Đọc truyện Thi Đại Học Toàn Cầu – Chương 54: Nhảy Xuống Biển
THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU
Quyển III: Trông cậu có vẻ ngon phết
Chương 54: NHẢY XUỐNG BIỂN
Tác giả: Mộc Tô Lý
Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) – La vender
ϵ( Θ )϶
Video lập tức sáng lên.
Phản ứng đầu tiên của Tần Cứu là đi kiểm tra xem đầu nối sạc có vô pin hay không, tránh cho lúc xem được nửa đoạn thì bị tắt mất.
Mãi đến khi kéo căng dây ra rồi ghim đầu dây sạc vào, anh mới sửng sốt một hồi, sau đó nhịn không được mà bật cười.
Nói sao đây ta……
Nếu giờ phút này anh là người ngoài cuộc, thấy được 922 hoặc 154 làm ra chuyện như vầy, anh nhất định sẽ cảm thấy bọn họ đang rất căng thẳng.
Tần Cứu anh đã sống được ba mươi năm rồi, ít nhất vẫn hiện hữu trong trí nhớ, còn là lần đầu tiên như vậy.
Mà cũng chả biết nguyên do tại sao lại có thứ cảm xúc như này, không thể hiểu được.
Rõ ràng là không thường xuyên nhớ tới nó, ở hồi ức cũng chưa lộ mặt qua, lại tựa như…..
Anh chờ đợi như vậy trong một thời gian dài.
.
Khung cảnh ở đầu video lướt qua rất nhanh, từ con đường hiu quạnh đến toà chung cư bình thường, lại chuyển sang khu phố mua sắm, cuối cùng là quay tới khuôn mặt của một nam sinh.
Nhìn qua trông nam sinh ấy rất tiều tuỵ, quầng thâm dưới mắt dày đặc, nhưng ánh mắt vẫn sáng và có hồn lắm.
Đây còn chả phải là người bị biến thành thôn dân, Triệu Văn Đồ sao.
Cho đến khi xem được cái video này, Tần Cứu mới bỗng nhiên ngợ ra được, người trong cuốn nhật ký suốt ngày gọi “anh Tần” rồi cứ “anh Tần” mãi trong đấy lại chính là một chàng trai cao to chưa tốt nghiệp đại học.
Anh bật âm thanh điện thoại lên.
Tiếng Triệu Văn Đồ phát ra: “……
hiện tại tôi mới vừa rời khỏi chung cư để đi dạo cho tiêu hoá.
Đây là con đường lớn hôm nay, tôi không thể tiếp xúc với bất kì ai ngay cả khi đã ra ngoài, đến chim cũng không có.”
Ống kính lại chuyển tới cảnh đầu phố hiu quạnh kia.
Triệu Văn Đồ giải thích: “Thấy không, đầu bên kia luôn là sương trắng, chúng tôi đi ra khỏi phòng thi từ chỗ đó, băng xuyên qua lớp sương trắng liền đến chỗ nghỉ ngơi này.
Tôi đã ngẫm nghĩ cả hai ngày nay, nếu bây giờ tôi lại bước vào rồi chui trở ra từ màn sương trắng đó thì sẽ nhìn thấy cái gì? Một con quái vật trong sương mù? Hay sẽ vào lại phòng thi trước? Hoặc đi đến nơi khác?”
Ống kính lắc lư theo từng bước chân của anh ta.
Chàng trai này nói xong, thật sự liền đi một quãng đến phía sương trắng.
“Thôi bỏ đi bỏ đi, trông ghê quá.
Tôi mà còn đi theo nữa……
ai đó?” Triệu Văn Đồ đang nói chuyện, đột nhiên dừng bước.
Màn hình rung lên.
“Tự doạ mình thôi, làm sao mà có ai rảnh đi thẳng vào trong đó được chứ……” Anh ta lầm bầm.
Do sợ hãi nên anh ta quay đầu chạy ngay vài ba bước bước.
Nhưng anh ta cũng mau chóng dừng lại.
“Đợi đợi đợi đã…..
hình như đó là anh Tần của mình mà!”
Giọng điệu Triệu Văn Đồ lộ rõ vẻ phấn chấn.
Màn hình lại rung lắc một hồi, kèm theo âm thanh rè rè.
Nhưng cũng mau chóng ổn định lần nữa.
