Đọc truyện Thị Huyết Vương Gia Ôn Nhu Độc Sủng Vương Phi Lạnh Lùng – Chương 12: Ấm ấp
Lãnh Hàn đi rồi nàng vẫn còn cuộn mình trong chăn nhắm mắt chứ không ngủ, trong chăn nàng ngửi được mùi long tiên hương nhàn nhạt của ai kia. Trong đầu lại nghĩ đến những câu hứa hẹn của hắn hồi đêm qua, khuôn mặt nàng hiện lên nhàn nhạt nhu hòa.
Nàng tin hắn, nàng cũng không ngờ đêm qua nàng ngủ rất ngon, trên người hắn dường như có gì đó làm nàng cảm thấy rất an toàn, muốn dựa vào hắn nhiều hơn.
Chỉ biết hắn vài ngày thôi mà lại khiến nàng tin tưởng hắn như vậy, ở bên hắn khiến nàng trở nên yếu đuối muốn dựa dẫm vào hắn. Cảm giác này nhưng là nàng thích.
Trong chăn ấm áp còn mang theo mùi hương của hắn bất giác nàng ngủ thiếp đi.
Mặt trời ló dạng chiếu những ánh nắng ban mai xuống khuôn mặt nàng, nàng nhíu mi cho thấy sự bất mãn, hai hàng lông mi run run từ từ mở ra đôi con ngươi long lanh trong suốt. Nàng ngồi dậy, hai tay dụi mắt nhìn đến trên bàn ghế có thân ảnh nam nhân cao to, trường bào màu đen, tóc được chải ngây ngắn ra sau đầu, khuôn mặt tà mị, đôi mắt cong cong, môi khẽ nhếch nhìn nàng,trên tay hắn còn cầm một quyển sách, tư thế ngây ngắn.
Hắn lầm triều về thấy tiểu thiên hạ còn đang ôm chăn ấm ngủ rất ngon, hắn không nỡ gọi nàng dậy, trên tay cầm sách im lặng xem. Nghe thấy trên giường tiếng động khẽ hắn ngước lên không ngờ lại thấy được bộ dạng đáng yêu của nàng. Buông sách đứng dậy đi đến chỗ nàng ngồi xuống “Tỉnh, đi rửa mặt chúng ta dùng bữa sáng ” giọng nói nam tính phả vào tai nàng hắn nhje nhàng ôn nhu.
Nhiễm Tịch gật gật đầu mỉm cười nhìn hắn, dưới ánh nắng nhìn nàng như đang tỏa sáng trong lớp hào quang lóng lánh vậy. Không nhịn được hắn nhẹ hôn lên má nàng.
Nàng đỏ mặt trừng mắt với hắn, nhanh chân đứng dậy đến chậu nước đã được chuẩn bị sẵn rữa mặt, hắn mỉm cười nhẹ nhàng đến bên cạnh nàng cầm lên khăn lao mặt cho nàng, động tác của hắn nhẹ nhàng lướt trên mặt nàng, nàng mặc cho hắn hầu hạ.
Thay y phục hắn cũng giúp nàng thay, nàng chỉ việc phối hợp với hắn, khẽ khép mắt lại hưởng thụ. Sau lại không hưởng thụ cho được mỹ nam xinh đẹp nhất nước đang hầu hạ nàng a. Hơn nữa lại là một vương gia dưới một người trên vạn người nga.Còn là nam nhân của nàng đâu. Khẽ mỉm cười ngọt ngào, như vậy thật tốt.
Hắn chỉnh lại y phục của nàng cho ngay ngắn rồi ngước đầu lên thấy nàng mỉm cười ngọt ngào nhìn hắn, bất giác hắn cũng mỉm cười ấn xuống trán nàng một nụ hôn xong rồi lôi nàng đến bàn trang điểm để nàng ngồi xuống cầm lấy chiếc lược trên bàn bắt đầu chải tóc cho nàng.Nàng yên lặng nhìn hắn qua gương khuôn mặt hắn nhu hòa.
