Bạn đang đọc Thị Lang Đại Nhân Đừng Chạy – Chương 17: Nhi Tử Muốn Có Đệ Đệ
Ninh Sơ Nhị vẫn luôn cảm thấy, mình không phải là một người xứng chức mẫu thân.
Vào lúc hài tử cần tình thương của nương nhất, nàng lại không thể ở bên cạnh.
Cho nên khi Phì Phì yêu cầu: “Nương, người cười một cái đi.” Hoặc là “Nương, người khóc một cái đi”, nàng đều sẽ tận lực phối hợp.
Liên Thập Cửu giáo dục hài tử rất tốt, Liên Tiểu Thú lớn hơn một chút, đã có thể nãi thanh nãi khí đọc Tam Tự Kinh cho nàng nghe.
Ngoài ra, Liên đại nhân còn dạy Phì Phì cách hưởng thụ cuộc sống.
Mỗi khi thấy hai phụ tử dựa nghiêng người vào giường nhỏ, thưởng thức Quân Sơn ngân châm, cảnh tượng thổi mạnh chén trà, nàng luôn có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt cảm giác.
Liên Thập Cửu không thể nghi ngờ là người ngậm muỗng vàng lớn lên, lộc đỉnh lư hương, bánh hương lan, kiểu bắt chéo chân diễn xuất công tử ca kia, Liên Tiểu Thú học được mười phần.
Cho dù nàng mập mờ đề nghị, nghèo dưỡng nhi tử phú dưỡng nữ*, nhưng vẻ mặt của cha hắn, hài tử là của ta, ta nguyện ý nuông chiều hắn, ngươi có thể làm gì với nó?
*: nghèo nuôi con trai, giàu nuôi con gái.
Vào ngày nắng đầu tiên sau trận tuyết mùa đông, Ninh Sơ Nhị bỏ bê công việc.
Bởi vì nàng đã đáp ứng Phì Phì, muốn cùng cha hắn cùng nhau dẫn theo hắn đến Nhữ Dương Xuân Thủy ăn cơm.
Tửu lâu này, là tửu lâu lớn nhất kinh thành, đầu bếp trong lâu làm ra đồ ăn Nhữ Dương chính hiệu.
Ngày thường quan viên trong triều đến cũng không ít, Ninh Sơ Nhị tuy có chút lo lắng, nhưng không khỏi nhìn thấy ánh mắt kỳ mong của tiểu gia hỏa.
“Nương, tiểu hài tử cách vách có thể cùng cha mẹ cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm, Tiểu Thú cũng muốn như vậy.”
Nhìn bộ dáng thật cẩn thận Phì Phì, khiến Ninh Sơ Nhị rất đau lòng.
Dưới tình huống này mà còn có thể nói ra lời cự tuyệt, nàng có cảm giác mình đặc biệt không phải người.
Lụa mỏng che mặt, váy lụa trên thân, một câu “Nương, người thật là đẹp mắt.” Lời nói khiến Ninh gia tiểu nhị cả người đều choáng váng.
Tiểu Xuân nhìn bộ dáng không có tiền đồ này của nàng, không chút khách khí nói.
“Lần trước ~ lúc bà vú mua đường hồ lô cho tiểu thiếu gia, hắn cũng ~ nói như vậy.”
Nhưng Ninh Sơ Nhị chính là cảm thấy toàn thân như bị bỏng.
Quan hệ giữa Ninh Sơ Nhị với Liên Thập Cửu, vẫn như cũ duy trì khoảng cách không xa không gần, đặc biệt sau khi Ninh Sơ Nhị nhìn thấy cái chăn gấm trên giường kia, càng thêm trầm mặc ít lời.
Nếu hắn có “người mới”…
Khi Phì Phì đưa ra yêu cầu muốn cùng nhau ra ngoài ăn cơm, hai người đều có chút xấu hổ.
Chỉ là ngại với hài tử, cũng không nói nhiều.
Đối với việc này, hai người dường như có cùng suy nghĩ, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Đó chính là, trước mặt hài tử, làm một đôi cha nương bình thường.
