Thi Đại Học Toàn Cầu

Chương 126: Địa Lý Ăn Máng Khác


Đọc truyện Thi Đại Học Toàn Cầu – Chương 126: Địa Lý Ăn Máng Khác

THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU
Quyển V: Buổi cuồng hoan đẫm máu
Chương 126: ĐỊA LÝ(*) ĂN MÁNG KHÁC
Tác giả: Mộc Tô Lý
Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) – La vender
(*)Địch Lê – 狄黎 /dílí/ đồng âm với địa lý – 地理 /dìlǐ/
ϵ( Θ )϶
Trong rạp chiếu phim, khung cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn.
Bởi vì mọi người rất nhanh đã phát điên mất rồi, cậu học sinh dẫn đầu đang bận nhận người quen.

Cậu vừa nhìn thấy Du Hoặc và Tần Cứu liền kích động la lên: “Anh ơi!”
Vu Văn: “???”
Cậu nhón chân lên, cố gắng đưa mặt mình ra từ phía sau Du Hoặc, nhìn chằm chằm vào “tên dẫn đầu bên địch” hỏi: “Mày là ai? Mày kêu ai là anh cơ?”
“Kêu hai người này đây, anh Du với anh Tần.” Cậu học sinh kiềm nén nỗi lòng, mắt vừa chạm đến Ngô Lị và Thư Tuyết ở phía sau liền vẫy tay chào hỏi: “Chị Tiểu Ngô, chị Tiểu Thư các chị cũng ở đây hả?”
“Còn nhớ em không?” Cậu rất biết nắm bắt trọng điểm, chỉ vào bản thân mà nói: “Có thể gương mặt chẳng có gì đáng ấn tượng, nhưng một đầu xám khói này của em thì chắc chắn rất đặc biệt.”
Tần Cứu nói: “Ừ đặc biệt thật, Địch Lê đúng không?”
Địch Lê rất vui, cậu cười lên để lộ ra hàm răng nhỏ nhắn trắng sáng: “Chính xác ạ!”
“Anh ơi, thằng đó là ai vậy?” Vu Văn lặng lẽ hỏi.
Du Hoặc nghiêng đầu nói: “Thi cùng phòng lịch sử lần trước, cũng giống mày lắm.”
Thư Tuyết cười tủm tỉm cất lời chào hỏi đáp lại Địch Lê, bổ sung vào: “Là một cậu học sinh rất tài giỏi đó nha, vừa mới vào đã đứng hạng nhất rồi, ha con nhà người ta.”
Con nhà người ta luôn……
“Vậy chúng ta không có duyên rồi.” Vu Văn tủi thân mà lùi về sau, chợt cảm thấy cứ nguy hiểm kiểu gì đó.
Ấy vậy mà Địch Lê trái lại chẳng thấy gì cả, cậu vẫn hiếm khi gặp một người đồng trang lứa nên vô cùng vui vẻ mà rằng: “Có duyên mà! Cậu cũng là em trai kết nghĩa của anh Du trong kỳ thi này hả?”
Vu Văn nói: “Kết nghĩa gì, là anh em nhá!”
Địch Lê càng vui hơn: “Ruột thịt hả? Vậy chắc hẳn cậu cũng lợi hại lắm nhỉ! Tôi tên Địch Lê, còn cậu?”
“Vu Văn.”
Địch Lê: “Vu?”
Vu Văn ngượng ngùng mà nói: “Thì là anh em họ.”
Địch Lê lại cười: “Ồ, giống mà! Vẫn là anh em thôi.”
Bạn học Địch Lê vẫn nói chuyện thẳng thắn như mọi khi, nhưng chỉ với một câu này, độ thiện cảm của Vu Văn với cậu liền bay vọt lên 80 điểm.

