Thi Đại Học Toàn Cầu

Chương 102: Khiêm Tốn Đặt Câu Hỏi


Đọc truyện Thi Đại Học Toàn Cầu – Chương 102: Khiêm Tốn Đặt Câu Hỏi

THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU
Quyển V: Buổi cuồng hoan đẫm máu
Chương 102: KHIÊM TỐN ĐẶT CÂU HỎI
Tác giả: Mộc Tô Lý
Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) – La vender
ϵ( Θ )϶
Vốn Tần Cứu chỉ muốn trêu chọc Du Hoặc, nên không có cất cao giọng.
Không nghĩ tới ông Vu lớn tuổi rồi nhưng tai lại thính như vậy, chủ động đỡ lấy một đòn công kích, bị thương trong vinh quang.
Thảm nhất chính là Vu Văn…..
Cậu đứng dưới bức tường mà ngây ra như phỗng, thân hình nặng nề của ba cậu ngã nhào hết lên người cậu.
Hai người ngã thành cục tròn vo trên mặt đất, gào thét ái úi liên tục.

Tần Cứu cũng chả rảnh lo cho thằng nhóc quỷ đó, mà đi qua đỡ người lên với Du Hoặc.
Ông Vu phát huy chút nhanh nhẹn của một người đàn ông trung niên, một tay túm chặt một người trong cuộc, tròng mắt trừng lên vô cùng lớn: “Bạn gì cơ???”
Mặc kệ nói thế nào, thì dù gì cha con Vu Văn cũng là người nhà của Du Hoặc.
Tần Cứu mỉm cười nói: “Chỉ đùa chút thôi.”
Du Hoặc lại nói: “Bạn trai.”
Hai người cất lời cùng một lúc, vừa nghe thấy lời nói của người kia đều ngừng lại một chút.
Du Hoặc vỗ vỗ mu bàn tay ông Vu, ý bảo ông buông tay ra trước đã.
Rồi sờ cổ tay bị trật của Vu Văn, động tác dứt khoát bẻ ngay ngắn trở lại.
Hắn ngồi xổm dưới đất, làm xong việc này việc kia rồi vỗ vỗ bụi trên tay xuống, lúc này mới quay đầu lại, tròng mắt nhạt màu nhìn chằm chằm Tần Cứu: “Anh nói đùa à?”
Không chờ Tần Cứu trả lời, hắn lại quay sang nói với ông Vu: “Dù gì thì cháu cũng không nói giỡn.”
“……”
Ông Vu giương miệng cứng họng một lúc lâu, lại ngã xuống lần nữa.
Sắc mặt phức tạp của ông nằm trong chốc lát, rồi bắn lên như xác chết vùng dậy: “Con……”
Đã nhìn ra được mọi chuyện, ông Vu nghẹn một đột đống lời muốn nói trong bụng, nhưng ông trăm cay nghìn đắng chỉ thốt ra được một chữ như vậy.
Rất nhanh, mọi người ba chân bốn cẳng đỡ hai cha con này vào trong nhà, Dương Thư và Ngô Lị làm chút kiểm tra đơn giản cho bọn họ, nhân tiện tìm thấy một chiếc khăn lông trong phòng, bọc một cục nước đá vào, rồi đắp lên mắt cá bị thương lần thứ hai của ông Vu.
Hai anh em Sherry và Sally không ngờ rằng, bọn chúng đã hùng hổ đe doạ các vị khách, vô tình doạ ra tới 8 người luôn.
Một vòng người ngồi trên sofa, hai đứa nhóc quỷ ở giữa bị vây xung quanh, rất giống với bị ép biểu diễn tiết mục đứa trẻ xui xẻo vào ngày lễ tết.
Đôi mắt xanh dương nhạt của Sally quét qua một vòng, gắt gao nắm lấy tay của em mình, lớn tiếng nói: “Mami có từng nói, chỉ có một vị khách mà thôi, vậy tại sao mấy người lại ở chỗ này?”

