Đọc truyện Thi Đại Học Toàn Cầu – Chương 73: Ghi Chép Phạm Quy
THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU
Quyển IV: Đừng nhắm mắt với tôi
Chương 73: GHI CHÉP PHẠM QUY
Tác giả: Mộc Tô Lý
Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) – Ngẩn
(◐‿◑)
Có thể thấy, phòng thi này là càng vô càng xảy ra bug.
Ngay lúc cảnh vật và con người cùng hoà một bản hoà tấu lặng thinh, thế mà lại có ngoại lệ giống nhau phết….
Chính là ngọn lửa lớn dị thường mãnh liệt nọ.
Du Hoặc tựa như suy tư gì đó mà nhìn qua nơi ấy.
Bụi bay mù mịt, tầm nhìn dần trở nên hạn hẹp.
Những con người vừa nãy còn đang sống sờ sờ thế mà dần chìm trong sương khói mờ nhân ảnh, cuối cùng bị màn sương đượm màu than chì nuốt chửng.
Chuyện này thật dễ dàng để lại cho con người ta một cảm giác mất mát lớn lao.
Bởi vì luôn có những chuyện bất ngờ ập đến như vậy, mà chúng còn vô cùng chân thật nữa.
Dường như đã có một ngôi trường toạ lạc ở đây, có một bà cô nghiêm khắc thích mặc váy, có mấy giáo viên giấc ngủ chẳng đủ đầy, một thằng nhóc tròn tròn ú ú, một đám quỷ thi nhau hù đánh các cô bé.
Du Hoặc thiết nghĩ, liệu trong số họ có ai từng là thí sinh không?
Như Triệu Văn Đồ hồi trước vậy ấy, bởi vì trả lời sai hay do một nguyên nhân nào đó mà bị biến thành NPC, đành ở lại nơi này.
“Lại đang thất thần nữa sao?”
“…..
Không có.”
Du Hoặc dừng bước chân.
Hắn kéo cao cổ áo che miệng và mũi khỏi khói bụi len lỏi khắp nơi.
Nhân lúc Tần Cứu không để ý, hắn cau mày đưa tay sờ tai và gáy một tí.
Cũng nhờ ơn nhờ đức của Tần Cứu cả.
Bây giờ chỉ cần anh lại gần phả hơi nói chuyện một tẹo thôi, lỗ tai của Du Hoặc sẽ bắt đầu cảnh báo ngay.
Giống như có người sắp lại chọc lét bạn, chỉ cách bạn mỗi 5 cm thôi là bạn bắt đầu dựng lông tơ chuẩn bị nhột liền.
Khác nhau duy nhất là cái này thuộc về bản năng phản xạ có điều kiện, Du Hoặc lại là được rèn luyện sau cả ngày.
Số lần rèn luyện: 1 lần
Thời gian rèn luyện: 1 giây
Dựng sào thấy bóng, hiệu quả nổi bật.
Có lẽ các tế bào thần kinh đã căng cực quá nhiều rồi.
Đại boss tự giễu mà nghĩ.
Hai người đi trong khói sương một chốc lát, trừ bỏ tầm nhìn mê mang, thế mà lại không thấy bị sặc nhiều gì cả.
Du Hoặc bỗng nhiên nói: “Hỏi anh một chuyện.”
“Hửm?” Tần Cứu cũng không bất ngờ nhìn hắn một cái: “Chuyện gì?”
“Anh làm giám thị lâu như vậy, gặp được bao nhiêu người thuận lợi thông qua?”
“Thuận lợi thông qua?”
Tần Cứu trầm mặc chốc lát, cười nhạo một tiếng, nói: “Cái này thì có hai loại tình huống lận, cậu hỏi cái nào?”
“Hai loại?”
Tần Cứu chỉ vào chính bản thân: “Một loại là trước mặt cậu đây, thuận lợi thông qua kiểm tra, sau đó trở thành giám thị.
