Đọc truyện Thi Đại Học Toàn Cầu – Chương 34: Vu Dao
THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU
Quyển III: Trông cậu có vẻ ngon phết
Chương 34: VU DAO
Tác giả: Mộc Tô Lý
Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) – Ngẩn
(◐‿◑)
Bọn họ vừa xuống xe đã đứng sững sờ ngay tại chỗ.
Trước mắt họ là một con phố với hai bên cửa hàng cao tầng mọc san sát nhau.
Các tòa cao ốc có chút cũ kĩ, giống như những cửa hàng tạp hóa đến từ thế kỷ trước vậy.
Các tủ kính trong cửa hàng xám xịt, ánh đèn bên góc chạy lăn tăn thành một vòng sáng trên mặt kính.
Mọi thứ như trở về một thành phố cũ đã bị lãng quên vậy.
“Đây là chỗ nghỉ ngơi sao?” Mọi người bắt tài xế lại, không cho gã lên xe.
“Bắt tôi làm gì?” Tài xế chẳng mấy vui vẻ, gã gỡ mấy ngón tay còn đang vịn trên cánh tay mình xuống, bảo: “Chỗ nghỉ ngơi đó, không thấy ở đây có khách sạn sao?”
Công nhận là chiếc CMB rách nát này đang dừng trước cửa một khách sạn thật.
Phong cách của khách sạn thuộc dạng phổ biến rất dễ thấy, nó toạ lạc ở một góc rẽ, chim bay đầy cửa(*).
(*)Câu gốc là 门可罗雀, mang nghĩa nơi ít khách, vắng vẻ đến nỗi có thể giăng lưới bắt chim trước cửa.
(Theo Baidu).
…..
Thật ra không chỉ trước cửa đâu, mà là khắp cả con phố đều có thể giăng lưới bắt chim.
“Chỗ nghỉ ngơi thay đổi rồi à?” Mọi người kinh ngạc vô cùng.
“Nhà nghỉ đâu? Bà chủ Sở đâu rồi? Chúng tôi vất vả lắm mới có chút ấn tượng tốt với cô ấy đấy.”
“Bà chủ Sở? Sở Nguyệt?” Có lẽ nhờ ánh đèn chiếu rọi, khuôn mặt ngăm đen của tài xế thế mà hồng hồng, nhưng rất nhanh thì sắc mặt gã đã sa sầm xuống, “Mọi người gặp qua cô ấy rồi sao? Đến giờ mà cô ta còn ở chỗ nhà nghỉ đấy à.
Tổng cộng ở trong nước có năm cái, thường xuyên được thay phiên.”
Du Hoặc: “Trong nước? Nước ngoài có kiểm tra nữa à?”
Tài xế chép chép miệng.
Gã giống như không muốn nói nữa, nhưng vẫn nể mặt Sở Nguyệt, cuối cùng vẫn mở miệng rằng: “Tất nhiên là có, người bên cạnh cậu chả phải người nước ngoài sao? Huống hồ còn có thi môn ngoại ngữ, dĩ nhiên là có phòng thi của nước ngoài rồi.”
Những người vừa mới thi ngoại ngữ trong thôn im lặng nhìn gã.
Tài xế: “…..”
“Mọi người là trường hợp hiếm gặp thôi.” Gã lại bổ sung nói.
.
Du Hoặc quét mắt nhìn một vòng, tầng nào của toà cao ốc này cũng sáng chưng, nhìn như đã chật cứng người rồi.
“Có thể lựa chọn chỗ nghỉ ngơi không?” Hắn hỏi.
Tài xế đáp: “Tuỳ vào có phải là trường hợp đặc biệt hay không, trong năm chỗ nghỉ ngơi thì có nơi cực kì…..”
Du Hoặc nhớ tới chỗ nghỉ ngơi lần trước, mặt không cảm xúc nói: “Cực kì nát?”
Tài xế: “…..
chỗ của Sở Nguyệt cũng có hơi hơi…..”
Du Hoặc trưng ra bộ mặt lạnh tanh.
