Bạn đang đọc Theo anh về nhà – Chương 17:
Chương 17:
Editor: Byredo
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Màn đêm buông xuống, trăng sáng vằng vặc bên ngoài cửa sổ chiếu vào nhà hàng.
Đèn trần pha lê trên đỉnh đầu chiếu sáng xuống, nồi lẩu cá đang sôi sùng sục.
Những người khác bên cạnh vừa ăn vừa nói chuyện, chỉ có Đoạn Chước hầu như không động đũa, bát sứ trắng trước mặt cũng chỉ có hai miếng cá diêu hồng, tỏa ra hơi nóng mơ hồ.
Anh cau mày, vẻ mặt nặng nề, tay vuốt ve di động, thi thoảng lại nhìn về phía phòng riêng mà Tri Miên vừa đi vào.
Phòng riêng đóng chặt cửa.
Chỉ có nhân viên phục vụ đưa đồ ăn thỉnh thoảng ra vào, lúc mở cửa, anh có thử nhìn vào bên trong, dường như trong đó rất náo nhiệt.
Chắc là tối nay cô gái nhỏ vui lắm.
Ăn mặc rất đẹp, còn trang điểm nhẹ, không biết đang cùng ai ăn cơm nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh vốn tưởng rằng sau khi rời khỏi anh, cô sẽ buồn bực không vui, trốn ở chỗ góc đó khóc nhè, nói không chừng, đến cuối cùng còn không nhịn được mà gọi điện cho anh, nói rằng không nỡ chia tay với anh.
Rõ ràng cô thích anh như vậy.
Khi nhìn về phía anh, trong mắt ẩn chứa ánh sao, toát ra tình yêu đong đầy với anh.
Vậy mà giờ đây, cô lại rời bỏ anh, rồi làm như không có chuyện gì vậy.
Thậm chí, vừa nãy nhìn thấy anh, còn giả vờ như không nhìn thấy.
Cô cố ý diễn cho anh xem sao?
Đoạn Chước cảm thấy trong lòng nghèn nghẹn, đầy phiền muộn.
“Đoạn Chước, sao cậu không ăn đi?” Người bên cạnh nói. “Món cá này rất ngon đó.”
Anh không thích ăn cay.
Nhưng lúc ăn cơm cùng người khác, anh chưa bao giờ nhắc tới.
Chỉ có duy nhất Tri Miên sẽ quan tâm đến khẩu vị của anh, khi ở cùng anh, trên bàn ăn lúc nào cũng đều là món thanh đạm, cho dù bản thân cô có thích ăn cay đến nhường nào.
Đoạn Chước đặt điện thoại lên bàn, thu lại ánh mắt lạnh nhạt: “Mọi người ăn đi, tôi không đói lắm.”
Người ngồi cùng bàn thấy cả ngày tâm trạng hôm nay của anh không tốt lắm, ít nói, nên thử cố gắng bắt chuyện với anh: “Đoạn Chước, đúng rồi, cậu có bạn gái đúng không?”
Vẻ mặt anh khựng lại.
Người khác bên cạnh cười cười: “Cậu ấy có mà, lúc trước tôi có nghe tổng giám đốc Lộ nhắc tới, nói là bạn gái Đoạn Chước hơi tuổi nhỏ, nhưng rất xinh xắn, hai người đứng cạnh nhau vô cùng xứng đôi. Trời ơi, tôi sắp ba mươi rồi mà vẫn còn độc thân, không tìm được vợ đây này.”
“Chính là do lúc còn trẻ, cậu yêu đương quá ít đấy, tôi với vợ quen nhau từ hồi cấp ba, yêu nhau tới nay cũng gần mười năm rồi, hai chúng tôi đều là mối tình đầu của nhau, nói nhỏ cho cậu biết, năm đó, cô ấy là người theo đuổi tôi đấy.”
“Ai chà, ai chà, được đấy, mới cấp ba mà cậu đã có sức hút như vậy rồi sao, vậy hai người định bao giờ kết hôn thế?”
