Đọc truyện Thi Đại Học Toàn Cầu – Chương 49: Nướng Con Thỏ
THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU
Quyển III: Trông cậu có vẻ ngon phết
Chương 49: NƯỚNG CON THỎ
Tác giả: Mộc Tô Lý
Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) – Ngẩn
(◐‿◑)
Hoang đảo có một bãi đá ngầm.
Các đá ngầm sắp xếp không đều nhau, tạo thành các khe hẹp, miễn cưỡng lắm mới có thể qua được một người.
Nhưng mà các thí sinh cũng chẳng dám ngó ngàng tới đây.
Thứ nhất, những tảng đá sắc nhọn mọc thành cụm, mặt đất đóng băng trơn trượt, vô cùng nguy hiểm.
Thứ hai, gió đi qua mỗi một khe hẹp đều có thể thổi con người bay đến mất cả hồn lẫn xác, có khi còn có gió họp mặt cùng hợp xướng, lúc cao lúc thấp, nghe ghê rợn cả người.
Lá gan mà nhỏ chút, còn có thể nghe được phong phanh tiếng nước tiểu.
Nhưng lúc này, trong những phiến đá ngầm đó thấp thoáng hai bóng dáng tập tễnh bước đi……
Là Địch Lê với anh Lý cùng đội.
Hai người này đều có chút chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, được thấy rất rõ lúc đi tìm người……
Nhất định chỉ cần một cách, một cách nhất định phải suôn sẻ một lần, mất một chỗ đều thấy cả người khó chịu.
Vì thế họ tự lết thân đi đến nơi khỉ ho cò gáy này.
Để mau chóng tìm ngay một lần một, nên bọn họ tách ra mà đi.
Một người một khe, đi cạnh nhau băng qua mấy phiến đá.
.
Gió biển tạt ào ào vào mặt Địch Lê, cậu chỉ có thể gian nan đi về phía trước.
Vừa mới đi đôi ba bước, đằng sau cậu chợt truyền đến tiếng kỳ quái.
Mới đầu cậu chỉ nghĩ đó là tiếng gió thét bên tai, nhưng đi không quá hai bước, cậu lại thấy có gì đó sai sai thì phải.
Tiếng thét kỳ thật rất lớn, tiếng thút thít kéo thật dài, hòa đệm cùng một tiết tấu với gió.
Nhưng trừ tiếng này nghe bên tai, trong đó còn cất giấu tiếng khác…..
Giống như……
tiếng bước chân đuổi theo từ sau lưng.
Tiếng vọng sao?
Trong lòng Địch Lê cố gắng trấn an bản thân.
Cậu cố tình thả nhẹ cước bộ, đỡ hai bên vách đá ngầm đi một cách chậm rãi.
Kết quả là tiếng bước chân sau lưng vùng lên.
Địch Lê: “……”
Chẳng lẽ anh Lý muốn đi cùng sao?
Cậu lại bắt đầu trấn an bản thân tiếp.
Để chứng thực, cậu cả gan hô lớn: “Anh Lý……”
“Ai ui đệt mẹ, tự nhiên kêu anh mày làm giật cả mình!” Tiếng anh Lý từ bên khe hở kế đó truyền đến, ngay hướng chéo phía trước cậu: “Sao vậy?”
Địch Lê: “…….”
Cậu dừng bước chân, bất ngờ quay đầu.
Đèn dầu trong tay cậu khẽ lay động, ánh sáng chập chờn lúc tỏa lúc tắt.
Mà phía sau cậu chẳng có một bóng người.
……
.
Khe hở đá ngầm bên cạnh, anh Lý hỏi xong thì đợi một lát, không chờ được tiếng đáp lại nào cả.
Địch Lê gọi xong không thốt không thưa nửa lời, làm cho anh ta có chút lo lắng.
“Tiểu Địch……” Anh Lý cất giọng thét cao hỏi lại: “Cậu làm sao vậy…..”
Vẫn không có tiếng trả lời như cũ.
Bên tai chỉ còn đọng lại âm thanh gió biển điên cuồng gáo thét.
