Đọc truyện Thị Huyết Vương Gia Ôn Nhu Độc Sủng Vương Phi Lạnh Lùng – Chương 47: Đã đâu vào đấy!
Ngày hôm sau Lãnh Hàn đã nhận được thông tin về người đứng sau màn thuê người của hắn ám sát Nhiễm Tịch. Cầm sắp giấy trên tay, trên giấy ghi rõ thân phận cũng những thông tin khác một cách rõ ràng, trong phòng sát khí khiến người nổi cả da gà.
Sát Nhất đứng bên cạnh cung kính không dám thở mạnh, lần đầu tiên hắn thấy chủ tử đáng sợ nhưng vậy, không cần nghĩ chắc chắn là có liên quan đến vương phi, Nhất Sát âm thầm lau mồ hôi lạnh chờ đợi mệnh lệnh của hắn.
“Bảo Lục Sát làm theo cách hắn thích nhưng phải khiến ả sống không bằng chết. Ngươi li đi “Lãnh Hàn lạnh giọng ra lệnh.
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Nhất Sát cung kính, ngầm niệm phật cho kẻ sắp hi sinh, Lục Sát là một trong Cửu Sát đứng đầu của Điện thủ đoạn tra tấn kinh khủng tàn ác, hiếm khi chủ tử cho Lục Sát ra tay vì một khi Lục Sát ra tay thì kẻ đó quả thật là hận khi mình được sinh ra trên đời này, muốn sống không được muốn chết cũng không xong.
Kỳ vương phủ
Tiếng chim ríu rít ngoài cửa sổ, ánh nắng ngã vàng đến trên cơ thể trần như nhộng của Lâm Nhu Nhi ánh mắt khẽ rung động mở ra đôi con ngươi đen lánh, ánh mắt mờ mịt bỗng ký ức từ tối hôm qua tràn về Lâm Nhu Nhi bật dậy khỏi giường nhìn xuống cơ thể của mình vết hôn đâu đâu cũng có vết đỏ hồng bầm tím khắp người, thân thể bị chà đạp đau đớn, trong mắt Lâm Nhu Nhi đầy tủi nhục cùng uất hận, nàng ta chưa bao giờ bị ủy khuất như bây giờ, lết toàn thân đau đớn khắp người xuống giường gọi nha hoàn tiến vào giúp nàng ta tắm rữa, thay xong y phục, nàng ta ngồi trước bàn trang điểm nhìn khuôn mặt mình trong gương nàng ta ngỡ ngàng.
Đôi mắt sưng đỏ sắc mặt tiều tụy, dù là mặc y phục mùa đông dày mịt cũng không thể che đậy vết hôn trên cổ, nha hoàn thân cận lo lắng hỏi thăm:”Trắc phi, người không sao chứ?”
“Làm việc của ngươi đi.” giọng nói tuy giận dữ nhưng lại không có khí thế có lẽ do đêm qua quá nhiệt tình hoặc có thể do nàng ta vẫn còn thất thần nhìn mặt mình trước gương.
Lớp trang điểm dày để che đi sắc mặt tiều tụy của nàng ta, khi trang điểm xong có một nha hoàn chạy vào bẩm báo:”Trắc phi trong hoàng cung cử nha hoàn tới báo Lâm Quý Phi cho gọi người vào cung.”
“Đã biết, ngươi lui xuống báo với nàng ta, đợi ta một lát sẽ ra ngay!” không biết tại sao trong lòng nàng có dự cảm không lành.
Hoàng cung.
Lãnh Hàn cùng Nhiễm Tịch nhận được lệnh Hoàng Nghiêm triệu hai người bọn họ tiến cung không biết vì chuyện gì, trên xe ngựa Nhiễm Tịch cứ thắc mắc mãi bình thường nàng không thân thiết gì với Hoàng thượng nếu ngài triệu Lãnh Hàn thì không có gì lạ, nhưng tại sao lại kêu luôn nàng.
Nhiễm Tịch nghiên đầu nhìn sang người bên cạnh tò mò hỏi:””Hàn, chàng có biết vì sao hoàng thượng triệu kiến chúng ta không?”
Lãnh Hàn sủng nịch nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng trong lòng sắp không kiềm được muốn hóa sói, đành nhẫn nhịn giọng nói trầm thấp vang lên bên tai nàng:” Có lẽ vì hôn sự của chúng ta đi.”
Nàng kinh ngạc thốt lên:” Không phải chứ! Chuyện này không phải nên bàn với phụ mẫu sao?” đừng trách nàng có phản ứng như vậy, vì chuyện hôn phối bình thường là do phụ mẫu bàn bạc ngày thành hôn rồi chuẩn bị này nọ làm gì tới phiên nàng.
