Theo anh về nhà

Chương 75


Đọc truyện Theo anh về nhà – Chương 75

 
Chương 75:
 
Editor: Byredo
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tri Miên bị lời nói của anh làm cho bối rối. “Mỗi tháng một chiếc?!”
 
… Chiếc nhẫn này rất rẻ sao?
 
Đoạn Chước hơi nhướng mày, dù sao thì đã nói như vậy, thì dứt khoát nói tới bến luôn: “Chỉ cần em thích là được.”
 
Dù sao thì tiền của anh, chắc chắn đủ để tặng cô mỗi tháng một chiếc nhẫn kim cương suốt đời.
 
Tri Miên vội xua tay: “Không cần, không cần…”
 
Chẳng lẽ lại coi nhẫn như một món đồ trang sức giống bông tai để đeo sao? Cũng quá xa xỉ rồi…
 
Hơn nữa, liếc mắt nhìn một cái, cô đã thấy chất liệu, độ tinh khiết và các phương diện khác của chiếc nhẫn kim cương đều này là hàng đầu.
 
“Đưa cho anh.” Đoạn Chước nhận lấy chiếc hộp trên tay cô, sau đó lấy chiếc nhẫn bên trong ra, ngẩng đầu nhìn cô: “Nào, để anh đeo cho em.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tri Miên đưa tay trái ra, Đoạn Chước suy nghĩ một giây, rồi đẩy chiếc nhẫn vào ngón giữa của cô.
 
Vì viên kim cương được cắt bằng phương pháp cắt hoa mẫu đơn 88 cánh, nên khi ánh đèn rọi xuống, trông viên kim cương càng thêm lóng lánh, lộng lẫy hơn, giao hoa và phản sáng cùng kim cương vụn bên cạnh, giống như một giấc mộng ảo vậy.
 
Đeo xong, Đoạn Chước xoa xoa tóc cô, cong môi: “Đẹp không?”
 
Tri Miên nhìn chiếc nhẫn, không khỏi mỉm cười: “Đẹp…”
 
Ngón tay cô thon dài, nước da trắng hơn tuyết, rất xứng với một chiếc nhẫn kim cương như vậy, đương nhiên là đẹp rồi.
 
Hơn nữa, bản thân chiếc nhẫn cũng đã là món trang sức mà con gái cực kỳ coi trọng, chỉ là cô không ngờ Đoạn Chước lại đột ngột tặng cho cô cái này.
 
Sau khi cô chụp hợp đồng xong, Đoạn Chước nắm tay cô. “Đi thôi, đi sấy tóc.”
 
Hai người đi trở lại phòng ngủ, ngồi ở mép giường, Đoạn Chước cầm máy sấy tóc lên.
 
Trước đây, người đàn ông sẽ không làm chuyện này, chỉ là sau khi quay lại, có một tối, cô lôi kéo anh, làm nũng muốn anh sấy tóc cho cô, sau này, bất cứ khi nào rảnh rỗi, thì anh đều sẽ chủ động sấy tóc cho cô.
 
Anh như vậy, lại làm cô sinh ra tính tình kiêu căng, Tri Miên vốn còn lo lắng mình như vậy thì có thể sẽ làm anh không thích hay không, nhưng Đoạn Chước lại không nghĩ vậy, thậm chí, anh còn hy vọng cô sẽ bộc lộ bộ dáng chân thật nhất trước mặt mình.
 
Tri Miên nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương, suy nghĩ rất nhiều.
 
Thực ra, phản ứng đầu tiên của cô, là tưởng anh sẽ ngỏ lời cầu hôn, nên còn cảm thấy hơi lo lắng và mong chờ…
 
Sau đó, lại phát hiện ra rằng, dường như anh không nghĩ như vậy, chỉ đơn thuần là tặng một món quà mà thôi.
 
Nhưng mà, vì chiếc nhẫn này quá đẹp, nên cô vẫn rất vui vẻ.
 
Sau khi sấy tóc xong, Đoạn Chước bảo Tri Miên nằm xuống, anh cầm lấy điện thoại ở đầu giường, nói: “Anh đến phòng sách một chuyến.”
 
“Dạ.”
 
Đoạn Chước rời đi, bước vào phòng sách, nhấp vào WeChat, gửi tin nhắn vào nhóm ba người:
 
[Ngày mai đừng đi nữa.]
 