“Tháng sau đăng ký kết hôn, chắc là tháng sáu sẽ làm đám cưới.”
“Chúc mừng trước nha, rốt cuộc thì cuộc tình dài cũng có cái kết viên mãn, kết hôn cùng mối tình đầu thật sự là không hề dễ dàng.”
Tiếng cười nói ồn ào, Đoạn Chước đứng dậy, mấy lời ba hoa của những người khác bỗng nhiên im bặt.
Anh tiện tay lấy gói thuốc trên mặt bàn, sắc mặt u ám: “Tôi đi hút điếu thuốc, mọi người ăn đi.”
“…??”
Mọi người nhìn nhau, vẻ mặt ngơ ngác.
Đoạn Chước đến hành lang dài thông gió bên cạnh nhà vệ sinh, yên tĩnh hơn rất nhiều, anh dựa vào tường, châm điếu thuốc trong tay, rít một hơi, kìm nén tâm trạng muộn phiền đang chuẩn bị phát nổ.
Từ Tư Nguyên từ nhà vệ sinh đi ra, tiếng chuông điện thoại vang lên, anh ấy liền đi đến hành lang dài để nghe máy.
“Ừm, vậy ngày mai cậu đến văn phòng một chuyến…”
Đang nói chuyện với đầu dây bên kia, thì Từ Tư Nguyên bỗng thoáng thấy một tia sáng đỏ rực trong góc khuất mờ tối.
Anh ấy nhìn chăm chú, phát hiện cách đó hơn năm mét, có một người đàn ông đang đứng hút thuốc.
“Được, cứ như vậy trước đi.”
Cúp điện thoại, Từ Tư Nguyên ngưng nói, lại lần nữa ngước mắt lên, nhìn thấy người đàn ông hút thuốc đang nhướng mi liếc nhìn anh.
Từ Tư Nguyên hơi giật mình, lập tức nhớ đến một người đã từng gặp qua.
Tầm nhìn mơ hồ ngày càng rõ ràng, Từ Tư Nguyên nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông, giống như một con sư tử đang ngủ đông, khí chất mạnh mẽ, lúc này đang nhìn anh ấy, mang theo sự thù địch áp bức.
Đối diện nay nhau, vài giây im lặng, không ai mở miệng nói gì.
Cuối cùng, Từ Tư Nguyên thu ánh mắt lại, xoay người rời đi.
Đoạn Chước nhìn bóng lưng của anh ấy, nhớ lại dáng vẻ vừa nãy của đối phương khi đi bên cạnh Tri Miên, sắc mặt ủ dột.
—————-
Bữa cơm tối nay, Tri Miên cùng với người của văn phòng Tâm Sang đều ăn uống rất vui vẻ.
Cô biết được, văn phòng Tâm Sang là do Từ Tư Nguyên thành lập lúc học đại học ở nơi khác. Lúc bắt đầu, chỉ có một mình anh, sau này, quy mô càng ngày càng lớn, bởi vì muốn quay về thành phố Lâm sống ở bên ba mẹ, nên năm nay, anh ấy định dời phòng làm việc về.
Tri Miên cũng có nghe qua vài hoạ sĩ nói về chuyện quá khứ, còn giống như người đi trước mà chỉ dạy cho cô rất nhiều kinh nghiệm, khiến cô được lợi không ít.
Sau khi kết thúc, mọi người ra khỏi nhà hàng, ai về nhà nấy, Từ Tu Nguyên vẫn nói là sẽ đưa Từ Từ và Tri Miên về một đoạn, không để các cô tự về một mình.
Sau khi đưa Từ Từ về nhà trước, Từ Tư Nguyên hỏi Tri Miên sống ở đâu, cô gái liền nói địa chỉ.
Trong xe phát nhạc nhẹ nhàng êm dịu, khi đèn đỏ, ngón tay Từ Tư Nguyên gõ nhẹ lên tay lái, đột nhiên nói: “Tri Miên, bây giờ em… vẫn chưa từng liên lạc với Tư Mông sao?”
