Theo anh về nhà

Chương 71


Đọc truyện Theo anh về nhà – Chương 71

 
Chương 71:
 
Editor: Byredo
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tri Miên nghe vậy, rất sửng sốt.
 
Cô biết là Giải thi đấu EA thế giới sẽ diễn ra vào cuối tháng 7, một tháng rưỡi tương đương với việc anh phải luyện tập từ giờ cho đến khi kết thúc cuộc thi.
 
Cô chớp mắt, hỏi anh: “Vậy các anh sẽ tập huấn ở đâu? Ở trong nước à?”
 
Hầu kết Đoạn Chước dịch chuyển. “Phải đi Anh.”
 
“Xa vậy sao…”
 
“Ừm, là địa điểm mô phỏng nơi tổ chức Giải vô địch thế giới, đã được câu lạc bộ thuê. Đến lúc đó, có thể sẽ tổ chức một vài trận đấu mô phỏng nữa.”
 
Tri Miên nhẹ nhàng lên tiếng, khóe môi cong lên: “Giải vô địch thế giới lần này rất quan trọng, anh phải luyện tập chăm chỉ đó. Hơn nữa, chẳng phải dẫn dắt GYB giành chức vô địch thế giới là ước mơ của anh sao? Em tin anh sẽ làm được.”
 
Đoạn Chước bắt được cảm xúc kìm nén được trong mắt cô, cúi người lại gần, giơ tay nâng mặt cô, xoa xoa má cô, khàn giọng nói: “Rõ ràng là không vui mà vẫn còn cười sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trái tim Tri Miên trật nhịp, cô cúi đầu, mím môi: “Vậy nếu em luyến tiếc anh, thì chẳng lẽ em phải không cho anh đi sao?”
 
Ngay sau đó, cằm cô bị nâng lên, nụ hôn của người đàn ông ngay lập tức chặn kín môi cô.
 
Tri Miên không kìm được mà giơ tay lên ôm cổ anh, bị người đàn ông kéo vào trong lòng.
 
Một nụ hôn, ẩn chứa quá nhiều cảm xúc.
 
Là tình yêu, là lưu luyến.
 
Vậy mà Tri Miên lại cảm thấy, anh còn chưa đi, mà cô đã bắt đầu nhớ anh rồi.
 
Một lúc lâu sau, nụ hôn ngừng lại, Đoạn Chước ôm gáy cô, trán chạm vào nhau, hơi thở ấm áp phả lên má cô, nhìn cô, đáy mắt sâu như hố đen: “Miên Miên, chờ anh trở về, nha?”
 
Đợi đến khi cuộc thi này kết thúc, anh nhất định sẽ ở cùng cô thật tốt, không để cô phải cảm thấy như trước đây, luôn cảm thấy anh quá bận rộn với sự nghiệp mà bỏ qua cô.
 
Tri Miên mỉm cười: “Được, em đợi anh.”
 
Cô lại hôn lên môi anh, cười nói: “Không phải chỉ là một tháng rưỡi thôi sao? Cũng đâu phải là anh sẽ không quay trở lại, em chờ được mà. Hơn nữa, tiếp theo em cũng có hội ký tên lưu động khắp cả nước, không nhất định là sẽ có thời gian để nhớ anh đâu.”
 
“Hội ký tên gì thế?”
 
“Sáng nay, Lâm Linh nói với là cuốn “Gió mùa tháng 8″ đã được tái bản lần thứ hai, sau đó, nhà xuất bản đã sắp xếp một tour ký tên khắp cả nước để quảng bá. Chắc là thời gian kế tiếp em cũng sẽ rất bận.” Cô kiêu ngạo. “Anh đừng nghi ngờ, bây giờ em cũng nổi tiếng lắm đó.”
 
Đoạn Chước cười. “Bé con nhà anh thật lợi hại.”
 
“Vậy nên, anh cứ yên tâm thi đấu đi, không cần lo lắng cho em, anh chỉ cần biết, em luôn đứng sau lưng ủng hộ anh, bất kể kết quả như thế nào, thì trong lòng em, anh luôn là tuyệt nhất.”
 
Trái tim Đoạn Chước mềm nhũn, cuối cùng xoa đầu cô. “Được.”
 
——–
 
Vài ngày sau, sau hai bên luật sư của Tri Vân và Tri Miên thương lượng xong, Tri Vân đã chuyển giao toàn bộ phần tài sản còn lại của Đồng Thu Nguyệt lại cho Tri Miên.
 
Đến tận giây phút này, Tri Miên định sẽ không dính líu gì đến họ nữa.
 
Tảng đá lớn trong lòng Tri Miên cuối cùng cũng rơi xuống, đột nhiên muốn đến nghĩa trang để thăm ba mẹ mình. Sau khi Đoạn Chước biết, cũng muốn đi cùng cô.
 
Buổi tối nằm trên giường, sau khi Tri Miên và Đoạn Chước nói về việc ngày mai sẽ đến nghĩa trang, người đàn ông nói hãy đi cùng cô.
 
“Không phải sáng nay anh phải đến câu lạc bộ sao?”
 
Ngày mai là anh sẽ phải đến Anh rồi.
 
“Không sao, anh có thể xin nghỉ phép.”
 
Tri Miên có chút bối rối và sững sờ, Đoạn Chước ôm cô vào lòng. “Đã lâu rồi anh không đi tảo mộ cho chú dì. Lần này anh sẽ đi cùng em, được không?”
 
“Được.”
 
Anh sẵn sàng đi, chứng tỏ là anh quan tâm đến cô và ba mẹ cô, đương nhiên là cô thấy vui rồi.
 
