Thi Đại Học Toàn Cầu

Chương 122: Đánh Cược


Đọc truyện Thi Đại Học Toàn Cầu – Chương 122: Đánh Cược

THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU
Quyển V: Buổi cuồng hoan đẫm máu
Chương 122: ĐÁNH CƯỢC
Tác giả: Mộc Tô Lý
Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) – Nọc
Máy tính bị hư rồi, giờ ngồi làm trên điện thoại cực chết 🙁
ᶘ •ᴥ•ᶅ
Du Hoặc bỗng xoay người ngồi dậy.

Tấm chăn lỏng lẻo ôm lấy eo bụng hẹp gầy của hắn, hắn trầm ngâm nói với Tần Cứu: Anh nghĩ xem, người bình thường sẽ mượn đồ của người khác khi nào?
Tần Cứu: Khi bản thân mình không có.
Du Hoặc: Người nào sẽ không có ảnh chụp thời thơ ấu?
Tần Cứu trầm mặc một lát, nói: Hay hỏi đúng hơn thì phải hỏi như này – người nào sẽ không có thời thơ ấu?
Hai người nhìn nhau, vẻ mặt trở nên phức tạp hơn.
Người nào sẽ không có thời thơ ấu?
Nếu như chỉ vỏn vẹn là một giai đoạn của đời người, thế thì ai cũng có.
Chỉ cần là người, thì chắc chắn sẽ có một quá trình trưởng thành.
Trừ khi…..
cậu ta không phải.
Trừ khi 154 vốn không phải là người theo khái niệm bình thường.

Vậy cậu ta là cái gì chứ?
Du Hoặc không do dự mà nghĩ ngay tới một thứ — Hệ thống.
Nhìn ánh mắt Tần Cứu, chắc hẳn anh cũng đang nghĩ đến đáp án tương tự.
Sở Nguyệt từng nói, đã có một khoảng thời gian hệ thống luôn tồn tại bên trong đôi mắt của hắn, dùng thị giác của hắn để nhìn ra thế giới.
Nếu nó vẫn nhìn nhận mình dưới góc độ của Du Hoặc, thì quả thực có thể coi Du Hoặc thời thơ ấu là chính nó.
Du Hoặc lại nghĩ tới rất nhiều chuyện về 154, những thứ mà khi ấy hắn không chú ý quá nhiều —
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến lần đầu tiên mà mình có cảm giác bị nhìn trộm, chính là ở chỗ giám thị trong bài thi đầu tiên, trên hành lang của toà biệt thự Tây Dương.

Lúc đó hắn đang nói chuyện với 154, toàn bộ hành lang trừ hai người ra thì chẳng còn người nào ở đấy nữa.
Nếu 154 là hệ thống, vậy thì có thể giải thích rồi.
Đó là bởi vì sự tồn tại của đối phương, nó làm Du Hoặc theo bản năng mà cảnh giác.

Hắn lại nghĩ tới có người từng nói đùa rằng nếu hệ thống có nhân cách, thì nó chắc chắn sẽ có một khuôn mặt không có cảm xúc.

Hình tượng của 154 khá giống với giả thiết này, nhưng lại không hoàn toàn đồng nhất.

Cậu ta tính tình cứng nhắc nghiêm túc, khi làm việc luôn luôn công chính liêm minh.
Nhưng trong trạng thái ngoài công việc, thì cậu ta lại bỗng cư xử rất tự do, không quá nghiêm khắc như thế.
Thật ra, so với loại giả thiết duy nhất ấy, thì tính cách của 154 như thế mới có thể tiếp cận tới hệ thống.
Chung quy thì đối tượng mà nó học theo có hai người, Du Hoặc và Sở Nguyệt.
Nó kế thừa sự bình tĩnh trầm ổn, lại hoạt bát và thẳng thắn, cuối cùng sẽ biểu hiện ra hai mặt như thế.

…..
Nhưng…..
Cũng không đúng lắm. Tần Cứu trầm ngâm một lát, mịt mờ nói: Nếu người chúng ta đoán là cậu ta thật, có vài điểm khá khó hiểu.
Thứ nhất là nó không có động cơ để làm vậy —
Bất luận là phòng thi, chỗ ở giám thị hay chỗ nghỉ ngơi, hệ thống không có chỗ nào là không có nó, không gì là không biết.