Một lúc sau —–
 
Gia Cát Vũ: [?]
 
Tư Mã Thành: [Tại sao chứ?]
 
Đoạn Chước: [Không còn nhẫn nữa rồi.]
 
Tư Mã Thành: [Có ý gì?! Mất nhẫn rồi?!]
 

Đoạn Chước: [Nhẫn bị Tiểu Cửu phát hiện, em nói là món quà tùy tiện mua, bảo cô trực tiếp đeo vào.]
 
Gia Cát Vũ, Tư Mã Thành:… Cái thằng cha này.
 
Gia Cát Vũ: [Cậu không thể giấu chiếc nhẫn kỹ hơn sao?! Tức cái lồng ngực ghê.]
 
Tư Mã Thành: [Vậy làm sao bây giờ? Cậu có còn cầu hôn nữa không?]
 
Đoạn Chước nhìn cảnh đêm lộng lẫy ngoài cửa sổ, cuối cùng đáp: [Đương nhiên là có rồi, em mua nhẫn mới về rồi các anh hẵng đi.]
 
Hai người: “…”
 
———-
 
Ngày hôm sau, Đoạn Chước lại đi chọn nhẫn.
 
Bước vào cửa hàng, khi anh nói muốn mua một chiếc nhẫn nữa, anh bạn quản lý cửa hàng đã nhìn anh đầy kỳ quái: “Anh… định cầu hôn bao nhiêu người vậy?”
 
Đoạn Chước: “…”
 
Anh giải thích nguyên nhân, quản lý cửa hàng dở khóc dở cười, cuối cùng, đưa anh vào phòng khách.
 
Tuy nhiên, chiếc nhẫn đẹp nhất trong cửa hàng lại là “Tình trong tim” mà Đoạn Chước đã mua, người đàn ông nhìn những mẫu khác, đều không hài lòng: “Chắc chắn là phải đẹp hơn chiếc tôi đã mua.”
 
Lời nói chắc nịch.
 
Nếu muốn tặng chiếc khác, thì chắc chắn phải tốt hơn.
 
Quản lý cửa hàng tận dụng mọi quan hệ, bắt đầu giúp anh liên hệ với các chi nhánh khác trên toàn quốc và trụ sở chính ở nước ngoài. Đi vạn dặm chỉ để tìm kiếm một viên kim cương đẹp, buổi tối, Đoạn Chước tìm một cái cớ để gạt Tri Miên, nói hai ngày nay có việc, chuyện du lịch phải tạm hoãn lại, Tri Miên tỏ ra vô cùng cảm thông.
 
Ba ngày sau, cuối cùng quản lý cửa hàng cũng gọi điện cho Đoạn Chước, nói là đã liên hệ được, chi nhánh Bắc Thành có một viên kim cương màu hồng cắt hình quả lê rất đẹp, có đường cắt tốt nhất, màu sắc, độ tinh khiết và các phương diện khác đều tốt hơn so với viên cũ, giá cả cũng trực tiếp tăng gấp đôi.
 
Sau khi Đoạn Chước mua xong, đầu bên kia lại khẩn trương vận chuyển bằng đường hàng không, ngày hôm sau liền đến tay anh.
 
Đến lúc này, trái tim cuối cùng cũng có thể thả lỏng.
 
Chuyến du lịch với cô gái nhỏ, cuối cùng cũng có thể xuất phát rồi.
 
——-
 
Hai ngày sau, vào buổi trưa, Tri Miên và Đoạn Chước bay đến thành phố Giang, thành phố Giang có một cái hồ rất đẹp, tên là hồ Thu Diệp, ngắm cảnh thu là tuyệt nhất, Đoạn Chước đặt một biệt thự nhỏ ven hồ, vừa vặn có thể ngắm nhìn phong cảnh bên hồ.
 
Bước tới ban công trên lầu hai biệt thự, gió thu thổi qua, hồ nước trong vắt, hàng cây phong bên hồ phản chiếu một màu cam vàng xuống mặt hồ, Tri Miên có cảm giác như đang lạc bước vào trong tranh.
 
Làn váy tung bay, mái tóc đen dài bay phấp phới trong gió như ngọn sóng, Tri Miên đang hóng gió, thì thân thể bị ôm từ phía sau, giọng nói của người đàn ông vang lên: “Thích nơi này không?”
 