Ngày hôm sau, Tri Miên và Đoạn Chước lên đường đến nghĩa trang ở ngoại ô thành phố.
 
Buổi sáng, trời quang mây tạnh, hôm nay nghĩa trang không có ai, gió nhẹ lướt qua, hai người bước lên bậc thềm phủ đầy cỏ dại, lướt qua từng bia mộ, cuối cùng quẹo vào, bước tới một bia mộ.
 
Trên bia mộ có hai cái tên.
 
Tri Hoằng Tế, Đồng Thu Nguyệt.
 
Sau khi lau sạch bia mộ, dọn sạch cỏ dại xung quanh, cuối cùng, Tri Miên đặt hoa bách hợp và trà ngon mình đã mua trước bia mộ.
 
Tri Miên ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái tên trên bia mộ. “Ba mẹ, con đến thăm hai người đây.”
 
Ba mẹ cô đã mất rất nhiều năm rồi, bây giờ, mỗi lần đến đây, cô sẽ không còn quá đau buồn như trước nữa. Chỉ là, mỗi khi nhớ đến ba mẹ, Tri Miên luôn nghĩ, nếu họ còn ở bên cạnh cô, thì sẽ có thể tất cả mọi thứ sẽ không giống như hiện tại nữa.
 
Cô mỉm cười kể về cuộc sống hiện tại của mình: “Ba mẹ, con đã lấy lại tài sản mà hai người để lại cho con rồi. Bây giờ, con đã tốt nghiệp năm cuối, trở thành một họa sĩ truyện tranh. Rất nhiều người thích truyện tranh của con, hơn nữa, hiện tại, Đoạn Chước và con lại ở bên nhau rồi. Anh ấy cực kỳ yêu yêu con, thương con, giống như hồi đó ba yêu mẹ vậy.”
 
Cô nói xong, thì vai đã bị ôm lấy.
 
Đoạn Chước ngồi xổm bên cạnh cô, Tri Miên nhìn anh, khóe môi cong lên.
 
Sau đó, Đoạn Chước nhìn bia mộ, mấy giây sau mới nhẹ nhàng nói: “Chú, dì, cháu là Đoạn Chước, bạn trai của Miên Miên.”
 
Đoạn Chước nhớ lại chuyện quá khứ, nói: “Cháu xin lỗi, vì đã từng đối xử tệ với Miên Miên, không yêu thương cô ấy cho tốt, khiến cô ấy buồn lòng. Là cháu có lỗi với cô ất.”
 
Tri Miên sững sờ sửng sốt.
 
“Từ nay về sau, cháu hứa với hai người, nhất định sẽ chăm sóc Miên Miên thật tốt, ở đời này đều sẽ mãi ở bên cạnh cô ấy.”
 
“Cháu sẽ không bao giờ để Miên Miên phải cô đơn nữa, mong hai người cứ yên tâm giao cô ấy cho cháu.”
 
Tri Miên nhìn người đàn ông, hốc mắt rưng rưng, nóng ấm.
 
Sau đó, tay cô đã bị nắm lấy.
 
Tri Miên mở tay ra, đan mười ngón với anh, từ từ cong môi lên.

 
Trước đây, cô luôn nói là mình rất cô đơn, tịch mịch, nhưng từ nay về sau, dù con đường phía trước có ra sao đi chăng nữa, thì anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh, đồng hành cùng cô.
 
———-
 
Ngày hôm sau, Đoạn Chước ra nước ngoài tập huấn.
 
Giải vô địch thế giới EA là sự kiện thi đấu hàng đầu trong thế giới EA, được tổ chức ba năm một lần, năm nay là được tổ chức tại Hà Lan vào.
 
Sau vòng loại năm ngoái và vòng loại trực tiếp, lần này có tổng cộng 16 đội từ khắp nơi trên thế giới bước vào vòng chung kết EA thế giới, và đại diện duy nhất của Trung Quốc, chính là GYB.
 
Có tổng cộng 4 trận thi đấu, 16 chọn 8, 8 chọn 4, 4 chọn 2, hai đội cuối cùng tranh chức vô địch.
 
Bắt đầu từ đầu tháng 8, 4 trận thi đấu sẽ tốn khoảng 20 ngày.
 
Mà bây giờ đang là chặng nước rút cuối cùng.
 
Sau khi Đoạn Chước đến chỗ tập huấn, vẫn giữ liên lạc với cô gái nhỏ, mỗi ngày hai người đều caLâm Linh video, trò chuyện về những chuyện nhỏ đã xảy ra trong cuộc sống, nói về những gì họ đã làm hôm nay, hoặc kể nỗi khổ tương tư cho nhau nghe, tình cảm của họ không những không phai nhạt, mà ngược lại còn càng sâu sắc hơn.
 
Những ngày Đoạn Chước vừa đi, trong lòng Tri Miên cảm thấy thật sự rất khó chịu, mỗi ngày về đến nhà, nhìn căn biệt thự trống trải, một mình vẽ tranh, một mình ăn cơm, rồi một mình đi ngủ, cô cảm thấy đó là một phần rất quan trọng trong cuộc sống của mình như bị mất đi, làm gì cũng có chút uể oải, ỉu xìu.
 
Cô không dám nói với người đàn ông là, buổi tối, cô ở trong phòng một mình, nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, đếm xem còn mấy chục ngày nữa mới được gặp anh, có lúc không kìm được mà rơi vài giọt nước mắt.
 
Nhưng dần dần, cô cũng học được cách thích ứng với những ngày không có anh bên cạnh.
 
