Thi Đại Học Toàn Cầu

Chương 16: Bà Lão Hắc


Đọc truyện Thi Đại Học Toàn Cầu – Chương 16: Bà Lão Hắc

THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU
Quyển II: Đoán xem tôi là ai
Chương 16: BÀ LÃO HẮC
Tác giả: Mộc Tô Lý
Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) – Ngẩn
(◐‿◑)
Radio vừa thông báo kiểm tra thì chết máy, để lại một không gian yên tĩnh trên xe.
Vũ khí bí mật, thuốc an thần gì đó, giờ trước mặt mấy con chữ “Loại ngôn ngữ: Digan” thì chúng đều chỉ là những mộng tưởng hão huyền.
Mọi người mờ mịt trong chốc lát liền xụi lơ trên ghế luôn.
Chiếc xe nháy mắt đã thành xe đưa tang, ai cũng lạnh như xác chết.
Đang ngủ ngon lành thì bị đánh thức chẳng phải điều gì tốt lành.
Du Hoặc đang muốn ngồi thẳng dậy thì thấy người nào đó đang bước tới chỗ này.
Hắn lập tức nhắm mắt, quyết đoán tiếp tục giả chết.
Chiếc xe CMB giống như được lái trên mây, không hề có một chút xóc nảy.
Tiếng bước chân ở bên cạnh dừng lại, ghế ngồi sau lưng Du Hoặc chợt ngã rập, tai nghe của hắn bị người giật giật mấy cái.
“…..”
Du Hoặc mặt lạnh giả ngủ.
Tai nghe lại bị người giật giật mấy cái, khuyên bên vành tai cũng bị đụng liên hồi.
“…..”
Du Hoặc tiếp tục giả chết.
“Tín hiệu cũng không có, đeo tai nghe làm gì? Đừng đeo.” Một giọng nói quen thuộc kéo dài tiếng.
“…..”
Du Hoặc muốn đeo cũng không đeo nổi nữa.
Hắn mở nửa mắt, đuôi mắt liếc qua nhìn tai nghe trên tay người kia: “Chuyện gì?”
Hắn hỏi xong lời này mới giương mắt nhìn cái người đang đứng.
Từ khuôn mặt lẫn giọng điệu đều sặc mùi kiêu ngạo “có rắm thì đánh cho lẹ rồi cút giùm”.
Tần Cứu thu lại tai nghe trên tay rồi tiện tay quăng lên trên ghế.
Anh ngẩng cằm chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh Du Hoặc, cười như không cười nói: “Ba lô của cậu à? Phiền cậu đặt nó ra chỗ khác được không?”
“Nó không muốn.”
Du Hoặc mặt không cảm xúc bảo, nhanh tay đeo lại tai nghe rồi nhắm mắt.
Không đến hai giây, cái người phiền toái nọ lại ám hắn nữa, trực tiếp giật tai nghe xuống.
Khi ngón tay anh sượt qua vành tai làm hắn có chút nhột.
Du Hoặc giơ tay nắm khuyên tai lại, nhéo mi mở mắt: “Còn chuyện gì nữa đây?”
“Nếu nó thật sự không muốn, tôi đành phải tự động tay làm thôi.” Tần Cứu cười xách ba lô đen lên, anh ước lượng trọng lượng của ba lô, sau đó anh đặt lên kệ để hành lí trên đầu Du Hoặc.

Du Hoặc nhìn chằm chằm anh: “Anh không thể tìm chỗ trống khác ngồi hả?”
Tần Cứu: “Tôi e là không thể.
Toàn bộ chỗ ngồi trong xe là chín chỗ, mọi người chiếm hết bảy chỗ, tôi chắc phải trói tài xế lại nếu không ngồi đây mất.
Cậu thì rất khó nói nhưng những người khác sẽ không mong tôi làm vậy đâu.”
Du Hoặc: “…..”
Lúc lên xe hắn có bao giờ đếm thử xem có bao nhiêu chỗ ngồi đâu, có ai lại ngờ đến cái cảnh éo le trên xe này sẽ diễn ra đâu.