Tri Miên quay lại nhìn anh, giữa mày lộ ra ý cười: “Rất thích.”
 
Đoạn Chước thuận thế giữ cằm cô, hôn lên môi cô, Tri Miên xoay người, chui vào trong lòng anh, đầu áp vào ngực anh, lẩm bẩm nói: “Trước kia anh rất ít dẫn em đi chơi.”
 
Vì quá bận rộn với sự nghiệp, mà đôi khi, Đoạn Chước đã xem nhẹ cho cô.
 
Người đàn ông nhướng mi, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô: “Sau này chúng ta sẽ thường xuyên đi ra ngoài như vậy, nha?”
 
Tri Miên mỉm cười. “Chỉ sợ người nào đó không có thời gian.”
 
“Không có thời gian thì cũng phải làm cho có thời gian.”
 
Đoạn Chước bế cô đi về phía biệt thự, hai chân Tri Miên kẹp lấy eo anh, đỏ mặt, trong đầu nghĩ thầm: “Người này định làm gì…”
 
Người đàn ông cong môi: “Ôm em đi vào thay quần áo, sau đó chúng ta đi ăn cơm, em đang nghĩ cái gì thế hửm?”
 
“…”
 
Anh nhướng mày. “Hay là em muốn trước khi đi ăn cơm, chúng ta làm chút chuyện gì đó?”
 
Tri Miên xấu hổ vùi mặt vào cổ anh. “Em đói bụng, em muốn ăn cơm…”
 

———-
 
Buổi chiều ngày đầu tiên, hai người đi dạo phố cổ gần đó, mua chút đồ trang trí, còn đi làm đồ gốm, buổi tối nghe hí khúc, rồi lại đi dạo chợ đêm.
 
Buổi tối, trước khi đi ngủ, Đoạn Chước ngồi trên sofa, nhắn tin cho mấy người trong nhóm, sau khi tắm xong, Tri Miên liền thấy anh khóa màn hình điện thoại lại, nằm trên sofa.
 
“Tắm xong rồi à?” Anh đứng dậy.
 
“Dạ.”
 
Tri Miên thấy anh hay nhìn điện thoại, không khỏi thắc mắc: “Hai ngày nay anh vẫn còn có việc gì phải giải quyết sao?”
 
“Làm sao vậy?”
 
“Hôm nay thấy anh nhìn điện thoại rất nhiều, trông rất bận.”
 
Đoạn Chước dừng một chút, đi tới trước mặt cô, xoa đầu: “Ừm, có chút chuyện, nhưng đã xử lý xong rồi.”
 
“Được rồi, chúng ta đi ngủ thôi.”
 
Anh ôm cô.
 
Tri Miên vẫn luôn cảm thấy, hai ngày nay, anh cứ có gì đó không ổn, cứ như thể đang giấu cô điều gì đó, nhưng cô cũng không biết có phải mình suy nghĩ quá nhiều hay không.
 
Qua nửa đêm, cô gái ngủ say trong vòng tay anh.
 
Đoạn Chước rũ mắt xuống, nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, nghĩ đến tất cả sắp xếp ngày mai dành tặng cô, khóe miệng dần dần cong lên.
 
——-
 
Đoạn Chước đã diễn tập cảnh cầu hôn Tri Miên trong đầu không biết bao nhiêu lần, muốn biến tưởng tượng thành sự thật.
 
Anh đầy mong đợi và xúc động.
 
Nhưng đời không như là mơ, không thể ngờ là —
 
Ngày hôm sau, trời lại mưa.
 
“…”
 
Trong bản tin dự báo thời tiết ngày hôm qua có ghi rõ hôm nay trời nắng đẹp, cơn mưa này như cố tình nhằm vào anh vậy.
 
Buổi sáng, Đoạn Chước ngồi trên cửa sổ, nhìn mưa thu tí tách ngoài cửa sổ, sắc mặt vô cùng ủ dột.
 
Mà điện thoại lại liên tục báo tin nhắn tới, rung lên không ngừng.
 
Tư Mã Thành: [Sao hôm nay trời lại mưa chứ!!]
 
Gia Cát Vũ: [Đoạn Chước!!!! Mưa! Rồi!! Đó!!!!]
 
