Đọc truyện Thi Tượng Bí Tình Lục Chi Hỉ Thần Hội – Chương 2: Gán nợ
Nếu như người trước mặt là lệ quỷ ngàn năm, cương thi vạn năm, tiểu sư đệ chưa chắc đã hoảng hốt như vậy, thế nhưng người nọ lại là Nhị sư huynh ba năm trước bị sư phụ đuổi ra khỏi Y Na Phái, cái cái cái này, có trùng hợp thế nào cũng không thể khéo như vậy được chứ!
Mà Nhị sư huynh – Thính Mị tiên sinh trước mặt đây, tuy bảo là mặt mày tái xanh, bộ dạng như thể ăn chơi quá độ, nhưng trong khoảnh khắc tiếp xúc với ánh mắt của cố nhân, một thứ ánh sáng phấn chấn mà rực rỡ lập tức lóe lên.
“Tiểu sư đệ, vẫn khỏe chứ hả?”
Nhị sư huynh chào hỏi, giọng điệu lại mang theo vẻ dí dỏm không thể tỏ rõ thành lời.
Tiểu sư đệ chỉ cảm thấy có gì đó sai sai, người này mặc dù mang dáng vẻ của Nhị sư huynh, nhưng ba phần không giống người, bảy phần lại giống quỷ, nhất định không phải là Nhị sư huynh luôn chuyện trò vui vẻ với Đại sư huynh trong ấn tượng của cậu ──
Người ta nói rằng lão quỷ thường hóa thành bạn bè thân quen của người mà nó muốn hại, nếu như người đó bị mê hoặc, tức thì thả lỏng cảnh giác, cuối cùng sẽ bị xơi tái luôn hồi nào không hay, hứ, cậu đâu có dễ dụ dữ vậy!
Không nói hai lời lập tức xoay người tính phóng ra cửa chạy trốn, nhưng ngay vào lúc vừa bước ra khỏi ngạch cửa liền kinh hoàng lùi về, nữ quỷ mặc đồ đỏ chẳng biết từ lúc nào đã duyên dáng đứng chặn luôn ngay cửa, hé mở đôi môi đỏ thắm, không phải, là đôi môi xanh lè ra, uyển chuyển ngân nga.
“Ngày đầu tương phùng tựa mộng đẹp, nào dám trông mong gặp lại người…”
Tiếng ca ai oán buồn thảm, nhưng móng tay của cô ta lại không buồn thảm chút nào, lại đâm lia đâm lịa tới cổ tiểu sư đệ, may thay tiểu sư đệ đã ăn đạn một lần, vừa nhác thấy bóng hồng kia liền rụt ngay vào trong, không thì ai biết được cái cổ có bị mấy ngón tay ngọc ngà nhọn hoắt kia xiên thêm cho mấy lỗ không?
“Hàm Oán, đi nấu nước tắm đi.” Nhị sư huynh lạnh lùng nói.
Đôi tay mĩ miều trắng trẻo kia lại rụt vào trong tay áo, nữ quỷ im lặng đi ra sân sau.
“Ngươi dưỡng thi hả?” Tiểu sư đệ còn chưa hết hoảng hồn, run rẩy hỏi.
“Ta sống một mình chỗ đồng không mông quạnh, dù sao cũng phải đề phòng có người tới hại ta, nuôi một thi tỳ (tỳ nữ zombie á), xem ra còn tri kỷ hơn cả nuôi chó.”
“Ngươi ngươi ngươi, rốt cuộc có phải là Nhị sư huynh không hả?” Tiểu sư đệ rốt cuộc cũng gom đủ can đảm mà hỏi.
“… Ngay cả ta mà cũng không nhận ra, tiểu sư đệ thiệt là bạc bẽo quá đi.”
Tiểu sư đệ do dự nói: “Dưỡng thi là đại kị của Y Na Phái, là chuyện thương thiên hại lí, Nhị sư huynh ngươi vậy, vậy mà lại…”
“Ba năm trước ta đã bị đuổi khỏi sư môn rồi, quy củ của Y Na Phái giờ cũng chẳng còn liên quan gì tới ta, chẳng lẽ tiểu sư đệ còn định thay vị sư phụ đã qua đời kia dạy dỗ ta à?”
Vừa dứt lời, sát ý liền bất thình lình lóe lên trong mắt, như thể đang muốn giết người diệt khẩu, điều này khiến cho tiểu sư đệ thoáng cảnh giác.
“Đâu dám đâu dám, Nhị sư huynh, huynh ở đây sống sung sướng thiệt ha, còn có người, ý không, có quỷ bầu bạn.” Tiểu sư đệ không chút dấu vết lủi ra sát cửa, “Để đệ về bẩm báo lại với Đại sư huynh là huynh vẫn đang rất ổn, cho ổng khỏi nhớ mong, cáo từ ──”
Cửa trúc không gió mà tự khép, phát ra một tiếng ầm thật lớn, chặn kín đường đi của tiểu sư đệ.
“Đệ cho rằng đệ đi được sao?” Nhị sư huynh hỏi.