Tần Cứu ngồi xuống bên cạnh.
Người này mặc áo khoác càng thêm dáng cao gầy, nhưng khi đến gần hiển nhiên còn có thể cảm nhận được hơi thở hung thần ác sát đầy bất khuất, cách một tầng lớp áo còn có thể trông được cánh tay cứng rắn và nhiệt độ cơ thể anh.
Chỗ ngồi bên trong xe không nhiều lắm nhưng lại được không gian rộng lớn, nếu không hai cặp chân dài miên man này đã không có chỗ thở rồi.
Nhưng dù vậy cũng không tránh được hai đầu gối đôi lúc sẽ đụng nhau.
Du Hoặc muốn duỗi thẳng chân lại e dè mình đạp đến ghế trước của người ta.
Hơn nữa thời điểm này không ai trong hai người muốn hạ mình nên đều tự né tránh không đụng trước.
Du Hoặc nghĩ ngợi liền bất chấp kết quả dứt khoát mạnh mẽ để chân ở đầu gối Tần Cứu.
Hắn kéo cao cổ áo toan chợp mắt ngủ thì nghe tiếng Tần Cứu lẩm bẩm: “Tiếng Digan luôn, ghê thật.”
Du Hoặc thức dậy: “Này còn không phải do anh chọn môn à?”
Tần Cứu liếc mắt nhìn hắn, ngón tay nứt nẻ so sánh: “Có hơi oan cho tôi đó.”
Anh oan cái con khỉ á.
Du Hoặc lạnh lùng nhìn anh.
“Nhìn mấy người các cậu chọn người đi.” Tần Cứu chỉ vào nơi Mike đang ngồi, “Theo như tôi biết, thân thế người này hơi vi diệu nha.
Dòng máu chảy từ Mỹ tới Pháp rồi Nga lại đến Tây Ban Nha, con lai bốn dòng máu đang đứng ngay đây chứ đâu nữa.”
Du Hoặc: “…..”
“Xin lỗi, tôi không cẩn thận nói chuyện có chút công kích người khác.” Nhưng hình như nhìn qua có thấy tí nét nhận lỗi nào trên người Tần Cứu đâu.
Du Hoặc: “Thông tin gì của thí sinh anh đều có à?”

“Cậu đoán xem?” Giọng nói của Tần Cứu trầm thấp nhưng nghe cũng rất êm tai.
Du Hoặc cười lạnh một tiếng.
Nếu như có thể đem người đến mấy nơi khỉ ho cò gáy này thì hắn tin hệ thống kiểm tra có thể nắm giữ tin tức hoàn chỉnh.
Nhóm giám thị có thể biết được bao nhiêu?
Du Hoặc ngẫm lại biểu hiện của bọn họ trước đó, cảm thấy cũng không nhiều lắm.
Nhóm giám thị cũng có quy định trói buộc, có lẽ…..
bọn họ muốn biết thông tin của thí sinh đều hao tâm tổn sức dành một quá trình thu thập nhỉ? Hơn nữa có khi nó chẳng hề đơn giản.
Nếu không người đầu tiên 001, 154, 922 muốn tra sẽ là hắn.
Tần Cứu chống đầu, con ngươi thâm trầm nhìn hắn trông chốc lát mới lên tiếng: “Yên tâm đi, chung quy thì tôi cũng không có hứng thú với thông tin cá nhân của các thí sinh làm gì.”
Du Hoặc cực kì có lệ “Ừ” một tiếng.

