Theo anh về nhà

Chương 21


Bạn đang đọc Theo anh về nhà – Chương 21:

 
Chương 21:
 
Editor: Byredo
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu mẩu thuốc lá bị dập tắt, một luồng khói bay tới, giống như thân hình cao lớn của anh bao phủ cô dưới ánh đèn đường vậy.
 
Tri Miên không thích mùi khói thuốc nên lùi lại một bước, định bỏ đi thì nghe anh hỏi: “Sao em tan làm muộn vậy? Ăn cơm chưa?”
 
Tri Miên: Người này bị sao vậy trời?
 
“Anh tìm tôi có chuyện gì?”
 
Thấy thái độ trước sau vẫn cứ chống cự của cô, người đàn ông cau mày, vẫn kiên nhẫn nói nhỏ: “Nếu chưa ăn thì tôi đưa em đi ăn tối nha?”
 
Cô thở dài. “Tôi muốn về nhà ăn cơm, rốt cuộc thì anh muốn làm gì?”
 
Hầu kết của Đoạn Chước dịch chuyển, cuối cùng nói:
 
“Mang cho em một món đồ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh ném tàn thuốc vào thùng rác gần đó, xoay người bước về xe, mở cửa sau, khi bước đến gần cô, trên tay anh cầm hộp quà, thản nhiên đưa cho cô:
 
“Cậu tôi mua trà, hôm nay vừa được gửi đến câu lạc bộ, nói là cho em.”
 
Tuy nhiên, thật ra là, Đoạn Chước đã lấy thân phận của Trang Gia Vinh, mấy ngày nay, anh đã đặc biệt nhờ người đến núi Vũ Di mua, bình thường, người có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
 
Tư Mã Thành và Gia Cát Vũ khuyên anh phải gãi đúng chỗ ngứa, phải tặng món quà mà cô gái nhỏ thích, có thể dỗ dành người ta trở lại được.
 
Anh nghĩ, thứ mà Tri Miên yêu thích nhất là trà.
 
Khi cô gái nhỏ nhận được một món quà mà cô thích, đều sẽ rất vui, trước kia khiến Tri Miên không vui, nếu tặng quà cho cô, thì cô sẽ không còn giận dỗi nữa.
 
Chiêu này làm lần nào cũng có hiệu quả.
 
Khóe môi anh khẽ cong lên, lặng lẽ nhìn cô.
 
Khi Tri Miên nhìn thấy tên của loại trà ở trên, là Ngọc Tỉnh Lưu Hương mà cô thích.
 
Đóng gói tinh tế, giá cả chắc canh không hề rẻ, chắc canh là hàng tốt.
 
Cô nhớ đêm giao thừa, anh không ở cùng cô, nên cũng tặng trà.
 
Lúc đó, dù cảm thấy khó chịu, nhưng cô vẫn chấp nhận và tha thứ cho anh.
 
Nhưng bây giờ, sao có thể như vậy nữa.
 
Cô lập tức lắc đầu: “Không cần, tự anh giữ lại đi.”
 
Đôi mày đang giãn ra của anh nhăn lại, sau đó, anh nói: “Tôi không uống trà, để ở nhà rất lãng phí.”
 
Tri Miên hỏi nhanh:
 
“Anh nói cho cậu… cậu của anh về việc chúng ta chia tay chưa?”
 
Khuôn mặt của người đàn ông trầm xuống.
 
“Đoạn Chước, anh nên nói rõ với cậu mình. Cảm ơn ý tốt của ông ấy, tình cảm của cậu, tôi nhận, nhưng hiện tại, chúng ta không phải là người yêu, tôi cũng không có lý do gì để nhận trà này.”
 
Nghe đến đây, người đàn ông nhíu mày, liếm liếm răng hàm sau, một lúc sau mới nói thật: “Không phải là cậu đưa cho mà là anh mua. Bây giờ em nhận quà còn cần lý do sao?”
 
“…?” Tri Miên tự hỏi liệu người này có sao không.
 
“Anh đưa cho tôi cái này để làm gì?”
 
“… Thích thì đưa, không được sao?”
 
