Đọc truyện Thì Ra Anh Yêu Em – Chương 17
Cung Hi Nặc rốt cuộc có thể danh chính ngôn thuận mà mỗi đêm xuất hiện ở chung cư, bồi Nguyên Cảnh Khôn ăn cơm, bồi Nguyên Cảnh Khôn đọc sách, bồi Nguyên Cảnh Khôn nghe âm nhạc, tóm lại, y không cần lại ngồi bấm giờ để đi về nữa.
Cung Hi Nặc đang ngồi ở trên bàn viết viết tính tính sách ôn tập, y sắp tới phải tham gia một cuộc khảo thí quan trọng, không có thời gian đi học, đành phải tận dụng thời gian buổi tối tự học.
Cung Hi Nặc là một người rất để tâm, với tư cách, bổn phận các loại khảo thí trình độ chuyên nghiệp, y đều sẽ tận lực mà tham gia. Khảo thí chuyên nghiệp bao gồm rất nhiều mặt, tỷ như thương vụ quản lý học, quốc tế kế toán học.
Nguyên Cảnh Khôn nửa nằm ở trên giường, sách đặt trên bụng phồng, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Cung Hi Nặc, bút máy đặt trên sách vở liên tục hoạt động trong tầm mắt.
Cung Hi Nặc cảm thấy phía sau có động tĩnh, nhanh chóng xoay ghế, quay người lại: “Muốn uống nước không hay là muốn……?”
Nguyên Cảnh Khôn đã đứng dậy, đáp lại y một câu: “Không có việc gì.”
Một chén trà nóng nhẹ nhàng mà đặt ở trên bìa sách dày, Cung Hi Nặc ngẩng đầu, Nguyên Cảnh Khôn ngồi vào phía trong mép giường.
“Cảm ơn.” Cung Hi Nặc ngừng đọc sách, xoay người, tính cùng anh trò chuyện.
“Khi nào khảo thí?” Nguyên Cảnh Khôn bắt chuyện, anh cùng Cung Hi Nặc nói chuyện ngữ khí luôn là thực nhẹ thực đạm, âm điệu phát ra thật sự thấp.
“Thứ Bảy.” Cung Hi Nặc nâng chén trà lên, uống một ngụm. “Tôi có một câu vẫn luôn muốn hỏi, không biết có thể hỏi hay không.”
“Hỏi cái gì?” Nguyên Cảnh Khôn tò mò, có cái gì muốn hỏi?
Cung Hi Nặc mặt mày rũ xuống: “Anh…… Có yêu ai hay không?”
Nguyên Cảnh Khôn chớp mắt, mày lơ đãng giương lên, sau đó thành thật mà trả lời y: “Không có.”
Cung Hi Nặc tin tưởng lời nói của anh, không biết sao, y đối Nguyên Cảnh Khôn theo luôn là tràn ngập tín nhiệm.
“Vì cái gì? Anh yêu cầu rất cao sao? Nhiều năm như vậy, đều không có người nào đáng coi trọng xuất hiện?”
Nguyên Cảnh Khôn lắc đầu: “Tôi là người khiến cho cậu nghĩ vậy hả?
“Ừ.” Cung Hi Nặc ăn ngay nói thật.
Nguyên Cảnh Khôn rũ mi tầm mắt ngưng lại, suy tư một lát, tiện đà mặt mày giãn ra: “Tình cảm là một việc thật sự thần thánh, là thứ quan trọng nhất nên tự nhiên muốn để giành tình cảm cho người tốt nhất.”
Cung Hi Nặc còn chưa kịp nói chuyện, dưới lầu vang lên tiếng chuông báo động của ô tô, âm thanh chói tai cách cửa kính cùng không khí truyền tới trong phòng.
Cung Hi Nặc đứng lên đi đến bên cửa sổ, tiếng chuông là từ vị trí xe của y phát ra, hai cô gái đang đứng vây quanh ở bên cạnh xe, cong eo xem xét xe y, bên cạnh còn có một chiếc màu đỏ đang đỗ.
Loại này cảnh tượng có thể liên tưởng ngay đến việc xảy ra, xe của Cung Hi Nặc bị đụng phải cho nên mới phát ra chuông báo động. Hình như là hai cô gái này chuẩn bị đem xe đỗ ở chỗ trống bên cạnh xe y, thời điểm quay xe không cận thận mà đụng trúng xe y.
