Đọc truyện Theo Dòng Tình Yêu – Chương 14: Coca – khuynh thành
Trần Ngộ Bạch nhìn gã cảnh sát đi xa,
mới ngồi dậy, sửa lại quần áo cho cô, ngón tay còn lưu luyến vuốt ve ở
xương quai xanh của cô.
Đầu ngón tay của An Tiểu Ly lạnh run, che lại gương mặt đang nóng như bị bốc cháy, trong đầu hoàn toàn mơ hồ, anh…
“Tôi cho em hai sự lựa chọn, A, ở chỗ
này làm tiếp chuyện mới vừa bị cắt ngang.” Giọng anh khàn khàn vang lên, không biết từ lúc nào đã tháo mắt kiếng ra, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn
vào cô. An Tiểu Ly còn đang mê muội, nhanh chóng quyết định tự vệ trước
…”Tôi chọn B”
Trần Ngộ Bạch bỗng nở nụ cười dịu dàng, vô cùng trong sáng vỗ vỗ đầu của cô “Rất ngoan.”
An Tiểu Ly cảm thấy hình như còn lạnh hơn khi nãy nữa.
Bên kia, gã cảnh sát giao thông đã nghe
xong điện thoại, nghiêm trang cầm điện thoại di động tới dâng bằng hai
tay “Trần tiên sinh… Tổng cục trưởng… chúc ngài… buổi tối vui vẻ…” Miệng của gã cảnh sát chính trực run run, một phút đồng hồ trước, ngài cục
trưởng thần tượng của anh ta rống lên trong điện thoại “Đó là xe của
thiếu gia Trần Tam. Cậu còn muốn lăn lộn ở thành phố C hay không?”
Trần Ngộ Bạch tỉnh bơ nhận lại điện
thoại di động, đóng kính cửa sổ, đạp ga chạy thẳng đi, để lại anh chàng
cảnh sát thê thảm, dùng trái tim thủy tinh đã vỡ nát nhận thức rõ ràng
thế giới này.
….
Nhưng B, lại không phải là sự lựa chọn tốt.
An Tiểu Ly không có đủ sức đẩy người đàn ông đang đè trên người mình, não thiếu dưỡng khí, hối hận hỗn loạn.
Rõ ràng Trần Ngộ Bạch hưng phấn chạy về
nhà như bão tố, lôi cô nhanh chóng lên lầu. Cô đi theo sau anh vào nhà,
tay vừa mới đóng cửa, anh liền áp mạnh tới. Dùng sức đẩy cô về sau,
tiếng cửa đóng lại vang lớn lên, cô bị đè phía sau cửa không thể động
đậy. Lựa chọn B hiển nhiên không phải là phong cách lạnh lùng cao quý
trước sau như một của Trần Ngộ Bạch, cái cách anh lột bỏ quần áo trên
người cô quả thực là như dã thú.
Lột?
“Tại sao?” Trần Ngộ Bạch bất mãn la lớn
với người phụ nữ đã cắn anh một cái, đáng chết, chảy máu rồi. “Tự em lựa chọn B. B chính là về nhà làm tiếp. Còn nhúc nhích nữa hả.” Anh ôm lấy
cô bé không phối hợp, hai tay dùng sức kéo đứt chiếc dây lưng trên váy
sau lưng cô. Cả đêm nhìn cô ranh mãnh mỉm cười quyến rũ với Tần Tống,
anh đã có kế hoạch muốn xé bộ váy này tả tơi từ lâu rồi.
An Tiểu Ly hét lớn lên, hai tay
khoanh lại che ngực, khó khăn lắm mới giữ được chiếc váy sắp tuột xuống, cô thuận thế ngồi chồm hỗm trên mặt đất, chọn một tư thế hài hòa, ngửa
mặt nhìn đôi mắt bùng lửa dục vọng của anh.