“Thế nào, quà chia tay à?” Từng câu từng chữ của cô gái nhỏ đều như kim châm, cố ý đâm vào lòng anh, giống như trước đây vậy, lúc nào cũng muốn chọc tức anh.
 
Người đàn ông bước về phía trước, đến gần cô, nâng mặt cô lên, nhìn xuống cô:
 
“Tri Miên, em sẽ nói lại một lần nữa xem?”
 
“Đoạn Chước!”
 
Thịt má cô bị bóp đến mức đau rát, bị buộc phải chu môi và, tức giận mà đánh vào tay anh.
 
Sao người đàn ông này lại bỗng nhiên động tay chân như thế chứ?!
 
Người đàn ông nhìn bộ dạng xù lông của cô, cảm thấy có chút đáng yêu, buông tay ra, ôm cô vào lòng, giọng nói nặng nề áp chế: “Tôi không đồng ý chia tay, em nghĩ chia tay được sao?”
 
Cô tức giận nói: “Chắc tôi cần anh đồng ý? Tôi đá anh mà còn cần anh đồng ý sao?”
 
Đoạn Chước: “…”
 

Lợi dụng lúc anh không chú ý, Tri Miên đẩy anh ra, lùi lại, ném lá trà vào tay anh, trừng mắt:
 
“Lấy trà của anh đi, tôi không muốn.”
 
“…”
 
Cô xoay người đi về phía cổng khu chung cư, Đoạn Chước nhìn bóng lưng cô không hề quay lại, sắc mặt hoàn toàn tối sầm.
 
Vài giây sau, anh lên xe, ném hộp quà vào ghế sau.
 
Sau khi khởi động xe, xe Hummer rời khỏi cổng khu chung cư, đang lái xe trên đường thì điện thoại di động của anh vang lên, hai giọng nói sôi nổi từ đầu dây bên kia truyền đến ——
 
Tư Mã Thành: “Tiểu Đoạn, thế nào rồi, tặng trà xong chưa? Tiểu Tửu nhận chưa?”
 
Gia Cát Vũ: “Người anh em, chiêu này bọn anh chỉ cho cậu không tồi đúng không, anh đã nói là cậu không thể lần nào cũng dùng miệng lưỡi để dỗ ngọt được, phải có quà thực tế kèm theo. Theo kinh nghiệm yêu đương phong phú nhiều năm của anh, thì đi xin lỗi phải có quà kèm theo. Món quà đánh trúng trái tim, thì phần lớn vấn đề sẽ được giải quyết.”
 
Tư Mã Thành nhanh chóng đồng ý: “Anh thấy cũng có lý.”
 
Gia Cát Vũ: “Cậu nói đi, có phải Tri Miên nhìn thấy tấm chân tình của cậu, bị cảm động đến mức bằng lòng mở lòng với cậu, cuối cùng hai người cũng êm đẹp đúng không?”
 
Sau khi hai người tự lải nhải xong, đầu dây bên kia im lặng vài giây, Đoạn Chước cười mỉa: “Cảm động cái con khỉ.”
 
Anh trực tiếp cúp điện thoại.
 
Cả hai: Hả???
 
Chiếc Hummer lái đến Ngự Long Thế Cảnh Thiên, cuối cùng rẽ vào bãi đậu xe riêng của một biệt thự.
 
Đoạn Chước đậu xe, đi qua những siêu xe sang trọng, cuối cùng bước vào cửa biệt thự, người giúp việc được quản gia bảo đứng ở cửa gật đầu với người đàn ông: “Cậu Đoạn —”
 
Đoạn Chước vừa đi vào cửa, quản gia lớn tuổi liền tiến lên: ” Cậu Đoạn, cậu ăn cơm tối chưa? Hiện tại có cần tôi bảo nhà bếp chuẩn bị không?”
 
Đoạn Chước ném chìa khóa xe cho ông ấy. “Không cần đâu chú Vương, chú làm việc của mình đi.”
 
Anh cau mày cáu kỉnh, bước lên lầu dọc theo cầu thang xoắn ốc.
 
Đây là dinh thự mà cậu Trang Gia Vinh đã mua ở thành phố Lâm, trị giá hàng trăm triệu.
 