“Sao lại đi không được?” Tiểu sư đệ ha ha pha trò, “Chân mọc trên người ta mà, sao lại không đi… được…”
Mặt mày thoắt cái biến sắc, cả người cậu cứng đờ, cái cổ ngứa ngáy không chịu nổi, đầu lưỡi sưng to, khiến cậu một chút âm thanh cũng chẳng phát ra được, chỉ có thể giữ nguyên tư thế như gà một chân, còn lại hai con ngươi cứ đảo qua đảo lại.
Ai nói nghe coi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy hả?!
Nhị sư huynh đi quanh cậu một vòng, cười tủm tỉm, “Ta đoán nhé, hiện giờ đệ nhất định đang nghĩ bụng là ta hạ độc đệ đúng không.”
Tiểu sư đệ chớp chớp mắt, chứ gì nữa, Nhị sư huynh với Đại sư huynh trước giờ toàn lấy việc chọc ghẹo các sư đệ khác làm niềm vui, chẳng hạn như rắc chút phấn độc lên người bọn họ, hoặc là gạt bọn họ nửa đêm đi đến cổ mộ đọ gan.
“Oan cho ta quá, tiểu sư đệ, đệ quên mới nãy ta đã nói đệ trúng Hàn Giang Tuyết rồi sao?” Nhị sư huynh xòe tay nhún vai, vô tội giải thích: “Bây giờ ấy à, độc phát rồi.”
Tiểu sư đệ lại chớp mắt một cái.
“Định cầu xin ta cứu đệ hả?” Nhị sư huynh hỏi.
Tiểu sư đệ thoáng cái càng chớp mắt dữ dội hơn, đúng vậy đúng vậy, Nhị sư huynh mau cứu đệ đi!
“Có thể đệ không biết, người ngoài tới mời ta giúp đỡ, đều là vác theo cả đống tiền tới, nhưng ta còn chưa chắc đồng ý đâu.” fukurou275.wordpress.com
Tiểu sư đệ chìm vào đau thương, các mối làm ăn cản thi bị Quỷ Sơn Môn cướp đoạt hơn non nửa, hại người người trong Y Na Phái rơi vào cảnh túng quẫn, cho nên lần này cậu ra ngoài, Đại sư huynh cũng không cho được bao nhiêu tiền, hôm nay vừa khéo tiêu sạch cả rồi.
Ấy khoan khoan, tiểu sư đệ đột nhiên phát hiện ra một chuyện, Đại sư huynh nếu biết được nơi ở của Nhị sư huynh, tại sao chỉ cho cậu lộ phí lúc đi? Chẳng lẽ sau khi mình tìm được Nhị sư huynh, lộ phí lúc về là do Nhị sư huynh lo hả?
Nhị sư huynh mà chịu lo mới lạ á, Nhị sư huynh ổng…
“Ta đoán nhé, đệ không có tiền?” Nhị sư huynh quan sát cách ăn mặc đơn giản của tiểu sư đệ, ừm, cảnh túng quẫn trong Y Na Phái y cũng không phải không biết.
Tiểu sư đệ chậm rãi chớp chớp mắt.
“Không sao, đệ cũng không phải người ngoài.” Nhị sư huynh tỏ ra cực kỳ hào phóng nói: “Vậy thì cho nợ ha.”
Tiểu sư đệ lại muốn khóc, cậu chẳng muốn nợ chút xíu nào hết, nhất là nợ Nhị sư huynh, hồi còn bé cậu từng nhận một viên kẹo Nhị sư huynh cho, kết quả mỗi lần thấy mặt cậu là Nhị sư huynh lại bắt đầu léo nhéo tính sổ: tiểu sư đệ tính chừng nào mới trả nợ vậy ha? Không trả nổi thì bán thân cho ta luôn đi…
Nhị sư huynh khiêng cậu lên vai, nhưng không ném lên giường trúc trong phòng, mà là đẩy cửa ra hậu viện, nơi đó, Hàm Oán đang cứng đơ đứng đổ nước nóng vào một cái bồn tắm gỗ to tướng, trong nước còn có vỏ cây đào.
Nhị sư huynh thả người xuống, bắt đầu cởi quần áo tiểu sư đệ, đối xử với người ta như thể trẻ sơ sinh không có chút năng lực hành động nào, mà ánh mắt y lại sâu thẳm chuyên chú, trông có vẻ rất thích thú.
Tiểu sư đệ đột nhiên nghĩ bụng, tại sao sư phụ lại trục xuất Nhị sư huynh? Nhị sư huynh rõ ràng là một nhân tài…
Tiếp đó Nhị sư huynh lộ ra vẻ mặt bối rối, sau khi đổi tư thế thả người lại xuống đất, động tác cuối cùng cũng linh hoạt hơn, thuần thục cởi xuống hai lớp quần áo trong ngoài của tiểu sư đệ, tháo giày tuột vớ, lại bế tiểu sư đệ đang thấp thỏm không yên lòng lên thả vào trong nước.
Rồi mới chợt nghe y thì thầm: “… Thường ngày giúp mấy thi thể mới tới tắm rửa, nếu không đặt người nằm ngang, thiệt tình không quen nổi.”