Từ Tư Mông là em gái của Từ Tư Nguyên, cũng là bạn cùng bàn năm đó của Tri Miên.
Tri Miên giật mình: “Không có.”
“Hiện giờ em ấy đang du học ở nước ngoài, một năm cũng không trở về được mấy ngày, cứ nhất quyết muốn ở bên ngoài tự rèn luyện bản thân.” Từ Tư Nguyên im lặng một lúc. “Có phải em vẫn còn giận em ấy không?”
“Chuyện năm đó, anh có biết được một chút, cũng thấy em ấy làm không đúng. Lúc còn nhỏ, em ấy được ba mẹ ở nhà cưng chiều quá, nên sinh ra thói kiêu ngạo, tính tình không tốt. Thật ra, chuyện này cũng là tại anh, lúc đó, sau khi biết được thì phải bắt em ấy đến xin lỗi em cho cẩn thận…”
Tri Miên nghe vậy, mơ hồ nhớ về chuyện cũ.
Năm đó, cô và Từ Tư Mông vẫn còn là bạn thân, không có gì giấu nhau, Từ Tư Mông cũng biết rõ thân thế của cô.
Tri Miên cũng thường hay mời Từ Tư Mông tới nhà chơi, mà Đoạn Chước thỉnh thoảng cũng ở nhà.
Rất nhiều cô gái không thể cưỡng lại được vẻ ngoài của Đoạn Chước, hơn nữa, bởi vì Tri Miên, nên anh cũng đối xử với Từ Tư Mông khá khách sáo, vậy nên trái tim thiếu nữ của Từ Tư Mông lại nảy sinh tình cảm với anh, thậm chí còn tự luyến cho rằng Đoạn Chước cũng thích mình.
Mãi đến một ngày, khi cô ta biết tin Tri Miên và Đoạn Chước yêu nhau, liền giống như sét đánh ngang tai, không thể nào chấp nhận được, cảm thấy bị bạn thân cướp bạn trai tương lai của mình.
Tri Miên vẫn coi Từ Tư Mông là bạn tốt, nói với Từ Tư Mông những tâm sự về tình cảm thầm mến của mình, khi đối phương biết được Tri Miên cũng thích thầm Đoạn Chước rất lâu rồi, thì càng không thể nào chấp nhận được, cộng thêm việc đố kỵ, nên liền đi rêu rao khắp nơi rằng Tri Miên có tư tưởng đồi trụy, thích thầm anh trai nuôi, hành vi không đứng đắn.
Trong suốt năm đó, người này đồn cho người kia, khiến cho tin đồn tràn lan, thậm chí còn truyền đến tai của các thầy cô.
Tri Miên phải hứng chịu rất nhiều chỉ trích, bị chửi đến thê thảm, hai người lúc đó liền cắt đứt quan hệ.
Tri Miên lấy lại tinh thần, chỉ nói: “Em không còn cảm xúc gì với cô ta nữa rồi.”
Lúc đó, Đoạn Chước nói với cô, cô không cần phải vì loại người như thế mà phải khó chịu, tức giận.
Từ Tư Nguyên nhìn cô gái ngồi ở ghế phụ. “Thật ra, anh hy vọng… em đừng vì Tư Mông mà cố tình xa lánh anh, thật lòng thì anh cũng cảm thấy vô cùng có lỗi với em…”
Tri Miên cắt lời anh, cười nhạt: “Không cần phải vậy đâu anh Tư Nguyên, em cũng không còn để tâm đến chuyện đó nữa rồi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Xe tiếp tục chạy, Từ Tư Nguyên hỏi thăm cuộc sống gần đây của cô, cuối cùng, liền nói tới chuyện tình cảm: “Em và anh trai em, không đúng, nên nói là bạn trai, bây giờ vẫn còn yêu nhau sao?”
Tri Miên ngẩn người.