Tài xế: “…..
ừ thì cực kì nát.”
“Chỗ nghỉ ngơi đó là chỗ duy nhất chẳng moi được tí ưu điểm nào cả.” Tài xế cau mày lẩm bẩm, “Nếu không thì cô ta chẳng bị phạt vào đấy đâu….”
“Có điều những chỗ khác vẫn có ưu thế.
Bên Sở Nguyệt là chỗ nghỉ ngơi số 1, còn chỗ nghỉ ngơi số 2 giống căn cứ quân sự vậy, vũ khí vô cùng nhiều.
Đối với thí sinh mà nói, đó chính là thiên đường.”
“Còn biểu tượng của chỗ nghỉ ngơi số 3 là sòng bạc, nếu số hên thì ghé qua nhìn thử xem.
Còn không thì có thể tới tìm thẻ tuyển thẳng.
Chỗ nghỉ ngơi số 4 thì nhiều khu ăn chơi, ở đó mấy ngày là quên mình đang đi thi luôn.
Số 5 chính là chỗ này.”
Giữa chân mày Du Hoặc nhíu lại, như có dự cảm xấu, “Ưu điểm chỗ này thì?”
Tài xế nói: “Siêu thị tương đối tiện lợi.”
Mọi người: “Nhiều tiện lợi?”
“Năm đến chín phần không cần đợi.”
“…..”
Trần Bân nhịn không được nói: “Nói thật chứ, bây giờ ngay cả 0,1 điểm tôi cũng không muốn mất.”
Tài xế: “Thì đó, đại đa số thí sinh đều giống cậu vậy.
Cho nên bị đưa đến chỗ này coi như cũng xui.”
Hoàng đế Châu Âu Du Hoặc liền quay mặt đi.
.
Mặc kệ nói như thế nào, chỗ nghỉ ngơi số 5 trông tốt hơn số 1 một tí.
Họ không nghĩ sẽ dùng từ “phồn hoa” để hình dung nơi này, nghe có hơi giễu cợt.
Nói tóm lại, thẩm tra ở khách sạn này nghiêm khắc hơn.
Ở đây còn có trang bị máy tự động ngay cửa kính, khi thí sinh đi qua sẽ được tia hồng ngoại rà quét cả người.
Dựa theo nguyên tắc ưu tiên người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, Du Hoặc đứng tựa vào cửa chờ những người khác làm xong thì mới theo sau nhóm người cuối cùng đi qua.
Hắn chỉ vừa mới bước tới một bước thì đã có tiếng cảnh báo vang lên.
Cô gái lễ tân của khách sạn “cọ” một cái rồi đi đến, duỗi cổ trước mắt vị boss này, hỏi: “Cậu mang theo gì vậy?”
Du Hoặc xích lại gần: “Có ý gì?”
Mọi người cũng chẳng rõ nguyên do, lại sợ Du Hoặc có chuyện, thế là mọi người nháo nhào trừng mắt cảnh giác qua lễ tân.
Lễ tân vẫy vẫy tay với Du Hoặc: “Làm phiền bước qua đây, tôi phải kiểm tra.”
Du Hoặc quăng balo đen lên mặt bàn rồi kéo khoá kéo, nâng nhẹ mi mắt: “Kiểm cái gì? Mở xem đi.”
Gương mặt này đúng thật là chạm ngay vào tận sâu trong tim người khác mà.
Cô gái lễ tân từ mặt xuống cổ đỏ như quả gấc, giải thích một chút: “À….
tự anh mở cũng được.
Anh cố nhớ lại xem mình có đem đồ gì từ phòng thi về không?”
Mọi người chẳng hiểu gì sất.
Vu Văn nói: “Không thể nào, trong cái phòng thi xui xẻo đó chả có món nào bình thường cả, ai não úng mới mang về ấy, chúng còn không được xem là quà lưu niệm.”
