Đọc truyện Thi Đại Học Toàn Cầu – Chương 40: Giám Thị Đau Lòng
THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU
Quyển III: Trông cậu có vẻ ngon phết
Chương 40: GIÁM THỊ ĐAU LÒNG
Tác giả: Mộc Tô Lý
Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) – Ngẩn
(◐‿◑)
Lúc các thí sinh mới tiến vào phòng thi, các thuyền viên luôn trông họ như những vị khách không mời mà đến, mặt xanh như lá cải.
Thì dĩ nhiên rồi, bị cô lập ở đảo sinh sống suốt tám tháng liền, có ai mặt đỏ hồng hào như thịt tươi đâu.
Hiện tại nhờ thí sinh sẵn lòng đưa thuốc, thái độ bọn họ mới thay đổi rõ ràng.
Để tỏ lòng biết ơn, các thuyền viên quyết định sẽ chia sẻ đống lửa với thí sinh.
Vì thế, tất cả mọi người đều dọn vào bên trong hang đá.
.
Hang đá này thật sự rất nhỏ, các thí sinh vừa vào đã lấp đầy cả không gian.
Người đàn ông tóc húi cua dẩu mỏ “suỵt” một tiếng: “Thuyền trưởng gác đêm đã lâu rồi, cố gắng nói nhỏ thôi, đừng để anh ấy tỉnh giấc.”
Gã chỉ vào một bóng người trong góc.
Đó là một người tầm tuổi trung niên, anh ta nằm cuộn lại cách xa khỏi đống lửa, nhường những chỗ gần hơn cho các thuyền viên khác.
Mặt anh ta đối diện với ngọn lửa, mày nhíu mà ngủ thiếp đi.
Dẫu có ánh lửa chiếu rọi cũng chẳng xi nhê gì với sắc mặt nhợt nhạt của anh ta, ngược lại càng trông nổi bật hẳn phần xương gò má.
“Thuyền trưởng?” Địch Lê tò mò một phen, nhỏ giọng hỏi: “Tên là Barron sao?”
Những thuyền viên vẻ mặt đầy cổ quái nhìn cậu nhóc.
“Làm sao vậy?” Địch Lê bị nhìn đến mà sợ, bổ sung thêm: “Tôi chỉ…..”
Còn chưa dứt câu, một thuyền viên nom tuổi còn rất nhỏ ngạc nhiên nói: “Làm sao anh biết được? Anh là phù thuỷ sao?”
Địch Lê đắc ý cực kỳ, lộ ra hai răng nanh nói: “Anh là người sói.”
Người đàn ông tóc húi cua nói chậm rì:”Người sói? Ồ, dù tôi không biết thật hay giả…..
nhưng mặc kệ có là phù thuỷ hay người sói đều nên cẩn thận một chút.
Ở trên đảo còn tốt, đi ra ngoài sẽ bị bắt lại thiêu đến chết.”
“…..”
Nụ cười trên môi Địch Lê liền lạnh lẽo.
.
Ngô Lị tiến hành kiểm tra đơn giản cho các thuyền viên, có tổng cộng 14 người bị thương, bao gồm cả người đàn ông tóc húi cua và thuyền trưởng Barron.
Lúc quý cô này đang làm việc, ghét nhất là bị người khác vây xem.
Nhưng nể mặt đã cho thuốc, Du Hoặc và Tần Cứu được phá lệ.
Bởi vì chị ta cần người mang hương vị nước ngoài xử mấy tên của tàn dư phong kiến này lại.
Giống như thuốc hạ sốt.
Thuốc này thuộc loại tiêm, một hộp có 12 liều, tặng kèm một ống kim tiêm.
Điều kiện chỗ này không có chuyện xài một cái rồi đổi một cái, chỉ có thể dùng lửa khử trùng.
Khi Ngô Lị vặn ống kim, mấy thuyền viên thay phiên nhau thụt lùi về phía sau, vẻ mặt hoài nghi lẩm nha lẩm nhẩm.
Kết quả là chưa lùi được hai bước thì gót chân đã bị Du Hoặc chặn lại, mặt ai nấy đều tràn đầy tuyệt vọng.
“Làm cái gì vậy?” Ngô Lị xụ mặt hỏi.
Biểu cảm thuyền viên như muốn nói chị đây đâu phải tới cứu người, tới chém người mới đúng.