Sau hội ký tên di động cả nước được tiến hành, cuộc sống của cô trở nên rất bận rộn, phải di chuyển khắp nơi, gặp được nhiều fans thích mình, hơn nữa, tin tức về bộ phim “Gió mùa tháng tám” được tung lên mạng, doanh số bán truyện tranh của cô tăng lên đều đặn, được thị trường hưởng ứng rất tốt.
 
Có một đêm, cô nói tin tốt cho Đoạn Chước, sau khi người đàn ông nghe xong, cuối cùng nói: “Miên Miên, em không chỉ là niềm tự hào của ba mẹ em.”
 
“Hả?”
 
“Em cũng là niềm tự hào của anh.”
 
Trái tim Tri Miên rung động. “Em cũng là niềm tự hào của anh sao?”
 
“Bạn gái của anh giỏi giang như vậy, chẳng lẽ không phải sao?”
 
Trong lòng Tri Miên cảm thấy ấm áp.
 
Trong lòng cô, Đoạn Chước nổi bật xuất chúng là niềm tự hào của cô, nhưng không ngờ là, trong lòng người đàn ông, cô cũng khiến anh tự hào sao?
 
Tri Miên đột nhiên cảm thấy, hiện tại, họ chỉ tạm thời tách ra để chạy theo hai đường đua khác nhau, tiến về phía trước, mỗi người đều làm công việc của riêng mình, đều nỗ lực phấn đấu vì bản thân và vì đối phương. Đợi đến sau này, khi đường đua kết thúc, thì bọn họ sẽ lại được gặp lại nhau, trong phiên bản tốt hơn của từng người.
 
Tình yêu tốt đẹp, có thể làm cho cả hai người trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.
 
Ôm nguyện vọng tốt đẹp như vậy trong đầu, Tri Miên cảm thấy mọi thứ đột nhiên trở nên tươi sáng hơn rất nhiều.
 
Thời gian trôi qua như nước chảy.
 
Từ tháng sáu đến tháng bảy.
 
Cuối tháng 7, hội ký tên lưu động toàn quốc của Tri Miên kết thúc tốt đẹp, mà cuộc tập huấn của Đoạn Chước cũng đến giai đoạn kết thúc.
 
Ngày hôm sau, sau khi trở về thành phố Lâm, cô nhận được điện thoại từ Khổng Tư, bạn gái của Gia Cát Vũ, hỏi cô có muốn đến nhà ăn cơm cùng không.
 
Trong thời gian GYB tập huấn, Khổng Tư và Tri Miên cũng giống nhau, cũng không được gặp Gia Cát Vũ suốt một tháng rưỡi, vì vậy, hai cô gái thỉnh thoảng lại liên lạc với nhau, quan hệ không tồi.
 
Buổi tối, Tri Miên đến nhà Khổng Tư để ăn cơm.
 
Hai người ngồi vào bàn ăn, ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào họ.
 
Đang ăn cơm, Khổng Tư với Tri Miên nói về lí do hôm nay gọi cô đến đây: “Hai ngày trước, Gia Cát đã gọi điện cho chị, nói là trong tuần này bọn họ sẽ kết thúc tập huấn, sẽ được nghỉ ngơi vài ngày. Đến lúc đó, chúng ta có thể qua đó, chị định đi, Gia Cát bảo chị lén hỏi em một chút, xem có muốn đến cùng chị, tạo bất ngờ cho bạn trai em không?”
 
Tri Miên ngạc nhiên: “Có thể đi thăm họ sao?!”
 
“Đúng vậy, tuần tới họ sẽ bay đến Hà Lan, trong lúc thi đấu, em cũng có thể qua đó, nhưng nếu em muốn gặp anh ấy sớm hơn hai ngày, thì có thể đi cùng chị.”
 
Cho nên, rốt cuộc thì cô cũng có thể nhìn thấy Đoạn Chước rồi sao?!
 
Tri Miên vui vẻ gật đầu. “Em muốn đi!”
 
“Vậy chị sẽ nói với Gia Cát một tiếng.” Khổng Tư bật cười. “Bạn trai em chắc chắn sẽ rất vui khi được gặp em.”
 
Ôi, có thể không vui sao?
 
Họ đã không gặp nhau trong hơn một tháng, dù ngày nào họ cũng nhìn thấy nhau trong video, nhưng cũng không bằng nhìn nhau ngoài đời.
 
Yêu xa quá khó khăn, nhưng cũng may mắn là những ngày khó khăn cuối cùng cũng kết thúc!
 
Khổng Tư lập tức gọi điện, báo cho Gia Cát Vũ, sau khi trò chuyện xong, Khổng Tư nói với Tri Miên. “Anh ấy nói là sẽ giúp chúng ta sắp xếp hành trình. Thứ sáu tuần này sẽ xuất phát, hai ngày này chuẩn bị một chút nha.”
 
“Được.”
 
Vậy thì cô nhất định phải cho Đoạn Chước một bất ngờ lớn.
 
———-
 
Sáng thứ sáu, Tri Miên và Khổng Tư khởi hành từ Sân bay Quốc tế thành phố Lâm, bay đến London, Anh, cuối cùng bắt đầu hành trình ba tiếng rưỡi trên xe từ London đến Plymouth, một thành phố phía tây nam của Vương quốc Anh, cũng chính là địa điểm bọn họ tập huấn lần này.
 
Nhiệt độ ở Plymouth vào mùa hè không quá cao, từ 10 độ đến 20 độ, hơi giống đầu mùa hè ở thành phố Lâm, thích hợp nhất, mát mẻ và dễ chịu.
 
