Bạn đang đọc Theo Đuổi Lại Vợ FULL – Chương 17: Ghép Tủy
“Ăn một cái thôi, khó khăn lắm anh mới mua được ấy.”
“Không được, bác sĩ nói rằng không được ăn mấy thứ làm từ tinh bột.”
Dưới ánh mắt kiên quyết của Tiểu Vũ Tử, Lâm Kiến Đông đành miễn cưỡng bỏ cuộc, anh ấy nói: “Bánh bao chiên mà cũng không được ăn nữa, vậy không lẽ cả tuần trời chỉ được húp mỗi cháo thôi hay sao.”
Trương Uyển Giao bất lực gật đầu: “Cũng gần như vậy, em nghe ý của bác sĩ Chu nói rằng cả tuần chỉ được ăn những thứ thanh đạm dễ tiêu hóa thôi, xì dầu cũng không được ăn luôn.
Cho nên anh Đông đừng chạy đôn chạy đáo đi mua món này món kia cho em ăn nữa, mệt lắm ấy.”
“Anh không mệt.” Lâm Kiến Đông đặt hộp bánh bao chiên sang một bên, trên mặt vẫn niềm nở cười cười nói: “Đợi em làm phẫu thuật xong rồi thì em muốn ăn gì anh cũng mua cho em ăn hết.”
Nhắc đến cuộc phẫu thuật, sắc mặt của Trương Uyển Giao có chút trầm xuống.
Lâm Kiến Đông nhìn thấy cuốn sách mà cô đang cầm trong tay gần như không lật thêm trang nào từ tối hôm qua thì anh ấy biết cô đang lo lắng bèn nhẹ nhàng an ủi: “Em đừng nghĩ lung tung nữa, một bệnh viện thì làm sao có thể cấy ghép tủy thất bại những hai lần liên tục được chứ, xác suất này là không thể nào có đâu.”
Trương Uyển Giao cười yếu ớt.
Cũng mong vậy.
Không ai để ý đến có một cái bóng người đang ở ngoài cửa đứng mãi một hồi lâu mới chịu rời đi.
Bước ra từ phòng của ông nội, Hoàng Lập Thành mang theo vẻ mặt cực kỳ lo lắng.
Trợ lý Lưu nghĩ rằng anh lo lắng sức khỏe của ông nội nên mới như vậy, vì thế bèn báo lại những lời mà bác sĩ nói về bệnh tình của ông: “Ông già rồi cho nên cần phải chăm sóc bồi bổ kỹ lưỡng, bác sĩ nói sức khỏe của ông gần đây rất tốt, bác sĩ Lý đã chăm sóc rất tận tình.”
Hoàng Lập Thành chỉ ừ một tiếng rồi không nói gì nữa cả.
Sau khi xuống xe, trợ lý Lưu nói: “Tổng giám đốc Thành, đến công ty hay là đi đâu?”
“Đi đến nhà hàng Mango đi.”
Khởi động xe xong, trợ lý Trần có chút nghi hoặc bèn lén xem lại lịch sử lộ trình, phát hiện hôm nay không có cuộc hẹn nào.
Vậy sao tự nhiên Hoàng Lập Thành lại đi đến nhà hàng chứ?
Tâm tư của Hoàng Lập Thành vẫn luôn rất khó đoán.
Cậu ta đã làm việc cho anh ba năm rồi nhưng vẫn nhìn không thấu suy nghĩ của anh.
Sau khi đến khách sạn, Hoàng Lập Thành gọi một bàn đồ ăn toàn là những món thanh đạm tốt cho tiêu hóa, chủ yếu là những món rau.
“Lần trước món cháo hải sản mà tôi gọi là ai nấu vậy?”
“Hửm?” Trợ lý Lưu nhất thời không phải ứng kịp cái “lần trước” này là lần nào nữa.
Một lúc sau cậu ta mới nhớ ra lần gọi món cháo hải sản đó không phải là lần gặp cô chủ hay sao? Lúc đó Hoàng Lập Thành gọi một phần cháo hải sản còn bảo anh phải quan sát cô chủ cho đến khi cô ăn hết.
“Để tôi đi hỏi đầu bếp thử.”
“Hỏi xong thì nói với người của khách sạn rằng tôi đặt cháo của anh ta nấu trong một tuần.
Mỗi lần như vậy phải có hai đến ba món phụ ăn kèm, phải là đồ thanh đạm tốt cho tiêu hóa và thích hợp với bệnh nhân sắp phải phẫu thuật, mỗi ngày ba bữa đưa đến bệnh viện trong thành phố.”