Đoạn Chước lạnh lùng nhíu mày, gõ mấy chữ trên điện thoại: [Mẹ nó, em cũng không mù.]
 
Anh cất điện thoại, quay đầu lại, thấy Tri Miên đang lon ton chạy tới, nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ: “Ài, sao trời lại mưa chứ…”
 
“Chắc cơn mưa này sẽ không kéo dài lâu đâu.”
 
Cô mỉm cười. “Cũng không sao cả, chúng ta cứ ở trong biệt thự đợi là được, anh có muốn cùng em xem gameshow không?”
 
Vì thế, Đoạn Chước đã bị Tri Miên kéo đi xem gameshow cùng.
 
Mưa rơi bên ngoài một hồi lâu, tới buổi chiều, cuối cùng cũng chịu tạnh, Đoạn Chước thử hỏi: “Có muốn… ra ngoài đi dạo một chút không?”
 
Tri Miên lắc đầu, ôm gối, ngả vào sofa, lười không muốn nhúc nhích: “Mặt đất bên ngoài đều ẩm ướt, không muốn đi ra ngoài, chúng ta cứ ở trong biệt thự đi.”
 
“…”

 
Kế hoạch cầu hôn, lại thất bại lần nữa.
 
Đoạn Chước buồn bực lần thứ hai.
 
Buổi tối, Trang Gia Vinh nhắn tin an ủi anh: [Không sao đâu, cầu hôn cũng phải tùy duyên, đừng quá vội vàng, còn sợ Tiểu Cửu chạy mất sao?]
 
Đoạn Chước: [Vâng.]
 
Trang Gia Vinh: [Dù sao thì mọi người đều ở đây, đều sẽ phối hợp với cháu.]
 
——-
 
Ngày thứ ba, ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu qua những tán lá phong đã ngả vàng.
 
Một cơn gió thổi qua, một chiếc lá rơi xuống, giống như một con bướm vàng, cuối cùng dừng lại bên ngoài cửa sổ phòng ngủ.
 
Chín giờ rưỡi, đồng hồ báo thức trên đầu giường reo lên, Tri Miên đang mơ ngủ thì bị đánh thức.
 
Cô đưa tay tắt đồng hồ báo thức, khẽ mở mắt ra thì thấy người đàn ông nằm bên cạnh đã không còn nữa.
 
Anh đi đâu rồi?
 
Cô tỉnh táo lại, ngồi dậy, thoáng thấy trên đầu giường có một phong thư màu hồng, cô cầm lên, lấy giấy thư trong đó, mở ra, là chữ của Đoạn Chước:
 
[Miên Miên, anh đã dậy trước rồi, hôm nay anh đã chuẩn bị một buổi hẹn hò cho em, đến khi em dậy, thì đi đến bên hồ, sẽ có người đưa em đến tìm anh.]
 
Tri Miên choáng váng.
 
Không phải đã nói hôm nay sẽ chèo thuyền trên hồ sao?
 
Đột nhiên, Tri Miên hơi ngạc nhiên, anh định chuẩn bị gì cho cô?
 
Cô không còn buồn ngủ nữa, xuống giường rửa mặt, nghĩ đến việc hôm nay sẽ đi hẹn hò, nên thay chiếc váy kẻ sọc màu nâu retro.
 
Đường viền cổ áo Peter Pan (1) để lộ xương quai xanh trắng nõn của cô, được trang trí bằng nơ con bướm, chiếc váy mỏng, để lộ một đường cong thướt tha, làn váy bồng bềnh, tung bay trong không trung, thành vòng cung mềm mại.
 
Mái tóc đen nhánh, xoăn mềm của cô được chải chuốt kỹ càng, vén lên vai, trên đầu cài một chiếc nơ đen, trang điểm nhẹ nhàng, làm cô trông như hoa phù dung trong nước.
 
Tri Miên hài lòng đi xuống cầu thang, nhìn vào phòng ăn, thấy bữa sáng đã sẵn sàng.
 
Sau khi ăn sáng xong, cô đi ra khỏi cửa, trời trong xanh. Cô chậm rãi đi đến bên hồ, thấy một chiếc thuyền bên bờ, một người chèo thuyền trung niên đang đứng ở đó.
 
Cô đi đến trước mặt, người lái thuyền mỉm cười, hỏi: “Là cô Tri Miên phải không?”
 
“Đúng vậy.”
 
