Đọc truyện Theo Dòng Tình Yêu – Chương 72: Trở lại
Môi Tiểu Ly tê dại không còn chút cảm
giác nào, miệng cũng đau rát. Cô vừa khóc hu hu, vừa không khống chế nổi nước bọt. Trần Ngộ Bạch nằm nghiêng ôm lấy cô, hài lòng đến mức không
nói nên lời, chỉ đặt từng nụ hôn lên mặt cô.
“Được rồi. . . . . . Đừng khóc nữa! Vừa rồi anh quá khoan khoái, không để ý đến em!” Trần
Ngộ Bạch thấp giọng dỗ dành cô: “Đừng khóc nữa. . . . . . Anh cũng làm
vậy cho em. . . . . . Nhé?”
Tay An Tiểu Ly bị trói nhưng hai
chân vẫn tự do. Nghe thấy anh lúc này còn muốn đùa giỡn cô, liền đưa
chân đạp. Trần Ngộ Bạch cong người ôm cô, bỗng dng bị cô đá trúng bắp
chân, đau đến mức nhíu mày.
“Đồ háo sắc!” An Tiểu Ly nước mắt
giàn giụa, lớn tiếng mắng nhiếc: “Tôi không làm lành với anh nữa! Tôi
muốn nghe lời cô giáo Trần đi xem mắt!”
Trần Ngộ Bạch nghe vậy, tàn nhẫn đưa tay ra bóp lấy cổ cô. Cô nghiêng đầu há miệng cắn chặt lên tay anh không buông.
“An – Tiểu – Ly!” Trần Ngộ Bạch gỡ được ra, nhìn dấu răng trắng bệch
sâu hoắm, bực mình đến mức nghiến răng kèn kẹt: “Cứ tưởng anh không nỡ
trừng phạt em có phải không!”
Anh ngồi dậy, kéo sợi dây trên
tay cô, nâng người cô lên. Tiểu Ly thét lên, vùng vẫy giãy dụa, vừa đá
vừa đạp. Trần Ngộ Bạch áp cô lên đầu giường, cổ tay cô bị trói tạo thành một vòng tròn, cây cột ở đầu giường xuyên vào giữa, An Tiểu Ly bị cố
định ở đầu giường.
Trần Ngộ Bạch đắc ý phát vào cặp mông trắng như tuyết của cô hai cái: “Em khóc lóc om sòm nữa đi!”
Vòng eo của Tiểu Ly bị anh giữ chặt, không thể nào giơ tay lên rời khỏi cây cột được. Gối thì quỳ nên không đá được anh, vừa quẫn bách vừa bực
mình, khóc càng to, mắng anh háo sắc lưu manh cầm thú với giọng không rõ ràng….
Một tay của Trần Ngộ Bạch giữ lấy hông cô, tay kia
ung dung tách cánh hoa mềm mại ướt át của cô ra, đồng thời thẳng lưng
đưa dục vọng của mình vào, mơn trớn trêu chọc cô. Cô càng lắc mông giãy
dụa, anh càng căng trướng sưng to lên.
“Kêu to lên nào!” Anh
cười xấu xa: “Anh thích nghe cái miệng nhỏ nhắn của em kêu tiếng thật
to. . . . . .” Vừa dứt lời, anh đâm mạnh vào, lập tức đi vào nơi sâu
nhất ở chốn mềm mại, còn xấu xa cọ xát bên trên.
Bị hạ gục chỉ
trong một chiêu, An Tiểu Ly cảm thấy một dòng điện dội lên từ bụng dưới, vừa đau vừa ngứa vừa tê dại. Chỗ sâu nhất còn có cảm giác nhói đau đến
tận xương, giống như một cây kim đâm thẳng vào thần kinh nhạy cảm nhất
của cô, rồi lại không chỉ cảm thấy mỗi đau, mà còn có khoái cảm được
phóng thích, gần như là cảm giác điên cuồng.
“Hic. . . . . . Tiểu Bạch. . . . . . Em sai rồi, em là lưu manh! A! Đau. . . . . . quá. . . . . !” Hai tay
An Tiểu Ly nắm chặt lấy cột giường, co quắp như thể con chó con, mặt kề sát cây cột bóng loáng
lạnh lẽo, không ngừng cầu xin tha thứ, nói ngọt. Trần Ngộ Bạch hưng phấn đến mức đỏ hết cả mắt, cô dịch lên thì anh liền thẳng lưng tiến thẳng
về phía đầu giường theo cô, cảm thấy không thoải mái thì mạnh tay kéo cô trở lại, nắm lấy chân cô, vuốt ve mông cô, sức lực càng mãnh liệt hơn.
Buổi sáng đầu xuân tươi đẹp, ánh dương chiếu khắp muôn nơi. Trong căn
phòng rộng rãi trang trí đơn giản, một cô gái trần truồng bị trói tay
quỳ trên chiếc giường lộn xộn, để mặc chàng trai ở phía sau không ngừng
giày vò rút ra đưa vào.
Trần Ngộ Bạch thay đổi các góc độ khác
nhau, thậm chí kéo hai chân của cô lên làm nửa người cô hướng lên trên
không, khuấy động mãnh liệt từ trên xuống khiến cô nói không nên lời.
Phần đầy đặn của Tiểu Ly cọ phải drap giường, ma sát trước sau theo động tác của anh, khoái cảm sắc bén bộc phát từng hồi. Trần Ngộ Bạch tóm
chặt hai chân nên Tiểu Ly hơi đau, định rút chân ra. Trần Ngộ Bạch không đề phòng, lảo đảo về phía trước một bước, người sững lại, nhưng vì vậy
mà dục vọng đẩy vào càng sâu. Trong tiếng kêu cầu xin tha thứ ngọt ngào
của An Tiểu Ly , anh rốt cuộc cũng tốt bụng nhấc cô đang thở hổn hển
khỏi cây cột. An Tiểu Ly cười nịnh bợ, không có chí khí vươn người cọ cọ vào anh, đáng thương tỏ vẻ biết ơn. Trần Ngộ Bạch cũng cười, hôn lên
mặt cô chừng hai cái, sau đó lật người cô lại, rồi lồng tay cô vào cây
cột hệt lúc nãy.
An Tiểu Ly gào thét chói tai, Trần Ngộ Bạch
cười dịu dàng, hai tay tách chân cô ra vòng lên hông mình, đẩy người vùi sâu vào thân thể cô. Tán thưởng cho sự mềm mại chặt khít đó, anh khoan
khoái đưa đẩy.
Khi kết thúc, cổ Trần Ngộ Bạch đã thay thế cho
cây cột, An Tiểu Ly mềm nhũn như đống bùn buộc phải thân mật vòng tay
lên cổ, gục trên người anh. Hạ thân ngậm lấy vật khổng lồ của anh, để
mặc cho tay giữ lấy hông và mông cô khống chế tiết tấu. Cuối cùng, anh
cắn lấy vai cô, kêu rên. Qua lớp bao, An Tiểu Ly cảm thấy anh chợt phồng lớn lên, khiến cô co quắp như điện giật. Cô không cam lòng yếu thế,
cũng nghiêng đầu cắn anh. Trần Ngộ Bạch run kịch liệt hơn, bàn tay ôm
thắt lưng cô chặt đến mức làm cô đau. Hai người kề sát nhau, thở hổn
hển.
Sau khi bình tĩnh trở lại, cô muốn xuống nhưng anh không
chịu. Anh đưa tay mò xuống, lấy dục vọng đã thu nhỏ ra ngoài cơ thể cô,
rút chiếc bao nặng nề ra, quấn chân lên cô, ôm cô không buông tay.
An Tiểu Ly rên la từ đầu đến cuối, bây giờ mệt đến mức không nhúc nhích nổi, để mặc anh hèn mọn dùng ngón tay thấm chất lỏng không biết là của
ai viết chữ lên tấm lưng trần của cô.
“Đừng ngủ!” Trần Ngộ Bạch lắc lắc cô đã lim dim ngủ, “Đoán xem anh viết chữ gì?”
An Tiểu Ly mềm nhũn tựa vào cổ
anh, mệt mỏi lắc đầu. Trần Ngộ Bạch giở trò đe dọa, rốt cục cũng chọc
cho cô tỉnh ngủ, đã được lợi rồi còn khoe mẽ. Mà Trần Tiểu Bạch chính là người như vậy!
