Thì Ra Anh Yêu Em

Chương 34


Đọc truyện Thì Ra Anh Yêu Em – Chương 34

Cung Hi Nặc trở lại biệt thự, Dư Quý Dương bồi Cung Tỉ ở phòng khách chơi ghép hình, miếng ghép rơi đầy đất, Cung Tỉ quỳ gối trên đệm, Dư Quý Dương nhắc nhở, miếng ghép trong tay rơi xuống, do dự không biết nên đặt ở đâu cho đúng.

Cần tẩu ở phòng bếp rửa bát, nghe được động tĩnh, lau tay ra tới hỏi: “Cung tiên sinh, cậu đã trở lại, ăn cơm chưa?”

Cung Hi Nặc lắc đầu: “Không cần, tôi ăn qua rồi.”

Phòng bếp cách phòng khách khá xa, Dư Quý Dương cùng Cung Tỉ cũng chưa chú ý tới Cung Hi Nặc trở về.

Cung Hi Nặc lập tức lên lầu, ở phòng để đổ thay quần áo, vào thư phòng, ngồi trong bóng đêm phát ngốc.

Cung Hi Nặc đem mắt kính bỏ xuống, đặt ở trên bàn màu đỏ thắm. Tay phỉa của y đặt lên tay ghế, ngón trỏ tay trái đặt trên chóp mũi, ngón cái ở dưới cằm, nhắm mắt lại.

Cung Hi Nặc trong đầu khống chế không được mà liên tục lặp lại cảnh tượng gặp lại Nguyên Cảnh Khôn đêm nay, hơn mười phút gặp nhau ngắn ngủi bị chia ra thành nhiều đoạn, hỗn loạn bất kham mà đan xen vào nhau, bộ dáng của Nguyên Cảnh Khôn mơ hồ hiện lên.

Gặp lại quá mức ngoài ý muốn, Cung Hi Nặc không hề có chuẩn bị gì, thế cho nên những điều ấp ủ mãi trong lòng không thể nói ra, cuối cùng một khắc chần chờ lại làm y mất đi cơ hội thổ lộ tình cảm của mình.

Kỳ thật, Cung Hi Nặc không phải không nghĩ tới chủ động đi tìm Nguyên Cảnh Khôn, thẳng thắn thành khẩn mà đem hết thảy đều nói rõ ràng, những điều muốn nói nói rõ ràng đã ở trong lòng lặp lại trăm ngàn lần, gắn liền với tâm, nhưng một khi nhìn thấy Nguyên Cảnh Khôn, y thế nhưng không có dũng khí mở miệng, thậm chí đại não cũng như ngừng trệ không hoạt động.

Gặp lại mang cho y không chỉ là kinh hỉ, còn có mất mát cùng thương tâm.

Nguyên Cảnh Khôn cam chịu thừa nhận anh có người yêu mới, này đối với Cung Hi Nặc mà nói là đả kích rất lớn, như một chậu nước lạnh đổ vào trên người y đến lạnh thấu tâm can.

Người yêu mới? Cung Hi Nặc bật cười với ý nghĩ của chính mình.

Y chưa bao giờ từng cùng Nguyên Cảnh Khôn nói đến quan hệ gì, như vậy ở đâu ra mà cũ với mới.

Liên quan giữa y cùng Nguyên Cảnh Khôn bất quá là lưu lại hài tử của Dương Nghệ Thanh sau khi hài tử sinh ra, mối quan hệ này cứ thế mà tan vỡ, bọn họ chính là không liên quan đến nhau, chắc giống như người lạ.

Lại nói, Nguyên Cảnh Khôn chỉ sợ còn để tâm chuyện y lừa gạt cha anh qua đời, đó là người thân duy nhất của anh trên đời này, nếu không phải vì cứu tính mạng của cha, Nguyên Cảnh Khôn tuyệt đối sẽ không đáp ứng vì y sinh hài tử.


Có thể thấy được, chuyện này đối với anh khẳng định tạo thành thương tổn rất lớn, đối với y sợ chỉ có oán hận.

Cung Hi Nặc lại nghĩ đến đêm không nói gì, biểu hiện đó của y không thể nghi ngờ làm tăng thêm hiểu lầm của Nguyên Cảnh Khôn đối với y, y hành động mạnh mẽ, nhất định cũng làm anh thập phần chú ý.

Tóm lại, Cung Hi Nặc cảm thấy Nguyên Cảnh Khôn khẳng định sẽ không dễ dàng tha thứ cho y, anh thậm chí còn mịt mờ biểu đạt ra anh hiện tại đã có người ở bên, đơn giản hướng y tuyên bố, cuộc đời này, bọn họ chính là không có duyên.