Nhìn thoáng qua cành cây, dường như anh đang núp bên lề đường, đứng cạnh một bức tường.
Thanh âm Triệu Văn Đồ đột nhiên trở nên rõ ràng, tựa như kề sát micro nhỏ giọng nói chuyện.
“Giám thị A! Giám thị A cũng ở đây, còn đứng chung chỗ với anh Tần nữa, không biết đang nói gì nhỉ.
Nhân viên phục vụ chung cư từng nói, giám thị đều thường không tới chỗ nghỉ ngơi.
Đây đại khái là lần duy nhất tôi chụp được ảnh của giám thị……
tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa lại chụp trúng hệ thống.
Hy vọng có thể sống sót thông qua kỳ thi, đoạn video này cũng không bị mất đi.”
“Nào……
đến coi ôn thần……”
Theo lời nói của Triệu Văn Đồ, màn hình lại điều chỉnh tập trung sang nơi góc đường kia lần nữa.
…….
Khu vực vốn hiu quạnh bỗng nhiên nay lại có thêm hơi người.
Một chiếc xe dừng lại bên đường, màu đen âm trầm, nó dần dần trùng lặp với hình ảnh trong ký ức của Tần Cứu.
Hai người đứng cạnh chiếc xe, vóc dáng bọn họ đều rất cao, không khí đều hạ thấp do sạp báo có độ tương phản hơi nhỏ cách đó không xa.
Có điều nếu cắt bớt mấy centimet của người bên trái thì vẫn cao hơn một ít.
Anh đặt áo khoác lên khuỷu tay, nói được vài ba lời liền nghiêng người dựa lên cửa sau xe, cái khuy trên cổ áo không được cài vào, thế mà vô tình lại thoáng mát.
Cánh tay đang ôm phác hoạ đường nét gân cốt cơ bắp rõ ràng.
Đó chính là Tần Cứu của những năm về trước.
Đường nét ngũ quan không có thay đổi gì, chỉ là tóc ngắn hơn, vẻ ngoài cao ngạo hơn, phong thái kiêu căng lười biếng đó hướng ngoại hơn đôi chút.
Đến nỗi người bên cạnh anh…..
Mặc dù cách ống kính rất xa nhưng cũng có thể nhìn thấy, đó là một thanh niên cực kì tuấn tú, làn da vẫn trắng loá dưới ánh mặt trời.
Hắn mặc chiếc áo sơ mi một màu đơn giản, quần dài mang sắc xanh quân đội, đôi chân được bọc lại trong đôi giày da tiêu chuẩn, vừa dài vừa thẳng.
Lúc hắn lắng nghe người khác nói chuyện, mặt mày luôn rũ xuống, lạnh lùng, lại toát lên đôi chút vẻ uể oải.
Tựa như một thanh đao bị nhét vào cái vỏ hẹp trong thời gian dài vậy.
Bộ đồ này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong tư liệu còn sót lại của hệ thống, là bộ đồng phục dành cho các giám thị đời đầu.
Nhưng trong tất cả bức ảnh sót lại kia, không ai có thể mặc đẹp được đến như vậy.
.
Điện thoại lại sáng lên, hình bị nhiễu khoảng hai giây ngắn ngủi.
Tần Cứu tựa như không nhìn thấy điều đó, ánh mắt gắt gao dán trên màn hình, một chút cũng không rời.
.
Chờ đến lúc hình hết bị nhiễu, khung cảnh trong màn hình dần dần phóng to lên.
Triệu Văn Đồ quay đến trên con đường, cảm thấy khoảng cách quá xa, không đủ để ghi lại hết chi tiết của hai người, thế nên từ tầm nhìn xa kéo thành tầm nhìn gần.
Hình dáng của thanh niên kia xuất hiện rõ ràng giữa màn hình…..
Khuôn mặt quen thuộc, khoé môi quen thuộc, ngay cả cách nhíu mày lộ vẻ không kiên nhẫn cùng hành động sờ sờ vành tai……
đều cực kì quen thuộc.
Thứ duy nhất không giống là vành tai hắn trống không, chẳng có mang cái khuyên tai chói mắt kia.
………
Chưa đến hai tiếng trước, hắn còn đứng trong căn phòng giam này, cạnh bên Tần Cứu.
Bọn họ quen biết nhau chưa được một tháng.