Loại này thì tôi thấy nhiều lắm, tuỳ tiện chọn đại một người trong khu giám thị đều như vậy cả.”
Du Hoặc: “……”
Hắn vốn định nói đương nhiên tôi không có hỏi loại này, nhưng không biết như thế nào, hắn chợt nhớ tới Barron trên con thuyền buôn và cả lời của Tần Cứu đã nói.
“Nói đến chuyện này……” Du Hoặc hỏi: “Anh nói địa chỉ hiện tại của anh không thể nhận được thư à?”
Tần Cứu đáp: “Ừ.”
“Anh đã bao giờ ra ngoài chưa?”
“Chưa nữa.” Tần Cứu nói: “Đương nhiên rồi, có một số chuyện tôi không tài nào nhớ ra được, về nơi này thì càng không.
Nhân tiện tôi cũng có thể trả lời câu hỏi lúc nãy của cậu —”
“Có một loại người thuận lời thông qua khác nữa.
Thành tích như nhau, không dễ bộc lộ cảm xúc.
Dựa theo quy chế, bọn họ sẽ không trở thành giám thị, có thể rời khỏi nơi này.” Tần Cứu dừng một chút, nói: “Tôi chắc chắn đã gặp rồi, không nhiều lắm, hơn nữa càng ngày càng ít.
Đến nỗi sau khi bọn họ đi, có phải thật sự về nhà hay không, có thể nhớ rõ chuyện xảy ra ở nơi này hay không, tôi không biết rõ ràng được.”
Cuối cùng là anh vẫn chưa từng ra ngoài.
Chỉ trong tích tắc, Du Hoặc còn muốn hỏi ý nghĩa thật sự của kì kiểm tra này là gì đây?
Nhưng hắn suy đi nghĩ lại, một người bị mất khống chế con mẹ nó rồi thì còn có thể dùng tư duy bình thường để mày mò ý nghĩa của nó ở đâu được cơ chứ.
Hắn nhớ 021 từng nói, hệ thống là phát minh của nghiên cứu liên hiệp, ban đầu được dùng để sàng lọc nhân tài trong quân đội.
Theo lý thuyết bộ đội quốc nội mà nói, không có khả năng xuất hiện loại tình huống mất khống chế này…..
Nhưng đã là phát minh của nghiên cứu liên hiệp thì khó nói, có lẽ người có lòng dạ khó đoán đã lặng lẽ chôn một hạt giống ở giai đoạn nghiên cứu phát minh này thì sao.
Thế thì…..
Người rời đi còn có thể nhớ chuyện nơi này sao?
Người ngoài sẽ phát hiện hệ thống bị mất khống chế sao?
Nhiều người như vậy bị kéo vào nơi này kiểm tra, chả ai cảm thấy có gì lạ sao?
Nhưng mà……
thời gian thi của mỗi một phòng đều tuỳ cơ duyên, không có thống nhất.
Khoan đã, thời gian trong hệ thống không giống với ngoài thực tại.
Bọn họ ở đây mấy tháng trời, có lẽ ngoài đời thật chỉ có một, hai ngày thôi nhỉ? Thậm chí chỉ lên đến vài giờ?
Chuyện này rất khó nói….
So với chuyện suy luận một cái hệ thống mất khống chế đang suy nghĩ cái gì thì hắn thà nghĩ xem đã có người từng rời đi không? Còn có thể rời đi hay không?
Có thể……
thả tự do cho tất thảy người bị giam cầm ở đây hay không.
Hắn nhìn quét một vòng.
Ở trong mắt hắn, ngoại trừ bụi bay mù mịt bên cạnh Tần Cứu ra thì không còn cái gì cả.
Nhưng Tần Cứu đã từng nói, trong phòng thi, không có chỗ nào là hệ thống không ngó đến.
Ở đây mà thảo luận chuyện làm sao để đánh sập hệ thống, làm sao để lần ra lỗ hỏng đều chả phải ý kiến hay tẹo nào.