Nó hà tất gì phải biến bản thân thành người cơ chứ?
Thứ hai…. Tần Cứu khịt mũi hừ cười một tiếng: Thứ hai nếu thật sự là nó thì chúng ta đã bị bắt từ tám kiếp trước rồi, làm gì còn có hôm nay nữa?
Du Hoặc: Không thể trừ việc nó muốn chờ chúng ta gặp mặt nhau xong, một lưới tóm hết.
Tần Cứu suy nghĩ nói: Đúng là không thể loại trừ việc đó ra, nhưng vẫn còn cái này.
Du Hoặc: Cái gì?
Đừng quên tính ưu việt của nó. Tần Cứu nhắc nhở.

Du Hoặc sửng sốt, lập tức hiểu được ý của anh.

Hệ thống rất kiêu ngạo, thứ luôn luôn không bao giờ thay đổi chính là sự ưu việt của nó.

Lý trí tuyệt đối và tuân thủ tuyệt đối các quy tắc là điểm khác biệt lớn nhất giữa nó và con người, đó cũng là chìa khóa để nó cảm thấy nó vượt xa con người.
Sao nó có thể từ bỏ những ưu điểm đó, biến mình thành một người bình thường được cơ chứ?

Du Hoặc suy nghĩ một lát, lại nghĩ đến một thứ khác —
Họ đang cố gắng tìm ra chương trình khắc phục.
Nếu 154 không phải hệ thống, thì có thể cậu ta chính là đoạn chương trình khắc phục bị mất kia chăng?
So với việc cứ ngồi đây đoán tới đoán lui, tôi lại thích phương thức trực tiếp hơn. Du Hoặc nói.

Nghe ngoài cửa phòng có tiếng nói chuyện, Tần Cứu mặc chiếc quần dài vào, lại với tay lấy chiếc áo sơ mi sạch sẽ.

Tôi cũng thích nữa, nhưng mà có hơi mạo hiểm đấy. Ngoài miệng thì nói mạo hiểm, biểu cảm anh lại chả quan tâm mấy.

Du Hoặc ha một tiếng, hỏi lại: Tính tới nay, có lần nào mà chúng ta không mạo hiểm chưa?
Tần Cứu thản nhiên nói: Không có nhỉ.
Anh nói xong liền cười rộ lên.

Cúc áo sơ mi còn chưa cài hẳn, lộ ra cơ ngực và cơ bụng cường tráng, toát lên khí chất anh tuấn bất phàm của một con người sống buông thả không quy tắc.
Vậy giờ phiền giám thị A của chúng ta mau rời giường đi nào? Anh vươn bàn tay tới trước mặt Du Hoặc, nói: Hay là để tôi giúp một tay nhỉ?
Biến.
Du Hoặc không nặng không nhẹ mà chộp lấy bàn tay của anh, xốc chăn lên rồi xuống giường.

Mười phút sau, tiếng cảnh báo vang vọng khắp toàn bộ chỗ giám thị.

Có thí sinh vi phạm quy định phá hỏng thông tin hệ thống tại chỗ giám thị, mời các giám thị có liên quan mau chóng thi hành xử phạt nghiêm khắc.
Có thí sinh vi phạm quy định phá hỏng thông tin hệ thống tại chỗ giám thị, mời các giám thị có liên quan mau chóng thi hành xử phạt nghiêm khắc.
……
154 vừa mới từ phòng tắm đi ra, đang định mặc quần ngủ vào, đã bị 922 gạt phăng đi: Mau lên đi, lại có chuyện rồi! Hèn gì nãy giờ mắt cứ giần giật!
Đưa quần cho tôi cái đã. 154 giật lại quần ngủ, mắt muốn trợn trắng cả lên: Tôi nghe được tiếng cảnh báo, boss với người kia lại gây chuyện nữa à?
922 thầm nhủ phòng tắm làm gì có loa, cậu mở nước chảy lớn như thế mà vẫn còn nghe được à? Tai chó sao?
Kệ đi, nghe thấy là được rồi, mau thay quần áo đi! 922 rất hăng hái, còn ném từng cái áo cái quần lại giùm nữa.