Ở chỗ này, Tần Cứu gọi hắn là “học sinh xuất sắc”, hệ thống gọi hắn là “thí sinh Du Hoặc”.
Mà trong cái video của nhiều năm trước, hắn là “giám thị A”.
.
Tần Cứu nhìn thấy bản thân mình của mấy năm trước đang tránh sang bên cạnh chiếc xe, đứng thẳng người rồi nói câu gì đó.
Xét theo khía cạnh của vấn đề này, anh không cách nào đọc được nội dung từ khẩu hình đó.
Mà giám thị A lập tức đi qua trước mặt anh, vòng đến cạnh ghế lái rồi kéo cửa xe ra.
Hắn đỡ nóc xe, không nóng không lạnh mà nói một câu.
Lần này, Tần Cứu nhìn thấy rất rõ ràng.
Hắn nói: “Mượn lại lời nói đẹp đẽ của anh, tốt nhất là đừng bao giờ gặp nhau nữa.”
Tần Cứu đưa lưng về ống kính rồi đặt tay lên thái dương, xong chỉ chỉ lỗ tai, cứ như cà lơ phất phơ mà tỏ vẻ mình đã nghe thấy, không gặp lại nữa.
.
Góc đường trong màn hình hẳn là đang vào cuối thu, ngay cả ánh sáng mặt trời cũng mang theo sự nhạt nhoà lạnh lẽo.
Lá khô từ trên hàng rào rơi xuống mặt đất, lại bị gió cuốn vòng vòng giữa không trung.
Giám thị A ngồi vào ghế lái.
Chốc lát sau, chiếc xe đổi hướng, tăng tốc dần dần dọc theo con đường, đảo mắt một cái đã hoàn toàn đi vào màn sương trắng, không để lại tung tích nào.
.
Việc tạm giam lần này bị gỡ bỏ, lẽ ra người tới phải là 078.
Anh chàng lực sĩ này ngồi ở phòng nghỉ ngơi được một tiếng, hoàn toàn tỉnh ngộ và ý thức được rằng ban nãy bản thân đã đề cập đến thứ không nên đề cập, ít nhất là nó không được dễ chịu cho lắm, làm cho 001 không còn vui vẻ nữa.
Hắn ta trái lo phải nghĩ, rồi quyết định ra đi trong sự ấm ức, đồng thời thay đổi vị trí gác với 922.
Đối với 922 anh trong lòng vẫn còn chưa hết kinh sợ cây đại bác lúc nãy, anh ta sợ lỡ như đúng ngay lúc mở cửa, đạn sẽ bắn xuyên qua đầu nên anh ta phải gõ cửa trước khi mở.
Kết quả không ai trả lời…..
Hiệu quả cách âm của phòng tạm giam cũng không tệ lắm, ngoài cửa vẫn trông được một khoảng trời yên tĩnh.
922 lại gõ gõ cửa, vẫn không có hồi âm.
Anh ta ngẫm nghĩ với vẻ mặt quái lạ, vẫn là chủ động mở khoá.
“Boss ơi, thời gian bị giam đã kết thúc rồi.”
Anh ta vừa nói vừa đi vào trong, liền sửng người ngay khi quay lại.
Không phải Tần Cứu không có ở đây.
Anh đứng ngay chỗ kia, cách cửa phòng giam rất gần.
Trong tay cầm một chiếc điện thoại cũ kỹ, còn có tiếng xì xào phát ra từ đấy.
Không biết nó chiếu cái gì mà khiến anh yên lặng dán mắt vào từ đầu đến giờ và vẫn chưa nhận ra đã có người bước vào.
“Boss ơi?”
“……..”
922 bối rối đi đến bên cạnh Tần Cứu.
Lúc anh ta nhìn về phía điện thoại thì nó đang chiếu phần sau.
Chỉ nhìn có vài giây mà anh ta đã xác định được.
922 biết được kia là bộ đồng phục đầu tiên của giám thị.
922 cũng nhận ra được khuôn mặt của Du Hoặc.
Nhưng khi cả hai gộp lại với nhau…..
thì anh ta bỗng nhiên không biết.
Cho đến lúc video bắt đầu phát lại, 922 mới chợt phục hồi lại tinh thần.
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, giọng 154 mơ mơ hồ hồ truyền đến.
“922? Cậu đâu rồi? Đi đón boss xong lạc đường luôn rồi hả?”
