Bạn đang đọc Theo anh về nhà – Chương 2:
Chương 2: “Không che hết sao?” …
Editor: Byredo
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh vừa dứt lời, lại hạ giọng nói thêm: “Chuyện này bản thân cậu không biết xử lý sao?”
Trong tay người đàn ông cầm di động, áp ở bên tai, rồi tiến tới chỗ cô.
Nhìn thấy anh đang nghe điện thoại, Tri Miên không lên tiếng, muốn chạy qua một bên, nhưng ngay sau đó, cổ tay đã bị nắm lại, bị kéo vào lòng anh.
Người đàn ông một tay ôm cô, đặt cô vào giữa giường với mình.
Anh vẫn nói chuyện với đầu dây bên kia như cũ, chuyên chú nghiêm túc, còn lòng bàn tay thì lúc có lúc không mà vuốt ve vòng eo mềm mại của Tri Miên.
Anh thật sự rất thích vòng eo nhỏ một tay có thể ôm hết của cô.
Đặc biệt là khi cong thành một độ cong nào đó, khiến người khác phải đỏ mắt không thôi.
Lực tay của anh rất lớn, Tri Miên không chạy thoát được, chỉ có thể yên tĩnh đợi anh nói chuyện điện thoại xong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được rồi, tạm thời cứ như vậy đi.”
Đoạn Chước nói chuyện, Tri Miên liền nghe thấy đầu bên kia truyền tới tiếng trêu chọc mơ hồ: “Cậu nói xem, cậu vội vàng như thế làm gì chứ? Trên giường có người đang đợi sao?”
Đoạn Chước cười một tiếng. “Sao cậu lắm lời vô nghĩa vậy hả.”
Anh nói xong, liền cúp máy, vứt điện thoại lên giường.
Trong phòng lại lần nữa yên tĩnh.
Tri Miên cúi đầu, trong lúc nhất thời không muốn chủ động mở miệng, sau đó liền bị nâng cằm lên, khiến cô phải đối mặt với anh.
Một nửa bên mặt của Đoạn Chước được ngọn đèn trên cao chiếu sáng, lông mày lạnh lùng, mặt dưới tai phải có một vết sẹo rất nông, là do không cẩn thận bị thương trong một lần huấn luyện dã ngoại.
“Tại sao đột nhiên nói không muốn trở lại?”
Đoạn Chước mở miệng.
Anh nhướng mày. “Không phải tối qua còn nói nhớ anh sao?”
Tri Miên bướng bỉnh, giọng điệu rầu rĩ. “Hôm qua nhớ, hôm nay không nhớ nữa.”
Đoạn Chước lười biếng cười. “Ồ, nhanh như vậy sao?”
Tri Miên không trả lời.
Anh cảm thấy được tâm trạng cô không tốt, nhưng cũng không biết tại sao người trước nay rất hiểu chuyện như cô hôm nay lại náo loạn như vậy.
Anh giơ tay, dùng đầu ngón tay gãi dưới cằm cô. “Tối nay câu lạc bộ có chuyện đột xuất, cho nên không thể đến tìm em, đừng có không vui nữa, hửm?”
Lời của Đoạn Chước giống như an ủi, nhưng cũng như gián tiếp nói với cô ————
Trong lòng anh, sự nghiệp là luôn đứng thứ nhất.
Cô luôn phải đứng sau điều này.
“Em biết.”
Cô nhàn nhạt đáp lại, lùi về bên cạnh, muốn né tránh tay anh, nhưng cằm lại bị vặn lại lần nữa.
Anh cúi mặt, hơi thở nặng nề phả vào tai, cắn nhẹ, từng chút lần theo vành tai.
Nụ hôn của anh chuyển hướng, cuối cùng bắt giữ môi cô, cạy hàm răng ra, hương bạc hà mát lạnh tỏa ra, lại mang theo mùi tình ái nồng đậm.
Từ từ tăng lên.
Làn sóng nóng bỏng như ùa vào căn phòng, Tri Miên miệng khô lưỡi khô, mở đôi mắt hạnh đầy sương ra.
“Em còn chưa tắm rửa…”
Cô muốn ngăn lại, ai ngờ rằng, Đoạn Chước ngay lập tức cúi người xuống, bế ngang cô lên: “Được, bây giờ đi.”
Tri Miên: “…”
Bên trong lại bốc lên hơi nước lần nữa.
Trong ánh sáng vàng cam, bọt nước phát ra ánh sáng bảy sắc, hình thành trong khoảnh khắc rồi lại biến mất, giống như mộng ảo.
Trong gương trước bệ rửa mặt phản chiếu thân hình của hai người.
Mềm mại và cứng rắn, là sự tồn tại tương phản mãnh liệt nhất.
Đầu gối bị hung hăng giữ chặt.
Người cô bị nâng lên, dán vào mặt gạch men hơi nóng.
