Thị Mầu

Chương 8: Bà Gái


Bạn đang đọc Thị Mầu – Chương 8: Bà Gái

Mẹ Nô không phải người làng. Bà vốn là đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi nơi chợ huyện, được lão mõ già nhặt nuôi. Nuôi đến thẳng ba năm sau mới rõ bà là đứa trẻ thần trí không được bình thường, cũng nói đấy nhưng ê a, không rõ nghĩa, cả ngày chỉ biết nhìn chung quanh cười ngây ngốc.

Lão mõ già không vợ, sống lủi thủi trong cái lều nho nhỏ gần bờ sông, không có ai đỡ đần một mình nuôi lớn đứa trẻ, cũng không biết lấy tên gì hay ho liền gọi bà là cái Gái.

Năm bà Gái lên 10, lão mõ bị cảm một trận nặng, lê lết qua được tuần lễ thì bỏ đi, để lại bà Gái một thân một mình. 

Bà Gái ngớ ngẩn, sống cùng lão mõ thiếu ăn thiếu mặc, người gầy đen như que củi, lại trông bẩn thỉu, không ai muốn thay lão nuôi. Một mình bà ở lều nhỏ, ai thương tình thì quẳng đồ đến cho, không thì đi quanh xin ăn, móc cua cáy, đào măng, hái rau dại cũng tạm qua ngày.

Đến một ngày nọ, bụng bà Gái bỗng nhiên lớn phổng, càng lúc càng nhô cao. Dân làng bàn tán, đoán già đoán non cho đến tận lúc bà Gái vỡ chum cũng không nghĩ ra nổi ai là cha đứa bé. Ai mà lại dở tính, thèm thuồng đến nỗi đi cưỡng bức một đứa ngớ ngẩn cơ chứ. Bọn trẻ con đặt vè trêu chọc, người lớn chằm chằm nhìn bụng bà, rắp tâm xem xem cái đứa chui ra từ ấy sẽ giống ai. Mọi mối quan tâm chỉ đến thế, cũng chẳng ban bệ nào đi rỗi hơi phạt vạ một con ngốc vì tội chửa hoang. Muốn nắm là phải nắm cái thằng có tóc.


Đêm mưa gió đầu hạ, sấm sét ran trời, trộn lẫn là tiếng gào khóc như thi gan phát ra từ túp lều nhỏ. Trời vừa sáng, tạnh ráo, mấy bà gần đấy liền rủ nhau tìm đến, nghe phía trong yên ắng trong bụng chắc mẩm bà Gái lẫn đứa trẻ hẳn không thể sống nổi rồi. Thế mà vừa mở cửa, các bà lại sững sờ cả khi thấy bà Gái đang ngồi nép vào xó, đôi tay gầy vụng về ôm ghì đứa trẻ đỏ hỏn, còn nguyên dây rốn, xung quanh cái ụ rơm vốn là chỗ ngủ bê bết máu đã đông đặc cùng nước ối thẫm đen một khoảng. Giữa bề bộn, ẩm mốc, gợn mùi tanh lợm giọng, bà Gái bình thản, dịu dàng khẽ đu đưa đứa trẻ làm người thấy cũng phải một phen hoa mắt, ngỡ thiên tính người mẹ đã đánh thức bà khiến bà khỏi ngốc rồi.

Đến khi bà đưa tay khẽ suỵt kêu mọi người yên lặng không là búp bê gào khóc đấy, đau đầu lắm, mọi người mới vỡ lẽ, thở ra. Đám đàn bà bắt tay vào, người giúp bà cắt dây rốn, vệ sinh cho đứa trẻ, người giúp dọn dẹp cái ổ chuột của bà, người thủ thỉ dạy bà cách chăm con.

Đứa trẻ được vệ sinh, quấn trong mảnh áo cũ, khóc òa òa như lệnh vỡ. Ai cũng gật gù khen đứa trẻ thật có phúc, khỏe mạnh, mỗi điều đầu sinh làm con bà ngốc lớn lên liệu có được bình thường hay không, nghĩ vậy nên không ai vì thương xót mà mong muốn nhận nuôi đứa trẻ ấy thay bà Gái.

Trông mặt đứa trẻ có phần già dặn, cánh mũi nở to, lông mày rậm rạp, cặp mắt đen láy linh động chớp đảo, nhìn rõ nét cũng không đoán ra của vụng trộm của lão nào, mọi người đành buông tha bươi móc, để mặc thằng bé lớn lên bên mẹ, bụng bảo dạ, khéo nó cũng chẳng sống được đến mấy tháng đâu.

Thế mà thằng bé sống sót, giữa cái đói ăn, túng quẫn, ngẩn ngơ, nó như nhánh cây khát sống đâm chồi mạnh mẽ, còn lanh lẹn, đảm việc hơn ối đứa trẻ được ăn mặc, dạy dỗ đầy đủ khác. Lên 3 tuổi thằng bé đã biết chăm sóc lại mẹ, biết kiếm ăn và bảo vệ mẹ khỏi những trận đòn của thiên hạ. Mỗi lần bà Gái dắt nó đi xin ăn, thể nào người ta cũng nể tình cho thêm một hai thứ.

