Thì Ra Ông “thẳng” Như Này

Chương 2: Đây Là Một Sự Xúc Phạm Đến Nhân Phẩm Của Tôi


Đọc truyện Thì Ra Ông “thẳng” Như Này FULL – Chương 2: Đây Là Một Sự Xúc Phạm Đến Nhân Phẩm Của Tôi


Ngày đầu tiên của học kỳ hai lớp mười một.
Bảy giờ ba mươi sẽ vào giờ truy bài, bảy giờ tôi ra ngoài vẫn còn thấy Hạ Hà ngủ tít thò lò trên giường.
Sau khi ăn sáng với Chu Lam Lam, trước tiên tôi đến văn phòng tìm giáo viên chủ nhiệm lớp 10.[1]
[1] Đây là số thứ tự lớp, như kiểu A1 A2 A3,… bên mình ấy các ông, chứ các bé đang học lớp 11 nha.
Cô chủ nhiệm tên là Đinh Huệ, là một giáo viên nữ trung tuổi, hơi mập và trông rất phúc hậu.

Tôi và cô trò chuyện với nhau một lúc, đến khi chuông vào tiết vang lên cô mới đưa tôi vào lớp.
Bước nhanh vào lớp, tôi nhìn thấy Hạ Hà đang lững thững đi tới từ phía đối diện, ánh mắt quét nhẹ qua người tôi, sau đó hô lên, “Em chào cô.”
Cô Đinh nói vẻ không hài lòng, “Chuông vang bao lâu rồi? Mới ngày đầu đi học đã đến muộn?”
Mặt Hạ Hà tức khắc hiện lên vẻ khó hiểu, giơ cổ tay lên nhìn cái, “Giờ mới bảy giờ thôi mà cô?”
Cô Đinh bước nhanh tới, kéo cánh tay Hạ Hà để nhìn đồng hồ, rồi lại nghi ngờ nhìn hắn, Hạ Hà vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô tội ấy.
Cô Đinh bó tay, “Thôi, em vào lớp đi, về nhà nhớ thay pin đồng hồ.”
Hạ Hà “vâng” tiếng, hoang mang nhíu mày bước vào lớp.
Xứng đáng được giải Oscar.
Tôi theo sau cô Đinh vào lớp, lớp ồn như cái chợ vỡ, mọi người đang mồm năm miệng mười gửi đến nhau những lời yêu thương sau kỳ nghỉ đông dài đằng đẵng.
Cô Đinh gõ lên bục giảng, “Trật tự! Giờ truy bài để cho các em buôn dưa lê à?!”
Cả lớp rối rít hướng sự chú ý lên bục giảng, thấy tôi đứng trên đó, âm thanh nói chuyện cũng dần lắng xuống.
“Hôm nay lớp mình có bạn mới, cả lớp hoan nghênh bạn nào.” Cô Đinh ra hiệu bảo tôi tự giới thiệu về mình.
Tôi viết tên mình lên bảng, “Chào mọi người, mình là Đoàn Tinh Ngôn.”
Các bạn rất nể mặt mà tặng cho tôi một tràng pháo tay.
Cô Đinh chỉ vào cái bàn trống ở hàng cuối cùng của lớp, “Trước cứ ngồi tạm ở đó, nếu cần thêm gì cứ bảo với cô.”
Khi tôi nhìn sang thì bắt gặp ánh mắt của Hạ Hà.

Hắn thản nhiên nhìn sang chỗ khác, cúi đầu giở sách.
Trùng hợp thật, chỗ trống đó ở ngay phía sau chỗ Hạ Hà.
Ban đầu lớp có 36 người nên tôi không có bạn cùng bàn.


Bạn cùng bàn với Hạ Hà là Hứa Đa.

Tôi vừa ngồi xuống, Hứa Đa đã ngoảnh ngay lại nói, “Té ra mình cùng lớp, khéo thật đấy.”
Tôi gật đầu.
Hứa Đa: “Ê Ngôn, sao ông ít nói thế?”
Câu hỏi này thực khiến tôi khó trả lời, tôi nghĩ vài giây rồi mới đáp, “Không có gì muốn nói.”
Mặt Hứa Đa đông cứng, chắc là bị sự lãnh đạm của tôi đả kích, ngượng ngùng quay đầu về.
Hình như tôi nghe thấy Hạ Hà phì cười thì phải.
Chắc là cười tôi.

Tôi thừa nhận EQ mình thấp, nên chẳng có nhiều bạn bè.
Nhưng mà một mình rất tốt, bạn bè à, không cần thiết lắm.
Sau khi học hết buổi sáng, tôi kết luận được tốc độ giảng bài của giáo viên khá là chậm, nội dung tương đối đơn giản, thậm chí còn chẳng có mấy ai nghiêm túc ngồi nghe, không phải ngủ gà gật thì cũng là nói chuyện riêng.
Trong đó có cả Hạ Hà.
Điều này đã chứng thực tuyên bố của Chu Lam Lam rằng lớp 11.1 và 11.9 mới là lớp đỉnh, còn 11.10 thì đúng là bét khối.

