Đọc truyện Theo Đuổi Vợ Câm – Chương 25: Hé Lộ Sự Thật
Lúc này ở khu trung tâm thương mại lớn
nhất Sài Gòn đang diễn ra một cảnh tượng khá
thú vị.
Những vị khách ở đó và đặc biệt là những
cô gái trẻ thường lén lút nhìn trộm một người đàn
ông.
Thậm chí có người còn lớn gan nhìn chằm
chằm vào anh ta sau đó cười khúc khích.
Cũng không thể trách những người này, ai
bảo người đàn ông đó lại có ngoại hình xuất
chúng đến vậy.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi
trắng kết hợp hoàn hảo với quần âu đen và đôi
giày da bóng loáng.
Thân hình cao trên mét tám
với những múi cơ săn chắc ẩn hiện dưới lớp áo
mỏng.
Đặc biệt khí chất băng lãnh và gương mặt
với những đường nét đẹp như điêu khắc của anh
ta khiến khá nhiều cô nàng bị mê hoặc.
Chứng kiến cảnh tượng này, Đình Phong
cảm thấy khó chịu, lần đầu tiên đưa Khả Hân đến
đây mua sắm không ngờ lại gặp phải cảnh này.
Từng tốp con gái đi ngang qua đây và luôn liếc
nhìn anh với ánh mắt giống như sói đói.
Khả Hân bỗng nhiên muốn cười, có lẽ Đình
Phong không biết được gương mặt này của anh
có lực sát thương như thế nào, nhất là khí chất
doanh nhân thành đạt toát ra từ con người anh.
giống như thỏi nam châm thu hút các cô gái trẻ.
Không phải ngay cả cô cũng bị sa vào trong đó.
không thể tự thoát ra sao.
Nghĩ vậy, nụ cười của Khả Hân chợt tắt, cô
cũng từng có lòng tham muốn sở hữu người đàn
ông xuất sắc này cho riêng mình, đáng tiếc, ngay
khi cô cảm thấy đã bắt đầu có hi vọng thì lại phát
hiện ra điều đó là viển vông.
“Khả Hân, em muốn chọn chiếc nào?”
Đình Phong hứng thú ngắm nghía Khả Hân
từ đầu tới chân.
Thân hình cô không quá cao
nhưng lại rất cân đối.
Đặc biệt là vòng nào ra
vòng nấy cực kỳ mê người.
Anh đoán có lẽ cô
mặc gì lên người cũng sẽ đẹp.
Cô gái bán hàng hớn hở nhìn Đình Phong và
Khả Hân, kinh nghiệm bán hàng của cô cho thấy
chắc chắn đây là khách sộp.
Cô cũng đặc biệt
hâm mộ cô gái này, không những xinh đẹp mà
còn có một người chồng hoàn hảo như thế, vừa
đẹp trai lại giàu có, cứ nhìn bộ trang phục hàng.
hiệu trên người anh là biết.
Tâm trạng nặng nề nên Khả Hân không để
tâm lắm đến chuyện mua sắm váy áo, cô cũng.
bỏ qua việc nhận ra đây là lần đầu tiên Đình
Phong đưa cô đi shopping, suốt bốn năm qua chỉ
một mình cô làm điều này, ngay cả lúc hớn hở
mua cho anh một bộ quần áo anh còn vứt di.
Thấy Khả Hân không có phản ứng gì, Đình
Phong mất hứng.
Anh không hiểu tại sao anh đã
phá bỏ nguyên tắc với cô đến mức này mà cô
ngây ra như tượng đất, dầu muối không vào.
Chả
lẽ cô không hiểu đây là cách mà anh muốn làm
để khiến cô vui vẻ hơn sao.
“Cái này… cái này… cái này nữa, lập tức gói
hết lại cho tôi: Đình Phong lạnh lùng chỉ vào
những trang phục mà anh thấy hợp mắt, không
quan tâm đến việc Khả Hân có thích hay không,
dù sao thì cô cũng không để ý, tội gì anh lại tự
thảo mất mặt mà xin cô lựa chọn lấy vài bộ.
