Bạn đang đọc Thì Thầm Và Chuộc Lỗi – Chương 40: Đê𝗺 𝗧𝗿𝘂𝗻𝗴 𝘁𝗵𝘂
7 giờ tối, Nhân chở Tiểu Lệ đến trước cổng công viên thành phố, Bình và Tôn chờ sẵn tại đây, họ cầm gậy selfie, chụp hình, đứng trông ngóng xôn xao không sao chờ nổi.
Tập hợp đầy đủ, cả bốn người chạy nhào vào trong, đầm mình giữa bầu không khí nhộn nhịp năng động, hòa lẫn cái bóng nhỏ nhoi của mình vào trong đêm trời rộng lớn bao la, thả tung con thú hoang dại sâu thẳm bên trong ra chế ngự trần đời thử thách.
Ta không còn điều gì phải bận tâm, không còn điều gì phải hối tiếc.
Ta thả mình vào những chuyến tàu lượn siêu tốc, vào cảm giác rơi không trọng lực từ cao. Ta viết tên mình lên những vì sao, bắn pháo bông tung trời bắt mắt. Ta nhảy qua rào, trốn bảo vệ đuổi bắt, do tự ý mở cửa trèo khỏi vòng quay. Ta leo vách núi tại công viên nước không để ai hay…và ta nhảy xuống như đại bác sóng thần, mọi giới hạn rào cản đẩy bay, mọi ngọn lửa bên trong vực cháy.
Đêm nay ta đã làm những thứ dại dột, những thứ ngu ngốc mà sau này nhìn lại sẽ phải nghẹn ngào, sẽ phải rơi lệ không phôi. Nhưng cuộc đời là thế, ta chỉ có một cơ hội thôi, để rút ra bài học từ những giọt nước mắt, để nhớ mãi những khoảnh khắc, tạo nên những ký ức không bao giờ phai.
Chính vì thế, trong đêm nay…
Ta trở nên bất tử.
***
(Trong trường)
Tại hội trường sân khấu nhạc kịch, có một khu vực ngăn cách với khán đài bình thường, nó nhô ra từ tầng trên nơi một buổi dạ hội đang diễn ra song song…nơi những vị học sinh đặc biệt đang theo dõi văn nghệ.
Lúc này, một chàng trai bí ẩn bước ra ban công quan sát…anh ta hồ hởi đứng cạnh Khôi Vĩ.
“Anh nhớ không lầm thì mày luôn đi cùng một thằng nhỏ vô dụng đúng không?”
“Lệ không hề vô dụng!”-Vĩ lập tức đáp lại
“Ờ ờ, vậy thằng nhỏ đó đang ở đâu trên khán đài vậy?”-Anh nheo mắt trông ra
“Lệ không có đến đây tham dự”-Vĩ nói
Nhưng nghe vậy anh liền nâng mày, hở miệng ngạc nhiên.
“Ồ, vậy dân tình đồn mày giam nó ở nhà là thật hả?”
“Không!”-Vĩ nhẹ nhàng lắc đầu
“Cậu ấy đang ở ngoài kia, sống hết mình với những thú vui tuổi trẻ”
Vĩ nhìn về xa xăm, nói nhập tâm tự hào khôn xuể.
Đáp lại, anh ta không bình luận gì cả, thờ ơ gật đầu cho qua. Vì anh đang hứng thú với một chuyện khác.
“Anh phải công nhận…”
“Cái thằng dám chửi mày hôm qua, gan nó to thật đó!”
Anh ta cợt nhả nói vui, nhưng giọng điệu nặng lời hung tợn.
“Thể loại láo như nó, ra ngoài đời dễ chết lắm”
…
“Cần anh “xử lý” nó giùm luôn không?”
Đến đây, Vĩ không muốn nhịn nữa, cậu tất bật quay sang, chăm chăm ba mặt một lời.
“Nghe đây, Nhân không làm gì sai cả”
“Đó là bạn tốt của tôi”
“Và anh tốt nhất hãy tránh xa cậu ấy!”
Nghe vậy, anh ta giơ hai tay hời hợt, vỗ lên vai vui vẻ rời đi. Nhưng đứng sau lưng quay khỏi Khôi Vĩ, anh ta thì thầm với cậu:
“Yên tâm đi, anh sẽ không đụng đến nó đâu…”
“Chỉ cần mày đừng đụng đến anh là được”
***
10 giờ tối, chơi bời đã đời, Nhân chở Tiểu Lệ về. Vỉa hè lúc này người người đông nghẹt, lắp rào hai bên, chừa đường cho đoàn diễu hành đi qua trình diễn.
Chúng trải dài hàng cây số, náo nhiệt đông vui. Những chiếc xe trang trí mô hình, bong bóng khổng lồ lơ lửng trên không, những người hóa trang rực rỡ sắc màu, múa máy, quay cuồng theo điệu nhạc.
Về đến nhà, Roll-Royce thường ngày của Khôi Vĩ chờ sẵn. Tiểu Lệ vẫy tay tạm biệt, lên xe ra về, bỏ lại mình giữa cái công viên trống vắng hiu quạnh không một bóng người…Một cuộc sống cô đơn lẻ loi mình đã quá quen thuộc.