“Nói cho cùng thì trong nhóm có bảo bối quý giá như vậy, mọi người đi đến chỗ khỉ ho cò gáy này cũng không có gì lấy làm lạ.” Tần Cứu trần thuật.
Du Hoặc không biết thứ gọi là hệ thống kiểm tra đến tột cùng là cái gì, nhưng ắt hẳn tính tình nó chẳng kém phần xảo trá và tinh quái đâu.
Vì tránh nhóm bọn họ có “tiếng mẹ đẻ” mà lái lụa 7749 vòng cua cho ra cái “tiếng Digan” nghe cũng hợp tình hợp lý phết.
Xem như đã tường tận nguyên nhân rồi, hắn sẽ không ụp cho Tần Cứu cái nồi này nữa.
Hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không mà từ lúc xe khởi hành, biểu hiện của Tần Cứu có vẻ không vui lắm.
Du Hoặc nhìn qua vị giám thị đang rũ mắt xuất thần…..
Có lẽ do ánh sáng của tuyết ngoài xe hơi nhiều, mắt hắn lại đau nhói vô cùng khó chịu.
Hắn đặt tay lên xoa nhẹ hai cái liền đưa tay đeo lại tai nghe ngủ tiếp.
.
Xe chạy được mười phút, ven đường đột nhiên xóc nảy một cái.
Các thí sinh đang buồn lòng bị xóc cho hoàn hồn, cảnh tượng lúc này ở ngoài xe cũng đã thay đổi.
Cơn tuyết rơi đầy trời ban nãy đã mất hút, thay vào đó là một con đường ô tô vòng quanh núi hẹp dài.
Tình hình giao thông ở đây không tốt chút nào, sau khi chiếc xe đi lên, khắp con đường toàn là bùn đất và vụn đá nhỏ.
Làn đường còn vô cùng nhỏ hẹp, nếu gặp hai xe đi ngược chiều nhau, giáp mặt chắc chắn sẽ sướt trúng.
Dưới chân núi cây cỏ mọc khá nhiều, liếc mắt qua nhìn cũng chẳng ước lượng nỗi nó có thể sâu đến nhường nào, trượt chân té xuống có khi cả xác cũng không có mà hốt.
Dẫu có thế thì chiếc xe CMB này vẫn không ngần ngại phóng nhanh như tên lửa.

Đi được nửa đường, tài xế nhả một tay để vặn nút radio.
Radio vang lên vài tiếng rè rè liền nhảy tới một chỗ nào đó, cất hát một khúc nhạc đã xưa, lâu lâu còn xen vào vài câu nhắc nhở giao thông, như nào là “Con đường rẽ phía trước thường xuyên bị sạt lở, không thể di chuyển.”
Ngay khi đang phát, một biển cảnh báo xuất hiện ngay trước xe.
Biển cảnh báo phía trước là một núi đá lớn và một cái cây ngã chặn đường, dĩ nhiên xe bình thường chẳng thể nào đi được.
Thế nhưng tài xế hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ biển cảnh báo, điên cuồng lái chiếc xe hỏng hóc lắc lư này đâm thẳng về trước.
Mọi người kinh hoảng hô to một trận, chờ bọn họ ngã xuống ghế dựa thì chiếc xe đã xuyên qua đoạn đường đất lở, tiếp tục chạy tới hướng núi sâu.
(Bản edit từ nhà WONDERLAND @ourcutehome chỉ đăng trên Wattpad và WordPress, nghiêm cấm repost.)
.
Từ khi đi sâu vào trong, bầu trời chợt trở gió lành lạnh.
Rõ ràng trong xe có máy sưởi, mọi người vẫn không tránh bị rùng mình.
Lúc ra khỏi đường vòng núi, ven đường có một biển đường cũ kĩ đề tên đường bằng số.
Ông Vu ôm chặt đống quần áo ngồi lạnh run, nhìn số đường miệng lẩm bẩm: “Con đường này hình như khá gần với biên giới…..”
“Thật sự là đi ra ngoài rồi à?” Vu Văn trừng lớn mắt.
Ông Vu: “Không biết nữa.”
Vu Văn rụt cổ, cuống quít nhìn chằm chằm ngoài xe: “Đường biên giới có thể tùy tiện đi được sao!”
Cái miệng linh này, vừa nói một tiếng thì chiếc CMB đột nhiên đánh rẽ chạy thẳng vào trong cánh rừng ven đường.
Lại qua 10 phút.

