Thị Mầu

Chương 39: Lại Mặt


Bạn đang đọc Thị Mầu – Chương 39: Lại Mặt

Sáng ngày thứ 4 sau cưới, sắp đầy đủ lễ vật, cả ba người nhà Mầu gồng gánh lên đường về ông lang Tần lại mặt. 

Vẫn là cái chặng đã đi bao bận, vốn ngang ngửa lắt léo, nay có ba người một nhà cùng sóng bước, ví như một cơ thể đến hồi hoàn chỉnh, sức vóc đủ đầy, lại cảm thấy sao mà tênh tênh, thuận đường làm vậy. 

Cánh đồng hai bên thênh thang, xanh mướt, bởi nắng sớm mà dậy lên hương lúa non, len lỏi giữa đậm đặc là hơi bùn. Nước nắng chỉ nhàn nhạt, như thứ vối tươi vừa mấy ủ, còn chưa kịp thôi tròn vị, quyện với làn gió ẩm ướt, ưu ái cho những khách đường xa đã thấm mệt được thưởng trọn cái hương vị sảng khoái, mát mẻ của tiết xuân. 

La đà phía trước, tiếp nối nhau, là những đụn mây cuồn cuộn múi, khiến bầu trời vốn rộng lớn muôn trùng bỗng dưng nom bé hẳn lại, tựa lòng thúng úp xuống với những vòm cong thoai thoải, thiết tưởng chỉ cần dấn tới thêm chút nữa thôi là sẽ chạm được đến miệng vành, nhưng đi mãi đi mãi cũng chỉ có tưng ấy. Té ra tất cả chỉ là cú lừa của trí tưởng tượng phong phú mà thôi. 

– Phải kíp kíp đi mau kẻo mưa đến nơi rồi – Phú Ông nheo mắt nhìn trời, khoát tay ra hiệu thúc giục hai mẹ con.

Các cụ đã dạy, chuồn chuồn bay thấp thì mưa, mà bấy giờ những cánh chuồn chuồn ớt, chuồn chuồn kim, chuồn chuồn ngô… từ bốn phương tám hướng như thể phụ hoạ lời Phú Ông, đang vù vù chao ngang dọc, dấm dử lướt nước mương. Vũ điệu rộn rã, xao động kéo theo cả lũ cào cào, châu chấu khiến chúng cũng hứng khởi đua nhau bật nhảy rào rào.

– Chắc chưa mưa được đâu mình ạ – Cô Hiền ngừng bước chân, gánh trên vai theo quán tính khẽ bập bềnh sau trước, rộn ràng kĩu kịt. Một tay cô giữ mép nón lá ba tầm, tay kia ghìm chặt hơn đầu quang gánh trước, ngó ngang dọc, lại hít một hơi đầy lồng ngực, vẻ mặt như đong đếm – Hãy ẩm lắm, cái kiểu này chắc phải độ đêm nay gió mùa mới về, ta thu xếp chiều về sớm chút là ổn.

Mầu khi ấy còn bận tức cảnh, tụt lại tít đằng sau độ mươi bước, bên hông nghênh nghênh cắp cái thúng nhỏ đỡ thầy mẹ. Cô nhìn những đòng lúa đã trỗ bông, oằn mình trĩu đến quá nửa thân, mắt chơm chớp cảm thán. Thấm thoắt thoi đưa, mới đó đã qua cái ngày gặp Kính Tâm già nửa con trăng. Hôm hội Thượng Nguyên, nhà Mầu bận việc nên chỉ gởi nhà cái Thơ giúp dâng lễ, chứ không kịp dự. Nghe Thơ đi về hào hứng kể hội tổ chức to ra sao, rằng thì là tiểu Kính Tâm trông mới oai phong, lẫm liệt dường nào. Thực hư không biết cặp môi mỏng của cái Thơ đã ngoa sự tình lên đến mấy phần. Chứ với tính cách ấy, Mầu đồ rằng, Kính Tâm có khổ cũng ngậm cả vào lòng, một mực cam chịu, hẳn là sẽ chẳng được như vẻ ngoài phô ra cho mọi người thấy đâu.