Đến Plymouth thì trời đã xế chiều, xe chạy ngang qua con đường cạnh tháp Smeaton, nơi cao nhất của Plymouth, ngọn hải đăng trắng đỏ bừng sáng dưới khung cảnh trời biển xanh bạc, gió biển thổi thổi vi vu, nhàn nhã mà thoải mái.
 
Đặt chân trên cùng một mảnh đất với Đoạn Chước, trong lòng cô cảm thấy mình càng ngày càng đến gần người đàn ông, niềm vui sướng cùng mong đợi bộc lộ hẳn ra ngoài.
 
Khổng Tư nhìn nụ cười trên mặt cô, cười nói: “Sao cứ cảm thấy hai người như thể mới yêu nhau vậy?”
 
Tri Miên sững sờ, mặt đỏ hồng xấu hổ.
 
“Ài, em và bạn trai quen nhau nhiều năm như vậy, đôi khi ở bên nhau sẽ không cảm thấy chán ngấy sao?”
 
Tri Miên mỉm cười. “Không đâu, chủ yếu là vì trước đó chúng em đã chia tay, nên sau khi quay lại, em cảm thấy mình càng thích anh ấy hơn.”
 
Trước đây, cô luôn cảm thấy anh không đủ yêu cô, nên luôn yêu đương trong tình trạng lo được lo mất, chỉ mong anh thích cô nhiều hơn một chút, sao có thể cảm thấy chán ngấy được. Bây giờ, họ càng ngày càng yêu nhau nhiều hơn, ở bên anh, cô thấy rất hạnh phúc.
 
Khổng Tư cảm thán: “Thật tốt mà, tìm được người thích mình như vậy, đời này còn cần gì nữa đâu.”
 
Tri Miên quay lại nhìn cô ấy. “Chị thì sao? Tình cảm với anh Gia Cát đó.”
 
Khổng Tư thở dài, rồi đột ngột chuyển chủ đề: “Em nghĩ con gái có nên chủ động không?”

 
“Chị có ý gì?”
 
“Nếu… chị cầu hôn, em thấy có được không?”
 
Tri Miên bị sốc. “Chị định cầu hôn anh Gia Cát á?!”
 
“Mục tiêu của chị là kết hôn, lập gia đình trong năm nay. Chị đã gần ba mươi rồi, không muốn chờ đợi thêm nữa. Chị không phải cô gái nhỏ luôn ảo tưởng về một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ, giống như em cùng bạn trai, không cần gì cả, chỉ cần tình yêu. Hiện tại, chị chỉ muốn được yên bề gia thất.”
 
Trên đời, làm gì có nhiều câu chuyện cổ tích đến vậy chứ, tình yêu và hôn nhân cũng đan xen với nhiều yếu tố hiện thực.
 
Tri Miên rất thấu hiểu, lần trước, khi nghe Khổng Tư nhắc đến chuyện này, lúc đó cô và Đoạn Chước vẫn còn chưa quay lại.
 
Chỉ là, lúc đầu Khổng Tư còn chưa muốn chủ động, cô ấy đã hỏi thử Gia Cát Vũ, người đàn ông nói là sẽ kết hôn, nhưng không phải hiện tại. Nhưng hiện tại, cô ấy lại đặc biệt muốn cùng sổ hộ khẩu với anh.
 
Tri Miên bày tỏ sự ủng hộ: “Chị muốn làm gì thì cứ làm thôi. Con gái cũng không phải là không được chủ động. Em nghĩ chị tốt như vậy, anh Gia Cát nhất định sẽ biết trân quý.”
 
Khổng Tư mỉm cười. “Chị cũng hy vọng là vậy.”
 
Khổng Tư hỏi tài xế xem còn bao lâu nữa mới đến căn cứ huấn luyện của họ, sau đó gọi cho Gia Cát Vũ, thông báo tình hình.
 
Gia Cát Vũ ở đầu bên kia, vừa mới ra khỏi nhà ăn cùng Đoạn Chước và Tư Mã Thành, nghe điện thoại xong liền buông điện thoại xuống, dùng cùi chỏ huých vào cánh tay người đàn ông bên cạnh, cười hì hì mà khoe khoang. “Bạn gái anh sắp đến rồi nha, ai dà, đã lâu không gặp, anh nhớ Tư Tư nhà anh quá đi mất.”
 
Đoạn Chước lạnh lùng liếc anh ấy một cái, trong mắt như mang dao.
 
Gia Cát Vũ: “Sao? Ghen tị anh có thể gặp được bạn gái à? Đúng rồi, hình như người nào đó đã một tháng rưỡi rồi mà chưa được gặp bạn gái đúng không? Có nhớ không?”
 
Ánh mắt Đoạn Chước lạnh băng, một tay đè lên bả vai anh ấy. “Anh nói đủ chưa?”
 
“Ài, đừng buồn, đừng buồn, cậu nhìn Tư Mã đi kìa, còn chưa có bạn gái đâu.”
 
Tư Mã Thành nhìn anh ấy: “Tóm lại là tớ mới là người tổn thương nhất đúng không?”
 
“Tư Mã đừng khóc nha, anh Gia Cát sẽ giới thiệu cho cưng một người thật tốt…”
 
“Mịa mày cút cút cút…”
 
Gia Cát Vũ chuẩn bị ra cổng căn cứ đón người, Tư Mã Thành trở về chung cư, Đoạn Chước không đi cùng bọn họ, một mình đi dạo sân tập.
 
Anh bước đến bãi cỏ sân tập, ngồi xuống, lấy đất làm ghế, bầu trời xanh đen trên đầu.
 
