Đọc truyện Thi Đại Học Toàn Cầu – Chương 105: Spam Tử Vong
THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU
Quyển V: Buổi cuồng hoan đẫm máu
Chương 105: SPAM TỬ VONG
Tác giả: Mộc Tô Lý
Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) – La vender
ϵ( Θ )϶
Chỗ ở giám thị lần này rất đặc biệt…..
Cực kì nhiều người.
Vì phòng thi lần này bao gồm cả trong và ngoài nước, giám thị cũng tập hợp đủ hết, mỗi địa điểm thi đều có người lui đến.
Số người ở khu trung tâm giám thị nhiều hơn một chút, còn ở khu chi nhánh chỉ có một hai người.
Tổng cộng 37 người.
Địa điểm lần này cũng rất đặc biệt.
Không phải chiếc thuyền bị hỏng trôi dạt trên biển, cũng không phải căn nhà đá sừng sững trên đỉnh núi, mà là một khách sạn nghỉ dưỡng—
Trước mặt là hồ nước, sau lưng là rừng cây, có nhà hàng có internet có điều hoà các kiểu.
Thời gian phòng thi này tận 7 tiếng, đa phần các giám thị đều ăn cơm tán gẫu ở nhà ăn, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng ngoại trừ vài người.
Bọn họ đi xa khỏi đám đông, đứng nơi sân phơi bên ngoài nhà ăn, vẻ mặt phức tạp, không nhìn ra là có vui hay không.
021 tựa lưng lên lan can, phần gót cao làm tôn lên đôi chân vừa dài lại thẳng, cũng khiến vóc dáng vốn cao của nàng càng cao hơn.
“Tôi nói……” 021 mân mê chiếc ly champagne thon dài, nhìn bằng nửa con mắt: “Sao còn có thể gặp phải mấy người vậy?”
Trước mặt nàng toàn mấy gương mặt thân quen.
922, 154, Cao Tề, Triệu Gia Đồng.
“Cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ nghi ngờ rằng các giám thị khác đều là người giả hết mất.” 021 nói.
922 xoa mặt một cách hung hăng nói: “Có lẽ là duyên phận rồi…..”
021: “Chỉ số thông minh của anh có vấn đề à?”
922 xoa đến cái mặt xệ như ông già: “Này tiểu thư, sao cô còn công kích cá nhân nữa vậy……
tôi chỉ nghĩ rằng, có thể là do boss bị phạt không? Hay hệ thống đã ngầm thừa nhận chúng ta muốn đi chung chăng?”
“Còn tôi thì sao? 001 đâu phải cấp trên của tôi, sao tôi cứ bị trói vào chung với mấy người vậy?” 021 hỏi lại.
Thật ra nàng cũng có hơi chột dạ.
Bởi vì nàng giúp A, mà A lại trong tình trạng ràng buộc với 001.
Suy đoán của 922 khiến nàng nghi ngờ rằng, liệu hệ thống có phải cảm nhận được nàng và A có quan hệ mật thiết không.
“Tôi cũng không biết.” 922 nói: “Có lẽ là gần đây cô hoạt động khá sôi nổi chăng?”
“Thế lại có thêm một vấn đề nữa?” Cao Tề nhấp chút rượu vang đỏ xong, lau khoé miệng rồi nói: “1006 tôi đây hoạt động cũng chả sôi nổi gì, làm sao cũng bị buộc vào, do khéo léo nhanh nhẹn à?”
“Đâu chỉ mỗi cái này—”
Triệu Gia Đồng dừng ly rượu lại, chỉ vào đám đông náo nhiệt trong nhà ăn qua tấm cửa kính, nói: “Chỉ nhìn những người đó là đủ rồi.”
Bọn 154 đang tựa lưng trên lan can, nghe vậy quay đầu trông sang.
Chỉ mỗi Cao Tề là không quay lại, cầm ly Triệu Gia Đồng rót vào chỗ của mình.
922 nói: “Những người đó bị sao vậy? Có vấn đề gì à?”