Cô lễ tân bị cậu chọc cười mới bảo: “Tính cả có những món đồ đi theo thí sinh ra khỏi phòng thi, trước kia cũng có qua, thiếu chút đã gây án mạng tại chỗ nghỉ ngơi.
Thế là bắt đầu tra xét, xem như một loại nhắc nhở.”
Trong lòng mọi người thầm giễu, chỗ nghỉ ngơi trước có tra đâu.
Nhưng mà giờ tiếng cảnh báo đã kêu rồi, cũng không thể cãi cùn được.
Thế là mọi người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, không làm khó dễ với lễ tân nữa.
Cô gái nói chuyện với bọn họ rất thân thiện, lại đỏ mặt với Du Hoặc bổ sung: “Tôi biết anh chắc chắn là không cố ý, người bình thường ai lại đi làm chuyện này.
Cho nên tốt nhất là tìm kiếm một chút, xem thử có đồ nào nguy hiểm bị trộ….”
Du Hoặc ngay cả mở cũng chưa thì đã móc ra một món đồ từ túi bên của balo: “Cái này à?”
“…..”
Cô gái lễ tân đến chữ “trộm” cũng không thốt nổi nữa.
Nói đến tốc độ móc đồ, hiển nhiên anh đẹp trai này là tự mình ra tay.
Du Hoặc liếc Vu Văn một cái.
Vu Văn lâm vào tình trạng vô cùng lúng túng.
Không thể tin được! Nửa phút trước cậu vừa chửi anh mình bị não úng.
“Anh…..
sao anh lại mang búp bê của bà lão Hắc đi chứ?” Vu Văn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Du Hoặc: “Tiện tay.”
Vu Văn: “……”
Cái tay này cũng bừa quá nhỉ?
.
Trong tay Du Hoặc đúng thật là búp bê của bà lão Hắc.
Không phải hắn may con này, mà nó là con được đặt ở ngăn chót của giá gỗ.
Trên chân nó có hoa văn hình hoa linh lan.
Mọi người bị tra tấn vài ngày, âu cũng đã có bóng ma tâm lí với con búp bê.
Giống như Vu Dao, Trần Bân cũng y như vậy, mặt bị doạ đến tái mét.
Ai lại có thể tưởng tượng được cho nổi, boss đi dạo ở phòng thi đã rồi còn muốn đem quà lưu niệm về.
Du Hoặc lại hỏi lễ tân: “Quy định không cho mang đi à?”
Lễ tân: “Chủ yếu là sợ các thí sinh ở chỗ nghỉ ngơi gặp nguy hiểm, nhưng nếu muốn thì anh có thể giữ lại.”
Du Hoặc thu búp bê lại.
Lễ tân: “…..”
Giữ luôn đi, đồ ngốc.
Mặt cô gái này cũng không đỏ nữa mà chỉ ngồi một bên gõ bàn phím lạch cạch, nhanh chóng đưa cho mọi người một chồng thẻ: “Thời gian nghỉ ngơi lần này là năm ngày, trên thẻ có để số phòng, xin chú ý không nên đi nhầm, tránh quấy rầy thí sinh khác nghỉ ngơi.
Tầng thượng là nhà ăn, mở cửa 24/24.
Bên cạnh đó nếu thí sinh có nhu cầu mua đồ dùng sinh hoạt hoặc đồ dùng kiểm tra thì xin mời tới cửa hàng mua sắm.
Năm ngày sau, cũng chính là ngày cuối cùng mọi người nghỉ ngơi, cửa hàng bách hoá sẽ có chương trình giảm giá nhiều nhất vào lúc 7 đến 10 giờ sáng, những thí sinh có nhu cầu không nên bỏ lỡ.”
Du Hoặc nhận thẻ xong liền lật qua mặt sau.
Quả nhiên giống y như đúc tấm thẻ của nhà nghỉ lần trước.
[Họ tên: Du Hoặc
Số báo danh: 860451-10062231-000A
Môn đã thi: Vật lý, Ngoại ngữ (2/5)
Tổng số điểm: 27]
Vu Văn cầm thẻ của mình đứng bên cạnh vò đầu: “Máy tính nội bộ của bài kiểm tra này có chút vấn đề à, rõ ràng người trả lời được điểm nhiều nhất, tại sao mọi người lại được cho điểm bằng nhau.”
