Bạn đang đọc Theo Đuổi Lính Đặc Biệt: Chương 60
Hơi lạnh ngón tay sờ lên cơ bụng bền chắc ấm áp của anh, Thiệu Tuấn cứng đờ, sau đó chợt đẩy người đang đè ở trên người mình ra, trong mắt lóe □ ánh sáng, chăm chú nhìn chằm chằm đối diện cặp mắt long lanh của người nào đó, ở trong mắt của cô, cũng đầy lửa ái dục như anh.
Tất cả ngôn ngữ vào giờ khắc này đột nhiên mất đi tác dụng, anh nhanh tay cởi áo của mình, sau đó lật người đem Tăng Tĩnh Ngữ đè ở phía dưới.
Tăng Tĩnh Ngữ bên trong mặc áo lót màu trắng, bên ngoài là áo len cổ rộng màu xanh nhạt, phía dưới mặc một cái váy xòe, áo len đụng nhẹ liền rớt, cái áo lót màu trắng liền hiện ra trước mặt, lộ ra hình dáng bên trong rất rõ ràng, vòng tròn đẹp đẽ, Thiệu Tuấn nhìn thấy cổ họng lập tức căng thẳng, không để ý liền lôi kéo hai dây mỏng manh trực tiếp xé ra.
Nội y bao lấy hai luồng trắng như tuyết, Thiệu Tuấn nén hô hấp một tay đưa ra ôm người vào trong ngực, đôi tay đưa về phía sau cởi khoá. Tăng Tĩnh Ngữ ôm đầu của anh, con mắt khép hờ trong miệng không ngừng gọi tên của anh, âm thanh trầm thấp nhỏ giọng, mập mờ đầy ái muội.
Thiệu Tuấn rất thần tốc đem Tăng Tĩnh Ngữ cùng mình lột sạch sẽ, lần nữa cúi người lên Tăng Tĩnh Ngữ, rồi sau đó vội vã tách hai chân thon dài của Tăng Tĩnh Ngữ ra, hướng bắp đùi Tăng Tĩnh Ngữ đi lên, nhưng thật bi ai ah, kiến thức lý thuyết cùng kinh nghiệm thực tiễn là không giống nhau, bạn học Thiệu Tuấn đụng nhầm chỗ rồi, còn chưa kịp tiến vào, đã làm ình đau nhe răng trợn mắt.
Đây đại khái đây chính là chuyện mất mặt nhất đời này của bạn học Thiệu Tuấn rồi. Xử nam thì bi ai có phải hay không, đừng nói là đi lên, vọt thẳng xung phong kết quả lại là cửa thành cũng không tìm được.
Sau khi bị bộ dạng gấp gáp của bạn học Thiệu Tuấn đụng mấy lần đều thất bại, cuối cùng hung hãn Tăng Tĩnh Ngữ đã phát bực rồi, “Thiệu Tuấn, anh rốt cuộc có thể hay không a.”
Huấn luyện viên Thiệu đáng thương của chúng ta khẩn trương đỗ mồ hôi lạnh liên tiếp, dứt khoát đem chân người khác nâng lên để trên khuỷa tay, chuẩn bị trước tìm đúng cửa thành rồi tiến công.
Tăng Tĩnh Ngữ chỉ cảm thấy phía dưới đột nhiên rất lạnh, cả phía dưới hoàn toàn bại lộ ở dưới ánh đèn.
Chẳng lẽ anh còn chuẩn bị nghiên cứu trước một phen hay sao? Tuy nói Tăng Tĩnh Ngữ mạnh mồm mạnh miệng, nhưng là bị người nào đó đang hừng hực lửa nóng nhìn chằm chằm nơi đó mà còn nhìn đến không biết xấu hổ như vậy, liền nhanh đưa tay che kín ánh mắt của người khác nói: “Anh chờ một chút.”
Cũng may tay của cô đủ dài, nếu không đoán chừng che cũng không phải là mắt mà là. . . . . .
Thiệu Tuấn quả nhiên dừng lại, nói thật, mặc dù hôn cũng hôn, sờ một cái, nhưng anh cũng là lần đầu tiên, trong lòng vừa khẩn trương vừa ngượng ngùng.