Mấy người bọn họ đang chuyện trò vô cùng vui vẻ, còn những người khác thì rất nhanh đã muốn nổi đóa lên rồi.
“Đừng có ở đó tàm xàm ba láp nữa!” Rốt cuộc có người nhịn không được lên tiếng.
Người cất tiếng chính là một gã đàn ông, không cao không thấp, mắt trái dường như từng bị thứ gì cào, sưng đến không mở lên được.
Nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến việc gã dùng mắt phải trừng các vị khách không mời mà đến đó.
Bọn Du Hoặc bỗng lặng thinh, giương mắt nhìn về phía gã.
Một mắt cũng chẳng sợ.
Đối phương đúng là nhiều người thật, nhưng gã nhìn qua một vòng, mẹ nó chỉ toàn là người già yếu bệnh tật, không ai có khả năng đánh đấm cả, chỉ có hai người đàn ông trẻ tuổi là người lãnh đạo, không chừng được chọn cũng chỉ nhờ vào vẻ ngoài ưa nhìn và chiều cao mà thôi.
Loại người như này bình thường gã thấy nhiều rồi.
Nếu không phải hàng thật thì chỉ có thể là giả bộ ngầu lòi mà thôi.
Toàn thân gã căng chặt, vào trạng thái chuẩn bị tấn công.
Cánh tay cơ bắp căng nở lên, căng đến độ tay áo tựa như sắp nổ tung luôn.
Gã nhìn chằm chằm người đang đi tới, nói với Địch Lê: “Mày quen tụi nó à? Vậy lại càng dễ.
Nếu đã quen biết rồi thì phải có chút tự giác đi chứ, nơi này chúng tao đã chiếm rồi, bất cứ việc gì cũng phải kể đến tới trước tới sau chứ.
Cho chúng bây hai phút, mau đổi chỗ khác đi.”
Địch Lê lập tức trở nên không vui: “Nói cái gì vậy?”
“Không nhìn thấy số người đã vượt quá mức bình thường à?” Một mắt phẫn nộ nói: “Bộ không biết đếm à? Nếu từ 10 người trở lên sẽ thu hút những người trong gương ở gần đây, giờ cậu nhìn xem có bao nhiêu người?!”
“7 người.” Du Hoặc nói.
Một mắt khó tin: “Bao nhiêu cơ?”
Du Hoặc gắng kiềm nén lại tính tình của mình: “7 người.”
Một mắt móc móc lỗ tai: “Mày nói lại lần nữa xem?”
Du Hoặc: “……”
Một mắt khẽ chớp mắt, chửi một câu cái l** má, sau đó nước mây nước mưa bay tứ tung mà chỉ vào người ta, rủa: “Nguyên cái nhóm tụi bây đã 8 người con mẹ nó rồi! Cái đệt con mẹ mày lúc học toán hồi tiểu học chắc toàn chìa mặt lấy điểm đúng không?”
Du Hoặc hoàn toàn chẳng có tí vui đùa nào: “Tất cả bọn tôi tính là 1 người, còn bọn ông là 6, tổng cộng là 7.”
Một mắt sợ ngây người với cái phép tính này luôn.
Địch Lê cũng ngớ ra nốt.
“Anh Du, anh…..”
“Bọn tôi là tổ đội.” Du Hoặc mới nói được nửa câu thì có hai tiếng “ken két” vang lên.
Một mắt giương nỏ lên.
Gã ngắm vào Du Hoặc nói: “Tao đách đùa với mày nữa, tao cũng không muốn nghe mấy lời xàm chó đó của mày.
Cho dù mày có thật là bị thiểu năng cũng được, hay là giả bộ gì đó thì tất cả đều không liên quan đến tao.
Tao cảnh cáo bọn bây, đừng lãng phí thời gian, lập tức xéo khỏi chỗ này.”
“Nói chuyện kiểu gì thế? Kêu ai xéo vậy? Buông nỏ xuống!” Địch Lê nghiêm mặt.

