Thị Ngược Thành Tính

Chương 15


Đọc truyện Thị Ngược Thành Tính – Chương 15

“Ô…” Xuân Hương có thể cảm giác được hậu đình của mình bị xé rách đến chảy máu, cuối cùng cũng nhớ tới giãy dụa.

Hàn Lượng như thế nào có thể để cho hắn tránh đi, trước không nói đến ưu thế thân thể cao lớn, chính là thủ đoạn xuất thân từ ngoại khoa, cũng đủ làm cho Xuân Hương không thể động đậy mà tránh đi. Hàn Lượng thâm nhập hai ngón tay vào trong miệng của Xuân Hương ngăn chặn hắn cắn phải lưỡi, ba ngón khác lại xiết chặt cằm của hắn, tay dụng lực ép gáy của Xuân Hương dựa vào vai của mình, mà bàn tay thâm nhập hậu đình của Xuân Hương không chút mềm nhẹ mà hung hăng nhấn vào tuyến tiền liệt của hắn.

“Ân…” Xuân Hương hừ ninh một tiếng liền nhuyễn xuống, tuy rằng lệ còn vương, nhưng thân mình đã muốn không nghe sai sử. Xuân Hương hắn vốn xuất thân từ kĩ quán, cũng không phải là thanh quan, vài năm qua, mặt sau so với mặt trước còn mẫn cảm hơn. Ở dưới thân một vài người không quan tâm sự vui thích của hắn, còn có thể tìm chút lạc thú, càng đừng nói đến thủ pháp *** chuẩn của Hàn Lượng, nháy mắt đã tập kích những điểm mẫn cảm chưa được người chiếu cố qua. Thân thể nam nhân chính là bi ai ở điểm ấy, mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, một khi dục vọng bị khơi mào, nháy mắt liền bị đánh tơi bời.

Xuân Hương không nghĩ tới dưới tình huống như vậy lại bị làm, lại càng không nghĩ dưới tình huống ở trước mắt mọi người như vậy mà bị làm đến đạt cao trào, cho dù là nam kĩ, hắn vẫn còn có chút tôn nghiêm. Nhưng sự tình không vì hắn muốn mà thay đổi, càng đáng buồn là, hắn ngay cả thân thể mình cũng không khống chế được. Ở dưới sự lật đi lật lại không gọi tới ôn nhu của Hàn Lượng, hắn cư nhiên chưa đến công phu một bữa cơm liền bắn hai lần. Cuối cùng ở lần bắn *** thứ ba, thân thể cùng *** thần Xuân Hương không trụ được nữa mà ngất đi.

“Sách, như vậy liền không dậy nổi nữa? Ta vẫn chưa bắt đầu đâu!” hàn Lượng buông tay đang nửa ôm Xuân Hương, tùy ý hắn xụi lơ ngã xuống hôn mê.

“Kế tiếp là ai?” Vẻ mặt Hàn Lượng còn chưa hết hưng trí, đột nhiên nhìn thấy tiểu cô nương phía sau chậm chạp chưa động. “Là ngươi sao?”


“Phốc!!” Tiểu cô nương sợ tới mức mở trừng hai mắt, đặt mông ngã xuống đất, môi dưới bị cắn đến trắng bệch, mặc dù không ra tiếng, lệ cũng đã tuôn xuống.

A Hàn Lượng thở dài trong lòng, đi qua định đỡ tiểu cô nương đứng lên.

Lời vừa ra khỏi miệng, Hàn Lượng liền hối hận, hắn thừa nhận hôm nay mình có điểm không khống chế được, Ngày thường mặc dù hắn có khuynh hướng ngược đãi cuồng, cũng sẽ không loạn như thế, hơn nữa đối phương còn là mấy đứa nhỏ choai choai. Cũng không tính là đứa nhỏ? Mới có mười mấy tuổi, trong mắt Hàn Lượng cũng chính là nằm trong hàng đó.

Hàn Lượng biết chính mình tính làm cái gì, cái khác mọi người nhưng không biết. Ở trong mắt người khác, Hàn Lượng liền như ác ma biến thái, khi ngã một cái còn không tính, lại còn muốn đi khi nhục một cái tiểu cô nương yếu đuối đơn thuần.

“Dừng tay!” Theo một tiếng kêu, phi thân đến chính là Đông Ly.

Đông Ly có thân phận gì? Đứng đầu Đông cung. Nói trắng ra là, chính là đầu lĩnh sát thủ, nàng vừa ra tay, không có chiêu thức màu mè, không có thủ hạ lưu tình, ra tay, chính là sát chiêu. Mà người có thể ngăn nàng, ở hiện trường cơ hồ không có!

Ở thời điểm mọi người không hề nghi ngờ Hàn Lượng sẽ chết, “!” một tiếng, thân mình Đông Ly thế nhưng bay ra ngoài.