Lần này tiểu sư đệ thật sự phát khóc, trong nước bỏ thêm vỏ cây đào, là một loại phương pháp xử lý thi thể của cản thi tượng, nước vỏ cây đào có thể gột rửa xui xẻo trên thân người chết, hương thơm có thể xua đuổi dã quỷ muốn tới gần, cũng thương cho Nhị sư huynh xem cậu là thi thể mà xử lý…
Ngồi trong bồn tắm lớn, hơi nóng xông lên, cảm giác ngứa ngáy tê dại liền nhanh chóng biến mất, Nhị sư huynh không nhanh không chậm cầm bầu nước, thay cậu xối nước rửa trôi đá vụn cành khô vướng trên mái tóc đen dài rủ xuống bên ngoài bồn.
“Tiểu sư đệ nếu đã tìm tới, ngược lại cũng không cần rời đi gấp, sư huynh đệ mình ba năm không gặp, lâu ngày thấy mặt, hẳn nên thắp nến chuyện trò thâu đêm mới phải.”
Tiểu sư đệ nhỏ giọng hỏi: “Nói, nói chuyện gì?”
“Nói về mục đích mà Đại sư huynh bảo đệ tới tìm ta ấy.” Ánh mắt Nhị sư huynh khẽ đảo, “Trong Y Na Phái, chỉ có hắn biết tung tích của ta.”
Tiểu sư đệ liền tế sống ai kia trong bụng, Tam sư huynh nói không sai, Đại sư huynh và Nhị sư huynh quả nhiên lén lút qua lại, kêu mình đích thân tới cầu xin Thính Mị tiên sinh, có lẽ vì biết rằng Nhị sư huynh thường ngày rất khoái chọc ghẹo cậu, cho nên…
“Sao không nói gì hết?” Nhị sư huynh tay bận mà miệng vẫn ung dung hỏi.
Tiểu sư đệ ho nhẹ một tiếng, nói: “Ba tháng sau chính là Hỉ Thần Hội, Đại sư huynh lén hỏi thăm được đề mục tỷ thí, hạng mục cuối cùng trong đó chính là, đưa thi thể đi qua hầm Vạn Kiếp Bất Phục.”
Nhị sư huynh thoáng đổi sắc.
“Hầm Vạn Kiếp Bất Phục? Trăm năm trước từng có mấy ngàn phản dân trốn trong hầm, sau lại bị quan binh vây bắt, chém đầu ngay tại hầm, thây phơi khắp chốn, quỷ oán khóc than, oan hồn nhiều vô số kể…”
“Đúng vậy, các trưởng lão chịu trách nhiệm ra đề rõ ràng là thiên vị Liễu Khê Phái mà, ai chả biết Liễu Khê Phái có Thước Tử Đàn trấn được bách quỷ chớ, dựa vào cái pháp bảo kia là có thể bình an dẫn thi vượt qua hầm Vạn Kiếp Bất Phục rồi, đại sư huynh nói, nếu chúng ta muốn thắng trong trận tỷ thí này, nhất định cũng phải tìm được pháp bảo tương tự mới được.”
“Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền*?”
*Hàm Thiền là ngọc điêu khắc thành hình như con ve, thường được đặt trong miệng người chết.
Tiểu sư đệ kinh ngạc, “Nhị sư huynh ngươi cũng biết nữa hả?! Đúng rồi đó, chính là Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền, ngọc này vừa hiện, lập tức có thể khiến bách quỷ nghìn quỷ kinh sợ, bảo hộ Hỉ Thần không bị quấy rầy lúc câu hồn, cho nên…”
Nhị sư huynh không mấy đồng tình mà nói: “Truyền thuyết kể rằng Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền ngàn năm trước đã được tuẫn táng với An Quốc Quân tiền triều, mà vị trí lăng mộ An Quốc Quân lại có đủ loại giả thuyết, Đại sư huynh cho rằng, Thính Mị có thể giúp bọn đệ tìm ra à?”
Tiểu sư đệ vốn muốn đáp: Đúng rồi đó! Nhưng ngó thấy bản mặt đầy vẻ bỡn cợt của Nhị sư huynh, lại cảm thấy không chắc ăn cho lắm, chỉ đành thận trọng hỏi: “Không được sao?”
“Cho cái giá đi nhỉ?”
“Chuyện tiền nong nói ra mất lòng lắm Nhị sư huynh.” Tiểu sư đệ ha ha giả ngu.
“Ta nói rồi, người ngoài tới cầu ta, đều phải tay xách nách mang vô số tiền vàng tới, đây là quy củ ta định ra, không bởi vì đồng môn mà hạ giá đâu, huống chi năm xưa sư phụ tuyệt tình trục xuất ta ra khỏi sư môn, cơn tức này ta còn chưa nuốt trôi đâu.”
Tiểu sư đệ ướt chèm nhẹp vội vàng nhảy ra khỏi thùng tắm, la to: “Nhưng mà…”
Nhị sư huynh nhìn chằm chằm thân thể trần trụi trắng mơn mởn kia, lập tức ngây ngẩn, vừa nãy mặc dù y tự tay giúp người nọ cởi y phục tháo thắt lưng, nhưng lúc đó bởi vì tiểu sư đệ mới trải qua một quãng đường đầy sương gió cát bụi, thân thể thật sự rất bẩn, nhưng bây giờ sau khi ngâm trong nước, bụi bẩn được gột rửa hết, cộng thêm ánh nước loang loáng, ánh nến chập chờn, ngược lại hiện lên một mặt khá là đáng yêu.