Thuyền phó tóc húi cua giải thích: “Bọn họ nói, y thuật của cô quá kỳ quái, bình thường bác sĩ sẽ không dùng cái này dưỡng nước(*) đâu.”
Ngô Lị chỉ tay vào bọt nước: “…..
dưỡng nước?”
Tóc húi cua nhạy bén thấy chị ta không vui, lập tức bổ sung: “Chỉ là hình dung thôi, đừng làm như thật.”
Ngô Lị vẫn xụ mặt như cũ:”Bình thường bác sĩ bọn họ làm như thế nào? Nói tôi nghe thử một chút xem.”
Thuyền viên liền khoa tay múa chân bô bô nói, còn diễn tả lại bằng từ tượng thanh “Bang….
bang…….”
Tóc húi cua tóm gọn: “Thường sẽ có một thanh dài mỏng thế này, dùng nó quất bệnh nhân.”
Ngô Lị: “……”
“Dùng cái gì?” Thư Tuyết không nghe rõ.
Tần Cứu càng lời ít mà ý nhiều hơn: “Rút đến chết.”
Thư Tuyết: “……”
Du Hoặc mỉa mai: “Tóm gọn kiểu gì vậy?”
Tần Cứu cười nói: “Quá khen.”
Thuyền viên lại khoa tay múa chân một hơi.
Tóc húi cua tiếp tục giải thích: “Hoặc là lấy máu cũng xem như phương pháp tốt, rất được nhiều bác sĩ tin dùng.”
“……”
Bác sĩ Ngô thật sự không thể ngửi nổi cái rắm này được, nói với Du Hoặc và Tần Cứu: “Giúp tôi khống chế một chút, chỉ một mình tôi e là không được, cảm ơn.”
Thư Tuyết vừa định tiến lên một bước, Ngô Lị giống như có mắt gắn sau lưng nói: “Cô ngồi yên một chỗ giúp tôi thì hơn.”
“……” Giả làm thai phụ bị nghẹn chết rồi.
Những thuyền viên kia vừa nghe tới muốn khống chế họ, nháo nhào đòi chuồn đi.
Các thí sinh khác cũng không ngồi ăn no rửng mỡ, đứng chặn khắp nơi.
Bọn họ đang cố gắng khuyên bảo tận tình, thì thấy Tần Cứu rút sợi dây thừng ra thắt thành nút kết rồi tròng vào tay một thuyền viên.
Anh cực kì thuần phục, ba giây đã thắt xong một nút, chớp mắt đã trói được một loạt.
Tính tới người thứ 7, vừa vặn thành một bó người gửi tới bác sĩ Ngô.
Đến khi anh định qua bắt người thứ 8, một bàn tay mảnh khảnh đưa lên trời.
Chính là Du Hoặc.
Năm ngón tay đại boss này khép lại như một chưởng đao, một nhát một đầu, gõ chuẩn xác lên mấy thuyền viên khác đến hôn mê.
Chỉ chừa lại duy nhất mỗi thuyền phó tóc húi cua làm phiên dịch viên.
Tóc húi cua trợn mắt há mồm.
Ngô Lị nhìn bó người với cả đất đầy người, mặt cũng căng không nổi nữa.
Chị thở dài, tiêm cho từng người một.
(*)Theo kiến thức thu thập sơ lược của mình là: Dưỡng nước hay Tư thuỷ (Tư thuỷ hàm mộc – 滋水涵木) là một cách chữa bệnh trong y học ngũ hành (Kim – Mộc – Thuỷ – Thổ – Hoả) của Trung Quốc.
Thường áp dụng lên gan và thận để điều dưỡng nước.
Không chuyên về y nên mình nói ít thôi dù cũng không chắc đúng hết.
Xem để biết sơ thôi nha các cậu.
.
Du Hoặc có chú ý, miệng vết thương của thuyền viên rất kỳ quái.
Có da tróc thịt bong, còn có vết sẹo bầm dài ở sau lưng hoặc là cánh tay.
Máu bầm đã lâu không hết, liền bắt đầu chuyển xanh rồi đen, nhìn đến ghê người.
Này không phải vết cào của mãnh thú, cũng chẳng phải vết cắn.
Nhưng ở nơi trời băng đất tuyết này thì còn không phải là cùng một nhà với gấu bắc cực và sói tuyết sao?
Loại mãnh thú nào tấn công đến nỗi bị thương thế này?