Trong lòng anh Lý vang lên lộp bộp mấy tiếng, đỡ tường đi qua: “Tiểu Địch cậu……”
Lời còn chưa dứt, cách vách chết tiếng nãy giờ rốt cuộc có động tĩnh.
Giọng Địch Lê dõng dạc hùng hồn trong gió: “Thịnh vượng! Dân chủ! Văn minh! Hài hòa! Tự do! Bình đẳng! Chính nghĩa! Pháp trị!”(*)
(*)Đường lối, chính sách của Đảng Trung Quốc.
Có thể hiểu nôm na nếu là nước mình sẽ là “Độc lập! Tự do! Hạnh phúc!”
Anh Lý: “…………….”
Cái vẹo gì đây nhỉ?
Anh ta cả kinh trượt chân, mông rơi cái bẹp xuống đất, còn bởi vì theo quán tính mà trượt về phía trước tận nửa mét.
Mãi đến khi có cái gì đó câu lấy ống quần, khó khăn lắm mới ngưng.
Anh Lý vừa bực mình vừa buồn cười, thấp giọng mắng một câu: “Thằng nhãi ranh tính hù anh…….”
Anh ta chống tay tránh chướng ngại vật toan đứng dậy.
Nhưng đột nhiên tay nắm được gì đó, da đầu anh ta chợt tê rần.
Đèn dầu rơi xuống đất vang thành tiếng lộc cộc, chập chờn hai cái đã tắt nhẹm.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt, anh ta cũng đã thấy rõ được mình đang cầm cái gì……
Đó là một bàn tay.
Bàn tay đó cứng ngắc mang màu xám xạm đột ngột nhô ra dưới lớp tuyết.
Bởi vì trời lạnh, làn da đó còn dính lấy tay anh ta.
Anh Lý: “……….”
Chưa đầy một lát, có hai tiếng xuất hiện bên cả hai khe đá ngầm, trung khí mười phần: “Yêu nước! Yêu nghề! Thành tín! Thân thiện!”
.
Địch Lê và anh Lý té ngã lộn nhào đi về hang động.
Bóng người còn chưa thấy đâu, mà đã nghe tiếng rồi.
“Tìm được họ rồi! Lấy thêm mấy cây đuốc đi! Cả xẻng hoặc đao nữa, cái gì mà đục băng được ấy! Đến đào…..”
Lời còn chưa dứt, hai người lần lượt đi vào hang đối mặt với Du Hoặc, Tần Cứu.
Địch Lê: “……
củ lạc giòn tan!”
“Đào củ gì?” Ánh mắt Tần Cứu quét tới hai người.
“…….”
Địch Lê ngẩn người một lúc lâu.
Cậu trừng lớn đôi mắt vốn rất to của mình, nói: “Anh…..
không phải các anh…..”
Cậu chỉ ra bên ngoài hang, lại quay ra nhìn Du Hoặc, Tần Cứu chẳng sứt mẻ bao nhiêu, rốt cuộc cũng hiểu rõ mình và anh Lý nháo nhào chuyện cá nhân lớn đến cỡ nào.
Lúc chạm vào cái tay kia, anh Lý vốn chẳng dám nhìn kỹ càng không muốn nhìn kỹ.
Chỉ cho rằng năng suất của quái vật cũng rất nhanh, mới có một tiếng đã chôn xác của họ đến đóng băng.
Bọn họ còn đang tính quay lại kêu gọi thêm người mang đầy đủ dụng cụ tới, nhặt xương cốt của hai đồng bạn này về.
Trăm triệu lần cũng chả nghĩ đến, người ta tự đi về.
Không chỉ hoàn hảo chẳng mất cọng tóc nào trở lại, mà còn mang một đống quà lưu niệm theo.
Địch Lê im miệng kinh diễm.
Cậu phủi tuyết và vụn băng trên quần áo mình, lại gần đống lửa ngồi xuống.
Mới vừa hong khô một bên, cậu đột nhiên buồn bực nói thầm: “Hừ…..
nếu mấy anh về rồi, vậy thì ai vừa mới bắt tay cùng anh Lý vậy?”
“Cái gì bắt tay?” Du Hoặc hỏi.
