Đọc truyện Theo Đuổi Vợ Câm – Chương 41: Chất Vấn
Hai hôm sau, Ngọc Nhi hùng hổ đến trụ sở
chính của tập đoàn Kings.
Nhìn tòa nhà đồ sộ
trước mặt, cô thầm quyết tâm, sẽ có một ngày
cô đường đường chính chính bước vào đây với
vai trò là vợ Đình Phong và là chủ nhân của tập
đoàn này.
Lúc đó cô sẽ chống mắt lên xem
những kẻ dám cười nhạo cô buổi tối hôm đó còn
có thể mở miệng ra cười được nữa không
Ngọc Nhi nghĩ vậy nên cảm thầy tâm trạng
tốt hơn, cô vội cúi xuống nhìn bộ váy sexy trên
người và vuốt ve lại mái tóc xoăn sóng sau đó
bước vào.
Sảnh chính của tòa nhà có thiết kế không
gian mở hiện đại với hai khu riêng biệt cho khách
và nhân viên.
Khu dành cho khách phía bên trái
từ cửa vào bày biện những bộ bàn ghế sofa màu
nâu sang trọng tiện nghi, bên cạnh cửa kính là
mấy chậu cây cảnh quý hiếm tạo cảm giác tươi
mát cho cả không gian.
các chị lễ tân đều quen mặt.
Trước đây
bèn bước lại gần đó dò hỏi
không, mọi người có chuyện gì thú vị à?”
trả lời vế sau của cô.
rồi bước vào.
Thang máy di chuyển đến tầng 4
thì có ba người nhân viên công ty cũng vào.
Lại
cạnh và sau đó hai người cùng cười cợt
trên tầng 20 nên Ngọc Nhi thấp thỏm chờ đợi
Cô biết bản thân đến gặp anh lúc này có hơi đó.
“Ting”“
Cửa thang máy mở ra, Ngọc Nhi vừa bước ra
thì nghe thấy mấy tiếng cười đùa của đám nhân
viên bên ngoài.
“Nghe nói gì không, có người tự nhận vơ
bản kế hoạch anh Thành vất vả làm suốt một
tháng là của mình rồi đi khoe khoang khắp nơi là
tập đoàn mình đang sử dụng bản kế hoạch của
chị ta đấy.
“Eo ơi, có vụ này thật á, nhân viên nào vậy,
không sợ sếp đuổi việc à.
Vì bản kế hoạch đó mà
sếp đuổi thẳng cổ lão Quang đi đấy”
“Không phải nhân viên trong tập đoàn mình
đâu, là cái bà Ngọc Nhi hay tới đây nè, thích sếp
Phong ra mặt luôn mà hình như anh ấy không
thèm để ý.’
“Ôi, không ngờ bà đó trơ trẽn vậy luôn,
trông cũng xinh đẹp sành điệu, tưởng là tử tế
lắm ai ngờ..“
Ngọc Nhi nghe được những lời bàn tán về
mình, cô tức giận đến run người, gương mặt tái
mét.
Cô không ngờ chuyện mới xảy ra thôi mà
đến giờ đã lan truyển khắp tập đoàn.
Chẳng
trách mấy người dưới sảnh lại nhìn cô bằng ánh
mắt kỳ quái như thế, thì ra là đang ngầm chế
giếu cô.
Túm chặt chiếc túi xách cao cấp mà Đình
Phong đã tặng, Ngọc Nhi lập tức bước ngang
qua mặt vài cô nhân viên trẻ đang túm tụm buôn
chuyện, nhìn họ với ánh mắt sắc như dao khiến
mấy cô gái hốt hoảng vội vàng tản ra làm việc
Khi thấy những người đó biết điều ngừng
bàn tán, Ngọc Nhi điều chỉnh lại cảm xúc và gõ
cửa phòng Đình Phong
“Mời vào.
Giọng nói từ tính của Đình Phong
trong phòng vang, Ngọc Nhi liền mở cửa bước
vào.
Nhưng ngay khi cô nhìn thấy người đàn ông
đang đứng trước bàn làm việc nói chuyện với
anh thì gương mặt cô trở nên vặn vẹo.
“Phan Thành”
Ngọc Nhỉ rít lên và đóng mạnh cánh cửa
đẳng sau lưng khiến nó phát ra một âm thanh
chói tai.
Đình Phong nhíu mày nhìn cô gái bước vào
nhưng không nói gì bởi cô đang nhìn chăm chằm
vào người trợ lý của anh.
“Chào người đẹp, ngọn gió nào đưa em đến
đây vậy.“ Phan Thành dường như không để ý đến
ánh mặt muốn ăn thịt người của Ngọc Nhi, mở
miệng bông đùa.
“Tôi hỏi anh, chuyện gì đã xảy ra với bản kế
hoạch của tôi? Có phải anh đã lén tráo đổi nó để
lập công với anh Phong không?