Lãnh Hàn nhìn nàng biểu lộ ra khuôn mặt kinh ngạc lại đáng yêu chết người:”Chắc Hoàng tẩu muốn gặp nàng.”
Hoàng hậu muốn gặp nàng?
Không phải chứ?
“Hoàng tẩu sẽ không hại nàng.” Lãnh Hàn cũng không nói nhiều chỉ có mấy câu của hắn nàng cũng hiểu ý bên trong.
Đến hoàng cung Lãnh Hàn đỡ nàng xuống xe, bàn tay hai người cũng không buông ra giữa thanh niên bạch nhật dưới ánh mắt của thái giám, cung nữ và cảnh vệ trong cung mười ngón tay họ đan vào nhau xem như chốn không người tình tứ đi thẳng vào cung nơi có tổng quản thái gíam chờ sẵn.
Không hổ là thái giám tâm phúc bên cạnh hoàng thượng nhìn thấy cảnh hai người âu yếm cũng không chớp mắt lấy một cái:”Vương gia, vương phi mời đi lối này, hoàng thương đang ở bên trong chờ.”
Lãnh Hàn nghe thấy hai từ “Vương phi ” thì trong lòng vui sướng, nên hôm nay quyết không làm khó dễ hoàng huynh hắn.
Còn về phía Nhiễm Tịch da mặt nàng vẫn còn mỏng không dày bằng Lãnh Hàn nên nghe được công công tổng quản kêu như vậy nàng vẫn hơi ngại ngùng, tai nàng đỏ lên.
Tổng quản thái giám Tiểu lý tử cất giọng gọi vào bên trong:” Bẩm hoàng thương vương gia cùng vương phi tới.”
Giọng nói uy nghiêm vang lên sau cánh cửa:” Cho họ vào.”
Tiểu lý tử cung kính:” Vương gia, vương phi, mời.”
Hoàng Nghiêm bận bịu phê duyệt đóng tấu chương chất đầy trên bàn, khuôn mặt uy nghiêm, chân mài đen rậm rạp nhíu chặt, thấy bọn họ tiến vào Hoàng Nghiêm đặt xuống tấu cương đang dang dở ngước mắt lên nhìn hai người, cười nhẹ.
“Tham kiến hoàng huynh ( tham kiến hoàng thượng) ” Lãnh Hàn chấp tay cúi người, Nhiễm Tịch thi lễ đoan trang.
“Chậc chậc, quả là trời sinh một cặp nga ~” Hoàng Nghiêm khỏi khỏi tặc lưỡi lắc đầu cảm thán, tên đệ đệ này tại sao số lại tốt như vậy.
“Hôm nay ta triệu hai người vào đây có việc quan trọng cần bàn.” Hoàng /nghiêm vò thẳng vấn đề không dòng do.
“Chuyện gì?” Lãnh Hàn không nhanh không chậm hỏi.
“Chuyện hôn sự của hai người bọn đệ đến đâu rồi?” Hoàng Nghiêm cười cười hỏi
Lãnh Hàn không do dự nói: “Đã đâu vào đấy.” bên ngoài vẫn thờ ơ đáp nhưng trong ánh mắt lại mang một chút ấm áp
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hôn sự? À đúng rồi nhưng không phải vẫn còn hai tuần sao? Đã đâu vào đấy?
Nhiễm Tịch thật sự mờ mịt, không phải Nhiễm Tịch không muốn nhanh chóng gã cho Lãnh Hàn mà tại tân nương như nàng rất rãnh rỗi có chuyện gì liên quan đến hôn sự mẫu thân điều nói tự bà làm không cho phép nàng xen vào, nàng chỉ cần ngoan ngoãn làm tân nương là được.
Lãnh Hàn quan sát nàng nảy giờ thấy vẻ mặt đó của nàng không khỏi buồn cười.
Hoàng Nghiêm giật bắn mình trợn to mắt, cái tên đệ đệ này trước mặt hắn mà lại ân ái như vậy đập vô mặt hắn cả tấn cẩu lương* ngược mắt với tim quá đi mất, phải tìm Ngọc nhi an ủi tâm hồn tổn thương của hắn mới được.Hoàng Nghiêm nói là làm, đứng dậy khỏi ghế nói với Lãnh Hàn một tiếng cả đoàn người Hoàng Nghiêm, Lãnh Hàn cùng đi đến chỗ hoàng hậu.
*Cẩu lương: Thức ăn cho cẩu = ví như chó độc thân, FA ( như ta TTvTT)