154 không nhìn mà cứ mặc đại vào, kết quả lại phát hiện tay áo dài thêm một chút, quần cũng dài thêm một chút.

Cậu ta cởi sạch ra rồi ném về cho 922: Bộ này là của cậu mà, đưa bộ khác đây.
Ui — hèn gì mặc cứ không vừa.
Chờ 922 mặc xong quần áo thì 154 đã mở ra ra ngoài rồi.

Thôi vậy, cậu đi xuống trước đi, tôi xuống ngay. 922 mặc được một ống quần, cứ nhảy tới nhảy lui trên giường.

Nhờ ơn nhờ phúc của 922 ngu ngốc, 154 một mình đi xuống cầu thang, gặp được Du Hoặc và Tần Cứu trong phòng thông tin, bắt cả người lẫn tang vật.
Lại một mình dẫn hai người kia lên lầu ba, cuối cùng….
một mình bị bốn cái tay kéo vào phòng giam.

Trong lòng 154 giờ đây chỉ còn “đcm”.

Boss, hai người làm gì vậy?
154 bị ấn ngồi ở trên ghế, Tần Cứu Du Hoặc mỗi người một bên chống cái bàn, rũ mắt nói với cậu ta: Nhân cơ hội trong phòng giam, hỏi cậu vài câu.
154: …….
Mấy chuyện nhỏ nhặt này nói thẳng là được rồi, không cần phải bắt cóc người ta đâu. Cậu ta tức giận nắm lấy cạnh bàn, định đứng dậy: Hỏi gì vậy boss?
Muốn hỏi cái này, rốt cuộc cậu—
Tần Cứu nói tới đây lại dừng một chút, một tia do dự hiếm có giờ đây đã xuất hiện trên khuôn mặt anh.

Du Hoặc đương nhiên biết anh đang do dự cái gì.

154 đi theo anh lâu như vậy rồi, giờ mở miệng hỏi rốt cuộc cậu là ai, vậy chẳng phải là tổn thương cậu ta sao?
Tần Cứu dùng đầu lưỡi chạm vào bên má, vẫn còn đang cân nhắc, Du Hoặc đã mở miệng hỏi dùm anh luôn rồi.

Cậu là hệ thống à?
154 sửng sốt hai giây, sắc mặt lập tức thay đổi.

Những lời này của Du Hoặc tuy rằng có thể làm người ta nôn ra cả một họng máu, nhưng lại có tính toán của hắn.

Với 154 không xác định rõ thân phận trước mặt, hắn không thể nói ra chương trình khắc phục được.

Hắn lựa chọn hỏi như vậy, thứ nhất, nếu 154 là hệ thống thật thì hắn cũng chả bại lộ gì cả.


Thứ hai, nếu không phải là hệ thống thì đối phương sẽ phủ nhận ngay lập tức.
Không có kẻ vô tội nào muốn dính líu tới cái hệ thống biến thái đó đâu, chỉ muốn tránh càng xa càng tốt mà thôi.

Lúc đó lại truy hỏi vẫn còn kịp.

Kết quả phản ứng của 154 lại chẳng có cái nào giống với hai giả thiết trên cả.

Biểu cảm của cậu ta vừa không phải là khuôn mặt bị vạch trần bí mật, cũng không có phủ nhận ngay lập tức quan hệ giữa cậu ta và hệ thống.

Cậu im lặng một hồi rồi mới kéo khoé miệng nói: Hai người cảm thấy tôi giống lắm sao?
Lần này Du Hoặc vẫn đáp rất nhanh: Bình thường, không tính là giống.
Mặt 154 hơi có huyết sắc.

Môi cậu ta chuyển động vài cái, dường như cũng đang cân nhắc.