Bấy nay Mầu bận điên đảo đã một nhẽ, cơ bản cũng là tránh gặp, mong cho Thị có thời gian mà thoả hiệp với cõi riêng của mình. 

Xem bề ngoài, dù kiếp trước hay kiếp này vẻ ra Mầu vẫn cứ đóng vai ác, nhiễu nhương, chuyên trị đi giày vò người khác. Thực tế thì, do tâm thức được mở mang nhiều, va vấp cũng lắm, kiếp này thật dạ Mầu chỉ mong Kính Tâm có thể nghĩ thoáng hơn, để không phải trải qua cái phận số trời đày kia lần nữa.


Mải móng một mạch lên đến triền đê, ngoảnh đầu nhìn lại, thấy con đường mình vừa đi qua ra là đã dài đến vậy, trông từ trên cao xuống chẳng khác nào cái dải yếm bạc màu, uốn lượn giữa sóng lúa căng mướt, rì rào hai bên. Mầu dấn chân leo tiếp, thầm cảm thán, chả phải cuộc đời mình cũng thế hay sao, lúc bắt đầu đi thấy xa là xa, bị doạ bởi cái viễn cảnh gập ghềnh toàn những hõm trâu, ổ gà rồi bùn sình, nước đọng. Đến khi vượt qua rồi, ngẫm lại, hoá ra nó cũng thường mà thôi, lại có khi còn tiếc giá mình mạnh chân chút nữa chẳng phải đã đến đích sớm hơn, đỡ phí hoài khoảng thời gian lo sợ, lưỡng lự vô ích. Mầu đuổi kịp thầy mẹ, níu tay cô Hiền tíu tít nói cười, hơi thở tạt ngược ra sau ấm cả hai vành tai. Đến nước này chỉ có cố mà bước tiếp, vượt lên đến đỉnh dốc kia là thẳng đường một mạch rồi, không phải mỏi gối chồn chân nữa. 

Đã có hẹn từ đầu, mà chắc xảy ra việc gấp cần đến, ông lang Tần lại khoá cửa đi vắng. Ba người về đến cổng, sau vài tiếng gọi mất hút, chỉ có tiếng chó ư ử, rối rít mừng chủ đáp lại là cứu cánh cho sự trống trải, quạnh quẽ phô bầy bên trong. Cô Hiền chớp nhanh đôi mắt, giấu ánh lạc thần vào cái thở dài khe khẽ, tất tả tay khoá mở cổng, dốt chó, lại cùng thầy Mầu hợp lực mở tung các liếp cửa nhà chính. Mầu trông theo lưng cô, dậy sự thương cảm. Cái hôm Mầu thuyết phục cô, Mầu nói mạnh vậy thôi, chứ cái cảnh gà trống nuôi con, con lại gả xa, có nhà ai khác nhà ai, vẫn là tủi phận lắm. Con gái có hạnh phúc còn được an ủi, bằng không mà cơm hẩm canh thiu lại càng thêm bầm gan đoạn ruột. Nhưng mà con người là thế, sự đời nó thế, đời thầy mẹ mình, đời mình, rồi đời con cháu mình nữa, như con nước luân chuyển mãi, không tránh được.

Trong lúc thầy mẹ bầy đồ đã chuẩn bị sẵn, thắp hương gia tiên, Mầu ra sân nhìn trước ngó sau, chủ động tìm việc làm, dọn dẹp, quét tước khắp chốn. Tự dưng Mầu thổn thức trong dạ. Từ nhỏ tới lớn, biết mấy là thèm thuồng, giờ rốt cục cũng cảm thấy mình có chút nhà ngoại rồi, chổi khua từng nhát, từng nhát, cẩn trọng như đếm.

Nhà đẻ cô Hiền có 3 gốc dừa với lại 2 gốc cau, đều đương lúc quả sai lúc lỉu. Mầu dọn đến sân giếng liền tóm lấy hai tầu dừa khô mà đu, hòng giật nó xuống, ai ngờ chắc quá, giật mãi chẳng xong lại chuốc lấy tàn dừa rụng trúng vào, xốn hết cả mắt.

