Theo Đuổi Lính Đặc Biệt

Chương 12


Bạn đang đọc Theo Đuổi Lính Đặc Biệt: Chương 12


Trải qua những trận huấn luyện nghiêm khắc trong quân đội, bây giờ Thiệu Tuấn phong thái, diện nạo anh tuấn, nói năng bất phàm, thân thể người quân nhân cường tráng, giữa lông mày luôn có một cái gì đó mạnh mẽ đặc biệt rất riêng của người quân nhân. Lý Thiến nghĩ thời gian quả nhiên rất thần kỳ, vô số người giàu có thể phá sản trong một đêm, người bình thường trong một đêm gặp may sẽ phát tài hoặc là, vợ chồng ân ân ái ái nhưng sau bảy năm lại phát sinh mâu thuẫn kết quả là quay ra trách móc bạn đời của mình, thất bại thảm hại, còn thần kỳ hơn so với hai tay Pháp Sư Ma Thuật, còn có kỹ thuật thành thạo hơn so với thợ trang điểm, có tác dụng hơn so với Linh Đan Diệu Dược.
Lý Thiến có chút kinh ngạc với sự thay đổi của Thiệu Tuấn, nhớ ngày đó, một ngày Thiệu Tuấn nói chuyện đều không vượt quá mười câu, cô độc giống một tên biến thái, hôm nay đã trưởng thành, khí khái anh hùng hừng hực, tự nhiên trở thành một anh chàng đẹp trai rồi.
Chỉ thấy cô cười nói tự nhiên, gương mặt thanh tú lộ ra hai má lúm đồng tiền: “Thiệu Tuấn, cậu tốt nghiệp đại học rồi sao, đang làm công việc ở đâu thế?”
Thiệu Tuấn lịch sự nhìn lại ánh mắt trong suốt Lý Thiến, âm thanh ôn hòa: “Ừ, năm ngoái tốt nghiệp, sau đó ở lại trong quân đội luôn. Còn cậu, tốt nghiệp có tính ở lại nước ngoài không?”
“Tớ chuẩn bị trở về thành phố Y, ba mẹ tớ cũng chỉ có mỗi một đứa con gái, họ cũng lớn tuổi rồi, tớ thấy nên quay về thì tốt hơn.”
“Ừ…” Thiệu Tuấn gật đầu.
“Vậy những năm qua cậu như thế nào, có liên lạc với bạn học trước kia không?” Mặc dù lúc đó anh không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng đọc sách tìm tòi, nhưng mỗi lần có chuyện gì liên quan đến Lý Thiến, dù chỉ chút xíu thôi, anh sẽ không tự chủ được mà ghi nhớ trong lòng, theo như trí nhớ của anh, thời điểm đó Lý Thiến cùng một người tên là Tô Dực có mối quan hệ khá thân thiết, về mặt khách quan anh cho là, Tô Dực theo đuổi Lý Thiến, hơn nữa Lý Thiến đối với Tô Dực cũng có hảo cảm.
Lý Thiến cũng không có nghe ra ý tứ gì đặc biệt, vẫn như cũ mang theo nụ cười yếu ớt, nhàn nhạt đáp lại, “Tớ cũng liên lạc với nhiều bạn học, đúng rồi, thứ bảy này có họp lớp, cậu cũng nên tới tham gia cho vui.”
Gương mặt Thiệu Tuấn thoáng qua một tia kinh ngạc, im lặng mấy giây, phải biết rằng, hồi cấp ba mối quan hệ bạn bè của anh không được tốt, bởi vì anh nói ít đến nỗi có thể bỏ qua không tính, trong lớp mười mấy người, ba năm học chung với nhau, anh tiếp xúc nói chuyện cũng chưa tới mười người. Kể từ khi tốt nghiệp trung học, anh cũng không có tham gia bất kỳ lần họp lớp nào, anh vẫn cảm thấy sự tồn tại của mình ở trong lớp giống như không khí, không có mấy người trong lớp sẽ nhớ tới anh, cho nên đối với lời mời đột nhiên của Lý Thiến, anh không khỏi cảm thấy có chút khác biệt.
“Đi đi, đi đi, mọi người đã nhiều năm không gặp, liên lạc một chút tình cảm cũng tốt.” Giống như sợ Thiệu Tuấn sẽ cự tuyệt, biểu hiện Lý Thiến có chút gấp gáp.

