Đọc truyện Theo Dòng Tình Yêu – Chương 54: Tuyết – cưới vợ
Đêm đó, tuyết bay đầy thành phố R. Sáng
hôm sau, lúc Lý Vi Nhiên rời giường, từ cửa sổ nhìn thấy sân trường
trung học R đã phủ đầy tuyết. Ánh mặt trời yếu ớt chiếu qua lớp tuyết,
tia sáng trắng ánh màu hơi xanh. Những bông tuyết vẫn rơi dày đặc, cả
trời đất hòa vào sự yên ắng.
Có
học sinh đến lớp học từ sớm, nhìn từ phía xa, khu dạy học có mấy cửa sổ
leo loét sáng đèn. Nổi bật trên vùng đất mênh mông, lộ ra vẻ cô đơn,
nhưng lại cũng có cảm giác ấm áp nhỏ bé. Lý Vi Nhiên không thể nào nói
lên xúc cảm trong lòng. Vì một buổi sáng trong lành yên tĩnh, vì người
mình yêu đang ngủ yên ở phòng bên cạnh.
Ngày hôm đó, lần đầu tiên trong trường không có tiết đầu bài.
Tất
cả học sinh ghé vào ban công nhìn xuống sân trường. Nơi đó có một người
thanh niên mặc chiếc áo lông màu đen, đang chạy bộ. Anh ta cẩn thận chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng ngồi chồm hổm xuống nhìn phía sau một chút.
Chừng mười phút đồng hồ sau, trên mặt tuyết thật dày, có một chữ ‘L”
thật to. Lại nửa giờ trôi qua, chữ “O” dần dần xuất hiện. Anh chàng kia
lại từ chạy vẽ lên một bên chữ “V”.
Các
nữ sinh thỉnh thoảng phát ra tiếng thét hâm mộ chói tai. Nam sinh thì
huýt sao không ngừng. Ngay cả các thầy cô giáo cũng chẳng thèm quản
thúc, tụ tập lại bàn luận xôn xao, thật là mầm móng si tình.
Diệp Thụ đứng giữa nhóm giáo viên, cười thản nhiên. Chờ các giáo viên và học sinh mình lục đục lên tiết một. Bà mới đi đến lớp học của mình, vừa đi
vừa gọi điện thoại cho con gái.
Tần
Tang bắt điện thoại, xuống giường mặc áo ấm, chạy đến phòng của mình.
Quả nhiên, Lý Vi Nhiên không có ở đây. Cô quấn chăn trên giường, nhảy
đến cửa sổ bên cạnh, từ khoảng cách xa cô cũng có thể nhận ra, chàng
trai si tình đang chạy kia, chính là Vi Nhiên của cô.
Mẹ vừa nói với cô nên khiêm nhường. Thế nhưng trong lòng tràn ngập vui sướng như thế, ai có thể không phô trương được đây?
Tần
Tang vội vã đánh răng xong, vốc nước lạnh rửa mặt, không kịp dùng kem
dưỡng da. Mặc áo khoác lông bên ngoài áo len, mang đôi giày chạy ra
ngoài. Cửa sắt của sân trường không có mở, có lẽ là Lý Vi Nhiên leo rào
vào. Tần Tang cất tiếng kêu lớn. Lý Vi Nhiên đang vẽ chữ “E”, thấy cô
tới, anh cười, chạy đến bên cô. Tần Tang đang leo lên hàng rào, trong
nháy mắt thấy anh chạy đến, cô liều mạng nhảy xuống.
Cách mặt đất hơn nửa thước, Lý Vi Nhiên thuận lợi đỡ được cô, ôm cô xoay
trong tuyết mấy vòng. Tần Tang ôm cổ anh, mặt vùi vào ngực anh, đê mê
gọi anh.
Tiếng chuông vào tiết vừa vang lên, bọn học sinh tụ tập trên ban công cũng
tản ra. Thỉnh thoảng có lớp học tiết ngữ văn vang lên tiếng đọc bài. Bài văn vang vang truyền đi rất xa.
Tần Tang gục trên lưng Lý Vi Nhiên, mặc cho anh cõng, vô cùng vui vẻ, đọc vang bài thơ “Đêm mưa Giang Nam” bên tai anh.
Lý
Vi Nhiên cũng từ từ đọc tiếp theo cô, giọng đàn ông réo rắt như nhảy múa trong tuyết rơi. Trên đất tuyết hôm đó, là kỷ niệm vĩ đại nhất trong cả đời Tần Tang, những bông tuyết vô biên vô hạn, nơi nào cũng có Vi Nhiên của cô.