Lại qua thật lâu sau, quanh phòng giam bắt đầu có biến hoá, 154 mới đột nhiên cử động nói: Tôi….
có thể xem như là hệ thống, nhưng cũng không đúng lắm.
Cậu ta nhìn bốn phía, liếm đôi môi khô khốc nói: Có thể đợi hai người ra khỏi đây rồi mới nói không? Phòng tạm giam sắp có hiệu lực rồi.
Du Hoặc lại nhớ tới lần đầu tiên hắn với 154 nói chuyện, nhớ không lầm thì 154 dường như rất sợ phòng tạm giam.

Hệ thống sẽ sợ phòng tạm giam sao?
Cái ý tưởng này làm hắn càng thả lòng hơn.

Hắn nói: Còn khoảng hai phút nữa phòng giam mới bắt đầu có hiệu lực, nếu cậu không giải thích ngắn gọn, thì bọn tôi sẽ tìm đồ để đập lần nữa đấy.
154 sửng sốt: Tìm đồ đập? Hai người cố ý đấy à?
Du Hoặc: Không thì sao nói chuyện được với cậu đây?
154: ……
154 đực mặt nói: Hai người làm cảnh báo khắp toà nhà như vậy, là vì để kéo tôi vào đây hỏi vài câu thôi?
Tần Cứu: Chứ sao nữa, chưa đủ lớn à?
154 cạn lời.

Sau một lúc lâu, cậu ta liệt mặt nói: Boss này, thật ra nếu muốn có một căn phòng để trò chuyện cho dễ thì chỉ cần nói với tôi một tiếng là được, tôi có cách để cho hai người có một căn phòng mà, không cần phải bày kế hoạch…
chấn động như thế này đâu.
Tần Cứu: ???
Nhìn vẻ mặt của anh, 154 mặt không cảm xúc di chuyện ghế dựa một chút.

Cậu có thể chắn được theo dõi của hệ thống sao? Tần Cứu hỏi.

Mẹ nó, có thể chắn thế sao không nói ngay từ đầu hả?
Trước kia thì không được ổn định, hay xảy ra sự cố lắm, hiện tại thì ổn hơn chút rồi. 154 lập tức nói: Tôi biết anh không thích cả ngày bị nhìn chằm chằm, ngày hôm qua đã nhường cho hai người căn phòng kia, căn đấy có thể mở chắn đó, ở bên trong nói chuyện sẽ không bị nhìn trộm đâu.
Du Hoặc thầm nói hèn gì…

Hèn gì bọn họ nắng mưa lâu như vậy mà hệ thống lại chẳng mở miệng cảnh báo gì cả.

Tần Cứu vuốt mặt, không thể nói được là đang vui hay đang thoả mãn nữa.
Anh tức giận nhìn chằm chằm 154 cả buổi, chỉ ra cửa nói: Được rồi, cậu đi đi, ba tiếng nữa bọn tôi đi tìm cậu.
154 như vớ được vàng, chạy như bay ra ngoài.

Để lại hai ông boss đứng chống bàn nhìn nhau, tự xấu hổ mà cười.

***
Ba tiếng nói dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn.

Bị giam xong, Du Hoặc và Tần Cứu đi gõ cửa phòng 154 và 922.
922 đã xuống nhà ăn dưới lầu ăn cơm trưa, đúng lúc cho bọn họ có thời gian nói chuyện.

Lần này 154 không còn ấp a ấp úng nữa.

Nói từ đâu bây giờ chỉ, tôi nhớ xem…
Hay là nói từ đầu đi, mắc công càng nói càng rối.
Thật ra tôi chỉ có thể tính là một bộ phận của hệ thống thôi, là một bộ phận bị vứt bỏ….

Năm đó hệ thống được đặt trong mắt của Du Hoặc và Sở Nguyệt, thông qua bọn họ mà nuôi dưỡng đặc tính người, nuôi dưỡng năng lực suy nghĩ độc lập, giúp nó dùng thị giác người không ngừng học tập để phát triển, đạt tới mức độ trí năng hoá.

Cách làm như thế rất có ích.

Thật ra, ban đầu hệ thống không phải như bây giờ.