Lúc nhà trường chia lớp chắc là có động tay động chân đúng không, chứ vô lý, sao đám học dốt lại cùng tề tựu chuẩn xác vào một lớp thế này?
———-
Buổi chiều học môn Tin, lớp tôi và lớp 9 xuống phòng tin học cùng nhau.
Thầy giảng một lúc rồi thôi, nửa tiết sau để chúng tôi tự thực hành.
Tôi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, thấy Hạ Hà đang đứng đối diện với một cậu học sinh nam, tay kẹp thuốc lá.
Hắn thế mà lại hút thuốc, nhưng tôi đâu có ngửi thấy mùi thuốc trong phòng đâu nhỉ.
Đương định đi vào, bỗng tôi nghe thấy Hạ Hà nói với cậu học sinh kia, “Đừng có lượn lờ trước mặt tao nữa, tao nói rồi đúng chứ?”
Cậu học sinh kia nín thinh.
Tôi không thấy cậu ta ở lớp 10, thế chắc là học sinh lớp 9.
Hạ Hà nhả khói, vẻ mặt dần bực dọc, như kiểu giây sau sẽ thụi ngay cho một đấm.

Này là sao? Bạo lực học đường trong truyền thuyết à?
Tôi mót quá, không chờ nổi họ giải quyết xong, nhấc chân bước tới.
Hạ Hà thấy tôi thì hơi sửng sốt, bảo cậu học sinh kia, “Còn chưa đi?”
Chẳng hiểu sao máu anh hùng của tôi tự nhiên tăng vọt, không nhịn được xía vào chuyện người khác: “WC nhà cậu xây à?”
Hạ Hà khó hiểu nhìn tôi, tôi đoán hắn đang nghĩ xem nên tẩn tôi luôn hay đợi tan học hẹn ra cổng trường tẩn.
Hắn hơi nhíu mày, phải thừa nhận là trông cũng đẹp mã.
Nhưng đẹp mã mà lại bắt nạt bạn học thì cũng vứt.
Tôi không chịu yếu thế, nhìn lại hắn.
Hạ Hà ném điếu thuốc vào bệ đi tiểu, “Ông tưởng tôi bắt nạt nó à?”
Tôi: “Chả thế thì sao?”
Hạ Hà liếc mắt sang cậu học sinh kia, “Tự mày nói đi, tao bắt nạt mày à?”
Cậu học sinh nói với tôi, “Cảm ơn cậu, nhưng không phải như cậu nghĩ đâu, Hạ Hà không bắt nạt tớ.”
Ngại thật, chính mồm người ta bảo không thì tôi còn nói được gì nữa.
“Là tôi nhiều chuyện.”
Tôi nghĩ, có vẻ mình đã phá toang mối quan hệ hữu nghị với bạn cùng phòng ngay ngày thứ hai chuyển đến rồi.
Lúc đó tôi muốn quay người bỏ đi một cách cool ngầu và đầy hư cấu, nhưng chợt nhớ ra mình còn chưa giải quyết nỗi buồn, lại đành phải muối mặt quay lại và cởi quần đứng tiểu.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân đi xa của một người, còn người kia vẫn đứng yên bất động, dí ánh mắt rừng rực lửa cháy vào lưng tôi.
Chắc chắn là Hạ Hà.
Tè xong, thuốc cũng hút hết, còn đứng đấy nhìn tôi xả làm gì? Chẳng lẽ muốn va chạm ngay giờ luôn?
Tôi vác cái lưng như bị kim châm mà giải quyết xong, phớt lờ hắn, đi rửa tay.
Hạ Hà cũng đi theo tôi ra bồn rửa tay.
“Ông không nghĩ là mình quên gì rồi à?”
Trông dáng vẻ này của hắn không giống muốn giao lưu chiêu thức lắm.
Cơ mà tôi quên gì? Tôi im lặng, biểu đạt câu hỏi bằng ánh mắt.
Hạ Hà: “Tôi không bắt nạt nó.