“Em
cho rằng em đọc sách nhiều lắm à? Khoe khoang gì chứ” Rốt cuộc anh cũng
già mồm, không giả bộ khí chất thư sinh nữa, quay trở về Tiểu Ngũ nhanh
mồm nhanh miệng. Tần Tang bị cắt ngang suy nghĩ đang lâm vào bài thơ
Giang Nam thê lương đau xót, hung dữ cắn mạnh vào lỗ tai anh.
Hai
người chơi đùa trong tuyết thật lâu. Tần Tang hoàn toàn bộc phát tính
cách tiểu thư, Lý Vi Nhiên kêu khổ thấu trời “Vợ ơi, ngay cả điểm tâm
anh còn chưa ăn, đã chạy đến đây làm em cảm động. Em đã nhõng nhẽo đủ
chưa? Có thể leo xuống tự mình đi được không?”
Tần
Tang cười hì hì, không chịu leo xuống. Lý Vi Nhiên không thể làm gì khác hơn là tiếp tục cõng cô đi quanh sân trường. Hơn chín giờ, bầu trời vẫn âm u, mặt trời không ló dạng, tuyết vẫn bay lả tả. Kiệt tác của Lý Vi
Nhiên mất công cả buổi sáng cũng đã bị che mất. Tần Tang ôm thật chặt cổ của anh, yên lặng thật lâu, bỗng nhiên mở miệng “Em có nói với anh việc mẹ em chưa từng kết hôn chưa?”
Lý
Vi Nhiên ngừng chút, xốc cô lại trên lưng “Không có, em có bao giờ nói
chuyện nhà của em cho anh biết đâu!” Giọng điệu của anh hơi oán giận,
chỉ thiếu điều là chưa muốn moi hết lòng của cô ra xem thôi. Cho đến bây giờ, cô cũng chưa hề nói gì cho anh biết.
Tần
Tang cười lơ đãng, ghé vài tai anh nói tiếp “Lúc mẹ em xinh đẹp nhất, đã yêu một người đàn ông. Sau mới biết được ông ấy đã kết hôn rồi, còn có
hai đứa con một trai một gái rất đáng yêu. Sau đó…. em đoán chắc là cũng như mấy phong cách tình yêu cũ rích khác. Dù sao, cuối cùng người đàn
ông đó cũng vì nhiều nguyên nhân mà bỏ bà. Khi đó, mẹ đang mang thai em, nhưng bà không nói gì cả. Em nghĩ, đó là do bà kiêu ngạo “anh không
quan tâm tôi, tôi cũng khinh thường việc dùng con để giữ chân anh.”
Trước lúc tám tuổi, em ở với mẹ. Sau đó ba lại đến đón em đi. Ba em là
một người rất nghiêm túc đứng đắn, đó là lần hoang đường duy nhất trong
cuộc đời của ông. Mẹ em, rất lãnh đạm, đó cũng là lần xúc động duy nhất
trong đời của bà. Từ nhỏ đến lớn, em chẳng bao giờ nghe từ miệng bọn họ
nhắc đến tên đối phương.”
“Vi Nhiên, nếu như … Nếu như chúng ta cũng đến mức như thế, anh đừng quên em có được không?”
“Em cũng sẽ không quên anh. Cho dù chúng ta không thể gặp mặt, cũng không quên nhau, có được hay không?”
“Không được” Lý Vi Nhiên yên lặng một lúc lâu. Đặt cô xuống, anh đứng thẳng,
kéo bao tay ra, hai tay anh bưng lấy mặt cô, nhìn cô chăm chú “Tang
Tang, làm sao anh rời xa em được.”
“Trên đời này, có một số việc, có thể khiến anh đi vào con đường chết, bao
gồm cả em. Nhưng trên đời này, chỉ có Tang Tang của anh mới có thể khiến anh sống tiếp, dù cho sống rất khó khăn. Có hiểu hay không? Cô bé
ngốc.” Lý Vi Nhiên vỗ nhẹ bông tuyết dính trên tóc cô, lại cúi người
xuống hôn gò má lạnh lẽo của cô, giọng nói êm dịu, ánh mắt nóng bỏng.
Bão tuyết bay trong gió, Tần Tang cảm động rớt nước mắt.
Anh tự tay lau cho cô. Cô vùi mặt vào ngực anh “Vi Nhiên… Em không biết… Từ nhỏ em đã chứng kiến quá nhiều tình yêu giả tạo. Em không biết tình yêu chân chính sẽ như thế nào. Anh cho em thời gian có được hay không?
Không phải là em không tin tưởng anh, em… không tin vào chính mình…”
“Được” Lý Vi Nhiên ôm cô vào lòng “Tang Tang, anh cho em thời gian.”
Đến đây, mục đích của Tần Tang đã đạt được.