Trong nhã gian lầu ba Nhữ Dương Xuân Thủy.
“Nương, điểm tâm ăn rất ngon.”
Liên Tiểu Thú cắn miệng chén, mắt to nhìn chằm chằm bánh gạo nếp trái cây trên bàn.
“Nhưng con đã ăn quá nhiều rồi, nếu ăn nữa bụng sẽ trở nên rất lớn, không ăn được những thứ khác.”
Điểm tâm ở Nhữ Dương Xuân Thủy làm cực kỳ tinh xảo, vị thơm ngọt, trước khi dùng cơm sẽ chuẩn bị một đĩa điểm tâm ngọt, nhưng tiểu hài tử ăn nhiều không dễ tiêu hóa.
Ninh Sơ Nhị tuy là từ mẫu, nhưng không thể cái gì cũng chiều theo hài tử.
“Vì sao cha có thể ăn?”
Tiểu gia hỏa bĩu môi, đáng thương hề hề chỉ vào chính mỗ đại nhân đang ăn đồ ngọt.
“…!Cha con cũng sẽ không ăn nữa.”
Ninh Sơ Nhị bất mãn trừng mắt nhìn Liên Thập Cửu.
Tốt xấu cũng nên làm tấm gương cho hài tử đi.
Nhưng mà Liên đại nhân lại vẫn như cũ thong thả ung dung ăn đồ ăn của chính mình.
Mấy ngày nay vì chiếu cố Phì Phì, nàng đến cơm cũng không làm tốt, ngay cả đối với hắn cũng không có sắc mặt tốt.
Buổi tối hôm qua, trực tiếp bưng bát mì lên, vẻ mặt không kiên nhẫn nói với hắn: Mau ăn đi, Phì Phì còn đang đợi ta kể chuyện xưa đấy.
Liên đại nhân tự hỏi đã bao lâu không được ăn món mình thích như vậy.
Lười biếng duỗi tay, lại gắp thêm một miếng bánh đặt vào trong miệng.
“Nương, người không thể chỉ đối tốt với cha.
Tiểu Thú muốn ăn thì người không cho ăn, cha ăn thì người lại đồng ý.”
Nàng đây là không có cách nào ngăn hắn…!!
Ninh Sơ Nhị nhìn bộ dáng ủy khuất của nhi tử mình, thật sự không có biện pháp, đơn giản cầm chiếc đũa ăn hết mấy miếng điểm tâm còn sót lại.
Bây giờ phụ tử hai người, ai cũng không cần tranh.
Nơi nào biết được.
“Nương, không phải nói ăn điểm tâm nhiều bụng sẽ biến thành lớn sao? Bụng nương của tiểu hài tử cách vách cũng lớn, hắn nói chỗ đó có muội muội hắn.
Bụng nương cũng có thể thêm muội muội hay không?”
Liên Tiểu Thú nói xong, còn ghé vào bụng Ninh Sơ Nhị nghe.
“Nhưng là nhi tử muốn có một đệ đệ, nương sinh một đệ đệ đi.”
Đệ đệ…!Nàng thật sinh không nổi.
Thứ này, không phải nương nào cũng sinh ra được.
Ninh gia tiểu nhị xoa cái trán đau nhức, cảm thấy lừa hài tử chuyện này, so với lừa người lớn còn tốn nhiều đầu óc hơn.
Trong lòng sốt ruột, nàng đành phải nhìn về phía Liên Thập Cửu cầu cứu, lại thấy Liên Tiểu Gia không biết đã buông đũa từ khi nào, cũng rất có hứng thú nhìn nàng.
Còn có loại người cha thích xem náo nhiệt không chê lớn chuyện này sao?
Bầu không khí vi diệu này vẫn tiếp tục đến khi tiểu nhị trong lâu đẩy cửa ra mang đồ ăn lên.
Món xào tinh xảo, cùng với một chén canh long nhãn hạt sen thơm phức, cuối cùng lôi được Ninh Sơ Nhị ra khỏi “nước sôi lửa bỏng”.