Sau khoảng thời gian an tĩnh chỉ trong tích tắc, xung quanh bất chợt rền vang tiếng quỷ khóc, từng tràng thê lương vấn vít không dứt, Hàm Oán được gọi tới vẫn đứng im lìm một bên nãy giờ, lúc này như cảm nhận được điều gì, cũng tỉ tê khóc nấc lên.
Nhị sư huynh cuối cùng cũng dời ánh mắt ra khỏi thân thể tiểu sư đệ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh: “Đêm nay cũng náo nhiệt thật nhỉ, nhưng lại phá hỏng giây phút ta ôn chuyện nối lại tình xưa với sư đệ, Hàm Oán, chỉ cần là quỷ vật, giết hết không tha.”
Hàm Oán uyển chuyển cất tiếng ca rời đi, giọng hát vẫn giống lúc trước, như oán như ái, như khóc như kể.
Nhị sư huynh cởi ngoại bào của mình ra quấn tiểu sư đệ đang ướt nhẹp lại, lần nữa vác trở vào nhà, lúc này thật sự ném thẳng lên giường.
Tiểu sư đệ tuy mơ mơ màng màng, nhưng cậu cũng chẳng phải đồ ngu, vừa nãy tiếng quỷ khóc vọng vào từ bãi tha ma bên ngoài, mà căn cứ vào thái độ của Nhị sư huynh, xem ra là có dân trong nghề khiển quỷ xâm nhập rồi.
“Nhị, sư huynh, là… kẻ thù của ngươi?” Cậu dè dặt hỏi.
“Không cần biết có phải kẻ thù hay không, dẫn thi quỷ định xông vào, vậy thì tự gánh lấy hậu quả.”
Tiểu sư đệ bị biểu cảm trông có vẻ tàn nhẫn của y dọa sợ, trong ấn tượng của mình, trước giờ cậu chưa từng thấy Nhị sư huynh thể hiện ra vẻ mặt như vậy.
Quỷ khóc thần gào kịch liệt, gió đêm vù vù thổi vào phòng, mang theo cái lạnh như châm chích vào tận da thịt xương cốt người ta, đâu đó vang vọng tiểu khúc não nề như đứt gan đứt ruột của Hàm Oán, tiểu sư đệ dù can đảm đến mức nửa đêm dám xông vào bãi tha ma, lúc này cũng không kiềm được mà run sợ.
“Nhị sư huynh, ngươi mới nói, có kẻ dẫn thi quỷ…”
Nhị sư huynh vểnh tai, nhắm mắt lắng nghe, y có sở trường nghe được tiếng quỷ, ngoài bãi tha ma ẩn giấu vô số oan hồn, từ tiếng quỷ kêu líu ríu rì rầm của bọn họ, có thể nhận biết được số lượng, bản lĩnh của kẻ xâm nhập, cùng với tình hình Hàm Oán đối phó ra sao.
“… Thi quỷ được huấn luyện nghiêm chỉnh, kẻ dưỡng thi rất có bản lĩnh, chỉ là…” Nhỏ giọng cười khẽ, “Bên ngoài ta đã cẩn thận bài bố Thông Thiên Già Địa Trận, Hàm Oán lại là lệ quỷ một trong vạn quỷ được chọn, ta bảo giết không tha, vậy thì không kẻ nào có thể sống sót…”
“Nhị sư huynh thay đổi nhiều quá…” Tiểu sư đệ khe khẽ nói.
“Ta có thể không thay đổi sao? Ta còn chưa xuất sư đã bị trục xuất sư môn, không ai mời ta cản thi, trong lúc chán nản tuyệt vọng, bất đắc dĩ mới phải dứt khoát gia nhập vào một môn phái Mạc thi*, chiến đấu với vô số cương thi ngạ quỷ, một khi nhân từ, đổi lại là ta sẽ bị lệ quỷ giết chết. Đệ tốt nhất cũng mở to mắt ra đi, sau này ra ngoài cản thi đừng có để cho kẻ đồng hành gài bẫy, để rồi vứt luôn cái mạng nhỏ trên núi hoang, mắc công ta phải chiêu hồn giúp đệ mà chẳng được đồng nào.”
*Phái Mạc thi (sờ thi thể) là các môn phái chuyên lục soát thi thể để tìm đồ tuẫn táng có giá trị.
Tiểu sư đệ vô duyên vô cớ bị mắng cho một tăng, cũng không dám hó hé gì thêm, cách song cửa sổ trúc ngóng ra ngoài, mấy ngọn lửa xanh rực trời, tiếng líu ríu rầm rì vang lên cả buổi, đâm thẳng vào tai khiến cho màng nhĩ phát đau.
“Sao rồi?” Tiểu sư đệ tức thì định xuống giường xem cho rõ.
“Có thi quỷ bị thiêu hủy, mà lửa dùng để đốt, là loại pháp môn hữu hiệu nhất có thể triệt để giải quyết cương thi và thi quỷ.” Nhị sư huynh kéo cái người thân không mảnh vải nào đó về, “Để ta lấy bộ quần áo cho đệ.”