“Vâng, anh có cần để chị nhà mặc thử
không?” Người bán hàng hớn hở ôm lấy những
đồ mà Đình Phong vừa chỉ.
Anh chàng này quả là
người khiếu thẩm mỹ, hầu như anh chọn được
những bộ đồ đang mốt nhất hiện nay.
Đình Phong liếc mắt nhìn Khả Hân, thấy cô
vẫn không có vẻ gì là quan tâm đến xung quanh,
chỉ đứng đó như người vô hình, anh bực bội nói:
“Không cần.”
Người bán hàng cảm thấy không khí giữa hai
người này rất không bình thường, cô gái thì
không chịu nói một lời, chàng trai thì lúc đầu hào.
hứng sau lại lạnh như băng, cô nhún vai ôm
đống đồ đến quầy thanh toán và ngầm suy đoán
có lẽ hai người này đang giận dỗi nhau.
Đình Phong nhanh chóng rút thẻ ra thanh
toán và cầm lấy đống túi xách, sau đó bước ra
ngoài mà không thèm nhìn vợ mình.
Khả Hân
không biết phải làm sao, trước cái nhìn soi mói
của mấy người nhân viên trong cửa hàng, cô
đành cúi đầu bám theo anh ra ngoài.
Vẻ bề ngoài của Đình Phong vẫn tiếp tục thu
hút nhiều ánh nhìn, nhưng ánh mắt lạnh lẽo như
hàn băng ngàn năm của anh lại lập tức khiến
mấy cô gái hoảng sợ.
“Trời, người đâu rõ đẹp trai mà lạnh lùng
thế
“Ha ha, thế tao tưởng đây là gu của mày,
không phải thích mấy anh chuẩn men cool ngầu
sao?”
“Thích thì vẫn thích, nhưng mà lạnh đến
mức này thì tao chịu, mới nhìn thôi đã nổi hết cả
gai ốc.“
Vì mài dỏng tai nghe mấy lời bàn tán to nhỏ
của nhóm con gái đó nên bỗng nhiên Khả Hân
đâm sầm vào người đằng trước, cô vội ôm lấy
mũi mình, nước mắt giàn giụa và cảm giác nó
đau sắp gãy ra rồi.
“Đáng đời.”
Đình Phong cau mày khi thấy bộ dạng của
Khả Hân.
Nhìn cô lại cụp mắt và bước lùi lại để.
né tránh bàn tay của anh, anh giận dữ phản cười.
Thật không biết tốt xấu.
Khả Hân làm ngơ vẻ tức tối của Đình Phong,
cô quay đầu đi làm bộ không để ý tới anh nhưng
bất ngờ xuất hiện trước mắt cô là biển hiệu của
một thương hiệu trang sức lớn.
Ánh mắt Khả Hân
lướt qua quầy trang sức và dừng lại ở khu vực
trưng bày nhẫn cưới, hai bàn tay vô thức nắm
chặt lại
Hôn nhân giữa cô và và Đình Phong chỉ
được hợp thức hóa bằng tờ giấy đăng ký kết
hôn, không hề có bất cứ nghi thức nào khác.
Bản thân Khả Hân cũng chưa từng được khoác
lên người bộ váy cô dâu, nói gì đến việc đeo
nhẫn cưới.
Vốn dĩ Đình Phong còn không chịu ký
vào giấy hôn thú, chỉ vì đây là yêu cầu bắt buộc
để bé Bin có thể làm giấy khai sinh nên anh mới
miễn cưỡng chấp nhận.
Ông nội cũng từng than thở về chuyện này.
và cảm thấy có lỗi với cô, nhưng ông cũng chỉ có
thể bắt Đình Phong chịu trách nhiệm với cô và
cái thai chứ không thể ép buộc anh cho cô một
lễ cưới hoàn chỉnh.
“Còn đứng đó làm gì, không mau theo tôi đi
về.
Đình Phong với gương mặt lạnh tanh nói.
Nếu Khả Hân đã không muốn chấp nhận thành ý
của anh thì tội gì cần dán mặt nóng vào mông
lạnh.
Anh cũng đã hết kiên nhẫn với cô rồi, rõ
ràng anh không làm gì sai, tại sao phải hạ mình
đến thế
Tình trạng chiến tranh lạnh của hai còn kéo
dài từ khu trung tâm thương mại cho đến khi trở
về nhà.