Nhân lúc tóc húi cua chưa ngất, Du Hoặc hỏi anh ta.
Anh ta thở dài, trả lời: “Tôi không biết, chúng tôi đều không biết.”
“Có ý gì?”
“Việc này thật ra chỉ mới xảy ra gần đây thôi……” Tóc húi cua nói.
Gần đây là chỉ ước chừng mười ngày trước.
Ngày hôm đó bọn họ gặp được cá dưới băng, nhân cơ hội bắt một đàn ăn cho đẫy bụng.
Trên đảo cô lập ít có ngày nào may mắn, bọn họ ăn xong liền quây quần bên nhóm lửa sưởi ấm, tâm sự về những gì mình mong muốn và khuyến khích lẫn nhau.
Kết quả không biết tại sao đã trò chuyện đến ngủ hồi nào không hay.
Chờ đến khi bọn họ bừng tỉnh dậy, lửa đã sớm tắt, cả một trời tối đen nhánh trong hang.
Bọn họ chợt nghe thấy một tiếng thét chói tai đến từ bên cạnh thuyền phó tóc húi cua.
“Tôi là dạng người tay nhanh hơn não, lúc ấy phản ứng đầu tiên của tôi là đưa tay vớt một cái.” Người đàn ông tóc húi cua nói: “Cũng may, đúng lúc bắt được mắt cá chân cậu ta.
Lúc ấy cậu ta đang bị cái gì đó kéo ra khỏi hang, dù sao sức cũng lớn lắm, tôi với cả hàng người phía sau thi nhau kéo lại, suýt nữa cả lũ đã đi ra chung luôn.”
Chuyện ly kì này kéo dài cho đến khi lửa tự động bừng trở lại.
Lực kéo bọn họ bất ngờ thả lỏng, bọn họ ngã thành một đoàn cắm mặt xuống đất.
“Ngày hôm sau, nơi bị kéo liền biến thành như vậy.” Tóc húi cua thở dài ngao ngán: “Sau đó ngay cả ban ngày chúng tôi cũng chẳng dám tắt lửa, chỉ cần có người nhất định phải có lửa, cho nên mới thay phiên gác đêm.
Cứ như vậy có đôi khi là không phòng được.”
“Sau đó chúng tôi lại phát hiện, lửa nhóm càng lớn thì càng an toàn, vì thế lượng củi gỗ trực tiếp nhân gấp bội.
Càng dùng càng nhiều.”
“Củi dùng gần hết, bất đắc dĩ chỉ có thể huỷ đi một phần của boong tàu đem đi đốt.
Vốn là cũng đủ duy trì đến khi băng tan, nhưng lại bị chuyện này chen vào, hôm nay bèn không nhóm lửa nữa.”
“Không được.” Ngô Lị ngắt lời bảo: “Ngay cả một phút cũng không được dừng nhóm lửa.”
Mọi người nhìn về phía chị ấy.
(ourcutehome)
Cô nói: “Thuốc này tiêm uống xong cũng chả phải thành thần, nhiệt độ cơ thể cần được đảm bảo.
Lửa tắt, độ ẩm trong hang chỉ cần vài phút là giảm mạnh, sẽ kháng lại với thuốc ngay.
Không chỉ cần phải có lửa, còn phải lớn hơn nữa, tốt nhất phải hai cái trong lẫn ngoài hang mới có thể bảo đảm độ ẩm tốt.”
“Lí thuyết dễ học, thực hành khó nhọc.” Một vị thí sinh nói: “Tôi có đi dạo qua vài vòng trên đảo này, hầu như chỉ toàn là đá.”
“Thật sự không được rồi, mình chỉ còn phải dựa vào thuyền buôn thôi.” Địch Lê có ấn tượng rất sâu đối với đề kiểm tra, luôn nhớ thương đến gỗ của thuyền buôn.
Tóc húi cua nóng nảy: “Không được! Không thể đụng vào hàng hoá! Đụng vào rồi chúng tôi chẳng còn mặt mũi trở về.
Thuyền trưởng có nói, hàng hoá mà mất, anh ấy sẽ nhảy xuống biển tạ tội, tôi cũng nghĩ y như vậy.”
Mọi người: “……”
Địch Lê vội vàng nói: “Không đụng hàng hoá đâu, biết mọi người xem nó còn hơn tính mạng.
Cái câu hỏi chủ quan này tôi viết một năm liền rồi.