Địch Lê và anh Lý kể lại chuyện vừa đụng được ban nãy.
Tần Cứu nâng nâng cằm hướng về phía bên trong hang đá nói: “Quên rồi sao? Mấy thuyền viên đó cũng bị chôn kha khá.”
“Ờ ha….
đúng rồi!” Địch Lê gõ gõ trán nói: “Nhìn cái đầu tôi đây, bị gió thổi lạnh quá, chỉ số thông minh liền bắt đầu nhảy lầu phá giá rồi.”
Những người khác cũng sôi nổi phụ họa nói: “Đúng vậy, trước đó đề bài còn nói, thuyền phó dẫn thuyền viên đi trốn hết rồi.”
Có lẽ là do sợ quái vật ăn, cho nên trước thì chôn dưới băng, cho bọn họ hòa một thể cùng tuyết, như vậy thì quái vật sẽ không thèm ăn vào nữa?
Nhưng mà chỗ bọn Địch Lê đi tới có giống chỗ ẩn nấp đâu? Mới ngã nhào một cái đã được bắt tay luôn rồi.
Du Hoặc cũng chẳng thể hiểu được thuyền phó nghĩ gì.
Nhưng dù sao cũng là chuyện của thuyền viên bọn họ, bọn họ thì có tàn dư phong kiến của bọn họ.
Có khi không chỉ xem xét đến chuyện đi ẩn nấp, mà còn xét đến cả phong tục tập quán của thuyền viên.
Hai đại boss đem về mấy món rất gợi lòng hứng thú của mọi người.
Có thể la bàn là của thí sinh, tựa hồ vẫn còn dùng được.
“Có điều bây giờ đang ở trên đảo hoang, đông tây nam bắc giờ chả có ý nghĩa gì.” Có thí sinh thở dài.
“Sao không có ý nghĩa hả? Đề bài cuối cùng không phải kêu chúng ta đưa các thuyền viên về lại địa điểm xuất phát sao?” Bạn học Địch Lê thờ phụng sinh tồn thì phải hợp lí, hơn nữa còn có bệnh hamster (*), cái gì giữ được đều phải giữ, phòng hờ cho bất kì tình huống nào, “La bàn mà còn vô dụng, vậy chẳng lẽ tính trở về địa điểm xuất phát bằng cách dựa vào cậu bấm độn càn khôn à?”
(*)Hamster có thói quen giấu đồ ăn trong túi má.
Cậu nổi đóa một hồi lại cảm thấy không đúng, bổ sung nói: “……
Không phải tôi đang giận cậu hay gì đâu.”
Thí sinh nọ: “Tôi nói chỉ là tạm thời, tạm thời bây giờ chắc chắn không dùng dược, cũng chẳng có chuyện ngày mai chúng ta sẽ trở về địa điểm xuất phát ngay mà.”
Mọi người không phản bác lại.
Lời này quả không sai, theo quy định của đề bài, thời kỳ đóng băng còn những mười ngày, bọn họ còn phải chịu đựng ở đây thật lâu.
Nghĩ đến chuyện này, cảm xúc mọi người lại tụt dốc không phanh.
Nhưng mà bọn họ rất nhanh đã lấy lại tinh thần, cũng nhờ vào hai chùm tóc đuôi ngựa kia.
Mọi người tò mò vây quanh nhìn chằm chằm hai cái Tua Tua siêu to kia, hỏi: “Cái này…..
mang về làm gì vậy?”
Địch Lê chơi không ít game, đưa ra đánh giá: “Xúc tu của phó bản boss, có giá trị qua cửa à? Hay giá trị điều thuốc?”
Tần Cứu đang lựa nhặt bên hai bó củi, xách theo hai thanh gỗ dài nhọn đi đến, như phường giang hồ bất lương mà nói: “Giá trị hải sản.”
“???”
Mọi người phần phật thối lui.
Bọn họ còn nhớ rõ cái cách mà con quái vật kia bám trên nóc hang đá phát ra tiếng trầm trầm một tiếng trước.
Muốn hù chết ai nữa hả?!
Phản ứng của họ cũng không ngoài ý muốn, lông mày Tần Cứu cũng chẳng buồn lay động.