Tiếng nước tí tách.
Qua một lúc, cô dựa vào đầu vai anh, như cá mất nước, cảm nhận nhịp tim đập mạnh mẽ của anh, anh bóp eo nhỏ của cô, hơi thở dồn dập:
“Ông đây muốn hoàn toàn chiếm hữu em.”
Giữa bọn họ, vẫn còn thiếu một bước cuối cùng.
Anh vẫn luôn kiềm chế, là bởi vì quy định của nhà họ Đoạn là trước khi kết hôn, không thể phát sinh quan hệ.
Nhưng cho dù không đến bước cuối cùng, thì anh cũng có rất nhiều cách chơi.
Khiến cho cô sướng như lên tiên.
———
Khi về giường nằm, đã là gần một giờ sau.
Cô xoay người, đối diện với ánh mắt của Đoạn Chước gần trong gang tấc, cảm giác kiên định chân thành trong lòng bỗng nhiên ùa về.
Cho dù như thế nào, thì anh vẫn còn ở bên cạnh cô.
Khóe môi cô hơi cong lên, vừa định nói chuyện, thì điện thoại trên đầu giường của người đàn ông vang lên.
Đoạn Chước nghe máy: “Làm sao vậy.”
Đầu bên kia: “Đại ca, không quấy rầy anh chứ? Chính là chuyện ngày hôm qua anh Trương bảo bọn em cung cấp danh sách thi đấu….”
Vài giây sau, Tri Miên cảm nhận được bàn tay bên hông đã rút ra, người đàn ông vén chăn lên, nói với cô: “Em ngủ trước đi.”
Không chờ cô kịp trả lời, anh đã lập tức đi ra khỏi phòng ngủ.
Trong phòng im ắng.
Vị trí bên cạnh còn chưa ấm lên, đã lạnh trở lại, vả cả tình cảm ở trong tim vừa được nung nóng đó nữa.
Tri Miên khẽ giật môi, nuốt lại những lời muốn nói vào trong bụng, trở mình, nhìn bầu trời đen nhánh ngoài cửa sổ.
Bình thường, nhà trường không cho phép học sinh không về trường ngủ từ thứ 2 đến thứ 5, nhưng vì Đoạn Chước, mà cô thường xuyên trốn đi.
Cơ bản là với tính tình của Đoạn Chước, ngoại trừ những ngày cuối tuần ra, thì đôi khi cô cũng sẽ bị người đàn ông đưa về nhà ở một đêm.
Bị đón ra vào thời điểm này, thật sự giống như người tình không thể đưa ra ánh sáng của anh.
Cô cảm thấy bản thân giống như một món đồ chơi.
Lúc nhàm chán, thì cùng anh giải buồn, khi anh bận, thì bị vứt sang một bên.
Thậm chí, đã trở về lâu như vậy rồi, nhưng anh vẫn chưa từng hỏi một câu, rằng trong hai tuần anh đi công tác, thì cô sống như thế nào.
Nghĩ đến điều này, Tri Miên cuộn tròn chân tay lạnh lẽo lại, thất vọng nhắm mắt.
Không hề đợi anh quay về cùng ngủ nữa.
——
Hôm sau.
Ánh nắng len lỏi vào trong phòng, đồng hồ báo thức Tri Miên đặt lúc 7 giờ đúng giờ vang lên.
Phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.
Chắc là Đoạn Chước chạy bộ buổi sáng đã trở về rồi.
Cô trở mình tiếp tục ngủ nướng, trong lúc mơ hồ, một giọng nam trong phòng vang lên:
“Tri Miên, em không muốn đến trường thì cứ tiếp tục ngủ đi.”
“…”
Tri Miên vén chăn ra khỏi mặt, nhìn thấy anh đang mặc chiếc áo gió màu xanh quân đội, dựa vào phía trước cửa sổ, hàng mi dài tiếp đón ánh nắng, vẻ mặt lạnh nhạt liếc nhìn cô.
Hai giây sau, cô lại đắp chăn một lần nữa:
“Thôi, không muốn đi.”
Tri Miên nhắm mắt, cảm thấy mép giường chùng xuống, một thân hình bao phủ lên, giọng nói lưu manh của người đàn ông rơi vào trong tai:
“Không đứng dậy cũng được, chúng ta làm chuyện khác.”
Tri Miên nghe tiếng, sợ đến mức giật nảy mình, lập tức ngồi dậy.
Nếu các bạn có đọc ở trang xong thì cũng nhớ ghé qua luvevaland.co để ủng hộ trang gốc cho nhóm dịch có động lực làm tiếp nhé.
Người đàn ông nhìn cô, cười khẽ.
Tri Miên: “…”
Sáng sớm đã dùng chuyện này để đe dọa cô, không biết xấu hổ!
“Mười phút nữa xuống tầng, anh đưa em đến trường.”