Chiếc xe chui ra khỏi rừng rồi phanh gấp bên ven đường đầy bùn đất.
.
“Anh, dậy đi, xuống xe nè.” Vu Văn dùng chân quỳ lên ghế ngồi, quay ra sau lưng ghế gọi Du Hoặc.
Cậu thật sự bội phục trái tim sắt đá của anh cậu, thế này mà cũng ngủ say đến vậy.
Du Hoặc khẽ lay mấy ngọn tóc, mở nửa con mắt liếc qua nhìn chỗ ngồi bên cạnh đã sớm trống không.
Hắn chôn sâu nửa khuôn mặt trong cổ áo, giọng trầm thấp thốt lên: “Người đâu rồi?”
“Hả?” Vu Văn không nghe rõ.
Du Hoặc lắc lắc đầu cho tỉnh ngủ.
Hắn đứng dậy dặm chân hoạt động gân cốt, cúi đầu ngó qua cửa sổ xe nhìn: “Chỗ nào đây?”
Lúc này Vu Văn mới nghe rõ, “Em cũng không biết, tài xế ngừng xe rồi chạy mất tiêu.”
“Chạy mất tiêu là sao?”
Vu Văn chỉ ra ngoài cửa sổ: “À thì, đi tới con đường đầy bùn này thì ổng chạy vào.”
Hình như bọn họ đang ngừng ở một giao lộ của thôn nào đó, xuyên qua những nhánh cây hỗn độn có thể trông thấy bóng của nhưng nóc nhà cao đang đan xen nhau.
Ngoại trừ một con đường nhỏ đi vào thôn thì họ cũng chẳng còn nơi nào để đi cả.
Còn rừng cây xung quanh khi nhìn vào cứ ngỡ như là vô tận.
Vu Văn đi theo sau Du Hoặc bước xuống xe.
Các thí sinh khác đang ngẫn người ngoài cửa xe trông nhìn.
Vị giám thị Tần Cứu đứng xa xa trong rừng thì đang đỡ một thân cây ngẩng đầu không biết đang xem cái gì.
“Ba em nói con đường đằng trước kia giáp với biên giới, có khi nào chúng ta tới đây cũng là đang ở hiện thực không?” Vu Văn hỏi Du Hoặc.
Trần Bân mới gia nhập xen mồm vào nói: “Lấy kinh nghiệm của tôi mà nói thì chắc không đâu.
Nhưng mà cậu ở chỗ này sẽ có chút xíu giống với hiện thực, một số thứ thậm chí đã thấy qua ở nơi nào đó.”
Vu Văn: “Nếu như hiện thực không tồn tại nơi này, vậy khi chết thì có chết thật không?”

Trần Bân cười khổ một chút, bảo: “Không biết, chỉ có thử mới biết được.
Nhưng ai lại dám lấy chuyện này ra đùa giỡn chứ?”
Vu Văn cúi đầu sầu não nói: “Cũng đúng…..”
Du Hoặc chẳng quan tâm chủ đề này lắm, hắn xuống xe sau đó tham quan một vòng con đường đầy bùn này.
Không bao lâu, hắn đá đá một nơi nào đó nói: “Chỗ này có một bia đá.”
“Tôi tìm ở đâu đâu không, hóa ra là ở chỗ anh.” Trần Bân xem ra cũng có kinh nghiệm, vừa xuống xe cũng đi thu thập thông tin.
Anh chàng ngồi xổm trước tấm bia, lấy tay di dời mấy ngọn cỏ xung quanh bảo: “Chắc sẽ viết tên địa danh nhỉ, dù tác dụng cũng không có gì lớn nhưng biết mình ở đâu vẫn sẽ được vài phần an ủi.”
Mọi người nghe vậy liền vây tới chỉ thấy trên mặt bia đá nứt nẻ có mấy hình thù kì quái.
“Nó vẽ cái gì……”
“Chắc là chữ đi…..”
Trần Bân móc một bịch khăn giấy ra lau mấy chỗ dính bùn, mọi người một phen vất vả đứng xem.
Vu Văn: “Chữ k…..
còn đây là a hả?”
Trần Bân: “Lo này…..
còn đây là cái gì ý nhỉ?”
“Chữ p.” Vu Dao đỡ bụng, nghiêng đầu nhận mặt chữ, “Nhìn mấy chữ kia giống h…..
u…..
v.”