“Này thằng học sinh kia.” Một mắt nói với Địch Lê: “Tao thấy mày còn nhỏ, nhưng nói chuyện lại rõ ràng đâu ra đấy, nên mới cho mày chút thể diện, nghe theo lời đề nghị của mày, nhưng nó không nói lên mày chính là gốc tỏi(*).”
Vừa dứt lời, người da đen bên cạnh gã cũng giương nỏ lên, một người khác nữa thì lấy ra một con dao bấm.
Họ không giả vờ thân thiện nữa.
Ba người đều cùng lúc chỉa về phía bọn Du Hoặc, hệt như một dạng uy hiếp không tiếng động vậy.
Địch Lê vỗ vỗ chiếc cặp trên ngực mình rồi nói: “Tỏi đẹp mà, ai lại muốn trở thành tỏi chứ.
Anh đừng quên tất cả mũi tên đều ở chỗ tôi, trên nỏ của các anh chỉ có đúng một cây, bắn hết thì lấy gì hù doạ người khác nữa?”
(*)Mình có hỏi cô về câu này, cô bảo có thể hiểu đại khái cả câu là “Nhưng nó không nói lên mày xứng đáng”, sau đó Địch Lê mới cà khịa lại như trên.
Vì không phải chuyên ngành gì ở cả hai bên ngôn ngữ lẫn trồng trọt nên mình đoán chắc là do, khi trồng cây thì gốc rễ quan trọng nhất, nên câu trên mới sử dụng từ gốc tỏi(?).
Nếu có bất kì nghĩa hoặc cách dịch nào khác mà mình tìm được thêm hay các bạn biết thì mình sẽ sửa sau nhé.
(Nhưng tui vẫn chẳng hiểu câu của Địch Lê là gì…..)
Một mắt nở một nụ cười xấu xa nói: “Này oắt, mày vẫn chưa bước vào đường đời đâu.
Nên là anh mày sẽ dạy trước cho mày một điều, hễ gặp phải thứ gì tốt thì phải nhớ tự giữ cho riêng bản thân mình một ít.”
Gã vừa nói tay vừa vòng tay ra sau móc một bó mũi tên lên quơ quơ.
Sắc mặt Địch Lê đột nhiên thay đổi.
“Tao có đủ trọng nghĩa.
Người trong gương tụi bây còn chưa gặp qua, thì làm sao mà biết bọn chúng khó đánh đến mức nào được?” Một mắt nói: “Tụi bây cướp đi một cái nỏ, tao cũng chẳng cần tụi bây trả lại, xem như là một món quà gặp mặt, cũng như khi một con chó đến thì tao tiện tay ném cho nó hai mẫu xương mà thôi, đúng không? Cũng mong tụi bây tự biết nhìn trên ngó dưới mà thức thời, biết khó mà lui, biết tới đâu là đủ, cầm nỏ lên rồi tự xách đít di chuyển.
Người trong gương không đến thì tao mày đều ổn, đôi bên cùng lợi.”
Du Hoặc cười lạnh một tiếng, nói với Tần Cứu: “Anh có đi không? Tôi thì lười di chuyển quá.”
“Tôi cũng lười.” Tần Cứu cười cười nói với một mắt: “Con người tôi cái gì cũng có, chỉ có thức thời là không có thôi(*), làm sao bây giờ.”
(*)Một mắt bảo nhóm Du Hoặc Tần Cứu là “请你们心里有点b数” (QT: Mong trong lòng tụi bây có chút B số), theo như mình tìm hiểu thì câu trên được hiểu như bản dịch.
Tần Cứu mới đáp lại là “我这人呢什么都有,就是没数 ” (QT: Ta người này đâu cái gì đều có, chính là không số), đại khái hiểu như bản dịch, ông Tần Cứu khịa lại ông một mắt thôi :v.

Dứt lời, anh quay sang hỏi Sở Nguyệt: “Hồi trước tôi có xem tư liệu, có phải cô rất giỏi về mặt cung tên không?”
Sở Nguyệt nói: “Cậu xem qua tài liệu lậu nào vậy? Nhưng mà vẫn ổn.”
“Vậy là đủ rồi.”
Tần Cứu nhét cây nỏ vào trong tay cô.
“Đưa cho tôi làm gì? Còn cậu thì sao?” Sở Nguyệt nói.
“Đối với cái loại mà không biết nói tiếng người này thì tôi thích đánh vào trọng điểm hơn.”
Ngay khoảnh khắc một mắt và người da đen kéo mũi tên, Tần Cứu nắm lấy tay Du Hoặc, chỉ trong một chốc hai người đã chuồn thành công.
Sở Nguyệt “A” lên một tiếng, cầm nỏ và mũi tên lên rồi khẽ híp mắt lại.
Các mũi tên bắn ra cùng một lúc, cô dùng nỏ chắn tên của đối phương lại.

