Đọc truyện Thì Ra Anh Yêu Em – Chương 11
Cảnh Hâm một đêm không ngủ, chính là không dám ngủ, sợ Nguyên Cảnh Khôn nửa đêm xảy ra chuyện gì.
Nguyên Cảnh Khôn một đêm không có việc gì, mơ hồ nói ngủ không ngủ, nói tỉnh không tỉnh mà vượt qua một đêm, so ngày thường mất ngủ còn khó chịu.
Cung Hi Nặc sáng sớm đã tới, Cảnh Hâm đang ngủ gật trên sô pha ở phòng khách, y bước chân cực nhẹ, Cảnh Hâm không biết y đến.
Đi vào phòng ngủ, liếc mắt một cái nhìn thấy khay đồ ăn, sờ sờ cháo chén, cảm giác lạnh lẽo truyền đến bàn tay.
Cung Hi Nặc đem khay từ phòng ngủ mang ra, Cảnh Hâm bừng tỉnh, còn tưởng rằng là Nguyên Cảnh Khôn, chạy nhanh đứng lên:
“Nguyên tiên sinh, tôi tới.”
“Là tôi!” Cung Hi Nặc vòng qua cậu, lập tức đi đến phòng bếp, đổ hết đồ ăn đã hỏng.
“Úc, Cung tổng!” Cảnh Hâm nghĩ thầm, may mà anh đến, Nguyên Cảnh Khôn tám phần sẽ đói chết ở phòng ngủ.
Cung Hi Nặc tự mình nấu nồi cháo, lại đích thân làm một chút đồ ăn sáng, lần nữa trở lại phòng ngủ, Nguyên Cảnh Khôn đã tỉnh lại, nửa ngồi ở trên giường, nhắm mắt lại.
Cung Hi Nặc ngồi bên người anh, bưng lên cháo chén, múc một muỗng cháo, thổi thổi cho đỡ nóng, đưa tới bên miệng anh.
Nguyên Cảnh Khôn ngậm miệng, cự tuyệt ăn cháo.
Cung Hi Nặc cường ngạnh mà đem cái muỗng nhét vào trong miệng anh, Nguyên Cảnh Khôn quay đầu đi, muỗng liền trượt qua bên miệng. Cung Hi Nặc đem một muỗng cháo đưa đến trong miệng anh, ý đồ mạnh mẽ dùng cái muỗng cạy miệng anh, cái muỗng đặt trước hàm răng, Nguyên Cảnh Khôn cùng y đối đầu, hai hàm trên dưới không hé ra một chút he hở.
Cung Hi Nặc dùng sức càng lúc càng lớn, chọc giận Nguyên Cảnh Khôn, nâng lên tay đem chén chào trong tay Cung Hi Nặc đẩy rớt, Cung Hi Nặc đột nhiên không kịp phòng ngừa, cháo trắng đổ hết lên mu bàn tay và trên đất. Mu bàn tay trắng nõn nháy mắt mà đỏ bừng, đối lập hẳn với màu da ở cánh tay.
“Tê……” Cung Hi Nặc nắm chặt tay chống đỡ đau đớn nóng rát.
Nguyên Cảnh Khôn nghe tiếng của y không ổn, mở to mắt quay đầu nhìn mu bàn tay đã chuyển màu hồng đậm của y, bên trên còn sót lại một chút cháo, độ ấm trong cháo vốn rất cao, chỉ chốc lát sau mu bàn tay nổi lên mấy cái bọt nước nho nhỏ.
Cảnh Hâm nghe được âm thanh đổ vỡ, không suy nghĩ mà chạy vào, không thấy bọn họ khắc khẩu hay động thủ liền yên lòng. Bất quá, tay Cung Hi Nặc bị phỏng dọa cậu nhảy dựng, không phải Nguyên Cảnh Khôn ăn cháo sao? Như thế nào bị bỏng cháo là Cung Hi Nặc?
“Đi lấy hòm thuốc tới.”
Cung Hi Nặc đứng lên, đi vào buồng vệ sinh, vặn vòi nước, dùng nước lạnh rửa chỗ bỏng trên mu bàn tay.
Tiếng nước ập vào tâm Nguyên Cảnh Khôn, nhất định rất đau đi, cháo nóng như vậy, giống như tay có chút sưng, hình như sưng còn rất nghiêm trọng.
Anh thật không phải cố ý, không nghĩ tới, sẽ làm Cung Hi Nặc bị thương, buồn bực đối với y không cánh mà bay, thay vào đó chính là áy náy cùng bất an.
Cung Hi Nặc cầm lấy một tuýp thuốc bỏng, thổi thổi mu bàn tay, rồi chậm rãi xử lý vết thương. Cảnh Hâm muốn bôi thuốc giúp y, bị y cự tuyệt, chỉ là vết thương nhỏ, không cần người khác giúp đỡ.