“Ừm, chữ đầu tiên à. . . . . Anh?”
“Đúng.” Trần Ngộ Bạch hôn cô một cái, giọng trầm thấp vui sướng.
“Còn hai chữ tiếp~~~~~” An Tiểu Ly kéo dài giọng: “Là heo!”
Trần Ngộ Bạch sửng sốt, bực mình lật người vòng cô lên cây cột một lần nữa, nhào tới như hổ như sói.
. . . . . .
Khi cô giáo Trần và Tần Tống xách túi lớn túi nhỏ trở về đã là hơn bốn giờ chiều.
“Hả? Hai đứa tan sở sớm vậy sao?” Cô giáo Trần sai Tần Tống đem đồ ăn
vào bếp, còn bà ngồi xuống sô pha ngoài phòng khách, Tiểu Ly thức thời
rót chén trà sữa mời bà.
“Làm sao mà hai đứa mặc lắm thế?” Cô
giáo Trần nghi ngờ nhìn áo len cao cổ của cháu trai và con gái: “Bật máy sưởi lên, hai đứa cũng thay đồ đi, đợi mẹ xuống bếp làm thịt kho cho
mấy đứa.”
Tiểu Ly kém cỏi lùi về sau một bước, Trần Ngộ Bạch ho khan một tiếng. Vừa lúc Tần Tống chạy ra từ phòng bếp, càu nhàu trong
nhà lạnh quá. Theo thói quen anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, rồi mặc
thêm cái áo lông cừu không tay trong lớp áo khoác. Vào nhà cởi áo khoác
ngoài ra, bây giờ không chịu nổi nữa.
Trần Ngộ Bạch đang lúng
túng, nghe thấy Tần Tống ầm ĩ thì trừng mắt nhìn. Cầm Thú gần như đóng
băng tại chỗ, yên lặng bám vào góc tường nhón chân rời khỏi phòng, tìm
quần áo mặc.
Cô giáo Trần sững lại một lát, cũng không nói gì
nữa mà xắn tay áo xuống bếp nấu ăn. Tần Tống khen ngon, tâng bốc nịnh
nọt cô giáo Trần lên tới tận trời. Khui vài chai rượu đỏ quý giá của
Trần Ngộ Bạch, bốn người ăn một bữa thỏa thuê. An Tiểu Ly vừa mệt tửu
lượng lại thấp, được chút xíu đã ngà ngà say, gục xuống bàn ngủ mê man.
Tần Tống thấy ánh mắt giao nhau của cô giáo Trần và Trần Ngộ Bạch vô
cùng khốc liệt, ăn uống no say cũng thức thời xin về từ rất sớm.
Cô giáo Trần nâng chai rượu lên, véo tai cháu trai, đạp cửa ban công,
đuổi Sprite đang hoảng loạn đi, ngồi xuống ghế dựa một cách vô cùng khí
thế.
“Trần Thế Nhàn, cô vẫn lỗ mãng như vậy.” Trần Ngộ Bạch xoa vành tai ửng hồng, nói lạnh lùng.
Cô giáo Trần cười thích thú: “Ngộ Bạch, lâu lắm rồi chúng ta không uống rượu với nhau!”
“Muốn ôn lại chuyện xưa với cháu sau?”
“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ cháu muốn tâm sự chuyện tương lai với cô?” Cô giáo Trần nói bóng nói gió.
Trần Ngộ Bạch nghiêng đầu, liếc nhìn cô ngốc vẫn còn nằm sấp trên bàn
ăn. Anh mỉm cười, đi tới ngồi sóng vai với bà: “Cháu nhận thua. Đừng vòng vèo nữa, cô nghĩ thế nào?”
Cô giáo Trần cười to, trong bóng đêm sâu thẳm, nếp nhăn ở khóe mắt thoạt nhìn vô cùng ấm áp: “Cô không muốn nó chịu khổ!”
“Rất tốt, điểm này chúng ta nhất trí!” Trần Ngộ Bạch bình tĩnh nói, cầm chai rượu nốc một ngụm.
“Ngộ Bạch, cuộc đời của cô, ngoại trừ An Bất Tri và Tiểu Ly ra, việc tự hào nhất là có thể một tay nuôi nấng cháu!” Cô giáo Trần nhìn bầu trời
bao la ở đằng xa, chậm rãi nói: “Từ bé cháu đã chẳng giống đứa trẻ bình
thường, khi đó nhiều lúc cô cũng sợ đời này cháu không tìm được hạnh
phúc. Cháu có biết Tần Tang không? Con bé chơi thân với Tiểu Ly đó!”
Trần Ngộ Bạch gật đầu. Tần Tang, hừ, đâu chỉ biết.
“Cô từng muốn giới thiệu Tần Tang cho cháu. Trong mắt cô, người có tính cách bá đạo lại nhạy cảm tinh tế giống cháu mới thích hợp với cô gái
như vậy!”
“Tiểu Ly là cô bé rất tốt. Ngộ Bạch, nó đi theo cháu
sẽ rất mệt, cháu cũng sẽ mệt. Tới lúc đó, chắc hẳn là nó đáng thương
lắm. Nhân lúc bây giờ cháu còn yêu thương nó, hãy nghĩ cho nó xem. Không bằng, chấm dứt đi?” Cô giáo Trần không cười đùa nữa, nói rất chân
thành.
Trần Ngộ Bạch không nói gì, uống từng hớp rượu.
“Trần gia có hoàn cảnh như vậy, Tiểu Ly phải khó khăn thế nào mới bước
qua cửa được? Sau khi lấy cháu thì sao? Tên ngốc Trần Thế Cương kia chắc chắn không thích nó!” Cô giáo Trần không còn dáng vẻ say rượu nữa, bà
căm thù đến xương tủy cái gia đình bảo thủ cứng nhắc đó. “Hai đứa ở bên
nhau sẽ không tốt đẹp mãi giống như lúc này. Cháu là đàn ông, không thể
chỉ nghĩ cho mình, còn phải nghĩ cho người khác. Huống chi, người khác
đó lại là đứa con gái mà bà cô thân ái của cháu thương yêu nhất!”
Trần Ngộ Bạch bỗng bật cười một tiếng. Rượu đã thấy đáy, hơi thở của anh có mùi rượu thoang thoảng, bốc lên đầu thấy nong nóng.
Anh quay đầu nhìn vào mắt bà, mắt lóe lên ánh sáng lấp lánh: “Cô già
rồi!” Anh cười ngạo nghễ: “Bây giờ cô thử nghĩ xem, năm đó cô muốn bỏ
trốn với An Bất Tri, bà nội có sắc mặt thế nào? Bây giờ cháu tìm cái
gương thì cô biết ngay!”
Cô giáo Trần sửng sốt, sắc trời đã tối đen nên không thể thấy rõ nét mặt của bà. Một lúc lâu sau, bà vẫn yên lặng.
“Người khác không biết, cô vẫn không rõ sao? Trần Thế Nhàn, cháu và cô
giống nhau, không thể nào bị bất kỳ ai trong Trần gia điều khiển.” Trần
Ngộ Bạch nói: “Cháu muốn cưới cô ấy!”
Cô giáo Trần cười ha ha,
đứng lên, “Không quản được nữa, con cháu tự có phúc của con cháu. Cháu
tính rồi làm, cô sẽ ủng hộ về mặt tình cảm — giải quyết An Bất Tri.
Trần Thế Cương bên kia cô không quan tâm, nếu Tiểu Ly chịu thiệt thòi
chạy về nhà, dù có phải vác dao kề cổ cũng phải ép nó đi xem mắt lấy
người khác.”
. . . . . .
Xuân về muôn hoa đua nở. Tần
Tang đi gần một tháng. Mâu thuẫn giữa thành Tây và Lương thị nhờ ông
ngoại của Tần Tống và Lý Vi Nhiên ra mặt cuối cùng cũng giải quyết êm
thấm. Hằng ngày Lý Vi Nhiên đi làm, tan sở, nhớ Tần Tang, cuộc sống đơn
điệu đến mức ngay cả Tiểu Ly cũng không chấp nhận được. Gọi điện thoại
hỏi Tần Tang thì cô ấy lại chỉ mỉm cười.
