Đọc truyện Thi Đại Học Toàn Cầu – Chương 19: Búp Bê Cũ
THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU
Quyển II: Đoán xem tôi là ai
Chương 19: BÚP BÊ CŨ
Tác giả: Mộc Tô Lý
Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) – Ngẩn
(◐‿◑)
“Anh ơi, anh…..” Vu Văn nhìn chằm chằm vào cuộn vải trong miệng bà lão Hắc, nhỏ giọng hỏi: “Cái này đâu ra vậy?”
Du Hoặc trả lời: “Tiện tay mó ở phòng bên cạnh.”
Hắn nghĩ nghĩ lại nói tiếp: “Cũng không bẩn lắm.”
Vu Văn: “……”
Anh trai yêu dấu, bộ bẩn hay không là vấn đề sao?
Nhưng mà cũng phải công nhận cuộn vải kia rất sạch sẽ, hoa văn mỹ lệ cầu kỳ mang theo mùi hương có chút giống với mùi từ phòng của bà lão Hắc.
Mọi người tự an ủi, nhủ thầm: Ít ra đó cũng không phải mùi bà lão Hắc ghét nhỉ?
Nhưng mà…..
Cứ như vậy sẽ không sao chứ?
Có khi nào chọc bà lão Hắc tức giận không???
Trước khi đi, trưởng thôn còn đặc biệt nhấn mạnh, nhất định đừng làm cho bà lão này tức giận…..
Hình như chỉ mới qua vài phút thôi?
“Tôi thấy cậu một ngày mà không vi phạm quy định chắc khó chịu đầy mình đây.” Tần Cứu, người bị buộc phải trở thành giám thị cá nhân nói.
Du Hoặc: “Vừa mới thông báo yêu cầu đề bài thôi, đâu có quy định nào bảo dừng nghe lại đúng không?”
Tần Cứu: “Đúng là không có thật.”
Du Hoặc: “Có quy định nào bảo không được bịt mồm đề bài không?”
Tần Cứu: “Không có luôn.”
Du Hoặc: “Vậy vi phạm quy định chỗ nào?”
Khóe miệng Tần Cứu nhếch lên, giống như cảm thấy rất thú vị.
Anh hướng ra cửa làm dáng “mời” ý bảo Du Hoặc cứ tự nhiên.
Dường như anh muốn nhìn thử xem hắn có thể làm được gì nữa.
Ngay sau đó Du Hoặc liền móc điện thoại di động từ trong túi quần jeans ra, ấn vào giao diện ghi âm, rồi hắn lấy cuộn vải trong miệng bà Hắc, nói: “Tiếp đi.”
Mọi người: “……”
Bà lão Hắc: “………………”
“Đúng ha! Có thể sử dụng điện thoại mà!”
Mọi người lúc này mới phản ứng lại, bài kiểm tra lần này điện thoại không có bị buộc tắt máy, có người khi nãy còn dùng để xem giờ, nhưng chẳng ai nhớ tới nó còn có thể ghi âm.
Hành động này của Du Hoặc nhắc cho mọi người nhớ ra.
Trong lúc nhất thời, mọi người liền thi nhau móc túi, bảy thí sinh với bảy cái điện thoại di động đưa tới trước mặt bà lão Hắc.
Hai giây sau, vị giám thị 001 cũng lấy điện thoại di động ra.
Trần Bân mới gia nhập lúc này mới sợ sệt đánh liều nói: “Làm vậy không sao chứ? Bà ấy có tức giận không?”
Du Hoặc lạnh nhạt “ừ” một tiếng: “Mà giờ nói cũng trễ rồi.”
“…….”
Hai người mới chợt nhận ra hình như mình vừa lỡ lên thuyền giặc rồi.
Giờ muốn xuống cũng không được.
Trần Bân cầm điện thoại run rẩy nửa ngày, anh thấy đôi mắt của bà lão Hắc từ nãy giờ chỉ nhìn chằm chằm Du Hoặc.
Tựa như những người khác chẳng quan trọng, duy chỉ có nhân tài đầu tiên chọc giận bà mới được chú ý.
Con ngươi trong đôi mắt của bà Hắc rất lớn, nó càng làm cho đôi mắt đen nhánh của bà sâu thẳm.
Khi đôi con ngươi chuyển động còn bình thường, một khi nó vừa đứng yên thì lại tựa như mắt của người chết.
Dù cho có là ai mà bị đôi mắt này nhìn vào, họ đều không rét cũng run, đầy sợ hãi và lo lắng.
Nhưng Du Hoặc chẳng để ý chút nào.
Bà lão Hắc nhìn hắn, hắn thế mà còn rũ mắt bấm điện thoại, lưu đoạn ghi âm vừa mới ghi xong vào.
Hắn bình tĩnh đến nỗi làm cho người khác hoảng sợ lại có chút xấu hổ.
.