Ông bảo tôi bắt nạt bạn học, đây là một sự xúc phạm đến nhân phẩm của tôi, chẳng lẽ không định xin lỗi?”
Xúc phạm… nhân phẩm?
Tuy thằng chả quan trọng hóa vấn đề thật, nhưng nếu tôi đánh giá sai người ta thì đúng là phải xin lỗi, ban nãy xấu hổ quá nên quên mất.
Vì thế tôi nói với hắn một cách rất chân thành, “Xin lỗi.”
Hạ Hà sửng sốt.
Tôi bảo, “Sao thế? Không hài lòng?”
Hắn hơi mất tự nhiên, “Khụ, không có gì, tôi tha thứ cho ông.”
Hạ Hà theo tôi trở lại phòng tin, hình như loáng thoáng nghe thấy hắn lẩm bẩm, “Tôi không bắt nạt cậu ta thật, tôi không phải loại người như thế.”
Sao tôi lại thấy hắn có vẻ ngáo ngáo nhỉ? Chắc chắn là ảo giác.
———
Buổi tối trở lại phòng ký túc, vừa định mở vở bài tập ra làm thì điện thoại tôi bỗng rung chuông.
Là điện thoại của Kỷ Minh Trạch.
Tôi nhấn từ chối.
Cậu ta vẫn rất kiên trì gọi hết cuộc này đến cuộc khác, tôi cũng vững tay tắt hết, cuối cùng tôi mất kiên nhẫn, cho luôn số cậu ta vào blacklist.
Thế giới rốt cuộc yên tĩnh.
Trong lúc ấy, Hạ Hà đã ngoảnh lại nhìn tôi vài lần.
Phòng này có một điểm chê là về phần thiết kế, hai chiếc giường đơn kê sát vào hai vách tường đối diện, hai chiếc bàn học đặt cạnh nhau giữa hai chiếc giường, trông như là ngồi cùng bàn trên lớp, làm gì cũng sẽ bị đối phương nhìn thấy.
Ví dụ như từ lúc về đến giờ, tôi chỉ thấy Hạ Hà cắm mặt chơi game, và hắn cũng thấy tôi liên tục nhấn tắt máy.
Tôi mở wechat, bấy giờ mới thấy tin nhắn mà Kỷ Minh Trạch gửi mấy tiếng trước.
Tôi không block cậu ta mà chỉ ẩn tin thôi, dù gì trước khi xảy ra chuyện đó thì tôi và cậu ta cũng khá thân nhau.
Cậu ta hỏi tôi sao không đi học.
Tại tôi không trả lời tin nhắn nên cậu ta mới liên tục gọi cho tôi? Tôi quyết định nói rõ với cậu ta.
Tôi: [Chuyển trường rồi]
Kỷ Minh Trạch lập tức trả lời, [Vì tớ à?]
Cậu ta nghĩ nhiều thật, tôi không đến nỗi vì ngại cậu ta mà chuyển trường đâu.
Tôi: [Không phải]
Kỷ Minh Trạch: [Thế sao lại chuyển trường?]
Tôi: [Liên quan gì đến cậu?]
Đối phương im lặng một lúc.


Lát sau lại gửi tin đến, [Sao lại block số tớ? Làm bạn bè cũng không được nữa à?]
Bạn bè kiểu thấy bạn không nghe điện thoại lập tức nã liên hoàn gọi? Tôi đếch cần kiểu bạn lúc nào cũng muốn quấy rối tôi.
Tôi: [Không cần thiết]
Kỷ Minh Trạch: [Đoàn Tinh Ngôn, cậu thật tàn nhẫn]

Tôi không biết nên nói gì.
Gì đây, giờ đang hot đổi trắng thay đen à?
Tự cậu ta làm ra chuyện bất nghĩa, giờ còn muốn tôi coi như chưa từng xảy ra chuyện gì mà tiếp tục sắm vai huynh đệ tốt với cậu ta? Thói đâu ra thế.
Bị Kỷ Minh Trạch chọc cáu khiến tôi mất hứng làm bài tập, đành bỏ bút xuống đi tắm.
Tắm xong đi ra, Hạ Hà bỗng bảo tôi, “Điện thoại ông rung suốt đấy.”
Tôi hỏi, “Cậu không nhấn nghe đấy chứ?”
Hạ Hà nói không.
Không nghe là tốt rồi.
“Xin lỗi đã làm phiền cậu.”
Hạ Hà bật cười, “Phiền hà gì chứ, tôi có học hành gì đâu.”
Ờ, nghe cũng có lý.
Số gọi đến là một dãy số lạ.
Kỷ Minh Trạch dai thật đấy, dám lấy số khác nã bom tôi.

Tôi cũng cho số này vào blacklist, gì cần nói cũng nói rõ rồi, nếu nghe điện thoại của cậu ta, chỉ sợ sẽ khiến cậu ta cảm thấy có hy vọng, nếu vậy sau này sẽ còn phiền phức hơn.
Hạ Hà đột nhiên hỏi: “Ông không nghe điện à?”
Tôi: “Không.”
Lát sau, Hạ Hà lại hỏi, “Cãi nhau với bạn gái à?”
Tôi: “Không phải.”
Hạ Hà không nói gì nữa, chắc là nghĩ nói chuyện với tôi thì thà nói với đầu gối còn hơn.
Hắn móc ra một điếu thuốc, vừa tính châm lửa, đột nhiên ngoảnh lại liếc tôi một cái, sau đấy đứng dậy đi ra ban công.
Lúc quay lại, người đã thoang thoảng mùi khói thuốc.
Tuy tôi ghét mùi khói thuốc, song cũng không nói gì.

Hắn đã rất có ý thức không hút trong phòng rồi, tôi cũng không muốn gây thêm chuyện..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.