Vẫn chưa định ngày trở về. Tần Tang luôn trả lời như vậy.
Nói qua về chuyện Kỷ Nam bị ép cưới. Cô gái bị tổn thương nguyên khí
nặng nề, táo bạo đi núp bóng khắp nơi, dĩ nhiên ngoại trừ Trần Ngộ Bạch.
Còn Tần Tống vẫn thần bí không chịu gặp ai.
Trần Ngộ Bạch vẫn núi băng kỳ cục như vậy. Gần đây hai người cãi lộn vì chuyện rốt cuộc có nên trả căn phòng Tiểu Ly thuê để ở cùng nhau không. An Tiểu Ly nhanh chóng đổi đồ ngủ thành loại hai mảnh trên dưới, sau
đó, số lượng cà vạt của Trần Ngộ Bạch cũng không ngừng giảm bớt.
Cuộc sống giống như thuyền trôi trên mặt nước, là những gợn sóng tái diễn đơn điệu nhưng lại không bao giờ dừng bước.
Mà cuối cùng, Tần Tang đã sắp trở về.
. . . . . .
“Tiểu Lục?” Lý Vi Nhiên mở cửa, vẻ mặt kinh ngạc: “Chuyện gì thế? Sao mà chưa gọi điện thoại đã chạy tới rồi?”
Tần Tống xách túi trên tay: “Tới tìm anh uống rượu mà, sao vậy? Bữa trưa có hẹn rồi à?”
“Không có!” Lý Vi Nhiên cười, máy bay của Tang Tang ba giờ chiều hạ cánh, anh sợ tắc đường nên định ra ngoài sớm hơn “chút”.
Tần Tống bày đồ ăn lên chiếc bàn thấp trước ghế sô pha, khui rượu ra, rót đầy cho hai người.
Lý Vi Nhiên nhìn đồng hồ, còn bốn tiếng nữa. Đi từ nhà anh đến sân bay
cũng không mất đến một tiếng, chắc là tới kịp. Anh ngồi xuống ghế sô
pha, vỗ vai cậu em: “Sao vậy? Giữa trưa tới tìm anh uống rượu.”
“Có mấy lời, em uống rượu mới dám nói!” Mặt Tần Tống không có biểu cảm, bưng ly lên uống một hơi cạn sạch.
Giọng điệu của Tần Tống bất thường, Lý Vi Nhiên sống với anh ta từ nhỏ
nên dĩ nhiên nghe ra được. Hơn nữa, anh có rất dự cảm xấu.
Quả
nhiên, Tần Tống cười với anh: “Anh Năm!” Anh vuốt mũi, đây là động tác
anh thường làm khi phạm lỗi bị mắng: “Vụ của Trình Hạo, là em sai người
bắn!”
71. Sụp đổ
Trong đám người thưa thớt bước ra cửa sân bay, Tần Tang mặc một bồ đồ
thể thao màu đỏ tươi, mái tóc dài xõa ra, mang một cặp kính mát màu đen
và để mặt mộc. Tần Tống vờ như không thấy cô, cứ nhướng cổ tìm xung
quanh.
“Tần Tống!” Tần Tang kéo hành lý đi qua anh. Khi cô thấy anh cũng kinh ngạc chào hỏi “Sao anh ở đây?”
Tần Tống gãi gãi đầu,
cũng làm ra vẻ kinh ngạc rồi cười nói với cô “Tần Tang! Anh đến đây đón
bạn. À, chắc em vẫn còn nhớ rõ Chu Yến Hồi lần trước gặp ở Lưu Thệ chứ?
Thằng nhóc đó nói hôm nay về, nhưng mà chuyến bay đã hạ cánh lâu rồi mà
vẫn không thấy người.”
Tần Tang nghĩ đến điều gì đó rồi cười
thật ấm áp, cô nói với anh “Đừng đợi nữa, hôm nay anh ta không về thành
phố C đâu. Lúc nãy em vừa gặp anh ta trong sân bay, anh ta đi Giang Nam
rồi.”
Tần Tống thốt lên ngạc nhiên rồi cằng nhằng vài câu gì đó.
“Tần Tống, cho em mượn điện thoại của anh đi. Lúc em vừa xuống máy bay
đã bị đụng phải, giờ điện thoại chẳng thấy tăm hơi đâu cả.” Tần Tang
nhún vai, cô đưa tay hỏi mượn anh di động.
Tần Tống cười sảng khoái đưa di động cho cô, rồi nói “Yên tâm, ngày mai anh sẽ tìm lại cho em.”
Tần Tang cười. Cô bấm số của Lý Vi Nhiên, sau đó cau mày, rồi cúp điện thoại trả lời cho Tần Tống.
“Sao vậy?”
“Có một người phụ nữ nghe điện thoại.” Tần Tang vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Nhưng vẻ mặt Tần Tống lại có hơi chút thay đổi.
“Thật xin lỗi, số thuê báo quý khách vừa gọi đã khóa máy.”
Tần Tống sững sốt, tiếp theo lại xoa xoa cánh tay khiển trách “Tần
Tang! Em tốt xấu gì cũng là một người viết văn, vậy mà bày đặt làm trò
cười chán ngắt này!”
Tần Tang đưa hành lý cho Tần Tống, vỗ vỗ
lên bờ vai anh “Đi thôi! Anh năm ngốc của anh có lẽ hôm qua không hiểu
lời em nói rồi. Nên anh ấy không biết hôm nay em về. Anh ngoan ngoãn làm cu li cho em nào!”
Tần Tống vòng một tay ra làm ra vẻ quý ông “Rất vui lòng thưa cô.”
Vào trung tâm thành phố, Tần Tống hỏi Tần Tang đi đâu. Tần Tang hơi do dự “Anh có biết hôm nay Vi Nhiên làm gì không?”
“Không, sáng nay anh ấy cũng không có dự họp. Hôm trước nghe nói hình như anh ấy bị cảm.”
Tần Tang nghe thấy lại đau lòng “Chở em đến nhà anh ấy đi, chắc là anh ấy đang ngủ.”
Tần Tống gật đầu “Cũng đúng lúc anh muốn đến nhà anh năm lấy một số giấy tờ.”
…………
Tần Tang cầm chìa khóa mở cửa. Tần Tống đi theo phía sau cô. Đương lúc
hai người chuẩn bị đổi giày lại sững sốt. Trên mặt đất bên cạnh tủ giày
có một chiếc giày cao gót màu đỏ chói mắt. Cách đó không xa là một chiếc quần short màu hồng đã kéo khóa mở rộng. Cách chiếc quần short không xa lại có một chiếc giày màu đỏ nữa. Rồi đến quần áo rối loạn nằm trên mặt đất chạy dài cho đến cửa phòng ngủ đang mở. Bên trong loáng thoáng vang lên những tiếng thở mờ ám của một đôi nam nữ, xen lẫn tiếng đụng chạm
xác thịt và tiếng rên rỉ của phụ nữ.
Sắc mặt Tần Tang thay đổi, cô vừa đi về phía đó thì bị Tần Tống kéo lại.
“Tang Tang!” Tần Tống chụp tay cô lại, nói khó khăn “Em… Hay là chúng ta tránh đi một chút trước được không? Có gì nói sau!”
Mặt Tần Tang tái mét đẩy mạnh Tần Tống ra chạy vào trong. Tần Tống cũng vội vàng đuổi theo.
Trên chiếc giường quen thuộc trong phòng, có một cô gái tóc dài đang
trần truồng nằm đó. Hai bầu ngực trắng như tuyết chói mắt đang lay động, chân kẹp chặt bên hông người đàn ông. Chiếc lưng trần trụi kia Tần Tang biết rất rõ.
“A…” Cô gái đang say mê bỗng nghe tiếng cửa bật vào vách tường liền quay đầu nhìn lại, sau đó lại hoảng hốt kêu lên.
Còn người đàn ông lại đè chặt người phụ nữ phía dưới, khàn giọng dụ dỗ
“Ngoan.. đừng cử đồng…. thật thoải mái… ừ, kẹp chặt anh lại đi.”