“Rầm”
Vừa đặt chân vào phòng khách, Đình Phong
ném một đống túi đồ đã mua cho Khả Hân xuống
ghế, anh tức giận đứng trước mặt cô và tra hỏi.
“Rốt cuộc là em có ý gì, tôi đã làm gì sai mà
em lại hành xử như thế.
Đừng có im lặng nữa, tôi
cần biết sự thật, không phải mấy ngày nay
chúng ta rất vui vẻ sao? Chỉ vì một chuyện nhỏ.
nhặt mà em hành xử như thể tôi đã làm gì rất tồi
tệ vậy.
Em không thấy xấu hổ vì điều đó sao?”
Nghe được những từ “không thấy xấu hổ”
từ Đình Phong, bỗng dưng thân thể Khả Hân run
rẩy dữ dội.
Ký ức tối qua hiện về trong đầu cô.
Khả Hân bước lùi lại, tay ôm lấy ngực trái, nước
mắt cô trào ra.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt
ẩn chứa lửa giận và cả sự đau buồn.
“Đúng vậy, tôi là loại đàn bà không biết xấu
hổ, không phải chính anh cũng đồng ý với điều
này khi đối tác làm ăn của anh nói sao?” Khả Hân
vừa rơi nước mắt vừa bấm diện thoại bằng
những ngón tay run rẩy.
Cô chịu đựng hết nổi rồi,
anh còn muốn tra tấn cô đến bao giờ nữa.
Đọc những dòng chữ mà Khả Hân giơ lên
trước mặt, lòng Đình Phong chợt nao nao như bị
thứ gì đánh trúng.
Tối qua… đối tác… không thấy xấu hổ…
Đầu óc anh bỗng bừng tỉnh.
Anh vội vàng
túm lấy vai Khả Hân, anh cần xác nhận lại một
điều quan trọng.
“Tổi hôm qua em cũng có mặt tại nhà hàng
Thiên Bảo?“
Khả Hân không nói gì mà quay mặt đi.
Thái
độ của cô đã xác nhận lời anh nói là đúng.
“Em nói cho tôi biết, em đã nghe thấy những
gì?“ Đình Phong cắn răng buộc cô phải nói hết
những gì cô nghe thấy.
Anh không tin sau khi cô
nghe xong lại có thái độ như thế với anh.
“Anh còn muốn tôi lặp lại những lời nói xúc
phạm của người đàn ông đó sao?“ Khả Hân cười
thảm, cô đang phải đấu tranh dữ dội với bản
thân mới có thể bình tĩnh soạn những dòng chữ.
trên điện thoại.
Bỗng nhiên cô cực hận việc bản
thân không thể nói.
Nếu có thể phát ra âm
thanh, có lẽ cô sẽ không ngần ngại mà hét vào.
mặt người đàn ông trước mặt câu anh là đồ giả
dõi.
“Em có chắc chắn là bản thân đã nghe được
toàn bộ những lời nói của tôi lúc đó không?”
Đình Phong lại nghiến răng nghiến lợi nói, anh đã
hiểu vì sao mà Khả Hân lại cư xử như thế này rồi.
“Anh nói thế là có ý gì?” Khả Hân ngẩng đầu
lên, nhìn thẳng vào mắt Đình Phong.
Nước mắt
cô vẫn lăn dài trên má nhưng biểu cảm lại rất
quật cường khiến anh hận ngứa răng.
—
“Có phải em chỉ nghe được đến câu tôi đáp
là đồng ý sau câu nói mang vẻ đạo lý của một
người đàn ông trung niên hay không?”
Khả Hân mím môi gật đầu, trong lòng bỗng
có dự cảm không tốt, chẳng lẽ chuyện này còn
có uẩn khúc gì sao?
“Chết tiệt”
Đình Phong chửi thể, anh không biết tâm
trạng của mình lúc này ra sao, có lẽ là vừa bực
mình vừa buồn cười.
Anh thực sự muốn mở đầu
của Khả Hân ra để xem tại sao cô lại có suy nghĩ
tức cười như thế.