Tăng Tĩnh Ngữ che chặt mi mắt anh, giùng giằng đem chân từ trong khuỷu tay của anh để xuống câu hông của anh, bảo đảm sẽ không bại lộ rồi mới buông tay đang che kín ánh mắt anh ra, câu cổ của anh kéo xuống, tay không trực tiếp nắm lửa nóng người nào đó□ nhắm ngay cửa thành nói: “Được rồi.” Về môn học cấu tạo cơ thể con người này, cô gái từng học y như cô am hiểu hơn nhiều so với bạn học Thiệu Tuấn.
Thiệu Tuấn nghe vậy trong đầu vang lên một tiếng, thẳng tắp đâm vào con đường máu, thật sự là con đường máu nha! Đau, cô gái của chúng ta bị đau thét lên giống như quỷ rống sói tru, thật con mẹ nó đau, cảm giác cả người giống như bị xé rách.
Cũng không đủ trơn, lại không làm màn dạo đầu trước, không đau mới là lạ.
Nhưng mà cái loại đau đớn này, nhất định là huấn luyện viên Thiệu ngây thơ của chúng ta không thể nào hiểu được, thậm chí lúc Tăng Tĩnh Ngữ kêu lên anh liền phản xạ có điều kiện đưa tay che miệng của cô nói: “Đừng kêu, mẹ anh ở sát vách.”
Tăng Tĩnh Ngữ giận, thực muốn tát một cái đập anh chết luôn đi, há mồm liền cắn lên tay anh, liều mạng cắn, giống như hận không thể cắn xuống một miếng thịt.
Hai người này, căn bản không giống như đang “yêu”, nói đang đánh nhau còn thấy giống hơn.
Thật ra thì Thiệu Tuấn cũng đau, nhưng vừa nghĩ tới Tăng Tĩnh Ngữ không thích ứng, anh cũng liền khó khăn lắm mới nhịn được, miệng thở hổn hển không dám di động chút nào. Tăng Tĩnh Ngữ hít sâu vài cái, cho đến khi trận đau kia giảm bớt mới buông ra ôm lấy cổ của Thiệu Tuấn nói: “Anh động động.”
Thiệu Tuấn thử dò xét tính lại chen vào vài phần, Tăng Tĩnh Ngữ hít vào một ngụm khí lạnh, Thiệu Tuấn săn sóc hỏi: “Còn đau không?”
Tăng Tĩnh Ngữ không lên tiếng, chỉ là ôm chặt, hai chân kẹp ở ngang hông Thiệu Tuấn, dùng hành động trả lời vấn đề của anh. Nghĩ thầm, dù sao cũng đau một lần, đau dài không bằng đau ngắn, chết sớm siêu sinh sớm.
Thấy Tăng Tĩnh Ngữ không nói gì, Thiệu Tuấn chậm rãi ra vào, rồi sau đó tốc độ càng ngày càng nhanh.
Tăng Tĩnh Ngữ đầu tiên còn cắn chặt răng sợ mình đau đớn mà gào lên, nhưng dần dần, đau đớn chẳng biết biến mất lúc nào, đã không thấy gì nữa, tới thay thế chính là khoái cảm khó nói lên lời, giữa lúc chuyển đổi đó, trong miệng không khỏi bắt đầu rên rỉ, tay cũng bắt đầu từ từ vuốt ve sau lưng Thiệu Tuấn.
Thiệu Tuấn thấy Tăng Tĩnh Ngữ thư thái dong ruỗi liền càng dùng sức, mỗi một lần cũng tiến vào sâu tận, hơn nữa tinh lực càng làm càng như hổ khiến người ta giận sôi, cuối cùng khiến cho Tăng Tĩnh Ngữ vốn là còn hưởng thụ phải cầu xin tha thứ.
Dĩ nhiên, thể lực Tăng Tĩnh Ngữ so với Trầm Ngôn là tốt hơn rất nhiều, ít nhất không có bị làm ngất đi, chỉ là cũng không hơn được bao nhiêu, cả người mềm nhũn đầu ngón tay cũng không nâng lên được. Sau khi Thiệu Tuấn đã thõa màn liền nằm trên người Tăng Tĩnh Ngữ, trong miệng thở hổn hển nóivới Tăng Tĩnh Ngữ: “Sau khi về doanh trại anh liền nộp đơn xin cưới.”