Triệu Gia Đồng nói: “Cậu lại nhìn kỹ hơn xem?”
Vài giám thị trẻ tuổi đang nhìn chằm chằm những người đó được một lúc lâu, đột nhiên nhận ra được vấn đề—
“Bọn họ……
bọn họ đều là thế hệ đầu tiên ư?” Vẻ mặt 922 đầy kinh ngạc: “Ý tôi là, một lượng lớn giám thị đời đầu, tôi không tiếp xúc nhiều, nhưng ít nhiều gì cũng có xem qua chút tư liệu.”
Anh ta củng củng 154: “Tôi không có mù mà nhìn nhầm người đúng không? Ê ê, cậu nhìn thử xem.”
Số lượng lớn giám thị đời đầu kia, có hơn hai mươi người phụ trách tại địa điểm thi ở nước ngoài, nên hàng năm chả thấy người đâu.
Hiện tại, hơn hai mươi người gần như đều ở chỗ này tất.
154 nhìn mặt cửa, chậm rãi lắc đầu nói: “Chắc là không nhận sai đâu, là họ đấy.”
021 nhìn Cao Tề, Triệu Gia Đồng, lại nhìn sang những người trong nhà ăn đó: “Đang làm gì ở nơi này vậy? Buổi họp mặt giữa các đồng liêu à?”
“Mấy người trẻ tuổi các cậu ấy, thật chậm chạp mà.” Lúc này Cao Tề mới quay sang, chống cằm: “Tôi với bà Triệu vừa mới, à không, tiểu Triệu một đường đến đây chào lấy chào để như vậy, mà các cậu vẫn chưa phát hiện ra sự trùng hợp này à?”
922 thầm nói, chào hỏi đều là đức hạnh của anh, ai nhìn ra được rằng có quen hay không cơ chứ!
“Nhưng mà……
phản ứng của những người đó quá ư là bình tĩnh.
Bọn họ không cảm thấy đúng lúc sao?” 922 có hơi buồn bực.
“Đều là người từng trải, là người lão luyện cả.” Cao Tề chỉ vào mũi của mình nói: “Tôi với tiểu Triệu cũng bình tĩnh vậy.”
Trái lại thì có.
922 thầm nghĩ.
Đám cáo già ấy trong lòng suy nghĩ cái gì, là sẽ không lộ ra trên mặt.
Có lẽ trong khi tán dóc một cách vô tư, thì đồng thời cũng đang lên kế hoạch trong đầu thì sao….
Đột nhiên, anh ta mơ hồ nghĩ đến gì đó, trong lòng chợt giật mình.
Boss đang ở đây, nghĩa là Du Hoặc cũng ở đây.
Mà Du Hoặc là ai?
Là giám thị A!
Mà giám thị A là ai?
Là nhóm người đã từng dẫn đầu!
Anh ta, 154 với 021 buổi nào cũng có thể thấy Du Hoặc, đã thành thói quen.
Vậy những người kia thì sao?
Sau khi mở phòng thi liên hợp, giám thị chỉ biết nắm bắt danh sách thí sinh thuộc khu vực của mình.
Thế nên những người ở nước ngoài vốn dĩ không biết được Du Hoặc đang thi.
Dù có thấy được, thì cũng không chắc có thể phản ứng lại, bởi vì danh hiệu xưng hô rất phổ biến giữa các giám thị.
Như vậy xem ra……
bài kiểm tra lần này chả phải là một cuộc gặp mặt sau nhiều năm sao???
922 đột nhiên kích động.
Anh ta lười biếng suy nghĩ về cái loại trùng hợp này có phải do người làm hay không, mục đích là gì.
Hiện tại anh ta chỉ muốn xem drama thôi.
Anh ta phấn chấn lên được hai giây, lại có chút lo lắng—
Đây đã là ngưỡng cửa thứ tư rồi, lỡ như Du Hoặc càn rỡ đã rồi đi chỉnh đốn tác phong thật ổn thoả luôn thì sao? Lỡ như đối phương bình đạm mà thi đến khi kết thúc, không vi phạm quy định hay làm việc gì thì sao?