Đoạn Chước khi còn nhỏ thường sống ở đây, những chiếc siêu xe sang trọng ở bãi đậu xe tư nhân là do Trang Gia Vinh mua về để sưu tập, rất nhiều xe đều mang tên Đoạn Chước. Chỉ cần Đoạn Chước muốn, thì Trang Gia Vinh nhất định sẽ thỏa mãn anh.
 
Có một phòng trưng bày quân sự rất lớn trên tầng hai của biệt thự, do Trang Gia Vinh chuẩn bị cho anh. Nơi đây từng là kho báu của Đoạn Chước, nơi anh thu thập các vật phẩm liên quan đến quân sự từ khắp nơi trên thế giới, cũng như một số mô hình súng cầm tay.
 
Đoạn Chước bước vào phòng trưng bày quân sự, ngồi xuống sofa da bên trong, nhìn đồ trang trí trong phòng.
 
Mỗi khi tâm trạng không vui, anh đều đến đây.
 
Ngoài hai người bạn thân, thì người anh đưa tới căn biệt thự này, cũng chỉ có cô gái nhỏ.
 
Đưa Tri Miên về nhà được một thời gian, thì có một ngày, Đoạn Chước đưa cô đến đây chơi.
 
Khi Tri Miên bước vào biệt thự, giống như bước vào Công viên kỷ Jura vậy, đầy tò mò và ngạc nhiên.
 
Tri Miên đến phòng trưng bày quân sự, nhìn thấy một số phụ kiện quân sự trên tường, liền không khỏi tò mò mà sờ vào, nên anh cố ý trêu chọc cô: “Bé con, nếu làm hỏng sẽ phải đền tiền đấy.”
 
Cô sợ tới mức không dám chạm vào, nhẹ giọng giải thích: “Vừa rồi em vẫn chưa đụng vào đâu…”
 
Đoạn Chước lúc đó thật sự cảm thấy cô rất đáng yêu, liền xoa xoa đầu cô, cười đến vui vẻ.
 
Anh đưa Tri Miên đến đây sống một thời gian, cho đến khi Trang Gia Vinh trở về sau khi bàn chuyện hợp tác ở nước ngoài, hôm đó nhìn thấy Đoạn Chước ngồi xem TV trên sofa, Tri Miên ở bên cạnh, ngoan ngoãn bóc vỏ quýt rồi đưa từng múi một vào miệng Đoạn Chước.
 
Ngày hôm đó, Đoạn Chước nói với Trang Gia Vinh rằng, đây là đứa em gái mà anh nhận nuôi ở trên đường, Trang Gia Vinh suy nghĩ một chút, biết Đoạn Chước to gan, nhưng không ngờ rằng anh lại dám bắt cóc một cô gái nhỏ về nhà như thế này.
 
Trang Gia Vinh biết sự thật, mặc dù biết Đoạn Chước có ý tốt, nhưng ông vẫn định gọi điện cho cha mẹ của Đoạn Chước, rồi nói là sẽ gửi Tri Miên đến một trại trẻ mồ côi tốt.
 
Tối hôm đó, khi Đoạn Chước bước ra khỏi phòng làm việc, liền nhìn thấy cô gái đứng ở cửa, dường như đã nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, hai mắt đỏ hoe, ánh lên sự rụt rè.
 
Cô gái nhỏ đặc biệt sợ bị anh đuổi đi một lần nữa.
 
Ngay lúc đó, Đoạn Chước đã mềm lòng, quyết định giữ cô bên mình.
 
Anh nghĩ, nếu hành động của mình là làm loạn, vậy thì cứ làm loạn đến cùng đi.
 
Đoạn Chước vốn muốn buông xuống lòng tự trọng để dỗ dành Tri Miên thật tốt, nhưng ai biết, cô vẫn hung hăng lộ ra móng vuốt, như con mèo đang xù lông, cũng không biết sự dịu dàng dễ thương ngày thường đã chạy đâu mất tiêu.
 
Anh lại nhớ tới câu nói “Tôi đá anh” của cô, lồng ngực bị chặn lại, cả người rơi áp lực thấp.
 
Anh nhặt phi tiêu trên bàn bên cạnh, ném vào mục tiêu trên tường.
 
Trúng ngay hồng tâm.
 