“Bọn em đã chia tay rồi.”
Từ Tư Nguyên choáng váng, nhớ tới người đàn ông hút thuốc kia. “Vừa nãy, hình như anh có thấy cậu ấy ở trong nhà hàng.”
Tri Miên sững sờ: “Nhìn thấy anh ấy?”
“Có thể là anh nhìn lầm, dù sao thì trước đây, anh cũng chỉ mới gặp cậu ấy có một lần.”
Tri Miên mím môi: “Em cũng không rõ lắm.” Cô cũng không muốn đào sâu vào vấn đề này.
Một lát sau, xe Benz dừng ở cổng Hoa Viên Tân Dương, Tri Miên nói cảm ơn với Từ Tư Nguyên, người đàn ông nói: “Kết bạn wechat đi, giữ liên lạc, em có thể thường xuyên tới văn phòng chơi.”
“Được.”
Tri Miên quét mã QR của anh ấy, sau khi nói cảm ơn thì liền xuống xe.
Nhìn theo xe Benz rời đi, cô quay đầu nhìn thoáng thấy chiếc Hummer quen thuộc dừng ở phía xa, chưa kịp nhìn rõ biển số xe, thì chiếc xe cũng rời khỏi đây, biến mất trong tầm mắt cô.
Tri Miên lần nữa nhớ lại lời Từ Tư Nguyên nói, nhưng rất nhanh liền tự phủ nhận.
Đoạn Chước từ nhà hàng theo cô tới đây? Sao có thể chứ?
Cô không nghĩ nhiều, đi về phía khu chung cư.
Nếu các bạn có đọc ở trang xong thì cũng nhớ ghé qua luvevaland.co để ủng hộ trang gốc cho nhóm dịch có động lực làm tiếp nhé.
Vài ngày sau, Tri Miên gửi tin nhắn cho giáo viên nước ngoài, đối phương nói với cô là cô đã được đơn vị bên đó tuyển chọn, có thể qua đó dạy học được rồi. Mặc dù thời gian chỉ có một tháng, nhưng thù lao lại rất khả quan.
Tri Miên liên lạc với người phụ trách đơn vị, đối phương giới thiệu qua về công việc này với cô.
Đối phương tới từ câu lạc bộ nào đó ở thành phố Lâm, bọn họ mở trại huấn luyện vào kỳ nghỉ đông cho thanh thiếu niên, bây giờ muốn Tri Miên dạy giao tiếp cho hai mươi thanh thiếu niên.
Sau khi Tri Miên biết được, liền vui vẻ đồng ý.
Hồi học năm nhất đại học, cô cũng từng đi làm gia sư tiếng Anh, tương tự công việc này, vì vậy cũng không quá bỡ ngỡ.
Đối phương gửi tới một giáo án cơ bản, sáng sớm ngày kia chính là tiết học giao tiếp đầu tiên, vì thế Tri Miên liền tranh thủ thời gian để soạn bài.
Sáng thứ tư, Tri Miên xuất phát đến địa điểm của trại huấn luyện đó.
Tri Miên dựa theo chỉ dẫn, tìm tới nơi, lúc tới cửa, lại nhìn thấy trên cửa có viết mấy chữ —— Hội trường giao lưu văn hoá câu lạc bộ Nhậm Thời.
Nhậm Thời?!
Câu lạc bộ này vậy mà lại chính là Nhậm Thời sao?
Tri Miên không ngờ là lại có chuyện trùng hợp đến vậy…
Một người đàn ông mặc sơ mi xxanh thấy Tri Miên đứng ở ngoài cửa, chần chừ không đi vào, liền đi tới trước hỏi: “Xin chào, cô có phải là Tri Miên, cô giáo Tri không?”
“Đúng vậy, xin chào.”
“Tôi chính là người đã liên lạc với cô, quản lý Vương, cô theo tôi vào đi, chúng ta đi ký hợp đồng trước.”
“Vâng.”