Nó sẽ thể hiện ra chút ít nhân tính trong một khoảnh khắc nào đó, ngay cả khi phải đưa ra những lựa chọn gì đi nữa, nó đều sẽ bị ảnh hưởng bởi một mặt mềm yếu trong bản chất con người.
Một khi sự bất hợp lý được trộn lẫn, kết quả của sự lựa chọn sẽ trở nên khá rủi ro.
Tiếp theo, sẽ là một chuỗi xót xa ân hận.

Đặc tính của hệ thống làm nó có bản năng bài xích, vì thế việc này duy trì không được bao lâu, nó liền kiên quyết dứt khoát loại bỏ đi phần nhân tính mềm yếu này.

Bộ phận bị loại bỏ đó, chính là 154.

Có một khoảng thời gian dài, tôi đã luôn tồn tại như một chương trình rác. 154 nói: Ở trạm sao lưu trong khu vực lõi của hệ thống, hai người có thể coi nó như một thùng tái chế cho máy tính.
Lúc ở trong thùng tái chế, cậu ta đang trong trạng thái bị che chắn, không thể nhận được bất kỳ thay đổi nào từ thế giới bên ngoài.

Mãi đến hơn ba năm trước, Tần Cứu và Du Hoặc có ý đồ phá huỷ hệ thống lần thứ hai.

Anh đã thả tôi từ trong trạm sao lưu ra. Cậu ta nói với Tần Cứu.
Tôi á?
Tần Cứu không hề có ấn tượng với việc đó chút nào: Vậy cậu là chương trình khắc phục trong truyền thuyết à?
154 sửng sốt một chút, lắc đầu nói: Chương trình khắc phục? Không phải.
Theo sự hiểu biết sau này của tôi, hai người để lại chương trình khắc phục như một lớp dự phòng, chủ yếu là vì anh đã lợi dụng quyền hạn của mình để tạo ra nó. Cậu ta nói với Du Hoặc.
Thật sự thì nó là một thứ tốt đấy, nhưng những gì hai người làm là quá mạo hiểm, có lẽ là do cảm thấy chỉ có duy nhất một món bảo hiểm là không đủ nhỉ? Nói tóm lại, anh là người đã thả tôi ra khỏi trạm sao lưu. 154 nói với Tần Cứu.

Sau khi cậu ta từ trung tâm rác thải ra, sợ bị chủ thể hệ thống phát hiện, lặng lẽ trốn ở nơi hỗn tạp nhất trong hệ thống — chỗ nghỉ ngơi.

Sau đó thì biết được giám thị A bị hệ thống xoá tên, 001 không biết sống chết ra sao, đang được điều trị tại bệnh viện.

Tôi trốn ở chỗ nghỉ ngơi hơn một tháng, sau đó nhận ra rằng cách nguỵ trang tốt nhất là biến mình thành thí sinh, rồi lại thành giám thị.
Sau đó 154 tìm cơ hội, trà trộn vào đám thí sinh ở chỗ nghỉ ngơi rồi theo họ vào phòng thi.

Đối với cậu ta thì mấy bài thi này chả là gì cả, sự tồn tại của cậu ta mới là phiền toái to nhất cho toàn phòng, bởi vì các quy tắc cơ bản của hệ thống đang bảo vệ cậu ta —
Hệ thống thiết kế kỳ thi, tất nhiên là sẽ không để cho bản thân hệ thống chết.

Cậu ta cố ý để bản thân ở mức vừa phải nhất, không quá chói mắt như Tần Cứu và Du Hoặc trước đây, nhưng cậu ta vẫn được tính là một thí sinh xuất sắc.

Vì thế cậu ta lại thuận lý thành chương mà trở thành giám thị.

Tần Cứu vừa tỉnh, 154 đã tự chen mình vào danh sách tổ viên của 001.

Đây là cách mà cậu ta thể hiện sự hữu hảo và cảm ơn.

Làm giám thị, cậu ta vẫn cứ không lạm dụng năng lực để nâng cao bản thân, chỉ đơn giản là xếp mình ở thứ hạng 154.

Tận sâu trong xương cốt của cậu ta đã có những khía cạnh quy tắc hoá của hệ thống, lại sở hữu những thứ mà cậu ta đã học được từ Du Hoặc và Sở Nguyệt.
Nhờ vậy, Tần Cứu sau khi mất trí nhớ cũng xem như là vừa mắt cậu ta.