Cung Hi Nặc xoa xoa ấn đường, cảm giác bi thương nặng trĩu trong lòng, trái tim không giống như ngày xưa mà giờ chỉ cần đập nhanh là ngực liền cảm thấy đau.

Cung Hi Nặc đứng lên, bước nhanh đi đến nhà vệ sinh, đến trước bồn rửa mặt, vặn nước, đem đầu cúi vào trong bồn, nước lạnh lẽo trôi qua mặt, đột nhiên nước mắt tuôn ra như suối phun, khóc không thành tiếng.

“Anh làm sao vậy?” Dư Quý Dương không biết khi nào đã đứng ở cạnh cửa, qua gương nhìn chằm chằm hành động của Cung Hi Nặc.

Cung Hi Nặc mảnh mẹ mà vẩy nước lên mặt, nước rơi xuống, con mắt hồg hồng từ từ ngẩng lên, túm một cái khăn lông trắng lau hết nước cùng nước mắt còn lại trên mặt.

“Viện Viện đâu?” Cung Hi Nặc ngữ điệu bình thản, một chút đều không nghe ra là vừa mới khóc.

“Ngủ rồi.” Dư Quý Dương một phen kéo xuống khăn lông trên mặt y.” Anh ta là ai?”

“Ai?” Cung Hi Nặc bĩnh tĩnh, không nghĩ sẽ bị cô nhìn ra chỗ nào không ổn.

Dư Quý Dương đi tới trước mặt y, nhìn chằm chằm nửa ngày hỏi:”Đừng có gạt em, anh ta rốt cuộc là ai?”

Cung Hi Nặc cúi đầu, không nói chuyện.

Nguyên Cảnh Khôn là bí mật của y chôn vùi mãi ở trong lòng, là bí mật y sẽ mang theo cả đời này.

Nguyên Cảnh Khôn về đến nhà, mất hồn mất vía mà ăn cơm, luôn luôn là Dương Thuỵ Đức phát hiện ra biểu tình bất thường của anh.

Hai người ăn cơm xong, Dương Thụy Đức sốt ruột hoảng hốt mà chạy về phòng viết báo cáo.


Nguyên Cảnh Khôn phụ trách rửa bát cùng dọn dẹp phòng bếp, anh máy móc là lấy dầu rửa bát, sau khi dọn dẹp xong, nhìn cam đặt trên mặt bàn.

Nguyên Cảnh Khôn cầm lấy một quả cam, nhớ lại lúc còn ở chung cư, Cung Hi Nặc trong phòng bếp vì anh mà bổ cam. Đối thoại giữa bọn họ anh còn nhớ rõ ràng từng chữ một, nghĩ nghĩ, khoé miệng con nhịn được mà giương lên.

Trong đầu hình ảnh biến đổi, chuyển tới lần gặp lại đêm nay.

Nguyên Cảnh Khôn tươi cười bị ưu thương thay thế, những hình ảnh ấm áp ấy đều đã qua đi, mà nay Cung Hi Nặc đã trở thành chồng của một nữ nhân khác, trên lưng y còn phải gánh trách nhiệm với vợ mình, y lựa chọn cấp cho Cung Tỉ một gia đình tốt đẹp giống với mọi gia đình khác, y làm như vậy quả thực không sai.

Nói đến cùng, Nguyên Cảnh Khôn kiên trì cho rằng ở trong lòng Cung Hi Nặc, Dương Nghệ Thanh có địa vị không thể lay động. Là mối tình đầu thật sâu mà lưu lại trong lòng y, không có cách nào xoá bỏ.

Cung Hi Nặc đối tốt với anh, đơn giản là bởi vì anh đang mang thai con của Dương Nghệ Thanh, hài tử đem quan hệ của bọn họ ràng buộc lại, làm Nguyên Cảnh Khôn nhât thời mà ảo mộng đem quan tâm chăm sóc của Cung Hi Nặc giành cho hài tử nghĩ là giành cho mình, tạo thành hiểu lầm.

Hài tử sau khi sinh, ràng buộc giữa bọn họ tự nhiên mà biến mất, bọn họ quan hệ khôi phục đến chỉ là những người xa lạ.

Trước kia Cung Hi Nặc thuộc về Dương Nghệ Thanh, hiện tại Cung Hi Nặc thuộc về một nữ nhân khác, đều khôg có quan hệ gì với anh.

Đêm nay ngoài ý muốn gặp nhau, Cung Hi Nặc cam chịu xúc động Nguyên Cảnh Khôn nội tâm yếu ớt, anh trầm mặc không nói, y muốn nói lại thôi, anh cuối cùng rời đi, một mà như vậy đều đem tâm anh chém thành mảnh nhỏ.

Cung Hi Nặc đánh vỡ ảo tưởng còn lưu lại trong anh, làm anh một lần nữa tiếp nhận hiện thực.