Người đàn ông tiếp tục nâng cao thắt lưng thúc đẩy không ngừng. Cô gái
kia trong lúc bối rối nhưng vẫn bị anh làm đến sung sướng mất hồn. Sức
lực cũng không kháng cự được với anh nên dần dần không giãy dụa nữa. Cô
ta mở rộng hai chân, đung đưa theo nhịp. Những móng tay màu đỏ chói mơn
trớn ve vuốt trên lưng của anh, rồi từ từ nhích xuống bộ phận đang kết
hợp của hai người. Vừa rên rĩ cám dỗ, vừa vuốt ve cường điệu kích thích
người đàn ông dùng tốc độ nhanh hơn.
Tần Tống đứng ở bên ngoài
đợi một lát. Anh cảm thấy không ổn liền che mắt lại bước nhanh tới ôm
lấy thắt lưng của Tần Tang kéo cô ra ngoài.
Tần Tang vẫn không
lên tiếng nhưng lại liều mình vũng vẫy. Tần Tống vừa sơ ý đã bị cô tránh thoát. Tần Tang lại chạy vào, cô không nói gì, chỉ nện chiếc túi trong
tay lên tấm lưng đang hoạt động của người đàn ông. Lý Vi Nhiên bị đau,
anh ngạc nhiên ngồi dậy. Đôi mắt anh màu đỏ tươi vô cùng kỳ lạ, vừa mơ
màng vừa kinh ngạc nhìn Tần Tang. Rồi lại không thể tin quay đầu nhìn
lại người phụ nữ lõa lồ đang vẫn còn trong dư âm sung sướng. Cuối cùng
mới ngỡ ngàng nhìn Tần Tống đang đứng phía sau Tần Tang.
“Tang Tang…” Lý Vi Nhiên ngập ngừng, anh kéo chăn che lại bên dưới, tay chân luống cuống không biết làm sao.
Mặt Tần Tang trắng bệch cứng ngắc đáng sợ, khó khăn thốt ra từng câu
từng chữ với anh “Lý Vi Nhiên, em cho anh thời gian giải thích. Anh nói
đi.”
Người phụ nữ kia quấn chăn nằm trên giường, chỉ lộ ra
gương mặt xinh đẹp. Cô ta cười khúc khích rồi dùng đầu ngón chân mơn
trớn vòng eo cũa Lý Vi Nhiên trắng trợn. Đầu óc của Tần Tang ầm ầm sụp
đổ, hai mắt nhắm nghiền, hai hàng nước mắt chảy xuống.
“Anh…” Cô mở mắt ra. Lúc này ánh mắt của Lý Vi Nhiên mới rời khỏi mặt Tần
Tống, trong đôi mắt đã như tro tàn. Anh không hề nhìn cô nữa, chỉ cúi
đầu và mệt mỏi khẽ nói “Xin lỗi em.”
Thế giới của Tần Tang sụp đổ hoàn toàn trong ba chữ này. Cảnh vật bốn phía nhanh chóng xoay tròn, cô lả đi té xuống đất, ý thức dần mơ hồ trong tiếng kêu thảng thốt của Tần Tống.
…………
Lòng bàn tay của Tần Tống nắm lấy túi truyền dịch, như thế thì khi chất dịch đi vào cơ thể của Tần Tang sẽ không lạnh lẽo nữa. Tần Tống cảm
thấy trong lòng mình hoàn toàn thanh thản khi nhìn dáng vẻ cô ngủ say.
Cửa sổ được mở, gió lùa vào trong phòng, mang theo không khí ấm áp tràn
đầy sức sống của mùa hè. Xung quanh rất yên tĩnh nên tiếng ếch kêu đặc
biệt nghe rất rõ. Tần Tống khẽ cười trong không khí yên ả của căn phòng. Anh chỉ cảm thấy giây phút vui vẻ đẹp nhất đời này chính là đây.
Chỉ chốc lát sau Tần Tang tỉnh dậy, dáng vẻ chớp mắt rất ngây thơ. Tần
Tống nhìn thấy cảnh này trong lòng liền chộn rộn, anh cúi xuống hơi sát
kêu cô “Tang Tang?”
Tần Tang từ từ nhớ lại chuyện đã xảy ra, cô mỏi mệt cười với anh “Em không sao chứ?”
“Sao lại không!” Tần Tống cười “Bác sĩ nói não của em bị kích thích nên hôn mê. Sau khi tỉnh lại sẽ yêu người đầu tiên em nhìn thấy. Cho nên
anh liền ở đây cố để em yêu anh.”
Tần Tang sững sờ nhìn trần nhà, không cười cũng không nói gì cả.
“Ôi, cho anh chút phản ứng đi.” Tay của Tần Tống quơ quơ trước mặt cô.
“Ừ.” Tần Tang điều chỉnh tư thế nằm, miễn cưỡng đáp lại anh cho có lệ.
“Anh nói thật đó.” Giọng nói của Tần Tống khe khẽ, giống như một chiếc
lông vũ mềm mại lướt qua tai Tần Tang vô cùng dịu dàng “Tần Tang, yêu
anh có được không?”
Tần Tang mở mắt nhìn anh. Trong vẻ mặt của
anh hoàn toàn không hề có sự đùa cợt, đôi môi anh mím lại, gương mặt
khôi ngô viết lên hai chữ chân thành. Trái tim cô run lên. Nếu như cô
yêu anh, chắc là mọi việc sẽ dễ dàng hơn bây giờ sao?
“Tang Tang…” Anh khẽ thì thầm tên của cô, sau đó cúi người càng lúc càng gần.
“Tang Tang!” Cửa bị đẩy ra, An Tiểu xông vào, phía sau còn có Trần Ngộ Bạch và Lý Vi Nhiên.
“Ơ…” Tiểu Ly nhìn cảnh trước mắt không biết làm sao. Tần Tang đang
nửa nằm, môi của Tần Tống chỉ cách Tần Tang không đến mười centimet. Tư
thế mờ ám của hai người bỗng chốc hóa đá trong khoảnh khắc.
“Tang Tang… cậu không sao chứ?” Tiểu Ly kiên trì hỏi.
“À, không có chuyện gì. Chỉ là mấy ngày liên tục không nghỉ ngơi tốt
nên mới thế này” Tần Tống thẳng lưng lên, trả lời hộ Tần Tang.
Kể từ khi Lý Vi Nhiên bước vào, đôi mắt Tần Tang luôn nhìn vào anh chăm
chú. Sự lo âu, sợ hãi, kinh ngạc, khổ sở, đè nén…. cô đều nhìn thấy rõ mồn một. Nhìn vào gương mặt điển trai của Lý Vi Nhiên, cuối cùng Tần
Tang không khống chế được nữa bật khóc. Trong phòng bệnh vô cùng yên
lặng chỉ có tiếng khóc nho nhỏ của cô vang lên.
“Tiểu Lục, đi ra ngoài.” Trần Ngộ Bạch lạnh lùng cất lời.
Tần Tống dùng sự im lặng để phản kháng. Ánh mắt của Trần Ngộ Bạch trở
nên sắc bén, âm điệu cũng vút cao “Tiểu Lục, anh kêu em đi ra ngoài!”
Tiểu Ly yên lặng đi đến kéo cánh tay Tần Tống. Anh quay đầu nhìn Tần Tang rồi nhíu mày đi theo Tiểu Ly ra ngoài.
Trần Ngộ Bạch vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh nhìn Tần Tang, cuối cùng cũng
cúi đầu xoay người ra ngoài. Khi bước qua cạnh Lý Vi Nhiên liền đưa tay
vỗ vỗ bờ vai anh.
72. Cầu Xin
Từ đầu đến cuối Lý Vi Nhiên không hề nhích đến gần Tần Tang đang rơi lệ trên giường. Anh chỉ đứng từ xa nhìn cô, khoảng cách giữa hai người
trong nháy mắt đã xa xôi diệu vợi.
Tần Tang từ từ ngồi dậy trên giường sững sờ. Cô không ngừng lấy tay lau đi dòng lệ trên gương mặt và hoảng loạn bất lực nh
n anh, chờ anh nói chuyện. Tần Tang cô dù có thông minh, lạnh lùng và lý trí đến cỡ nào thì cũng chỉ là một người phụ nữ.
Tr
i tim của Lý Vi Nhiên trong nhất thời nh
có ngàn mũi tên xuyên qua.