Cho nên Du Hoặc cũng ngại hỏi nhiều.
Hiển nhiên Tần Cứu cũng nghĩ đến điểm này.
Anh khéo léo chuyển đề tài: “Sao tự nhiên nay hỏi đến chuyện này thế?”
“Ngày đầu tiên đã muốn hỏi thì anh trả lời sao?” Du Hoặc liếc qua nhìn anh.
“Ngày đầu tiên?” Tần Cứu chầm chậm bước tới trước, hồi tưởng một lát mới nói: “…..
Lần đó tôi mang theo tờ giấy báo bắt cậu về.”
Rõ ràng chẳng được bao lâu cả, lại giống như chuyện từ thuở kiếp nào.
Nhưng hồi tưởng một hồi, khung cảnh lại rõ rệt ngay trước mắt.
Du Hoặc bổ sung: “Lạm dụng chức quyền bắt về chứ còn gì.”
“Lạm dụng chức quyền?” Tần Cứu tò mò nhìn hắn, cũng không biết là đã quên thật hay là giả vờ không nhớ đây.
Trong cái nhìn đầy nghi ngờ của Du Hoặc, anh “ồ” lên một tiếng: “Ý cậu là vụ nó viết gọi cậu thành cô gái nhỏ đó ư?”
Du Hoặc: “……”
Thấy hắn dừng bước, Tần Cứu cà lơ phất phơ đưa tay lên nói: “Khoan hãy trừng thế đã nào, tôi cũng phải có quyền nộp đơn khiếu nại chứ nhỉ.”
“……”
Tần Cứu: “Tôi oan lắm đó, ngài giám thị ơi.”
Anh oan cái đách ấy.
Du Hoặc lạnh lùng in rõ mấy chữ này trên mặt, quyết không dao động.
Tần Cứu nói: “Cậu biế—”
Du Hoặc: “Tôi không biết.”
“Ok cậu không biết.” Tần Cứu sửa miệng nói tiếp: “Cậu không phát hiện hôm đó tờ giấy mà 154 và 922 cầm là viết tay à?”
“Viết tay thì sao?”
“Cậu để ý kỹ lúc sau sẽ phát hiện, có cái thông báo nào của hệ thống là viết tay không? Đều là tin tức báo trực tiếp không nha.” Tần Cứu từ tốn giải thích: “Tin tức ban đầu mà hệ thống gửi tôi là cậu.
Đi nửa đường lại biến thành một cô gái, sau lại biến thành cậu nữa, sửa đi sửa lại những ba lần.”
Du Hoặc lạnh giọng mắng hệ thống một câu “Thiểu năng trí tuệ”.
Tần Cứu: “Ừm, nói rất đúng.”
“Hiếm khi hệ thống không tính chính xác được, nhảy thông số hai bên như cái máy bị kẹt.
Cái cậu 154 mặt xác chết đó—”
Du Hoặc liếc mắt nhìn anh.
Tần Cứu đặt ngón trỏ trên môi: “— cái này đừng nói với cậu ta.
154 thúc giục bọn tôi xuất phát như ma đuổi tới nơi, tôi bèn đưa tờ giấy cô gái cho cậu ta, dù sao lúc đó tôi có nghĩ, cụ thể người vi phạm quy định là ai thì đến phòng thi là biết liền.”
“Sau đó thì không cần tôi phải nói.” Tần Cứu nói: “Chả có cô gái nào tồn tại, theo lẽ thường tôi cho rằng là cậu thôi.”
Anh vừa nói như vậy, Du Hoặc đã biết rõ.
Người vi phạm quy định lúc ấy là Thư Tuyết, mà Thư Tuyết có tình huống đặc biệt— chị được xem là bug của hệ thống, dưới rất nhiều tình huống, chị thậm chí được cho là không phải thí sinh hoặc người sống.
Mà lúc ấy bà lão Hắc gửi con gái của mình lên người chị, cho nên hệ thống nói đến cô gái nhỏ hẳn là đang nói cô bé ấy.