Nguyên Cảnh Khôn tầm mắt dần dần mà trở nên mơ hồ, không để ý vết dao liền lệch khỏi quỹ đạo không cắt vào quả cam mà lại cắt ngay vào ngon trỏ của anh, thành một đường rất sâu.

Một lượng máu lớn từ vết thưởng trào ra, đau đớn gọi Nguyên Cảnh Khôn ra khỏi đống suy nghĩ của mình. Anh mới ý thức được ngón tay bị thương, máu tươi nhiễm toàn bộ lên trên quả cam, màu máu cùng màu của cam hoà vàonhau hỗn loạn.

Nguyên Cảnh Khôn cầm ngón tay bị thương, máu đỏ tươi theo vết thương chạy xuống mu bàn tay, nhiễm đỏ toàn bộ phần cổ tay áo.


Anh đem vòi nước vặn ra để rửa vết thương, máu và nước cùng chảy, ngăn không được máu chảy ra càng nhiều.

“Ôi trời ơi, cậu làm sao vậy?”

Dương Thụy Đức vào phòng bếp định lấy nước, mắt lại nhìn vào bồn rửa thấy đầy máu, hô to gọi nhỏ.

“Không có việc gì.”

Nguyên Cảnh Khôn ngón tay bị nước lạnh xối vào, không cảm nhận được đau đớn, hoặc là trong lòng anh đã quá đau, đã trở nên chết lặng.

Dương Thụy Đức tắt vòi nước đi, cầm tay anh lên, không khỏi oán trách anh:” Như vậy sao mà cầm máu được? Nước lã toàn là vi khuẩn, nếu nhiễm trùng thì sao bây giờ? Còn có cậu thật là hậu đậu, có bổ quả cam cũng làm đứt tay”

Nguyên Cảnh Khôn mắt nhìn máu từ miệng vết thương không ngừng chảy ra, mặt vô biểu tình mà nghe Dương Thuỵ Đức lải nhải.

Dương Thụy Đức lấy cồn y tế, rửa sạch miệng vết thương của anh, lại lấy dược Vân Nam trong hòm thuốc ra bôi lên miệng vết thương, rồi dán băng cá nhân lại, dặn dò anh:” Hai ngày đừng có chạm vào nước, cẩn thận một chút đi ”

Nguyên Cảnh Khôn tùy ý hắn đùa nghịch, thời điểm cồn lau đến miệng vết thương, liền nhăn mày một chút, so với nỗi đau trong lòng thì chút đau đớn này có tính là gì.

Dương Thụy Đức thu dọn hòm thuốc, đối với phản ứng anh hơi khó hiểu: “Không đau à? Không phải nói tay đứt ruột xót sao? Cậu sao lại trấn định như vậy?”

Nguyên Cảnh Khôn đứng lên, muốn đi dọn lại phòng bếp, bị Dương Thụy Đức ngăn lại: “Ai ai ai, ngài vẫn là nghỉ cho khỏe đi, đừng lại làm mình bị thương, tôi vào phòng. Thạt không hiểu cậu nghĩ cái gì? ”

Nguyên Cảnh Khôn cũng không có kiên trì, một lần nữa ngồi trở lại sô pha, trì độn mà cảm nhận được đau đớn từ miệng vết thương, nóng rát nóng ruột.

Cung Hi Nặc càng ngày tình trạng mất ngủ càng trầm trọng, mỗi đêm nằm ở trên giường sẽ nghĩ đến dung nhan của Nguyên Cảnh Khôn, dần dần mà thiếp đi. Ngủ được có một chút liền ở trong ở lặp đi lặp lại hình ảnh của anh, một đêm tỉnh lại đến vài lần.

Giấc ngủ chất lượng không tốt, ban ngày tinh thần không tốt, công ty công việc bận rộn, khảo thí áp lực quá nặng, còn phải chơi cùng Cung Tỉ, Cung Hi Nặc cả người rơi vào trạng thái bất ổn, luôn làm thấy tim bị áp lực đến khó chịu, hít thở không ổn, ngực càng ngày càng đau.

Cung Hi Nặc biết được chỗ ở của Nguyên Cảnh Khôn, sau khi tan tầm liền lái xe đi đến khu dân cư yên tĩnh ngoài ngoại thành. Chỗ Nguyên Cảnh Khôn ở cách trường học không xa, phương tiện đi lại không quá khó khăn.

Cung Hi Nặc đem xe dừng ở bãi đỗ xe trong tiểu khu, đi vào bên trong khu, đứng ở trước một toà nhà màu trắng ngà, ngẩng đầu lên liền trông thấy đèn phòng Nguyên Cảnh Khôn đang sáng.