Ngực Trần Ngộ Bạch rõ ràng phập phồng
kịch liệt, còn có gì kích thích anh hơn An Tiểu Ly điềm đạm đáng yêu nửa che nửa đậy như bây giờ. Anh cười càng nhẹ nhàng, nhưng tay thì vẫn
dùng sức kéo mạnh cô đứng dậy lảo đảo, sau đó ôm lấy cô.
Cửa phòng ngủ bị đá mạnh văng ra, chiếc giường lớn đang ở trước mắt, trong nháy mắt cô thấy được tên lửa đã sẵn sàng phóng rồi.
An Tiểu Ly bị ném lên giường, tự mình
lựa chọn mệnh đề — To be, or not to be trong phút chốc. Trên thực tế
thượng đế rất công bằng, phá hư một thứ của bạn, thì sẽ đền bù bạn một
thứ tốt hơn. An Tiểu Ly cô không có hồ đồ đến nước này.
“Trần Ngộ Bạch. Anh nhìn cho rõ. Tôi không phải Tần Tang” Cô nói trong tiếng vải bị xé rách chói tai.
Trần Ngộ Bạch đang cưỡi trên người cô thoáng cái dừng động tác lại. Tiểu Ly bi ai, quả nhiên.
“An, Tiểu, Ly, em, không, muốn, sống,
phải, không, hả?” Trần Ngộ Bạch đè người mạnh xuống, tay nắm lại thành
quyền để ở hai bên gối đầu của cô, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
“Em còn có thể ngu đến thế nào nữa.”
“Trần Ngộ Bạch tôi thích em, không cần phải sử dụng cách theo đuổi ngu ngốc thông qua người bên cạnh để đến gần em.”
“Đương nhiên em không phải Tần Tang. Em chỉ cần có phân nửa thông minh của cô ta là tôi đã cảm tạ trời đất rồi.”
“Em quả thực…”
“Bốp…”
Trần Ngộ Bạch kinh hãi. Đây là lần đầu tiên anh bị người khác bạt tai.
“Anh là cái tên đầu heo khốn kiếp. Bà
đây có ngu ngốc hay không thì tự mình biết. Cần gì kẻ qua đường không
quen không biết như anh chửi tôi. Mẹ nó, anh mới là đứa không muốn sống
mới vừa đè vừa cắn tôi. Nếu như không phải tôi nể mặt anh là chủ nợ, tôi đã báo cảnh sát kiện anh cưỡng hiếp rồi. Bây giờ cái tên khốn kiếp như
anh cút xuống đi.” An Tiểu Ly đá mạnh người đàn ông đang sửng sờ xuống
giường, mình trốn vào trong chăn, quấn kín mít chỉ còn chừa một cái đầu
nhỏ đang nhấp nháy nhìn Trần Ngộ Bạch đang ngồi ngẩn người trên sàn nhà.
Một lúc lâu sau, Trần Ngộ Bạch mới bò
lên. Anh vừa leo lên, cô đã nhanh chóng chui vào trong chăn. Trần Ngộ
Bạch yên lặng nằm thẳng, nhìn An Tiểu Ly đang quấn chăn như chả giò ở
đó.
Trên giường toàn là vải vóc bị xé, phân
nửa chiếc drap gường nhàu nhỉ bị cuộn lại, An Tiểu Ly chôn trong chăn
hít thở đều đều, Trần Ngộ Bạch quần áo chỉnh tề nằm bên cạnh, ánh mắt
nhìn trần nhà xa xăm.
Hơn hai mươi năm qua, tất cả chuyện
trên thế giới đều bị Trần Ngộ Bạch phân chia như vậy… một là anh muốn,
hai là anh không muốn. Người anh cũng chia thành hai loại, trước thì anh cướp đoạt, sau thì anh phá hủy.
Anh cứ nghĩ rằng An Tiểu Ly thuộc loại
người trước, lúc tức giận thì lại cảm thấy hình như cô thuộc loại người
sau. Bây giờ anh mới phát hiện bất an, dường như cô không có ở trong cái thế giới kia của anh.