Anh lấy hộp thuốc lá trong túi ra, lắc ra một điếu.
 
“Cạch —-“
 
Ánh sáng lờ mờ của chiếc bật lửa sáng lên.
 
Châm điếu thuốc, Đoạn Chước hút vào một hơi, sau đó nhả ra một làn khói trắng, đầu ngón tay rũ xuống, hai tay đặt trên đầu gối.
 
Trong làn khói trắng xóa, anh nhìn về phía xa xăm.
 
Nghĩ đến Tri Miên, trong lòng có chút ảm đạm.
 
Thật ra, hai ngày trước, anh gọi điện cho cô gái nhỏ, hỏi cô có muốn qua đây không, nhưng cô nói là hai ngày nay có việc bận, hẹn anh tuần sau sẽ đến Hà Lan xem anh thi đấu, nên Đoạn Chước cũng không cưỡng cầu.
 
Mặc dù nói như vậy, nhưng sao trong lòng anh lại không muốn gặp cô sớm hơn một chút chứ?
 
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày anh đều bận rộn tập huấn, lặp đi lặp lại nội dung huấn luyện, chỉ có thể nhìn thấy người qua màn hình, loại yêu ca này chỉ có thể tự trải qua mới có thể cảm nhận được.
 
Mà ngoại trừ nhẫn nại, thì cũng không còn cách nào khác.
 
Đang suy nghĩ vẩn vơ, điện thoại trong túi anh rung lên, anh cầm lên thì thấy là cuộc gọi từ Tri Miên.
 
Anh hơi nhướng mày, cầm lên, trầm giọng nói: “Alo, Miên Miên.”
 
“Đoạn Chước —” Giọng nói ngọt ngào vang lên.
 
“Ừm, đang làm gì vậy? Đã ăn trưa chưa?” Anh tính thời gian chênh lệch, ở thành phố Lâm đang là buổi trưa.
 
“Ừm… ăn rồi.”
 
“Mở video đi.”
 
“Hả?”
 
“Không mở sao?” Anh muốn nhìn thấy cô một chút.
 
“Bây giờ em đang rửa bát, trên tay dính đầy nước. À đúng rồi, em vừa mới nhận được cuộc gọi từ Khổng Tư, nói là chị ấy đã tới rồi. Em đã nhờ chị ấy mang quà cho anh, anh đi tìm chị ấy lấy được không?”
 
“Quà gì?”
 
Đầu dây bên kia cười hai lần. “Khi nào đến thì biết. Nói bây giờ thì còn là gì bất ngờ nữa, anh mau đi đi.”
 
Đoạn Chước nhả khói, thì thào nói: “Nếu như em tới, thì quà gì cũng không tuyệt bằng.”
 
Tri Miên dỗ anh mấy câu, cuối cùng, Đoạn Chước đứng lên, cong môi: “Được rồi, anh nhận thì sẽ nói với em.”
 
Cúp điện thoại, anh bước đến cổng nam căn cứ, cũng chính là nơi mà Gia Cát Vũ đến, gọi điện cho Gia Cát Vũ: “Tiểu Cửu bảo em đi tìm bạn gái anh lấy quà.”
 
Gia Cát Vũ: “Anh vừa mới nhận được tin của Tư Tư, vẫn còn đang ở cửa. Cậu mau chạy tới đây đi! Anh đã nhìn thấy món quà mà Tiểu Cửu chuẩn bị cho cậu rồi, đảm bảo là cậu sẽ thích, cô gái nhỏ cũng quá quan tâm cậu rồi.”
 
Đoạn Chước dập tắt tàn thuốc, ném vào thùng rác, trong lòng có chút nghi hoặc. “Rốt cuộc là cái gì vậy?”
 
“Đến nơi sẽ biết, nhanh lên, đừng chậm trễ anh cùng bạn gái trải qua thế giới hai người.”
 
“…”
 
Thôi, không thấy Đoạn Chước người thì thấy Đoạn Chước quà cũng được.
 
Đoạn Chước đút hai tay vào túi, chậm rãi đi ra cửa, còn một khoảng nữa mới đến, nhưng đã nhìn thấy Gia Cát Vũ và Khổng Tư đứng ở đằng xa, không biết bọn họ đang nói lời âu yếm gì, mà tay nắm tay, tình chàng ý thiếp.
 
Không ngờ, có ngày, anh cũng phải ăn thức ăn cho chó của người khác.
 
Chậm rãi đi tới chỗ hai người, anh hơi nhướng mày, lười biếng hỏi: “Quà đâu?”

 
Khổng Tư đưa túi trong tay cho anh: “Đây.”
 
Đoạn Chước nhận lấy, lấy đồ bên trong ra, phát hiện là hai hộp bánh quy.
 
Chỉ thế này? Chỉ thế này á???
 
Sắc mặt Đoạn Chước trở nên vi diệu.
 
Gia Cát Vũ nghẹn cười: “Thế nào, td, có thích không? Tiểu Cửu nói là, đây là bánh quy mà ngày thường cậu thích ăn nhất! Công mang lông ngỗng đi vạn dặm, vật chất ít nhưng ý nghĩa nhiều nha!”
 
“…”
 
Đoạn Chước liếm liếm răng hàm sau, cất bánh quy đi, nhàn nhạt nói: “Khá tốt, em thích ăn.”
 
“Đi đây.”
 
Đoạn Chước đang định xách túi định rời đi, thì giọng nói của Gia Cát Vũ lại vang lên: “Còn một món quà nữa, cậu không cần sao?!”
 