“Mời cô lên thuyền, tôi sẽ đưa cô qua.”
 
Tri Miên bước lên thuyền, mái chèo từ từ tạo nên những gợn sóng trên mặt hồ xanh biếc, làn gió nhẹ như tấm lụa mềm.
 
Theo mặt hồ đi về phía trước, hai bên bờ là rừng phong lá vàng, Tri Miên nhìn cảnh tượng tuyệt đẹp trước mắt, không khỏi cong môi lên.
 
Đột nhiên, cô nhận thấy có rất nhiều người đang đứng trên bờ ở phía xa.
 
Cô nhìn kỹ hơn, đột nhiên choáng váng —
 
Cô nhìn thấy Trang Gia Vinh, Gia Cát Vũ, Tư Mã Thành, Lương Chi Ý, Bùi Thầm, Tuyên Hạ, Tuân Dao, còn cả ba người bạn cùng phòng của cô, các thành viên trong đội GYB, và rất nhiều bạn bè của anh và cô…
 
Còn Đoạn Chước thì đang đứng ở giữa, mặc bộ vest đen tinh xảo được là cẩn thận, trên tay cầm một bó hoa hồng đỏ, ánh mắt lúc này cũng rơi vào trên người cô, trong mắt hiện lên tình cảm chân thành.
 
Sau lưng anh là rừng phong lá vàng, tựa như một đại dương vàng.
 
Những người bạn bên cạnh đều mỉm cười vẫy tay về phía cô, còn trong đầu Tri Miên thì dấy lên sóng to gió lớn, cả người choáng váng.
 
Tại sao tất cả mọi người đều ở đây…
 
Cho đến khi thuyền cập bờ, Đoạn Chước đi về phía cô.
 
“Đưa tay cho anh.”
 
Khóe môi nở nụ cười, anh đưa tay về phía cô.
 
Trái tim Tri Miên đập thình thịch, cô đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, được anh nắm lấy, bước xuống thuyền.
 
“Cục cưng, cầm hoa.”
 
Người đàn ông đưa bó hồng đỏ đến trước mặt cô, Tri Miên nhận lấy bó hoa khổng lồ, khuôn mặt trắng nõn bị hoa hồng đỏ tươi đẫm sương nhuộm một lớp đỏ hồng.
 

Tri Miên quay lại nhìn những người bên cạnh, mọi người vui vẻ chào hỏi cô, cô liếc nhìn khuôn mặt của từng người, cảm xúc dâng trào: “Mọi người định…”
 
Tay cô bị nắm lấy, cô ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen của Đoạn Chước, thấy anh cười nói: “Chúng ta đi lên trước đi.”
 
Cả hai giẫm lên lá phong, phát ra tiếng xào xạc, đi về phía trước, lúc này Tri Miên mới để ý, thấy phía trước có một cái hộp cao bằng người, còn Gia Cát Vũ và Tư Mã Thành đang cầm dây đứng bên cạnh.
 
“Ba, hai, một!”
 
Khi hai người cùng lúc buông sợi dây, chiếc hộp khổng lồ mở ra, hàng trăm quả bóng bay đủ màu sắc từ trong hộp bay ra, từng quả bay lên trời, giống như một giấc mơ vậy.
 
“Oa, đẹp quá…” Những người xung quanh đều kinh ngạc.
 
Tri Miên nhìn lên, trong mắt xẹt qua sự ngạc nhiên, mừng rỡ.
 
Sao anh có thể bố trí lãng mạn đến vậy chứ…
 
Mãi cho đến khi tất cả bong bóng đều bay đi, cô mới để ý thấy, trong hộp vừa rồi có một cái bàn tròn nhỏ, xung quanh bày biện nhiều loại hoa khác nhau.
 
Đoạn Chước dắt cô đi đến bàn tròn, khi Tri Miên nhìn thấy một hộp trang sức trên bàn tròn, thì hoàn toàn sững sờ.
 
Đoạn Chước đứng ở trước mặt cô, cầm hộp lên, thấp giọng cười nói: “Anh phát hiện, cầu hôn đúng là không dễ dàng.”
 
Bạn vè bên cạnh nghe vậy thì bật cười, Tri Miên vừa sửng sốt vừa không hiểu lý do, Gia Cát Vũ liền nhảy ra giải thích: “Lẽ ra, Tiểu Đoạn đã đưa em tới đây từ lâu, nhưng ai ngờ, chiếc nhẫn lại bị em phát hiện, nên chỉ có thể mua một cái khác.”
 