“Anh không thích Tần Tang.”
“Ngày đó, anh đi thành phố R, là bắt em về nấu cơm, em không có ở đây, anh rất…”
Có lẽ vì căn phòng quá lớn, An Tiểu Ly cảm thấy tiếng anh vang dội rất lớn.
…. Anh không thích Tần Tang.
…. Anh đi thành phố R là bắt em về.
…. Em không có ở đây, anh rất.
Thì ra như vậy. Ha ha, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, An Tiểu Ly thích bốn chữ thì ra như vậy thế này.
“… Anh đi đâu vậy?” Cô cảm giác Trần Ngộ Bạch bước xuống giường đi ra ngoài, chui nửa người ra khỏi chăn vội vàng la lên.
“Đi đến nơi mà con người nên đi.” Giọng
anh nói lạnh như băng, anh mắt xẹt qua hình ảnh đẹp đẽ lộ ra dưới chăn,
đôi ngực trắng phập phồng như ẩn như hiện, trên làn da trắng nõn kia vẫn còn mấy vết hôn màu đỏ anh để lại, Trần Ngộ Bạch quay đầu ngượng ngùng, hừ lạnh một tiếng mở cửa bước đi.
……………….
Tần Tống cảm thấy ngày hôm nay có rất có sức ép. Mặt anh ba như hồ nước sâu không biểu lộ gì, nhưng lại có cơn
giận đùng đùng không giải thích được. Anh đoán là vì tức An Tiểu Ly,
nhưng nhìn An Tiểu Ly cũng mang vẻ mặt thiểu não, không giống như biểu
tình nên có của người chọc được anh ba à!
Anh cười híp mắt để lên bàn cô một túi giấy, lấy một lon coca trong túi quần ra “Mời cô uống.”
An Tiểu Ly liếc nhìn cửa phòng tổng giám đốc, lại nhìn Tần Tống vô cùng xem thường “Anh có biết ăn bánh bao xong uống coca, ợ lên sẽ có mùi vị như cái gì không?”
Tần Tống lắc đầu.
“Giống như mùi đánh rắm khi ăn nhiều cà rốt vậy.”
Tần Tống đánh một cái vô ót cô “Cô còn có thể ghê tởm thêm chút nữa không. Bản thiếu gia thích ăn hỗn tạp như vậy đó.”
An Tiểu Ly vuốt vuốt mái tóc dài, lườm
anh một cái, mở túi giấy lấy bánh bao ra gặm. Tần Tống kéo ghế ngồi bên
cạnh, nằm xoải trên bàn của cô, giả bộ làm ánh mắt tinh khiết của chàng
thiếu niên trong sáng, nhìn cô chằm chằm không nháy mắt. An Tiểu Ly bị
anh nhìn cũng khó nuốt xuống được bánh bao “Đừng phóng điện nữa. Nói đi, nói đi, có thù báo thù, có oán báo oán, tôi bảo đảm, có thể giúp con
cọp giấy như anh.”
“Cô nói muốn giúp tôi…” Tần Tống kéo lon coca qua, mở ra uống một hớp, đau buồn gấp bội “Tôi thật sự đã đợi ở
tầng thứ tám của Thịnh Long hai ngày rồi, nhưng cô ấy không có tới.”
Cũng xém chút nữa hù Tổng giám đốc của Thịnh Long ngừng kinh doanh để
chấn chỉnh lại nhà hàng.
“Tôi cũng ngồi ở Đông Nhai như vậy, cũng chưa được gặp một lần.” Ánh mắt anh ai oán như viết nên chữ cô đang gạt tôi.
An Tiểu Ly không để ý đến anh, ngược lại đưa tay định tàn sát coca. Tần Tống nhanh tay hơn, uống một hơi cạn
sạch lon coca. Vô cùng đắc ý bóp cái lon ngay trước mặt cô.