Sở Nguyệt nói: “Vì tụi chị là một tổ đó, nhóc con à.”
Sally vẫn không rõ như trước: “Một tổ là sao ạ?”
“Một tổ chính là luôn dựa vào nhau đó, em có thể vờ như tụi chị là một người cũng được.”
“Em không giả vờ được.”
Sở Nguyệt cười rộ lên: “Vậy chị đây cũng hết cách rồi.”
“Tôi nghĩ rằng bài này chỉ dành cho một người thôi.” Du Hoặc nói.
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Dương Thư nói.
“May thay bà chủ Sở đã tóm được tôi ngay thời khắc mấu chốt.” Thư Tuyết giải thích nói: “Tôi và chị ấy cùng bước ra từ sương mù, lại nghe thấy hệ thống nói rằng giai đoạn đầu tiên cần kiểm tra một người.
Các quy định đều cứng nhắc như nhau này, tôi đã gặp qua trước kia rồi, sẽ cưỡng ép trục xuất đi một người.
Tôi và bà chủ Sở vẫn đứng trên đường bình thường, này đã chứng minh rằng bọn tôi đặc biệt.”
Sở Nguyệt gật gật đầu: “Hệ thống lừa người khác thì được, chứ lừa tôi thì đừng có mà mơ, tôi không có mất trí đâu.
Lý luận trên thẻ tổ đội sẽ buộc chúng ta cam chịu vì một tổng thể, ai đăng ký ai là đội trưởng, đấy là trói buộc với cái chết.
Nhưng có thể trong lúc chia phòng thi mắc phải bug, nên đã tách chúng ta ra.
May mắn thay là có cô gái này ở đây.”
Cô vỗ vỗ vai Thư Tuyết, nói: “Em ấy đã nhặt đầy đủ từng người một về đấy.”
Thư Tuyết cười thẹn thùng.
“Nhưng mà hệ thống làm sao tổng hợp bug lại được, bug đâu ra nhiều thế?” Dương Thư thẳng thắn, một câu đã nói ra hết tiếng lòng của mọi người.
Những người khác sôi nổi phụ họa theo.
Sở Nguyệt lại chỉ cười cười, cô chớp chớp mắt về hướng Tần Cứu và Du Hoặc đang đứng.
Du Hoặc sửng sốt một chút, bỗng nhiên nghĩ đến.
Nếu thật sự lúc đầu vận hành mà có nhiều lỗ hổng có thể chui vào như vậy, thì hoàn cảnh của hệ thống cũng không phát triển đến mức như hiện tại, một năm lại một năm nữa với cái đà người tiến vào cái hố một nhiều hơn.
Lỗ hổng này và bug, hay là hậu kỳ xuất hiện, hoặc từng bị con người mở rộng ra.
Những người làm những việc này cũng không khó đoán.
Hắn, Tần Cứu, bao gồm cả Sở Nguyệt và những người đã chịu qua sự trừng phạt tương ứng khác, nhất định đã từng làm chút gì đó.
Chẳng qua bọn họ đã quên mất rồi.
Nhưng mà ngoài cái này ra, hẳn là còn thứ gì đó quan trọng hơn.
Ngẫm lại thì 021 có mang đến cho hắn một câu nói—
“Đến chỗ nghỉ ngơi tìm một thứ và một người.”
Hiện tại hắn đã khôi phục lại một phần kí ức, chỉ bằng trực giác cũng có thể khẳng định, người muốn tìm chính là Sở Nguyệt.
Vậy thứ muốn tìm ở đâu?
Nhìn ý tứ của Sở Nguyệt, cô chắc hẳn là biết.
“Nơi mà cô nói có thể nói nhỏ là ở đâu vậy?” Tần Cứu lên tiếng hỏi.