Lần
trở về này, chỉ là cô muốn trấn an việc Lý Vi Nhiên ép cưới. Nhưng mà,
cho dù dùng cách thức ấm áp như vậy trì hoãn, lòng Tần Tang vẫn rất áy
náy. So với sự toàn tâm toàn ý của Lý Vi Nhiên, cô lại không đủ dũng cảm thừa nhận thẳng thắn. Dù cho điểm xuất phát của cô là suy nghĩ cho
tương lai của hai người.
Thật không hoàn mỹ, nếu như gặp anh sớm một chút thì tốt biết bao. Nếu như
ban đầu mình cứ thuận theo hoàn cảnh một chút thì tốt biết bao.
Nếu như cô gặp gỡ Lý Vi Nhiên với sự tự do. Tần Tang thề, tuyệt đối sẽ không bao giờ giấu diếm anh bất cứ việc gì.
————
Trời dần trưa, Lý Vi Nhiên than đói bụng. Hai người lại lần nữa leo qua hàng rào, về nhà nấu cơm. Mới vừa bước đến con đường lớn trong trường, đã
chạm mặt với một người đàn ông trung niên mặc một chiếc áo kiểu Tôn
Trung Sơn, mang đôi giày vải, gương mặt đoan chính, toát ra vẻ phong độ
của người trí thức.
Tần
Tang vừa nhìn thấy người đó đã than thầm trong bụng. Quả nhiên, người đó bước đến, nhìn Lý Vi Nhiên và Tần Tang tay trong tay vài lần, từ từ mở
miệng “Kỳ thi cuối năm đã đến gần, tinh thần học tập giống như chuẩn bị
ra trận. Bởi vì cái gọi là “nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt
(1)….”
“Bác An, đây là Lý Vi Nhiên, bại trai con” Tần Tang vội vàng cắt đứt thao
thao bất tuyệt của ông. Nếu không, nhất định sẽ bị giáo huấn hơn cả
tiếng. Cái từ “gọi là” vừa nói ra kia, đó chính là giáo trình luân lý
đạo đức trong Tam Cương Ngũ Thường (2).
“Vi
Nhiên, đây là cha của Tiểu Ly, thầy An Bất Tri” Tần Tang nhiệt tình giới thiệu. Lý Vi Nhiên cung kính cúi người, chìa tay ra “Xin chào bác An,
cháu là Lý Vi Nhiên.”
An
Bất Tri mất hứng ví Tần Tang cắt ngang phát biểu của ông. Nhưng ông vẫn
hài lòng với thái độ nho nhã lễ phép của Lý Vi Nhiên, khẽ mỉm cười bắt
tay anh.
“Chào cháu, cháu biết Tiểu Ly à?”
Lý Vi Nhiên còn chưa hiểu rõ tình huống, trợn to mắt, đáp dí dỏm “Đương nhiên ạ! Cô ấy còn là chị ba…”
Tần
Tang rất ư nhức đầu, thúc khuỷa tay vào Lý Vi Nhiên. Nhưng sắc mặt An
Bất Tri vẫn thay đổi, ngập ngừng, không biết phải nói gì. Tần Tang vội
vàng pha trò cho có lệ, xong rồi lôi kéo Lý Vi Nhiên mau mau chạy về
nhà.
Nguy rồi, An Tiểu Ly sẽ thê thảm đây.
—————
Lúc này, An Tiểu Ly đang ở thành phố C, bất ngờ hắt hơi. Sau đó, vô cùng chột dạ cầm điện thoại di động lên nhìn xem.
Tối
hôm qua, trước khi chuẩn bị đi ngủ, sau khi nhận được tin nhắn chúc ngủ
ngon của Sở Hạo Nhiên. Trần Ngộ Bạch như bị cắt tiết, dùng hết thủ đoạn
hành hạ cô đến hơn nửa đêm, chỉ có điều không chịu chân chính thỏa mãn
cô. Cuối cùng, cô thật sự không chịu được nữa, khóc lóc cầu xin anh tha
thứ, chủ động thề thốt không bao giờ nhận điện thoại của bất cứ ai họ Sở nữa. Lúc này, anh mới lửa giận ngút trời đè lên cô, lại giở đủ thủ đoạn hành hạ cô.
Trên thế giới này, chuyện đáng sợ nhất không phải là Tiểu Bạch hỏi tại sao
cô “xuất tường”! Mà là Tiểu Bạch không nói gì hết, nhưng lại ép cô phải
thừa nhận lỗi lầm của mình. Hơn nữa còn phải chủ động giơ tay thề rằng
không dám làm “hồng hạnh” nữa.
May mắn thay, không có điện thoại, không có tin nhắn, không có Sở công tử.
Cách một cánh cửa, di động Trần Ngộ Bạch vang lên trong phòng.
Là vị Lý Tiểu Ngũ – kẻ tự xưng muốn đi nhanh chóng xử lý chung thân đại sự của mình với ai đó kia.