Hơn nữa Du Hoặc đã mua đồ qua rồi, dưới hai lần kiểm tra y hệt nhau, hắn vẫn là người thấp điểm nhất.
Trần Bân chen vào nói: “Không phải bài kiểm tra nào cũng vậy đâu, ít nhất là một trong năm vòng sẽ được tính điểm riêng, ai làm được tính điểm cho người đó.
Tôi đã từng gặp rồi.”
Vu Văn: “Sau đó thì sao? Lấy được bao nhiêu?”
Trần Bân vẻ mặt buồn bực: “3 điểm.”
Mọi người bị thông tin này doạ sợ thót tim, mãi đến khi đi thang máy thì họ vẫn im thin thít.
.
Phòng của bọn họ ngay ở dưới nhà ăn, quả thật rất tiện lợi.
Lúc mọi người đang đi tìm phòng, ông Vu bỗng nhiên nói: “Ủa, không đúng nha.”
“Cái gì không đúng?”
“Búp bê đưa hết cho thôn dân rồi, nếu con mang về một con thì tất có một người không có? Thế sao chúng ta lại được toàn điểm vậy?”
Du Hoặc nói: “Dư một con.”
“Hả?”
Du Hoặc giơ búp bê trong tay lên nói: “Búp bê này không khớp với thôn dân nào cả.”
Mọi người sửng sốt một chốc, nháo nhào chú ý hoa văn trên đùi của búp bê.
“Lúc trước, khi chúng ta phân tích xem búp bê là ai thì không có con này.
Nếu không thì hoa văn lớn như vậy chẳng lẽ còn không thấy.”
Du Hoặc nói: “Con không bỏ con này vào.”
“Nếu đã nói như vậy, con này cũng được bà Hắc đưa à?” Vu Văn hỏi.
Du Hoặc: “Ừ”
“Sao lạ vậy! Tổng cộng có 18 hộ nhà, 19 người nếu tính luôn con gái (*) của trưởng thôn.
Bà Hắc đưa chúng ta 20 con lận sao? Bà ta không đếm lại sao? Hay là cố tình bỏ vào để chúng ta làm sai?”
(*)Mình có nhớ là mẹ của trưởng thôn mà nay lại thành con gái rồi?
Du Hoặc nhéo chân búp bê, nói: “Cũng có thể là để sót một người tương ứng với nó.”
Lời với nói ra, mọi người đã dừng lại ngay tắp lự.
Nói sót một người là sao? Trong thôn có 18 hộ, tặng không thiếu hộ nào.
Chẳng lẽ họ không ra hết? Không đâu, đề bài đã bảo đưa hết búp bê rồi.
Phòng thi đó còn có thể để sót người ở nơi nào chứ.
Mọi người suy nghĩ hai giây thì mặt liền tái luôn…..
Tất nhiên là có người rồi, thí sinh không phải người sao?
Vu Văn nhỏ giọng kinh hô: “Anh, trời tối rồi, anh không cần kể chuyện ma đâu.”
Mới doạ xong, mọi người đã tự giác nhìn qua lẫn nhau.
Như thể bất kỳ ai ở đây đều có thể là quỷ.
Sau đó, họ phát hiện Du Hoặc đang nhìn qua một người bên phải.
Người đó chính là Vu Dao.
Chị là người đầu tiên tìm được phòng, lúc này chị vừa mở cửa phòng mình.
Khách sạn có đầy đủ máy sưởi, chị cởi chiếc áo khoác to của Mike cho mình mượn ra.
Cởi rồi mới thấy quần áo rách ở bên dưới, từ vai áo cho đến ống quần.
Chị để lộ hình xăm hoa linh lan ở bên mắt cá chân nhợt nhạt.
Ánh đèn hành lang vừa đủ tỏ rõ nó, trông y đúc hoa văn trên đùi của búp bê.