Anh ngồi trên tay vịn của chiếc sofa cạnh Du Hoặc, đánh giá bố cục trong phòng.
Du Hoặc phát hiện anh xem rất cẩn thận, từ sàn nhà, mặt bàn, góc tường…..
mỗi một chỗ đều không bỏ qua, ngoại trừ tra tìm, càng có nhiều tò mò hơn.
Thật giống như việc thông qua những chi tiết này, sẽ hiểu thêm về nhà của chủ nhân nó vậy.
Anh chợt cúi đầu hỏi Du Hoặc: “Đây là nơi em ở trước kia hả?”
Du Hoặc nói xong dừng lại một giây, lại lập tức bổ sung thêm một câu: “Bố trí không giống.”
“Trước kia không có những món đồ chơi lung tung đó, cũng không có viên bi nào cả, càng không có cái gương to hoa hoè loè loẹt kia.” Du Hoặc cau mày, mười phần ghét bỏ: “Sofa không phải màu sắc này, gối dựa cũng không phải hoa văn này luôn.”
Hắn tựa như một nhà phê bình hà khắc vậy, thấp giọng chê một hồi.
Giương mắt lên thì phát hiện Tần Cứu đang cười.
Du Hoặc: “……”
Mặt quý ngài này dần dần kéo xuống, Tần Cứu cuối cùng cũng cất lời: “Em vừa mới tàn nhẫn phê bình một hồi làm tôi có loại cảm giác—”
“Cảm giác gì?”
“Tựa như rất lo rằng tôi sẽ hiểu lầm gu thẩm mỹ của em vậy.”
“……”
Du Hoặc thay khuôn mặt như đi viếng mồ, dùng ánh mắt “anh làm sao có thể tự luyến đến như vậy” nhìn anh, sau đó ôm cánh tay dựa lại trên ghế sofa, không đọc lên “phê bình giản đơn về thiết kế trong nhà” cho anh nữa.
Hắn nói với Sở Nguyệt: “Dưới tầng hầm có một phòng, cái cô nói chính là nơi đó đúng không?”
“Tầng hầm?” Sở Nguyệt có hơi sửng sốt: “Ý cậu nói là cái phòng tạm giam kia á hả?”
Nghe được ba chữ phòng tạm giam, Tần Cứu thu hồi ánh mắt rồi liếc nhìn Du Hoặc một cái.
“Dưới lầu còn có phòng tạm giam nữa hả?” Thư Tuyết kinh ngạc mà nói.
“Có một phòng.”
“Tại sao lại bố trí phòng giam ở chỗ này?” Thư Tuyết chỉ vào Du Hoặc nói: “Không phải trước đó các anh có nói, đây là nơi….
anh ấy ở à? Đợi đã, làm sao anh ấy có được một căn nhà trong hệ thống cơ chứ?”
Thời gian trước đó gấp rút, quá vội vàng.
Thư Tuyết chỉ lo nhớ hình dáng trong ảnh chụp của toà biệt thự, đến nỗi bọn Sở Nguyệt nói chút gì đó, chị cũng chả nghĩ đến.
Ngay cả lời nói của bọn ông Vu cũng chưa nghe hết, thì càng sẽ không nghĩ lại.
Cho đến bây giờ, bọn họ mới nhớ ra.

Sở Nguyệt nhìn chằm chằm người bị mất trí nhớ, thở dài nói: “Để tôi giải thích cho.