“Chuyện Trình Hạo là do anh làm.” Cuối cùng anh cất tiếng. Chỉ một câu
nói đơn giản nhưng đã đẩy Tần Tang vừa trải qua sự suy sụp rơi thẳng
xuống địa ngục.
“Anh chỉ tức giận nhất thời mà thôi. Không nghĩ rằng gây nên chuyện nghiêm trọng đến vậy.”
“Làm sao bây giờ” Anh cười ảm đạm “Tang Tang, lần này, chúng ta thật phải chia tay nhau rồi.”
———
An Tiểu Ly khẩn trương kéo tay của Trần Ngộ Bạch. Bởi vì dáng vẻ của
anh thật giống như muốn đánh Tiểu Cầm Thú. Mặc dù cô không hiểu đã có
chuyện gì xảy ra khiến tình trạng vô cùng rối rắm thế này. Nhưng qua vẻ
mặt của Trần Ngộ Bạch, cô đoán chắc là Tiểu Cầm Thú đã làm chuyện sai
quấy rồi.
Trong phòng bệnh bỗng vang lên những âm thanh hỗn
loạn xen lẫn tiếng gào thét chói tai của Tần Tang. Tần Tống cả kinh,
không quan tâm đến anh ba của mình đang muốn nói gì, anh xoay người vọt
vào trong phòng.
Lý Vi Nhiên vẫn đứng yên tại chỗ. Còn Tần Tang thì ném hết tất cả những đồ vật cô có thể chạm tới vào người anh. Trong phòng hỗn độn cả lên, bình truyền dịch thì vỡ nát, trên đất đầy miểng
thủy tinh. Trần Ngộ Bạch thấy thế liền kéo lại An Tiểu Ly đang lảo đảo
xông lên trước ôm vào ngực mình.
Tần Tống xông qua giữ lại Tần
Tang đang điên cuồng, gắt gao ôm vào lòng anh. Anh rút kim truyền dịch
trên tay cô ra. Tần Tang khóc lóc quơ hai tay loạn xạ, Tần Tống không hề để ý, cây kim ngược lại cắm vào tay anh.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi hỗn loạn cực kỳ thì Lý Vi Nhiên chỉ lạnh lùng xoay người bỏ đi.
“Tần Tang!” Tần Tống không để ý đến thương tích của mình, chỉ dịu dàng
an ủi cô, tiếc rằng cô cũng chẳng nghe thấy gì cả. Trần Ngộ Bạch bế An Tiểu Ly không ngừng giãy dụa lên, đi ra khỏi phòng bệnh gọi bác sĩ đến để tiêm cho Tần Tang đang mất đi
khống chế một mũi an thần.
Tần Tang chậm rãi yên tĩnh lại, thất thần trong chốc lát rồi ngủ thiếp đi. An Tiểu Ly đau lòng rối rắm, chỉ
là do sợ Trần Ngộ Bạch uy hiếp đòi tiêm cho cô một mũi an thần nên chỉ
biết yên lặng chảy nước mắt.
An Tiểu Ly vẫn khóc suốt đường trở về. Trần Ngộ Bạch vửa lái xe vừa rút khăn giấy lần lượt đưa cho cô. Khi về đến nhà thì tiếng nói của cô cũng đã khản lại, Trần Ngộ Bạch khẽ thở dài rồi ôm cô xuống xe đi lên lầu.
“Đừng khóc nữa.” Trần Ngộ
Bạch rót cho cô một cốc nước rồi ôm cô ngồi trên ghế salon an ủi. Anh
không rành nói lời ngon tiếng ngọt nên cũng không biết phải nói gì. Chỉ
biết ôm chặt cô lại trong giây lát rồi lau đi nước mắt nước mũi trên mặt cô: “Cuối tuần này về nhà anh ăn cơm được không?”
An Tiểu Ly vừa rơi nước mắt vừa lắc đầu mãnh liệt. Hiện tại cô còn muốn đi đâu nữa chứ.
Trần Ngộ Bạch không vui đưa tay bóp mặt của cô. Tiểu Ly cúi đầu cắn tay anh cho hả giận. Hai người yên lặng giằng co với nhau trong chốc lát
thì tâm trạng của cô mới khá hơn một chút. Cô buồn bã gục vào ngực Trần
Ngộ Bạch “Có thể nào một ngày nào đó anh cũng làm vậy với người khác
không? Khi em trở về nhà thấy anh và một người phụ nữ khác ở trên
giường.”
“Nếu như chủ nhật này em ngoan ngoãn theo anh về nhà
thì sẽ không có xảy ra chuyện đó.” Trần Ngộ Bạch vuốt mái tóc cô và nói
thản nhiên.
“Vậy anh xin em đi.” An Tiểu Ly bắt đầu chơi xấu.
Sự buồn bực chấn động cả ngày nay đã kết thúc, cô rất thích không khí an tĩnh như bây giờ.
Trần Ngộ Bạch yên lặng thật lâu. Khi cô muốn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt anh thì đã bị anh đè đầu xuống không ngẩng lên
được. Qua thật lâu anh mới bực bội nói “…. anh xin em.”
An Tiểu Ly vui vẻ, cô né tránh tay anh ngẩng đầu lên cợt nhã : “Nói rõ ràng vào, xin em cái gì?”
Cho đến bây giờ Trần Ngộ Bạch chưa từng nghĩ rằng có ngày nào đó mình
sẽ rơi vào cảnh uất ức thế này. Có điều cô khóc đến sưng cả mắt rất buồn cười nên khiến anh mềm lòng “Anh xin em theo anh về nhà ăn cơm….
nha?”
An Tiểu Ly ngạo mạn ngửa đầu, thận trọng “ừ” với anh.
Trần Ngộ Bạch nghiến răng, đưa tay kéo cô vào lòng hôn thật lâu cho đến
khi hơi thở bắt đầu dồn dập.
“Em muốn đi tắm trước…” Cả người An Tiểu Ly bủn rủn, lên tiếng yếu ớt. Trần Ngộ Bạch vốn muốn giải quyết cô ngay tại chỗ, nhưng anh biết được cả ngày hôm nay cô đã rất mệt mỏi. Nên anh chỉ hôn lên đôi môi sưng đỏ của cô thêm một chút rồi để cô đi
tắm trước.
Sau khi lên giường anh cũng rất dịu dàng. Anh nhẹ
nhàng bắt đầu hôn từ gương mặt cô trở xuống, trêu chọc cho An Tiểu Ly phát ra những tiếng nức
nở cám dỗ như con mèo nhỏ. Lúc anh tách hai chân cô ra thì cô hoảng sợ
nắm lấy tóc của anh. Trần Ngộ Bạch chịu đựng cơn đau nhói trên da đầu,
ngậm lấy nơi non mềm của cô. Tất cả những dây thần kinh dưới da đều có
dòng điện xông lên khiến An Tiểu Ly tê rần toàn thân. Cô không tự chủ
buông lỏng tay ra, giơ chân đặt lên tấm lưng anh, mập mờ chuyển động.
Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng nuốt của anh có vẻ vang dội lạ thường. An Tiểu Ly nghe tiếng chất lỏng từ trong người mình chảy vào miệng anh thì xấu hổ không chịu nổi. Đầu lưỡi anh linh hoạt đâm vào, trong nhu có
cương cọ sát lên vách tường mềm mại của cô. Cô hét lên một tiếng, phía
dưới càng ướt đẫm.
“Tiểu Bạch. . . . . . thôi mà. . . . . .” An Tiểu Ly run rẩy gọi anh, cô thấy mình . . . . . sắp chết mất rồi.
Trần Ngộ Bạch ngậm hai mảnh nho nhỏ non mềm của cô, nhẹ nhàng kéo ra
ngoài. Theo động tác này Tiểu Ly cũng hít sâu một hơi. Mặt Trần Ngộ Bạch còn vương chất dịch, nở nụ cười tà, anh cắn nhẹ vào điểm lồi lên, còn
cố ý dùng râu cằm cọ vào chỗ ướt át nhất.
Cảm giác tê tê đầy kích
thích này khiến An Tiểu Ly bật khóc, hai tay vung vẫy, chân cũng dùng
sức co giật, nơi đang áp sát cằm anh thì co rút lại một cách kịch liệt.