Nghe vậy, trong lòng trợ lý Lưu mới hiểu: “Cậu chủ cứ nói thẳng là đưa đến cho cô chủ là được rồi.”
Hoàng Lập Thành nói: “Gần đây cậu hơi nhiều chuyện rồi đấy, công việc nhàn quá rồi phải không?”
Trợ lý Lưu giật mình sợ hãi: “tổng giám đốc Thành, tốt hơn hết là tôi nên đi ra sau bếp xem thử.”
Ngày phải tiến hành phẫu thuật càng ngày càng gần.
Ở bệnh viện có Tiểu Vũ Tử chơi cùng, gần như ngày nào Lâm Kiến Đông cũng tới, Trương Uyển Giao cũng không cảm thấy buồn chán cho lắm.
“Dì Bảy, bây giờ tài nghệ nấu nướng của bác càng ngày càng tốt lên rồi, đặc biệt là món cháo của bác cực kỳ ngon luôn.
Cháu còn đang tưởng cháu sẽ không chịu nổi việc ăn cháo một tuần cơ đấy.”
“Cô thích là tốt rồi.”
Vẻ mặt của Dì Bảy có chút khác thường, cứ lấp la lấp lửng muốn nói rồi lại thôi.
“Cô chủ, tối nay là phải làm phẫu thuật rồi.
Hay là tôi gọi điện cho cậu chủ bảo cậu chủ đến cùng cô nha.
Mặc dù đã ra ở riêng rồi nhưng dù sao vẫn chưa chính thức ly hôn, cô cậu vẫn đang là vợ chồng mà.”
Nhắc đến Hoàng Lập Thành, sắc mặt của Trương Uyển Giao hơi tối xuống: “Không cần đâu.”
“Cô chủ.”
“Không sao đâu, anh Đông nói sau khi anh ấy tan làm sẽ qua đây với cháu, bác không cần gọi người khác tới nữa đâu, chỉ là một cuộc phẫu thuật thôi mà.”
Dì Bảy không lay chuyển được cô nên đành bỏ cuộc.
Đến tối, bác sĩ tới đo thân nhiệt cho Trương Uyển Giao, sau đó đúng giờ đẩy vô vào trong phòng phẫu thuật.
Viện kiểm sát tạm thời có chút chuyện.
Khi Lâm Kiến Đông vội vàng vừa chạy tới nơi thì đèn trong phòng phẫu thuật đã sáng, cho thấy ca phẫu thuật đang được tiến hành.
Trên hành lang lúc này chỉ có Dì Bảy cùng với Tiểu Vũ Tử đang ngồi đợi.
Cả người anh ấy mồ hôi nhễ nhại chạy tới, khụy gối thở dốc: “Dì Bảy…!Uyển Giao sao…!sao rồi?”
“Vừa mới vào trong.”
Lâm Kiến Đông vịn lấy cái ghế chậm rãi ngồi xuống đất, vô cùng hối hận nói: “Đều tại cháu hết, cháu nên đến sớm hơn.
Rõ ràng biết rằng giờ tan làm là giờ cao điểm tắc đường vậy mà cháu còn ở viện làm gì nữa không biết! Đáng lẽ cháu phải ở cùng Uyển Giao.”
Mấy ngày nay Tiểu Vũ Tử đã quen với anh ấy rồi, thấy bộ dạng anh ấy như vậy bèn bắt chước người lớn tới vỗ vỗ vai anh vài cái: “Mẹ có người bên cạnh mà, chú đi vào cùng rồi.”
Nghe vậy Lâm Kiến Đông lập tức ngẩng đầu lên.
Trong phòng phẫu thuật, ánh đèn sáng trưng chiếu vào khuôn mặt, Trương Uyển Giao cảm thấy vô cùng choáng váng và buồn nôn.
Tác dụng của thuốc mê dần dần lan khắp cơ thể.
Hai mắt của Trương Uyển Giao bắt đầu cảm thấy mọi thứ trở nên mờ nhạt, ngoại trừ ánh đèn mổ chói chang ra thì dường như cô còn thấy một khuôn mặt quen thuộc dưới chiếc khẩu trang bảo hộ.
Trên giường phẫu thuật, bàn tay gầy guộc nắm chặt lấy tay cô, chính là hơi ấm mà cô đã quen thuộc bao lâu nay.
“Tổng giám đốc Thành, người hiến tặng đã chuẩn bị xong, ca phẫu thuật phải bắt đầu rồi.”
Anh ừ lên một tiếng, nặng nề ôm lấy tay của Trương Uyển Giao một lúc, lúc anh phải lùi người lại phía sau còn có chút không nỡ.