– Ấy con làm gì thế kia? – Cô Hiền xong việc, chạy ra sân kiếm, đã thấy Mầu đang chúi mặt vào xô nước đầy.

Mầu ngẩng khuôn mặt sũng nước, hai mắt đỏ ngầu, cười toe.

– Con tước tàu dừa bị bụi trúng mắt.

– Ai cha, con tước làm cái gì kia chứ?

– À, con thấy chổi quét sân cùn rồi, trơ cả xương, khua mà nó cứ lật bà lật bật, định nhân lúc rảnh tranh thủ  bện cho ông cái chổi mới mẹ ạ.

– Thật là! – Cô Hiền cảm động, bưng hai bên má Mầu, giúp thấm khô nước trên mặt, xong ngắt đọt trúc cảnh kế sân giếng giúp Mầu khêu mảnh bụi trong mắt – Mẹ chuẩn bị sẵn để đằng chuồng gà rồi, cái này không làm nghề, cũng khó mà bện ra hình ra dạng lắm, con tưởng à.


Mầu le lưỡi, nhún vai, phút chốc khỏi cộm mắt liền bày qua việc khác. 

– Để con đi hái rau giúp ông vậy.

– Thôi thôi! – Cô Hiền kéo tay Mầu giữ lại – Ông ăn bữa nào hái bữa nấy, để uổng mất cả ngon đi. Có muốn uống nước dừa thì để mẹ trẩy cho mà uống.

Mầu ngước nhìn lên ngọn cây dừa cao ngất, nheo mắt trước những hoa nắng rộn rã nhảy nhót trên ấy, cổ họng đang khát khô, tự động nuốt ực liền mấy nhịp.

– Cao thế hái làm sao ạ?

– Sao lại không! – Cô Hiền cười tự tin – Nó còn kém mẹ nửa số tuổi kia đấy, mẹ leo nó từ hồi nhỏ, quen rồi thì chẳng khó chút nào, đứng mà xem nhé – Nói rồi cài rựa bên hông, dắt cho gọn tà váy, ôm thân cây nhún người du lên, vững vàng trèo từng nấc.

Mầu lấy tay làm vành che nắng, rướn cổ trông theo, đến hồi cô Hiền bảo tránh cho cô thẩy dừa xuống mới choáng váng lùi lại. Nhìn cô đang vắt vẻo trên gần ngọn cây, mà hoa cả mắt. 

Cô Hiền chặt xong một buồng dừa còn nhân tiện đạp cho mấy tàu dừa khô rơi xuống.

Phú ông bị đánh động bởi tiếng thình thịch đằng vườn cũng chạy ra xem, mắt tròn mắt dẹt nhìn cô vợ mới cưới. Giờ mới biết cô còn có cả mặt này.


Cô Hiền xong việc tụt xuống, ba người thu dọn chiến lợi phẩm, bổ dừa lấy nước uống, lại cùng nhau nấu cơm đợi ông lang Tần về, vui vẻ ríu rít như tổ chim non.

– Con chào ông, ông mấy về ạ! – Mầu đang gầy ấm nước mới, thấy bóng áo the lướt qua liền bật dậy chạy ra cửa.

Ông lang Tần bộ dáng tươm tất thật nhưng vẻ mặt thì khác hẳn mọi khi, thiếu đi vẻ uy nghiêm, ánh mắt lại thêm phần sóng sánh, nhao nhác, khẽ gật đầu với Mầu “cháu sang đấy à” trong khi chân vẫn dấn về phía trước.

– Thầy ạ, thầy về rồi! – Cô Hiền lao tới, mặt ửng hồng, nước mắt cũng ngập vành, tư thái bớt hẳn vẻ xa cách thứ bậc so với trước. Thầy con nhìn nhau rưng rưng, cô Hiền nhoẻn cười phá vỡ thế trận đông cứng, vịn tay dìu cha mình đi vào.

Mầu nhìn cảnh ấy thốt nhiên mắt xộc hơi cay.

– Thầy ạ, con đưa nhà con về tứ hỷ – Phú Ông như cậu rể mới vào đời, khom mình đứng chầu ở cửa chính, đổi khách làm chủ vội vàng đỡ tay cha vợ dìu đến bàn nước.