Dùng kim thải độc đâm vào bọt nước nhỏ, nước bên trong bọt nước vỡ chảy ra bên ngoài lưu lại trên làn da, đã đau lại càng đau.
Lấy một chút thuốc bỏng bôi lên, vết thương liền xót, ấn đường Cung Hi Nặc liền nhăn lại một chút, thật sự rất đau.
May mà thuốc hiệu quả, Cung Hi Nặc dùng tay không bị thương đem đồ vật dọn dẹp, ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt của Nguyên Cảnh Khôn.
Nguyên Cảnh Khôn ánh mắt nhìn chăm chú vào vết bỏng trên mu bàn tay, không biết có phải do Cung Hi Nặc nhìn lầm hay không, trong ánh mắt kia bao hàm áy náy.
“Thực xin lỗi.”
Cung Hi Nặc cúi đầu, vì việc ngày hôm qua hướng anh xin lỗi, y xác thật không nên không suy nghĩ mà nói ra câu kia đã làm tổn thương anh.
“Thực xin lỗi.”
Nguyên Cảnh Khôn thanh âm rất nhỏ, lại rõ ràng. Vì việc ngày hôm qua tự mình ra cửa, vì ngày hôm qua ra tay đánh người, vì chuyện hôm nay bát cháo làm bỏng y.
Bốn mắt nhìn nhau, tất cả mọi chuyện đều tan biến.
“Anh muốn nghe chuyện ngày trước của tôi và anh ấy không?”
Cung Hi Nặc đột nhiên muốn nói chuyện ngày xưa của y cũng Dương Nghệ Thanh cho Nguyên Cảnh Khôn
“Có.”
Nguyên Cảnh Khôn thanh âm lơ đãng, không có vẻ quá mức tò mò. Trên thực tế, trong lòng anh gấp không chờ nổi muốn biết chuyện giữa Cung Hi Nặc và người kia.
Cung Hi Nặc cúi đầu, sắc mặt bình tĩnh, bình tĩnh đến cơ hồ nhìn không ra bất luận biểu tình gì. Nhưng thanh âm của y, nghe được ra được bao hàm bi thương cùng tiếc nuối.
“Anh ấy là lão sư hồi đại học của tôi, tên là Dương Nghệ Thanh. Mộc dễ dương, nghệ thuật nghệ, nước trong thanh. Anh ấy rất phong độ, rất có khí chất nam nhân, là một lão sư vừa ôn tồn vừa giỏi giang, là một người chồng ôn nhu săn sóc, là một con người lương thiện lại nhiệt tình.” Cung Hi Nặc không chút nào che dấu tán thưởng đối Dương Nghệ Thanh.
“Năm tôi biết anh ấy là năm 18 tuổi, anh ấy hai mươi tám tuổi, chúng tôi kém mười tuổi. Anh lúc ấy đã kết hôn, hơn nữa có một con trai hai tuổi. Tôi có phải hay không thực ngốc, rõ ràng biết không khả năng, lại cứ lao vào một đoạn tình không có kết cục?!”
Cung Hi Nặc hỏi chính mình.
“Tôi cùng anh ấy biết nhau 122 ngày, anh ấy cũng tôi nói qua một trăm ba mươi chín câu, tổng cộng là một ngàn ba trăm linh bốn chữ, chúng tôi ở riêng với nhau mười ba tiếng đồng hồ.”
Cung Hi Nặc đem quan hệ cùng anh từng chi tiết đều nhớ rõ ràng rành mạch không sai chút nào.
” Trên người anh ấy mỗi chỗ đều hấp dẫn tôi. Đôi mắt anh, lông mày anh, mũi anh, bờ môi của anh, mỗi biểu tình của anh đều như vậy mê người, làm tôi hãm sâu trong đó, không thể tự thoát ra được.”
Cung Hi Nặc biểu tình phảng phất trở lại ngày trước, thân ảnh Dương Nghệ Thanh tựa hồ hiện ra trước mắt y.
“Đáng tiếc, anh ấy cùng tôi chính là gặp sai thời điểm. Số phận đã định chúng tôi là hai đường thẳng song song không giao điểm. Đời này tôi đối với anh ấy chỉ có thể là tưởng niệm”
Cung Hi Nặc sớm đã nhận ra hiện thực tàn khốc, bất quá khó có thể tiếp thu, vẫn luôn lừa mình dối người.
“Anh ấy là bí mật của tôi, chôn vùi đến tận ngày nay.” Kết thúc bằng một câu này, Cung Hi Nặc ngẩng đầu, ánh mắt rõ ràng tràn đầy tiếc hận chạm vào ánh mắt Nguyên Cảnh Khôn.
Nguyên Cảnh Khôn chú ý tới y từ khi bắt đầu đến cuối cùng cũng chưa từng thấy nhắc tới một chữ “yêu “, thậm chí chữ ” thích ” cũng chưa nói ra.