Hôm nó gặp Phú Ông là ở đám giỗ nhà ông Vạn. Nói đến nhà ông ấy, cả làng không ai không kinh thằng Nam. Nó cộc tính, ác có tiếng ở làng, đàn đúm, ăn chơi, cờ bạc, đánh người, chẳng có tật xấu gì không nhiễm.

Bà Gái vốn sống qua ngày nhờ đi xin ăn, vì đầu óc ngẩn ngơ không làm được việc gì khác. Nhưng như đã nói bà ngốc mà khôn, nghe hơi nồi chõ nơi nào có cỗ bà đến đầu tiên, đến mức, người làng thường bảo nhau, bà Gái cầm bát đi kìa, nay nhà ai lại có cỗ rồi.

Sự thể là bà đi xin đám giỗ nhà thằng Nam, hắn ngứa gan, cáu tiết việc mẹ con bà cứ rập rình ngoài ngõ nhà mình, không nói không rằng xông ra đánh bà đến chảy máu mồm. Thằng bé bảo vệ mẹ liền bị tên cục súc đánh văng vào gốc cây nhãn. Nó điên lên lao tới cắn chặt tay thằng Nam, sống chết chịu đòn cũng không nhả ra.

Âu cũng là duyên số, khi ấy, Phú Ông ăn cỗ xong đi ra đã tám phần ngật ngưỡng, tây tây rồi chẳng quản bố con thằng nào chướng mắt đẩy hai đứa ra. Thằng Nam đang làm ăn với Phú Ông, ngại uy nhịn xuống máu điên, vẫn còn vớt vát vả thằng bé một cái bật máu môi mới ôm cánh tay chảy máu đi vào nhà băng bó. Nhìn thằng bé bị đau, vẫn lao đến bên mẹ săn sóc, Phú Ông thấy thương tình, gọi nó đến cho vài xu thuốc thang. Chân đã bước đi rồi, nghĩ thế nào lại quay lại hỏi nó có muốn làm công cho ông không. Tâm vừa động, đường đời rẽ lối, thằng bé quả quyết gật đầu đồng ý. Từ đó nó theo về làm công cho Phú Ông, được ông kêu tên là Nô.


Nhà Phú Ông cách lều bà Gái ở hai khắc đi bộ, Nô đương trai tráng, sức như hổ báo, rảo chân chạy mất có một khắc. Đến nơi, mấy củ khoai được anh đùm cẩn thận trong áo vẫn còn tỏa hơi ấm.

Nô không nén được tủm tỉm cười, tay nhấc liếp cửa sang bên, nhờ ánh trăng sáng đi vào, miệng hồ hởi gọi:

– Mẹ, con về rồi đây.

Ít khi Nô về vào buổi tối nhưng cũng đoán được hẳn giờ này mẹ đang nằm nghỉ rồi, chân hướng giường đi tới, tay sờ soạng tìm người.

– Mẹ, sao thế này? 

Nô gạt ngượng ngùng sang một bên, hai tay xốc thân thể trần trụi của bà Gái dậy. Ra cái cảm giác ban đầu của anh khi chạm phải bà là đúng, bà chẳng mặc chút đồ nào.


Bà Gái rũ như tàu lá héo, nghe giọng nói quen thuộc liền đưa tay túm lấy hai cánh tay Nô, miệng i i khóc.

Nô vỗ lưng bà, cảm xúc như đèn kéo quân lũ lượt choán hết cả đầu óc. Lo sợ lắng xuống là lúc cơn giận ngùn ngụt bốc lên. Anh nín nhịn giúp mẹ mặc lại quần áo bị quăng vương vãi, nhặt củ khoai lăn bên góc giường lại dỗ bà ăn. Tiếng hít mũi nhỏ dần, căn lều yên ắng dậy lên tiếng thở nặng nhọc cùng tiếng nhai khe khẽ.

Bàn tay Nô chống nơi giường nổi gân xanh, khoang mũi nhạy cảm tràn ngập thứ mùi gây nồng kinh tởm như mùi rẻ rách. Không chịu nổi, Nô đứng phắt dậy, dợm chạy ra bên ngoài tìm cái kẻ khốn nạn ấy, giết chết hắn, đào cả mả tổ nhà hắn lên.

Nhưng chưa kịp bước, tay anh đã bị bà Gái túm lấy, đôi con ngươi ướt nước, trong vắt khẩn cầu nhìn anh, dưới ánh trăng cũng như đang run rẩy. Anh sụp xuống ôm lấy chân bà, cõi lòng thảm thiết muốn chết.

– Mẹ ơi…!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.