Cung Hi Nặc xuống lầu vài phút, sự cố kia lập tức thu hút không ít người vây đến xem, có bảo vệ của tiểu khu, nhân viên bất động sản, bên cạnh còn có đồn cảnh sát, cảnh sát thậm chí đã nhanh chóng chạy đến, hai cô gái trẻ nôn nóng mà thuật lại sự cố vừa xảy ra cho cảnh sát.
Cung Hi Nặc chen vào trong đám người, tắt chông báo động của xe.
Một người cảnh sát thấy y là xe chủ, nói lại tình huống: “Đồng chí, là như thế này, hai vị nữ đồng chí này lúc đang chuẩn bị đỗ xe không cận thẩn đụng trúng xe của anh, anh xem, chuyện này nên giải quyết thế nào bây giờ?”
Cô gái mặc một thân áo khoác màu vàng tiến về phía y xin lỗi: “Soái ca, chúng tôi thật sự không phải cố ý, trời quá tối, không chú ý. Thật sự không phải cố ý, thực xin lỗi, thực xin lỗi.”
Người còn lại mặc áo khoác hồng nhạt phụ họa: “Đúng vậy, tiên sinh, chúng tôi thật sự không phải cố ý, thực xin lỗi, thực xin lỗi a.”
Nguyên nhân hai người này tranh nhau xin lỗi thật quá là rõ ràng, đương nhiên là hi vọng Cung Hi Nặc có thể chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, tốt nhất có thể không kinh động cảnh sát, một sự nhịn chín sự lành.
Cung Hi Nặc cúi người kiểm tra thương thế của xe, sờ sờ một chút trong bóng tối có thể thấy ngay vết xước, đứng thẳng người, đánh giá một chút quần áo bình thường của hai cô gái, không tính toán cùng các cô so đo.
“Thôi bỏ đi, xước cũng không nghiêm trọng, không có việc gì. Các cô đi đi.”
“A! Tiên sinh, anh thật là người tốt! Cảm ơn anh!” Hai cô gái thấy y khoan hồng độ lượng, cao hứng mà hướng y cúi ngươi.
Cảnh sát thấy chủ xe đều bỏ qua không cần bồi thường, không có cách nào ra mặt nói tiếp, giáo huấn hai cô gái kia một phen, rồi để họ đi.
Cung Hi Nặc trở lại nhà, đại khái thuật lại một lần sự tình vừa nãy cho Nguyên Cảnh Khôn.
Nguyên Cảnh Khôn nghe xong, nghiêng đầu hỏi y: “Cậu là đối với ai cũng đều tốt như vậy sao?”
“Hả?” Cung Hi Nặc nhất thời không minh bạch ý tứ trong lời nói của anh.
Chờ y phản ứng lại, Nguyên Cảnh Khôn đã nhắm mắt giả bộ ngủ, không tiếp tục nữa, một lần nữa lại ngồi vào bàn, đem đèn bàn bật lên, tiếp tục ôn tập.
Nguyên Cảnh Khôn gần ba tháng chưa từng ra khỏi cửa, tóc đã dài ra rất nhiều, cơ hồ che toàn bộ cái trán trơn bong, trong lúc cúi đầu khiến cho Cung Hi Nặc chú ý.
Trước khi ngủ, Cung Hi Nặc cùng anh thương lượng: “Ngày mai, tôi sẽ cắt tóc cho anh nhé.”
Nguyên Cảnh Khôn cảm thấy ngoài ý muốn, ngẩng đầu nhìn y, hoài nghi: “Cậu thật sự có thể?”
“Hẳn là không thành vấn đề.” Cung Hi Nặc cảm thấy anh nếu cứ để kiểu tóc đó khẳng định sẽ bất tiện, hơn nữa sẽ cảm thấy biệt nữu.
Chính là, đi ra cửa hiệu cắt tóc sẽ gặp rất nhiều người □□ đều không quá tốt.
“Hảo.” Nguyên Cảnh Khôn đáp ứng xuống, mặc kệ cuối cùng kết quả như thế nào, ít nhất không giống hiện tại che ở trước mắt vướng víu khó chịu.