Các bác sĩ và y tá mặc trên người bộ đồ bảo hộ màu xanh lá cây nhanh chóng vây quanh bàn mổ, dụng cụ phẫu thuật bằng kim loại lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng trắng bạc dưới ánh đèn của phòng phẫu thuật.
Khẩu trang khít vào khuôn mặt có chút nóng bức nhưng Hoàng Lập Thành không có thời gian để ý đến điều đó, đôi mắt đen tuyền của anh chỉ tập trung nhìn vào khuôn mặt đang nằm trên bàn mổ mà thôi.
Thời khắc này làm anh bỗng cảm thấy hoảng sợ hơn bao giờ hết.
Mặc dù tỉ lệ thành công đã được bác sĩ xác nhận rất nhiều lần trước khi tiến hành phẫu thuật nhưng nhịp tim đang thấp thỏm đập loạn trong lồng ngực anh đang nói cho anh biết rằng anh đang rất sợ hãi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Trương Uyển Giao vẫn đang bị tác dụng của thuốc mê chi phối, cô đang hôn mê bất tỉnh.
Bác sĩ và y tá từng bước từng bước thực hiện ca phẫu thuật.
Trong cả phòng phẫu thuật chỉ có mình Hoàng Lập Thành thừa thãi không làm gì như một người ngoài cuộc.
Nhưng anh không phải là một người ngoài cuộc trong yên lặng, trong suốt ba tiếng đồng hồ của cuộc phẫu thuật, từ đầu đến cuối anh đều miên man suy nghĩ.
Những chuyện làm anh suy nghĩ rất nhiều, ví dụ như anh hối hận vì đã quá dễ dàng khi ký vào bản thỏa thuận ly hôn.
Ví dụ như tại sao đến bây giờ anh vẫn chưa hỏi cô lý do tại sao đột nhiên cô lại muốn ly hôn.
Nếu như cô không tỉnh nữa thì làm sao đây…
Đây là một câu hỏi không có lời giải đáp.
Anh không thể chấp nhận nổi cái khả năng này.
Ba tiếng sau, máy đo nhịp tim hiển thị kết quả bình thường, các thông số quan trọng hiển thị trên các thiết bị đều bình thường.
Lúc này y tá mới lau mồ hôi cho bác sĩ làm phẫu thuật vào tối hôm qua, mọi người ai ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
“tổng giám đốc Thành, ca phẫu thuật thành công rồi!”
Hoàng Lập Thành ừ một tiếng, chầm chậm tiến đến bên giường phẫu thuật.
Sắc mặt của Trương Uyển Giao trắng bệch như không còn chút máu nào, làn da tái nhợt đi gần như trong suốt trông còn rất yếu.
Tác dụng của thuốc mê đã gần hết.
Mặc dù bây giờ cô vẫn chưa mở mắt nhưng cô có thể cảm nhận được điều gì đó.
Thính giác, khứu giác, xúc giác của cô đang dần dần được hồi phục.
Cô có thể nghe thấy tiếng của bác sĩ và y tá, còn ngửi thấy mùi của thuốc khử trùng.
Cũng cảm thấy được có một nụ hôn mềm mại ẩm ướt trên trán.
Giống như mơ vậy.
Trương Uyển Giao cảm thấy thuốc gây mê của bệnh viện thành phố rất tốt, phẫu thuật xong cũng không đau không ngứa, còn có thể chìm vào một giấc mộng đẹp nữa.
Khi cô tỉnh dậy lần nữa thì đang nằm trong buồng vô trùng.
Sau khi cấy ghép tủy thành công, cô phải ở trong buồng vô trùng ít nhất hai mươi ngày để theo dõi và ngăn ngừa các loại nhiễm trùng, đồng thời cũng là để bệnh viện giám sát tình hình của cô liên tục.
Khi khám tổng quát, lượng bạch cầu trong cơ thể của bệnh nhân không đạt quá tiêu chuẩn thì có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường.
Mở mắt ra, Trương Uyển Giao mơ hồ nhìn thấy một gương mặt đang đeo khẩu trang.
Thoạt nhìn thì gương mặt đó là gương mặt mà trong mơ cô thường thấy nhưng lúc sau cô mới nhận ra đó là Lâm Kiến Đông.
Qua một lớp kính lớn, anh ấy đang mỉm cười vẫy tay với cô một cách tuyệt vọng.
Nhìn khẩu hình miệng thì giống như anh ấy đang hỏi cô có thấy khó chịu không.