922 sửng sốt, lúc quay đầu đã thấy Tần Cứu nâng mắt lên.
“Boss……” 922 chỉ chỉ màn hình, lại chỉ chỉ phía ngoài cửa: “Tại sao người nào đó lại có mặt trong đây? Đó chả phải là bộ đồng phục của các giám thị đời đầu sao? Làm thế nào mà cậu ta lại mặc nó chứ?”
“Người quay lại……
là ai vậy?”
Ngoài cửa vang lên tiếng mở khoá.
Cửa phòng tạm giam được mở ra ngay tức khắc, ánh sáng đột nhiên rọi vào khiến Tần Cứu nheo mắt lại.
Không biết bọn họ đã nán lại trong đấy bao lâu, mà đã có mấy người đứng chờ ở hành lang khoang thuyền.
154 nhìn thấy bọn họ lập tức thở dài một hơi nhẹ nhõm, tức giận mà nói: “Làm tôi sợ muốn chết, còn cho rằng đã xảy ra chuyện gì nữa.
Đợt giam giữ hôm nay thực sự làm……”
021 bên cạnh bổ sung thêm một câu: “Làm cho thể xác lẫn tinh thần đều mệt.”
154 theo quán tính gật gật đầu, sau đó liếc sang Tần Cứu thì lắc lắc đầu: “Còn ổn lắm.”
Mà bên cạnh bọn họ, Du Hoặc đang dựa vào mạn thuyền chờ đợi trong lười nhác, một tay theo bản năng vuốt vuốt khuyên tai.
Hắn nâng mí mắt lên một chút, tròng mắt màu nâu nhạt bị ánh đèn dầu rọi đến trong suốt, nhìn qua chỗ Tần Cứu.
Trong nháy mắt, biểu cảm diện mạo của hắn dần dần giống với giám thị A trong video.
Tựa như đã qua nhiều năm như vậy mà chả có gì thay đổi.
………
Đôi môi Tần Cứu giật giật.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại ấn tắt điện thoại xong bỏ vô túi tiền áo khoác, liếc nhìn Du Hoặc một cái thật sâu, rồi nói với 922: “Không ai cả.”
922: “…….”
Làm như tôi mù vậy á…….
.
Quay về nơi xuất phát, toàn bộ không khí trong khoang thuyền trở nên quỷ dị lạ thường.
154 đây là người có tinh thần vững vàng còn cảm thấy có chút căng thẳng.
Nhưng trong lúc nhất thời cậu ta không thể nào nói được chỗ nào không đúng.
Thẳng đến khi chiếc thuyền nhỏ màu trắng cập bờ, cậu ta nhìn theo hai người kia chui vào miệng hang trong gió biển thổi vùn vụt, mới đột nhiên phản ứng lại…..
Hai vị ôn thần thế mà không hối thúc 922 làm đồ ăn khuya à?
“Phòng tạm giam xảy ra chuyện gì hả? Sao tôi lại cảm thấy cảm xúc của boss có gì đó không đúng lắm? Cậu cũng vậy, từ lúc bước ra tới giờ chả khác gì du hồn, suy nghĩ cái gì vậy?” Cậu ta dường như đã ngờ ngợ ra chuyện gì đó rất kì lạ xung quanh mình, bèn hỏi 922.
922 mặt méo mó mà bình tĩnh nhìn cậu ta.
Mọi thứ trong video diễn ra quá nhanh….
Được biết là chỉ một nhóm giám thị đầu tiên mới được mặc bộ đồng phục đó, sau lại là ngẫu nhiên.
Cũng biết là nhóm giám thị đời đầu đó 922 đều đã gặp qua, nếu có người chưa gặp qua ở đời thực thì cũng đã nhìn qua ảnh chụp từ tư liệu.
Chỉ ngoại trừ một người…..
Giám thị A…..
922 túm lấy 154 bằng ba tiếng “Cái đù má!”
Cậu ta vừa định nói chuyện, một chân đã giẫm lên khoảng không.
Ngay tắp lự chỉ nghe được vài tiếng tõm, tõm, 154 xui xẻo đã bị chính đồng đội của mình túm quăng thẳng xuống biển mất rồi.
Edit by La vender
Vote, comment và cũng đừng quên follow để nhà edit vui vẻ còn làm truyện đúng giờ cho các bạn nheee.
Thank u, next.
(Ý là next qua chương sau ó :3)
.