Trong lúc đó, Liên Tiểu Thú muốn ăn cá, nàng liền giúp gỡ xương cá.
Không nghĩ đến, Liên Thập Cửu cũng yên lặng đưa cái bát qua.
Ninh Sơ Nhị buồn cười nhìn hắn, hắn lại ho nhẹ một tiếng quay đầu.
“Gia, Trương Tư Trung Trương đại nhân muốn thỉnh ngài sang phòng cách vách uống một ly.”
Chính lúc đang ăn ngon, Chiêu Tài cách mành nói.
Ninh Sơ Nhị thấy Liên Thập Cửu nghiêm túc hạ mi.
Hắn là người cực kỳ không thích xã giao, nhưng làm quan trong triều, vẫn luôn phải bận tâm đến các mối quan hệ.
Trương Tư Trung này là phụ tá của hữu tướng Tiết Chính, dù thế nào cũng không thể bỏ qua mặt mũi của thừa tướng đại nhân.
“Ta đi một chút sẽ về, hai người ăn trước.”
Lưu lại những lời này, Liên Thập Cửu liền tự đi.
Giống như những cuộc xã giao thường lệ, ôn nhuận vỗ vỗ bả vai nàng.
Chuyện này tựa hồ đã trở thành một thói quen, Ninh Sơ Nhị thuận theo gật đầu.
“Uống ít chút.”
Đổi lại Liên Tiểu Thú làm mặt quỷ cười trộm.
“Nương, người với cha cảm tình thật tốt.”
Không giống Vương đại nhân cách vách, luôn ôm nữ tử khác, đối với Vương phu nhân vênh mặt hất hàm sai khiến.
Ninh Sơ Nhị không biết nên giải thích như thế nào, chỉ là cười mỉm gắp một gắp đồ ăn đút cho hài tử.
Liên Thập Cửu không thích thứ trong chén, nhưng tửu lượng lại không kém.
Sau khi trở về, trên người không ngoài ý muốn dính đầy mùi rượu, là có chút uống nhiều.
Khi xe ngựa đến Liên phủ, Liên Tiểu Thú đã ngủ rồi.
Ninh Sơ Nhị sắp xếp cho hài tử, sau đó liền trở về nội thất.
Mới vừa mở cửa ra, đã ngửi thấy mùi hoa đào nồng đậm.
Liên Thập Cửu thần sắc mệt mỏi nằm trên giường La Hán, canh giải rượu trên bàn cũng chưa động vào.
Ninh Sơ Nhị sờ vào mép bát, đã nguội rồi.
“Ta đi nấu bát khác cho chàng.”
Nàng duỗi tay đi, lại bị hắn nắm lấy.
“Chờ một lúc nữa là tốt rồi.”
Có thể là bởi vì uống rượu, lòng bàn tay Liên Thập Cửu nóng đến kinh người.
Ninh Sơ Nhị nhìn ngón tay bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay, không biết như thế nào, lại nghĩ đến cái chăn gấm trên giường kia.
Nàng mỗi ngày đều đến Liên phủ, nhưng chưa từng thấy nữ tử trẻ tuổi nào qua lại, cũng không biết, có phải ban đêm mới đến hay không.
“Hài tử nghỉ ở trong phòng nàng, nằm dưới cái chăn của nàng.”
“Ân.”
Hắn nhắm hai mắt lên tiếng, tay lại không buông ra.
Ninh Sơ Nhị nhìn bộ dáng tản mạn của hắn, không hiểu sao có chút tức giận, ma xui quỷ khiến nói một câu.
“Chàng buổi tối cũng nghỉ ở chỗ đó đi?”
“Phải.”
“Hài tử ở chỗ kia, có thể bất tiện hay không, nếu không ta trực tiếp…”
“Nàng muốn hỏi cái gì?”
Liên Thập Cửu đột nhiên mở mắt ra, khóe môi nhếch lên ý cười nhàn nhạt.
“Là muốn biết cái chăn là cho ai dùng, hay là, ta có nữ nhân hay không?”.