Thiệu Tuấn cúi đầu nghĩ, cũng đúng, dù sao họp mặt bạn bè cũng không dễ dàng, ban đầu là vì chuyện học hành mà không chú tâm nhiều đến quan hệ bạn bè, hiện tại có cơ hội gặp lại, cho dù ngồi yên một chỗ nghe mọi người ‘chém gió’ cũng tốt, ngay sau đó liền gật đầu đồng ý.
“Đúng rồi, có người nhà thì nhớ dẫn theo nhé.”
“Người nhà?” Thiệu Tuấn không hiểu nghi ngờ hỏi lại, chẳng lẽ phải mang theo mẹ anh? (An: bây giờ tìm đâu ra một anh ngây thơ trong sáng thế này nhỉ??? An tình nguyện lọt hố :v)
“Chính là bạn gái cậu đó, cậu đừng nói với tớ là cậu chưa có bạn gái đấy nhé, sẽ không có ai tin cậu đâu.” Với tính cách phóng khoáng được chủ nghĩa tư bản hun đúc, Lý Thiến cảm thấy kiểu người giống như Thiệu Tuấn, muốn vóc dáng liền có vóc dáng, muốn khuôn mặt liền có khuôn mặt, là một người đẹp trai lại tài hoa hơn người, không thể nào chưa có bạn gái được.
Thiệu Tuấn cơ hồ theo bản năng nói không có, nhưng lời nói Lý Thiến quá nhanh, không cho anh có cơ hội phản bác, anh cười khẽ một tiếng, thì ra người khác gán cho anh cái giá thị trường anh tốt như vậy.
Lý Thiến thấy Thiệu Tuấn trầm mặc, tự nhiên cũng im lặng, trong lòng vô cùng tò mò, “Bạn gái của cậu trông như thế nào, chắc hẳn phải là một cô gái xinh đẹp đúng không?” Không nên trách cô quá kích động, cô chủ yếu là muốn biết cô gái như thế nào mới có thể lọt vào mắt Thiệu Tuấn, phải có kiên nhẫn rất lớn mới có thể cùng cực phẩm Thiệu Tuấn yêu đương, một người từ sáng đến tối không nói được một câu.
Trong đầu Thiệu Tuấn thoáng qua gương mặt thanh tú của Tằng Tĩnh Ngữ, “Ừ, cũng tạm được.” Đợi ý thức được mình nói cái gì, thì Lý Thiến đã tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh, hơn nữa vẻ mặt cười vô cùng gian xảo mà nhìn anh.
Gương mặt Thiệu Tuấn có chút lúng túng, chính anh cũng không phát hiện giọng nói anh có bao nhiêu ôn hòa, chẳng khác nào ánh nắng ấm áp bao phủ khắp nơi trong ngày mùa đông giá lạnh, toàn bộ thế giới trong nháy mắt được bao phủ bởi ánh sáng óng ánh, chói mắt, làm cho người ta không nỡ di chuyển tầm mắt.
Thật ra thì anh muốn nói Tăng Tĩnh Ngữ rất đẹp, đặc biệt là lần ở 1984, khách quan mà nói anh cảm thấy Tằng Tĩnh Ngữ xinh đẹp như Yêu Tinh, nhưng trong đầu lập tức hiện ra dáng vẻ tự luyến của Tăng Tĩnh Ngữ, cam chịu đem lời nói nuốt trở vào.
Mấy ngày nay của Tăng Tĩnh Ngữ rất phong phú, trừ mỗi ngày kiên trì chạy bộ ở ngoài, trong giờ lên lớp cũng trở nên rất nhiệt tình, vội vã chạy đến phố hàng rong mua một chục quyển sổ ghi chú.