An Tiểu Ly đau khổ vỗ ngực, càng ngốn nhiều bánh bao hơn, khô khan không nuốt xuống được, tên cầm thú này sao lại ác vậy chứ.
Tần Tống càng cười càng cảm thấy có gì
đó không đúng, nhìn thấy mặt cô càng ngày càng đỏ, hít vào nhiều, thở ra ít. Chết rồi, nếu như cô bị chết nghẹn thì sau này ai sẽ tiết lộ hành
tung của Tang Tang cho anh đây.
“Nước đâu?” Anh cuống quít hỏi, dùng tay vỗ vào lưng cô, vì nóng lòng nên hơi mạnh tay, chỉ một chưởng đã đánh gục cô.
Rốt cuộc Trần Ngộ Bạch cũng không thể
chịu đựng được âm thanh lúc nhỏ lúc lớn ở ngoài kia nữa. Anh vừa đi ra,
đã thấy An Tiểu Ly nằm gục xuống bàn, bả vai run run như cao hứng, còn
Tần Tống thì đang vểnh mông kề sát cô, một tay chống lên bàn, một tay
thì vuốt dọc theo lưng cô.
“A” Tần Tống vừa ngẩng đầu nhìn thấy Trần Ngộ Bạch thì nhảy lên giống như bị kim châm, dáng vẻ như có tật giật mình “Anh ba”
An Tiểu Ly đang nghẹn bánh bao trong cổ
họng, bị Tần Tống đánh một cái liền nuốt xuống, vào lúc này đang thở
gấp, ngẩng đầu dùng tiếng nói oán giận nhưng vào trong tai của người
khác thì lại nghe như nhõng nhẽo “Anh muốn giết tôi à”
Trong nháy mắt, Tần Tống bị ánh mắt lạnh lùng của Trần Ngộ Bạch bắn thương tích đầy mình, anh bị đóng băng ngay
tức khắc, vô cùng thê thảm.
Cái nước Ả Rập kia tuy tồi tàn nhưng
cũng là công việc béo bở, ăn uống và vui chơi đều được tính vô công quỹ, nếu là ngày bình thường anh cũng miễn cưỡng đi. Nhưng bây giờ anh còn
có việc lớn không bỏ được, chuyến này đi hai tháng, lúc về nếu như Tang
Tang bị kẻ khác cuỗm đi mất thì anh sống sao đây.
Tối hôm qua anh cầu xin chị Yên rất lâu, dùng hết lời hữu ích nên anh cả mới miễn cưỡng gật đầu, nói anh ba đồng ý để anh năm đi qua đó cũng được. Bây giờ thì xui rồi, đừng bảo là Ả
Rập, sợ rằng lòng anh ba cũng muốn đưa anh đi đến Tây Thiên rồi.
………….
“Thập tam yêu” Lý Vi Nhiên la lớn lên,
vui mừng đến mức run tay làm tàn thuốc rơi đầy quần, anh phải lấy tay
phủi đi “Đưa tiền, đưa tiền.”
Trần Ngộ Bạch liếc nhìn mặt Tần Tống xụ
xuống chung tiền ảo nảo không dứt, khẽ mỉm cười không nói gì, hào phóng
quăng mấy cái phỉnh cho Lý Vi Nhiên.
Vận may của Dung Nham cả đêm cũng chẳng khá hơn, nhướng mày liếc Tần Tống “Hôm nay mắt ngài không có lanh lợi gì cả vậy?”
Kỷ Nam vốn ngồi ở sau Dung Nham nhìn
bài, lúc này cũng cười ha hả đưa tay vuốt bộ râu mép mới nhú của Tần
Tống “Tiểu Lục, bộ ria mép nhỏ này làm ảnh hưởng tới phong thủy sao?”
Tần Tống đẩy bài trở mặt “Muốn ăn đánh hả?”
Kỷ Nam ơ a một tiếng, đứng lên xắn tay
áo “Còn chưa biết ai đánh ai. Đến đây. Xem thử coi danh hiệu Kỷ tứ thiếu gia khai hỏa thế nào.”