Đoạn Chước nâng mắt lên nhìn anh ấy, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, Gia Cát Vũ giơ ngón tay lên chỉ: “Kìa, nhìn phía sau cậu đi.”
 
Người đàn ông quay đầu lại, cách đó năm mét, một cô gái đột nhiên xuất hiện.
 
Tri Miên mặc chiếc váy màu xanh lá cây nhạt, mái tóc dài đen mượt như rong biển, cô đứng đó nhìn anh, đôi môi đỏ mọng cong lên, khuôn mặt đầy ý cười.
 
Ánh mắt Đoạn Chước chợt lóe lên một tia kinh ngạc.
 
Hoàn toàn bất ngờ.
 
“Đoạn Chước —–“
 
Cô cười rất đẹp.
 
Ngay sau đó, Đoạn Chước bước nhanh về phía cô, ánh mắt Tri Miên hơi nong nóng, người đàn ông đi tới trước mặt, kéo cô vào trong vòng tay ấm áp.
 
Mùi bạc hà quen thuộc quanh quẩn nơi chóp mũi, bao bọc lấy cô, Tri Miên cũng ôm chặt lấy anh, đầu dán vào ngực anh, cảm nhận cảm xúc mãnh liệt của anh, trái tim cô cũng rung động theo. Nhịp tim mạnh mẽ khiến chóp mũi cô chua xót, trong khoảnh khắc này, cảm giác nhung nhớ hoàn toàn bột phát.
 
“Đoạn Chước, em rất nhớ anh…”
 
Giọng nói rầu rĩ của cô vang lên, cảm thấy bàn tay của người đàn ông ôm giữ gáy cô, ôm cô chặt hơn, như thể cố gắng khắc ghi dấu vết của cô trong ngực mình vậy.
 
Một lúc lâu sau, anh mới hơi buông tay, nâng mặt cô lên.
 
Anh nhìn cô gái nhỏ, hai mắt rực lửa, khóe miệng nhếch lên ý cười: “Cố ý, muốn tạo bất ngờ cho anh sao?”
 
Tri Miên cong môi. “Có phải là anh không ngờ là em sẽ tới đúng không?”
 
“Ừm, anh tưởng là em thực sự gửi cho anh hai hộp bánh quy.”
 
“Sao có thể tồi tàn như vậy được…”
 
Gia Cát Vũ cùng Khổng Tư đi tới phía sau anh, Gia Cát Vũ ho nhẹ một tiếng: “Bọn anh đi đây, hai người đứng giữa đường cái mà anh anh em em, chịu không nổi.”
 
Đoạn Chước liếc anh ấy một cái.
 
Mặt Tri Miên hơi ửng đỏ, muốn đẩy Đoạn Chước ra, nhưng lại bị anh ôm chặt vào lòng.
 
Người này…
 
Sau khi Gia Cát Vũ và Khổng Tư rời đi, Đoạn Chước cúi mặt nhìn cô gái nhỏ lần nữa, bốn mắt nhìn nhau, hầu kết Đoạn Chước dịch chuyển, ôm cô, một tay cầm vali của cô, trầm giọng nói: “Đi, anh đưa em vào.”
 
Tri Miên gật đầu.
 
Hai người đi vào trong, Tri Miên nhìn cảnh vật xung quanh, bên trái là những tòa nhà, bên phải nhìn qua trông tương đối trống trải.”Đây là căn cứ huấn luyện của các anh sao?”
 
“Ừm, đây là căng tin, ký túc xá, còn cả tòa nhà huấn luyện, bên kia chính là sân tập…”
 
Đoạn Chước giới thiệu với cô, đều là những nơi Đoạn Chước đã từng chụp ảnh cô lúc trước, nhưng khi bây giờ được tận mắt chứng kiến, thì cảm giác rất mới lạ.
 
Cô nói đùa. “Cảm giác như nơi tập huấn của các anh giống như nhà tù vậy, lại còn huấn luyện nghiêm khắc như vậy nữa.”
 
Đoạn Chước xoa đầu cô. “Ừm, giờ không phải là rốt cuộc người nhà cũng có thể đến thăm nhà tù sao?”
 
Tri Miên ngước đôi mắt lấp lánh lên nhìn anh: “Vậy thì em có thể ở đây với anh bao lâu thế?”
 
“Bọn anh sẽ nghỉ ngơi ở đây hai ngày, sau đó sẽ đến Hà Lan. Đến lúc đó em sẽ đi cùng anh chứ?”
 
“Nếu công việc không có việc gì thì được.” Tri Miên lắc lắc tay anh. “Tối nay anh có bận gì không?”
 
“Không.”
 
Cô nghiêng đầu. “Vậy anh có muốn dẫn em đi tham quan nơi anh huấn luyện không?”
 
“Không cần vội, ngày mai gặp tham quan cũng không muộn.” Đoạn Chước dắt cô rẽ trái ở ngã tư, rũ mắt chăm chú nhìn cô, ánh mắt đầy ẩn ý: “Hôm nay đã muộn rồi, trở về ký túc xá với anh trước đã.”
 
Trái tim Tri Miên loạn nhịp.
 
“Ký túc xá của anh… không có ai khác sao?”
 
“Anh chưa bao giờ ở cùng phòng với ai hết.”
 
Được rồi, người này đúng là rất đặc biệt.
 
Tri Miên lờ mờ cảm nhận được dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ của người đàn ông. Bề ngoài thì sóng yên biển lặng, nhưng thực chất, bên trong lại đang là sóng cuộn ầm ầm. Trái tim Tri Miên như bị một sợi tơ quấn chặt, niềm vui sướng khi lâu rồi mới được gặp anh, dần dần trở nên mãnh liệt.
 