Trần Ngộ Bạch bắt máy, trong điện thoại truyền đến tiếng nói của Tần Tang “Có lẽ anh phải chọn ra hai ngày rãnh rỗi.”
“Chuyện gì?” Trần Ngộ Bạch hỏi lạnh lùng. Chỉ có điều anh đoán rằng, hai người
này nhất định trong cơn say tình yêu đã nói gì trước mặt cha mẹ Tiểu Ly
rồi.
“Tiểu Ly — Có lẽ, có thể… Có lẽ sẽ bị cha cô ấy triệu hồi hai ngày.”
“Được, tôi biết rồi.” Trần Ngộ Bạch sắp xếp lịch trình của mình, đánh dấu mấy
hạng mục quan trọng, rồi dời mấy hạng mục khác về sau “Đưa điện thoại
cho bạn trai cô đi.”
Bên kia vang lên tiếng cười của Tần Tang, đưa di dộng cho Lý Vi Nhiên đang đứng phía sau nghiêm túc bóc vỏ đậu.
“Nếu như không muốn tết âm lịch phải quay về khởi công, nói Tần Tang nhà em an phận chút.”
Lý
Vi Nhiên cười sang sảng, hiển nhiên là tâm tình vô cùng tốt đẹp “Anh ba, anh có biết hay không? Cha vợ tương lai của anh cũng giống y hệt cha
của anh, đó là thích đọc sách, đánh cờ, dạy dỗ người khác. Anh thật có
phúc.”
Trần Ngộ Bạch nhếch môi “Tiểu Ngũ, em có biết không? Cha vợ tương lai của em và cha của em, cũng rất giống nhau — Ý anh nói là ở phương diện cố chấp quật cường đấy.”
Lý Vi Nhiên hoang mang nhìn Tần Tang, bước tránh hai bước hạ giọng thấp xuống “Có ý gì?”
“Ý
ngay tại mặt chữ.” Trần Ngộ Bạch cúp điện thoại. Lý Vi Nhiên nghe âm
thanh “tút tút” đơn điệu. Đột nhiên cảm giác có gì đó không thích hợp.
Anh
bước trở lại. Tần Tang đang bóc vỏ đậu còn lại, mái tóc dài vén ra sau
tai, gương mặt xinh đẹp trắng mịn, ngẩng đầu cười với anh “Sao vậy?”
Lý Vi Nhiên nén xuống nghi vấn trong lòng, nhún vai “Không có gì, anh ấy muốn anh thay anh ấy thăm hỏi cha vợ tương lai thôi.”
Tần Tang cười, cho nên anh thử hỏi “Không phải là anh cũng nên đến viếng thăm cha vợ tương lai chút xem sao?”
Tần Tang không cười nổi, Lý Vi Nhiên cũng không giục cô, lôi ghế ra ngồi xuống, lẳng lặng nhìn cô.
“Nói sau nhé, chờ qua vài năm nữa. Buổi tối muốn ăn gì?” Lúc Tần Tang ngẩng đầu lên lần nữa, lại tỏ ra như không có chuyện gì.
Lý Vi Nhiên tựa người ra sau, ngón trỏ gõ lên mặt bàn, từng tiếng hờ hững đập vào trái tim Tần Tang, “Tùy em.”
Tần Tang muốn nói vài lời tình cảm để trấn an anh, thế nhưng vẻ mặt của anh lại khiến cô không há nổi miệng. Chỉ là lấy lệ, đúng vậy, cô biết Lý Vi Nhiên cảm thấy cô đang nói với anh lấy lệ.
Lúc bật bếp nấu cơm, Lý Vi Nhiên im lặng đứng sau giúp cô, phòng bếp nhỏ bé yên tĩnh đến độ làm cho trái tim người ta hốt hoảng.
“Vi Nhiên, anh giận à?” Tần Tang lau tay, xoay người ôm anh.
Lý Vi Nhiên mím môi, lắc đầu.
“Anh có tức giận mà.” Tần Tang quả quyết.
Lý Vi Nhiên nhìn cô, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy nụ cười lấy lòng, sự khó
chịu trong anh nguôi bớt, “Tang Tang, anh thấy hơi mệt mỏi.”
Tâm trạng Tần Tang chợt trùng xuống.
“Hình như em luôn gạt anh rất nhiều chuyện. Đương nhiên, anh tôn trọng việc
riêng của em. Thế nhưng, có phải em cũng nên tôn trọng anh không? Anh
thật sự muốn kết hôn với em, em cũng nên bày tỏ chút thành ý chứ?” Lý Vi Nhiên im lặng một lát rồi lên tiếng.