Và dần dần, cậu có hai người bạn.

001 và 922.

Một người là sếp, một người là đồng nghiệp, tính cách khác một trời một vực với cậu ta, nhưng cả ba sống với nhau rất hoà hợp.

Hương vị con người trên người cậu ta ngày càng nặng, còn dấu vết của hệ thống ngày càng nhẹ đi.

Có đôi lúc, thậm chí cậu ta ngỡ như bản thân chính là một con người.

Một con người có quá khứ, hiện tại lẫn tương lai, sẽ biết khóc biết cười, là một con người hoàn chỉnh.

Vậy sao ba năm nay cậu không hề nhắc tới? Tần Cứu hỏi.

Không chỉ là không nhắc, thậm chí một tí biểu hiện lạ thường cũng không có.

154: ……
Boss này, nói một chút về việc này, lúc anh có ký ức thì còn đỡ, còn lúc kia là anh đang mất trí nhớ.
Tôi mà nói tôi là một phần của hệ thống, thế chả phải giây tiếp theo anh đã quăng tôi về lại cái bãi rác kia đấy chứ?
Tần Cứu suy nghĩ, thế mà lại cảm thấy cái khả năng này có thể xảy ra đấy chứ.

Tóm lại là, anh không bao giờ che giấu được ác cảm và mục tiêu của mình đối với hệ thống.
“Nhưng không chỉ vì điều này, mà còn vì lúc đó tôi chỉ có danh mà không dám dùng bất cứ quyền hành nào.” 154 lại nói.
Để không bị chú ý và xoá bỏ, kết nối giữa cậu ta và phần chính của hệ thống đã bị cắt đứt.


Ở trạng thái này, cậu ta không có quyền hạn của hệ thống, là một người hoàn toàn bình thường, biết nhiều thứ và có thể nhớ rõ các quy tắc hơn người thường.
Sau đó, cậu ta phát hiện tuy rằng Tần Cứu và Du Hoặc hành động thất bại, nhưng lại để lại cho hệ thống rất nhiều tai hoạ ngầm.

Càng ngày càng xuất hiện nhiều bug ở trong hệ thống, giống như một quả bom hẹn giờ mà bọn họ đã gieo xuống đất.

Nhờ bug hỗ trợ, 154 bắt đầu thử sử dụng một ít quyền hạn.

Nhưng vẫn rất cẩn thận.

Tôi không thể xác định mấy quyền hạn đó có thể mang tới bao nhiêu trợ giúp, cũng không thể xác định được hai người có thành công nữa hay không, cho nên tôi mới do dự….
154 nói: Như vừa rồi ở phòng giam, tôi đã do dự.
Đương nhiên có thể giúp hai người, cũng nhất định giúp hai người, nhưng tôi không biết làm như thế là hại người hay cứu người nữa.
Cậu ta đã gặp qua quá nhiều, quá nhiều sự chết chóc rồi.

Trừ khoảng thời gian cậu ta còn ở bãi rác kia, thì từng người đã chết kia, cậu ta đều nhớ rất rõ.

Cậu ta không hy vọng chuyện đấy xảy ra ở Tần Cứu hay Du Hoặc một lần nữa đâu.

Trong phòng bỗng im lặng một khoảng thời gian.

Một hồi lâu sau, Tần Cứu bỗng nhiên mở miệng nói: Thật ra không có gì khác nhau cả.
Sao cơ? 154 sửng sốt.

Trên đời này có chuyện gì mà không phải mạo hiểm cơ chứ? Theo tôi thì là không có, không phải là mạo hiểm ngay lập tức, mà là mạo hiểm về sau. Tần Cứu không nhanh không chậm mà nói: Cho nên bất luận cậu chọn bản chất nào cũng không khác nhau là bao, quan trọng là chọn con đường nào cho đỡ hối tiếc hơn thôi.
Tần Cứu dừng một chút, lại kéo khoé miệng cười rộ lên: Đây có thể là những lời lẽ sai trái của một tên điên, nhưng tôi tốt bụng kiến nghị cho cậu thử một lần, những chuyện như phá hệ thống, không thử một lần là tiếc lắm đấy.
Nếu thử thì còn có thể phá được, không thử, vậy chỉ có thể mãi mãi bị nhốt lại ở nơi đây.
154 vẫn còn trầm mặc.