“Thoải mái chứ?” Anh mút hết chất dịch chảy ra, khàn giọng hỏi cô. Tiểu Ly nói không nên lời, chỉ có thể rên rỉ co quắp, nhỏ giọng xin tha theo động tác không ngừng biến hóa của Ngộ Bạch. Cho đến khi anh cảm thấy cô cầu xin đủ rồi, mới từ giữa hai chân cô ngồi dậy, chèn lên thân thể
nhạy cảm của cô, thẳng lưng xỏ xuyên qua.
“Tiểu Ly, chúng ta
kết hôn đi”. Nửa đêm đầu hè vẫn còn hơi lạnh, sau khi hoan ái, anh liền
lấy chăn quấn cô lại kỹ lưỡng, rồi kéo cô vào lòng, ngậm lấy vành tai cô và nhẹ nhàng nói.
An Tiểu Ly bị anh hành hạ hơn nửa đêm nên cả người đều mệt rã rời, cô uể oải lẩm bẩm “Kết hôn à…. phiền lắm. Trần
lão sư và An lão sư sẽ nhất định không đồng ý.”
“Để anh giải quyết.”
“Mẹ của anh hình như cũng không thích em.”
“Anh thích em là được.”
Trần Ngộ Bạch rất tự nhiên đối đáp cùng cô. Anh nói xong thì căn phòng
cũng yên tĩnh lại. An Tiểu Ly trợn to hai mắt khó tin nhìn vào màn đêm,
cô cảm thụ được lồng ngực phía sau mình có nhịp tim đập mạnh mẽ.
“Chuyện đó… nói sau đi. Xem biểu hiện của anh đã.” An Tiểu Ly ổn định lại hơi thở và khẽ nói.
Trần Ngộ Bạch cúi đầu cười, dùng mũi cọ vào cổ của cô và càng ôm chặt cô hơn nữa.
—————–
Khi xuất viện, Tần Tang về thẳng Tần trạch. Trong nhà chỉ có Tần Hòe
đang chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học là ở nhà. Vương Di xuất ngoại giải sầu với Tần Liễu đang thất tình. Tần Uy và Tần Dương đều ở công ty.
Tần Hòe rất vui mừng khi thấy Tần Tang về nhà. Cậu bước
lên ôm lấy chị mình và khẽ nói cám ơn “Lâm Lâm đã nói cho em biết. Chị,
cám ơn chị.”
Tần Tang mỉm cười, vỗ vỗ mặt của cậu và hỏi cậu
vài câu về chuyện học tập. Tần Hòe đối đáp trôi chảy, nhưng nói đến chọn trường đại học thì Tần Hòe cau mày “Em nghĩ, em nên chọn học viện kinh
tế.”
“Tại sao?” Tần Tang biết cậu rất thích chụp ảnh, nên nghĩ rằng cậu đã chọn học viện điện ảnh “Ba kêu à?”
Tần Hòa lắc đầu, muốn nói rồi lại thôi “Em muốn về giúp ba và anh.”
Tần Tang nghe xong chỉ cười khổ. Tần Tống nói, sau khi cô đi, Tần gia
và Trình gia gần như trở mặt. Còn Tần Uy chính trực kiên cường lại không hề hợp tác với Lương thị như những nhà ở thành tây suy đoán. Bây giờ
Tần Hòe luôn luôn lãng mạn vô ưu lại quyết định thế này khiến Tần Tang
dù không hiểu biết gì về kinh doanh cũng biết được hiện trạng của Tần
gia đang rơi vào cảnh khó khăn ra sao.
Cũng là do cô không tốt. Tần Tang ủ rủ ngồi xuống ghế salon, trong đôi mắt hơi trống rỗng.
Sau cơm tối không bao lâu thì Tần Dương về nhà. Anh ta mệt nhọc tháo
cravat đi về phòng mình, vừa đúng lúc lại gặp Tần Tang đang đi đến.
“Về rồi à?” Tần Dương cười có lệ.
Tần Tang gật đầu “Em có thể trò chuyện với anh chút không?”
Tần Dương sững sốt rồi gật đầu “Có điều để anh tắm rửa trước đã. Lúc xế chiều anh đến công trường nên cả người đầy bụi bặm.”
Tần Tang mỉm cười. Tần Dương đi vào phòng, còn cô thì xuống lầu rót ly
trà sữa và cầm ít bánh ngọt lên. Cô vào phòng làm việc nhỏ ở phòng Tần
Dương đợi anh ta.
Tần Dương thay quần áo khác bước vào, đầu tóc ẩm ướt. Nhìn ra có tinh thần hơn khi nãy, càng lộ ra vẻ đẹp trai sang
trọng, anh tuấn khôi ngô.
“Em đã mang đến phiền phức rất lớn cho gia đình phải không?” Tần Tang luôn nói thẳng vào vấn đề với Tần Dương.
Tần Dương nhâm nhi ly trà sữa, lại ăn ít bánh ngọt. Sau đó mới nói “Khoan nói đến đã. Phiến phức đó chỉ là nhỏ thôi.”
“Thật ra bên xây dựng cơ bản rút lại vốn, hạng mục vận hành của chúng
ta cũng hơn một nửa, nên hiện tại đang ở thế mắc kẹt không lên không
xuống. Nhưng vì không biết hai vị tiều thư Tần gia chúng ta rốt cuộc là
rơi vào nhà nào, nên mấy công ty đối tác cũng chỉ giữ thái độ chờ xem.”
Tần Dương ngẩng đầu nhìn cô “Rốt cuộc là em đang quen với ai? Tại sao
anh lại nghe nói em đang quen với Tần lục thiếu của Lương thị? Không
phải là Lý Vi Nhiên sao? Tần Tang, em có biết không, hai người bọn họ
đều là cháu ngoại của Trương tư lệnh quân khu, là anh em họ với nhau
đó.”
Tần Tang ngây ra giống như chẳng hề nghe thấy lời của Tần Dương. Tần Dương quơ quơ tay trước mặt cô, cô mới tỉnh hồn lại.
“Sao em giống như đi Giang Nam xong cũng để lạc hồn ở đó rồi hả?” Tần
Dương cười hỏi cô. Tần Tang mới chợt tỉnh lại cũng mỉm cười “Em không có đi Giang Nam. Tần Dương, anh nói cho em biết làm sao em mới có thể giúp được mọi người đây?”
Tần Dương cẩn thận quan sát cô, tựa như đã phát hiện ra điều gì đó “Anh đã nói với em rồi nhưng em không nghe anh.”
“Anh không cần em làm gì. Tần gia cũng không cần. Cho đến hiện nay em
cũng đã làm hết sức rồi.” Tần Dương mỉm cười “Tần Tang, thật ra thì
người không xem mọi người là người trong nhà chỉ có mình em. Ít nhất đối với anh mà nói, em và Tần Liêu khác nhau chỉ ở chỗ Tần Liễu không được
hiểu chuyện như em nên cần anh phải quan tâm nhiều hơn. Tựa như lần này, Tần Liễu bị Dung Nham đá, đau khổ giống như là cả thế giới đều vứt bỏ
nó. Còn em thì vẫn biết hỏi anh nên làm sao đây.”
Tần Tang thở dài “Tần Dương, anh cũng nói nhiều quá.”
Tần Dương cười thân thiết.
——–
Khi An Tiểu Ly nhìn thấy Trần Thế Cương thì cười phì ra. Ánh mắt bất mãn của Trần phu nhân liền như cung tiễn bắn qua bên này.
Trần Ngộ Bạch rất giống cha của anh, chỉ thiếu cái bụng và tóc đen dày
hơn thôi. An Tiểu Ly vừa nhìn chiếc đầu láng bóng của Trần Thế Cương thì liền nghĩ đến cảnh cô giáo Trần nghiến răng nghiến lợi mắng “Tên hói
chết tiệt.”
Trần Ngộ Bạch ôm lấy bả vai khẽ nhúc nhích của cô
và bấm cô cảnh cáo. An Tiểu Ly ngẩng đầu nhìn thấy anh đang trừng mắt
liếc mình nên cũng yên lặng. Ở lại đến trưa cũng có nhiều tiểu bối của
Trần gia thích An Tiểu Ly vô tư lự nên xung phong dẫn cô đi thăm quan
nhà. Trong phòng khách chỉ còn lại vợ chồng Trần Thế Cương và Trần Ngộ
Bạch.