Anh dùng thanh gỗ xiên Tua Tua, lưu loát đặt trên cái giá nướng.
Ngọn lửa vùn vụt quấn quanh xúc tu.
Trong hang dần dần vang lên tiếng tí tách, âm thanh đơn điệu, vô cùng mê người…..
Ý chí mọi người từ trước đến giờ chưa từng trải nghiệm qua điều này.
.
Du Hoặc chỉ mới vừa ăn một bữa cơm xoàng ở chỗ giám thị, cũng không đói lắm.
Huống hồ lần này hắn còn mang theo thịt bò đóng hộp với mì ăn liền, tuy rằng kém hơn 922 làm, nhưng vẫn còn có thể ăn được.
Cho nên lúc Tần Cứu xách râu mực đi nướng, hắn hoàn toàn không dao động.
Đối với việc nướng xúc tu, hắn càng muốn xem thử chừng nào hệ thống hết nghẹn, mở miệng phán vi phạm quy chế đây.
Âm thanh tí tách bay thẳng vào lỗ tai Du Hoặc.
Hắn cau mày liếc Tần Cứu một cái rồi đi ra ngoài hang, tay đút túi nhìn bức tường điểm số.
Theo lí mà nói, cái thứ kia được hệ thống phái đến xử bọn họ, cũng được coi như là một bộ phận của hệ thống nhỉ?
Thân là bộ phận dưới trướng hệ thống mà lại bị bọn họ, à không, bị người nào đó nhặt về đem nướng BBQ, hệ thống chịu được sao?
Nhìn biểu hiện trước đó, hẳn là…..
con bạch tuộc cần phải được cuộn lại.
Du Hoặc: “…….”
Hắn thấy bức tường điểm số chẳng có đủ xa, vẫn có thể thấy bóng dáng Tần Cứu lấp ló.
Hắn im lặng một lát, lại chủ động đi ra ngoài hang.
Ở góc độ này, giám thị bị giáng xuống không làm nhân sự nào đó bị chặn kín mít, ngay cả một cọng tóc cũng không thấy.
Ngoài hang gió biển rít gào, tát bang bang vào mặt.
Nếu không có chuyện gì, những người khác sẽ không đứng đây làm chi, đặc biệt là buổi tối.
Thế nên chỉ có mỗi Du Hoặc một mình ở đó với con thỏ đóng băng chết ở đối diện mũi chân.
Hắn khom nửa người xuống, rũ mắt trông con thỏ.
Con thỏ im lặng nổi chiến tranh ngầm với hắn.
Tần Cứu có nói, thật ra thì hệ thống trong phòng thi không có chỗ nào là không có nó, nó cũng chẳng chỉ dựa vào mỗi con chim, hay một con thỏ tới đây trông ngóng.
Thế thì, những thứ là mắt, là tai được đặt ở đâu nhỉ? Đến tột cùng nó ra làm sao……
mùi hương con mực bay ra.
Du Hoặc: “…….”
.
Tần Cứu quỳ một chân bên cạnh đống lửa, câu được câu chăng mà quay nhánh gỗ.
Tua Tua rốt cuộc đã đổi màu giữa tiếng lửa nướng tí tách, có chỗ bóng mịn lóa mắt, có chỗ thì ngập tràn màu vàng nâu khô nóng.
Mùi hương thẩm thấu của nướng BBQ quá mạnh mẽ, rất nhanh đã lan tỏa khắp hang đá, đánh vỡ ý chí của một bộ phận thí sinh.
Thứ nhất là đói lắm luôn nè……
Thứ hai là họ đã quên mất bộ dáng của quái vật kia rồi, cái thứ trước mắt này chỉ có thể là râu mực thôi!
Có mấy thí sinh lần lượt cọ cọ bước qua.
Nối đuôi theo là mấy người nhóm thuyền viên.
Cuối cùng ngay cả thuyền trưởng hôn mê không tỉnh cũng bò tới……
Sự thật chứng minh, đói lâu thì dạ dày sẽ teo lại, nhưng nó cũng chả hề hấn gì với lạc thú muốn no bể bụng của bọn họ.