Chiếc tên nhọn sượt qua mặt của một mắt, ghim thẳng lên tường.
Địch Lê thầm gào úi trời ơi, chỉ lệch đúng một tí thôi.
Kết quả vừa thấy một mắt vì né mũi tên của Sở Nguyệt mà nghiêng lệch sang phải vài cm, vừa vặn hưởng cả nắm đấm trực diện của Du Hoặc.
Sở Nguyệt bắn liền ba mũi tên, tuy rằng có một mũi bị trật, nhưng chung quy vẫn dồn ép người đó đến trước mặt Du Hoặc và Tần Cứu.
Ba cựu giám thị phối hợp quả thực vô cùng ăn ý, thu gom người chỉ trong vài giây.
Bọn một mắt mới nãy còn rêu rao “Mong tụi bây còn biết thức thời”, chẳng mấy chốc đã ngồi lưng đối lưng trên sàn nhà, người thì bị trói kín mít.
Còn đối đãi thấp hơn so với hai tên cướp kia nữa.
Đã năm trên sáu người trong nhóm bị trói, vậy là Địch Lê liền đơn thân độc mã.
“Này con nhà người ta, mắt lựa chọn đồng đội của cậu có vấn đề rồi đấy.” Vu Văn vỗ vai Địch Lê nói: “Toàn là mấy kiểu gì đâu không?”
“Tôi có chọn đồng đội nào đâu.” Địch Lê không giả vờ nữa, dẫu môi nói: “Tôi xui xẻo thật chứ, vừa vào phòng thi đã gặp phải hai người trong gương và năm tên hung thần này, tôi chỉ là một học sinh tay trói gà không chặt thì có thể làm được gì bây giờ? Chỉ có thể dựa vào miệng mồm thôi.”
Nhóm người hung dữ kia đã bị trói, bản thân lại gặp lại người quen cũ nên là tự nhiên Địch Lê có cái gì nói cái đó.
Thật ra lúc người trong gương xông tới, tên đầu đinh đã tiện tay tóm cậu làm bia đỡ đạn.
May thay cậu phản ứng nhanh, ngồi xổm xuống ngay tại chỗ, ngã lộn nhào mới thoát được, lúc này mới tránh được một kiếp.
“Hèn hạ đến vậy luôn?”
Vu Văn cảm thán, cây nả trong tay cậu vút một phát bắn ra một viên đá trúng ngay vào đầu tên đầu đinh kia.
Đầu đinh thét lên một tiếng đệt cụ, rụt cổ lại cắn răng chịu đựng.
“Bởi vậy, cây nỏ kia là do chính tôi nhặt được trước đó, lại bị họ trấn lột mất tiêu.
Sau đó lại phát hiện bản thân không thể thoát khỏi phạm vi của họ, nên tôi quyết định canh lúc bọn họ đánh người trong gương thì đi vòng vòng nhặt cung tên, bắn cây nào nhặt cây đó.” Địch Lê vừa xảo quyệt lại đắc ý: “Cậu đoán xem, họ đánh xong vừa đẹp thì thấy tất cả mũi tên đều đang trong tay tôi.
Bằng không thì cậu nghĩ vì cái gì mà họ phải dẫn tôi theo chứ? Đương nhiên là vì hết tên rồi.”
“Thảo nào.” Du Hoặc nói.
Thảo nào tên đầu đinh lại muốn đánh cướp bọn họ, thì ra là mũi tên không ở trong tay của mình.
“Vừa vào đây tôi liền bắt đầu tẩy não bọn họ, tôi không nỏ, họ không tên, thì còn có thể làm gì bây giờ? Nên đành chịu đựng nghe tôi tán dóc.” Địch Lê nói: “Lúc mọi người tới, là lúc tôi đang nói với bọn họ về những cái lợi của một đội 6 người, vốn dĩ tưởng đã lừa được bọn họ thay phiên nhau gác đêm, nỏ cũng thay phiên nhau mà dùng, như vậy thì tôi mới có cơ hội.”
Tần Cứu cảm thấy có hàm ý ẩn chứa trong lời nói của cậu nhóc này, nói: “Bởi tôi mới muốn nói, làm sao sau người một đội lại là tốt nhất được.”
Địch Lê nói: “Bình thường mà nói thì chắc chắn ba người là tốt nhất.
Đây là phòng thi liên hợp nên nước nào cũng có.
Và mọi người ai nấy đều có xu hướng ưu tiên lập đội với người cùng một nước, cho nên vẫn muốn được chọn đồng đội.
Đội ba người là một con số rất nhỏ, nên có thể dễ đang gom đủ trong nháy mắt.
Mỗi người cầm một tên thì việc giết người trong gương cũng tương đối dễ.
Nhưng với tôi thì khác, chắc chắn 6 người là tốt nhất, vô tình gặp phải vài người thì sẽ không còn cách 10 là bao, bọn họ chắc chắn sẽ hoảng đến chết, lúc đó tôi có thể nhân cơ hội chuồn sang đội khác.”
Cậu cười khì, bảo: “Nhìn đi, đây chẳng phải là đi ăn máng khác sao.”
Vu Văn xem thế là đủ rồi: “Chỉ trong thời gian ngắn mà cậu đã nghĩ được nhiều thứ vậy sao?”
Bạn học Địch chẳng bao giờ khiêm tốn lấy một lần: “Do thông minh ấy mà.”
Vu Văn: “?”
Lần đầu tiên trong cuộc đời cậu được thấy dạng con nhà người ta như thế này, trong phút chốc có hơi không tiêu hoá kịp.
Địch Lê không khuấy động cậu nữa mà quay sang hỏi Du Hoặc và Tần Cứu: “À phải rồi, anh, ban nãy các anh nói tám người nhưng lại tính một, vậy rốt cuộc là có ý gì?”
Du Hoặc lời ít ý nhiều nói với cậu về tấm thẻ tổ đội.
Mặt Địch Lê lộ rõ vẻ hâm mộ: “Woa! Thảo nào các anh vẫn còn đi chung với nhau đến tận bây giờ.