Du Hoặc ghi âm xong, còn đặt tên nó là “Truyện ma” xong mới nâng mí mắt hỏi bà lão Hắc: “Còn chuyện khác nữa không?”
Mặt bà lão Hắc không cảm xúc nhìn chằm chằm Du Hoặc nửa ngày rồi cười khặc khặc, giống như lần bịt mồm và ghi âm vừa rồi chẳng có xi nhê gì cả…..
quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
Người bà ta gầy gò còn móng tay bà thì sắc bén…..
ngón tay bà ta vừa với tới Du Hoặc liền lôi hắn vào cửa.
Bà nghiêng đầu nhìn về phía những người khác.
Lá gan của các thí sinh cũng không lớn bao nhiêu, vừa bị bà nhìn tới đã lập tức ngoan ngoãn đi vào cửa.
Bà lão Hắc gật đầu hài lòng.
Lương Nguyên Hạo đi ở nhóm cuối, mới vừa bước qua cửa khảm đá, cái cửa ngay sau vang cót két rồi đóng sầm lại, còn nghe rõ cả tiếng khóa cửa.
Như thể có một vật thể nào đó đằng sau anh chàng.
Mọi người nhìn cửa đóng thật chặt mới chợt nhớ ra phần cuối của đề bài có hỏi, trong nhà bà lão Hắc có mấy người…..
Thoắt cái mặt bọn họ đã trắng bệch, họ cố gắng dồn lại đi thành một nhóm, chẳng ai muốn lạc bầy đi một mình cả.
.
Phòng của bà lão Hắc rộng hơn trong trí tưởng tượng của mọi người một chút.
Nghe nói người Digan dù ở nơi nào vẫn luôn giữ đúng tập tục của tổ tiên, như là trang hoàng mỗi căn phòng giống một buồng xe ngựa, khắp nơi đều để vải nỉ và thảm lông.
Mùi hương trong phòng ngày càng nặng, đến nỗi nó làm cho người khác muốn choáng cả đầu.
Nào là chén trà, muỗng cà phê và cả chiếc khay trông vô cùng cũ nát đều được đặt trên bệ cửa sổ và nóc bếp lò, còn có một lọ đựng gì đó đen hút để trên bàn gỗ.
Du Hoặc cúi đầu đánh giá, hắn ngửi thấy được mùi của trà ủ(*), ngoài ra còn có mùi của thuốc lá.
(*)Giống như đem ủ rượu, người Trung Quốc còn đi ủ trà.
Bản gốc là trà trần nhưng nghe hơi kì nên mình mạn phép để trà ủ cho dễ hiểu.
Niên đại ít nhất của trà ủ là một năm.
Dù ngửi không rõ lắm nhưng chí ít có thể cứu cái mũi bằng mấy cái mùi này.
Vị giám thị duy nhất ở đây không hề khách khí mà từ lúc vào cửa đã tìm ghế sofa ngồi xuống.
Trong phòng có hai cái giỏ tre nằm rơi cạnh lò sưởi, một cái vừa ngắn vừa dẹt, bên trong còn rơi ra mấy cuộn len đầy màu sắc được cắm đầy kim ngắn kim dài.
Bà lão Hắc đi đến bên giỏ tre cao hơn, bà khom lưng lấy rồi vói tay vào trong.
Tiếng chuỗi trang sức nặng va vào kêu “leng keng leng keng” kéo người bà ta khuỵ xuống.
Đôi chân gầy gò của bà run rẩy, xém chút đã ngã vào giỏ tre.
Du Hoặc đưa tay kéo cổ áo bà lại.
Bà lão Hắc quay đầu qua nhìn hắn, đôi mắt đen láy vẫn như khi nãy hoàn toàn không chuyển động.
.
Bà ta lấy ra mấy con búp bê vải bằng sợi len.
Những con búp bê vải đó vô cùng khó coi, vải may của mặt và tay chân nó đều đã sờn mòn cũ xì, đống vải đó bọc lại đống bông bên trong và chúng được khâu bằng những sợi len dày cộm.
Duy chỉ có một con búp bê vải đã hoàn thành được bà ta bỏ vào yếm đeo cổ trước váy dài của mình.
Còn những con còn lại đều chỉ mới được một nửa, có con không có chân, con lại chẳng có đầu.
Nhìn bề ngoài này, đoán rằng bà ta dùng nó để bói toán hoặc là ếm bùa nguyền rủa lên búp bê.
Bà lão Hắc chỉ vào giá gỗ trên tường, rồi lầm bầm một lúc.
Lần này ai cũng kinh nghiệm đầy mình, từ khi vào nhà đến giờ cũng chưa từng tắt ghi âm, trực tiếp ghi lại mọi âm thanh từ trên xuống dưới.
.
Du Hoặc ngoái đầu nhìn qua giá gỗ trông thấy mấy con búp bê được may khá tốt đặt kề cạnh nhau.
Bà lão Hắc bỏ yếm đeo cổ xuống rồi đưa cho mọi người kim và chỉ len.