Loại ý tưởng này vừa mới ngoi đầu lên, màn hình treo trên trần nhà ăn chợt thay đổi, thông tin phòng thi nhiều hơn đôi chút.
– Vào lúc 19:51 PM tại phòng thi 197, tuyên cáo thí sinh Du Hoặc đã tử vong.
922 sửng sốt ngay tại chỗ.
Bên cạnh vang lên một cái ầm, chiếc ly rời khỏi tay 021 nát đầy đất.
Một hồi tĩnh mịch ngoài sân phơi, không khí đột nhiên trở nên thật nặng nề.
“Không thể nào? Không thể được!” Cao Tề và Triệu Gia Đồng một bộ khiếp sợ đến đánh chết cũng không tin.
021 cũng vạn phần mờ mịt.
Bọn họ còn chưa kịp trở lại bình thường.
Tình hình phòng thi lại soàn soạt ra thêm một cái.
– Vào lúc 19:54 pm tại phòng thi 197, tuyên cáo thí sinh Du Hoặc đã tử vong.
Nhóm giám thị ăn uống linh đình trong nhà ăn đang sôi nổi sửng sốt.
Có người thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Chuyện gì vậy? Hệ thống bị lag à?”
Còn có người đang cau mày lại, cảm thấy cái tên “Du Hoặc” này tựa như đã gặp qua ở đâu rồi.
Lại chưa đến 1 phút.
Thông tin phòng thi lại thay đổi lần nữa.
– Vào lúc 19:54 pm tại phòng thi 197, tuyên cáo thí sinh Du Hoặc đã tử vong.
– Vào lúc 19:54 pm tại phòng thi 197, tuyên cáo thí sinh Du Hoặc đã tử vong.
– Vào lúc 19:54 pm tại phòng thi 197, tuyên cáo thí sinh Du Hoặc đã tử vong.
Suốt 10 phút…..
Nhóm giám thị cả trong lẫn ngoài nhà ăn đều không nhúc nhích, trợn mắt há mồm mà nhìn vị thí sinh spam kia, dùng sức lực của mình để chết liền một lượt năm lần.
Bên ngoài sân phơi.
Cao Tề với Triệu Gia Đồng khép miệng lại.
Vẻ mặt 021 chết lặng.
Khoé miệng 922 run lên hai cái, cảm giác thật quen thuộc, hơi thở của sự không an phận, thức thứ nhất.
Quả nhiên, anh ta đã lo lắng quá nhiều rồi.
Chỉ cần boss với Du Hoặc còn đi chung với nhau, thì liệu phòng thi sẽ yên ổn sao?
Không bao giờ.
***
Du Hoặc bị đánh thức bởi âm thanh chói tai của chiếc đồng hồ báo thức.
Hắn không mở to mắt ra mà sờ soạng phía sau một chút, sờ vào một khoảng trống không, lúc này mới cau mày ngồi dậy.
“Người đâu rồi?”
Hắn vuốt mũi, thấp giọng lẩm bẩm.
Nửa bên chăn bị xốc lên còn giữ lại chút nhiệt độ cơ thể, cảm giác bị siết chặt bên hông vẫn chưa tản đi, nhưng lại chả thấy Tần Cứu đâu.
Có một quyển sách mở ra úp mặt lên gối, hẳn là Tần Cứu tiện tay úp lên đấy.
Du Hoặc cầm lên rồi nhìn lướt qua.
Có ngày tháng năm, vậy chắc là một quyển nhật ký cũ.
Chữ trong nhật ký rất lớn, các chữ cái không dựa vào nhau, lộ ra sự vụng về của trẻ con.
Vừa thấy đã biết ngay đó là do một đứa bé viết.
Du Hoặc vô tư xem kỹ, cuộn sách đứng lên.
Cũng chả thấy hai cái chăn phồng ở trên lẫn dưới đâu, mà không biết Sherry và Sally đã rời giường từ khi nào.