Tần Tang có phần muốn khóc, cánh tay ôm anh siết chặt thêm, một lúc lâu sau mới trả lời anh: “Vi Nhiên, thật sự em cũng muốn lấy anh, nhưng mà. .
.Em vẫn chưa chuẩn bị tốt. Anh. . .cho em thời gian, có được không anh?”
Lại là thời gian. Lý Vi Nhiên thở dài một tiếng, không thể tránh được.
Hình như cứ như vậy, hình như không hề tranh cãi. Thế nhưng trong lòng hai
người đều rõ ràng, có một bóng ma nhỏ bé, vùi sâu xuống tình yêu của hai người như vậy.
. . .
Điện thoại của cha thật sự giống một tia chớp chém An Tiểu Ly đứng người.
Tên cha cô là An Bất Tri. Mở mồm ra luôn là “Người ta nói —— “. Rồi sau đó
sổ tiếp ra một tràng lý do thoái thác cũ kỹ bà lằng nhằng khiến người ta nghe muốn ngất. Bởi vậy được đặt biệt hiệu “Bất Tri người ta nói”. Thầy giáo An Bất Tri là tổ trưởng tổ ngữ văn trường trung học R, là một học
giả nghiêm cẩn chính thống cắm rễ ở đống sách, có thành tựu trong nghiên cứu lịch sử nhà Tống. Thế nhưng thái độ làm người thanh cao, cần cù
chăm chỉ dạy học ở nơi nhỏ bé trường trung học R này; Không quan tâm tới chức danh hay giấy chứng nhận, cũng chẳng vừa mắt với những nơi trả
lương cao.
Về việc giáo dục con gái
một của mình, An Bất Tri luôn ôn hòa trong nghiêm khắc, nghiêm khắc
trong khen ngợi; Tiến hành song song thúc giục và khích lệ, tin tưởng và trông coi nghiêm khắc.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết của tất cả – – là sự tán thành của cô giáo Trần. Nói cách khác, An Bất Tri sợ vợ.
Cho nên sau nửa giờ An Tiểu Ly được cha dạy bảo bằng dẫn chứng phong phú
của truyện liệt nữ, đã kiên quyết yêu cầu nói chuyện trực tiếp với cô
giáo Trần.
Cô giáo Trần vẫn luôn hung hãn, vừa nghe máy đã rống cô: “Đừng mong mẹ giúp con! Sáng sớm ngày mai ngoan ngoãn trở về! Xem mẹ trừng trị con thế nào!”
Tiểu Ly đưa điện thoại ra xa nửa phút, sau đó vội vã cười lấy lòng, “Cô giáo Trần, mẹ là người vợ hiền duyên dáng thùy mị, lại gầm thét như sư tử
trước mặt chồng như vậy không tốt lắm thì phải?”
Người nào đó đang ở một bên cúi đầu xem văn kiện, nghe đến đó khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên.
Cô giáo Trần quả nhiên hiền lành hẳn, sau một hồi ngượng nghịu, hỏi An Tiểu Ly một câu: “Con có bạn trai rồi hả?”
An Tiểu Ly liếc mắt nhìn người người nào đó cách cô chưa tới một trượng, chột dạ ấp úng: “À. . .Vâng.”
“Đến giai đoạn nào rồi?
“À. . . Dạ?”
“Đã gặp cha mẹ cậu ta chưa?”
“À. . .Vâng!”
“Nghỉ Tết thì đưa cậu ta về!”
“À. . . Vâng. . .”
“Có nghe không đấy?!”
“Có ạ!”
Cô giáo Trần lại bắt đầu gầm như sư tử, An Tiểu Ly ở tít đằng này cũng bị
dọa đứng phắt dậy khỏi ghế sô pha, đứng nghiêm chỉnh tề, trả lời giòn
giã.
Hình như Trần Ngộ Bạch bị cô làm cho giật mình, cũng ngẩng đầu nhìn qua.
An Tiểu Ly cúp điện thoại, xấu hổ cười cười với anh.
. . .
Buổi tối trước khi đi ngủ, lần đầu tiên Trần Ngộ Bạch không chui vào phòng
cô. An Tiểu Ly chờ đợi rồi lại đợi chờ, mí mắt sắp sụp xuống mà anh vẫn
chưa vào. Cô đành phải đích thân ra ngoài xem, trong thư phòng không bật đèn, hé cửa phòng ngủ, anh ấy lại có thể ngủ trên giường của mình!
An Tiểu Ly do dự một lúc, lặng lẽ đóng cửa lại, định trở về phòng, mai tìm cơ hội nói sau.
“Có việc gì?” Lúc cô chuẩn đi, trong bóng tối, bóng người cao gầy ngồi dậy từ trên giường, mở miệng nói với giọng lành lạnh.
