy Khương Ly Bạch và Phòng Hiền ở bên cạnh anh thì lập tức phái hai người đến chỗ bọn họ. Phòng Hiền thấy cả nhóm người đi vào ngôi nhà quen thuộc và xa lạ của mình, trong lòng bỗng thấp thỏm mà không rõ nguyên do. Cậu luôn cảm thấy không yên tâm, mà không biết vấn đề nằm ở nơi nào.
“Cậu là người đầu tiên phát hiện ra thi thể phải không?” Cảnh sát trẻ cầm sổ tay đánh giá Phòng Hiền.
Phòng Hiền gật đầu nhưng không nói chuyện, sắc mặt cậu vẫn trắng tái như người có bệnh.
“Nói cụ thể xem phát hiện thế nào? Thời gian đại khái là mấy giờ? Có người khác ở đây không?”
Cảnh sát trẻ ném tới một đống câu hỏi làm Phòng Hiền không ứng phó kịp, đầu óc vốn đang rối như tơ vò giờ càng thêm hỗn loạn.
“Em… Lúc về nhà, mở cửa… ngửi thấy mùi nhang.”
“Hả? Mùi gì cơ?”
“Mùi nhang thắp trong miếu, khắp nhà đều có mùi nhang. Em vừa vào nhà đã thấy hơi choáng.”
Cảnh sát trẻ trợn mắt, “Nói trọng điểm!”
Phòng Hiền nhíu mày, “Sau đó… Em nhìn cửa sổ… ngồi xổm xuống, không đúng, là ngồi xuống rồi mới nhìn cửa sổ… cũng không đúng…” Phòng Hiền ôm lấy đầu mình, cảm thấy dạ dày cuộn lên ghê tởm, những gì mới thấy tràn vào đầu óc, vừa đáng sợ vừa buồn nôn.
“Khụ khụ khụ… khụ khụ…”
Khương Ly Bạch vội vàng lấy một chai nước khoáng trong xe đưa cho Phòng Hiền, sau đó ôn tồn nói với viên cảnh sát đang mất kiên nhẫn: “Thật ngại quá, đồng chí cảnh sát, cậu ấy vừa rồi quá sợ hãi, bây giờ không thể trả lời câu hỏi của cậu đâu. Cậu cũng thấy rồi đấy, cậu ấy chẳng qua chỉ là một học sinh trung học thôi mà. Bằng không thế này đi, cậu vào trong xem xét tình hình với đội trưởng trước một chút rồi lại ra hỏi, có được không?”
Đối phương hừ lạnh một tiếng, “Điều tra hiện trường không phải việc của tôi, không hỏi được nó thì tôi hỏi anh trước là được. Vì sao anh lại có mặt ở đây? Anh có quan hệ gì với người trong nhà này?”
Khương Ly Bạch đỡ Phòng Hiền, bắt đầu nói, “Cậu ấy tên Phòng Hiền, là chủ nhân của căn biệt thự kia, hiện tại ở đây cùng với một dì nữa phụ trách quét tước. Tôi là luật sư của nhà này, cũng là người giám hộ của cậu ấy, cha cậu ấy mất, tôi phụ trách quản lý di sản của ông ta. Hôm nay tôi tình cờ gặp Phòng Hiền trên đường, thấy cậu ấy bị lạc, tôi lái xe đưa cậu ấy về đây, sau đó….” Khương Ly Bạch kể rõ chuyện vừa xảy ra, viên cảnh sát đứng đối diện nghe, vừa nghe vừa ghi chép.
Hỏi xong Khương Ly Bạch, viên cảnh sát nhìn Phòng Hiền thờ ơ đứng đó, bèn hất cằm với cậu: “Cậu thì sao? Giờ trả lời được chưa?”
Phòng Hiền lại chỉ nhìn chăm chú vào ngôi biệt thự, không nói một lời.
Viên cảnh sát trẻ mất hết kiên nhẫn, thừa lúc Khương Ly Bạch không để ý liền đẩy Phòng Hiền một cái. Phòng Hiền mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.
