Thi Thể Của Tôi Buông Thả Phóng Túng

Chương 17: Son môi


Đọc truyện Thi Thể Của Tôi Buông Thả Phóng Túng – Chương 17: Son môi

Dịch giả: Jieun110498

Việt

Sau khi xác định cùng thuê nhà, vào buổi tối, Giản Ninh Huyên thu dọn đồ đạc chuyển vào ổ nhỏ của An Bộ, đồng thời thanh toán một năm tiền thuê nhà.

Trước khi ngủ, Giản Ninh Huyên cảm thấy đây là lần tắm thoải mái nhất từ lúc chào đời cho tới nay. Khi anh mang theo sương mù mờ mịt đi ra phòng tắm, An Bộ thấy trên người anh một vòng ánh sáng nhẹ nhàng, là loại vui vẻ xuất phát từ nội tâm, tràn đầy sinh khí, hóa thành một màu sắc vô cùng rực rỡ.

Trong mắt An Bộ cười nhẹ, thế giới u ám bởi vì sự xuất hiện của anh mà lập tức trở nên sinh động.

“Đã trễ như vậy, sao cô còn chưa đi ngủ?” Giản Ninh Huyên đứng trước cửa phòng, nghiêng đầu nhìn An Bộ trong phòng khách.

“Ngủ chứ!” An Bộ từ trên ghế sô pha xoay người đứng lên, ôm một cái gối ôm hình dạng kỳ lạ đi đến phòng ngủ chính, cười một tiếng, “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Hai người một trái một phải đồng thời đi vào phòng của mình.

Ở nơi lạ lẫm, Giản Ninh Huyên cho là mình sẽ mất ngủ, không nghĩ tới chỉ trong mấy phút, anh bình yên chìm vào giấc ngủ, ngủ một giấc đến hơn tám giờ sáng thứ hai.

Khi tỉnh lại, không có mồ hôi dính người, không có phiền muộn khiến anh khô nóng, cả người nhẹ nhàng thoải mái đến không thể tưởng tượng nổi.


Giản Ninh Huyên xoay người xuống giường, đi ra khỏi phòng, lập tức ngửi thấy mùi thơm ngát của cháo bắp ngô, quay đầu nhìn lại chỉ thấy một bóng dáng màu hồng phấn ở phía sau cửa kính phòng bếp bận rộn.

Mặt Giản Ninh Huyên hơi giãn ra, quay người đi vào toilet, nhìn thấy hai bộ rửa mặt, một bộ hoa Hồ Điệp, một bộ mèo Xiêm La, bộ trước thuộc về An Bộ, bộ sau tất nhiên là chuẩn bị cho anh.

Giống như An Bộ có tình cảm với mèo, cho anh sử dụng những đồ vật đều là hoa văn mèo.

Khi Giản Ninh Huyên rửa mặt xong, An Bộ cũng làm xong bữa sáng.

Cháo bắp ngô, bánh mì nướng khoai tây tím, ô mai, quả dứa, quả sổ và các món nguội, cộng thêm một lọ mứt dâu hoa quả, bày ra ngay ngắn trên bàn ăn đá cẩm thạch Thần Quang, vừa đẹp đẽ lại ấm áp khiến người khác thèm ăn nhỏ dãi.

“Ăn sáng xong, tôi phải lên lớp “Ngoại ngữ Tân Sùng”, chìa khoá dự bị trong nhà ở ngăn thứ hai tủ giày, anh muốn đi ra ngoài, nhớ mang theo chìa khóa.” An Bộ vừa húp cháo vừa dặn dò.

“Lên lớp?” Giản Ninh Huyên khó hiểu hỏi, “Cô dạy ngoại ngữ?”

“Không phải.” An Bộ cười nói, “Tôi chỉ dạy thay người khác thôi.”

Thân phận của An Bộ bây giờ, thành thạo ba thứ tiếng, công việc chủ yếu là phiên dịch, thỉnh thoảng làm thêm việc khác một chút.

Quanh năm cô tham gia các nhóm chuyên nghiệp và diễn đàn chứng nhận, bao gồm giáo sư, lái xe, nghệ thuật, thủ công, nấu ăn, y tá, nghỉ hưu, khảo cổ hiện vật, tin tức, luật sư, dưỡng sinh làm đẹp, thậm chí là sinh đẻ, nhân viên quét dọn, thú cưng, vân vân, phạm vi làm việc rất nhiều đều là bạn trên mạng giới thiệu.

Ngoại ngữ Tân Sùng vốn là một trung tâm đào tạo có chút nổi tiếng, An Bộ biết một vị giáo viên dạy tiếng Y trong đó, đã gặp mặt vài lần, cũng coi như là quen biết, bởi vì tạm thời có việc, cần về nhà một chuyến, nhất thời tìm không thấy giáo viên phù hợp, cho nên mời cô giúp đỡ dạy thay một tuần.

An Bộ không do dự mà đồng ý.

Ăn sáng xong, An Bộ thay một bộ trang phục chuyên nghiệp, tóc dài cột lại, đánh một ít phấn trang điểm, đeo thêm mắt kính.