Lục từ trong rương trúc ra một bộ quần áo sạch ném qua, tiểu sư đệ liền cảm động đến rớt nước mắt, liên tục cám ơn, ai dè Nhị sư huynh lắc lắc ngón tay bảo: “Ơn nghĩa gì, quần áo cũng phải tính tiền, ta ghi nợ rồi nhé.”
Nói xong liền yên vị bên cạnh bàn, thắp thêm ngọn nến, châm nước mài mực, lấy sổ nợ ra viết: “Năm nào đó tháng nào đó ngày nào đó, tiểu sư đệ, giải độc Hàn Giang Tuyết, một lượng bạc; một bộ quần áo, một lượng bạc; tá túc một đêm, một lượng bạc…”
Tiểu sư đệ càng nghe càng thấy sai sai, “Ấy ấy ấy Nhị sư huynh, phí tá túc này ở đâu ra vậy?!”
“Đêm nay đệ không ngủ ở đây chứ muốn ngủ ở đâu?” Nhị sư huynh nói như đúng rồi.
Tiểu sư đệ đang định nêu lên nguyện vọng “Ta không muốn nợ lắm tiền vậy đâu, cho nên đêm nay ta chui vô bãi tha ma ngủ đỡ một đêm”, lại thấy Nhị sư huynh vung bút viết tiếp: mười năm trước một gói kẹo mạch nha, tính cả lợi tức tổng cộng mười hai lượng…
Nếu không nhanh chóng chuồn khỏi đây, ai biết cậu còn bị tính nợ thêm bao nhiêu khoản trời ơi đất hỡi nữa, cho nên tiểu sư đệ vội vàng nói: “Vậy Nhị sư huynh nè, về chuyện tìm Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền…”
Nhị sư huynh dừng bút, tỏ vẻ nghiền ngẫm hỏi: “Y Na Phái chi được bao nhiêu tiền để mời ta làm việc?” fukurou275.wordpress.com
“Ngươi muốn bao nhiêu?” Tiểu sư đệ tò mò hỏi.
Nhị sư huynh lắc đầu, cười nói: “Tiểu sư đệ à, cả ngàn năm nay, không biết có bao nhiêu người trăm phương ngàn kế muốn tìm đến mộ của An Quốc Quân, khai quật bảo vật tùy táng giá trị liên thành trong đó, nhưng trước nay chưa từng có người nào tìm ra được vị trí chính xác của địa cung, ta nói, nhiệm vụ này còn khó hơn lên trời nữa kìa.”
“Cho nên, giá cả cũng cao lắm hả?” Tiểu sư đệ hơi thất vọng hỏi, nghe kiểu nói chuyện của Nhị sư huynh là biết, ổng lại sắp hét cái giá cắt cổ nào đó cho coi.
Vuốt nhẹ cằm, Nhị sư huynh liếc mắt ngó ngó tiểu sư đệ, “Năm mươi lượng vàng.”
Tiểu sư đệ tuyệt vọng, tự hiểu mà nói: “Ta không trả nổi, Đại sư huynh không trả nổi, bán hết đám sư huynh đệ trong Y Na Phái cũng không trả nổi. Để ta về nói với Đại sư huynh, cái chuyện tìm Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền này không thể thực hiện được, thôi thì cứ ngoan ngoãn rút lui có trật tự luôn cho rồi, Hỉ Thần Hội không tham gia cũng được.”
Nói xong đứng dậy, Nhị sư huynh lại đưa tay qua kéo cậu, cũng không biết là vô tình hay cố ý, tiểu sư đệ ngã ngay chóc vào trong lòng Nhị sư huynh, còn bị tha về trên giường trúc.
“Tiền trả không nổi, ta có thể cân nhắc phương thức trả nợ khác mà.” Giọng điệu thân mật hóm hỉnh bị thay thế bởi chất giọng khàn khàn.
“Nhị sư huynh?” Tiểu sư đệ lúc này thiệt không thể hiểu nổi Nhị sư huynh đang lên cơn quái gở gì, chỉ cảm thấy hình như cũng chẳng tốt lành cho lắm.
“Ta có thể thay Y Na Phái tìm Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền, nhưng mà, trong suốt lộ trình, tiểu sư đệ phải đảm nhận việc làm cho ta cảm thấy sung sướng thoải mái.”
“Sung sướng thoải mái?” Tiểu sư đệ chả hiểu mô tê ất giáp gì sất, lơ ngơ hỏi: “Là muốn ta làm trò diễn xiếc trên đường đi để giải sầu cho sư huynh á hả?”
“Đối với một người đàn ông mà nói, sung sướng thoải mái hiển nhiên là ám chỉ những vui thú chốn phòng the rồi, mà Nhị sư huynh ta đây lại chỉ có hứng thú với nam tử, tiểu sư đệ thì vừa khéo đúng ngay khẩu vị của ta, cho nên…”
Tiểu sư đệ mất hết một lúc lâu mới thông não được ý nghĩa thực sự đằng sau mấy câu nói của Nhị sư huynh, lập tức mặt đỏ tới mang tai.