Vu Dao sững sờ tại chỗ, sắc mặt trắng bệch.
Những người khác mặt còn trắng hơn cả chị.
“…..
chị ơi?” Giọng của Vu Văn run lên, “Chị…..
sao chị lại thế này?”
Vu Dao rũ mắt, bả vai run cầm cập.
Qua một hồi lâu, chị mới ngẩng đầu nhìn về phía Du Hoặc, hai con mắt đỏ hỏn dường như đã khóc đến nơi: “Anh…..
phát hiện ra từ khi nào vậy?”
Dù thế nhưng giọng chị lúc này vẫn rất ôn hoà.
Cảm xúc của Du Hoặc cũng chẳng thay đổi là bao, vẫn một bộ dạng lười nhác như cũ: “Tôi à? Nghi ngờ từ bài kiểm tra đầu tiên trước, chắc chắn thì mới vừa nãy.”
Vu Văn sợ hãi: “Bài kiểm tra đầu tiên? Bài kiểm tra đầu tiên sao vậy?”
Du Hoặc: “Đề bài nói có 13 người ăn tối, mày đếm cho kỹ lại xem thực ra có bao nhiêu người.”
Vu Văn im lặng đếm thử: “Thì 13!”
Vừa mới nói xong, cậu đột nhiên khựng lại: “Không đúng, 13 thí sinh, nhưng ăn tối thì tính cả thợ săn Giáp đã được 14 người rồi…..
trong đó có kẻ không được xem là người?”
Mọi người đồng loạt đổ dồn ánh mắt về Vu Dao, mặt từ trắng chuyển sang xanh.
“Chị……
Rốt cuộc chị là……”
Vu Văn muốn nói “Rốt cuộc chị là cái gì”, nhưng lời vừa lỡ trên đầu môi, một nam sinh mới vừa thành niên vẫn dễ mềm lòng như thế, cậu bèn đổi câu hỏi: “Rốt cuộc chị là ai?”
Vu Dao sốt sắng nắm chặt then cửa, nhẹ nhàng thở ra một hơi nói: “Vào đi, tôi sẽ kể cho mọi người, hành lang không tiện cho lắm.”
Ai dám vào đây?
Mọi người còn đang do dự, Du Hoặc lại gật đầu đáp ứng trước.
.
Sau đó không bao lâu, tất cả mọi người đều quây quần trong phòng Vu Dao.
Vu Dao nhìn chằm chằm con búp bê một hồi lâu mới nói: “Trước kia tôi nói đây là lần đầu tiên đi thi……
thật ra là lừa mọi người.”
“Tôi là thí sinh thật, nhưng đó là chuyện của nhiều năm trước.
Lúc ấy xui xẻo làm sao mà ngay bài kiểm tra đầu tiên cũng chính là phòng thi vừa mới kết thúc của chúng ta.
Kiểm tra tiếng Digan, cùng…..
nhóm Triệu Văn Đồ.”
…..
Cô biết một chút tiếng Digan, nên cô làm một phiên dịch viên nghiệp dư cho đồng đội.
Do thường xuyên qua lại, thế là bỗng đã có một cô gái xuất hiện mỗi ngày trên từng trang nhật ký của Triệu Văn Đồ.
Có điều lúc ấy cô vẫn chưa biết có một quyển nhật ký như vậy.
…..
Lúc sau khi Triệu Văn Đồ đã không còn ở đây nữa, chỉ còn lại mỗi hai thí sinh.
Đó là Vu Dao và một người đàn ông trung niên.
Đêm hôm ấy, cánh tay quỷ đúng giờ đi tới cửa.
Vốn là nó hướng về người đàn ông trung niên, kết quả dưới tình thế cấp bách mà người nọ kéo cô tới trước mặt, đẩy cô chắn một nhát dao của cánh tay quỷ.
“Bây giờ tôi vẫn nhớ rõ lời gã nói, chém nó đi, đừng tìm tao, xin tụi bây.