Tần Tống nén giận trong bụng, đẩy bài ra quay người la lên với Cố Yên và Lương Phi Phàm đang ngồi nhàm chán
ngoài đại sảnh, muốn nhường chỗ cho cô ta đánh “Thắng thì của chị, thua
thì anh cả chịu.” Xong, anh đẩy Kỷ Nam ra ngoài, nói “Đúng là không khoa tay múa chân thì không biết nam tôn nữ ti mà.”
Lương Phi Phàm bị Cố Yên cực kỳ hứng thú kéo đến bàn bài, ngồi phía sau cô giúp cô đánh bài, cười cười hỏi Lý Vi Nhiên ở đối diện “Không phải nó nói gặp gì đó không thể bỏ qua nên
không chịu đi sao? Sao vậy, em không bằng lòng giúp nó hả?”
“Trong điện thoại nói mấy câu hàm hồ, em còn chưa kịp hỏi xem chuyện gì thì đã cúp máy rồi, nó như bị giẫm lên
đuôi cọp vậy. Nói không phải khen chứ, em có muốn đi cũng phải tùy vào
anh ba của chúng ta.” Lý Vi Nhiên vuốt bài, cười thoải mái “Anh cả, anh
không biết thôi, anh ba mới vừa điều chỉnh kế hoạch kia không lâu, sơ sơ thôi cũng đã hùng tâm lắm, anh không cho anh ấy thực hiện, em cũng
không chịu được. Con đường kia đã bố trí xong xuôi rồi … dọc theo các bộ lạc nhỏ trên sa mạc, nơi nơi đều có thăm hỏi hữu nghị, thà rằng giết
nhầm một nghìn, cũng không thể để sót một. Không tới nửa năm không về
được đâu. Các đồng chí à, Tiểu Lục của chúng ta sắp nhập gia tùy tục
mang theo bộ ria mép đi xuyên qua cả Ả rập Saudi, dấu chân trùng trùng
điệp điệp mấy vạn cây số đến thẳng trái tim đất nước dầu hỏa đó. Đến lúc đó gặp được một người đẹp thướt tha, khẽ che lụa mỏng, lộ ra một đôi
mắt đẹp mê hồn….”
Trần Ngộ Bạch mỉm cười gật đầu với Lý Vi Nhiên đang thao thao bất tuyệt “Quá khen, quá khen”
Lý Vi Nhiên ôm quyền “Khiêm nhường, khiêm nhường.”
“Không dám, không dám.”
“Cần mà, cần mà”
Cả bàn ai cũng cười dữ dội, Tần Tống bị
Kỷ Nam đánh mặt mày đỏ gay bước tới, tung người nhảy lên lưng Lý Vi
Nhiên, Lý Vi Nhiên hét lớn vật một cái, lập tức Tần Tống bị ngã chổng vó trên bàn mạt chược.
Bài trên bàn đều bị đảo lộn, Dung Nham
đứng dậy đi tìm Tiểu Tứ, Lý Vi Nhiên và Trần Ngộ Bạch đã ghét cách đánh
bài của Cố Yên từ lâu nên cũng mượn cớ bỏ đi. Còn dư lại Lương Phi Phàm ở bên cạnh Cố Yên, giảng giải cách đánh bài vừa rồi v.v…, cứ anh anh em
em không thèm để ý đến người khác đang bị thương. Nhất thời Tần Tống
cũng cảm thấy bị chúng bạn xa lánh, gào lên trên bàn “Em không muốn đi
mà…..”
“Cái đám người này có nhân tính không chứ….”
“A……..”
……………..
An Tiểu Ly rất đáng thương nhìn cánh gá béo ngậy tỏa hương thơm ngào ngạt trên bàn.