Tri Miên theo quản lý đi vào, hội trường văn hoá này không ở trụ sở chính câu lạc bộ, trước kia Tri Miên cũng chưa từng đến đây.
Đến phòng làm việc, Tri Miên hỏi người đàn ông là đối tượng cần giảng dạy là ai, đối phương liền nói: “Là lớp thanh thiếu niên của bộ phận EA chúng tôi, bởi vì sau này cần đi tham gia thi đấu quốc tế, nên phải bồi dưỡng khả năng giao tiếp, bình thường bọn chúng cũng phải học cả lớp văn hoá nữa.”
Tri Miên nghe xong, bỗng dưng có chút do dự.
Nếu như biết trước là bộ phận EA của Nhậm Thời, thì nói không chừng, cô sẽ không nhận công việc này, bởi vì cô không muốn cuộc đời mình lại dính líu tới Đoạn Chước nữa.
Nhưng bây giờ, đã phóng lao thì phải theo lao thôi.
Nếu như bây giờ cô đổi ý, không dạy nữa, thì không biết sẽ gây ra phiền phức cho bao nhiêu người, hơn nữa, đây còn là công việc mà giáo viên nước ngoài giới thiệu cho cô nữa.
Thôi vậy… đây là lớp huấn luyện thanh thiếu niên, chắc sẽ không gặp phải anh đâu.
Giọng nói của quản lý kéo cô trở về hiện thực: “Cô giáo Tri, cô có biết EA không? Chắc là cô chưa từng nghe qua đâu nhỉ?”
Tri Miên rũ mắt, cười nhạt: “Trước đây cũng rất thích.”
“Không nhìn ra nha, vậy cô biết rõ thì tốt quá rồi.”
Tri Miên ký hợp đồng xong, đưa lại cho anh ta, quản lý nói: “Vậy đi thôi, tôi dẫn cô đến phòng học, nhóm học sinh khoảng mười phút nữa sẽ tới thôi.”
Tri Miên đến phòng học, làm quen với những thiết bị dạy học, sau đó quản lý liền rời đi.
Chẳng lâu sau, hai mươi chàng trai 17, 18 tuổi đi vào, lúc đầu, mặt ai cũng đều phị ra, các cậu chàng không thích học cho lắm, nhưng khi đột nhiên nhìn thấy Tri Miên đang đứng trên bục giảng phát PPT, thì hơi sững sờ.
Cô gái mặc áo len cổ lọ màu vàng cùng với chân váy caro, duyên dáng yêu kiều, nhìn qua vô cùng nữ tính.
Quản lý giới thiệu: “Đây là cô giáo dạy giao tiếp cho các em lần này.”
Tri Miên mỉm cười: “Xin chào các em.”
Mọi người không ngờ tới là cô gái này trông cũng chỉ xấp xỉ bọn họ vậy mà lại là cô giáo, hơn nữa còn xinh đẹp như vậy…
Mấy học sinh nam ngồi xuống, thời gian học cũng tới rồi, nên Tri Miên liền viết lên bảng trắng hai chữ xinh đẹp, mở miệng, giọng nói mềm mại: “Đây là tên của cô, Tri Miên.”
Có nam sinh tò mò hỏi: “Cô giáo Tri, cô bao nhiêu tuổi rồi? Trông trẻ cô thật đó.”
“Đúng vậy, cô giáo, em cảm thấy, có khi cô còn nhỏ tuổi hơn cả em…”
Trong lớp phát ra tiếng cười, hai má Tri Miên hơi đỏ lên: “Cô 21 tuổi, không lớn hơn các em bao nhiêu đâu, thật ra cô vẫn còn là sinh viên.”
Tuổi tác của Tri Miên không chênh lệch với bọn họ quá nhiều, vì vậy giao tiếp cũng không có gì khó khăn.
Trò chuyện vài câu, cô chính thức bắt đầu giảng dạy.