Cánh tay quỷ nào có chém đúng, dao hạ vài nhát, hẳn là…..
rất khó coi đi.” Vu Dao run trên ghế dựa, đã đắm mình vào những hồi ức ấy.
Mọi người nghe đến chạnh lòng: “Vậy rồi…..”
“Tôi đây có phải là nên giống những thí sinh khác, bị chôn ở cánh rừng hoặc là biến thành thôn dân đúng không?” Vu Dao nói: “Tôi cũng cho là vậy, nhưng có lẽ do tôi gặp may mắn.”
Cô vì Triệu Văn Đồ mà khóc cả một buổi sáng, thậm chí không chịu nổi mà đi một chuyến tới cánh rừng toan tìm vết máu của Triệu Văn Đồ, tìm xem anh bị kéo đến nơi nào.
Nhưng đều vô dụng cả…..
dựng cho anh một ngôi mộ là tốt rồi.
Kết quả là cô tìm cả buổi tối, không tìm được gì của Triệu Văn Đồ, ngược lại thì nhặt được một thẻ bài.
“Thẻ gì?” Du Hoặc hỏi.
Vu Dao nói: “Chính là thẻ bài mà giám thị cho cậu rút ấy, không biết vì sao lại có một thẻ rớt ở rừng cây.”
“Trên thẻ bài viết gì?”
Vu Dao đáp: “Kiểm tra lại một lần.”
“Lúc sau…..
tôi bị chém, thẻ bài phát huy tác dụng, nhưng do là nhặt được nên tác dụng chỉ phát huy một nửa.”
Mọi người mờ mịt hỏi: “Còn có một nửa à? Nghĩa là gì?”
“Tôi không có giống những thí sinh khác biến thành cánh tay quỷ hay thôn dân.
Nhưng cũng chẳng sống lại, thi lại một lần nữa.” Vu Dao nói tiếp: “Tôi trôi dạt ở trên sông của thôn, được bà lão Hắc nhặt về.”
Du Hoặc bỗng nhiên nhớ tới, thôn trưởng đã từng nói qua, bà lão Hắc chuyên hồi sinh người chết, bà từng nhặt được một cô gái trong lòng sông, sau bà liền dùng giỏ tre đưa cô gái về.
“Tôi rõ ràng là một thí sinh, nhưng giờ lại như trở thành một phần của phòng thi.”
Bà lão Hắc làm theo đề bài, dùng vu thuật trên người Vu Dao, thế nhưng lại có tác dụng.
Bà ta dùng tóc từ người con gái đã chết của mình để may một con búp bê giống Vu Dao, sau đó Vu Dao y như những thôn dân khác, từ chết mà sống lại.
“Lúc tôi tỉnh dậy chính là như vậy, bụng to ra.
Bà Hắc nói, bà giấu con gái trong người tôi.”
Mọi người sởn tóc gáy.
Sau đó, bọn họ đã phát hiện ra một vấn đề: “Cô nghe hiểu bà Hắc nói gì à?”
“Khi tôi trở thành một phần của phòng thi là có thể nghe được.” Vu Dao nói: “Nhưng lúc tôi rời đi thì sau đó không nghe được tiếng Digan nữa, cả những gì tôi biết cũng đều đã quên, tôi không thể nhận ra được.”
“Rời đi?” Du Hoặc nói: “Tài xế bảo ông ta không nhận người mà.”
Vu Dao bảo: “Tôi còn là người sao? Ngay cả tôi cũng không biết.”
Cô giờ cứ như là bug (lỗi) vậy, vẽ một làn ranh giữa thí sinh và NPC.
Mà cô cũng chẳng cần phải đi lên chiếc xe buýt đó, cô chỉ đi bộ thật lâu, đi qua không biết bao nhiêu nơi, tuỳ theo cơ duyên xảo ngộ mà gặp một nhóm thí sinh khác vào thi tiếp.
Có lẽ là do hệ thống cố tình làm vậy, hoặc cũng còn có nguyên nhân khác.