Là như này….
hai chúng tôi được xem như là người tiếp xúc sớm nhất với hệ thống, cũng là nhóm giám thị đầu tiên, cậu ấy xếp hạng A, tôi là Z, chiếm một đầu một đuôi, quyền hạng tối cao.
Cậu ấy là tổng giám thị, phụ trách việc của phòng thi, tôi không trực tiếp làm giám thị, chủ yếu phụ trách việc phía sau khu giám thị.
Khá ít thứ khiến tôi phải lo nghĩ, cậu ấy thì ngược lại, thường xuyên gặp phải vài thí sinh phiền phức, một mặt phải đảm bảo an toàn cho người khác, một mặt phải giám sát và xử phạt dựa theo quy chế của hệ thống.”
Sở Nguyệt nói: “Có vài thí sinh, đặc biệt khó trị.
Không có việc gì mà hắn không dám làm, quy chế nào cũng phải làm trái lại một chút, suốt ngày dẫm lên điểm giới hạn thi lại, tất cả nơi có liên quan đến xử phạt hắn đều dừng chân qua, còn có thể hoàn thành xử phạt trước.
Cuối cùng ép hệ thống đến hết cách, cưỡng ép mở một phòng tạm giam ở chỗ tổng giám thị, vì thời gian phạt quy định hết, để không cho hắn đến càn rỡ.
Cho nên đã có một nơi như vậy.”
Cô chỉ vào chiếc thang gỗ cách đó không xa nói: “Đó, ở bên kia kìa.
Khi đó khu giám thị muốn thêm cái gì, sửa cái gì hay bỏ cái gì, đều sẽ phải qua tay tôi, cho nên biết được tương đối rõ ràng.”
Thảo nào cô biết được lối đi của căn nhà này.
Du Hoặc nghĩ thầm.
Nhưng hắn ngược lại lại nghĩ đến một việc…..
Phòng tạm giam có thêm một phòng tắm vòi sen đơn, có phải cũng phải qua tay Sở Nguyệt đúng không???
Biểu cảm Du Hoặc lập tức trở nên vô cùng chết lặng.

Sở Nguyệt nghiêm túc giải thích xong, nhóm ba cô gái Thư Tuyết vô cùng kinh ngạc, nhưng rất nhanh cũng tiếp nhận.
Vu Văn thì khác.
Cậu bạn nhỏ này mới bị thiên lôi bổ lên đầu chuyện “anh cậu có bạn trai”, vẫn chưa kịp sống lại, đã bị chuyện “anh cậu trước kia là giám thị dẫn đầu” bổ lên lần thứ hai.
Nhưng thật ra ông Vu, có thể đã bị kích thích quá sâu, nên không có phản ứng gì với lần thứ hai.
Hai cha con nằm phơi thây trên ghế sofa.
Sở Nguyệt lại nói với Du Hoặc: “Có điều tôi nói nơi này cũng không phải phòng tạm giam đâu, ai lại ngồi nói chuyện phiếm ở phòng tạm giam cơ chứ.
Ngay cả khi hệ thống dọn nhà đến đây, thì phòng tạm giam cũng vẫn là phòng tạm giam thôi, có thể hiệu lực sẽ kém hơn so với ban đầu, nhưng sau khi tiến vào thì bị doạ khóc vẫn sẽ khóc như thường, không cách nào để tán dốc đâu.”
Lúc này Du Hoặc mới phản ứng lại, trong mắt hắn và Tần Cứu phòng tạm giam là ngoại lệ.
Những người khác cũng ngây ngốc bên trong nhưng không bình tĩnh như vậy.
“Vậy ý chị nói là nơi nào?” Du Hoặc lại hỏi.
Sở Nguyệt nói: “Không phải phòng tạm giam, nhưng thật ra cũng có chút liên quan.
Cậu biết chúng ta vừa mới mỗi người một đường đúng không? Trên mỗi con đường đều có một đống căn nhà như vậy, nói cách khác, có tổng cộng hai ngàn căn nhà của cậu trong bài kiểm tra này.
Số lượng càng nhiều, càng dễ loạn….”
Trước kia lúc hệ thống đang xây dựng nơi này, quyền hạn Sở Nguyệt vẫn chưa bị cướp mất hoàn toàn, cô nhân cơ hội bí mật động tay động chân, hệt như bọn Du Hoặc, Tần Cứu đã nhiều lần nếm thử.
“Cái phòng thi này có một nơi khá đặc biệt, hồi trước khi được xây dựng thì sinh ra do có số lượng phòng tạm giam khổng lồ.” Sở Nguyệt hình dung nói: “Hẳn là không gian không lớn, giấu trong phòng….
ví như mở cái tủ trong phòng ngủ ra không có giá treo áo hay vách ngăn, mà là cái bàn ghế dựa gì đó, gần giống như ý này, có thể hiểu không? Không gian dựng lên không khác gì kiểu dáng gốc của phòng tạm giam cả, nhưng lại không có chức măng của phòng tạm giam thôi.”
“……
Bây giờ chị nói như vậy thì thành ra chẳng có liên quan gì rồi?” Ngô Lị suy xét khá nhiều.
“Bài kiểm tra đã bắt đầu rồi, quy định phòng thi không cách nào kìm nén tạm thời cả.” Sở Nguyệt nói: “Thế nên trước mắt không có liên quan.
Nhưng đợi đến khi chúng ta kiểm tra xong, chỉ sợ là cái phòng thi này sẽ gặp hoạ thôi.”
“Được rồi.” Tần Cứu nói: “Vậy tìm nơi đó nào.”