Đến cuối tuần, Cảnh Hâm theo thường lệ đi đến ký túc xá của Hạ Nhạc Phàm chơi, Hạ Nhạc Phàm gần đây thường xuyên ở đây, chỉ cần không đi làm hoặc trực vào buổi sáng, nhất định sẽ ở đây. Thông thường là cùng Cảnh Hâm ở trong phòng nhỏ khe khẽ nói nhỏ.
Ăn sáng xong, Cung Hi Nặc đem ghế xoay đưa đến phòng vệ sinh để ở trước gương, đem công cụ đã chuẩn bị tốt bày biện chỉnh tề ở một bên trên ghế nhỏ.
Nguyên Cảnh Khôn thay đổi quần áo, ngồi xuống ở ghế, thoáng nhìn bên cạnh các loại công cụ, xem ra Cung Hi Nặc là sớm có chuẩn bị.
Cung Hi Nặc thấy anh ngồi ổn, giũ ra một tấm vải to màu đen quấn ở trên người anh, che đi phần bụng đã nhô lên, lại ở chỗ cổ anh quấn một cái khăn lông trắng, dùng kẹp kẹp lại.
Nguyên Cảnh Khôn thành thật mà ngồi, cúi đầu, ánh mắt toàn bộ rơi xuống trước tấm vải đen trên người.
Cung Hi Nặc cầm lấy tông đơ điện, cắm điện xong, đứng ở phía sau anh, dùng âm thanh có điểm không quá tự tin nói với anh: “Nâng đầu lên một chút.”
Nguyên Cảnh Khôn ngẩng đầu lên, giữ tầm mắt thăng bằng, từ trong gương nhìn thấy biểu tình của Cung Hi Nặc, lông mày nhăn lại một bộ dáng không thể nào xuống tay.
Cung Hi Nặc nghiêm túc nhìn đầu anh, khởi động tông đơ điện, từ mặt bên một chút một chút mà bắt đầu cắt tóc, tóc nhỏ vụn rơi xuống trên vai Nguyên Cảnh Khôn, bay xuống trên mặt đất.
Nguyên Cảnh Khôn mà nhìn chằm chằm Cung Hi Nặc trong gương một lúc lâu, ở chung một thời gian, anh cơ bản đã hiểu được tính cách của Cung Hi Nặc. Y là người kể cả làm việc hay đối với mọi người đều nghiêm túc, cẩn thận, là một người có trách nhiệm, là người có lòng khoan dung độ lượng.
Chính là, y đối với cuộc sống thiếu nhiệt tình, y căn bản là cuộc sống sinh hoạt máy móc, đem mỗi việc trong cuộc sống đều làm y như nhau, nỗ lực làm cho nó thật hoàn mỹ, nhưng vô pháp khắc sâu mà cảm nhận được lạc thú tốt đẹp trong đó.
Nhưng điểm hấp dẫn Nguyên Cảnh Khôn không phải mấy cái này, mà là y đối với chuyện tình cảm rất chấp nhất.
Cung Hi Nặc đỡ đầu anh, nhìn chăm chú vào đầu anh trong gương, Nguyên Cảnh Khôn lúc y ngẩng đầu nháy mắt liền đem đôi mắt nhắm lại.
Cung Hi Nặc sau một thời gian nghiêm túc thật lâu, bên trái giống như để dài hơn một chút, thoáng nhìn qua diện mạo vừa tân trang, vừa lòng mà cười khẽ.
“Hảo, anh nhìn xem đi, dù không ra khỏi cửa, hẳn là không thành vấn đề.”
Nguyên Cảnh Khôn mở to mắt, trình độ cắt tóc của Cung Hi Nặc so với anh tưởng tượng còn tốt hơn, bất quá y không chỉ cắt tóc của anh ngắn hơn, mà còn tạo kiểu, kết quả thật nằm ngoài dự kiến. Anh xoay đầu, giương mắt nhìn Cung Hi Nặc.
“Khá tốt. Cảm ơn.”
Cung Hi Nặc cúi người: “Gội đầu đi, đều là tóc ngắn, dính vào trên quần áo, rất khó chịu.”
“Ân.” Nguyên Cảnh Khôn không ý kiến.
