Đọc truyện Theo Đuổi Vợ Câm – Chương 8: Phạm Nhật Dương
Địa điểm mà Khả Hân mang bé
Bin tới chính là công viên gần nhà.
Công viên này không quá rộng
nhưng lại được thiết kế tương đối
khoa học.
Những hàng cây to với những
tán lá sum suê giúp không khí trong
lành và che bớt cái năng gắt của mặt trời.
Mỗi gốc cây đều được trồng
những loài hoa có màu sắc
rực rỡ và có ghế đá bên cạnh, tiện
cho người đi dạo có thể dừng lại
nghỉ ngơi hoặc ngắm cảnh.
Lúc này, Khả Hân ngồi ở một
chiếc ghế đá và quan sát bé Bin
nghịch đồ chơi của cậu.
Bé Bin nắm
chiếc điều khiển từ xa và ấn nút làm
chiếc xe chạy vòng vòng.
Thỉnh thoảng, cậu còn điều
khiển chiếc xe đi tới đi lui cạnh
chân Khả Hân và reo lên cười sảng khoái.
Mẹ xinh đẹp thấy Bin có giỏi không?”
Bé Bin hớn hở hỏi Khả Hân, vẻ
mặt hiện rõ ba chữ “câu khen ngợi”
làm Khả Hân bật cười.
Cô tủm tỉm gật đầu, ánh mắt
thương yêu làm bé Bin càng đắc
chí.
Cậu ưỡn ngực, một bộ ta đây là
giỏi nhất trông cực kỳ hài hước.
Khả Hân cảm thấy có chút bất
đắc dĩ.
Nhìn bộ dạng kiêu ngạo của
con trai rất giống một người, trong
lòng cô âm thầm cầu nguyện.
Hi vọng sau này lớn lên bé Bin
đừng học theo mấy tính xấu khác
của Đình Phong.
Nếu không, từ giờ
đến cuối đời, cô sẽ phải lấy nước
mắt rửa mặt mất.
Trong lúc suy nghĩ cách dạy dõ
bé Bin sao cho đúng mực, một cơn
gió mát từ đâu thổi tới khiến vài sợi
†óc sà xuống che khuất tâm mắt
của Khả Hân.
Cô bèn đưa tay lên
vuốt lại.
Đột nhiên, ngón tay của Khả
Hân rụt trở về.
Hình như cô vừa
đụng phải thứ gì đó đang ngoe
nguẩy động đậy.
Khả Hân hết sức sợ hãi và không
biết phải làm gì.
Trong lúc
loay hoay tìm cách, cô chợt nhận ra
có một bàn tay từ đằng sau vươn
tới vuốt nhẹ mái tóc của cô.
Hoảng sợ quay đầu lại, Khả Hân
phát hiện một chàng trai đang
chăm chú quan sát thứ gì đó dưới
đất.
Ánh mắt vô thức nhìn theo và
ngay sau đó, cô rùng mình.
Thì ra “vật thể sống” mà ban
nấy cô sờ phải chính là con sâu
đang năm bất động trên đất kia.
Chàng trai cẩn thận tìm một
chiếc lá khô, gắp con sâu hết sức gớm
ghiếc đó vào trong, rồi mang
tới chỗ thùng rác để vứt.
Sau đó
anh quay lại mỉm cười với Khả Hân,
đồng thời khuyên bảo cô.
“Con sâu này có thế gây ngứa,
tốt nhất là cô nên rửa sạch tay để
tránh những sợi lông của nó còn
bám vào.
Khả Hân kinh hãi, vội vàng chạy
tới chỗ vòi nước công cộng gần đó
để rửa tay.
Khi bàn tay đã được kỳ
cọ đến mức đỏ ửng, cô mới thở
phào nhẹ nhõm.
Quay trở lại chỗ chàng trai đang
đứng, Khả Hân định ra dấu nói lời
n thì chợt nghe tiếng thút thít
của con trai.
“Xe ô tô của Bin bị hỏng rồi.”
Bé Bin mếu máo nhìn Khả Hân
rồi lại nhìn chiếc ô tô đang bất
động, ánh mắt long lanh như sắp
khóc tới nơi.
Chàng trai trẻ liền chạy tới gần
cậu, cầm chiếc xe lên quan sát tỉ
mỉ.
Không biết anh làm những gì
mà chỉ vài phút sau, chiếc xe lại
chạy ngon lành.
Bé Bin sung sướng nhảy cẫng
lên, ngọt ngào nói với chàng trai:
“Con cảm ơn chú.”
Nói xong, lại thích thú điều
khiển chiếc xe chạy tới chạy lui trên vỉa hè.
Khả Hân bước tới gần, nhìn
chàng trai bằng ánh mắt cảm kích,
lại vươn tay ra hiệu cám ơn anh.
Thấy chàng trai có vẻ không
hiểu cô đang làm gì, Khả Hân rút từ
trong túi áo cây bút và quyển giấy
nhớ, ghi nhanh vài chữ.
“Cô… không thể nói chuyện
sao?” Chàng trai dè dặt hỏi.
Đến lúc này, Khả Hân mới có cơ .
quan sát kỹ người đối diện.
Anh có thân hình cao lớn và cực kỳ đẹp trai.