Nhưng khi nhìn ánh mắt bị tổn.
thương của Khả Hân, anh lại thở dài
“Hân, nếu lần sau có muốn nghe trộm ai đó
nói, làm ơn hãy nghe toàn bộ câu chuyện được
không, em chỉ nghe một đoạn đã vội định tội cho
tôi, không phải sẽ rất oan cho tôi sao?”
Giơ tay bóp trán, Đình Phong thuật lại câu
chuyện của anh và các đối tác cho Khả Hân
nghe.
Anh không muốn làm cô tiếp tục hiểu lầm.
“Đấy, đến cậu Phong cũng đồng ý với lời nói
_của tôi, các cậu chưa vợ còn lại nhớ lấy mà học
tập,”
Người đàn ông trung niên vuốt ve chiếc
bụng mỡ tự đắc nói.
Hắn tên là Trịnh Tuấn, là
giám đốc một công ty đối tác của Kings.
Vốn dĩ
dự án lần ngày Đình Phong không định cho hắn
tham dự nhưng hắn lại rất biết cách tận dụng
mối quan hệ với chú của anh nên được một chân
trong đó.
Bản tính người này tương đối xảo quyệt, lại
thích lấy điểm yếu của người khác ra để ngầm
chế giễu, nên khi hắn lấy chuyện riêng của Đình.
Phong để khơi chuyện, anh đã tỏ thái độ không
vui, lạnh nhạt tiếp lời.
“Có lẽ anh Tuấn hiểu sai ý của tôi rồi, tôi
đồng ý với điều anh khuyên nhủ các anh em
trong này là nên cẩn trọng khi chọn vợ, nhưng
không đồng ý với cách anh lấy chuyện riêng của
tôi ra để so sánh.
Cũng không đồng ý việc anh
nói ra những lời lẽ như thế để nói về mẹ của con
trai tôi.
Đây là chuyện riêng của tôi, người ngoài
không hiểu gì thì tốt nhất nên im miệng, tránh để
tổn thương đến hòa khí, sau này chúng ta còn
nhiều dịp hợp tác với nhau.
Không khí vốn vui vẻ bỗng nhiên trầm xuống
vì lời nói không khách khí của Đình Phong.
Vẻ
mặt của lão Trịnh Tuấn hết sức đặc sắc, lúc đầu
thì đỏ bừng sau lại tái mét.
“Cậu, cậu…”
Trịnh Tuấn đập bàn đứng dậy chỉ tay vào
mặt Đình Phong, có lẽ hắn không ngờ một người
kém tuổi mình lại dám nói thằng như thế, chẳng
khác đánh hắn một bạt tai
Mọi người trên bàn nhậu lặng lẽ quan sát hai
người đàn ông, có kẻ vui sướng xem kịch, có kẻ
thờ ơ và cũng có người lo lắng lên tiếng hòa giải.
“Anh Tuấn bình tĩnh, anh Phong không có ý
gì đâu, nào, uống rượu, sau đó chúng ta đi tăng
hai thư giãn nhé các anh em.”
Cậu Duy, cấp dưới của Đình Phong vội vàng
lên tiếng giảng hòa, trong lòng thì chửi thầm lão
Tuấn thích cậy già lên mặt, đã biết tính Đình.
Phong lạnh lùng, ghét người khác bàn luận về
chuyện này mà vẫn cố lôi ra, chẳng trách bị và
mặt, đáng đời.
Gương mặt tươi cười của chàng trai này giúp.
không khí bớt căng thẳng hơn, nhiều người cũng
bắt đầu nói sang chuyện khác, Trịnh Tuấn cũng
nể mặt nâng ly ly rượu lên, nhưng ánh mắt nhìn
Đình Phong đầy oán độc.
Đình Phong chậm rãi đứng dậy, nâng ly rượu
và nhìn thằng lão Tuấn, vẻ mặt khinh thường.
Chuyện giữa anh và Khả Hân, chỉ có anh mới
được quyền phán xét, còn những người này thì
lấy tư cách gì mà dám nói cô như thế, lại còn làm
trò nói ngay trước mặt anh, thật là một lũ người ngụ xuẩn.