Tri Miên cố gắng thay đổi chủ đề: “Đoạn Chước, trong thời gian này anh chuẩn bị cho cuộc thi như thế nào rồi?”
 
“Khá tốt.”
 
“Lúc huấn luyện anh nhớ cẩn thận, đừng để bị thương, nếu bị thương thì không tốt đâu.”
 
Đoạn Chước cười. “Gần đây sao hay cằn nhằn thế?”
 
Lời này cô đã nói không chỉ một lần.
 
Tri Miên không vui. “Không phải là em lo lắng cho anh sao, chê em nhiều lời, thì sau này em sẽ không nói nữa…”
 
Sau đó, cô bị hôn lên mặt, anh trầm giọng nói: “Nói cái gì vậy? Đâu có chê em.”
 
Cô lặng lẽ cong khóe môi.
 
Hai người bước vào khu ký túc xá, Đoạn Chước ở trên tầng 3. Tri Miên có cảm giác như đang ở đại học, được một nam sinh dẫn về ký túc xá nam, cảm giác hơi… khụ khụ.
 
Bước tới cửa ký túc xá, Đoạn Chước lấy chìa khóa trong túi, mở ra.
 
Căn phòng tối om, chỉ có ánh trăng mờ ảo chiếu qua cửa sổ.
 
Tri Miên bật đèn, chậm rãi đi vào, đánh giá. Sau đó, Đoạn Chước bước vào, đóng cửa lại, đặt vali sang một bên, lập tức ôm cô gái nhỏ, ép sát vào tường.
 
Tri Miên đối diện ánh mắt u ám của người đàn ông, trái tim lỡ nhịp, còn chưa kịp nhắm mắt lại, thì nụ hôn đã rơi xuống.
 
Sự bình tĩnh bị phá vỡ trong một giây.
 
Người đàn ông mạnh mẽ lạ thường.
 
Tri Miên đột nhiên bị anh kéo xuống vực sâu, cô vô thức bám vào vai anh, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của anh, rồi rúc mình vào lòng anh.
 

Đoạn Chước ôm gáy cô, hôn cô, giọng nói khàn khàn: “Cục cưng… anh rất nhớ em…”
 
Tri Miên không nói nên lời, chỉ có thể đặt trọn vẹn trái tim chân thành trước mặt anh.
 
Nói với anh rằng, cô cũng nhớ anh như vậy.
 
Rất muốn, rất muốn…
 
Một lát sau, Đoạn Chước ôm cô lên, đi vào trong phòng.
 
Tri Miên được đặt trên chiếc chăn màu xanh quân đội.
 
Nụ hôn của người đàn ông lại rơi xuống.
 
Ngoài cửa sổ yên tĩnh, gió thổi lá cây tạo nên những âm thanh xào xạc.
 
Một lúc sau, sương mù tràn ngập hai mắt, đầu Tri Miên bị Đoạn Chước giữ chặt, miễn cho cô bị đụng đầu.
 
Đoạn Chước nhìn cô gái trong lòng, khóe miệng nở nụ cười xấu xa, giọng nói rơi vào tai cô: “Cục cưng nhỏ giọng thôi, cách âm ở đây không tốt, phòng bên còn có người.”
 
Tri Miên hoàn toàn đỏ mặt.
 

 
Trong đêm khuya thanh vắng, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu rọi khắp nhân gian.
 
Đoạn Chước bế cô gái nhỏ mệt đến không thể động đậy lên, đi vào phòng tắm.
 
Khuôn mặt Tri Miên ướt đẫm mồ hôi, vùi đầu vào vai anh, miệng thở phì phò, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra mấy giờ qua, muốn khóc không ra nước mắt.
 
Người đàn ông ít phải “ăn chay” một tháng rưỡi, một khi có bạn gái, thật sự là quá đáng sợ.
 
Tri Miên cảm thấy, mình đang đi ngàn dặm để đưa “cái gì đó”.
 
Cũng thảm quá qwq.
 
Trong phòng tắm không có bồn tắm, Đoạn Chước hỏi: “Có muốn giẫm lên chân anh không?”
 
Tri Miên chân giẫm lên anh, sau đó bị anh nửa ôm vào trong lòng, người đàn ông không “nghiêm túc”, Tri Miên đẩy anh ra, dỗi: “Anh tắm rửa cho hẳn hoi vào…”
 
“Ừm, anh sẽ cố gắng hết sức.”
 
Cố gắng hết sức, có nghĩa là, anh muốn khống chế, nhưng có khống chế được không, thì chưa biết.
 
Hai người ân ái một hồi, sau khi tắm rửa xong, Đoạn Chước ôm cô trở về phòng.
 
Nơi này không rộng bằng phòng ngủ ở Tinh Tiêu Châu, nhưng có thể ôm người mình thích, lại là một điều hạnh phúc lạ thường.
 
Tri Miên nằm trong vòng tay của người đàn ông, Đoạn Chước nhìn cô, từng ánh mắt đều như muốn khắc sâu cô vào đáy mắt, cuối cùng, anh hỏi: “Có phải gần đây không chịu ăn cơm đàng hoàng đúng không? Mặt lại nhỏ hơn rồi.”
 
“Gần đây em rất bận, thỉnh thoảng ăn ít một chút…”
 
Giọng điệu của anh hơi trầm xuống: “Lúc trước anh đã nói với em như thế nào? Ông đây vừa không ở bên cạnh em, là em lại bắt đầu gầy xuống à?”
 