“Hả?”
“Không phải sợ đến muộn sao? Anh đưa em đi, tuyệt đối sẽ không đến muộn.” Đoạn Chước gằn từng chữ một.
Không đợi cô đáp lại, anh đã đi ra khỏi phòng ngủ, để lại Tri Miên đang ngơ ngác.
Người này lại nổi điên gì vậy??
Mười phút sau, Tri Miên xuống tầng, nhìn thấy Đoạn Chước đang ở trong phòng ăn, cô đi tới bên cạnh anh. “Không cần anh đưa, em tự ngồi xe bus là được rồi, chút nữa lại kẹt xe.”
Lời này là thật, lần gần nhất Đoạn Chước đưa cô đi là nửa năm trước, ngày đó, anh đến sân huấn luyện muộn hẳn một tiếng.
Sau đó, cô liền không để anh đưa đón nữa.
Đoạn Chước đặt sữa bò lên trước bàn cô. “Anh đi làm việc, tiện đường.”
Ý là, không phải xuất phát từ cô.
“Ồ…” Cô không ngăn cản nữa.
Ăn xong bữa sáng, cô ra khỏi cửa, người đàn ông đã lái chiếc Hummer ra khỏi gara.
Đoạn Chước có một người cậu thương anh như con trai ruột, rất có tiền, mua cho anh rất nhiều siêu xe để đi, đều được đặt ở một cái kho khác, nhưng bởi vì liên quan đến tính chất công việc đặc biệt của ba mẹ, nên Đoạn Chước cần phải khiêm tốn, bình thường hay lái chiếc Hummer này nhất.
Tri Miên lên xe.
Hôm nay ra đường khá sớm, trên đường không tính là quá đông, thời gian dư dả.
Lúc đợi đèn đỏ, tay Đoạn Chước đặt trên vô lăng, các đầu ngón tay tuỳ ý gõ. “Tối nay bọn họ tổ chức tiệc chúc mừng cho anh, học xong anh sẽ bảo Trình Lập đón em tới câu lạc bộ.”
“Vâng.”
Tri Miên nghiêng đầu về phía ngoài cửa sổ, nhớ tới bốn năm trước, bọn họ vừa mới ở bên nhau không lâu, anh đã giành được chức vô địch đầu tiên trong sự nghiệp của mình.
Lúc đó, chỉ có cô ở bên cạnh anh.
Hiện tại, anh càng ngày càng đạt được nhiều giải quán quân, người ở bên cạnh anh cũng không chỉ có một mình cô nữa.
“Có phải mấy ngày nữa là thi cuối kì rồi không?” Anh hỏi.
“Dạ, giữa tháng sau.”
“Đã bắt đầu ôn tập chưa.”
“Đang ôn tập rồi…”
Sau khi tới trường, cô vẫn muốn để anh dừng ở cổng trường, ai ngờ, anh lại trực tiếp lái vào trong: “Đi đâu?”
“Dừng ở con đường phía trước là được…”
Đối diện con đường chính là tòa nhà dạy học, cũng rất thuận tiện, cũng không đến mức dễ hấp dẫn sự chú ý của người khác bằng lái xe tới dưới tầng của ký túc xá.
Tri Miên kéo chiếc gương ở bên ghế phụ xuống, muốn nhìn xem son môi có ổn không, ai ngờ lại nhìn thấy một vết dâu tây ở sườn cổ mà sáng nay cô không để ý.
Sắc mặt cô ửng đỏ, lấy kem che khuyết điểm từ trong túi ra, người đàn ông bên cạnh đã đến nơi dừng xe, quay đầu sang thì thấy động tác của cô.
Người đàn ông nhận ra được gì đó, cười ra tiếng. Một tay đặt lên cửa sổ xe, nghiêng người dựa vào, lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra.
Chiếc bật lửa kêu phừng một tiếng, anh thong thả hít một hơi rồi thở ra một làn khói trắng, yên lặng đợi cô chỉnh trang xong.
Tri Miên đang bôi kem che khuyết điểm, nghe thấy tiếng cười của anh, liền quay đầu sang, thẹn quá hóa giận: “Anh cười cái gì, còn không phải là tại anh sao…”
Cô bôi xong, nắm bắt thời gian để xuống xe, vừa muốn dọn dẹp, thì ngay sau đó, liền cảm thấy người đàn ông vén mái tóc dài bên tai còn lại của cô.
Ngón tay ấm áp của Đoạn Chước chạm xuống một chỗ, vuốt ve, khóe môi hơi cong lên, phát ra tiếng trầm thấp:
“Không che hết sao? Chỗ này cũng có.”
Nếu các bạn có đọc ở trang xong thì cũng nhớ ghé qua luvevaland.co để ủng hộ trang gốc cho nhóm dịch có động lực làm tiếp nhé.