Nhưng không giống với khí chất
lạnh lùng bá đạo của Đình Phong,
cũng không giống vẻ nho nhã lễ độ
của thầy Châu mà là kiểu ấm áp
như ánh mặt trời khiến người đối
diện cảm thấy rất thoải mái.
Khả Hâm mỉm cười gật đầu.
Cô
cũng giải thích thêm rằng, tuy không
thể nói chuyện nhưng cô vẫn nghe
được lời người khác nói gì.
Chàng trai tỏ vẻ hứng thú với
ngôn ngữ ký hiệu của cô và hỏi cô
liệu có thể dạy anh một vài động
tác không.
Khả Hân rất ngạc nhiên
vì có người quan tâm đến điều này,
cô lập tức đồng ý.
Cả hai cùng ngồi xuống ghế và
cô bắt đầu từ những động tác đơn
giản nhất.
Vốn dĩ, Khả Hân nghĩ
rằng phải mất một thời gian anh
chàng này mới có thể hiểu và bắt
chước theo.
Không ngờ, ở phương diện này
anh rất có năng khiếu.
Cô chỉ mới
làm mẫu vài lần mà anh đã có thể
học theo nhuần nhuyễn làm cô rất
cảm giác thành tựu.
“Thì ra động tác này có ý nghĩa như thế.”
Chàng trai gật gù tỏ vẻ đã hiểu,
khuôn mặt chăm chú nhìn vào
hai bàn tay và khẩu hình miệng của
Khả Hân.
Khả Hân mỉm cười tán dương
anh, hai chiếc má lúm đồng tiền ẩn
hiện khiến chàng trai hơi đỏ mặt.
Bé Bin cũng tò mò nhìn mẹ và
người đàn ông lạ mặt đang vươn
tay làm những động tác mà cậu
không hiếu gì.
Buông chiếc ô tô đồ
chơi xuống, cậu chạy tới khoa chân
múa tay bắt chước theo.
Nhìn thấy hai cánh tay ngắn
ngủi mập mạp của con trai ra sức vung
vẩy trên không trung, Khả Hân bật cười.
Con
trai cô thực sự quá đáng yêu.
Chàng trai nhìn hành động dễ
thương của cậu bé cũng phì cười.
Nụ cười của anh vô cùng sáng lạn,
khiến vài cô gái đi ngang qua đó
phải đỏ mặt và lén lút nhìn trộm.
Bé Bin ở bên cạnh cũng cười
khanh khách.
Không hiểu sao mới
chỉ lần đầu gặp mà cậu có vẻ rất
thích người đàn ông này.
Có lẽ,
trông anh thật sự dễ mến và tốt
bụng giúp cậu sửa chiếc ô tô đồ
chơi của mình.
Ba người tạo nên một bức tranh
vô cùng sinh động, trông rất giống
hình ảnh của gia đình nhỏ hạnh
phúc làm nhiều người qua đường
phải trầm trồ khen ngợi.
Nhưng từ một vị trí khác, có
một người đang quan sát hình ảnh
đó bằng một ánh mắt hết sức khó chịu.
Đình Phong đứng ở ban công
tầng ba và lạnh lùng nhìn về phía
công viên đối diện nhà mình.
Ở vị trí
này, tầm mắt của anh có thể quan
sát được hết những hành động và
vẻ mặt của hai mẹ con Khả Hân.
Vốn dĩ chỉ định liếc qua xem
Khả Hân và bé Bin đang ở chỗ nào,
Không ngờ Đình Phong lại trông
thấy những hình ảnh làm anh cảm
thấy ngứa mắt.
Vợ anh đang ngồi cạnh một
người đàn ông trẻ tuổi, nhìn những
động tác của cô thì anh đoán cô
đang dạy anh ta ngôn ngữ của
người câm điếc.
Người đàn ông kia cũng rất
chăm chú làm theo những động tác
đó.
Thỉnh thoảng làm sai, anh ta lại
ngượng ngùng gãi đầu khiến Khả
Hân phá lên cười.
Đình Phong nhếch môi khinh bỉ,
chỉ mấy động tác đơn giản như thế
mà cũng không làm được, thật
đúng là mất mặt.
Anh vô tư quên luôn rằng bản
thân đến những động tác đó còn
mất cả năm mới có thể hiểu.
Đấy là
Khả Hân còn thường xuyên dùng để
nói chuyện với anh.
Tuy rất khinh thường người đàn
ông kia nhưng nhìn nụ cười rạng rỡ
trên môi Khả Hân, Đình Phong lại
lập tức bực bội.
Anh chưa bao giờ trông thấy cô
cười với anh như vậy, có chăng chỉ
là những nụ cười gượng gạo chưa đạt đáy mắt.
Nghĩ vậy, ánh mắt của Đình
Phong càng trở nên lạnh lùng hơn,
áp suất không khí xung quanh anh
dường như cũng hạ thấp xuống.
Nhất là khi trông thấy bé Bin
quấn lấy người đàn ông đó thì Đình
Phong thiếu chút nữa quăng ngã
chậu cây cảnh bên cạnh.
Có lẽ vì tức giận nên chính anh
cũng hoàn toàn không hề biết rằng,
dường như cảm xúc của anh đối với
Khả Hân đã bắt đầu thay đổi, không
chỉ đơn thuần là sự chán ghét và
khinh thường nữa mà còn có một chút mùi vị mang tên “ghen.”