Tôi nói là dỡ boong tàu mà!”
“Boong tàu cũng không thể.” Tóc húi cua nói: “Ngon thì dỡ đi, thuyền sẽ không thể dùng nữa, mưa gió cũng không chắn được, hàng hoá cũng sẽ bị ướt thôi, cuối cùng vẫn muốn tụi tôi nhảy xuống biển đây mà.”
Địch Lê: “…..”
Nguyên nhân chết của mấy người phong phú ghê vậy?
“Một miếng cũng không được à?” Mọi người thử cò kè mặc cả.
Tóc húi cua nói: “Không được, hơn nữa cũng chẳng đủ đốt.”
.
Trong hang đá, ngọn lửa đung đưa tí tách, lại nhỏ hơn trước một tẹo.
“Không được rồi, sắp tắt rồi.” Tuổi Địch Lê tuy nhỏ, thế mà lại xếp hạng nhất, luôn cảm thấy mình chính là thí sinh đại diện được vận mệnh sắp đặt.
Cậu nhóc vỗ vỗ mông đứng lên nói: “Như vậy đi, một nhóm người đi ra tìm xung quanh trên đảo, xem có tìm được mấy nhánh cây hay không.
Một nhóm khác thì đi theo chú này…..”
Tóc húi cua: “…..”
“……anh trai này tới thuyền buôn nhìn lại, lỡ như còn cá lọt lưới thì sao? Có một cũng là một.”
Những người khác đều lớn tuổi hơn cậu nên nhường cậu đôi chút.
Huống chi thằng nhóc này nói nghe hợp lí, vì thế mọi người đều nghe theo phân công.
Ngô Lị phải ở lại chăm sóc bệnh nhân.
Ở trong lòng Thư Tuyết soạn sẵn mười cái cớ để đi ra ngoài.
Cô muốn đi theo Du Hoặc và Tần Cứu, nhìn xem có chỗ nào giúp được gì không.
Rốt cuộc cũng chỉ có mỗi hai người là biết cô không phải thai phụ, không bị bó tay bó chân.
Ai ngờ hai đại boss lại lao xuống cuối đội chặn Thư Tuyết lại trước khi rời khỏi hang.
Du Hoặc nói: “Tôi đi một vòng một mình được rồi.”
Tần Cứu liếc mắt nhìn hắn nói: “Thật trùng hợp, tôi cũng đi.”
Du Hoặc “Ờ” một tiếng, nhấc cằm sang cửa hang: “Không cùng đường, anh có thể đi rồi.”
Đầu lưỡi Tần Cứu chọt má, suy nghĩ hai giây rồi nheo lại mắt nói:”Vậy đi.”
Chờ Tần Cứu rời đi, Du Hoặc lúc này mới quay đầu lại.
Giọng Thư Tuyết ôn hòa nói: “Cậu chắc chắn không cần phụ một tay sao? Dưới tình huống này thì tìm củi cũng là chuyện phiền phức, mọi người đều đang vội, tôi thì lại ngồi không như vậy chẳng được chút nào.
Nhưng nếu không tiện, tôi sẽ trở về giúp Ngô Lị.”
Du Hoặc nói: “Không phiền, nhiều nhất thì có chút không hợp quy củ.”
Thư Tuyết: “……”
Hắn vẫy vẫy tay, bèn quay đi, sắp đến cửa hang thì quay đầu lại nói: “Cô ở đây đi, hành lí của ai kia thì trông giúp anh ta nhiều xíu.”
Nói xong hắn lại bổ sung một câu: “Ăn nhiều vào.”
Thư Tuyết: “……
Được.”
.
Chiều về, thuyền nhỏ hệ thống dùng để đón thí sinh xếp thành vòng chỉnh tề cách một khoảng ngắn với chiếc thuyền buôn của đề bài.
Dựa theo quy chế thi được đọc lúc ban đầu, khi hoàn thành bài kiểm tra thuận lợi, hệ thống sẽ bài trí thuyền nhỏ di chuyển khỏi hàng, mang các thí sinh rời khỏi phòng thi.
Trừ những người khác ở bên ngoài, nơi này chẳng hề có ai.
Nhưng ngay lúc ấy, có một con thuyền của hệ thống mà trên boong thuyền đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cao gầy.
Hắn mới dùng dây thang đi lên, khom lưng ở bên buồng lái chọn lựa, xem có đồ dùng tiện tay nào không.