Trần phu nhân thở dài trước, ưu sầu nhìn con trai “Ngộ Bạch, mẹ thật sự không thích cô ta.”
Trần Thế Cương chậm rãi gật đầu đồng ý với cách nhìn của vợ mình “Có lẽ cô ta là cô gái tốt nhưng không thích hợp để làm dâu của nhà họ Trần
chúng ta.”
Trần Ngộ Bạch vẫn ung dung thoải mái ngồi trên ghế salon, bắt chéo chân uống trà.
“Trần Ngộ Bạch!” Trần Thế Cương không hề hài lòng với dáng vẻ này của anh.
Trần Ngộ Bạch ngẩng đầu nhìn cha mình xong lại nhấp trà rồi nói lạnh lùng “Con không quan trọng.”
“Nếu như cần phải cưới thì… chỉ có cô ấy thôi.”
Anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến sắc mặt vợ chồng Trần Thế Cương thay đổi trong nháy mắt.
Nếu như chuyện gì tệ hại hơn việc con mình cưới một cô gái bết bát thì
chính là vấn đề bọn họ lo lắng lâu nay…. Tên tiên tài ưu tú, đứa con
trai hoàn mỹ tựa như là người theo chủ nghĩ không lập gia đình.
“Ba mẹ đừng phiền con nữa, con không có dự định tiếp nhận lại việc kinh doanh của Trần gia. Cho nên ba mẹ đừng nói gì về việc cưới hỏi của
con.” Trần Ngộ Bạch buông tách trà xuống “Dĩ nhiên, con tôn trọng ý kiến của ba mẹ cho nên mới dẫn cô ấy về đấy để ba mẹ gặp mặt. Nếu như ba mẹ
đồng ý thì con sẽ chuẩn bị kết hôn. Nếu như ba mẹ nói không thích, thì
con cũng sẽ tự xử lý im hơi lặng tiếng bên ngoài. Đừng nói là danh dự uy tín của nhà họ Trần chúng ta, người ta cũng là con gái nhà đàng hoàng,
con không có đạo lý gì mà để cô ấy phải chịu tủi thân cả.”
Anh
ung dung nói xong. Trần phu nhân là người đầu tiên khuất phụ, lo lắng vỗ vỗ chồng mình. Trần Thế Cương chỉ biết tức giận không thể làm gì con
trai mình nên chỉ đứng lên phất tay đi lên lầu “Đồ bất hiếu.”
73. Cổ độc
Tình trạng bữa trưa của nhà họ Trần rất dọa người. Trên chiếc bàn ăn
thật dài, đối mặt với gần hai mươi người, Trần Ngộ Bạch tựa như là người vô cùng quan trọng trong gia tộc. Anh ngồi ở vị trí thứ hai bên tay
phải của Trần Thế Cương, Tiểu Ly được xếp ngồi cạnh anh.
Bọn
nhóc mới vừa rồi còn vui đùa náo nhiệt với Tiểu Ly giờ đây lại hoàn toàn im tiếng. Mọi người cúi đầu yên lặng, trang nhã dùng cơm.
Tiểu Ly không quen dùng dao nĩa nên luôn phát ra âm thanh va chạm. Trần
phu nhân không ngừng dùng ánh mắt ưu sầu chú ý đến cô. Cuối cùng bà đã
thành công khiến cô mất hết khẩu vị.
Hóa ra Tiểu Bạch lại lớn
lên trong hoàn cảnh thế này, trách sao anh lại lùng đến thế. Thật đáng
thương! An Tiểu Ly nghiêng đầu nhìn Trần Ngộ Bạch an tĩnh cảm thấy hơi
đau lòng.
Trần Ngộ Bạch mang thức ăn đã được cắt chỉnh tề trong đĩa của mình chuyển qua cho Tiểu Ly. Anh hơi nghiêng đầu đến gần cô
“Ngoan ngoãn ăn đi.”
Trần Thế Cương lại ho khẽ trong cổ họng,
bất mãn cau mày lườm hai người. Tiểu Ly vội vàng cách xa Trần Ngộ Bạch
ra, yên lặng cúi đầu dùng bữa.
Bữa trưa nặng nề đã xong, rõ
ràng tâm trạng của Trần Ngộ Bạch không được tốt nên người trong nhà đến
tìm anh trò chuyện đều bị gương mặt lạnh lùng của anh hù dọa bỏ đi. Ngồi thêm chốc nữa anh liền đứng lên tạm biệt cha mẹ dẫn Tiểu Ly đi về.
Trong lòng Tiểu Ly lo sợ, cô cảm thấy được sự thất bại chưa từng có của mình.
“Còn thời gian nửa ngày, dẫn em đi chơi nhé?” Lúc lên xe anh bỗng nói với vẻ mặt ôn hòa.
Tiểu Ly do dự nhìn anh rồi nói thì thầm “Trần Ngộ Bạch, cha mẹ anh hình như không thích em thật đó. Nếu không…. tạm thời thôi đi được không?”
Vừa dứt lời Trần Ngộ Bạch dẫm lên thắng xe. An Tiểu Ly bay về phía
trước thiếu chút nữa đã văng ra ngoài. Cô kinh hãi run rẩy nắm lấy dây
an toàn, nhìn tên hung thần ác sát trước mặt rồi cười nịnh bợ “Em… nói giỡn thôi…”
Trần Ngộ Bạch siết chặt quả đấm vài lần, cuối cùng chỉ hừ mũi khinh bỉ, cũng không so đo với cô nữa.
……………
Tần Tống bao cả một cánh rừng ở vùng ngoại ô, thả vào đó một ít động
vật để chơi trò săn bắn. Lúc Trần Ngộ Bạch và Tiểu Ly đến mọi người đã
bắt đầu cuộc đi săn.
Từ xa đã thấy được vài nam nữ mặc trang
phụ thợ săn hùng dũng, cưỡi ngựa đuổi bắt trong rừng. An Tiểu Ly lập tức quên phứt chuyện không vui buổi trưa đi, cô nắm tay Trần Ngộ Bạch vui
mừng nhảy nhót.
Trần Ngộ Bạch tìm người kêu Tần Tống thì nghe
báo lại là Tần Tống không có đi săn chỉ ở đi tản bộ với một cô gái bên
cạnh hồ nước. Trần Ngộ Bách đoán đó là Tần Tang nên liền dẫn An Tiểu Ly
đến đó.
Quả nhiên là Tần Tang, Trần Ngộ Bạch nhếch khóe môi.
Tần Tiểu Lục mặc chiếc áo màu đen, quần bò và giày da nhìn tệ hại vô
cùng, vẻ mặt củng rất bức bối. Tần Tang ở bên cạnh cậu lại mặc một chiếc váy màu tro, tóc dài xõa tung bay, lộng lẫy đến kỳ lạ.
Tiểu Ly từ xa đã kêu to, Tần Tang và Tần Tống thấy bọn họ cũng cất bước đi đến.
“Anh ba, Tiểu Ly.” Tần Tống chào hỏi ỉu xìu “Trang phục ở phòng thay
quần áo bên chuồng ngựa. Bên đó có người, hai người cứ chọn đi.”
Trần Ngộ Bạch kéo lại An Tiểu Ly vừa nghe thấy thế đã ríu rít chạy sang bên kia, hỏi bình tĩnh “Sao bọn em không đi?”
Tần Tống tủi thân nhìn Tần Tang rồi quơ roi ngựa trong tay, ủ rũ. Tần
Tang cười đáp “Tôi không thích cưỡi ngựa. Các người đi đi.”
An Tiểu Ly không hiểu được không khí này. Nhưng tâm trạng Trần Ngộ Bạch rất tốt, anh cười ôm co đi thay quần áo.
Tần Tống như một đứa bé không giành được đồ chơi, chỉ biết núp trong
bóng tối canh cánh trong lòng. Còn Tần Tang dường như đang để anh lĩnh
giáo không gì là không thể.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cả đám
nam nữ gào thét ồn ào quay về. Họ mang mấy món thôn quê lên xe, vẫn là
Tần Tống mời khác, cả đám người hùng hổ đi đến “Thịnh Thế.”