Bỗng nhiên Du Hoặc mở miệng: Thật ra cậu đã chọn xong từ lâu rồi.
154 sửng sốt: Cái gì cơ?
Cậu đã động thủ hỗ trợ từ lâu rồi. Du Hoặc nói: Ở bài kiểm tra đầu tiên của tôi là do mấy cậu làm giám thị, rồi mấy bài kiểm tra sau nữa, vòng đi vòng lại cũng chỉ có mấy cậu, đừng bảo với tôi đấy chỉ là do trùng hợp, tôi không có cái may mắn đấy đâu.
154 đột nhiên im lặng.

Phải, thật ra cậu ta đã chọn xong từ lâu rồi.

Chỉ là đi trên một lớp băng mỏng, sợ liều lĩnh một phát thôi là hại chết cả đám.

Căn phòng quay về sự an tĩnh, Tần Cứu không hối thúc, Du Hoặc cũng không.

Một lúc sau, 154 rốt cuộc cũng mở miệng nói: Quyền hạn của tôi vẫn còn hạn chế, không thể làm quá giới hạn được, một khi làm hệ thống chủ thể chú ý tới, hậu quả sẽ rất khó nói.
Tần Cứu gật gật đầu: Có thể giúp tôi nhớ lại ngay lập tức những chuyện trước kia được không?
154: …….
không được cho lắm.
Vậy có thể đưa tôi đến khu đặc biệt không? Tôi tự đi phá bỏ.
154: …….
hiện tại thì không được cho lắm.
Phế tích trong phòng giam của tôi chả phải là trung tâm hay sao? Đưa tôi tới đó cũng được rồi.
154: …….
Tần Cứu: ……
Hay là bây giờ tôi hối hận nhỉ? 154 đực mặt nói.
Tần Cứu cười.

Du Hoặc nói: Phòng thi có được che chắn không?
Cuối cùng 154 cũng được động tới một cái có trong phạm vi, lập tức sống lại nói: Toàn phòng thi thì không được, quá lộ liễu.
Trong mắt hệ thống chính là vô số phòng thi đột nhiên tối đen lại, nó mù rồi mới không chú ý tới được.
Nhưng diện tích nhỏ thì được, tôi giúp hai người mở một tấm chắn cho căn nhà để thuận tiện cho việc bàn bạc.
Trực tiếp che chắn chúng ta lại luôn đi, như vậy thì càng tiện hơn.
154 nói: Cũng đúng, làm như vậy thì mảnh đen sẽ nhỏ hơn căn nhà.
Tuy rằng đây là một việc nhỏ thôi nhưng nó lại mang đến cảm giác thoải mái hơn bất cứ thứ gì.
Tôi còn có thể giúp động tay động chân đến một số món đồ. 154 nói: Về khu đặc biệt mà hai người nói….
tôi sẽ cố gắng nhiều hơn nữa.
Hiện tại chỉ cần tôi tiếp cận những nơi đó, hệ thống chủ thể chắc chắn sẽ trực tiếp báo lỗi, này còn nguy hiểm hơn việc hai người tự đi vào đấy nữa.
Cậu ta lẩm bẩm: Phải nghĩ cách cho chủ thể bật đèn xanh với mình.
Nói đến cái này, Du Hoặc lại nghĩ tới chương trình khắc phục: Nếu mang theo chương trình khắc phục thì sao?
154 a một tiếng, vỗ tay nói: Khắc phục có thể đấy, nếu tôi có thể mang theo chương trình khắc phục, có thể buộc nó tìm ra lỗ hỏng và tự sửa chữa.
Nhưng mà….
chương trình khắc phục của hai người đang ở đâu?
Cậu cũng không tìm được à?
154 khó xử mà lắc đầu: Tôi tìm người thì dễ, chứ tìm chương trình
1 2 »
.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.