Đây chính là Du Hoặc vừa mới nói muốn đi một mình.
Lúc này hắn đang tìm cái móc câu mà mình dùng khi còn ở trên thuyền.
Nhớ rõ ràng đã để ở chỗ này, không biết tại sao lại không tìm được.
Du Hoặc dạo một vòng nữa đã không còn kiên nhẫn, hắn lật con dao găm dài hơn bài tay toan làm gì đó.
Ngón tay hắn đưa lên khe hở của boong tàu sờ soạng một chút liền cạy ra.
Kết quả trên khoang thuyền chợt vang lên tiếng đứt gãy “Kẽo kẹt kẽo kẹt”.
Có người?
Du Hoặc thoáng sửng sốt, cau mày đi đến bên cạnh dây thang, dùng chân xê dịch cái cửa sập.
Hắn vốn tưởng rằng sẽ gặp được ông già thuyền trưởng bị bỏ rơi, ai ngờ lại thấy Tần Cứu…..
Đối phương một tay cầm cái móc câu đã mất, tay kia vừa vứt một ván gỗ.
“Ầm” một tiếng, ván gỗ rơi ngay bên cạnh, nhập bọn chung với những tấm khác.
Tần Cứu nghe thấy động tĩnh ngay trên đầu mình, phóng ra móc câu trong tay, đáp ngay trên vai, ngửa đầu nói: “Thật trùng hợp nha học sinh xuất sắc, cậu cũng tới thuyền hệ thống đi dạo sao?”
Du Hoặc: “……”
Hắn rũ mắt nhìn trong chốc lát, cầm con dao găm ngồi xổm bên cạnh cửa sập.
“Anh còn nhớ rõ mình là giám thị sao?” Hắn đứng cách thang gỗ cao mà hỏi Tần Cứu.
Tần Cứu cười rộ lên: “Phải không nhỉ, có nhớ sơ sơ.
Nhưng mà trước mắt thì tôi cùng phe với cậu, cậu nghĩ thế nào?”
Du Hoặc nhìn từ trên cao xuống một hồi, rốt cuộc quay đầu hừ cười một tiếng: “Được thôi.”
.
Nửa giờ sau.
Bọn Địch Lê về hang đá theo từng nhóm, tay xách nách mang theo chiến lợi phẩm: Hai bó củi ướt nhẹp, ba tấm boong tàu để giữ mạng.
Hết rồi.
Hiển nhiên kém thật xa.
Lúc mọi người còn đang buồn bực không vui, một thí sinh cách cửa hang gần nhất đột nhiên đứng lên.
“Làm sao vậy?” Mọi người khẩn trương theo.
“Tôi nghe được tiếng…..
Từ từ, để tôi đi xem!” Thí sinh vừa nói liền đi ra ngoài.
Không quá nửa phút, cậu ta lại chạy như điên trở về.
“Đệt mịa……..”
Ngay khi vào cửa, cậu ta đã phun ra một câu chửi tục, sau đó thở hồng hộc.
“Làm sao vậy? Đừng thở hổn hển nữa, nói mau đi.”
“Hai cái người đếm ngược kia!”
“Sao?”
“Mang về một đống củi siêu lớn, đặt ở cửa!”
“Một đống? Làm sao có thể? Từ đâu ra?” Địch Lê còn chưa hỏi xong, đã phi ra ngoài.
Nháy mắt bay tới, cậu đã nghe được vị thí sinh kia nói: “Cạy ở trên thuyền! Bọn họ dỡ thuyền của hệ thống!”
Địch Lê: “……”
Gì cơ???
Hơn ba mươi thí sinh tấp nập ngoài hang, lập tức bị choáng ngợp với cả bó củi cao hơn phân nửa người ngay cửa hang.
Không đợi bọn họ khép miệng lại, xác chết của một con thỏ ngoài hang vùng dậy:
“Thí sinh Du Hoặc, Tần Cứu vi phạm quy chế dỡ bỏ con thuyền của hệ thống, đã báo cáo với giám thị phòng thi.
Giám thị: 154, 922, 078, 021 đang trên đường tới đây.”
Edit by Ngẩn
Vote, comment và cũng đừng quên follow để nhà edit vui vẻ còn làm truyện đúng giờ cho các bạn nheee.
Thank u, next.
(Ý là next qua chương sau ó :3)
.