————–
 
Sau khi tác phẩm của Tri Miên được Truyện tranh Nhạc Họa lựa chọn, hai bên ký xong hợp đồng, thì sang tuần thứ hai, bộ truyện tranh “Gió mùa tháng tám” do họa sĩ “Nhất Mục Tri Thu” đã chính thức xuất bản trên nền tảng này.
 
Cái tên “Nhất Mục Tri Thu” này được Tri Miên đặt khi cô học cấp 3. Lúc đó đang là mùa thu, hơn nữa, chữ “Mục” và “Tri” đều cùng có liên quan đến tên của cô. Cô cảm thấy rất dễ nghe, nên vẫn sử dụng cho đến bây giờ.
 

Ngoài tiền nhuận bút cơ bản, thì tùy theo mức độ phổ biến của truyện tranh và thứ hạng trên bảng xếp hạng, thì tiền nhuận bút của Tri Miên sẽ được thêm vào tương ứng.
 
Từ Từ còn bảo Tri Miên cứ thoải mái, đừng để ý quá nhiều đến số liệu, lúc đầu cứ vẽ vui vẻ, không cần áp lực.
 
Truyện tranh này của Tri Miên được sáng tác trong những năm đầu tiên cô học vẽ, kể về một tình yêu tuổi học trò, mang theo những cảm xúc chua ngọt, ngây ngô.
 
Tri Miên nhìn thấy một vài bình luận đơn giản xuất hiện ở cuối khu vực bình luận, nói rằng cô có phong cách vẽ tốt, câu chuyện rất thiếu nữ, mặc dù chỉ có một số bình luận ít ỏi, nhưng đã động viên cô rất nhiều.
 
Cô cảm thấy cuộc sống của mình hiện tại thật viên mãn.
 
Cô của một năm trước chắc hẳn là sẽ không thể ngờ rằng, một năm sau, mình sẽ trở thành như bây giờ.
 
Trước đây, cô rất tự ti, cảm thấy mình không xứng với Đoạn Chước, nhưng hiện tại, cô phải nỗ lực vì bản thân.
 
Cô cũng có thể là ánh sáng của chính mình.
 
Truyện tranh vẫn còn tiếp, một năm sắp kết thúc, chuẩn bị đến đêm giao thừa.
 
Vào buổi sáng ngày 30, sau khi tỉnh dậy, cô mở điện thoại lên thì thấy tin nhắn của Lương Chi Ý: [Cửu Cửu, ngày cuối năm vui vẻ nha ~ Tối nay đến nhà tớ sớm một chút, trong nhà có làm vằn thắn đó.]
 
Lương Chi Ý không muốn Tri Miên đón năm mới một mình, nên yêu cầu Tri Miên đến nhà cô ấy ăn cơm tất niên.
 
Tri Miên nhìn ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ, vươn vai, chậm rãi nhếch lên khóe môi, đáp: [Được.]
 
Sau khi tắm xong, Tri Miên mặc một chiếc váy len màu đỏ rượu, trang điểm nhẹ, trông sắc mặt rất tốt.
 
Ở nhà, cô lấy những câu đối xuân và các hình trang trí cửa sổ mà mình đã mua ở siêu thị vài ngày trước ra, dán lên.
 
Cuộc sống cũng cần có cảm giác nghi thức, dù là ở một mình nhưng cô cũng muốn trang trí nhà cửa cho ấm áp, đẹp đẽ.
 
Sau khi trang trí cửa sổ xong, cô đi xuống cửa sổ, đi tới bàn, nhìn thấy trên bàn có viên đá nhỏ hình san hô.
 
Cô nhặt nó lên, xoa xoa và thì thầm: “Nếu chúng ta có thể cùng nhau đón Tết thì tuyệt biết bao.”
 
Giá như họ vẫn ở đây thì tốt.
 
Như vậy thì, cô sẽ không đơn độc nữa.
 
Một lúc lâu sau, cô cười nhẹ: “Ba mẹ, năm mới vui vẻ.”
 
Vào buổi tối, Tri Miên đến nhà Lương Chi Ý, mang theo một vài hộp quà mua cho cha mẹ Lương.
 