Cũng chả trách được, cậu là người nhỏ tuổi nhất trong Y Na Phái, chưa trải sự đời, mà Đại sư huynh thì lúc nào rảnh rỗi ở không là lại lôi đám sư đệ ra ân cần dạy bảo, gì mà cản thi tượng quanh năm tiếp xúc với thi thể âm khí nặng, tốt nhất là nên giữ thân đồng tử, đồng tử dương khí thịnh, có thể xua tà đuổi ác, khiến cho đám sư huynh đệ mỗi lần đi trên đường gặp phải nữ nhân, ai ai cũng xoay mặt đi chỗ khác, nhìn cũng không dám nhìn nhiều, chỉ sợ không nhịn được lại phạm vào sắc giới, chứ huống chi cậu cũng chưa từng nghĩ tới chuyện hai người đàn ông cũng có thể đó đó, èm, sung sướng thoải mái, chính vì vậy sau một lúc lâu cậu mới hiểu được ám chỉ ngầm của Nhị sư huynh.
Nghĩ thông suốt xong, cậu lập tức cà lăm, “Nhị, nhị, à thì, Nhị sư huynh, đừng có giỡn với đệ nữa mà.”
“Ai nói ta giỡn?”
“Ngươi, ngươi có thể, ngoại trừ Hàm Oán, nuôi thêm một nam thi khác…” Tiểu sư đệ mồ hôi đầy đầu, cậu quẫn đến mức chả dám nhìn thẳng mặt người ta, chỉ cảm thấy đề nghị của Nhị sư huynh thiệt là vượt quá sức tưởng tượng.
“Ta quả thực cũng từng cân nhắc đến việc nuôi nam thi, tiếc là đào hết cả bãi tha ma này, cũng chẳng tìm được tên nào bộ dạng giống y đúc đệ, huống chi là, đệ đã quên mất một chuyện.”
Tiểu sư đệ vừa định suy nghĩ sâu xa về ý nghĩa trong câu nói “bộ dạng giống y đúc đệ” của Nhị sư huynh, lại nghe Nhị sư huynh bới ra thêm một vấn đề khác, chỉ có thể trợn to mắt, cậu lại quên chuyện gì nữa?
“Thi tỳ quỷ bộc mặc dù có thể học theo người sống mà hành động tự nhiên, nhưng chung quy vẫn là thi là quỷ, nếu như quá thân thiết với họ, dương nguyên bên trong cơ thể người sống sẽ bị bọn họ hút sạch, cuối cùng ngay cả mạng cũng vứt theo luôn, đệ cho rằng ta sẽ làm chuyện ngu xuẩn như vậy hả?”
“Cũng đúng ha, lúc còn sống sư phụ quả thật từng đề cập tới, người sống nếu giao hợp với tử thi, đó là phạm vào Thiên Đạo, sớm muộn gì cũng sẽ bỏ mạng.” Tiểu sư đệ gãi gãi đầu, khó xử nói tiếp: “Nhị sư huynh, đổi điều kiện khác đi mà, đệ, đệ, đệ, vừa to con lại vừa xấu xí, nếu huynh thật sự làm chuyện đó đó với đệ… nhất định sẽ ăn không vô đâu… không thì, đệ thay huynh đi nói chuyện với Đại sư huynh ha, hắn mới là mỹ nam tử vạn người có một, hay là…”
Nhị sư huynh hừ một tiếng, “Ta chả nảy sinh nổi hứng thú gì với hắn đâu, ngược lại là đệ, còn miễn cưỡng thuận mắt ta. Cho đệ thời gian một nén hương để cân nhắc, nếu không muốn thì về đi, từ đây về sau đừng cầu xin ta bất cứ chuyện gì nữa.”
“Nhị sư huynh tuyệt tình quá đi.” Tiểu sư đệ lên án.
“Ai tuyệt tình hả? Là ta, hay là Y Na Phái?” Đối phương lạnh lùng hỏi vặn.
“Lúc trước người đuổi ngươi đi là sư phụ chứ có phải ta đâu, sáng hôm đó Đại sư huynh nói ngươi rời đi rồi, ta còn đau lòng khốn khổ cả buổi, ta biết, thường ngày tuy rằng ngươi hay ăn hiếp ta, nhưng thật ra cũng quan tâm chăm sóc ta nhiều nhất, giúp ta luyện tâm pháp, dạy ta vẽ Thần Phù, sư phụ mắng ta ngốc, ngươi cũng sẽ ở bên cạnh năn nỉ giúp…”
“Cho đệ thời gian nửa nén hương để cân nhắc.”
Bảo là cho nửa nén hương để người ta cân nhắc, nhưng chưa gì hết đã có một đôi tay mò mẫm thò vào trong vạt áo nửa phanh ra của tiểu sư đệ.
“Đợi chút, đợi đợi, Nhị sư huynh, đừng…”
Đúng lúc này ầm một tiếng, cửa trúc nổ tung, một thanh niên áo đen đứng trước cửa.
“Ngươi quét sạch hứng thú của ta rồi.” Nhị sư huynh ngừng động tác, thoáng nghiêng đầu về phía cửa mà chỉ trích.
Thanh niên có hình thể xốc vác của những người luyện võ, dáng vẻ âm trầm nghiêm túc, quần áo tóc tai có chút xộc xệch lộn xộn, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn vào trong nhà, quả thật khiến cho người ta dựng cả lông tơ.
“Thông Thiên Già Địa Trận và nữ quỷ áo đỏ của ngươi làm ta hao tổn mất hai tên quỷ bộc, ngay cả chút mảnh vụn cũng chẳng còn.” Mày cau chặt, “Không hổ là Thính Mị tiên sinh.”