Trừ một quyển dùng để viết nhật ký, những quyển còn lại đều dùng làm sổ ghi nhớ. Cả ngày như cái đuôi chó đi theo phía sau mông Trầm Ngôn, trực tiếp coi người ta thành Bách Khoa Toàn Thư, cái gì cũng tò mò hỏi loạn.
“Trầm Ngôn, định luật thành phần giới hạn trong tích phân là gì?” Cô dùng thuật ngữ hóa học. (An: điên luôn, cái này tớ phải hỏi con bạn học bên khoa sp Hóa của tớ đấy bà con, sợ quá)
“Trầm Ngôn, chất nào có thể làm lên men hoạt chất hòa tan?” Chuyên ngành hóa dược.
“Người ta có thể chế tạo ra những loại vắc –xin nhân tạo nào?” môn sinh lý học miễn dịch.(An: biết thế khi xưa tui học y có phải bjo beta đoạn này ok bao nhiêu không, cho chết cái tội đỗ mà không học để bjo ngồi tiếc, haizz)
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Đối với việc Tăng Tĩnh Ngữ chăm chỉ học hỏi như thế, Trịnh Hòa Ninh và Trầm Ngôn cũng bày tỏ vui mừng trước nay chưa có, giống như trong nhà có con gái đã trưởng thành mà cảm thấy tự hào. Đặc biệt là Trầm Ngôn, đặc biệt nhiệt tình, dùng tất cả kiến thức mình có giảng giải tận tình, có lúc không trả lời được liền lôi kéo người nào đó đi thư viện tìm tài liệu, nếu chưa tìm được câu trả lời kiên quyết không bỏ qua.
Tăng Tĩnh Ngữ vốn là muốn nói, thôi đi, không hiểu một chút xíu như vậy cũng không ảnh hưởng toàn cục. Khiến ột Trầm Ngôn luôn luôn hiền hoà dịu dàng, lông mày xinh đẹp nhíu lại, gương mặt bất mãn: “Làm thế sao được, coi như là mỗi kiến thức khác nhau cậu đều nghe hiểu 99%, nhưng một tiết có mấy chục hoặc trên một trăm kiến thức khác nhau, mặc dù không sẽ biến thành số âm, bao nhiêu cái 99% như vậy tăng theo cấp số nhân cuối cùng cũng không biết được bao nhiêu.”
Vừa nghe Trầm Ngôn nói như thế, Tăng Tĩnh Ngữ chẳng khác nào bị người khác đánh một cái, lần đầu tiên sắc mặt đỏ ửng, xẹt qua một chút ngượng ngùng, cuối cùng vẫn là hấp ta hấp tấp đuổi theo Trầm Ngôn đến thư viện. Cô nghĩ, tối nay phải đem chuyện này kể lại cho Thiệu Tuấn nghe một chút, chứng tỏ quyết tâm kiên định theo đuổi anh ấy của mình.
Mà Thiệu Tuấn, kể từ khi từ nhà Lý Thiến trở về, anh vẫn luôn trong trạng thái rối rắm.
Bạn học gặp gỡ anh không thể không mang theo Tăng Tĩnh Ngữ, đây là quy tắc, nhưng khi nhìn Lý Thiến nhiệt tình như vậy, đến lúc đó anh không có ra một người bạn gái dẫn theo phải làm thế nào đây?

Mặc kệ đi, chẳng lẽ bọn họ sẽ làm thịt anh chắc?
Vì vậy, Thiệu Tuấn ôm lợn chết không sợ phỏng nước sôi, không biết xấu hổ, tinh thần phấn chấn lao tới cuộc họp lớp.
Họp lớp cũng không có gì ngoài hai chuyện là ăn cơm và đi hát Karaoke.
Mọi người hẹn 6 giờ chiều sẽ liên hoan ở nhà hàng Phú Quý, đến tám giờ sẽ đi hát.
Họp lớp là do trưởng lớp Đàm Dận Triết chủ trì, lần trước nghe Lý Thiến nói Thiệu Tuấn muốn tham gia, anh thật kích động. Mấy năm qua, mỗi lần có dịp họp mặt, anh dùng hết khả năng tranh thủ thông báo mỗi người trong lớp, chỉ có Thiệu Tuấn là ngoại lệ, dựa theo số điện thoại ban đầu của bạn học anh gọi tới, kết quả căn bản là vô ích số, mà QQ, Thiệu Tuấn khi đó căn bản cũng không có tham gia những trò như thế.
Thiệu Tuấn đến tương đối sớm, trong phòng lớn nhà hàng Phú Quý lúc đó chỉ có lác đác tám chín người ngồi.
Đàm Dận Triết cầm đơn ký tên ở cửa ra vào đánh dấu mọi người, trong phòng tổng cộng bày ba cái bàn tròn lớn làm bằng gỗ, mỗi bàn cũng bày các loại thức uống cùng bia, có mấy người đến trước một chút đang nói chuyện phiếm, có người đang nghịch điện thoại di động. Vừa thấy Thiệu Tuấn xuất hiện một cái, không khí trong phòng liền giảm xuống, mọi người không nhịn được ấm ức ba giây, mọi người nháy mắt nhau.
Đây là Thiệu Tuấn?
Là Thiệu Tuấn sao?
Ặc, thiệt hay giả, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây hay sao?
Thiệu Tuấn không nhìn mọi người kinh ngạc, sống lưng thẳng tắp, bước chân lưu loát hướng ký tên đi tới.
“Thiệu Tuấn, mấy năm không gặp nhau rồi, bây giờ đang làm việc ở đâu?” Đàm Dận Triết một bên đánh dấu anh, dùng khuôn mặt hòa nhã nói chuyện với anh.