Mẹ Lương biết Tri Miên từ khi học trung học, cảm thấy cô là người ngoan ngoãn, hiểu chuyện, vẫn luôn rất thích cô: “Tiểu Cửu, con cứ coi nhà chúng ta như nhà của mình nha, không cần khách sáo.”
 
Lương Chi Ý bịa chuyện với cha mẹ rằng, anh trai của Tri Miên đang ở nơi khác, vậy nên chỉ còn một mình Tri Miên ăn Tết.
 
“Vâng, cảm ơn dì ạ.”
 
Lương Chi Ý khoác vai Tri Miên đi vào phòng bếp, chỉ vào sủi cảo trên bàn. “Cửu Cửu, nhìn sủi cảo tớ làm xem, mẹ tớ cứ ghét bỏ mãi, rõ ràng là rất đẹp mà.”
 
Tri Miên nhìn sủi cảo méo mó vẹo vọ mà không nhịn được cười: “Ừm… đẹp thật đấy.”
 
“Cậu có thể khen thật trân hơn tí không.”
 
Tri Miên cười, cuối cùng nói. “Để tớ đi rửa tay rồi giúp mọi người nhé?”
 
“Ok luôn.”
 
Tri Miên cũng tham gia vào đội làm vằn thắn, khi còn nhỏ, cô đã từng làm rất nhiều, nên bây giờ làm cực kỳ thuận tay, sau khi gói một chiếc, mẹ Lương nhìn thấy, càng ghét bỏ Lương Chi Ý: “Nhìn Tiểu Cửu nhà người ta gói đẹp bao nhiêu, rồi nhìn con xem, vỏ còn không bóp chặt, chút nữa nấu xong thì một mình con ăn đi…”
 
Lương Chi Ý ôm mặt hậm hực: “Con ăn thì con ăn. Con làm vằn thắn không giỏi, nhưng ăn là nghề của con.”
 
Cả ba cùng cười.
 
Một lúc sau, đĩa sủi cảo đầu tiên đã hoàn thành, được cho vào nồi trước.
 
————————
 
Trong nhà cũ.
 
Sủi cảo quay cuồng trong nồi nước sôi ùng ục, sau khi chín, Trang Thư Lan tắt lửa và gắp bánh bao ra.
 
Bà bước đến phòng ăn, cầm sủi cảo trong tay, dặn dò người làm bưng những món khác lên, rồi lại gọi với ra phòng khách. “Tu Viễn, Gia Vinh, vào ăn cơm tất niên đi.”
 
Tiếng uống trà và trò chuyện trong phòng khách nhanh chóng ngừng lại, Trang Gia Vinh và Đoạn Tu Viễn bước vào.
 
Sau khi kết thúc công việc của mình vào hai ngày trước, Trang Gia Vinh đã trở về thành phố Lâm, Trang Thư Lan và Đoạn Tu Viễn ngày hôm qua cũng đã được nghỉ đông, liền vội vàng trở về.
 
“Chị à, kỹ năng nấu nướng của chị lại tiến bộ rồi. Thảo nào dạo này anh rể em béo hơn một chút ha.”
 
Trang Gia Vinh nhìn những món ăn trên bàn, nói đùa.

 
“Đâu có đâu, chị chỉ nấu canh ba ba hầm hạt sen và nồi sủi cảo, còn lại là do đầu bếp làm. Anh rể của em béo vì dạo này không tập thể dục đó thôi, ngay cả đi dạo cũng rất ít.”
 
“Anh rể, anh làm như vậy là không được đâu. Sức khỏe là quan trọng nhất. Đừng chỉ làm việc thôi không.”
 
Đoạn Tu Viễn cười gật đầu: “Quả thực là nên vận động nhiều hơn. Hôm qua Tiểu Đoạn cũng nói anh mập hơn một chút.”
 
“Đúng rồi, Tiểu Đoạn đâu?” Trang Gia Vinh hỏi.
 
“Cũng không biết, đã ở trên lầu cả buổi chiều.” Trang Thư Lan quay sang nói với người làm. “Chị Lệ, chị lên lầu kêu Đoạn Chước xuống ăn cơm đi.”
 
“Dạ, bà chủ.”
 