Trương Uyển Giao yếu ớt lắc đầu, trừ cánh tay đang truyền nước hơi tê dại ra thì cả người cô đều không sao cả.
Chỉ hơi không có sức lực một chút thôi, ngoài ra cũng không khó chịu gì lắm.
Có lẽ trời cao vẫn luôn quan tâm tới cô, ít nhất là đã cho cô sống sót qua căn bệnh đó.
Bây giờ đang là sáng sớm, một chiếc Rolls Royce màu đen phóng như bay trên con phố vắng vẻ.
Trợ lý Lưu nói: “Người hiến tủy đã được sắp xếp chuyển viện rồi, tiền bạc cũng đã thanh toán hết.”
Hoàng Lập Thành dứt khoát xem như không nghe thấy gì, thờ ơ im lặng.
“Nhân tiện, tôi có tin tức từ bệnh viện.
Nói rằng cô chủ đã tỉnh lại rồi, tình trạng tiến triển rất tốt.”
Lúc này, vẻ mặt căng thẳng của Hoàng Lập Thành cũng dịu đi, anh nhìn ra ngoài cửa sổ “ừm” một tiếng.
Ba giờ sáng, cảnh vật bên ngoài đều dần lùi ra xa, những hoạt động sôi nổi thường ngày cũng dần tan biến.
Chỉ ngoại trừ những cửa hàng tiện lợi luôn mở 24/24 là vẫn luôn hoạt động.
Ngày thứ ba sau khi phẫu thuật.
Trương Uyển Giao có thể tự mình đứng dậy nhưng vẫn phải kê một cái giường nhỏ nằm bên cạnh khu vực cách ly.
Một tấm kính khổng lồ ngăn cô với thế giới bên ngoài, các bữa ăn hằng ngày của cô đều do bệnh viện cung cấp.
Thực phẩm giàu chất đạm thực sự không tốt lắm, hiện tại cô còn đang dùng rất nhiều thuốc.
Mỗi ngày đều là ăn với ngủ nhưng vẫn còn phải ở hai mươi ngày nữa sao?
Một chút khí lực còn sót lại, Trương Uyển Giao bắt đầu vô cùng nghi ngờ mình làm sao để sống ở đây hơn hai mươi ngày.
Buổi chiều, ngoài cửa có tiếng cạch cạch vang lên.
Cô không nhìn rõ bên ngoài là ai, chỉ thấy chiếc găng tay màu trắng và một ông già râu xám xuất hiện bên ngoài cửa kính.
Ông già cầm chiếc gậy trong tay, làm động tác câu cá.
Ông lão quăng lưới đánh cá xuống “biển” một cách khó nhọc.
Ánh mắt Trương Uyển Giao sáng lên, cô nghiêng người nhìn vô cùng cảm kích.
Chờ một lúc sau, ông lão kéo mạnh lưới đánh cá.
Trong lưới có một con cá miệng tròn rất lớn.
Con cá miệng tròn đang vùng vẫy trong lưới.
Lúc này có một mảnh giấy từ dưới ô cửa kính từ từ di chuyển lên với dòng chữ: “Đừng giết tôi, tôi có thể đáp ứng mong ước của bạn.
Kí tên, Cá.”
Trương Uyển Giao cười thành tiếng.
Màn biểu diễn lại tiếp tục, ông lão thả con cá miệng tròn về biển.
Khi xem đến đây, Trương Uyển Giao đã biết câu chuyện này là gì nhưng cô vẫn rất có hứng thú bởi vì phần sau của vở kịch này sẽ xuất hiện rất nhiều người, cô muốn biết làm sao Lâm Kiến Đông có thể biểu diễn tiếp được trong khi anh ấy chỉ có hai tay.
Khi nhìn thấy trên tờ giấy trắng viết lên ba chữ “các đại thần” để thay thế những văn võ bá quan thì cô bật cười ngã ngửa.
Cuối truyện, ông lão tham lam cùng vợ trở về ngôi nhà hoang.
Những người đứng sau ô cửa kính cuối cùng cũng lộ ra, là gương mặt của người biểu diễn.
Trương Uyển Giao đoán là Lâm Kiến Đông nhưng không ngờ còn có Tiểu Vũ Tử, vóc dáng cậu bé nhỏ nhắn, nếu như đứng thẳng dậy thì cũng chỉ vừa vặn lộ ra một cái đầu nhỏ qua cửa kính cách ly.
Vì thế Lâm Kiến Đông ôm cậu bé lên rồi quơ tay với Trương Uyển Giao.