Chiếc đồng hồ hoạt hình trên tường hiển thị, hiện tại là đúng 8 giờ tối.
Đến giờ học tập đã định.
…….
Vậy Tần Cứu đâu?
Xuống lầu trước rồi ư?
Du Hoặc nặng đầu mơ ngủ, kéo cửa phòng ra rồi bước xuống lầu.
Hai anh em Sherry và Sally ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, trên chiếc bàn trà trước mặt có một tờ giấy trắng.
Du Hoặc đứng nơi xa xa là có thể nhìn thấy, trên tờ giấy có rất nhiều chữ.
“Đây là câu hỏi mà ba mẹ để lại cho tụi em, anh có thể giúp tụi em trả lời được không?”
Hai anh em hai miệng một lời mà nói.
Âm thanh trẻ con trong trẻo vang vọng trong toà nhà nhỏ yên tĩnh, cứ như toà nhà nhỏ này mạc danh lại vô cùng trống rỗng.
Các chữ trên giấy là dùng bút lông màu đỏ viết, trông cực kì bắt mắt.
Trên mặt có tổng cộng hai đề.
Đề thứ nhất là hình vẽ.
Trên giấy vẽ một tam giác đều, trong đó có vài đường xiên được vẽ từ một góc đến cạnh đáy tương ứng, như một ký hiệu cắt bánh đơn giản.
Đề bài: Cắt một đươnhf, thì một hình tam giác có thể biến thành ba hình.
Hiện tại đã cắt sáu đường, hỏi tổng cộng có bao nhiêu hình tam giác?
Du Hoặc: “……”
Tuy rằng cách hỏi có làm người khác hơi khó chịu, nhưng đây thế mà lại đạt tiêu chuẩn chính xác….
của một đề toán tiểu học.
Còn làm y như thật mà viết thêm bên cạnh, câu hỏi 6 điểm.
Nhưng mà đề bài này chỉ là lời dẫn.
Ngay phía dưới cái hình chính là đề thứ hai.
Đề bài: Sherry đáng yêu xinh đẹp thích soi gương nhất, mỗi ngày đều phải soi mấy lần.
Trong phòng tổng cộng có sáu mặt gương có thể di chuyển, hỏi có nhiều nhất là bao nhiêu Sherry?
Câu hỏi 12 điểm.
Ngoài ra, dưới cùng còn có một dòng chữ ghi chú nhỏ khác nói rằng—
Đề bài này đã khiến Sally và Sherry rầu rĩ rất lâu, cũng khiến các vị khách đau đầu nốt.
Không trả lời được hay trả lời sai, thì Sally và Sherry sẽ rất ảo não mà tự trừng phạt bản thân mình, cả ngày đều không nuốt trôi miếng thức ăn nào được.
Thế nên chúng thường xuyên cảm thấy đói khát, hỡi các vị khách tốt bụng, hãy rủ lòng thương mà giúp đỡ bọn nhóc.
Du Hoặc quét xong tờ đề, lại nhìn thoáng qua cái bụng của Sally và Sherry.
Có lẽ là do ngồi chăng?
Còn tròn hơn cả mặt trời ban trưa nữa là.
Có giống đói khát chỗ nào không???
Thậm chí Sally còn lén ợ một tiếng.
Cái ợ kia khiến trong lòng Du Hoặc nhảy dựng lên.
Hắn sải bước đi đến phòng vệ sinh mở cửa ra, không có người.
Tương tự phòng sách cũng không có người.
Tầng hầm cũng không có nốt.
Trên lầu đột nhiên vang lên một tràn tiếng bước chân dồn dập.
Du Hoặc bước ba bước trở lên lầu, nhưng lại nhìn thấy là Sở Nguyệt.
Cô đang định nói gì đó, lại sửng sốt khi nhìn thấy khuôn mặt của Du Hoặc: “Sắc mặt cậu sao khó coi vậy, ai chọc cậu thế?”
“Không thấy Tần Cứu đâu cả.” Du Hoặc nói.