“Chủ tử?” Toàn Nghiễm Hàn cung, có thể ngăn chặn Đông Ly chỉ có hai người, Phi Ảnh cùng Lục Đỉnh Nguyên. Mà Phi Ảnh căn bản không ở trong cung, cho nên ở thời điểm Đông Ly xoay người rơi xuống đất đều đồng thời kêu ra cũng không cần xem là ai. Chính là nàng không rõ, chủ tử vì sao lại ngăn nàng? Nam sủng kiêu ngạo quá phận như thế, nếu không giáo huấn một chút, người khác khi Nghiễm Hàn cung bọn hắn dễ bắt nạt.

Lục Đỉnh Nguyên nhưng không có trả lời Đông Ly, một tay kháp trụ cổ họng Hàn Lượng, trầm giọng hỏi: “Ngươi đang làm gì?”


“A….” Hàn Lượng nghe vậy cười ra tiếng, “Ta đang làm cái gì? Không phải ngươi bảo ta cấp mọi người trợ tính sao?” Mấy ngày nay Hàn Lượng vốn đang nghẹn khuất, hơn nữa đối với chính mình vừa rồi không khống chế được, liền càng đối chính mình sinh khí. Nếu nói với tiểu cô nương còn có chút áy náy cùng khắc chế, liền đối mặt với Lục Đỉnh Nguyên là bộc phát hoàn toàn giận chó đánh mèo. Hắn đem tất cả không hài lòng cùng tất cả mất khống chế của mấy ngày nay đều đổ lỗi cho Lục Đỉnh Nguyên, cho nên ngữ khí trả lời cũng lạnh băng, biểu tình lại là khinh thường đến cực điểm.

Chưa từng có người nào đứng ở địa bàn Lục gia mà dám nói chuyện như vậy với Lục Đỉnh Nguyên, cho nên hiện trường liền bùng nổ, tuy rằng bận tâm Lục Đỉnh Nguyên nên thanh âm nhỏ đi rát nhiều, nhưng vẫn là ồn ào một mảnh.

Lục Đỉnh Nguyên đem Hàn Lượng kéo đến gần trước mặt, tay sử lực vừa đủ cho Hàn Lượng không tắt thở lại vừa vặn dừng ở mức khó thở, “Ngươi có tin hay không ta chỉ dùng một tay có thể lấy mạng ngươi?”

Hàn Lượng cùng Lục Đỉnh Nguyên nhìn nhau một lúc lâu, thẳng đến mặt đỏ bừng, môi mới giật giật, giống như muốn nói cái gì.

“Ngươi nói cái gì?” Lục Đỉnh Nguyên nhíu mày.

“…….”


Bởi vì thật sự nghe không được, hơn nữa Hàn Lượng một bộ yếu đuối, gần như sắp chết, thế là Lục Đỉnh Nguyên thả lỏng cảnh giác, kéo Hàn Lượng càng gần thêm một chút, lỗ tai đến gần bên miệng Hàn Lượng, tay cũng thả lỏng không ít.

Nhưng mà làm cho Lục Đỉnh Nguyên không thể tưởng tượng được là, Hàn Lượng tuy rằng không có nửa điểm công phu, gan dạ sáng suốt lại là kinh người, Ngay trong nháy mắt Lục Đỉnh Nguyên đến gần, Hàn Lượng liền cầm lấy hạ thể của y, “ Ngươi có tin hay không ta chỉ cần một bàn tay là có thể…”

Nguyên bản Hàn Lượng muốn nói là: “Ngươi có tin hay không ta chỉ cần một bàn tay là có thể phế đi ngươi”, xuống tay cũng không lưu tình, dùng lực đạo cơ hồ là muốn cắt đứt đối phương, đổi lại là một nam nhân bình thường nhất định sẽ đau đớn sợ hãi không thôi. Nhưng cảm xúc trong tay lại làm cho Hàn Lượng nuốt vào phần sau của câu nói, dừng lại một chút, Hàn Lượng giơ lên nụ cười tà, lời nói ra miệng biến thành, “Ngươi có tin hay không ta chỉ cần một bàn tay là có thể…. Cho ngươi thực thoải mái?”

Người khác có lẽ không nhìn ra có gì khác nhau, nhưng Lục Đỉnh Nguyên cơ hồ dán vào Hàn Lượng cả nửa người rõ ràng cảm nhận được biến hóa của y. Lục Đỉnh Nguyên nghe đến nửa câu sau của hắn, tuy rằng mặt không chút thay đổi, nhưng tai lại lặng lẽ đỏ, hô hấp tuy vẫn bảo trì vững vàng như cũ, nhưng nhịp tim rõ ràng đập nhanh hơn Nhất là bàn tay đang kháp cổ của hắn, đầu ngón tay thế nhưng hơi hơi phát run.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.