Trang Thư Lan nói. “Nào, chúng ta ngồi xuống trước đi.”
 
“Ngồi đi ngồi đi, đã lâu rồi không được ăn cơm nhà đó.”
 
“Tu Viễn, anh uống cái gì đấy?”
 
“Uống một ly nước trái cây thôi, hiện tại đừng uống rượu nữa…”
 
Một phút sau, từ trên cầu thang truyền đến một âm thanh, cuối cùng thì bóng dáng của Đoạn Chước cũng xuất hiện ở cửa nhà ăn.
 
Anh bước vào, kéo ghế ngồi bên cạnh Trang Gia Vinh, đầu hơi rũ xuống, trong mắt hiện lên vẻ mệt mỏi.
 
Trang Gia Vinh vỗ vỗ anh: “Sao vậy, vừa rồi cháu đang ngủ à?”
 
Người đàn ông giơ tay cầm ly nước trái cây trên bàn uống hai ngụm, làm thông cổ họng, nói: “Vâng, đang xem TV thì ngủ quên mất.”
 
“…”
 
Trang Gia Vinh hỏi. “Tiểu Cửu đâu? Con bé vẫn ở trên lầu hay là cháu không dẫn con bé về?”
 
Trang Thư Lan cũng khó hiểu: “Đúng vậy, không phải mẹ đã bảo con đưa cô gái nhỏ về nhà ăn cơm tất niên năm nay sao? Tối hôm qua mẹ đã nói với con rồi, mà con cũng chỉ mơ mơ hồ hồ mà không trả lời mẹ.”
 
Đoạn Chước ngưng mắt nhìn, xoa xoa cái ly trong tay, thì thào nói dối:
 
“Đang cãi nhau với cô ấy. Tối nay cô ấy đến nhà một người bạn ăn cơm tất niên.”
 
Trang Gia Vinh: “Cãi nhau? Đang êm đẹp sao lại cãi nhau? Cháu lại khiến người ta không vui hả?”
 
Đoạn Chước không nói.
 
Trang Thư Lan nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Tết nhất, không thể như vậy được. Con mau mau ăn cơm nhanh lên, rồi đi dỗ người ta trở về, phải nói chuyện với người ta cho tốt đấy, biết chưa?”
 
Đoạn Chước đáp lại.
 
“Ôi, mẹ và ba con thậm chí còn chuẩn bị lì xì cho con bé nữa.”
 
Đoạn Tu Viễn vỗ vỗ tay Trang Thư Lan, nhìn Đoạn Chước: “Không thành vấn đề, ngày mai đưa người về, đến lúc đó nhà chúng ta cùng nhau ra ngoài đi dạo.”
 
Hầu kết của Đoạn Chước dịch chuyển, cầm đũa lên. “Ăn trước đi.”
 

 
Suốt bữa cơm tất niên, Đoạn Chước lơ đễnh, ăn không ngon miệng.
 
Sau bữa tối, Trang Gia Vinh về trước, Đoạn Chước nói chuyện với ba mẹ một lúc, đến 8 giờ thì hai người nói rằng họ muốn xem Xuân Vãn, Đoạn Chước chưa bao giờ có hứng thú với chương trình này, nên xem một lát, liền cảm thấy chán, đi ra sau vườn.
 
Anh dựa vào bức tường cạnh cửa kính, nhìn lên bầu trời.
 
Bóng đêm trải dài, trăng sao trên cao.
 
Tinh Tiêu Châu là khu vực cấm bắn pháo hoa, khu vực xung quanh yên tĩnh đến mức không có chút náo nhiệt nào, không giống đêm giao thừa chút nào.
 
Anh luôn cảm thấy Tết không có gì đặc biệt.
 
Vì khi đó, ba mẹ anh bận công việc không về đón Tết được, nên anh chỉ ở chung với cậu.
 
Mãi về sau, mới có một cô gái trong nhà.
 
Cô sẽ đưa anh đi chợ mua đồ mừng năm mới, chuẩn bị bữa cơm tất niên ở nhà, xem Xuân Vãn trên sofa, ra ngoài nghịch pháo hoa.
 