Khương Ly Bạch thấy Phòng Hiền ngã xuống thì vội vàng ngồi xuống đỡ cậu dậy, “Em thế nào rồi? Ngã có đau không?” Đoạn, anh quay lại lạnh lùng nói, “Công bộc của nhân dân các người phá án như vậy sao?” Tuy rằng chỉ là một câu rất đơn giản, người nghe lại không thoải mái chút nào.
Viên cảnh sát trẻ ban đầu đang áy náy, bị Khương Ly Bạch chọc cho một câu thì giận đùng đùng. Nửa đêm nửa hôm, ai muốn chạy đến cái chỗ quỷ quái này chứ? Trước khi ra khỏi cửa bà xã cậu ta ở nhà còn làm ầm lên vì cậu ta phải tăng ca lúc đêm hôm khuya khoắt kia kìa.
“Bảo cậu nói thì nói đi, giả vờ sợ hãi làm quái gì? Tôi nói cho cậu biết, không trả lời cho tử tế chính là cản trở người thi hành công vụ, tôi có quyền còng cổ cậu về đồn thẩm vấn đấy!”
Khương Ly Bạch cười lạnh một tiếng, “Đồng chí cảnh sát ạ, lời này không nói lung tung được đâu. Chúng tôi chỉ là người đầu tiên phát hiện thi thể, thứ nhất không phá hỏng chứng cứ, thứ hai không cản trở điều tra, vừa rồi cậu hỏi gì tôi đều nói hết, trước khi cậu mất kiên nhẫn Phòng Hiền cũng rất phối hợp. Không tin cậu thử hỏi vị đồng nghiệp đang khám nghiệm dấu chân kia xem, anh ta nghe thấy cả đấy. Lại nói cảnh sát mấy người chưa tìm được chứng cớ và nguyên nhân tử vong, chẳng lẽ còn muốn coi chúng tôi là kẻ bị tình nghi mà bắt lại hay sao? Nếu là hỗ trợ điều tra thì chúng tôi rất sẵn lòng.”
Viên cảnh sát trẻ đang muốn nổi cơn thì phía sau có người gọi, “Tiểu Trịnh.”
Cảnh sát trẻ bị gọi Tiểu Trịnh quay lại nhìn anh sếp nhà mình đang rảo bước tiến đến, “Đội trưởng Trình…”
Trình Phong bước tới cạnh bọn họ, câu chuyện vừa rồi anh cũng nghe được vài câu, “Xin lỗi Khương tiên sinh, chúng tôi chỉ mong hai người có thể cố gắng hết sức giúp đỡ điều tra mà thôi, chung quy án mạng cũng không phải là việc nhỏ.”
Khương Ly Bạch gật đầu, trên khuôn mặt vương nét cười khiến người ta chỉ nhìn qua cũng thấy lòng ấm lại, vừa lịch sự vừa ôn hòa, “Ừm, đây cũng là bổn phận của người dân chúng tôi. Chỉ là trạng thái của Phòng Hiền bây giờ thực sự không tốt lắm, tôi muốn mau chóng dẫn cậu ấy rời khỏi đây. Ban nãy cậu ấy nôn ra không ít, sắc mặt kém lắm rồi, tôi phải đưa cậu ấy vào bệnh viện kiểm tra một chuyến, không biết bây giờ chúng tôi đi được chưa?”
Trình Phong gật đầu, “Được, hai người có thể đi rồi. Có điều trước khi đi xin hãy để lại phương thức liên lạc, khả năng mấy ngày nữa chúng tôi phải tìm hai người để tìm hiểu chi tiết một lần.”
“Anh đợi một chút.” Khương Ly Bạch nói xong bèn nghiêng người bảo nhỏ bên tai Phòng Hiền, “Lấy hộp danh thiếp trong túi áo bên trái của tôi ra.”
Phòng Hiền lấy chiếc hộp ra đưa cho Khương Ly Bạch, anh mỉm cười, rút một tờ danh thiếp giao cho Trình Phong.
Trình Phong nhận danh thiếp, liếc nhìn cái tên in trên đó, “Luật sư Khương, lần sau gặp lại.”
Khương Ly Bạch gật đầu, ôm Phòng Hiền rời khỏi hiện trường.