Cung Hi Nặc cởi khăn lông trên cổ anh,
trích rớt hắn giữa cổ khăn lông, chấm điểm trẻ con phấn lau giấu ở bên trong tóc mái, còn cẩn thận mà lau tóc mái trên mặt anh, đem tấm vải cởi bỏ, cố ý đợi một chút mới nâng Nguyên Cảnh Khôn dậy, ngồi lâu như vậy anh nhất định sẽ tê chân, cần thời gian để hết.
Trong phòng vệ sinh, Nguyên Cảnh Khôn ngồi ở trên ghế thấp, Cung Hi Nắc đem cổ áo của anh gấp vào trong, để khăn lông lên trên, mở nước, dùng tay thử độ ấm, không nóng không lạnh mới để trên tóc Nguyên Cảnh Khôn, da đầu cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Cung Hi Nặc đem tóc của anh toàn bộ làm ướt, ở lòng bàn tay đổ ra một ít dầu gội đầu vừa đủ, chà xát hai tay, xoa đến khi có bọt rồi chuyển đến xoa trên tóc anh, đôi tay đan xen trên tóc anh.
Nguyên Cảnh Khôn từ lúc lớn lên, trước nay đều không ai gội đầu cho anh như thế này, trước mỗi lần đi tiệm cắt tóc đều từ chối không muốn gội.
Cung Hi Nặc mười ngón ở trên tóc anh xoa xoa, một luồng điện phảng phất chạy khắp toàn thân, anh nhắm mắt lại, không dám nhìn Cung Hi Nặc.
“Nóng sao?” Cung Hi Nặc lại lần nữa mở ra nước ra xả, tiếng nước ào ào vang khắp phòng tắm.
“Vừa rồi.” Nguyên Cảnh Khôn lại lần nữa nói chuyện, ngữ khí lại có chút run rẩy, chữ sau còn nghe như chưa phát ra âm thanh.
Gội đầu xong, Cung Hi Nặc đem anh quay lại phòng ngủ, một mình quay lại phòng tắm, dọn dẹp lại, còn muốn rửa sạch phòng tắm.
Hạ Nhạc Phàm ở ký túc xá chuyên chú với máy chơi game, đem Cảnh Hâm vắng vẻ để ở một bên.
Cảnh Hâm nhàm chán xem TV, không ngừng đổi kênh, trong tay điều khiển từ xa đáng thương mà bị cậu ấn tới ấn đi.
“Đừng có chơi nữa! Bồi em một lát!” Cảnh Hâm tắt đi TV, toàn bộ đều là phim truyền hình, không có gì đáng xem hết.
“Ân, ân, ân, chờ anh chút!” Hạ Nhạc Phàm căn bản không tính tắt game.
Cảnh Hâm không thể nhịn được nữa, đi đến bên người hắn, từ trên cao nhìn xuống mà uy hiếp hắn: “Anh cứ ở đó mà chơi, em về!”
“Đừng, đừng, đừng, lập tức, lập tức xong!” Hạ Nhạc Phàm nhanh chóng bấm chuột.
Cảnh Hâm thật sự sinh khí, không hề muốn cùng hắn vô nghĩa, cũng không quay đầu lại mà rời đi, lúc đi còn đem cửa đóng thật mạnh, tiếng đập lớn đánh thức Hạ Nhạc Phàm, hắn lập tức mặc áo khoác đuổi theo ra cửa.
Ở bên dưới ký túc xá, Hạ Nhạc Phàm ngăn lại tức giận tràn đầy của Cảnh Hâm, nhận lỗi: “Sao lại bỏ đi? Anh không phải đã nói rồi sao? Lập tức liền xong.”
“Rốt cuộc là em quan trọng hay game quan trọng?” Cảnh Hâm không màng hình tượng mà rít gào.
Hạ Nhạc Phàm sửng sốt, lúc sau hành lang bên trong bốn tầng ký túc xá đèn nháy mắt tất cả đều bật lên, toàn bộ ký túc xá tức khắc đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng mở cửa của mấy phòng, đại khái là ra tìm tòi nghiên cứu xem có chuyện gì xảy ra. ( hóng hớt:)))))
“Dựa vào cái gì, một cái phá ký túc xá mà cũng lắp đèn cảm ứng âm thanh!” Hạ Nhạc Phàm thấp giọng mắng.
Chương 17 là một phiên ngoại không liên quan mạch truyện nên mình không đọc.