Ngọc Nhi giận dữ bước nhanh tới trước mặt
Phan Thành để truy vấn, cô vẫn không tin bản kế
hoạch đó có vấn đề gì, chắc chắn là do người
đàn ông này đã đụng tay đụng chân.
“Oan quá, có trời đất chứng giám, anh thề là
em đưa bản kế hoạch như nào thì anh nộp đầy
đủ như thế đó, không thiếu một tờ: Phan Thành
vội kêu lên oai oái, mới sáng ra mà cô nàng này
đã phát điên cái gì vậy.
“Đổ oan ư, vậy anh lấy ra bản kế hoạch của
anh cho tôi xem để chứng minh là anh không lén
lấy cắp nó.
Ngọc Nhi chỉ thẳng vào mặt và nói với Phan
Thành khiến hắn phút chốc tối sầm mặt.
Dù hắn
luôn nhã nhặn lịch sự, nhất là cực kỳ ga lăng với
mấy cô gái đẹp nhưng không có nghĩa là hắn
chịu để cho họ chỉ tay vào mặt như thế.
“Hừ, tại sao phải chứng minh trong khí sự
thật đó là của tôi.
Ngọc Nhi à, không phải tôi coi
thường em nhưng sự thật là bản kế hoạch đó
của em quá bình thường, à không quá tệ ấy, đây.
là một dự án cực kỳ lớn của tập đoàn chứ không
phải chỉ là trò chơi mua bán son phấn bình
thường của vài công ty nhỏ nhỏ xinh xinh.”
Lời nói của Phan Thành thành công chọc
Ngọc Nhi giận điên lên, hắn vừa xỏ xiên việc cô
chỉ đang kinh doanh một công ty mỹ phẩm nhỏ
hơn quy mô của tập đoàn Kings rất nhiều, nên
bản kế hoạch của cô cũng chỉ giống thứ đồ chơi
không hơn không kém.
“Vậy có phải anh chính là người rải lời đồn
khắp nơi không? Nói đi, là ai sai khiến anh, là Khả
Hân có đúng không? Phải rồi, chỉ có chị ta mới
quen mấy trò bỉ ổi này thôi, chính chị ta là người
báo tin cho anh để anh giúp chị ta làm tôi mất mặt
“Em bị điên hả Ngọc Nhi, chuyện này thì có
liên quan gì đến tôi và vợ anh Phong, buổi tối
sinh nhật hôm đó có biết bao nhiêu người chứng
kiến, ai dám đảm bảo họ trở về nhà không bù lu
bù loa lên nói cho người khác biết.
Không có
bằng chứng thì đừng vội vu khống người khác,
bóc lịch như chơi đấy”
“Anh…”
“Cả hai câm miệng” Tiếng quát lạnh băng
của Đình Phong vang lên khiến hai người đang
đỏ mặt tía tai cãi nhau kia giật mình, ngoan
ngoãn không dám ho he gì
Đình Phong nhìn lướt qua Phan Thành và
Ngọc Nhi, thấy cả hai dù yên lặng nhưng vẫn
trừng mắt nhìn nhau như kẻ thù.
Anh nhăn mặt
nói với Phan Thành.
“Thành, cậu ra ngoài trước, để tôi nói
chuyện với Ngọc Nhi.”
“Vâng, vậy lát nữa em sẽ vào báo cáo sếp
Phan Thành gật đầu và bước ra khỏi phòng,
khi đi ngang qua Ngọc Nhi, ánh mắt hắn bất chợt
đảo qua chiếc túi xách hàng hiệu cô đang cầm,
vẻ mặt vi diệu.
Khẽ nhếch môi, Phan Thành nhìn
Ngọc Nhi một cách đầy ẩn ý rồi xốc lại mớ tài
liệu trên tay và ra ngoài.
Lúc này trong phòng chỉ
còn Đình Phong và Ngọc Nhi.
Từng phút trôi qua trong yên lặng, không
thấy Đình Phong nói gì, Ngọc Nhi cắn môi, ánh
mắt rưng rưng tội nghiệp nói:
“Anh không có gì để nói với em sao?“
Mặc dù cô tới đây để xác minh lại vụ việc về
bản kế hoạch nhưng thực chất cũng mong muốn
Đình Phong xin lỗi cô vì đã làm cô mất thể diện
trong bữa tiệc.
Nói thì nói, quan hệ của anh với
cô trước nay vốn không tổi, tuy lạnh lùng nhưng
anh chưa từng nói gì quá quắt với cô.
Đình Phong quan sát vẻ mặt của Ngọc Nhi,
anh cười lạnh.
Tại sao cô gái này lại có ý tưởng
hão huyền là muốn anh xin lỗi nhỉ, thật không thể
hiểu trong đầu cô ta đang nghĩ gì.
Anh đứng lên bước tới tủ đựng giấy phế liệu,
lôi từ trong đó ra một tập hồ sơ, sau đó lấy bộ ở
trên mặt bàn đưa đến trước mặt cô.