Nguyên Cảnh Khôn thuê phòng ở tầng 3 của chung cư, Cung Hi Nặc lui về phía sau mấy bước, không cần ngửa đầu, cũng có thể thấy phòng anh.


Cung Hi Nặc cảm thấy lại không có gì để lý do tới gần Nguyên Cảnh Khôn, cùng anh khoảng cách càng thêm xa xôi, giữ lại một phần tình cảm vô vọng, y cùng Nguyên Cảnh Khôn, rốt cuộc trở về không được.

Cung Hi Nặc ước chừng đứng một suốt đêm, vẫn không nhúc nhích mà đứng ở tại chỗ, trong phòng đèn tắt rồi lại sáng, sáng lên rồi lại tắt, y không biết có phải hay không Nguyên Cảnh Khôn cùng y giống nhau, mỗi đêm khó có thể ngủ say.

Sắc trời hơi sáng, nắng sớm chiếu trên người Cung Hi Nặc, sương mù bao phủ ở chung quanh y, khiến cho thân ảnh trở nên hư ảo.

Cung Hi Nặc thân thể hơi hơi lay động, giật giật hai chân tê mỏi cứng đờ, phảng phất như một giấc mộng, thanh tỉnh qua đi chậm rãi đi ra khỏi tiểu khu.

Cung Hi Nặc sáng sớm trở lại biệt thự, sắc mặt xám trắng, trong mắt tràn đầy mệt mỏi, đóng cửa thời điểm, ý thức dần dần mà mơ hồ, tầm mắt mê mang, thân thể khống chế được mà ngồi xuống cạnh cửa, ý nghĩ cuối cùng là mệt mỏi quá.

Cung Hi Nặc từ từ tỉnh lại, đã qua giữa trưa.

Y cố sức mà mở to mắt, nhìn cảnh vật quen thuộc chung quanh, đôi mắt dừng ở Dư Quý Dương đang đứng ở đó.

Dư Quý Dương đem cháo múc vào trong bát, bưng lên xoay người thấy y đã tỉnh, thở phào nhẹ nhõm:” Cảm ơn trời đất, anh cuối cùng cũng tỉnh, anh khôg biết đâu lúc anh ngất xỉu ở trước cửa, đem Cần tẩu doạ tới mức nào.”

Cung Hi Nặc xoa lông mày, nhớ không nổi chuyện lúc trước khi hôn mê: “Đúng không?”

“Đương nhiên!” Dư Quý Dương ngồi trước mặt y, cầm bát choá trắng lên. “Bác sĩ Hạ nói anh là mệt nhọc quá độ, bị viêm màng phổi, anh làm ơn, những cái khảo thi vô dụng đừng có tham gia nữa, anh đã đủ lợi hại rồi! Giáy chứng nhận rồi bằng khen bé có lớn có đang chồng chất lên nhau kia anh còn có thể làm thành giường đấy! Anh hứng thú muốn sưu tầm à?”

Cung Hi Nặc nhíu nhíu mày, thấy cô mặc một chiếc áo màu vàng nhạt lộ ra áo lót ở bên trong, đem cổ áo rộng kéo lên, che đến xương quai xanh.

“Lão già!” Dư Quý Dương cười nhạo y, một lần nữa kéo cổ áo. “Em hiện tại không hở, chẳng lẽ để 70 80 tuổi mới hở? Lúc đó e nguyện ý để hở, không chắc có người nguyện ý xem đâu”

Cung Hi Nặc không nói chuyện, cúi đầu, tránh đi cái thìa bên miệng, tiếp nhận bát, môi dán ở gần mép bát, từ từ mà uống cháo.

Dư Quý Dương không so đo thái độ của y, đứng lên, đưa lưng về phía y, nhìn như vô tình mà dò hỏi: “Uy, Nguyên Cảnh Khôn là ai?” Sau đó lầm bầm lầu bầu, gằn từng chữ một. “Nguyên, Cảnh, Khôn, Cảnh Khôn, hẳn là tên của nam nhân, anh ta thiếu anh tiền sao? Làm anh lúc hôn mê còn nhớ mãi không quên”

Cung Hi Nặc sửng sốt, y cư nhiên thời điểm hôn mê gọi tên Nguyên Cảnh Khôn, còn bị Dư Quý Dương nghe được. Y không muốn cùng cô giải thích, trong lòng lại lần nữa không dễ chịu, cầm bát đặt ở một bên, yên lặng mà nằm xuống, kéo chặt chăn, che đầu lại.

Dư Quý Dương nhìn nhìn y, sờ sờ lỗ tai, nghi hoặc Cung Hi Nặc rốt cuộc là làm sao vậy?

Y trong miệng không ngừng gọi Nguyên Cảnh Khôn, đến tột cùng là ai?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.