Hắn mềm nhẹ cầm lấy mái tóc dài như thác của nàng nhẹ nhàng chải, một lát sau một kiểu tóc xinh đẹp hiện ra trước mắt. Nàng mở to mắt ra nhìn “Chàng thật khéo” nàng không ngờ hắn khéo tay như vậy, xoay qua nhìn hắn ánh mắt đâm chiêu “thành thật khai báo, chàng đã chải tóc cho ai rồi?” nếu hắn dám nói chải cho nữ nhân khác ngoài nàng thì nàng sẽ đi tìm nữ nhân đó cắt tóc ả rồi uy hiếp ả tránh xa nam nhân của nàng.Hắn thấy đôi mắt mắt toát lên ngọn lửa cũng phì cười thành tiếng, Nhị Sát bên ngoài cũng trố mắt nhìn trong phòng rồi, vương gia vừa cười… thật thật sự vừa cười, hắn phải nói với đám lão Sát chuyện động trời này.
“Nàng nghĩ lung tung gì đâu? Ta tự học, thế nào nhìn được chứ?” Hắn nói với vẻ mặt tràn đầy tự tin. Nàng nhìn hắn khuôn mặt tà mị khi cười lại càng xinh đẹp. Sắc đẹp của hắn thật là hại nước hại dân mà, cũng hại cả tim nàng.
Thấy nàng mê đắm nhìn hắn, hắn rất hài lòng. Lại xoay người nàng cầm lên cây cọ, cọ mãi giúp nàng, sao đó nhẹ nhàng tô son cho nàng, màu son không qua đậm nhẹ đủ tôn lên làn da trắng nõn xinh đẹp phối hợp cùng bạch y tôn lên dáng người yểu điệu thướt tha của nàng cùng đường cong cơ thể nàng khiến nàng càng động lòng xinh đẹp.
Hắn nhìn mà không kiềm chế được cúi xuống hôn thật sâu chiếm giữ nàng, chỉ hận có thể đem nàng nuốt vào bụng, giấu tại bên mình không cho ai nhìn ngó.
Hắn không dám hôn quá sâu sợ cơ thể khổng kiềm chế được vặt nàng ra giường mà ăn nàng, hắn không muốn làm nàng sợ, kiềm chế cảm xúc đang dâng trào dưới bụng dưới hắn buông nàng ra thở hổn hển nhìn khuôn mặt đỏ gắt của nàng.
Nàng cảm nhận được có cái gì đó cọ vào eo nàng cứng cứng tay hắn càng ôm chặt nàng càng làm nàng áp sát vào vật đó hơn mặt nàng càng đỏ bắt đầu giãy giụa như mãi không được” Chàng lưu manh” giọng nàng như muỗi kêu nhưng hắn vẫn nghe được hắn mỉm cười không một chút xấu hổ khàn khàn lên tiếng ” Cho ta ôm một lát đừng động “. Nàng nghe lời không dám giãy giụa đứng im một chỗ.
Một lát sau hắn buông nàng ra nhìn thẳng vào mắt nàng, mặt nàng giờ đỏ gắt không dám nhìn người , nhìn tiểu thiên hạ trong lòng hắn mỉm cười hôm nay hắn cười nhiều nhất trong hai mươi ba năm sống trên đời cũng chỉ có nàng khiến hắn cười nhiều như vậy. Hắn thật may mắn khi gặp nàng.
“Vương gia ” Bên ngoài Nhị Sát khẽ gọi.
“Vào đi ” dứt lời, bên ngoài mở cửa vào đến là một hắc y trên tay cầm một khây đồ ăn để xuống bàn. Nhị Sát không dám nhìn loạn không thì hắn sẽ bị móc mắt mất. Bỏ xuống khây đồ ăn Nhị Sát nhanh chân lui ra đóng của phòng lại.
Lãnh Hàn kéo tay Nhiễm Tịch đến ngồi một bên ghế xới cơm đưa đến trước mặt nàng, nhìn đóng đồ ăn trên bàn bây giờ nàng mới bắt đầu đói. nhanh chóng cầm đũa gắp đồ ăn đưa vào trong miệng. Nhìn nàng ăn hai má phình phình trong rất dễ thương. Hắn gắp đồ ăn cho nàng, nàng cũng gắp cho hắn, không khí ấm áp trong phòng càng ngày càng lan tỏa Tịch Uyển.