Có điều cũng coi như em may mắn, thế mà lại có thể gặp được các anh ở phòng thi liên hợp này.
Anh Du anh không biết đâu, ở giai đoạn kiểm tra thứ nhất, em đã vô cùng kích động khi nghe thấy loa phát thanh báo tên anh đó!”
Du Hoặc: “……..
đó là tuyên cáo tử vong đúng không?”
“Không phải đâu, lúc mới nghe thì em còn bị doạ sợ hết hồn, cả người đều ngớ hết ra.
Sau này thì ngày nào cũng nghe bảy tám lần, liền…
à ừm…”
Địch Lê gãi gãi đầu, nhanh chóng đổi chủ đề: “Nếu đã như vậy thì hiện tại chúng ta có tổng cộng bảy người, số lượng ổn rồi, nhưng vẫn có chút nguy hiểm, nếu có đội ba người nào ở đây lại càng thêm phiền.
Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ, hay là đổi địa điểm trước?”
Trong lúc đang nói chuyện, Tần Cứu đã chọn ra một chiếc nỏ và đang tháo dần các phụ tùng trên đó.
Du Hoặc liếc sang nhìn anh, hỏi: “Làm gì đó, tính phá hư tang vật à?”
“Nào dám làm thế chứ.” Tần Cứu nói: “Tôi đang làm mồi câu.”
“Mồi câu?”
“Tháo hết phụ tùng xuống, quăng cây nỏ rỗng không thể dùng được xuống đại sảnh lầu một—”
Không đợi anh nói hết, Du Hoặc đã “ừ” một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, nhưng vẫn đề nghị: “Tháo hai cái xuống còn dễ, lắp lại thì phiền phức.”
Tần Cứu: “……
Cưng à, dẫu sao em cũng là một tổng giám thị, lắp cái này cần 10 giây ư?”
Du Hoặc “chậc” một tiếng: “Một giây thôi cũng đã rất phiền rồi.”
Tần Cứu chịu thua nhìn hắn, nhanh chóng quay sang bỏ đi tất cả phụ tùng.
Du Hoặc nhấc chân lên cho anh một đá.
“Được rồi được rồi, tôi sẽ lắp ráp lại ngay mà, không làm phiền tới ngài đâu.” Tần Cứu nhẹ nở một nụ cười, cầm theo nỏ không có mũi tên xuống lầu.
Vu Văn có hơi sửng sốt, lẩm bẩm nói: “Mồi câu là để câu ai vậy?”
Edit by La vender

Dịch chương này khó xỉu :v toàn ngôn ngữ nóng không.
Mà cho tui hỏi laptop bị bể màn hình xài tiếp được không nhỉ? Chuyện là laptop tui để trên giường bị bà chị đạp lên, bị vỡ với mất hình ở ngay góc nhưng vẫn mở xài, xem được.
Tui lại chưa có tiền để đi sửa, tính để xài tiếp luôn mà không biết có bị gì không.

Vote, comment và cũng đừng quên follow để nhà edit vui vẻ còn làm truyện đúng giờ cho các bạn nheee.
Thank u, next.
(Ý là next qua chương sau ó :3)

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.