Tiểu Ly xấu hổ, cảm giác như mình cố lý nhìn lén anh. Vì vậy cô đứng ở cửa
không lên tiếng, mong rằng trong căn phòng tối đen, Tiểu Bạch sẽ tưởng
rằng chỉ là bóng ma lướt qua.
Ai biết Trần Ngộ Bạch “tạch” một tiếng, bật đèn bàn lên, An Tiểu Ly không kịp
tránh đi, đành phải ngốc nghếch cười gượng với Trần Ngộ Bạch đang nhíu
mày nhìn cô trên giường.
“. . . Anh vẫn chưa ngủ à?” Cô nói một câu cứng đờ.
Trần Ngộ Bạch nhìn giường mình, hỏi lại: “Em cho là thế nào?”
An Tiểu Ly nghẹn lời, một lúc lâu không nói được nên lời, đành từ bỏ: “Em
chỉ đến xem, ha ha. . . ha ha, ngủ ngon!” Nói xong bản thân cô cũng thấy chẳng còn mặt mũi gì nữa, sau đó rụt lại đóng cửa muốn trốn.
“Tiểu Ly,” Trần Ngộ Bạch gọi giật lại, cô chần chừ xoay người, nhìn anh, anh đang cười, “Lại đây.” Anh vỗ phần giường dưới thân.
An Tiểu Ly yên lặng tiến vào phòng, yên lặng đóng cửa, yên lặng trèo lên
giường, yên lặng rúc vào chăn, dựa vào anh rồi nằm xuống.
Trên tấm chăn của anh có hương bạc hà thoang thoảng quen thuộc. Tuy là mùa
đông, nhưng hương thơm tươi mát tràn ngập trong hô hấp cũng rất ấm áp.
Trần Ngộ Bạch tắt đèn nằm xuống, vươn tay ra ôm lấy đầu cô, nhẹ nhàng
kéo cô lại, ôm cô vào trong lòng.
Hình như hồi trước Trần Ngộ Bạch ngủ không ngon, rèm cửa trong phòng ngủ có
tới trên bốn lớp, khiến căn phòng không hề có tia sáng nào. Thậm chí
Tiểu Ly không nhìn thấy rõ gương mặt gần trong gang tấc của anh, chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp của anh phủ nhẹ lên lông mi cô, giống làn gió dịu
dàng hay cánh bướm mềm mại xinh đẹp vỗ nên.
Anh chỉ ôm cô, hơi thở nhẹ nhàng phảng phất, cứ như sắp ngủ mất rồi. Tiểu
Ly có tâm sự, nhưng lại không dám mở miệng. Một lúc rất lâu rất lâu sau, cô không nhịn nổi nữa, muốn xoay người, chỉ hơi nhúc nhích, nhưng anh
lại chưa ngủ, mở miệng khẽ hỏi bên tai cô: “Làm sao vậy?”
Tiểu Ly tưởng quấy rầy đến giấc ngủ của anh, nói thầm một câu “Không có gì”, dịch người, ngủ cách xa anh một chút.
Trần Ngộ Bạch lại bật đèn bàn lên lần nữa, lại kéo cô gần lại trong lòng lần nữa. Trong mắt anh có vẻ mang ý cười, vươn ngón tay ra nâng chiếc cằm
nhỏ của cô lên, “Bình thường nằm xuống chỉ cần ba phút là ngáy khò rồi,
còn nói không có việc gì?”
An Tiểu Ly cúi thấp đầu cắn lên ngón trỏ của anh, anh cười, khẽ rên, ngón tay khiêu khích lướt qua lưỡi cô.
“Tiểu Bạch, hiện giờ chúng ta có quan hệ gì?” An Tiểu Ly nhỏ giọng hỏi, tim đập như hươu chạy.
“Em nghĩ thế nào?”
“Sống chung?” Cô hỏi không dám chắc.
“Ừm.” Anh đáp trôi chảy, khép hờ đôi mắt, cọ nhẹ cằm lên trán cô.
“Ba mẹ em nói, Tết âm lịch đưa bạn trai em về nhà.” Tiểu Ly cong người,
thấp đầu đến ngực anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực anh,
chờ đáp án rất quan trọng này từ anh.
Trần Ngộ Bạch lèn chăn sau lưng cô, giọng nói vẫn lành lạnh không đổi: “Hai
mươi tám là công ty cho nghỉ, trưa ba mươi tết chúng ta cùng về, mừng
năm mới ở nhà em. Mùng hai tết qua nhà anh.”
An Tiểu Ly rúc trong lòng anh một lúc, hơi ấm dần bao lấy cô, sắp xếp của
anh nghe có vẻ cũng được. Cô khẽ “ừm” đồng ý, mơ mơ màng màng chìm vào
giấc ngủ. Vào giữa lúc nửa ngủ nửa tỉnh, chỉ cảm thấy sao nhịp tim của
Tiểu Bạch lại hình như đập nhanh hơn. . .