Chuyện nào cũng khiến anh cảm thấy trẻ con và nhàm chán, nhưng anh đã cùng cô làm tất cả suốt bảy năm trời mà không hề hay biết.
 
Cho đến khi anh đã quen với nó.
 
Thì năm nay, cô lại không còn nữa.
 
Điện thoại di động trong túi thường xuyên rung lên, anh lấy ra thì thấy rất nhiều tin nhắn chúc phúc hiện lên trên WeChat, nhưng không có tin nhắn nào đến từ khung chat trên cùng.
 
Trước đây, cô luôn ôm chặt lấy anh, nói lời chúc mừng năm mới với anh bằng giọng điệu nhẹ nhàng.
 
Tại sao, bây giờ, ngay cả nói chúc mừng năm mới trên WeChat mà cô cũng không muốn?
 
Đoạn Chước cất điện thoại vào túi, vẻ mặt u ám.
 
Nỗi lo lắng trào dâng tận đáy lòng, cuối cùng, anh quay lại phòng khách, lúc này, ba anh đang nửa ôm lấy mẹ, ngồi trên sofa.
 
Trang Thư Lan bóc vỏ đậu phộng, cho vào miệng Đoạn Tu Viễn. Hai nhìn xem Xuân Vãn, cười đến sung sướng.
 
—————
 
Già đầu rồi, mà vẫn cứ như hồi mới yêu.
 
Đoạn Chước không muốn nhìn ba mẹ ném thức ăn cho chó nữa, liền cầm chìa khóa xe trên bàn trà lên, nói với hai người: “Ba mẹ, con có chuyện phải đi ra ngoài.”
 
Cả hai thản nhiên đáp lại, tâm trí vẫn hướng về tiểu phẩm trên TV.
 
Đoạn Chước lái chiếc Hummer ra khỏi gara.

 
Anh hạ cửa sổ xuống một nửa, chiếc xe lao vào bóng tối.
 
————— 
 
Vào buổi tối, sau bữa cơm tất niên ở nhà họ Lương, Tri Miên liền đoán được là Lương Chi Ý sẽ đi hẹn hò với bạn trai, cũng ngại khi ở nhà họ Lương quá lâu, vì vậy, cô liền cảm ơn cha mẹ Lương, nói muốn về nhà trước.
 
Tranh thủ lúc đi xe buýt, cô bấm vào phần mềm Truyện tranh Nhạc Họa, thì thấy trong khu vực thảo luận truyện tranh của cô, có một số người chúc cô năm mới vui vẻ.
 
Trong khoảng thời gian này, truyện tranh của cô được xem ngày càng nhiều, và hiện đang được yêu thích nhất trong số các tác phẩm trong sự kiện này.
 
Cô rất vui vì có người thực sự thích tác phẩm của mình.
 
Sau khi trả lời các bình luận ấm lòng, cô thoát khỏi phần mềm, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng pháo hoa nổ bên ngoài.
 
Hôm nay, hầu như các hàng quán trên đường đều đóng cửa, vắng người qua lại, mọi người đều sum họp ở nhà, đoàn tụ, quây quần bên nhau.
 
Tri Miên một mình nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cảm thấy cô đơn.
 
15 phút sau, xe đến trạm, cô xuống xe, đang đi về phía khu chung cư thì tình cờ đi ngang qua một cửa hàng bán pháo hoa pháo trúc, cô không nhịn được mà dừng lại, nhìn vào bên trong.
 
Ngay cả khi đã lớn lên, thì cô vẫn rất thích pháo hoa.
 
Tết nào cô cũng thích mua.
 
Do dự một lúc, cô vẫn đi vào cửa hàng, chọn một hộp pháo hoa mà mình đã từng chơi, cuối cùng, bước ra với một túi nilon màu đỏ trên tay.
 
Ngay cả khi ở một mình, thì cũng phải hạnh phúc.
 
Bên cạnh có một quảng trường công viên rất rộng, thường là nơi tụ họp của các cô dì chú bác để tụ tập khiêu vũ, nhưng lúc này, mọi gia đình đều đang sum họp quây quần bên mâm cơm tất niên, nên ở đây cũng không có nhiều người.
 