“Cô mà dám ăn một cái nữa, tôi liền
nướng cô thành heo sữa” Tần Tống uy hiếp tàn bạo. An Tiểu Ly không thèm
đếm xỉa đến lời hù dọa của anh, liếm liếm ngón tay liếc nhìn anh, hù ai
chứ hả.
“Bà đây không dám gạt anh.” Hai tay cô lại bốc lấy một cặp cánh gà, ăn hết sự thèm thuồng của anh với Tang Tang.
Tần Tống bi phẫn ngửa mặt lên trời thở
dài, hèn chi Yến Hồi nói anh thiếu sự tàn nhẫn, ngay cả con nhỏ trước
mắt cũng không thể hù dọa, mẹ nó thật là mất mặt mà. Anh quyết định sử
dụng chiêu Tất Sát Kỹ — dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Tiểu Ly, một đôi
mắt câu hồn như giận mà không giận, như muốn nói nhưng lại thôi.
Tiểu Ly cười híp mắt cầm lấy khăn giấy
lau tay, xong vươn tay vỗ đầu của anh “Để chị nhìn cái coi, he he, nhóc
con, thật là làm cho người ta đau lòng rơi lệ.”
“Chị à, vậy giúp tôi chút đi.” Tần Tống
cũng xuống giọng theo, phồng má lên cho cái tay bóng lưỡng của cô bẹo
lấy, còn mở to mắt giả bộ đáng yêu.
“Aizzz, anh không thiếu Trần Ngộ Bạch tiền, tại sao anh ấy bắt anh phải đi đến chỗ đó chứ?”
Tần Tống cắt ngang “Anh ba là người giữ
tất cả các kế hoạch hạng mục buôn bán vận chuyển của tổng công ty, tôi
phải theo sự phân phó của anh ấy đến chỗ đó ký hợp đồng làm ăn, quý sau
khẳng định anh ấy sẽ tìm ra một đống công trình vô bổ cho tôi ở bên kia. Đày đọa tôi tới gần chết cũng không tha. Đến lúc đó, tôi mới gọi là
thảm đấy.”
“Cũng là tại cô không tốt. Tôi mới bị cô liên lụy.” Tần Tống mặt mày ủ rũ oán trách Tiểu Ly “Nếu không phải cô
hãm hại tôi, thì kế hoạch kia năm sau mới được đăng báo. Nếu không phải
cô như bị quỷ chết đói đầu thai, thì tôi chỉ cần đi hai tháng là có thể
về. Đều tại cô cả.”
Tiểu Ly cảm thấy anh lên án tất cả cũng
là sự thật, trong lòng hơi áy náy nói “Được rồi, tối nay tôi giúp anh
hẹn Tang Tang đi ăn cơm, tiễn đưa anh, có được không?”
“Cứ vậy đi” Hiển nhiên Tần Tống cần sự ủng hộ của cô.
“Aizzz, không phải chị đây không đau
lòng cho em.” Tiểu Ly lại dùng tay vỗ vỗ mặt của anh, da cũng thật láng
mịn, kể ra ưu điểm của cầm thú này cũng rất nhiều “Nhưng Tang Tang nhà
tôi không thích anh thì tôi giúp cũng vô dụng thôi.”
Tần Tống đen mặt “Không giúp tôi? Mẹ kiếp, vậy cô để anh ấy chơi với tôi vậy đó hả?”
An Tiểu Ly cau mày nhìn anh “Con nít không được nói tục.”
“Tôi đã lớn rồi, không tin cô lên giường thử với tôi coi, bảo đảm cô trong vòng một tuần lễ là có thể mang
thai.” Tần Tống giỡn với cô. An Tiểu Ly nghe muốn buồn nôn, đưa tay tát
lên đầu của anh “Anh dám”
“Cắt.” Tần Tống né tay cô “Dĩ nhiên tôi
không dám. Không sợ anh ba chém tôi sao. Aizzz, rốt cuộc là hai người đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ đến bước đó chưa?”
“Hic… có phân nửa.” An Tiểu Ly thành
thật nói cho anh biết. Đối với Tần Tống, cô có cảm giác rất thân thiết.