Mới vừa ngồi xuống thì có người đi vào kêu to “Ngũ thiếu gia đến!”
Tất cả mọi người đều hoan hô, duy chỉ có Trần Ngộ Bạch và Kỷ Nam biết
nội tình lo lắng nhìn Tần Tang. Tần Tang đang ngồi cạnh Tần Tống, nhìn
thấy Lý Vi Nhiên vào cũng chẳng tỏ vẻ gì.
“Vi Nhiên, không phải nói bận không đến được sao? Sao đây, bị bắt được à?” Có người cười
trêu, Lý Vi Nhiên chỉ khẽ cười không nói lại, tìm một chỗ trống ngồi
xuống.
Hôm nay ngồi đây đều là mấy người bạn thân với Tần Tống
và Lý Vi Nhiên. Sắp tới đại thọ của Trương tư lệnh giao cho Tần Tống và
Lý Vi Nhiên làm chủ, nên mọi người liền tụ họp để đề xuất ý kiến quan
trọng.
Trong lúc dùng bữa Lý Di Nhiên làm đổ nước trái cây lên người của Tần Tống. Tần Tống vội vàng lấy
khăn tay ra lau. Chiếc khăn tay màu xám tro, trên góc nhỏ còn thêu hai
chữ QS (1) xanh biếc.
(1) QS là viết tắt chữ cái đầu âm của tên Tần Tống (Qin Song) cũng là của Tần Tang (Qin Sang)
Dung Nham nhanh mắt giựt lấy chiếc khăn, cầm trong tay đánh giá sau đó lấy làm lạ “Tiểu Lục, khi nào thì em lại xến vậy chứ?”
Tần Tống nhíu mày nhưng cũng không thể giấu đi sự dịu dàng, anh nhìn
Tần Tang đang bình thản “Đâu phải do em… Tang Tang đó. Con gái nhà ai
cũng thích mấy thứ này cả.”
Nói đến nói lui vẫn cẩn thận tỉ mỉ giao cho người phục vụ “Mang đi giặt rồi đưa lại cho tôi.”
Lý Di Nhiên vẫn không thể nào vui vẻ, lạnh lùng khoanh tay nói giễu cợt “Anh sáu ước gì khắp thiên hạ này đều biết hết. Các anh chị không thấy
sao, bây giờ biển số xe của anh ấy có số đuôi là QS223 đó.”
Mọi người vốn đang rất tò mò với Tần Tang, cộng thêm chuyện lần này nên
cùng nhau trêu chọc Tần Tống. Có người ồn ào muốn Tần Tang phát biểu cảm nghĩ xem làm sao thu phục được cái tên tiểu quái vật Tần Tống này.
Tần Tang chỉ vén tóc cười thản nhiên, không hề trả lời nhìn người đặt
câu hỏi kia. Cho đến khi người đó bối rối tìm cớ đi ra ngoài. Tần Tống
hơi lúng túng với không khí này nên khui rượu mời mọi người xung quanh.
Dung Nham vô tình khơi gợi lên chuyện bị Kỷ Nam hung hăn véo anh đau đến xuýt xoa, nên cũng không nhiều lời nữa.
Lý Chí Nhiên nói cười một lúc rồi chống tay lên trán, một tay khác thì
vỗ mạnh vào lưng Lý Vi Nhiên “Lão lục nhà chúng ta cuối cùng cũng đã
thất thủ rồi. Em năm, em nên chống đỡ, bọn anh chỉ còn em là đồng minh
thôi.”
Lý Vi Nhiên như bị vỗ sặc rượu, không nhịn được cúi đầu
ho khan “Nói nhảm thôi! Ngũ thiếu gia nhà mình nếu bị trói buộc thì hàng ngàn hàng vạn trái tim thiếu nữ tịch mịch trong thiên hạ này lấy ai đi
bù đắp chứ?”
Tất cả mọi người đều cười to. Lý Vi Nhiên cũng
cười, cười đến chảy nước mắt. Vừa rồi hình như uống hơi nhiều nên muốn
ói, anh che miệng lại xông ra ngoài.
“Thằng nhóc này sao hôm nay lại uống yếu vậy?” Lý Chí Nhiên lắc lắc chai rượu, mới vơi đi một phần ba thôi mà!
Trần Ngộ Bạch uống chút rượu, thong thả ung dung nói với cả bàn đều
đang hưng phấn “Đợi chút lão Ngũ vào thì các người cũng bớt tranh cãi
lại đi.”
Tần Tống khẽ cau mày liếc nhìn anh ba không nói gì. Tần Tang chỉ bật cười rồi cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.
………..
Lý Vi Nhiên hứng nước đầu cả bồn rửa tay rồi vùi đầu xuống. Sau đó anh
ngẩng đầu nhìn vào mình trong gương. Những giọt nước chạy xuống từ khuôn mặt, hai mắt đỏ ngầu, tiều tụy chật vật.
Tang Tang, em đã hạ cổ gì anh vậy?
Anh đứng tựa trên hành lang một chốc nghe tiếng cười nói bên trong. Anh cố chỉnh lại vẻ mặt.
“Ngũ thiếu gia” Người phục vụ biết điều gọi anh, trong tay còn giơ lên chiếc túi.
“Khăn tay à?” Giọng anh đã khàn.
“Vâng, của Lục thiếu gia.”
“Của tôi!” Anh nói thật nhỏ, giật lấy chiếc túi rồi xoay người rời đi.
Cậu phục vụ chừng mười bảy mười tám tuổi sợ hãi đuổi theo phía sau “Ngũ thiếu gia, cái đó của Lục thiếu gia….”
“Là của tôi” Lý Vi Nhiên cúi đầu rống lên. Gương mặt tuấn tú nổi gân
xanh, lộ rõ vẻ mặt giận dữ hung tàn. Cậu trai phục vụ bị dọa tái mặt,
chỉ ngậm chặt miệng không dám nói gì nữa.
Lý Vi Nhiên lạnh lùng quan sát cậu ta cho đến khi xác định cậu ta không bao giờ mở miệng nói gì nữa mớt hất tay bỏ đi.
………
Đương lúc Tiểu Ly lôi kéo tay Tần Tang nói chuyện xì xầm thì Trần Ngộ
Bạch bước đến. Tần Tang nhếch môi cười với anh xong rồi bỏ đi.
An Tiểu Ly lo lắng nói với Trần Ngộ Bạch “Em hỏi cậu ấy giờ nghĩ thế
nào. Cậu ấy nói không nghĩ gì cả. Trước kia cậu ấy không phải như thế.”
“Cô ấy đang trong khoảng thời gian
hoang mang thôi.” Trần Ngộ Bạch trầm ngâm “Em không thể đòi hỏi một
người biết mình làm gì trong thời khắc này được đúng không? Để cho cô ấy phóng túng một khoảng thời gian ngắn đi. Yên tâm, người phụ nữ như Tần
Tang tuyệt đối kiên cường hơn em nghĩ nhiều. Em xem Tần Tống bị cô ấy
hành hạ ra dáng vẻ gì rồi kìa.”
An Tiểu Ly không nhịn được nữa, lôi kéo tay áo của anh hỏi ngọt ngào “Anh nói cho em biết có được hay
không? Lý Vi Nhiên và Tần Tang rốt cuộc là tại sao?”
Trần Ngộ Bạch vuốt tóc cô, trong giọng nói mang theo sự uy hiếp “Đã nói đừng hỏi rồi, muốn anh chỉnh đốn em à?”
Cô bất mãn quay mặt chỗ khác, vẻ mặt vừa tức giận vừa đáng yêu. Trần
Ngộ Bạch mang cho cô ly nước trái cây “Chuyện của bọn họ người khác
không nhúng tay vào được. Em cũng đừng lo lắng mấy việc này. Chúng ta
… đi gặp ba mẹ em có được không?”
An Tiểu Ly hơi do dự, thật lâu mới trả lời anh “Em không biết. Tiểu Bạch, anh chắc chắn chưa? Chúng ta phải kết hôn thật sao?”
Cô cảm giác rằng điều này không thật. Trần Ngộ Bạch là một người hoàn
mỹ, cô thật có thể gả cho anh sao? Sao cô vừa nghĩ đến đây đã cảm thấy
bất an lo lắng