Giản Ninh Huyên nhìn cô không chớp mắt, đối với việc thay đổi tạo hình của cô cảm thấy hết sức mới lạ.

Thấy cô chuẩn bị đi ra ngoài, Giản Ninh Huyên nhịn không được gọi cô lại: “Cô không suy nghĩ thêm một chút sao?”

“Suy nghĩ cái gì?” An Bộ không rõ lắm.

“Son môi của cô..” Giản Ninh Huyên chần chừ nói, “Dùng màu tím thật sự không hợp cho lắm?”

An Bộ im lặng: “…”

Cô dùng chính là màu tím của hoa tường vi, hẳn là màu đỏ tím nhạt, không lẽ thực tế rất kinh dị sao?


An Bộ về phòng, lấy ra bảy cây son môi, bày trước mặt Giản Ninh Huyên, hỏi ý kiến: “Anh cảm thấy màu nào đẹp hơn?”

Ngón tay thon dài Giản Ninh Huyên lướt qua son môi, sau đó rút ra một cây: “Cái này không tệ.”

An Bộ nhìn một chút, là màu pháo hoa.

“Ok, vậy thì dùng cái này.” Nói xong, quay vào toilet đổi son môi.

Đợi cô đi ra, màu đỏ tím trang nhã lạnh lùng bị thay thế bởi màu pháo hoa xinh đẹp, phối hợp với bộ đồ công sở, vừa nữ tính lại vô cùng quyến rũ.

“Thế nào?” An Bộ ngửa đầu hỏi.

Ánh mắt Giản Ninh Huyên nặng nề dừng lại trên đôi môi của cô một lát, gật đầu nói: “Rất đẹp.”

Lông mày An Bộ khẽ cong, nói một tiếng “Hẹn gặp lại”, sau đó mang giày cao gót chầm chậm rời đi.

An Bộ vừa đi, lập tức Giản Ninh Huyên cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh bỗng nhiên tăng cao, sức nóng khó mà chịu đựng được lần nữa nhấn chìm anh.

Giản Ninh Huyên mấp máy môi, cảm xúc đê mê, mở điều hoà không khí đến 16 độ, lấy máy tính bắt đầu tập trung vào công việc.

Vừa rồi quên nói với An Bộ “Đi sớm về sớm”….

Trong trung tâm ngoại ngữ Tân Sùng, lớp trung cấp tiếng Y có tất cả 45 học viên, từ 12 tuổi đến 28 tuổi không giống nhau, mỗi tuần hai, tư, sáu, chủ nhật, học hai tiếng, học viên căn cứ vào tình hình để sắp xếp, tự do chọn lớp.

An Bộ dừng xe ở bãi đậu xe bên ngoài trung tâm, một tay cầm túi xách, một tay đẩy cửa xe ra.


Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng “phanh” vang lên, tay đẩy cửa bị va vào một phát, đốt ngón tay bị rách da, tử khí lại tăng thêm 3 điểm.

An Bộ ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, chỉ thấy một chiếc xe Hauck màu xám bạc dừng lại bên cạnh cô, chắc là vừa rồi lúc đậu xe, không cẩn thận đụng phải cô khi mở cửa.

Lúc sau, một người trung niên từ vị trí bên lái đi xuống, đến trước xe An Bộ, lễ phép nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi không chú ý trên xe có người, đây là danh thiếp của tôi, chi phí sửa chữa chúng tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.”

An Bộ thấy thái độ của anh ta tốt, đương nhiên sẽ không tính toán chi li, nhận danh thiếp, nói: “Được, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với anh.”

Ánh mắt quét qua trên danh thiếp, nhớ kỹ tên đối phương và số điện thoại, đồng thời cũng chú ý tới mấy chữ phía trên “Tập đoàn Kim Hải”.

Cất kỹ danh thiếp, An Bộ đẩy cửa xe, đang chuẩn bị đi vào trong trung tâm, thấy trên chiếc xe Hauck kia có hai người đi xuống.

Một nam khoảng ba mươi tuổi, ngũ quan tuấn tú, ánh mắt dịu dàng, đôi mắt phượng khẽ giương lên, kiểu tóc chia bảy ba, mặc một bộ vest đắt đỏ mà tinh xảo, không đeo cà vạt, cổ áo sơ mi có chút mở rộng, một tay bỏ trong túi quần, dáng người thẳng, lộ vẻ phong độ trưởng thành.

Đứng bên cạnh anh ta là một cậu bé mười hai mười ba tuổi, tướng mạo thanh tú, đôi mắt cười, hết sức được yêu thích.

“Trầm tiên sinh, ngài định tự mình đưa tiểu thiếu gia lên sao?” Lái xe trung niên cung kính hỏi.

“Ừm.” Người đàn ông được gọi là “Trầm tiên sinh” nhìn thoáng qua An Bộ, sau đó nhàn nhã đi đến cửa trung tâm.

An Bộ cũng không suy nghĩ nhiều, đi theo sau lưng họ vào trong trung tâm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.