Mọi người sôi nổi đứng dậy, bắt đầu tìm kiếm trong phòng, phân công rõ ràng.
Du Hoặc và Tần Cứu đảm nhiệm một lầu phía đông và một lầu bên dưới.
Bọn họ lật tủ đứng, tủ lạnh, tủ chén, tất cả các nơi có thể khiến người lờ đi đều tìm qua một lần, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Xoay hai ba vòng, liền đứng ngay cửa phòng tạm giam.
Phòng tạm giam ở nơi này không giống với ở chỗ giám thị, không dùng chìa khoá chuyên biệt từ giám thị để mở.
Mà cạnh cửa có một cái khoá vân tay.
Cái gọi là không gian ẩn trốn kia, có thể tồn tại ở một góc nào đó của phòng tạm giam.
Thế nên vẫn phải đến kiểm tra.
Hai anh em Sherry và Sally cùng tung tăng đi xuống dưới, đứng ở bậc thang cuối cùng trăm miệng một lời mà nói: “Cái cửa đó mở không được đâu, đừng tốn sức nữa.”
Du Hoặc liếc chúng một cái, ngón cái ấn một cái lên khoá vân tay.
Liền nghe một tiếng giống như tiếng “Ting”, căn phòng phủ đầy bụi mở ra không chút trở ngại nào.
“Là không cần tốn sức đấy.” Du Hoặc nói.
Hắn và Tần Cứu một trước một sau bước vào, còn tiện tay đóng cửa lại.
Chỉ để lại hai cái đề bài bên ngoài, không có miếng uy nghiêm nào.
Tần Cứu dừng bước trước cửa, ánh mắt đảo qua chiếc giường cạnh tường, bàn ghế đơn giản….
nhìn bố trí giống nhau bên trong.
Bây giờ không giống với năm đó, sau khi bọn họ tiến vào phòng tạm giam dần dần sẽ phơi bày ra một cảnh tượng khác, ví dụ như Tần Cứu luôn luôn nhìn thấy một mảng phế tích kia.
Vì vậy không để lại nhiều thời gian cho bọn hắn.
Du Hoặc lập tức đi đến phòng tắm vòi sen đứng một mình kia, kéo cửa ra rồi nhìn thoáng qua.
“Không có ở đây rồi, đi thôi.”
Sắc mặt hắn vẫn như trước, xoay người liền phải đi ra ngoài.
Nhưng Tần Cứu lại không di chuyển.
Du Hoặc lướt qua anh, đang định mở cửa.
Tần Cứu đột nhiên nghiêng đầu nói: “Thưa ngài giám thị tôi có một câu hỏi.”
“…..
Hỏi đi?” Du Hoặc dừng động tác lại.
“Lúc trước khi tôi đến nơi này, thật sự chỉ bị giam lại thôi sao?”
Edit by La vender


Vote, comment và cũng đừng quên follow để nhà edit vui vẻ còn làm truyện đúng giờ cho các bạn nheee.
Thank u, next.
(Ý là next qua chương sau ó :3)

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.