“Nếu không phắn gấp, kẻ tiếp theo bị diệt thành tro bụi chính là vị khách không mời nhà ngươi đấy.” Nhị sư huynh đuổi thẳng cổ người ta chẳng thèm nể nang, đêm nay y còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Ánh mắt thanh niên nhanh chóng quét qua tiểu sư đệ, tiếp đó ôm quyền nói với Nhị sư huynh: “Có một mối làm ăn, chẳng hay tiên sinh có hứng thú hay không, việc nếu thành sẽ đền đáp một số tiền lớn.”
Nghe thấy có tiền, sự nhẫn nại của Nhị sư huynh dường như cũng tăng lên một chút, miễn cưỡng dời sự chú ý từ tiểu sư đệ sang vị khách không mời mà đến này.
“Chuyện gì?”
“Tìm kiếm lăng mộ của An Quốc Quân, khai quật Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền.”
Tiểu sư đệ a lên một tiếng, hành động này không khỏi khiến cho người thanh niên kia phải liếc nhìn cậu thêm một cái.
Thấy trên y phục của thanh niên áo đen có một góc nhỏ thêu chữ “Quỷ”, Nhị sư huynh gật đầu, “Ngươi là đệ tử Quỷ Sơn Môn, muốn lấy Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền, chẳng lẽ môn phái các vị đây cũng nhận được tin tức, biết đề mục tỷ thí của Hỉ Thần Hội là hầm Vạn Kiếp Bất Phục?”
Nam tử thoáng kinh ngạc, nhưng vẫn không hoảng hốt, nói: “Truyền thuyết kể rằng Thính Mị tiên sinh có thể thông quỷ ngữ, hiểu quỷ văn, nhưng thì ra còn có bản lĩnh thấu lòng người. Không sai, tại hạ là Quý Đường của Quỷ Sơn Môn, biết tiên sinh có khả năng thông thiên triệt địa, cho nên nhân lúc đêm hôm đến viếng thăm, có chỗ nào quấy rầy, xin đừng trách cứ.”
Nhị sư huynh nhướn mày, “Đã như vậy, ngươi hẳn cũng biết quy củ ta đặt ra chứ?”
“Hiển nhiên, mời tiên sinh ra giá.”
Nhị sư huynh nhìn xuống tiểu sư đệ rúc trong lòng mình, nhún vai, “Một trăm lượng vàng.”
Khóe miệng Quý Đường giật giật, vốn nghe nói Thính Mị tiên sinh xem tiền như mạng, lúc này lại đòi cái giá cắt cổ như vậy, xem ra là đối phương không muốn nhận mối làm ăn này, cho nên cố ý đưa ra một con số có chút khó khăn đối với Quỷ Sơn Môn.
Thế nhưng, Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền một khi vào tay, giá trị sẽ không chỉ là ngàn lượng vạn lượng nữa, hơn nữa thái độ của Thính Mị tiên sinh chắc chắn như vậy, dường như cũng không cảm thấy việc tìm ra lăng mộ của An Quốc Quân là vấn đề khó khăn, chẳng lẽ y thật sự nắm chắc rằng có thể khai quật được Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền sao?
“… Số tiền khổng lồ như vậy, Quý Đường cần phải cân nhắc một chút.”
“Được thôi, cho ngươi thời gian một nén hương.”
Tiểu sư đệ vừa nghe vậy liền sốt ruột, “Không cần cân nhắc nữa, Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền tuyệt đối sẽ không bị Quỷ Sơn Môn các ngươi lấy đi, nó là của ta!”
Quý Đường nhướn mày, âm trầm hỏi: “Các hạ là…”
Nhị sư huynh nhấn đầu tiểu sư đệ xuống, trừng mắt lườm một cái, ngăn cản cậu tiếp tục lên tiếng, sau đó trả lời Quý Đường: “Thính Mị muốn từ chối lời đề nghị của Quỷ Sơn Môn, mọi việc đều có thứ tự trước sau, Quý huynh xin mời trở về.”
Quý Đường lại liếc nhìn sang tiểu sư đệ một cái, “Tiểu huynh đệ lấy sắc dụ người…”
Lắc đầu, có chút khinh miệt xem thường, khiến cho tiểu sư đệ lập tức muốn cãi lại, rồi lại không biết nên giải thích như thế nào, chỉ đành ôm cục tức đầy bụng mà rúc lại vào trong lòng Nhị sư huynh.
Thế nhưng Nhị sư huynh lại thản nhiên thừa nhận, nói: “Ta và hắn vốn tâm đầu ý hợp, hơn cả uyên ương hồ điệp chốn Nhân gian, tình thú khuê phòng, Quý huynh có nói thế nào cũng chẳng đủ. Việc làm ăn không thành nhưng nhân nghĩa vẫn còn đó, hy vọng lần sau sẽ có cơ hội cống hiến sức lực cho Quỷ Sơn Môn.”
Đối phương đã hạ lệnh tiễn khách, Quý Đường cũng không còn lý do gì để tiếp tục nán lại, ôm quyền cáo từ xong lập tức vút người rời đi, chỉ một lúc đã không còn bóng dáng.