Bỏ qua mấy chỗ linh tinh không biết và vô dụng, tên địa danh được khắc trên bia đá trông như thế này:
Kalophuv
Mọi người: “……”
Nói cái gì thế nhỉ.
Xem bia đá mà cũng muốn biết mình ở đâu ư? Thật nực cười.
.
Ngay lúc mọi người muốn chết nhất thì vị tài xế chạy mất mà không dám rên một tiếng đã trở lại.
Gã đem về một đôi chân đầy bùn đất và một người đàn ông trung niên khoác áo quân nhân đội mũ da.
Xem mặt, hẳn là sản phẩm trong nước.
Tài xế nói: “Đây, chính là mấy người này.”
Ông Vu sửng sốt: “Ông biết nói à?!”
Tài xế liếc mắt nhìn ông, giọng nói khàn khàn: “Chú này sẽ đưa mọi người đến ngôi nhà đằng kia, hãy nhớ rõ, đừng đi vào khu rừng.”
Tài xế nói xong thì quay ra vẫy vẫy tay với người đàn ông đội mũ da rồi chui lên chiếc xe CMB lái đi mất.
Chiếc xe xiêu xiêu lại vẹo vẹo mà cũng có thể chạy nhanh vào cánh rừng, chốc lát đã mất hút giữa những nhành cây vô tận.
Ngay cả tiếng động cơ xe cũng chẳng còn nghe thấy.
Cánh rừng dị thường an tĩnh, lông gà mọi người dựng đứng.
.
“Chúng tôi làm gì ở đây nhỉ?” Du Hoặc hỏi người đàn ông đội mũ da.
Gã ta “Hử” một tiếng, nói: “Không phải mọi người đến đây tìm bà lão Hắc sao? Sao vậy? Chưa gì đã ngơ rồi à?”
“Bà lão Hắc? Bà lão Hắc nào?” Trần Bân cũng lại đây hỏi chung.
Không biết tại sao mà người đàn ông đội mũ da co rúm người lại, gã kéo mũ xuống, mở miệng rì rầm: “Là một bà lão, thời loạn chiến năm đó đi theo một ông tây lông(*) đến nơi này.
Hình như là người Digan, dù sao…..”
Trông gã càng ngày lại càng hoảng, nhỏ giọng nói: “Tôi dẫn mọi người đi, mọi người cẩn thận một chút, sau khi bà ta tới đây, toàn bộ thôn chúng tôi đều không bình thường.
Mấy người nghĩ sao…..
mà còn muốn ở lại đây mười ngày.”
Mọi người khóc không ra nước mắt, có bị bệnh mới muốn ở lại đây mười ngày đấy.
Edit by Ngẩn
Đã sửa 27/12/2020
(*)Ở bản gốc để là 老毛子 – Lão Mao Tử hay Lao Maozi, là một thuật ngữ xuất hiện ở miền bắc Trung Quốc, đặc biệt là ở phía đông bắc, kể từ cuối triều đại nhà Thanh.
Bây giờ nó thường được sử dụng như một trò đùa trên Internet.
(Theo Baidu)
Từ này trong tiếng Việt có vẻ khá tương đồng nhỉ, mình mạn phép lấy nhó =)))


Vote, comment và cũng đừng quên follow để nhà edit vui vẻ còn làm truyện đúng giờ cho các bạn nheee.
Thank u, next.
(Ý là next qua chương sau ó :3)

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.