Tri Miên lập tức nhận sai. “Em hứa là sau này sẽ ăn uống đầy đủ mà, một ngày ăn bốn bữa luôn.”
 
Anh búng trán cô. “Xem anh thi đấu xong, trở về có giám sát cân nặng của em không.”
 
Tri Miên dụi đầu vào ngực anh. “Đừng tức giận nữa mà.”
 
Đoạn Chước trách cô vài câu, nhìn thấy bộ dạng làm nũng của cô, cũng không thể cứng rắn dạy dỗ cô nữa, Tri Miên ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Em rất nhớ anh đó.”
 
Dù đã nói rất nhiều lần, nhưng cô vẫn muốn nói tiếp.
 
Anh hôn vào giữa mày cô. “Thi đấu xong anh sẽ nghỉ ngơi một thời gian, thời gian đó nhất định sẽ bù đắp cho em, được không?”
 
“Được.”
 
Cả hai trò chuyện rất lâu, nói rất nhiều lời ngọt ngào, cho đến khi cô gái nhỏ dần buồn ngủ, cuối cùng cũng từ từ chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh.
 
Đoạn Chước nhìn chằm chằm khuôn mặt đang say ngủ của cô, trong lòng mềm mại, cuối cùng chậm rãi cong môi.
 
——
 
Ngày hôm sau, Tri Miên vẫn còn ngủ, nhưng Đoạn Chước đã thức dậy trước.
 
Sáng nay, GYB sẽ tổ chức phỏng vấn trước trận đấu, nhiều đài truyền thông và phóng viên sẽ đến họp báo, chủ yếu nói về Giải đấu EA thế giới vào tuần sau.
 
Hôm nay, Đoạn Chước mặc áo sơ mi ngắn tay màu xám nhạt đơn giản, quần túi hộp màu đen, đi giày quân đội, tôn lên dáng người cao gầy và rắn rỏi của người đàn ông.
 
Anh không đánh thức Tri Miên dậy, rời khỏi ký túc xá.
 
Xuất phát cùng các đội viên đến địa điểm của cuộc họp báo ngày hôm nay.
 
Khi đến giờ, các huấn luyện viên và đội viên của GYB đều lần lượt lên sân khấu.
 
Trong lúc phỏng vấn, có người hỏi Đoạn Chước là anh mong chờ hay kiêng kị đội nào nhất trong vòng 16 này. Đoạn Chước lạnh nhạt mở miệng, không muốn nói quá nhiều: “Với tôi mà nói thì đều giống nhau, không có gì khác biệt.”
 
Dịch ra là, đều là thủ hạ bại tướng, không có gì khác biệt.
 
Ba năm trước, GYB đã để thua đội NS của Mỹ trong Giải vô địch thế giới.
 
Năm nay, NS vẫn lọt vào vòng 16, ở bảng A, còn GYB ở bảng B, các đội trong bảng A, B sẽ lần lượt PK, cuối cùng, mỗi bảng sẽ chọn ra một đội vào vòng chung kết.
 
Đội trưởng của NS từng nói trong một cuộc phỏng vấn rằng, anh ta cảm thấy thực lực của Đoạn Chước không cao, bọn họ vẫn có thể dễ dàng đánh bại được GYB. Về vấn đề này, có người hỏi Đoạn Chước, năm nay sẽ có chiến thuật gì với đội NS.
 
Đoạn Chước nghe xong, chỉ cười: “Tôi hi vọng bọn họ có thể đại diện được cho bảng A, nếu không, thì bọn họ còn không có cơ hội để được gặp chúng tôi.”
 
Tất cả mọi người đều thầm thán phục cách ăn nói kiêu ngạo của Đoạn Chước, bởi vì Đoạn Chước có thực lực, có tư cách nói ra những lời như vậy.
 
Chỉ là không biết, những lời này có phải là nói trước bước không qua không.
 

 
Buổi họp báo đồng thời được truyền hình trực tiếp trên mạng, sau khi kết thúc, đội viên GYB rời khỏi hiện trường.
 
Không ai ngờ rằng, cuộc họp báo này, vậy mà lại làm Internet dấy lên sóng to gió lớn.
 
Lên xe trở về căn cứ huấn luyện, Đoạn Chước ngồi ở ghế sau, tiếp tục ngủ bù.
 
Tối hôm qua, “hành” cô gái nhỏ đến một hai giờ khuya, sau đó lại tán gẫu hồi lâu, anh ngủ được tổng cộng có bốn tiếng, hiện tại thật sự là có chút buồn ngủ.
 
Đang thoải mái ngủ, thì đột nhiên, Đoạn Chước bị một giọng nói đánh thức: “Đại ca! Đại ca!”
 
Vài giây sau, anh cáu kỉnh mở mắt, mấy đội viên kích động xông tới. “Mẹ nó, đại ca, anh xem Weibo đi!!!”
 
Đoạn Chước bị nhét điện thoại vào tay, nhìn xuống dưới, thấy có hai chủ đề nóng hổi trong khu AZ—
 
# Fire buồn ngủ #
 
# Vết dâu tây của Fire #
 
Trong bức ảnh bên dưới, một số phóng viên truyền thông đã chụp được ảnh anh ngồi ở hàng ghế đầu của buổi họp báo hôm nay, hai chân dài tùy ý duỗi ra, hai tay khoanh trước mặt, vẻ mặt uể oải buồn ngủ, hàng mi dài che kín mí mắt.
 
Mà trong bức ảnh, trên sườn cổ của người đàn ông, có hai vết dâu tây cực kỳ rõ ràng.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.