Trong hang động tràn ngập không khí vui thích buông thả.
.
Du Hoặc đối chọi cùng món đồ ăn xấu xí đó nửa giờ liền thì đã ngã sóng soài ngay cửa hang luôn.
Ngay khi hắn chuẩn bị đứng lên, con thỏ chết im hơi lặng tiếng bấy lâu mở miệng:
“Đã qua nhiều ngày, nhóm thuyền viên mới có thể cảm nhận được cảm giác ăn no nê là thế nào, đạt được điều kiện khen thưởng.”
“Vốn đặt ra 15 ngày sau sẽ tiến vào thời kỳ băng tan trước tiên gần hai tuần, hiện sửa lại hai ngày sau, xin toàn bộ thí sinh nắm chắc cơ hội, đưa thuyền viên của thuyền buôn trở về địa điểm xuất phát.”
“Chú ý: Thời kỳ băng tan chỉ có một lần, lỡ mất xin tự gánh lấy hậu quả.”
“Bên cạnh đó, tổ thí sinh này được khen thưởng thêm 6 điểm.”
Điểm trên tường, Tần Cứu, Du Hoặc như cá chép vượt thác, từ 14,25 lên thẳng tới 20,25.
Trần Phi, Hoàng Thụy quay về với hạng nhất từ dưới đếm lên.
Hai người bị sốc tại chỗ.
Du Hoặc nhíu mày nhìn chằm chằm con thỏ.
Nhưng nó vừa báo khen thưởng xong thì chết tiếp, không rên nửa lời nào nữa.
Chuyện này khác xa với suy nghĩ của hắn.
Trước mắt từ đâu chui ra một bóng ma Tần Cứu đi tới: “Tay nghề nướng BBQ của tôi kém đến vậy à? Thế là cậu thà ngồi xổm ở đây 32 phút cũng không muốn vào hang luôn?”
Trong lòng Du Hoặc nói thì tệ đến nỗi tôi mới đi ra ấy chứ?
“Hay là cậu có hứng thú với việc nướng con thỏ này hơn nướng con mực à?”
“……”
Con thỏ chết này có chỗ nào tốt hơn con mực giả kia?
Tần Cứu bỗng nhiên vươn tay tới: “Đứng lên được không? Tôi có thể cho cậu mượn một tay.”
Du Hoặc không đứng dậy, hắn nhìn bàn tay khô ráo của Tần Cứu, chợt hỏi: “Nếu nướng thật thì có vi phạm quy chế không?”
Tần Cứu: “…….”
Có tính không? Quý ngài 001 không biết, nhưng anh không ngại nói thử thì thử.
.
Năm phút sau, thuyền trắng chỗ giám thị nhận được hai đơn báo cáo vi phạm quy định.
Tên quen, người cũng quen luôn.
922: “……”
154: “……”
078: “……
Bây giờ xin chuyển tổ còn kịp không?”
(*)Ở đây tác giả chơi chữ: Địch Lê hú hồn chửi thề chữ 肏 (đệt) với cách nói /cào/ giống với chữ 草 (cỏ) phiên âm /cǎo/.
Trước đó ẻm còn bảo đi đào gì đó nên xuống dưới Tần Cứu hỏi đào cỏ gì ở đây.
Lúc này để theo chủ nghĩa thuần Việt nếu có thể của mình, mình dùng một cụm từ chửi thề chơi chữ khác đến từ Việt Nam cũng có hơi hướm thiên nhiên (CLGT) để thay thế cho cuộc đối thoại mà vẫn giữ nguyên ý nghĩa gốc của nó nhé.
(Bản dịch của ê-đít-tơ, nhà Quăn-đơ-lan <ao-ờ ciu-te hôm>)
Edit by Ngẩn
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
“Em may búp bê, anh nướng thịt thỏ.”
Minh hoạ: LOFTER @星子Dream星 hay @xingzidreamxing
Vote, comment và cũng đừng quên follow để nhà edit vui vẻ còn làm truyện đúng giờ cho các bạn nheee.
Thank u, next.
(Ý là next qua chương sau ó :3)
.