“Không phải cô muốn xem bản kế hoạch của
cô và Phan Thành sao, nó đây.”
Ngọc Nhi nhìn hai bộ hồ sơ trên tay Đình
Phong, cô bỗng chột dạ, nếu anh đã dám công
khai chỉ trích cô trước mặt bao nhiêu người thì
cô biết là anh không nói dối.
Chẳng qua bị lòng
tự trọng và tính kiêu ngạo trước giờ quấy phá
mới khiến cô không chấp nhận sự thật này.
Nước mắt bắt đầu rơi tí tách xuống hai má,
Ngọc Nhỉ ai oán nhìn Đình Phong.
“Dù… dù bản kế hoạch này có không tốt,
anh cũng không nên nói ra trước mặt bao nhiêu
người chứ, anh có biết khi đó em… em..”
Nhớ đến nỗi xấu hổ tối hôm đó Ngọc Nhi lại
khóc như mưa, cô oán trách Đỉnh Phong vô tình,
càng oán Khả Hân vì cô nghĩ chính chị là nguồn
cơn gây ra mọi chuyện.
“Anh Phong, anh nói cho em biết, có phải
anh làm thế vì Khả Hân không? Chị ta đã làm gì
khiển anh thay đổi như vậy? Không phải trước
đây anh rất căm ghét chị ta sao?”
Việc Ngọc Nhi liên tiếp lôi Khả Hân vào
khiến Đình Phong giận tím mặt, anh bước lại gần
cô, gẵn từng tiếng cảnh cáo.
“Chuyện tốt cô làm, chính cô biết, đừng lấy.
người khác làm lý do, từ nay về sau cũng đừng
đến đây nữa, tôi không muốn tiếp tục có lời bàn
ra tán vào về mối quan hệ của chúng ta”
Ngọc Nhi sửng sốt đến quên mất việc khóc
tiếp, cô trợn tròn mắt nhìn anh, không thể tin nổi
những lời mình vừa nghe thấy.
“Anh nói gì vậy, tại sao lại cấm em đến đây,
anh Phong, em yêu anh, yêu từ rất lâu rồi, chẳng
lẽ anh không có chút tình cảm nào với em sao?”
Đình Phong lạnh lùng nhìn Ngọc Nhi như
một kẻ xa lạ khiến trái tim cô đau nhói.
Và khi
anh anh lên tiếng, cô cảm thấy mọi hi vọng của
bản thân đều bị dập tắt.
“Đúng vậy, yêu tôi là việc của cô, điều này
chẳng liên quan gì đến tôi cả, tuy tôi biết ơn cô
từng có thời gian dạy học cho Đình Vũ, nhưng
điều đó không có nghĩa là tôi phải trả ơn cô bằng
tình cảm của mình.
Hi vọng cô hiểu.”
Khu dành cho nhân viên là một dãy sáu
chiếc thang máy để mỗi người có thể đến làm
việc tại các phòng ban mỗi tầng.
Thường thì ai
đó muốn dùng thang máy phải có thẻ nhân viên,
chỉ trừ những vị khách đặc biệt quen thuộc có
thể tự di chuyển mà không cần lễ tân dẫn
Ngọc Nhi cũng tới đây thường xuyên nên
„ mỗi lần
cô tới là mấy người này lúc nào cũng tươi cười
chào hỏi, nhưng hôm nay Ngọc Nhi không thấy
ai lên tiếng, lúc đầu cô tưởng họ chưa nhìn thấy
mình nên cố tình nhấc giày cao gót nện mạnh
xuống sàn để gây ra tiếng vang.
Mặc dù mấy
người đó đã ngẩng đầu lên và nở nụ cười nhưng
Ngọc Nhi vẫn thấy có gì đó không đúng lắm.
Cô
“Chị Ngân, nay anh Phong có ở công ty
“Có em nhé, em muốn gặp sếp thì cứ lên
thẳng phòng“ Chị Ngân lễ tân mỉm cười nói
giống như mọi lần nhưng Ngọc Nhí lại có cảm
giác ánh mắt chị nhìn cô rất lạ.
Chị cũng không
Đoán là công ty có chuyện gì đó nên Ngọc.
Nhi không quá để tâm, cô ấn nút mở thang máy
một lần nữa Ngọc Nhi bắt gặp những ánh mắt kỳ
quái.
Thậm chí cô còn thấy một anh chàng nhân
viên khá trẻ tuổi nhìn cô rồi huých tay người bên
Đúng là những kẻ vô duyên, Ngọc Nhi bĩu
môi thầm nghĩ.
May mắn là cô chỉ phải chịu đứng
cùng mấy người này khi đến tầng 8 là họ đã
bước ra.
Phòng làm việc của Đình Phong nằm
đường đột, nhưng cô cần xác minh xem có đúng
là bản kế hoạch mà Đình Phong đang sử dụng là
của Phan Thành hay không, bởi cô nghi ngờ
chính Phan Thành đã tráo đổi hai bản kế hoạch.