Tần Cứu cũng vậy, 154, 922 cũng thế, dĩ nhiên không tìm thấy cô gái nhỏ nào ở đây cả.
Người vi phạm quy định lúc này chỉ còn có thể là hắn.
“Giải thích thế thì có tin không?” Tần Cứu dừng bước chân.
Chân trời lóe một đường ánh sáng nhấp nha nhấp nháy, tiếng sấm rền ầm ầm theo sát đằng sau vang lên.
Bụi bay mù mịt bị tia chớp xẻ ngang, trở nên mờ ảo, hoàn toàn tan hết.
Chỉ trong nháy mắt, cảnh tượng xung quanh bọn họ đã thay đổi.
Khung cảnh trường học hỗn loạn đã lu mờ không còn bóng dáng, dưới chân bọn họ là mặt đất ướt dầm dề, khắp nơi là vách đá không biết sâu thăm thẳm đến đâu, còn ở trước mặt là tòa cao ốc quen thuộc, cửa sổ sát đất ở trong bóng đêm phản xạ ánh sáng sâu kín lạnh lẽo.
Đó là ở giữa tòa Song Tử, nơi bọn họ nhảy xuống.
Từ dưới nhìn lên, tòa nhà cao trông thấy.
Trước mặt bọn họ không có bất luận cái cửa nào để mà đi vào, càng đừng nói đến thang máy, chỉ có một dòng nối một dòng đinh đóng thang thép trên mặt tường.
Mấy chục tầng lầu cao chót vót đi bằng…..
thang thép.
Tiếng nói quen thuộc ngay giờ phút này lại cất cao giọng thúc giục:
“Xin thí sinh lập tức rời khỏi nơi này, trở lại khu vực Trung tâm xử phạt.”
Còn ngay lập tức nữa……
Mày lập tức thử cho tao xem đi nè???
Tần Cứu ngửa đầu nhìn lên khoảng trời không nói: “Xem ra hệ thống thật sự điên rồi.””
Du Hoặc “ừ” một tiếng.
(Bản edit từ nhà WONDERLAND @ourcutehome chỉ đăng trên Wattpad, nghiêm cấm repost.)
Tần Cứu nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên kêu hắn: “Tổng giám thị.”
Du Hoặc quay đầu nhìn anh.
“Tôi có từng nói qua chuyện, cái lần nhìn thấy cậu vào ngày đầu tiên, tâm tình tôi không được tốt lắm hay không.” Tần Cứu cũng quay qua nhìn hắn.
Giữa hai đầu chân mày Du Hoặc chau lại.
“Đừng nhíu mày, tôi còn chưa nói hết.” Tần Cứu lại nói: “Cái này thật ra là cách nói của bọn 154, tôi cảm thấy không chính xác lắm.”
“Vậy cách nói của anh là gì?”
“Tôi à?” Tần Cứu dừng một chút, lại nói: “Hiện tại thì không nhớ rõ.
Trước đó đùa cợt rồi nói mấy câu bậy bạ trước mặt cậu, nội dung mấy cái đó thật giả lẫn lộn, kỳ thật tôi cũng không phân rõ lắm.
Nếu lần đầu tiên gặp cậu mà không có cảm giác bạn bè lâu năm, tạm thời hơn phân nửa của chúng là thật, coi như……
Quan hệ ngày xưa của chúng ta chắc chắn là chẳng ra gì.”
Trong phút chốc, trong tâm Du Hoặc nhảy lên một cái gì đó.
Không thể nói được là cảm giác gì.
Hắn phát hiện Tần Cứu cũng híp mắt rồi nhoẻn miệng.
Một lát sau, Tần Cứu nâng cằm về phía tòa cao ốc, sâu trong từ ngữ là phong thái lưu manh mọi khi: “Có điều mặc kệ tồi tệ đến thế nào, tôi quên hết rồi.