Bà chỉ tay vào giỏ tre nói: “#¥*&…
( &%”
À thì…..
chắc đây là tiếng Digan ấy nhỉ, mọi người cũng có thể hiểu ý của bà ấy, chính là hoàn thành con búp bê trước mặt.
Bà lão Hắc cầm một chiếc đồng hồ cát từ trong ngăn tủ ra, lật ngược nó trên bàn gỗ, sau đó bỏ đi.
Bà mới vừa ra khỏi cửa, trong phòng đã vang lên tiếng lạch cạch khóa cửa.
Trần Bân phản ứng nhanh nhất, bổ nhào vào cạnh cửa sổ, nói: “Khóa hết rồi…….
Bà ta nhốt chúng ta ở đây rồi, làm sao bây giờ?”
Vu Văn bĩu môi quay ra giỏ tre: “Rõ ràng rồi mà, còn để cả đồng hồ cát canh giờ.
Giờ một là đợi cát rơi hết chúng ta sẽ được thả ra, hai là trước khi cát rơi hết, mình sẽ may cho xong con búp bê.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, chần chờ ngồi xếp bằng xuống sàn, từng người cầm lấy một con búp bê.
Ông Vu thở dài một hơi, nói: “Còn có thể làm sao bây giờ, may đi.
Nếu bà lão Hắc là đề bài thì chúng ta cứ làm theo yêu cầu của bà ta.
Có gì chờ cát rơi xong rồi nói tiếp, được không?”
Giờ ai cũng theo bản năng phong Du Hoặc làm đội trưởng, ông vừa nói xong một câu thì họ đã muốn thăm dò ý kiến của Du Hoặc trước tiên.
Nhưng ông vừa ngước nhìn thì phát hiện cháu ngoại trai nhà mình không hề nóng vội ngồi qua đây mà là đứng bên mép giường vén màn cửa sổ xem.
“Làm sao vậy?” Mọi người nháy mắt gấp gáp.
“Không có gì, nhìn xem bà ta đi đâu.” Du Hoặc nói.
.
Ngoài cửa sổ, bóng dáng bà lão Hắc gầy gò hiện hữu đằng xa.
Bà rõ ràng vừa ra khỏi cửa, trong chớp mắt thế nhưng đã đi được xa như thế, chưa đầy giây lát đã hoàn toàn ẩn mình trong góc khuất của rừng cây.
Du Hoặc buông bức màn.
Đáng lẽ hẵn phải đi qua cạnh lò sưởi, nhưng hắn đột nhiên chùn bước.
Ngăn cùng của giá gỗ có một con búp bê lệch qua một góc, dường như sắp ngã mất.
Trên người nó phủ đầy là bụi, trông còn vô cùng tầm thường, nhưng chính cái chân lệch ra rìa kia lại làm Du Hoặc chú ý.
Hắn nhíu mày đi tới, khom lưng nhặt con búp bê cũ lên.
Từ vải dệt cho đến bụi phủ bên trên có thể thấy, con búp bê hẳn đã rất cũ rồi, tay nghề kẻ may nó có chút hấp tấp và đơn giản, tứ chi may với thân thể, các chân thì bị lệch, cánh tay và chân nhỏ còn không cùng một màu.
Điều này làm con búp bê có phần quái dị nhưng lại vô cùng tội nghiệp.
Nhưng đây không phải nguyên nhân hấp dẫn sự chú ý của Du Hoặc.
Hắn chú ý nó là bởi vì trên một chân của nó có hoa văn.
Con búp bê được làm ẩu nhưng hoa văn lại cực kỳ sinh động.
Giống như xăm một hình xăm trên mắt cá chân của một người vậy, hình xăm là một đóa hoa linh lan.
Du Hoặc nhìn chằm chằm cái hình xăm nọ vài giây rồi đưa tay vỗ vỗ người nào đó ngồi trên sofa.
Tần Cứu vẫn luôn chống đầu nhìn hắn, vừa bị người nọ vỗ cho hai cái liền lười nhác mở miệng: “Nói đi.”
Du Hoặc xách chân của búp bê qua đưa cho anh: “Nhìn quen không? Mắt tôi không tốt, sợ nhớ lầm.”
Tần Cứu nhìn hoa văn đó, bảo: “Làm sao mà tôi nhìn quen được?”
Du Hoặc liếc mắt nhìn anh, không kiên nhẫn mà “chậc” một tiếng: “Lần trước tôi quét ra được một thứ từ trong phòng giam…..
chính là cái thùng đặt trước phòng anh đó, tôi đặt cái này vô trong ấy.”
Tần Cứu: “……”
Cậu còn có mặt mũi mà kể à???
Edit by Ngẩn
Đã sửa 30/12/2020
Vote, comment và cũng đừng quên follow để nhà edit vui vẻ còn làm truyện đúng giờ cho các bạn nheee.
Thank u, next.
(Ý là next qua chương sau ó :3)
.