– Anh sang đấy ạ, đi có lâu không? – Ông lang Tần yên vị liền khách khí hỏi.

– Nhà con xin thầy thứ lỗi, đường cũng có xa xôi gì cho cam, mà mấy nay vợ chồng con cái nhà con cũng việc này việc kia nên về trễ.

– Không sao, vẫn phải phép, anh không phải khách sáo quá – Nói xong ông lang liếc mắt về phía ban thờ gật gù hài lòng – Đã kịp dâng hương các cụ rồi hở!

– Dạ nhà con chuẩn bị hết đằng nhà rồi – Phú Ông khoan thai chiêu chén chè mời cha vợ – Đến lúc về chỉ dâng lên các cụ là xong ạ.

– Ừ phải, nhà nhiều việc, thắp hương nhanh rồi về – Ông lang hớp hụm chè, chậm chạp vuốt theo.


– Ấy chết! – Phú Ông khẽ liếc vợ đang chăm chú nghe nơi góc giường, giọng càng thêm kính cẩn – Thầy cho vợ chồng con cái chúng con tá túc bữa cơm, đợi các cụ thụ lộc xong cùng dùng một thể ạ, đến chiều muộn thầy đuổi bọn con mới xin phép được đi.

– Ai dám đuổi! – Ông lang Tần như trút được tảng đá nặng, thơ thới cười nói, xong nhận trầu từ tay con gái têm, từ tốn nhai, tiếp chuyện chính sự với Phú Ông một lúc.

– Con cháu nó làm gì trong bếp mà lâu vậy? Bảo nó lên ngồi ăn kẹo, uống nước.

– Ông cứ kệ nó – Phú Ông xua tay – Nó đang đun hộ con ấm nước thôi. Nói thật với thầy chứ con là không có chiều chuộng gì đâu, việc gì cũng biết làm hết đấy ạ. Vợ con về nhà cũng không phải vất vả gì, hai mẹ con yêu thương, săn sóc nhau lắm…

Đang nói dở Phú Ông đã thấy vợ dắt tay con gái tiến vào, được cha mở lời là cô tranh thủ đi gọi Mầu ngay.

– Ông ạ! – Mầu tự dưng thấy khớp, lòng bàn tay đang bấu lấy nhau đổ cả mồ hôi. Ký ức cái buổi đầu gặp ông lang như sóng đánh xô tới, làm Mầu thẹn muốn chết, ai bảo cô đanh đá làm vậy, giờ thanh danh trước ông hỏng hết cả rồi.

– Con vào đây! – Giọng ông lang ngọt như mía lùi khiến ánh mắt len lét của Mầu thoắt đổi rạng rỡ. Mầu nhoẻn cười, sà lại gần, nhận cái kẹo lạc từ tay ông lang, đáp lại ngọt chẳng kém.

– Con cảm ơn ông ngoại!

Lại là cái cảm giác giật mình đã từng trải qua, cô Hiền khẽ quay đi chấm giọt lệ, miệng bậm chặt dằn cảm xúc xuống. Phú ông cũng xốn xang con mắt nhìn con gái mình. Từ nhỏ con bé thèm có mẹ, còn thèm cả ông bà ngoại, luôn ghen tỵ vì chẳng có thân thích nào bên cạnh đặng yêu chiều như con cái Thơ nhà hàng xóm. Giờ vội vã gọi vậy, hẳn là cũng đã muốn lắm.

– Cháu ngoan của ông! – Ông lang Tần cười ha hả, nắm đôi tay non mềm của Mầu mà vỗ vỗ, cảm giác thành tựu còn hơn được con gái con rể quan tâm về thăm. Trong đôi tay đầy nốt đồi mồi của ông là một đôi tay khác non nớt, mềm mại, nhưng ẩn chứa sức trẻ phơi phới, nói được làm được. Đón nhận con gái ông, hiểu thấu con gái ông, lại bao dung con ông đến thế. 

Nước đi này, ông đi thật chẳng sai. Tuy ông đã phải nhận thua, nhưng là thua trong tròn vẹn. Lúc trăm tuổi, ông có thể gặp lại vợ mình mà ngẩng cao đầu rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.