Ái chi thâm, tình chi thiết, (*) không nói cũng biết. Nguyên Cảnh Khôn kỳ thật rất muốn hỏi y, hỏi y Dương Nghệ Thanh đến tột cùng có biết tình cảm của y hay không, còn có, tình cảm mà Dương Nghệ Thanh đối với y rốt cuộc là loại tình cảm nào?
(*) yêu càng nhiều càng đau.
Chẳng lẽ, chỉ là tình cảm thầy trò đơn thuần?
Chẳng lẽ, Dương Nghệ Thanh chưa từng cảm nhận được tình cảm khác biệt mà một thiếu niên dành cho anh?
Anh không hỏi ra miệng, không muốn sát muối lên miệng vết thương của Cung Hi Nặc.
Nguyên Cảnh Khôn đột nhiên đặt tay lên bàn tay không bị phỏng của y, cầm lấy ngón tay tinh tế của y, lòng bàn của anh dán lên mu bàn tay của y có chút nóng lên.
Thật lâu sau, khó mà nhận ra đầu ngón tay Cung Hi Nặc ở trong bàn tay anh khẽ động, đây chính là loại câu thông thập phân vi diệu, cảm giác thực ôn nhu thực động lòng người.
Lúc này, không gian giữa hai người tràn ngập cảm động cùng ấm áp.
“Ăn một chút gì nhé?” Cung Hi Nặc lại lần nữa mở miệng nói chuyện thanh âm có chút khàn khàn, đủ để cho thấy nội tâm của y đã động tình, nhưng mà là do ai, Dương Nghệ Thanh hay là Nguyên Cảnh Khôn? Hồi ức hay hiện thực?
“Ừm.” Nguyên Cảnh Khôn thanh âm nhẹ nhàng.
Cảnh Hâm từ đầu đến cuối đứng ở ngoài phòng khách, đứng ngồi không yên, không biết bên trong tình huống như thế nào. Hết một buổi, một chút động tĩnh đều không có, đến cả tiếng nói chuyện cũng không nghe được.
Rốt cuộc đang làm cái gì? Cảnh Hâm cấp đến phát điên. Có thể hay không lại đánh nhau rồi? Chẳng lẽ, đều bị đối phương đánh ngất đi rồi? Không, không có khả năng! Chết thật, loại suy nghĩ này không logic tí nào.
Hạ Nhạc Phàm bồi hồi đứng trước cổng lớn của tiểu khu, đấu tranh rốt cuộc có nên đi lên xem tình huống của Nguyên Cảnh Khôn hay không. Đi lên vạn nhất Cung Hi Nặc không ở đó chả phải là một chuyến đi về tay không. Nếu mà không lên thì lại không yên tâm về Nguyên Cảnh Khôn.
Hạ Nhạc Phàm cầm lấy di động, trước nên gọi cho Cảnh Hâm, hỏi một chút Cung Hi Nặc có tới không, rồi quyết định sau.
Sóng ở trước tiểu khu không tốt lắm, Hạ Nhạc Phàm nghe không rõ ràng lắm tiếng của Cảnh Hâm, đề cao giọng: “Uy, cậu có nghe được tôi nói không? Tôi nghe không được! Tôi hỏi cậu, Cung tiên sinh có ở đây không?”
“Uy, tôi nói anh nhỏ tiếng một chút đi được không? Tôi nghe được! Tôi hỏi anh, Nguyên tiên sinh có chuyện gì không? ” Cảnh Hâm trốn đến phòng bếp nghe điện thoại, Hạ Nhạc Phàm lớn giọng thiếu chút nữa làm tai cậu điếc luôn.
“Cái gì, cậu xuống dưới đi, tôi ở trước cửa tiểu khu!” Hạ Nhạc Phàm không đợi cậu trả lời, cúp điện thoại.
Cảnh Hâm nhìn Hạ Nhạc Phàm đang đứng trước cổng lớn của tiểu khu cổng lớn, hai ba bước mà chạy tới, thở phì phò: “Sao anh lại tới đây?”
Hạ Nhạc Phàm không trả lời vấn đề cậu hỏi, đầu tiên là oán giận: “Tôi thiệt tình phục Cung tiên sinh, anh ta từ nơi nào tìm được chỗ này, an toàn chưa thấy đâu mà bất tiện quá mức! Cung tiên sinh có ở đây không?”
“Có!”
“Tôi hỏi cậu, Nguyên tiên sinh xảy ra chuyện gì không?”
“Không!”
Hai người hỏi xong lẫn nhau xong, nhất thời không biết nói gì, Hạ Nhạc Phàm không quá muốn đi lên, xác thực mà nói, là không muốn đối mặt với cảnh Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn ở bên nhau, sẽ làm hắn trở nên đau đớn.
“Được rồi, anh ấy không có việc gì, tôi yên tâm, tôi đi đây.”