Sắc mặt Thiệu Tuấn ôn hòa, khóe miệng khẽ nhếch cười, “Ở bộ đội.”
Đem bút trả lại cho Đàm Dận Triết, sau đóThiệu Tuấn tìm ình một chỗ vắng vẻ ngồi xuống, rất nhanh có mấy nữ sinh hào phóng hướng Thiệu Tuấn đi tới. Thời gian thật thần kỳ, mặc dù ban đầu tất cả mọi người không quen thuộc, nhưng từ biệt bốn năm, mọi người giống như đem tất cả ném ra sau đầu, ai cũng rất nhiệt tình, anh vừa mới phát hiện ra một điều, đều do bản thân anh quá để ý, anh tự biến bản thân trở nên kiệm lời, tự cho là nhân duyên của mình không được tốt, thật ra thì căn bản những điều này chưa từng tồn tại, cho tới bây giờ cũng chưa có người chân chính ghét bỏ anh, hoặc giả định là xem thường, tất cả cũng chỉ là lòng tự ti của anh mà thôi.
Khi Lý Thiến đến thì cũng là lúc Thiệu Tuấn đang bị một đám người vây quanh, có người tò mò hỏi anh có bạn gái chưa, có người nổi hứng lên, đem những chuyện cũ xấu hổ trước kia nói ra hết.
Giống như ban đầu ai đó thầm mến người nào đó, như lúc trước ai bỏ con gián vào trong bàn học của người nào đó, nói thí dụ như ai giở trò, những chuyện bí mật trước đây rốt cuộc hôm nay cũng nổi lên mặt nước, hoặc ai với ai chia tay, … tóm lại vô luận cái đề tài gì cũng có thể đưa tới vô số người hưởng ứng, bàn luận với nhau rồi sau đó tất cả cùng cười phá lên.
Thiệu Tuấn đột nhiên cảm thấy rất thoải mái, mặc dù anh ít nói như cũ, thậm chí hầu hết thời gian cũng trong trạng thái lặng yên, nhưng không ảnh hưởng chút nào tâm tình của anh, gật đầu tán thành, cố gắng cười lớn, tất cả đều có vẻ tự nhiên như vậy, giống như mọi người cho tới bây giờ cũng không có chia tay.
“Thiệu Tuấn, người thân của cậu đâu?” Lý Thiến tinh mắt phát hiện ra một vấn đề rất quan trọng.
“Người thân?” Đây là cô gái bên cạnh Thiệu Tuấn hỏi, “Thiệu Tuấn, cậu như vậy là không được rồi, có bạn gái mà không dẫn tới đây.”
“Đúng vậy a. Đúng vậy a, không được rồi, cậu nên gọi điện thoại gọi cô ấy đến đây đi.” Tiếp theo là vô số người bắt đầu ồn ào lên.
“Lại nghĩ tới cậu trước kia liền tò mò, đẹp trai giống như Thiệu Tuấn vậy, hơn nữa thành tích lại tốt như vậy, phải là cô gái như thế nào mới có thể lọt vào mắt của cậu. Tớ có nhớ được ban đầu trong lớp có người âm thầm bỏ phiếu nam sinh đẹp trai nhất trong lớp, dường như Thiệu Tuấn luôn đứng đầu bảng đấy.”
Thiệu Tuấn bị mọi người nói có chút ngượng ngùng, gương mặt màu lúa mì đột nhiên đỏ ửng, “Lần sau đi, cô ấy buổi tối phải tự học rồi.”
“Tự học? Thứ bảy còn phải tự học buổi tối? Sẽ không là trâu già gặm cỏ non, tìm em gái trung học đấy chứ?”
Thiệu Tuấn đổ mồ hôi hột, anh đột nhiên cảm thấy bản thân có phần lạc hậu, chẳng lẽ chỉ có học sinh cấp 3 mới có thể tự học tối thứ bảy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.