Nhị sư huynh lúc này mới kéo tiểu sư đệ ra khỏi lòng ngực mình, nhẹ nhàng khiển trách: “Lúc ta đang nói chuyện làm ăn thì đệ đừng có chen vào chứ, giờ thì hay rồi, có lẽ gã đã đoán ra được đệ là người của Y Na Phái.”
Tiểu sư đệ ấm ức nói: “Đệ nhịn không được mà… Mà nói chứ, làm sao gã có thể đoán ra được đệ là ai? Đệ chẳng qua chỉ nói có một câu…”
“Quỷ Sơn Môn biết đề mục quyết chiến cuối cùng của Hỉ Thần Hội, hiển nhiên sẽ đoán ra được các môn phái khác cũng nắm giữ tin tức tương tự; tướng mạo đệ như vậy thì chỉ có Y Na Phái mới bằng lòng thu làm đồ đệ mà thôi, đoán không ra mới lạ ấy.”
“Vậy, vậy thì sao chớ?!” Tiểu sư đệ không phục mà cãi bướng.
“Gã chắc chắn ta có thể tìm ra được Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền, nhưng lại bỏ cuộc không thuyết phục ta nhận mối làm ăn này, khẳng định trong lòng đã có đối sách; đặt mình vào hoàn cảnh đó, tiểu sư đệ, nói xem đệ sẽ làm thế nào?”
Hỏi ai không hỏi lại đi hỏi tiểu sư đệ, động gân động não có phải là thế mạnh của cậu đâu…
Nhị sư huynh thở dài, “Rất đơn giản, Hỉ Thần Hội sắp sửa diễn ra, ta phải nhanh chóng xuất phát đi tìm kiếm lăng mộ An Quốc Quân, gã chỉ cần lén đi theo phía sau ta, đợi ta đào ra được bảo vật, gã sẽ lại điều khiển đám quỷ tới cướp đoạt, sau khi xong chuyện, gã sẽ bảo là tìm được trên người lệ quỷ, còn có thể tiết kiệm được một trăm lượng vàng, cớ sao lại không làm?”
Tiểu sư đệ bừng tỉnh, woah, gian trá thiệt đó! Nhưng mà ──
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Trên đường đi cứ nghĩ cách cắt đuôi gã là được.” Nhị sư huynh mang vẻ mặt đây chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.
Tiểu sư đệ yên tâm, lúc này một ngọn âm phong lại vừa khéo thổi vào phòng, hại cậu nhảy mũi liên tục, bóng quỷ đỏ rực bay vào nhà, lại là Hàm Oán.
Hàm Oán nom có chút nhếch nhác, búi tóc rối tung, quần áo nhăn nhúm, vừa nhác thấy Nhị sư huynh là liền bắt đầu một tràng quỷ kêu ê a ê a, Nhị sư huynh chuyên chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn “Ừm”, “À” đáp lại, tiểu sư đệ vừa nhìn vừa nghe, rốt cuộc nhịn không đặng mà hỏi.
“Nhị sư huynh thật sự nghe được quỷ ngữ sao?”
“Vớ vẩn, chứ không hai chữ 『Thính Mị 』 của ta ở đâu ra?” Nói tới đây, y lại quay đầu qua hỏi Hàm Oán, “Ngươi nói gã rất lợi hại, nhưng lợi hại ra làm sao?”
*Thính Mị: thính là nghe, mị là ma quỷ.
Hàm Oán cứng đơ hoa tay múa chân, tiếp tục ê ê a a.
“… Gã lấy Đề Thi Kết Khấu vây hãm ngươi, thủ pháp điêu luyện… Ừm, Đề Thi Kết Khấu là thủ pháp chuyên dụng của Mạc thi giả (người sờ thi), từ đó có thể kéo thi thể đứng thẳng dậy để mò mẫm lục tìm vật tùy táng trên người, thì ra gã là cản thi tượng đổi nghề giữa chừng.” Lại quay đầu sang hỏi tiểu sư đệ, “Đệ từng nghe nói tới nhân vật tên Quý Đường này chưa?”
Tiểu sư đệ nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nói: “5 năm trước gã mới bái sư Quỷ Sơn Môn, nghe đâu là bởi vì lúc trộm mộ bị cương thi gây thương tích, một vị sư phụ Quỷ Sơn Môn tình cờ đi ngang cứu giúp, cho nên gã mới vào Quỷ Sơn Môn, đệ đây cũng là lần đầu tiên gặp gã.”
“… Ta hiểu rồi, xem ra là một nhân tài, Đại sư huynh muốn thắng được gã, phải tốn không ít công sức đây.” Bất thình lình y chợt biến sắc, “Hỏng bét!”
“Cái gì hỏng? Chẳng lẽ Đại sư huynh không đánh lại gã sao?” Tiểu sư đệ vội vã hỏi.
“Không, gã đập hư cửa nhà ta rồi, lúc nãy quên đòi gã trả tiền bồi thường! Thôi quên đi, ghi nợ trước cái đã.”
“Nhị sư huynh!”
Tiểu sư đệ thiệt phục sát đất, đối với đêm dài chỉ mới chầm chậm trôi qua được phân nửa này, cậu bắt đầu sinh lòng sợ hãi.