Trí nhớ cô ngày càng kém, bài kiểm tra lần trước rất nhiều chuyện cô đã không còn nhớ nổi, chỉ nhớ qua có người hại mình, cũng có người đã cứu mình.
“Vốn dĩ tôi không biết mình nên làm gì, cũng thuận theo mà giúp đỡ thí sinh một phen.” Vu Dao nói, “Mãi cho đến một lần kiểm tra, tôi lại gặp được người đã hại tôi trước đó.”
Vu Văn không nhịn được, thốt ra một lời chửi thề: “Đệt? Thằng chả thế mà không chết à?”
“Sau đó tôi mới biết, gã có một tấm thẻ miễn kiểm tra lấy từ sòng bài.” Vu Dao nói: “Lần kiểm tra ngoại ngữ đó, gã tính thử xem mình có may mắn thông qua không, cuối cùng phát hiện quá khó nên dùng hết thẻ bài.”
Vu Văn vừa nghe, càng phát hỏa: “Con mẹ nó, ông ta có thẻ bài miễn kiểm tra mà còn đẩy chị à?!” Rồi sau đó ông ta đi đâu?”
Vu Dao nói: “Gã kiểm tra không được, nhưng lại rất khôn lỏi.
Gã có tính nghiện cờ bạc, số cũng rất đỏ.
Sau đó tôi lại nghe nói, gã lấy được hai tấm thẻ kéo dài thời hạn.
Một thẻ có thể kéo dài hai năm, gã dùng một lượt hết hai tấm, trốn ở chỗ nghỉ ngơi những bốn năm.
Nhưng lúc ấy lại chẳng có tấm thẻ kéo dài thời hạn mới nào nên đành phải kiểm tra tiếp.”
“Vậy chị tìm được gã ta không?”
Vu Dao còn chưa mở miệng, Du Hoặc đã nói: “Tìm được rồi, ở bài kiểm tra đầu tiên.”
Mọi người sửng sốt.
Vu Dao trầm mặc một lát, gật gật đầu.
“Ai thế?”
Du Hoặc nói: “Người cuối cùng bị biến thành thợ săn Giáp.”
Mọi người sửng sốt.
Hồi lâu sau, Vu Dao mới nhẹ nhàng mà thở ra một hơi: “Vẫn luôn muốn xin lỗi anh, có rất nhiều lúc hệ thống luôn mặc kệ.
Lần vi phạm quy chế đó…..
hẳn là khi ấy cũng mặc kệ tôi đi, anh bị dính mực, hệ thống đã cho rằng là anh vi phạm luôn.
Trước kia cũng có chuyện như vậy, tôi luôn cố gắng tìm cơ hội đền đáp.”
Du Hoặc: “Không sao cả.”
Dù sao đã bị vài lần, hắn cũng chả tổn thất gì.
“Vậy còn cô,” Du Hoặc tiếp, “tại sao cô gặp Triệu Văn Đồ mà lại không nhận?”
Vu Dao trầm mặc thật lâu, nhẹ giọng cười khổ một chút nói: “Tôi đã biến thành dạng như vậy, mặt cũng khác với ban đầu, có thể là bị ảnh hưởng bởi bà lão Hắc, giống một cô gái mới thành niên thôi, anh ấy sẽ nhận không ra đâu.
Mà tôi cũng chả biết tôi là người hay quỷ, đành…..
để anh ấy thất vọng vậy.”
Nếu như không gặp mặt, thì……
chỉ cần nhớ tới tên Triệu Văn Đồ, trong nháy mắt cũng đã thoả mãn lắm rồi.
Mọi nỗi tiếc thương đều lưu lại nơi nhật ký.
Anh ấy sẽ không buồn đâu, chỉ những ai đọc qua nhật ký mới biết thôi.
Edit by Ngẩn
Đã sửa 24/4/2021
Vote, comment và cũng đừng quên follow để nhà edit vui vẻ còn làm truyện đúng giờ cho các bạn nheee.
Thank u, next.
(Ý là next qua chương sau ó :3)
.