Thương lượng cái đã nào tổng giám thị, mặc kệ về sau có nhớ được gì đi chăng nữa, đừng mang thù nhé?”
Du Hoặc dựa vào một bên nghe, chưa khẳng định có hay không.
Hắn suy nghĩ một lát, duỗi chân đá cho Tần Cứu một cái: “Leo lẹ lên đi.”
***
Cái thang bắt lên trời này đối với Du Hoặc mà nói cũng chả có nguy hiểm gì.
Hắn không sợ độ cao, thể lực cũng tốt, có điều là leo lên tận đỉnh thì ra hơi nhiều mồ hôi mà thôi.
Không biết qua bao lâu, Du Hoặc nghe thấy ở trên có tiếng vải cọ sàn sạt.
Tần Cứu đã lên tới ban công, tiếng anh truyền tới bên tai: “Tới rồi.”
Du Hoặc “ừ” một tiếng, bước nhanh lên hai bậc.
Ban công gần trong gang tấc, Du Hoặc đang muốn đẩy đẩy người lên, Tần Cứu lại ngồi xổm xuống ở bên cạnh.
Cách đó không xa, ánh trăng tròn gửi mây màn đêm một con đường chạm tới trời sao màu bạc, ánh sáng xuyên thấu giờ đây nhảy lăn tăn trên bờ vai anh.
Tần Cứu cõng cả ánh trăng, khuôn mặt anh tuấn, nét họa dung nhan càng sâu hút.
Tần Cứu đưa ngón út ra với Du Hoặc, chất giọng trầm ấm thấp thoáng ít ý cười: “Lời cầu trước đó cậu đã suy xét đến đâu rồi, nếu nguyện ý thì ngoắc ngoéo nhé?”
Du Hoặc: “……”
Hắn cũng không vội mà đi lên nữa.
Dứt khoát nắm lấy đầu thang thép, ổn định hô hấp.
Ánh mắt hắn dừng ở từng khớp xương sợi gân trên ngón út Tần Cứu, lại nâng mi mắt sang Tần Cứu: “Nói xong câu đó thì thế nào?”
“Nói xong câu đó thì sẽ xem nhau là bạn bè.”
Cái này thật ra Tần Cứu trước đó chỉ muốn xem là lý do thoái thác tốt, nhưng đến khi đang nói tới chữ “bạn” này, anh cảm thấy dường như còn chưa đủ đã, còn thiếu mất một thứ gì đó.
Nhưng anh chỉ nhẹ nhàng dừng lại một chút thì nói cho xong hết.
Biểu cảm Du Hoặc không thay đổi.
Hắn luôn là như vậy, có vui hay không thì cảm xúc luôn lãnh đạm là thế.
Hắn không hé răng, qua một hồi lâu mới duỗi tay chụp lấy bàn tay Tần Cứu.
Ngón tay hắn đảo qua từ trong tay Tần Cứu, thời điểm chạm vào được ngón út liền nhẹ nhàng mà móc lấy.
***
Ông lão trăm triệu lần cũng chả ngờ được, sẽ có người đứng ngay trên sân thượng tòa cao ốc này mà kết bái tình nghĩa anh em.
Bên thang máy, giám thị nhận được thông báo rít gào của hệ thống mà đến.
021, 078, 154, 922 một người cũng không thiếu.
Trông họ như thể đang đối mặt với trùm cuối kinh thiên động địa, nhất là khi nhìn đến cảnh tượng cả hai bắt lấy tay nhau trên sân thượng, bốn vị giám thị đã có hai người trực tiếp bị dọa cho xây xẩm mặt mày.
Quả quýt trong tay 922 rơi trên mặt đất, thất hồn lạc phách.
021 giương miệng nhìn một lát, sau lưng đã thầm chửi đúng là sự xúc phạm của nhân loại.
Cửa sổ sát đất vừa thu lại, Du Hoặc và Tần Cứu nối đuôi nhau bước vào phía trong căn phòng.