Trần Ngộ Bạch đợi đến khi hơi thở cô ổn định, một lúc sau mới kéo cô từ
trong chăn ra rồi ôm cô vào lòng. Anh chỉ cảm thấy trên đời này không có ai ngốc hơn cô bé này. Không phải muốn danh phận sao? Anh còn đang đợi
câu hỏi tiếp theo của cô, muốn nói điều cô vẫn luôn muốn nghe, sao cô
lại yên tâm ngủ như vậy. . .
“An Tiêu Ly, năm sau, anh muốn kết hôn với em.” Anh cúi đầu nói bên tai cô.
. . .
Nghe thấy tiếng chuyển động của chìa khóa, Lý Vi Nhiên chạy vội tới. Diệp
Thụ vừa vào cửa thì thấy con rể khôn khéo chuẩn mực của mình đang cười
tủm tỉm đưa dép qua.
“Tang Tang làm món gì ngon vậy? Thơm quá!” Diệp Thụ vỗ vai Lý Vi Nhiên, ung dung hỏi một câu.
Lý Vi Nhiên vô cùng thân thiết khoác nhẹ lên vai bà tiến vào trong nhà,
rất có cảm giác con trai làm nũng với mẹ, “Gà xắt miếng phù dung, canh
bóng bì, và cả gà hầm nấm. Sắp có cơm rồi ạ, cô ấy đang xào rau cải.”
Anh đưa Diệp Thụ tới trước bàn ăn, chỉ chiếc tô lớn đang bốc khói cho bà xem, “Đồ ăn vặt Tang Tang làm cho cháu, thật sự đây là lần đầu cháu
được ăn!”
Diệp Thụ cầm bát làm ấm
tay, cười: “Lúc nhỏ nó xem ‘Mùa đông’ của Chu Tự Thanh (1), thèm muốn
không chịu được. Lúc về thế nào cũng phải bắt cô làm đậu hũ Bạch Thủy
(2) đó ăn. Hồi đó không có tủ lạnh, không dễ giữ đậu hũ được tươi, cô
mua đậu tương về, làm cho nó ăn, thế là về sau, mùa đông năm nào nó cũng ầm ĩ đòi ăn.”
[(1): Chu Tự Thanh 朱自清 1989 – 1948, là nhà thơ và nhà văn tiểu luận nổi tiếng của Trung
Quốc. Mùa đông là một tác phẩm của ông, trong đó đoạn đầu có nhắc đến
đậu hũ Bạch Thủy]
[(2) Đậu hũ Bạch Thủy đặc sản của huyện Bạch Thủy, tỉnh Thiểm Tây. Đậu hũ trắng, thanh, chắc, vị thơm nồng]
Lý Vi Nhiên lắng nghe chăm chú, cười nhẹ, khuôn mặt tuấn lãng dịu dàng nhu hòa dưới ngọn đèn. Bất chợt Diệp Thụ phần nào hiểu được vì sao khi đó
Tần Tang phải “quên”. Chàng trai lắng nghe chăm chú, mỉm cười như vậy, e rằng một khi thật sự yêu, cả quãng đời còn lại cũng khó quên được.
Mà việc quãng đời còn lại cũng khó để quên, là việc đau khổ mà đáng sợ đến cỡ nào.
“Vi Nhiên, bưng đồ ăn ra nào!” Tần Tang đi ra từ trong bếp, gọi Lý Vi Nhiên đi bưng nồi đất.
Diệp Thụ gắp một hạt đậu tương trên đũa, khẽ gật đầu với con gái, “Được đấy”
Tần Tang muốn nói lại thôi, mỉm cười.
. . .
Trần Ngộ Bạch không ngủ được, nhưng người nào đó trong lòng lại yên giấc ngủ say, vẻ mặt trong lúc ngủ vô cùng điềm tĩnh. Anh hơi tức giận vươn hai
ngón tay ra bịt mũi cô. Không thở được, An Tiểu Ly chậm rãi mở miệng nhỏ ra, anh cúi đầu hôn lên, kéo đầu lưỡi cô ra ngoài. Cho đến khi người
nào đó không nhịn được nữa mà tức giận mở đôi mắt buồn ngủ mơ màng ra,
nhẹ nhàng đưa tay ra vỗ lên vai anh. Bàn tay nho nhỏ đánh lên, ngọn lửa
trong anh bùng lên cao hơn. Vốn dĩ thật sự chỉ muốn trêu cô, thế nhưng
khi hút hương vị thơm ngát mềm mại của cô vào đáy lòng, phía dưới không
thể chịu sự khống chế của mình được nữa.