Vậy chiếc nhẫn đó thực sự là để… cầu hôn sao?!
 
Lương Chi Ý mỉm cười: “Hơn nữa, hôm qua Đoạn Chước đã định đưa cậu đến đây. Ai biết, trời lại đột ngột đổ mưa. Chúng ta đều đến sớm hai ba ngày, nóng lòng muốn chết luôn…”
 
“Ông trời đúng là không cho anh Chước cầu hôn…”
 
“Trong lòng anh Chước cay đắng vạn phần ha ha ha ha…”
 
Tri Miên không ngờ là anh lại lén chuẩn bị chuyện này vì cô, còn khoa trương đến vậy, cô có chút lúng túng, ngẩng đầu nhìn Đoạn Chước, người đàn ông cong môi nhìn cô: “Không sao cả, hôm nay chính là ngày tốt nhất.”
 
Đoạn Chước cúi đầu, mở hộp trang sức.
 
Bên trong là viên kim cương hồng tinh xảo và hoàn mỹ.
 
Sau đó, anh quỳ một gối xuống trước mặt, chăm chú nhìn vào đôi mắt ngấn nước của cô: “Miên Miên, anh đã mong chờ ngày này từ rất lâu rồi.”
 
Anh chậm rãi nói: “Anh gặp em năm mười chín tuổi. Lần đầu tiên nhìn thấy em, trong lòng anh mong muốn được che chở em, giống như là sự lôi kéo của định mệnh, dẫn dắt chúng ta vào thế giới của nhau.
 
Không biết từ bao giờ, trong trái tim anh, em từ em gái, biến thành người con gái mà anh thích. Tuy anh rất ít nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng chắc chắn rằng, anh yêu em, em là người duy nhất anh muốn dành trọn cả đời này. Kết hôn với em, là mong muốn lớn nhất của anh.”
 
Tri Miên nhìn thẳng vào anh, hốc mắt nóng lên.
 
“Anh đã nói rất nhiều lần rồi, nhưng hôm nay, anh vẫn muốn nói lại —- Anh biết là anh có rất nhiều tật xấu, tính tình không tốt cũng không dịu dàng, thường xuyên không biết quan tâm đến cảm xúc của em, nhưng anh bằng lòng sửa đổi, nỗ lực biến thành kiểu người mà em thích.
 
Anh muốn thỏa mãn tất cả những mong muốn của em trong tình yêu, anh hy vọng, khi em nghĩ về tương lai, vào một ngày tóc đã bạc trắng, thì người cùng đi với em dưới ánh hoàng hôn, là anh.”
 
Đoạn Chước nâng nhẫn lên, nhìn cô: “Miên Miên, em có bằng lòng gả cho anh không? Để anh cho em một mái nhà, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.”
 
Từ nay về sau, núi cao đường xa, cảnh đẹp thế gian, đều có anh cùng đi với cô.
 
Vậy mà trước mặt rất nhiều người, anh lại nói những lời như vậy với cô.
 
Tri Miên rất xúc động, nước mắt lăn dài.
 
Cô đã từng tưởng tượng về ngày này, nhưng khi ngày này thực sự đến, thì trong lòng cô vẫn kinh ngạc, không thể nói thành lời.
 
Bên cạnh vang lên những tiếng hoan hô nồng nhiệt: “Đồng ý! Đồng ý!”
 
“Tiểu Cửu, nếu cậu không đồng ý, thì anh ấy vẫn cứ quỳ đấy!”
 
“Chị dâu, đồng ý đi!!!”
 
Cô mỉm cười, gật đầu với anh: “Em đồng ý.”
 
Anh nói, kết hôn với cô là mong muốn của anh, mà đối với cô mà nói, gả cho anh, cũng luôn là ước muốn của cô.
 
Trong tiếng ồn ào, Đoạn Chước đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô, sau đó đứng dậy ôm cô vào lòng.
 
Anh mỉm cười, nụ hôn nồng nhiệt cùng với giọng nam trầm thấp, đặt lên môi cô:
 
“Đời này, em đã bị anh vây giữ rồi.”
 
(1) Cổ áo Peter Pan:
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.