Ông lão chỉ vào bục kim loại trước mặt, nói: “Hai cậu chạm chạm, chạm chạm đi kìa! Nóng đến nỗi có thể chiên trứng luôn rồi đó, toàn bộ cơ sở dữ liệu toàn bộ trang đứng hết cả rồi.”
Du Hoặc không nghĩ tới còn có chuyện mấy cái trang trong phòng thi bị đứng sẽ ảnh hưởng đến Control Panel (nơi quản lí hệ thống máy tính) nữa đấy.
Hắn đi qua chạm thử một chút, thật sự nóng bỏng tay.
Trang trên màn hình đang ở giao diện loading, cũng không biết đã duy trì bao lâu rồi.
Ngón tay Tần Cứu lướt như đạn bắn vài cái, không một tiếng động.
Anh hỏi ông lão: “Ông đang xem cái gì vậy?”
“Chán quá, lão tiện tay lật lại bản ghi chép hoài niệm trước kia xem ấy mà.” Ông lão nghĩ ngợi lại bổ sung: “Có điều……
đều chả nhớ rõ ai là ai.
Một trang ghi chép mà đến 20 phút rồi đó, còn chưa lật qua trang sau nữa đâu, đành phải nhờ cậy ơn phúc của mấy cậu rồi!”
Tần Cứu mượn đài kim loại của ông mà dựa vào, vẫy tay với chỗ 154 bọn họ: “Mấy cậu nhận được thông tin nói thế nào, nhiệm vụ dọn dẹp này xem như bỏ dở hay là kết thúc toàn bộ?”
154 là một người thành thật: “Kết thúc, phòng thi đóng rồi, hệ thống hẳn là cũng sẽ không tự ngược đến nỗi cho hai anh đi tới chỗ mới nữa đâu….”
Tần Cứu gật gật đầu nói: “Hơi hợp lí đó.”
“Nhiệm vụ dọn dẹp kết thúc, hai anh còn quyền rút thăm chưa dùng, rút xong có thể đi đến chỗ chờ đợi của thí sinh.” 154 nói: “Chúng tôi đã mang bài đến, 922— 922?”
“Hả?”
922 giật mình một cái, rốt cuộc hoàn hồn.
Anh ta móc ra một xấp bài từ trong túi, đưa cho 154 nói: “Cậu xào bài đi.
Tôi còn non tay lắm.”
154 nhìn anh ta như một thằng vừa trốn trại tâm thần.
“Được rồi……”
154 nhận bài rồi xào hai lần, thấy ba người còn lại chả có ý gì là muốn nhúng tay vào, đành thở dài đi đến trước mặt Du Hoặc và boss nhà mình nói: “Đây này, mỗi người một lần.”
Xét đến kinh nghiệm trước đó, Du Hoặc hiện tại nhìn thấy thẻ bài thôi đã muốn đau đầu chóng mặt hoa mắt ù tai.
Du Hoặc đùn đẩy cho Tần Cửu: “Anh trước đi.”
Tần Cứu vừa nghe liền cười.
Anh biết vận may của Du Hoặc thế nào, cũng không chối từ, tuỳ tiện rút một tấm từ trong tay 154.
Vừa mở ra nhìn xong, anh liền bĩu môi.
Lâm thời ôm chân Phật.
Với tư cách là một thí sinh không chăm chỉ, kiểm tra nhiều năm giúp bạn rèn luyện ra một kỹ năng diệu kỳ, tên khoa học là “Tốc kí đột kích toàn diện trước kì thi”, còn tên tục là “Lâm thời ôm chân Phật”.
Chân Phật không phải ai đều có thể ôm, có thể ôm chân Phật thành trình độ, bình thường phải có trí nhớ tức thời cực tốt, tố chất tâm lý cực mạnh, chứng trì hoãn (*) cực nghiêm trọng.
Rất khó sửa được tính ý.
Là một thí sinh nhận được thẻ chân Phật, tại thời điểm sử dụng tấm thẻ này, có xác xuất nhất định học nhanh chóng năng lực đứng đầu trong phòng thi.