Váy ngủ vén lên tới cổ, anh ngậm nơi đẫy đà thơm ngát mềm mại ấm áp của cô, ra sức cắn. Rồi đi tới từng viên ô mai phấn hồng, ngón tay anh đi dọc
xuống dưới, đưa vào trong quần nhỏ của cô. Khiêu khích nhẹ nhàng chậm
rãi, rồi chợt đưa thẳng vào hoa tâm. Người nào đó đang ngủ mơ màng nổi
da gà, vừa buồn ngủ lại vừa tê dại, nức nở thành tiếng.
Chân của cô bất giác quấn lên, eo Trần Ngộ Bạch tê dại rất lâu. Thật sự muốn ăn cô bé yêu kiều mềm mại đang nhắm mắt rên rỉ vào trong bụng. Thế
nhưng không thể, cho nên động tác của anh càng lúc càng dùng hết sức
lực.
Những ngón tay nắm lấy mông cô
càng siết chặt lại. An Tiểu Ly trong cơn choáng váng và đau đớn, lúc thì lên thiên đường lúc thì xuống địa ngục, bị dằn vặt mà khóc ra tiếng.
Trần Ngộ Bạch thở hổn hển, hôn sạch nước mắt của cô. Động tác đụng chạm
dưới thân lại không hề nhẹ lại. Trong lúc sâu nhất, An Tiểu Ly tưởng
rằng mình sẽ bị anh xé làm hai nửa như vậy. Khoảnh khắc trước khi anh
bùng nổ gọi tên cô, giọng điệu vô cùng thân thiết mà bá đạo. Sau đó bắn
vào nơi mẫn cảm mà mềm mại nhất của cô. An Tiểu Ly như thể bị kéo vào
vòng nước xoáy kỳ quái, rớt xuống dưới không ngừng, run rẩy co giật,
khóc thành tiếng.
Hoàn hảo ôm lấy Tiểu Bạch nhà cô cùng nhau lên đỉnh.
. . .
Hai mươi tám, Trần Ngộ Bạch lái xe, đưa An Tiểu Ly trở về thành phố R.
Trong điện thoại nói tầm một giờ chiều sẽ đến. Ăn trưa xong, Tần Tang và Lý
Vi Nhiên rảnh rang không có việc gì làm, nắm tay nhau ra ngoài tản bộ ,
vừa hay gặp hai người.
Trên mảnh đất
vừa mới quét tuyết đọng, một nam một nữ tay trong tay bước đi chậm rãi,
áo lông dài cùng kiểu, một đen một đỏ. An Tiểu Ly thấy thế thì tức giận, giục Tiểu Bạch tăng ga, bỏ lại đôi Kim Đông Ngọc Nữ đang vẫy tay nhiệt
tình với hai người lại sau xe. Yêu thương quấn quýt như thế, hai người
tự đi mà về!
Trần Ngộ Bạch hoàn toàn
không hiểu cái trò trẻ con này của An Tiểu Ly là sao đây. Nhưng mà anh
vẫn làm theo cô, lát nữa gặp cô giáo Trần, không biết cô còn muốn dương
nanh múa vuốt thế nào.
Tần Tang và Lý Vi Nhiên đuổi theo xe chạy một đoạn, đều thấy chẳng hiểu mô tê gì. Hai
người đần mặt ra nhìn nhau, đành phải đi ngược lại một đoạn đường dài.
Khu nhà của giáo viên trung học R đều không có thang máy, nhà Tiểu Ly ở
tầng năm, Trần Ngộ Bạch mang quà đi đằng trước, cô theo sau thở hổn hển
leo ba tầng lầu.
Tới cửa nhà, Tiểu Ly hưng phấn gõ cửa, cô giáo Trần phỏng chừng nghe thấy tiếng bước chân
chờ phía sau cửa từ trước, sau thời gian một giây phản ứng thì qua mở
cửa. Cô giáo Trần phúc hậu mặc áo lông dày giang hai tay ra, cười đến độ nếp nhăn trên khóe mắt thành từng đường, “Bảo bối của mẹ rốt cuộc cũng
về rồi! — — Cháu. . . Ngộ Bạch? Ngộ Bạch!”
Cảnh tượng dừng lại, trong nhà là cô giáo Trần đang giang tay và há hốc
miệng, cái ôm dừng trong không trung, trong trạng thái giật mình quá độ. Ngoài cửa bên trái là hai tay giơ ngang, miệng há hốc, chưa ôm được,
trạng thái nghi hoặc tăng cao; Ngoài cửa bên phải là Trần Ngộ Bạch với
khuôn mặt mỉm cười, anh lên tiếng kết thúc khoảnh khắc đứng hình này:
“Chào cô, đã lâu không gặp.”