Cô bước tới, cuối cùng tìm được một cái ghế dài cạnh đài phun nước, ngồi xuống, lấy từ trong túi ra một ống pháo hoa.
 
Cô đặt pháo hoa trên mặt đất cách đó năm mét, lấy trong túi ra chiếc bật lửa vừa mua.
 
Cô ngồi xổm xuống, đang định châm lửa, thì một giọng nói trầm lạnh vang lên sau lưng cô:
 
“Đốt cái gì mà đốt, không biết ở đây là khu cấm đốt pháo hoa à?”
 
Tri Miên nghe thấy giọng nói quen thuộc, liền nhanh chóng quay lại.
 
Đoạn Chước không biết đã xuất hiện từ lúc nào, ngồi trên băng ghế nơi cô đặt pháo hoa, hai tay đút túi quần, khí chất lười biếng.
 
“…”
 
Tại sao người đàn ông này lại ở đây? !
 
Tri Miên phản ứng trong vài giây, nhìn anh. “Sao, anh lại đi ngang qua à?”
 
Anh lười biếng cười. “Em nghĩ sao?”
 
“…”
 
Tri Miên cũng lười thăm dò anh, quay đầu nhìn lại pháo hoa trước mặt, thở dài.
 
Khó khăn lắm mới mua được, vậy mà lại không thể đốt, thật là đau lòng mà.
 
Tri Miên chán nản nhặt pháo hoa lên, đứng dậy đi tới băng ghế, vừa định đặt xuống, thì Đoạn Chước đã vươn tay cầm lấy.
 
Người đàn ông đứng dậy, một tay cầm pháo hoa và túi xách của cô, tay kia nắm lấy cổ tay cô. “Đi thôi.”
 
Tri Miên ngơ ngác: “Cái gì?”
 
Anh nhìn xuống cô. “Không phải là muốn bắn pháo hoa sao? Đưa em đi chỗ khác để đốt.”
 
“Này, tôi nói muốn cùng anh đi đốt bao giờ, anh trả lại cho tôi…” Tri Miên bị anh lôi kéo, cố gắng nắm lấy pháo hoa trong tay, ríu rít trước mặt anh như một đứa trẻ xin kẹo của người lớn.
 
Khóe môi Đoạn Chước hơi cong lên, nhưng biên độ nhỏ đến mức cô không thể thấy được.
 
Cho đến khi đi đến chiếc Hummer bên đường, Tri Miên cố gắng kiễng chân lên để lấy, nhưng khi quay người, thị lại bị kẹt giữa cửa xe và cơ thể anh.
 
Hai người đang ở rất gần, và cô thì bị bóng dáng cao lớn của anh chặn lại.
 
Tri Miên ngửi thấy mùi bạc hà và thuốc lá quen thuộc trên người anh.
 
Tim cô lệch một nhịp, cô lập tức đẩy anh: “Đoạn Chước, anh muốn thế nào?”
 
“Đưa em đi đốt pháo hoa, không phải đã nói như vậy rồi sao?”
 
“Tôi không cần. Nếu được đốt thì tôi về nhà.” Tri Miên trừng mắt nhìn anh: “Năm mới anh không có việc gì làm sao? Thích quấy rầy tôi như vậy sao?”
 
Đoạn Chước chế nhạo. “Chỉ là nhàm chán thôi, hay là em tưởng tôi rỗi hôi nên mới dẫn em đi à?”
 
Vừa dứt lời, trên bầu trời trên đầu liền có một trận pháo hoa nổ tung.
 
Hình dạng xinh đẹp như một bông hoa mẫu đơn đang nở.
 
Pháo hoa rực rỡ trên cao.
 
Bầu không khí xung quanh xe đột nhiên trở nên kỳ quái.
 
Tri Miên ngẩng đầu, sững sờ, sau hai giây, cô nhìn người trước mặt cười. “Đây là khu vực cấm đốt pháo sao?”
 
Sắc mặt Đoạn Chước tối sầm lại, anh đảo mắt, im lặng không nói.
 
Cô ôm lấy pháo hoa, đẩy anh ra, trừng mắt nhìn anh khi rời đi: “Anh đúng là cái đồ rảnh rỗi sinh nông nổi.”
 
Đoạn Chước: “…”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.