Nhớ kỹ, chỉ có thể học y chang đó nha.
Không trách được tại sao mà Tần Cứu bĩu môi.
Cái này thật sự không phải là một thẻ bài tốt.
Giới hạn trong phòng thi, chỉ có thể học y nhau, còn không thể cam đoan học được năng lực đó, chỉ có thể là xác suất nhất định.
Chuyện này đối với Du Hoặc, Tần Cứu ở cái trình già dặn mà nói, thật là…..
thập phần phá bài râu ria mà.
Vận may của Tần Cứu đã coi như chấm hết, cho Du Hoặc được tí an ủi.
Hắn đi đến trước mặt 154, cũng tiện tay rút ra một tấm.
Nói chung chắc không đến mức đi đi lại lại thì được phát thẻ người tốt luôn đi?
Suy nghĩ này vừa biến mất, hắn lật bài thì thấy.
Đệt (*)
(*)艹 (gốc):Bộ Thảo trong tiếng Trung, nghĩa Internet là *ụ, đ*t
Lại cái con mẹ nó là học sinh ba điều ngoan (*) nữa.
(*)Học sinh ba điều ngoan (tên chế:v): Là một loại danh dự của một học sinh Trung Quốc, bao gồm tư duy tốt; tính cách đạo đức, học tập tốt và sức khoẻ tốt.
(Theo Baidu)
Ngay cả ông lão cũng không nhịn nổi mà “phốc” một tiếng rồi bật cười, nói: “Bài tốt.”
Du Hoặc mặt tái mét luôn rồi.
Ông lão ý thức được lời mình nói có lẽ đã sai mất, nhanh chóng gượm lại.
Không biết tại sao, rõ ràng đây là lần đầu tiên lão nhìn thấy thí sinh này, nhưng lão lại có một cảm giác không tên muốn thân cận đối phương.
Khinh khi cũng không phải là một phương thức thân cận người tốt cho lắm.
***
Sau khi đã rút bài xong, 154 bọn họ kêu một tiếng, ý bảo Du Hoặc và Tần Cứu có thể đi rồi.
Du Hoặc lên tiếng chào với ông lão, đi về phía thang máy.
Mấy giám thị nọ cũng lục tục bước vào thang máy.
Chỉ duy nhất Tần Cứu là ở bên đài kim loại ngừng một lát……
Bởi vì “ảnh 20 phút” trên màn hình từ miệng ông lão cuối cùng cũng đã chạy lại rồi, giao diện loading hai giây, dựa theo mệnh lệnh của ông lão từ trước mà lật sang một trang khác.
Tần Cứu tuỳ ý nhìn lướt qua rồi tính đi.
Kết quả lại là chân đã nhấc hơn bước nửa, ánh mắt lại chầm chậm di chuyển sang.
Thứ ông lão xem chính là ghi chép vi phạm quy định của rất nhiều năm về trước.
Ghi chép dựa theo thời gian mà sắp xếp, một trang thì có 10 mục.
Ít nhất thì trang vừa rồi có 10 mục.
Nhưng lật qua tấm này thì đặc biệt gớm, thế mà lại chỉ có một ghi chép lẻ loi, đặt ngay ở chính giữa trang giao diện, ở trên viết:
Người phạm quy: Giám thị A
Hạng mục phạm quy: Có quan hệ thân thiết với *
Edit by Ngẩn
(*) Trì hoãn (hay còn có những cách gọi khác với nghĩa tương tự là tính chần chừ, hay thói lề mề, sự lần lữa, thói rề rà, ù lỳ) là thuật ngữ trong tâm lý học chỉ về những thói quen của con người có xu hướng để chậm lại, tự hoãn lại, chưa muốn bắt tay vào làm ngay một công việc phải làm, hoặc có tâm lý chờ và để một thời gian sau đó mới thực hiện.
(Theo Wikipedia)
Vote, comment và
1 2 »
.