Vốn dĩ, có mấy người ghét đi học, nhưng thái độ ngay lập tức thay đổi 180 độ, cô giáo xinh đẹp, ngọt ngào, lại dạy hay, tất nhiên là sẽ thắp sáng niềm vui học tập của mọi người.
Tri Miên giao cho họ một bài tập nhỏ, thời gian hoàn thành là ba phút.
Cô nhìn thấy một chàng trai ngồi ở hàng cuối cùng, vóc dáng rất cao, làn da rám nắng, cà lơ phất phơ, mặt bàn trống rỗng, hoàn toàn không có ý muốn học hành, cứ luôn nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Cô cầm một tờ giấy và bút, đi xuống bục giảng.
Nam sinh đang ngồi ngây người, thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tri Miên: “Bạn học, em không làm bài sao?”
Cậu ấy quay đầu liếc nhìn cô một cái, cau mày, lạnh nhạt đáp: “… Không biết làm.”
Tri Miên dịu dàng giải thích cho cậu ấy thêm một lần nữa, cuối cùng hỏi: “Sau khi nghe xong, có chút ý tưởng gì chưa?”
Nam sinh nhìn thấy nụ cười của Tri Miên, cúi đầu, chậm rãi cầm bút lên, bắt đầu viết.
Hàng trước, có người nhìn thấy cảnh này, liền ngạc nhiên đến há hốc miệng, vì cái người không thích học văn hóa nhất lớp, hầu như không bao giờ động bút ấy, vậy mà lần đầu tiên lại nghe lời cô giáo, bắt đầu hoàn thành bài tập tại lớp.
Trời mưa.
Chắc chắn hôm nay sẽ mưa.
Tri Miên dạy học.
Mà bên kia, một chiếc Bentley dừng trước cửa hội trường văn hoá, một đôi giày quân đội bước xuống.
Người đàn ông đóng cửa xe, đi vào trong.
Thư ký quản lý đang đứng ở cửa nói chuyện với người nào đó thì nhìn thấy thân hình cao lớn, thẳng tắp của người đàn ông, ngạc nhiên: “Ổ mố, Đoạn Chước, sao hôm nay cậu lại đến đây?”
Đoạn Chước tháo kính râm xuống, lạnh nhạt mở miệng: “Hôm nay có thời gian, nên qua đây xem đám nhỏ kia một chút.”
“Bọn chúng còn đang học giao tiếp, hôm nay là buổi đầu tiên.” Thư ký nhìn đồng hồ. “Còn nửa tiếng nữa, nếu không thì cậu tới phòng quản lý Vương ngồi một lát đi?”
“Ừ.”
————
Gần tới trưa, hai tiếng học giao tiếp thuận lợi kết thúc.
Sau khi Tri Miên thông báo tan học, mọi người đều khen ngợi: “Cô giáo Tri, cô dạy hay thật đó.”
Mọi người đều thấy Tri Miên bình tĩnh, nhưng thực ra, cô cũng cực kỳ hồi hộp, tay cầm bút cứ chảy mồ hôi ròng ròng.
Học sinh rời đi, Tri Miên thu dọn xong tài liệu, đi đến phòng làm việc của quản lý, báo cáo về tiến độ dạy học hôm nay.
Đi đến cửa, bên trong truyền tới giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.
Hơi quen tai.
Chỉ là một câu ngắn ngủi, như là ảo giác.
Cô gõ cửa, bên trong vang lên một giọng nói: “Mời vào.”
Tri Miên đẩy cửa ra.
Trên sofa, Đoạn Chước đang ngồi đối diện với quản lý Vương, bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn về phía cửa.
Ngay sau đó, ánh mắt của hai người không hề phòng bị gì mà chạm nhau giữa không trung.
Đoạn Chước nhìn thấy cô, đáy mắt xẹt qua một tia ngạc nhiên.
Nếu các bạn có đọc ở trang xong thì cũng nhớ ghé qua luvevaland.co để ủng hộ trang gốc cho nhóm dịch có động lực làm tiếp nhé.