Trong buồng vô khuẩn có điện thoại có thể giao tiếp được với bên ngoài.
Sau khi trả lời điện thoại, giọng của Tiểu Vũ Tử vang lên, gấp gáp giới thiệu nhân vật mà mình đóng: “Mẹ ơi, con là một con cá miệng tròn.”
Trương Uyển Giao giả bộ cảm thán: “Thật sao? Vậy cảm ơn cá miệng tròn nhé, con rất tuyệt vời đấy.”
“Là do chú dạy đó!”
“Để mẹ đoán xem, ngoài cá miệng tròn ra thì con còn đóng vai bà ngoại nữa đúng không”
“Đúng vậy.” Giọng nói của Tiểu Vũ Tử rất phấn khích như không thể che giấu được niềm vui của mình vậy.
Trò chuyện một lát thì điện thoại mới đến tay Lâm Kiến Đông.
“Cơ thể của em thế nào rồi? Anh có thể giúp gì không?”
Trương Uyển Giao thay đổi tư thế nằm xuống: “Anh không thấy sao? Đã tốt hơn nhiều rồi, có thêm sức lực để ăn ngủ.
Mà thức ăn tệ quá, anh có thể đổi món khác cho em không?”
Nghe vậy, Lâm Kiến Đông xấu hổ xoa mũi: “Cái này hơi khó đấy.”
Thức ăn trong buồng vô trùng được kiểm soát rất chặt, anh không dám mạo hiểm như vậy.
“Được rồi, em trêu anh thôi.” Trương Uyển Giao cười lên rất thoải mái: “Anh Kiên, anh không cần ngày nào cũng tới đây đâu, công việc rất bận phải không?”
“Cũng được, không bận lắm.
Thực sự xin lỗi em, anh không tới kịp lúc em phẫu thuật, rõ ràng anh đã hứa với em…”
Trương Uyển Giao cau mày: “Lúc phẫu thuật, anh không tới sao?”
“Không ngờ ở đây lại kẹt xe dữ như vậy, lúc tới đây thì em đã vào phòng phẫu thuật rồi.”
Nghe Lâm Kiến Đông nói như thế, Trương Uyển Giao có hơi khó hiểu.
Cô mơ hồ nhớ là có người nào đó không phải là bác sĩ đã ở bên cạnh cô lúc phẫu thuật, còn nắm lấy tay cô nữa.
Trong đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ nhưng cô nhanh chóng gạt bỏ nó đi.
Không thể nào là anh được.
“Uyển Giao.”
Giọng của Lâm Kiến Đông kéo tâm trí cô trở lại.
“Nghĩ gì mà ngẩn người vậy?”
“À, không có gì.” Ánh mắt Trương Uyển Giao lóe lên: “Nhân tiện, người hiến tủy còn ở Nhật Minh không? Nếu anh ta còn ở đây thì em muốn gặp anh ta để cảm ơn.”
Người hiến tủy mà Lâm Kiến Đông tìm là ở khu tự trị, giờ anh ta đã đi rồi nên muốn gặp lại cũng khó.
“Nói cũng lạ, bệnh viện nói người hiến tủy sau khi hiến xong đã di dân ra nước ngoài vào tối nay rồi.”
“Sao lại vội vàng vậy?”
“Anh không biết.” Lâm Kiến Đông nghe tới chuyện này thì bật cười: “Có lẽ sắp ra nước ngoài nên anh ta nhận tiện tặng tủy vậy.
Sau khi vật chất bên ngoài không còn nữa thì vẫn còn cảm giác công lao danh vọng.”
“Nếu có cơ hội, em vẫn muốn đích thân gặp mặt để cảm ơn.”
“Cuộc đời dài như vậy, nhất định sẽ gặp được mà.”
Câu nói “cuộc đời còn dài” của Lâm Kiến Đông giống như một lời khích lệ, câu nói ấy lọt vào tai khiến cô cảm thấy như được tiếp thêm sức lực.
Hơn một tháng sau, cuối cùng Trương Uyển Giao cũng từ buồng vô trùng chuyển về phòng bệnh thường.
Sau một khoảng thời gian nhàm chán, bây giờ hít thở không khí trong lành đã khiến cô thấy vui và tốt hơn rất nhiều.
Tiếng gõ cửa vang lên hai lần, cô ngồi trên giường rồi nói: “Vào đi.”
Trương Uyển Giao tưởng là Lâm Kiến Đông hoặc là Dì Bảy nhưng khi thấy gương mặt của Hoàng Lập Thành thì nụ cười trên mặt lập tức tắt ngấm, đã lâu không gặp