Tựa như vì Tần Tống không hề giấu diếm cô chuyện mình thích Tang Tang,
nên chuyện của cô và Trần Ngộ Bạch cũng không giấu diếm anh.
Tần Tống nghe vậy cười vô cùng gian tà,
gương mặt đẹp trai đưa tới trước mặt cô “Còn lại phân nửa, là do gậy
không đủ cứng, hay là do cầu môn ngăn hả?”
An Tiểu Ly cố gắng nuốt nước xuống để
không bị phun ra, nghiêm mặt nghiến răng nghiến lợi “Anh còn muốn hẹn
Tang Tang ăn cơm không?” Lập tức Tần Tống thu lại nụ cười, hai tay giơ
sau ót làm ra vẻ đầu hàng “…Ok”
Bây giờ, Tần Tống vừa phải phòng cháy
bên anh ba, ra cửa còn phải xin An Tiểu Ly đi tách khỏi anh. Anh đã một
lần bị rắn cắn… Ai biết được anh ba có phái người theo dõi không chứ.
Cho nên, An Tiểu Ly không thể làm gì khác hơn là phải đau lòng để anh đi trước, sau đó mới mở cửa chiếc xe thể thao của Tần Lục thiếu ngồi vào.
……
Tần Tang quả nhiên ở thư viện, đang ngồi trong góc cầm một quyển Sơn Hải Kinh* đọc rất hăng say, Tang Tang lấy
một tờ tiền mua một cốc cà phê hòa tan nhanh, rồi ngồi trong không khí
điều hòa mát mẻ. Đứng ở ngoài cửa kiếng, Tiểu Ly chỉ cho Tần Tống vị trí của Tần Tang, chỉ thấy trong ánh mắt của cầm thú thoáng cái lại trở nên xanh lục như sói.
Nhưng trong mắt Tần Tống, buồi xế chiều này, cả đời cũng khó quên.
Ánh nắng chói chang của mùa hè chiếu
thẳng lên cửa sổ sát đất, tất cả tường đều là kiếng, thư viện như một
tòa thành lưu ly, công chúa yên lặng ngồi trong góc. Ánh năng mặt trời
chiếu lên mặt bàn, cô hơi cúi đầu, đặt sách trên bàn lật xem từng trang. Mái tóc thẳng dài mềm mại chia làm hai rủ xuống hai bên bả vai, dáng vẻ vô cùng hiền thục. Lông mày cong cong, gương mặt ửng hồng, như một bức
tranh sơn thủy đầy màu sắc.
Trong nháy mắt kia, Tần Tống nhớ lại lúc nhỏ ông ngoại dạy anh và anh năm viết chữ bằng bút lông.
Phương Bắc có giai nhân
Riêng mình nàng tuyệt thế
Liếc mắt thành quách đổ
Ngoảnh nhìn quốc gia vong
Cần gì nước đổ thành nghiêng
Giai nhân khó gặp lại
Khi đó, cách bốn năm giá sách cao, anh
năm đã viết xong bảng chữ mẫu, lại lấy một tờ giấy tuyên thành lớn ra,
dùng bút lông chấm mực, rồi vẽ lên nửa gương mặt của một cô bé tóc dài.
Anh còn nhớ rõ, nụ cười thiếu hai cái răng cửa của anh năm đắc ý đến cỡ
nào “Tiểu Lục, em nhìn đi, đây là khuynh thành của anh.”
Tần Tống cúi đầu cười ấm áp, anh năm, hình như em, thật cũng tìm thấy khuynh thành của mình rồi.
[Sơn hải kinh: Sơn Hải Kinh là cổ tịch
thời Tiên Tần của Trung Quốc, trong đó chủ yếu mô tả các thần thoại, địa lý, động vật, thực vật, khoáng vật, vu thuật, tông giáo, cổ sử, y dược, tập tục, dân tộc thời kỳ cổ đại]