Sở Nguyệt trầm giọng nói: “Tôi cũng đang định nói với cậu đấy! Ba cô nàng kia cũng chả thấy đâu.”
Trong lúc nói chuyện, cửa phòng khách lầu một “ầm” một tiếng bị đẩy mở ra, đầu Vu Văn như ổ gà mà lao đến: “Ông Vu— anh ơi?”
“Ba cậu cũng không thấy luôn à?” Sở Nguyệt hỏi.
Vu Văn mặt cắt không còn giọt máu: “Ba Vu— ba em không có ở ngoài hả? Đi tìm không?”
“Đi.”
Khuôn mặt Du Hoặc dày đặc sương mù lạnh lẽo.
Hắn đột nhiên chuyển tầm mắt qua ghế sofa, nhìn chằm chằm bụng của hai đứa nhóc quỷ kia.
Vu Văn đi qua nhìn theo, sắc mặt càng kém hơn.
Cậu cũng phát hiện bụng của hai đứa nhóc quỷ kia lại đánh ợ, các loại liên tưởng ùa đến khiến tay chân cậu lạnh ngắt.
“Em…..
hình như em nghe thấy có người nói thí sinh Du Hoặc gì đó, tuyên cáo tử vong.” Vu Văn lẩm bẩm nói: “Em cho rằng chỉ là mơ thôi.”
Sở Nguyệt nói: “Trước đó khi tôi ngủ, cũng nghe thấy hệ thống thông báo nói, ở một phòng thi nào đó có một thí sinh tên Christina đã làm cho Sherry khóc, tuyên cáo tử vong.”
Hiện tại bọn họ là một toàn thể, chiếm giữ phòng thi dưới đại diện của Du Hoặc.
Rất có thể cứ có vấn đề gì thì mọi người cũng đặt lên đầu Du Hoặc.
Vậy nên khi vấn đề xảy đến.
Năm người kia sẽ làm gì, người trước ngã xuống, người sau tiến tới làm Sherry khóc à?
Tuyên cáo tử vong là sẽ chết như thế nào?
Cái vấn đề thứ hai rất đáng sợ.
Toà nhà nhỏ áp khí thấp một cách kỳ quái.
Sở Nguyệt xoay hai vòng tại chỗ, ấn huyệt thái dương để khiến bản thân bình tĩnh lại: “Khoan đã….
đừng vội hoảng hốt, các cậu nghĩ xem, bình thường phòng thi chỉ có một thí sinh thì chết cũng chết một lần.
Chúng ta là một tổng thể đúng không? Theo góc nhìn của hệ thống, không thể có một phần tám người, mà là cả tám phần đều chết.”
Cô nói rất mơ hồ.
Du Hoặc lại nháy mắt đã phản ứng lại.
Đúng vậy, logic ở phía hệ thống nói đến là chả thông nổi.
Muốn cho chuyện này thuận buồm xuôi gió, chỉ có một khả năng, cái loại “tử vong” này ở một mức độ nào đó là đảo ngược.
Nói cách khác…..
Bọn họ là đặc biệt, thế nên mới có thể đảo ngược cái chết.
Vậy lại có vấn đề—
Bọn họ phải nói về chết như thế nào trước, mới có thể biết làm sao để đảo lại.
Cứ nghĩ như vậy, Du Hoặc không chút do dự bắt lấy Sherry.
Sở Nguyệt sửng sốt: “Cậu làm gì vậy?”
Du Hoặc: “Làm con bé khóc?”
Sở Nguyệt: “……”
La vender (Cọng Lúa) edit.
Bài toán hình của hai bạn nhỏ (chủ nhà tự vẽ, không có nguồn đâu :”D):
Edit: Là sáu đường cắt mà tôi nhầm thành chia sáu phần :<
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Đáp án: Theo tính toán ra được 28, các chị check thử xem.
Vote, comment và cũng đừng quên follow để nhà edit vui vẻ còn làm truyện đúng giờ cho các bạn nheee.
Thank u, next.
(Ý là next qua chương sau ó :3)
.