Gần nửa đêm, Nhân bước ra sân thượng chờ đợi. Nhìn về phía bên kia bờ sông, cậu thấy một cảnh tượng hoàn toàn khác. Trái với sự trống vắng tại đây, người người tấp nập đứng trước bờ kè, không an ninh, không bảo vệ ngăn cách. Dù cho bất cứ đâu, dù là tại đây, hay khu ổ chuột bị bỏ xó ấy, mọi người đều háo hức hướng ra, trông đợi chờ mong cho đêm hội này.
Thời gian cứ đếm ngược dần, 10 phút…5 phút…rồi 1 phút. Càng chờ đợi, sự hồi hộp trong lòng càng nao nức dâng lên.
Cuối cùng, khi thời khắc đã điểm…
Nó xảy ra…
***
Đồng hồ điểm 0 giờ sáng, thứ hai ngày 6 tháng 10, 2025 đã sang…
Trung thu đã đến!
Từ xa xa những tiếng còi vang lên khắp các nẻo đường, những tiếng còi lớn, nhiều đợt nối tiếp báo hiệu cho sự kiện trọng đại.
Dưới dòng sông Cổ Chiên lúc này, những hiện tượng lạ bắt đầu xảy ra…Những đốm sáng bí ẩn phát lên, chúng tụ lại thành hình…hai hình dạng như chiếm trọn mặt sông và từ đó…
Hai con “cá chép” khổng lồ, dài hàng trăm mét, được tạo nên từ hàng chục nghìn chiếc drone, chúng ngoi lên như núi non hùng vĩ, trùng trùng dữ dội, tạo nên những “đợt sóng” lớn sáng màu văng rộng nghêu ngao bao khuất tầm mắt.
Chúng bay thẳng lên trời, to lớn bao la, chúng bơi thành cặp vòng quanh rồi bắt đầu vỡ tung thành hàng trăm mãnh ghép, bay theo quỹ đạo. Trước khi sức nặng của trọng lực kéo tất cả mọi thứ lại, thành một khối cầu tròn xoay cuồng cuộn từ hàng nghìn con cá tập trung bơi thành đàn.
Chúng tung tăng bơi trong trật tự nhịp nhàng đến thôi miên, bơi trong một khối cầu ngày càng dồn nén nhỏ dần đến khi chỉ còn một đóm nhỏ và rồi…
Chúng nổ tung!
Nổ tung ra thành một lớp màn khổng lồ bao trọn bầu trời, trải dài vô tận. Lớp màn ấy bắt đầu thay đổi hình dạng, những đường gân uốn lượng tuần hoàn, những họa tiết biến tấu phức tạp, những vệt sáng huyền diệu truyền dọc mạng lưới “mạch máu” kéo dài.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn thôi, cả bầu trời dường như đang “sống”. Cậu cảm nhận được nhịp tim, cảm nhận được hơi thở sinh linh, một sự sống thoi thóp, nhưng âm ỉ không bao giờ vụt tắt.
Lúc này lớp màn ấy tan rã, tạo thành hàng chục nghìn con đom đóm lơ lửng, chúng tụ họp bay về một điểm tụ duy nhất ở giữa, để rồi cuối cùng tất cả tắt mất đi…
Và đồng loạt nổ bừng trong màn pháo hoa rực rỡ, sáng tỏ trời đêm, lay động tâm hồn! Một màn pháo hoa hoành tráng như một điểm nhấn lọng trọng cuối cùng chào mừng ngày lễ lớn!
Nhân đứng đó chứng kiến mọi thứ, cậu choang ngợp đến bất động toàn thân.
Cậu chỉ biết ngước nhìn trong sự mê hoặc tràn trề, trong cảm xúc dâng trào nhiệt liệt…
Một cảnh tượng hút hồn mê ly, một hình ảnh lộng lẫy kiêu sa sẽ mãi khắc sâu vào trong ký ức…
…
Buổi diễn ấy kết thúc, trước mặt chỉ còn một màn đêm tối lạnh lẽo, le lói những ánh đèn đường xa xôi.
Nhân vẫn chưa vào trong, cậu đứng bơ phờ vô phương trước sân thượng. Đêm trung thu rộn ràng ấy đã qua, để lại trong mình một sự trống vắng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, nhìn về xa xăm trong vô thức chẳng biết làm gì.
Không biết nó sẽ kéo dài bất định đến bao giờ…
Thì lúc ấy…
*Ring*Ring*Ring
Điện thoại cậu bắt đầu reo lên…Một tiếng chuông quen thuộc đã bật tỉnh, đưa cậu trở lại thế giới thực này.
Đó là Raph, gọi như thế để gây chú ý rồi cúp, nhắn tin cho mình.
Nhưng lần này…tại sao nó vẫn chưa cúp? Nó đã reo thế hơn mười giây rồi.
Chẳng lẽ…Raph muốn mình trả lời điện thoại?!
Ngờ ngợ, khó hiểu, Nhân từ từ lấy điện thoại ra. Thấp thỏm, lo âu, cậu bấm nút trả lời, chưa bao giờ biết đến giọng Raph.
Và rồi, cậu nghe thấy…
“Wake up samurai”
“…”
“We got a city to burn!”